Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À FULL
-
34: Lấy Vật Đổi Vật
"Thật… xin…"
"Thật xin lỗi…"
Có người ngược sáng rũ mắt nhìn mình, miệng trúc trắc lặp đi lặp lại ba chữ.
Minh Chúc mê mang nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, bên dưới là vực đen sâu vạn trượng, tiếng dã thú gầm gừ truyền đến từ đấy, gió lạnh quấn lấy eo thon, từng chút một kéo xuống.
"Mình còn chưa…" Minh Chúc giật nhẹ môi, tay còn dấu vết sen đỏ nắm chặt bên cạnh, mịt mờ mà thầm thì: "Mình còn chưa muốn chết…"
Kế đó, như có giọt nước mắt nóng hổi rơi giữa mày hắn, cổ tay bỗng lan ra cơn đau nhức, nỗi sợ thân thể mất cảm giác, trọng lực trong chớp mắt bị cuốn sạch, tựa như bị con rắn trắng thật to chờ đã lâu há to mồm nuốt vào bụng.
"A a a a!"
Minh Chúc kêu thảm một tiếng, hốt nhiên bừng tỉnh từ cơn ác mộng vô biên, tuy mắt đã mở nhưng vẫn là một mảng mịt mờ.
Có người ở bên cạnh đưa tay nâng cổ hắn, nhẹ đút cho chén nước, thấm ướt đôi môi khô nứt của hắn.
Minh Chúc theo bản năng uống hết chén nước mới muộn màng nhận ra không biết bản thân đã về chỗ Thẩm Hồng Xuyên từ bao giờ, Chu Phụ Tuyết quỳ bên giường, sắc mặt ưu sầu nhìn hắn.
Phòng ngoài vang lên tiếng Thẩm Hồng Xuyên và Lục Thanh Không nói chuyện, ồn Minh Chúc đau cả tai.
Thẩm Hồng Xuyên chắc là bị chọc tức điên lên, ngữ điệu bình thản ngày thường bây giờ như sấm sét nổ tung tại chỗ: "Các ngươi rốt cuộc làm ăn kiểu gì hả? Ta rời có một đêm thôi, các người ra ngoài chơi trên thuyền cũng làm huynh ấy rơi xuống nước, bản lĩnh lớn ghê nhỉ, Lục Thanh Không, nhìn ta! Nói đi!"
Hình như Lục Thanh Không nhỏ giọng rì rầm gì đó, tiếng Thẩm Hồng Xuyên càng lớn hơn: "Ngươi còn dám cãi!?"
Minh Chúc bị làm ồn, đầu đau muốn nứt, đẩy Chu Phụ Tuyết muốn xoa trán giúp mình ra, khàn giọng nói: "Huynh không sao, đệ ra ngoài gọi Thẩm Hồng Xuyên vào."
Chu Phụ Tuyết hiếm thấy thần sắc hắn nặng nề thế, gật đầu nói vâng, đặt ly xuống đi ra ngoài.
Rất nhanh, Thẩm Hồng Xuyên đẩy cửa bước vào, đến trước giường ngồi xuống, nhìn sắc mặt tái nhợt của Minh Chúc, khó chịu: "Sư huynh, ban nãy Thẩm Ngọc nói với đệ rồi, bọn Tiểu Cửu tạm thời chưa biết chuyện này, đệ đã cho người đi tìm ma tu các huynh gặp, lần này là đệ không tốt…"
Minh Chúc không đợi hắn tự nhận lỗi, nói thẳng: "Huynh gặp Minh Chiêu rồi."
Thẩm Hồng Xuyên cả kinh: "Ông ta? Sao có thể? Tin tức Văn Phong Lâu cho chúng ta nói ông ta hôm trước mới ra khỏi bí cảnh, từ Hàng Lâu Quốc đến thành Duyệt Ngọc ngồi Hành Diên cũng mất ít nhất ba ngày đi đường, không thể nào nhanh đến vậy."
Minh Chúc nói: "Huynh sẽ không nhận sai."
Thẩm Hồng Xuyên trầm mặc, lén nhìn sắc mặt mê mang lạnh nhạt của Minh Chúc, cả buổi mới ướm lời: "Ông ta… nói với huynh cái gì?"
"Ông ta nói…" Minh Chúc ánh mắt mịt mờ, dường như đang cố nhớ lại cảnh tượng sau khi gặp Minh Chiêu, đồng tử co lại, rất nhanh tụ lại tầm nhìn, ngơ ngác nhìn Thẩm Hồng Xuyên: "...!năm năm trước, ông ta đưa vỏ kiếm tới núi Nhật Chiếu."
"Vỏ kiếm?"
"Đúng, ông ta luôn so sánh linh mạch Hồng Liên với kiếm, năm đó cưỡng ép phế bỏ linh mạch của huynh, đem linh mạch Hồng Liên đồ bỏ và kiếm Hồng Liên cùng phong ấn vào trong cơ thể huynh," Minh Chúc nhíu mi, dùng sức nắm lấy Thẩm Hồng Xuyên, ánh mắt lạnh đáng sợ: "nếu nói huynh thân mang linh mạch Hồng Liên là kiếm, vậy "vỏ kiếm" kia là cái gì?"
Thẩm Hồng Xuyên ngơ ra.
"Năm năm trước…" Minh Chúc cúi đầu, đột nhiên như nghĩ tới cái gì, biểu cảm nháy mắt có chút kinh hoảng.
Đúng lúc này, cửa khép hờ bị người ta đẩy nhẹ ra, Chu Phụ Tuyết khuôn mặt còn mang theo nét trẻ con xuất hiện trong tầm mắt hai người họ, tay bê chén thuốc, nói: "Sư huynh, uống thuốc."
Minh Chúc ngẩn ra nhìn Chu Phụ Tuyết, cả buổi mới lấy lại tinh thần, nói: "À, để, để đó đi."
Chu Phụ Tuyết nghe lời, để chén thuốc lên án nhỏ bên mép giường, thấy Minh Chúc và Thẩm Hồng Xuyên dùng ánh mắt mang theo sự kinh hãi có chút không thể tưởng tượng ra chăm chú nhìn mình, hắn không rõ lắm, nói: "Sao vậy?"
Thẩm Hồng Xuyên ho khan, cưỡng ép thu hồi tầm mắt, ra vẻ trấn định nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy đệ hiểu chuyện hơn lão Cửu, sư huynh thấy vui lòng lắm."
Chu Phụ Tuyết cười lạnh, hình như ai so với Lục Thanh Không xấu nết kia cũng thành hiểu chuyện hơn cả, điểm vui lòng của sư huynh cũng thấp quá.
Chu Phụ Tuyết để thuốc xuống rồi đi ra ngoài, Minh Chúc không nói gì, một hơi uống sạch chén thuốc đen sì, cau mày thè lưỡi, nói: "Huynh phải đến Lược Nguyệt Lâu một chuyến."
Nói xong còn muốn xuống giường ngay: "Nếu ông ta đã tới thành Duyệt Ngọc, tất nhiên sẽ tới Lược Nguyệt Lâu tìm Hề Sở."
Thẩm Hồng Xuyên đè mu bàn tay hắn lại, bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, Lược Nguyệt Lâu… ban ngày không mở cửa, huynh không cần gấp thế."
Minh Chúc sửng sốt: "Ban ngày… không mở cửa?"
Thẩm Hồng Xuyên thấp giọng cười, nói: "Huống hồ Hề Sở kia cũng không phải người thường, muốn là gặp được."
Giọng điệu hắn trầm thấp, nói khẽ vào tai Minh Chúc, còn mang theo chút ái muội khó nói, Minh Chúc ngơ ra một lúc, không tin được mà hỏi: "Lược Nguyệt Lâu… là hoa lâu?"
Thẩm Hồng Xuyên cười: "Không phải, sư huynh nghĩ đi đâu vậy? Lược Nguyệt Lâu là nơi giao dịch có tiếng ở chợ đen, thường thường toàn là nhân tài có quyền thế mới có tư cách đi vào, trừ khi có ngọc bội Câu Nguyệt của Lược Nguyệt Lâu mới có thể vào, nếu tùy tiện xông vào, sợ là huynh lại có thêm một tờ lệnh tru phạt đó."
Minh Chúc nhăn mi.
"Trước mắt sư huynh không cần gấp," Thẩm Hồng Xuyên an ủi hắn, "vừa hay đệ nghe nói đêm nay ở Lược Nguyệt Lâu có yến hội lấy vật đổi vật, một vài đại năng và người quyền quý thành Duyệt Ngọc đều đến, Hề Sở cũng sẽ có mặt ở đó."
"Phải làm sao huynh mới vào được?"
"Trừ khi huynh là bậc đại năng hiếm gặp đương thời, quan to quyền quý, hoặc là…" Thẩm Hồng Xuyên móc trong tay áo hai miếng ngọc bội cong nửa vầng trăng, móc dây đeo lắc lắc: "...!có đủ tiền."
Mặt trời chìm về phương tây, như tàn ảnh lửa thiêu, như đốt rực trời, ánh sáng rực rỡ xông lên mịt mờ.
Sau khi trản đèn treo cao nhất Văn Phong Lâu thắp lên, lấy Văn Phong Lâu làm trung tâm, từng trản từng trản đèn xa xôi dần sáng, che trời lấp đất nối nhau thành một vùng đèn đuốc sáng trưng.
Chợ đen nơi thành Duyệt Ngọc chỉ mở cửa sau khi mặt trời lặn, nổi tiếng gần xa, bấy giờ con hẻm lối vào sáng đèn lên, đường sá vốn trống không đã san sát nhau, có người trải thẳng mảnh vải ra ven đường, đặt đủ thứ kỳ trân dị bảo treo giá rõ ràng lên.
Chợ đen ngư long hỗn tạp, chuyện giết người cướp bảo vật ùn ùn không dứt cho nên kẻ không có tu vi cao vốn sẽ không dám tùy ý đi lại trên phố này.
"Nào nào nào, bảo vật tốt nhất trời đất này, không lừa già gạt trẻ đâu."
"Ể, vị công tử này, nhìn ngài cốt cách kinh kỳ(1)...!Không, nhìn ngài khí vũ bất phàm(1), ngọc bội giao long ngậm châu này tập trung tinh hoa đất trời, hấp thu linh lực, nhìn nó rất hợp với ngài… Ê, ê, đừng đi mà!"
"Bán...!Bán đồ… đê…."
Một thiếu niên dáng vẻ rất non nớt ngồi xổm trong góc tường, có chút sợ hãi nhìn dòng người hung hãn quanh mình, trước mặt để mấy thứ thoạt nhìn như đồng nát, nó như muốn học kẻ khác mở miệng rao bán, nhưng lấy hết dũng khí, vừa định mở miệng đã bị giọng nói bên cạnh chèn ép xuống.
Rất nhanh sau đó, gã đàn ông cao lớn thô kệch kế bên chắc là rao mệt rồi, ngồi kế bên nốc nước ừng ực.
Thiếu niên vui vẻ, nắm chặt thời gian, nhỏ giọng hô: "Bán đồ đây…"
Nó vừa nói ra, gã kia lập tức gân cổ rao: "Tới coi đi nè, nhìn xem đi, giao long ngậm châu, trên đời này chỉ còn một miếng thôi, qua khỏi thôn này không còn tiệm nào đâu(2)!"
Thiếu niên: "..."
Lá gan thiếu niên nhỏ xíu, nhìn ra kẻ đó nhắm vào mình cũng không dám lên tiếng, đành vùi đầu vào gối, tự suy sụp mà vo ve: "Bán đồ đây… Bán… Hức… Bán đồ đây…"
Người bên cạnh nhìn nó, lén cười.
Thiếu niên nhịn cả buổi rốt cuộc nhịn hết nổi, mắt ngấn lệ thu dọn hết đồ vật trước mắt, định về sớm một chút, ai ngờ lúc này đột nhiên có người thong thả đi tới trước mặt nó, ngồi xổm xuống, đưa tay cầm ngọn nến thô cỡ đầu ngón tay trong quầy hàng, hỏi qua loa: "Cái này bán sao?"
Thiếu niên ngẩng đầu, đối diện là một đôi mắt như giếng cổ không gợn chút sóng, nó hoảng hốt ngẩn ra.
Đôi tay thon dài của vị khách trước mặt cầm một cái tẩu thuốc, đại khái là không rảnh tay, hắn ngậm tẩu, hai tay lung tung bóp ngọn nến trắng, giương đôi mắt mịt mờ hỏi: "Đứa nhỏ này, hỏi ngươi đó, cái này bán sao?"
Thiếu niên "A" một tiếng, phục hồi tinh thần, liều mạng gật đầu: "Bán bán bán."
Vị khách kia: "Bao nhiêu tiền?"
Thiếu niên lại "a" một tiếng, cả buổi mới đưa ra năm ngón tay, dừng một chút lại đưa bàn tay khác ra, đưa thêm hai ngón, nhỏ giọng nói: "Bảy… Bảy mươi Tinh Ngọc."
Vị khách nhăn mày, thiếu niên sợ ông ta chê đắt quá, giải thích lắp bắp: "Cái… Cái này là nến… nến Trường Sinh, giống, giống công dụng với đèn Trường Sinh… Còn, còn tiện mang, mang theo… đó."
Vị khách "ừm" một tiếng: "Ta, ta biết, ngươi không cần gấp, gấp gáp như thế… a…"
Thiếu niên: "..."
Người khách nói xong mới phản ứng lại, thấy mình bị cà lăm theo thiếu niên cũng không tức giận, cầm cây nến và trâm khắc hoa bằng sắt kế bên, phun ra luồng khói nồng đậm vào thiếu niên: "Mua hai món quà nhỏ dỗ con trai, hai cái này hết thảy bao nhiêu tiền?"
Thiếu niên bị sặc, ho khan, nước mắt ào ra, nói: "Một trăm… nha."
Vị khách qua loa đáp, móc trong tay áo ra túi tinh ngọc, thảy vào ngực thiếu niên: "Đếm chút đi."
Thiếu niên lộ vẻ vui mừng, hớn hở đếm thử, vui vẻ nói: "Không thiếu, cảm tạ quý khách."
Vị khách nhét hai món đồ chơi nhỏ vào tay áo, không gấp gáp gì, năm ngón tay dài cầm tẩu thuốc rít mây phun khói, tầm đâu một nén nhang(3) mới nói: "Ngươi biết… đường nào đi Lược Nguyệt Lâu không?"
Thiếu niên không hề phòng bị, thích giúp kẻ khác, lại vui vẻ vì rốt cuộc bán được đồ, lập tức đưa ngón tay ra chỉ: "Ta biết, quý khách cứ đi về phía đó, đi tới giao lộ thứ tư thì rẽ về hướng nam, sau, sau khi đi qua một pho tượng, đi thẳng về phía tây, đi hết đường là đến."
Sắc mặt khách nhân nặng nề, hút một hơi thuốc, trầm mặc lúc lâu, nói: "Ngươi..
Ngươi có thể nói trái, phải, trước, sau không? Ta không rành hướng lắm."
Thiếu niên: "..."
- --
(1) Cốt cách kinh kỳ: Xương cốt phù hợp luyện võ
Khí vũ bất phàm: Khí chất không tầm thường
Chỗ này là người rao bán khen để dụ "vị công tử" kia mua nên mình để nguyên cho có vẻ...!lừa đảo chút:3
(2) Ở đây là bỏ qua cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác nữa
(3) Thời gian một nén nhang: tầm 5 phút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook