Đại Thừa Kỳ Mới Có Hệ Thống Nghịch Tập
-
Chương 73
“Vị này đạo hữu chớ kích động, có yêu cầu gì xin cứ nói.” Có con tin trong tay, tu sĩ Nguyên Anh đó không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ta là bằng hữu của Tần Loạn - Hoàng Ly! Nghe nói Long gia các ngươi muốn gây bất lợi cho hắn, ta đây không có bản lĩnh gì, chỉ được cái liều mạng, ai dám ức hiếp bằng hữu ta thì ta giết kẻ đó!” Giang Ly hung thần ác sát, dù là ai cũng có thể nhìn ra đấy là một kẻ không sợ chết.
Tu sĩ Nguyên Anh chửi ầm trong bụng, tên này vừa nhìn chính là Kim Đan sung mãn, đan thành trong tam phẩm, người như thế sao lại liều mạng vậy?!
Nhưng gã không dám đánh cược, chỉ có thể để Giang Ly đưa điều kiện.
“Các ngươi phải bồi thường cho huynh đệ Tần Loạn của ta mười viên linh thạch thượng phẩm!”
“Mười viên?! Không thể nào!” Tu sĩ Nguyên Anh bác bỏ, cũng không sợ Giang Ly giết người.
Giang Ly cười nói: “Đám thế gia các ngươi đều cho vãn bối mộ tấm Thế Tử phù, chỉ là phù có thể chết thay nhưng không chịu thay vết thương.”
Giang Ly nhẹ nhàng bẻ gãy một ngón tay Long Tam Thủy, Long Tam Thủy được nuông chiều từ bé đâu chịu nổi đau cỡ này, lập tức đau đến chạy nước mắt oa oa khóc lớn.
Ở đây không ai thấy Long Tam Thủy đáng thương, ngược lại thấy xả giận. Long Tam Thủy không chuyện ác nào không làm, không biết làm hại bao nhiêu phụ nữ đàng hoàng, làm bao nhiêu vợ con nhà người ta ly tán, hôm nay rốt cuộc gặp báo ứng.
Đáng kiếp!
Giang Ly thấy ngón tay bị gãy rũ xuống khó coi, xuất phát từ mỹ quan, lấy đoản kiếm ra cắt luôn.
Giang Ly tri kỷ nói: "Vị Nguyên Anh Chân nhân này thấy Tam công tử Long gia không đáng giá nhiều tiền như vậy? Ngươi xem, giờ hắn tàn rồi nên ta chỉ lấy chín viên linh thạch thượng phẩm.”
“Nếu ngươi còn thấy đắt, ngươi xem Tam công tử còn có chín ngón tay và mười ngón chân.” Giang Ly hào khí nói: "Chân nhân nói xem, đưa được bao nhiêu linh thạch, năm viên linh thạch thượng phẩm? Hay một viên?”
“Nếu ngài có thù với Long gia cứ nói thẳng, ta báo thù thay cho ngươi, ngón tay ngón chân Long tam công tử bảo đảm không còn một cái!”
Nguyên Anh cung phụng bụng nghĩ không phải ta có thù với Long gia, ngươi thế này là có thù với ta!
“Ta đưa! Không phải là mười viên linh thạch thượng phẩm à! Đưa cho hắn!” Long Tam Thủy cả giận nói, thấy cung phụng phụ thân phái cho hắn đúng là vô tích sự, làm việc do dự, hại hắn gãy một ngón tay, trở về nhất định phải bảo Lão tổ ra tay giết gã!
Ngu dốt, tên Hoàng Ly này rõ ràng hét giá trên trời, nếu chấp nhận cái yêu cầu quá đáng này, hắn còn có thể đưa ra yêu cầu khác!
Không phải là đứt ngón tay, một viên đan dược là mọc lại được, kêu đau cái gì!
“Được! Đây là mười viên linh thạch thượng phẩm!” Nguyên Anh cung phụng ném túi linh thạch xuống đất, hi vọng Giang Ly xoay người lại nhặt.
Giang Ly cũng không thèm nhìn nói tiếp: “Các ngươi thề với Thiên Đạo, không được ra tay với bọn ta, để bọn ta ra khỏi thành.”
Long Tam Thủy và Nguyên Anh cung phụng cười lạnh trong lòng, không ra tay với các ngươi? Bọn ta đã treo giải thưởng ở Thiên Sát các lâu rồi, xem các ngươi còn nhảy nhót được mấy ngày!
Nhưng ngoài mặt hai người vẫn ngoan ngoãn mà thề.
Giang Ly nhặt túi linh thạch lên, xác định bên trong là mười viên linh thạch thượng phẩm mới thả Long Tam Thủy chạy.
Long Tam Thủy trốn ở sau lưng cung phụng, mặt đầy oán hận nhìn chằm chằm Giang Ly.
Giang Ly không thèm để ý, hội hợp với Tần Loạn Tống Dĩnh ở xa xa.
“Thế… thế là đi được rồi?” Tần Loạn bị hành động của Giang Ly hoảng sợ, không ngờ lại dùng hành vi bạo lực cực đoan như thế giải quyết.
Tống Dĩnh cũng không ngờ Người Bảo vệ Cửu Châu lại có mặt hung ác vậy.
“Lúc trước ta còn là Kim Đan kỳ trải qua không ít chuyện thế này, mấy trăm năm nay mạnh hơn rồi mới dần bớt lại.” Giang Ly cười giải thích, không cảm thấy quá khứ của mình có gì mất mặt.
“Chuyện còn chưa xong, vẫn chưa giải quyết Long gia.”
Giang Ly đưa hai người đến phủ Thành chủ, cầm túi linh thạch vừa lấy được và một phong thư, đưa cho gác cửa bảo bọn họ đưa thư cho Thành chủ. Còn linh thạch Giang Ly không nói gì, gác cửa cũng biết rõ trong lòng.
Gác cửa lấy một viên linh thạch thượng phẩm, còn lại giao cho Tổng quản, để Tổng quản đưa thư cho Thành chủ.
“Ngài không sợ bọn họ chỉ lấy linh thạch không làm gì sao?” Tống Dĩnh hỏi, hành động này của Giang Ly ở Đại Chu là không thể nào
“Ta lấy ra linh thạch thượng phẩm, chứng ta có thân phận nhất định, có thể tiếp xúc đến bậc trên, lỡ may gặp Tổng quản phủ Thành chủ, nói chuyện này, Tổng quản sẽ vì mình không có được linh thạch mà âm thầm ngáng chân hai người đó, bọn họ không dám đánh cược, cũng không cần phải cược.”
“Gác cửa chỉ là tham chứ không ngốc.”
“Vậy trong thư ngài viết gì?”
Giang Ly lấy một thanh đoản kiếm ra: “Trên này có độc, không đến mức chết nhưng rất khó chịu, xâm nhập kinh mạch như giòi bám vào xương làm người ngứa ngáy, gãi rách da mà không biết, nhưng chỉ có thể nhằm vào dưới Trúc Cơ kỳ hơn nữa nếu trụ cột vững chắc một chút cũng có thể tự thanh trừ.”
Thấy Tần Loạn và Tống Dĩnh nghe được loại độc này đều căng thẳng lên, Giang Ly mới bổ sung một câu, để hai người không phải sợ.
“Nếu muốn giải độc, đan dược sẽ không hiệu nghiệm, chỉ có thể dụng thần thức xem xét thân thể, từng chút thanh trừ, hơn nữa độ chính xác của thần thức Nguyên Anh kỳ không làm được, chỉ có thể để Hóa Thần kỳ ra tay.”
“Vậy Lão tổ Long gia sẽ quản chuyện này thật sao?” Tống Dĩnh không rõ sao Giang Ly lại bình tĩnh vậy, phải biết bọn họ và Long gia làm ầm ĩ đến ai cũng rơi vào thế khó cũng không thấy Lão tổ Long gia ra tay.
“Ba vị công tử Long gia, ngươi có từng nghe nói lão đại và lão nhị thường xuyên khi nam bá nữ?”
“Nghe nói bọn họ ít khi làm chuyện đó.”
“Bọn họ bận tu luyện, không rảnh làm mấy chuyện này. Long Tam Thủy là nhi tử nhỏ nhất, được cha mẹ buông thả mới vô pháp vô thiên, phụ thân thân là Tộc trưởng thấy nhi tử đau đớn thế, dập đầu chảy máu, xin Lão tổ tông ra tay là chuyện rất bình thường đúng không?” Giang Ly đương nhiên nói.
“Hóa Thần kỳ ra tay giải loại độc này cần tập trung thân tâm, không thể bị quấy nhiễu bằng không dễ bị phản phệ, nhưng có thể khôi phục lại rất nhanh.”
“Nên ở trong thư ta nói cho Thành chủ bảo hắn tự nghĩ cách quấy nhiễu Lão tổ Long gia, nắm phản phệ giải quyết Lão tổ Long gia.”
“Thành chủ sẽ làm vậy thật sao?” Tống Dĩnh hỏi.
“Ta thấm chút độc trong thư, thật hay giả thử là biết.”
“Thành chủ là Hóa Thần kỳ, vốn phải hô phong hoán vũ ở trong thành này. Nhưng lại có Long gia ở đây làm hắn như bị nghẹn ở họng, một núi không thể có hai hổ, một tòa thành không thể chứa hai vị Hóa Thần kỳ. Chỉ cần cho hắn cơ hội, lúc Lão tổ Long gia chữa thương kêu một tiếng, dù ta lừa hắn, hắn cũng không bị thiệt gì.”
“Ngồi không cũng có mà ăn, không lý do không làm.”
“Tuy độc này có thời gian ủ bệnh hơn mười ngày, nhưng Long Tam Thủy sẽ phát tác trước. Nếu không có gì bất ngờ thì đêm nay có thể nhìn thấy hai vị Hóa Thần kỳ đánh nhau.”
Tần Loạn nghĩ, theo lời Giang Ly nói tiếp: “Bởi vì hắn sẽ dùng đan dược như lưu thông máu đoạn chi trùng sinh, làm độc dược phát tác trước?”
“Thông minh một lần.”
Giang Ly đưa Tần Loạn và Tống Dĩnh đến một tửu lâu có tầm nhìn tốt nhất, bảo Viên Ngũ Hành hiện thân chuẩn bị xem kịch.
Tiếng hét vang rền truyền khắp Long Ngâm thành.
“Lão Long đầu, đêm khuya mạo muội đến thăm xin thứ lỗi!”
Cùng lúc đó, sát thủ Thiên Sát các vòng ra sau bốn người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook