“Nhưng Giang Nhân Hoàng không có hảo cảm gì với chúng ta, tùy tiện treo nó lên liệu có làm lão nhân gia giận không?”

“Tự nghĩ cách đi, ta chỉ cần kết quả.” Phó Các chủ nói xong thì bỏ đi, không quan tâm thuộc hạ có hoàn thành nhiệm vụ được hay không.

Mấy ngày sau, một bức họa [Giang Nhân Hoàng ở Thiên Sát các] treo ở giữa đại sảnh làm vô số người dừng chân thưởng thức, nhưng nghi hoặc thì nhiều hơn cả.

“Xin hỏi huynh đài, vì sao trên bức tranh này chỉ có mình Trương Khổng Hổ dùng cơm ở Nhân Hoàng điện, Nhân Hoàng đâu?”

“Ở Thiên Sát các chứ đâu.”

Khi Thiên Sát các tuyên bố nhiệm vụ, mọi người đều thay đổi trang phục, lén lút thầm thì bàn giá với sát thủ Thiên Sát các, đột nhiên có một người hét lớn: “Tại sao giá của ta gấp 50 lần người khác! Ta nói cho ngươi, ta đã hỏi thăm giá rồi, giết một tên Kim Đan kỳ không nhiều tiền vậy! Thiên Sát các các ngươi làm vậy là ăn cướp! Cỡ đó đủ giết một tên Nguyên Anh kỳ!”

Tên sát thủ che mặt giải thích: “Tên Kim Đan kỳ này khác bình thường, là người Đại Chu, ai chẳng biết Hoàng thất Đại Chu có thể Ngược Dòng Thời Gian, giết người ở Đại Chu chính là bồi thêm mạng. Nếu muốn giết người thì phải dẫn ra Đại Chu sau đó mới giết được. Dù vậy, vẫn có khả năng lớn bị Đại Chu phát hiện và trả thù. Nhận đơn này là lấy mạng ra mà làm.”

Người nọ nhíu mày, gã không có nhiều tiền vậy, nghĩ nghĩ, hình như cũng không thù lớn vậy với đối phương, đành hủy không ủy thác nữa.

Sát thủ thấy cảnh chẳng lấy làm ngạc nhiên, Hoàng triều Đại Chu, đó chính là cấm địa của sát thủ, dù là Thiên Sát các bọn họ cũng không muốn bước vào, nâng giá cao đến quá đáng, không chỉ là độ khó lớn, quan trọng hơn là muốn dùng cái giá cao ngất ngưỡng dọa người ủy thác đi.

...

Sát thủ Thiên Sát các làm việc nghiêm cẩn, nhận nhiệm vụ xong sẽ không lập tức đi giết người, mà phải điều tra nhiều lần, bảo đảm thực lực mục tiêu ổn định, cũng nghiên cứu cẩn thận thói quen sinh hoạt của mục tiêu, điều kiện sinh hoạt, công pháp tu luyện vv… rồi mới đi giết người.

Sư đồ Tần Loạn sẽ không bị ám sát ngay lập tức nên Giang Ly không qua đó sớm làm gì, hắn còn có chuyện phải làm.

Giúp đám Tiên khí ầm ĩ tìm được nhà.

Ở trên đường, Giang Ly cảnh cáo chúng nếu tên nào dám chạy thì hắn ném nó vào nồi nấu luyện lại.

Bị Giang Ly đập một trận rồi dùng thủ đoạn không biết là gì bắt bọn nó về lại, chúng Tiên khí nào dám chạy, vội vàng tỏ vẻ đồng ý.

Đầu tiên Giang Ly đưa Đại Nho Tự Thiếp về Nho giáo.

Lúc này Nho giáo đang trấn áp một đám Linh bảo không nghe lời, truyền thụ kinh điển Nho giáo cho chúng, muốn chứng minh “Hữu giáo vô loại” là chính xác .

(Dạy người, ta không phân biệt thứ hạng, giàu nghèo, thiện, ác, dở hay)

Thấy Đại Nho Tự Thiếp trở về, Đổng Trung Nhân vui mừng quá đỗi, cho chúng Linh bảo xem một Linh bảo hợp cách được Nho giáo hun đúc là thế nào.

“Đmm, ai muốn nghe mấy thứ này, ta nghe Đổng Trọng Thư nói phiền muốn chết!” Đại Nho Tự Thiếp miệng phun hương, chúng Linh bảo cái khác học không nhanh, mắng chửi người thì vừa học đã biết, sôi nổi coi Đại Nho Tự Thiếp là tấm gương.

Đổng Trung Nhân nghe Đại Nho Tự Thiếp mắng người sáng lập Nho giáo, tức thiếu chút nữa đứt hơi, nhưng Đại Nho Tự Thiếp là Tiên khí của tổ sư gia, địa vị cực cao, nếu Đổng Trung Nhân trừng phạt nó thì trái với thứ tự cấp bậc mà Nho giáo đề xướng.

Đổng Trung Nhân chỉ có thể buồn bực.

Gặp Nho giáo hòa hợp như thế, Giang Ly cũng yên tâm đi hải ngoại.

Tứ Hải và Bồng Lai Tiên đảo đều ở mặt trái đại lục Cửu Châu, khác với đại lục Đạo Tổ biến thành, mặt trái Đại lục Cửu Châu cũng có mặt trời cho nên sức sống tràn trề, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tôm, cua, cá, thuồng luồng nhảy khỏi mặt nước, bơi lội thỏa thích.

Bên sườn Đại lục Cửu Châu không có áp lực kinh khủng gì, tu sĩ có thể tự do đi tới Tứ Hải.

Giang Ly đến Tứ Hải, phát hiện nơi này vắng vẻ hơn ngày xưa, yêu thú tu vi cao chút cũng không thấy bóng dáng, chỉ để lại một đám lính tôm tướng cua Luyện Khí kì trông nhà.

Bồng Lai Tiên đảo rơi vào uy hiếp, trước kia Mạc Đảo chủ ỷ vào Tha Sơn thạch, thường xuyên ức hiếp Tứ Hải Long Cung, bốn vị Long Vương chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong bụng.

Cùng là Tiên khí, mình có bốn cái, sao lại đánh không lại Tha Sơn thạch?

Nên sau khi Tiên khí phá giớ bỏ đi, Tứ Hải Long Vương muốn rửa lại nỗi nhục, vây công Bồng Lai Tiên đảo. Đôi bên đều là hàng xóm, không ức hiếp ngươi gì, chỉ là chịu thua gọi một tiếng ca ca để ngươi biết ai mới là chủ nhân thật sự của Tứ Hải!

Hôm nay chính là bước đầu tiên yêu thú chúng ta chiến thắng Nhân tộc!

“Mạc Đảo chủ, Long Vương nhờ ta chuyển lời cho ngài!” Quy Thừa tướng nói cho Mạc Đảo chủ: "Chỉ cần Đảo chủ đầu hàng, chỗ tốt nhiều không xuể!”

“Chỗ tốt gì?” Mạc Đảo chủ tuyệt mỹ mặt không cảm xúc hỏi.

Quy thừa tướng vui vẻ, nói: “Các Long Vương nói, ngài ưng Long Vương nào, ngài có thể cho người đó ở rể Bồng Lai Tiên đảo, tuyệt không phản kháng!”

Mạc Đảo chủ im lặng một lát, nghĩ nghĩ Long Vương đầu rồng thân người, rút ra thanh kiếm sắc lạnh: “Đánh đi, không chết không dừng!”

“Vậy đừng trách bọn ta không thương hương tiếc ngọc!” Đàm phán không thành, bốn vị Long Vương Đông, Nam, Tây, Bắc hóa nguyên hình, cự long bốn móng dài đến ngàn mét bay lên từ trong biển, nháy mắt thiên địa biến sắc, tiếng sấm đùng đoàng.

Cự long bay ở ở không trung hiện hình sóng cuộn đầy tự nhiên, có vẻ đẹp hung dữ làm người ta kính sợ và ước ao.

Còn có hàng triệu rậm rạp lính tôm tướng cua, phủ kín cả mặt biển.

Mạc Đảo chủ đứng bên vách núi, mặc sóng biển cuồn trào phía dưới đánh vào đá ngầm, nàng chỉ lẳng lặng đứng đối diện với bốn con Chân Long.

Rõ ràng là Bồng Lai Tiên đảo ở vào thế yếu nhưng khí thế Mạc Đảo chủ lại áp đảo Tứ Hải Long Vương!

“Cùng lên đi, ta xem các ngươi ai dám lưu thủ, ai lưu thủ ta xem thường kẻ đó!” Mạc Đảo chủ đột nhiên quát, làm Tứ Hải Long Vương giật mình.

Bọn họ liếc nhau.

Rén con khỉ, đây chính là cơ hội ngàn năm có một bắt Mạc Đảo chủ về làm phu nhân!

Xông lên!

Ngay lúc các Long Vương động viên tinh thần chơi lớn một lần thì một tiếng ho không đúng lúc cất lên, vô cùng rõ ràng trong cảnh hỗn loạn có long ngâm, sóng biển, gió biển, chửi bậy.

“Khụ, ta tìm được Tiên khí rồi, các ngươi ai muốn?”

Tứ Hải Long Vương cầm bốn viên Long Châu, vắt chân lên chạy, lính tôm tướng cua thấy Long Vương bỏ chạy cũng hô một cái tán đi, chạy trốn khắp nơi.

Mạc Đảo chủ mỉm cười cầm Tha Sơn thạch đuổi giết Long Vương, Tứ Hải lại khôi phục sức sống thường ngày.

...

Cuối cùng Giang Ly đi đến hoàng cung Thiên Nguyên, định đưa Như Ý Hồ Lô lại cho Nữ hoàng Thiên Nguyên, mình thì tìm thầy trò Viên Ngũ Hành.

“Ngọc Ẩn, ta đưa Hồ lô của Hoàng triều Thiên Nguyên các ngươi về đây.” Giang Ly và Ngọc Ẩn - Nữ hoàng Thiên Nguyên quen biết đã lâu, đều từng là Người ứng tuyển Nhân Hoàng, quan hệ không tệ, có thể gọi tên lẫn nhau.

Giang Ly tìm được Nữ hoàng Thiên Nguyên, phát hiện mặt nàng như giấy vàng, uể oải suy sụp nằm ở tẩm cung đang được vài cung nữ hầu hạ, nào còn là vị Nữ hoàng khí phách ngày xưa.

“Làm sao vậy?” Giang Ly nhíu mày, hắn nhìn ra được Nữ hoàng Thiên Nguyên đang giả bệnh.

Nữ hoàng Thiên Nguyên đuổi cung nữ đi, ở một mình với Giang Ly.

Cung nữ đi rồi Nữ hoàng Thiên Nguyên không giả vờ nữa, lại khôi phục thành vị Nữ hoàng quân lâm thiên hạ uy nghiêm trước kia, làm người thường quên giọng nói trong trẻo êm tai của nàng.

“Có người muốn mưu phản, ta cho bọn chúng cơ hội.”*

Bỏ bê hơi lâu, truyện gốc hoàn rồi nên giờ mình sẽ cố gắng lấp hố. Mong mn ủng hộ <3

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương