Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)
-
Chương 40
Sở Mặc đưa bút chấm chấm tờ giấy, lặp đi lặp lại nhiều lần, vẫn là không thể tập trung suy nghĩ về bản thảo sắp tới, y tức tối ném cây bút sang một bên, ngã lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhắm hai mắt lại.
Gương mặt của người kia, nụ cười của người kia, nước mắt lăn trên gò má người kia, chính là không ngừng xuất hiện trong đầu y, thực không thể ngờ, chỉ mới vỏn vẻn một ngày, bản thân lại cảm thấy nhớ cậu da diết như vậy.
Bất quá, thời điểm khi cậu cất tiếng nói yêu Văn Khải, y cư nhiên rất giận. Sở Mặc không nghĩ cậu có thể cùng lúc nói yêu y, lại vừa yêu người khác, như vậy chẳng khác gì tiểu tam sao.
Sở Mặc càng nghĩ, vừa cảm giác chính mình rất giận, nhưng không thể ngừng yêu cậu, y yêu cậu nhiều thế nào, có lẽ cậu đã biết rõ, nên cậu mới có thể dũng cảm nói yêu y.
Y thở ra một cách nặng nề, nghe thấy tiếng điện thoại di động đổ chuông, làm biếng nghe máy, một mực ngồi im tại chỗ. Ngay sau đó điện thoại lại phát lên, Sở Mặc hừ lạnh, ngẩng người bắt máy.
– Chuyện gì?
– Tổng giám đốc, có người muốn gặp anh.
– Ai vậy?
– Dạ là con trai của chủ tịch Văn.
Sở Mặc ngừng một lát, Văn Khải, hắn tại sao lại đến đây, nghĩ một hồi vẫn không thể phán đoán lý do, y bất đắc dĩ lên tiếng.
– Mời cậu ta lên văn phòng của tôi.
– Vâng.
Sở Mặc rời khỏi ghế, khoác áo khoác vào, chỉnh lại cà vạt, bước tới bàn khách nghiêm trang ngồi xuống. Rất nhanh sau đó Văn Khải đã có mặt, hắn bộ dạng tức giận nhìn y, nhưng không hề làm nháo, chỉ bình tĩnh ngồi xuống đối diện y.
– Sáng sớm cậu đã đến đây gặp tôi hẳn là có chuyện. – Sở Mặc rót trà vào hai ly, đẩy sang cho Văn Khải, một bên tự mình đưa lên miệng nhấm nháp.
– Đương nhiên. – Hắn nhếch miệng cười, nhún vai trả lời.
– Là chuyện cha cậu? – Sở Mặc một chút vẫn không ngẩng đầu nhìn Văn Khải, vừa hỏi.
– Anh thừa biết tôi đến tìm anh là vì Hạ Nghiệt mà a, đừng ngụy biện. – Văn Khải đảo mắt khinh bỉ, thuận tiện đưa tay cầm tách trà trên bàn uống một hơi cạn sạch.
– Được rồi, cậu nói đi. – Sở Mặc rốt cuộc mới chịu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn.
Văn Khải nhìn biểu tình thảnh thơi của Sở Mặc, trong lòng bực bội không thôi, hắn thở sâu, nói.
– Hai người từ khi nào đã lén lút quan hệ sau lưng tôi?
– Sao lại hỏi tôi chuyện này? – Y cau mày, không hiểu ý tứ của hắn.
– Có cần tôi nói rõ cho anh không? Hay là anh cố tình không hiểu.
– Hảo, nhân tiện tôi cũng có chuyện cần nói rõ với cậu. Ra ngoài đi, ở đây không tiện.
Văn Khải cong khóe miệng, hùng hổ đứng dậy, cùng Sở Mặc bước xuống bãi đậu xe. Hắn ngồi vào ghế lái, tùy ý để Sở Mặc chở đến quán cà phê gần đó. Vừa ngồi vào bàn, hắn đã mở miệng trước.
– Anh nói đi. Hai người bắt đầu quan hệ lại từ khi nào?
– Sáng hôm kia tôi đến tìm Hạ Nghiệt, chúng tôi đã làm rất nhiều chuyện.
– Vậy sao? Anh ấy lúc đó thế nào, vẫn thản nhiên bên cạnh anh, hay có một chút gì gọi là nghĩ đến tôi không? – Văn Khải cười khổ gật đầu, tiếp tục hỏi.
– Cậu hỏi như vậy không phải là quá thừa đi? Tôi đây cũng muốn hỏi cậu. – Sở Mặc cười nhạo bản thân, chống hai tay lên bàn, bất giác đưa tay xoay xoay ly nước hình trụ phía trước.
– Anh cần gì phải hỏi tôi, chính anh không phải cảm thấy rất hạnh phúc rồi sao? – Văn Khải bật cười ngạo mạn, thở mạnh nhìn y.
– Hạnh phúc? Tôi có nên nhận hai chữ này không, trong khi người đó đáng nhẽ là cậu?
– Haizz, vậy rốt cuộc từ nãy đến giờ chúng ta đang đề cập vấn đề gì vậy? – Văn Khải chán nản hừ lạnh, hắn bắt chéo chân, khoanh hai tay, cau mày nhìn Sở Mặc.
– Không phải là Hạ Nghiệt? – Y biểu tình một cách khó hiểu.
– Tôi đang nói về Hạ Nghiệt a. – Hắn hùng hổ cao giọng.
– Khoan đã! Vậy tóm lại, từ nãy đến giờ cậu đang ám chỉ tôi, hay Hạ Nghiệt, hay cả hai. – Sở Mặc có chút rối ren, lên tiếng chặn ngang lời Văn Khải.
– Tôi… Phiền quá, tôi là đang nói anh đấy. – Hắn bực dọc trả lời.
– Cậu cứ việc chán ghét tôi, tôi vốn dĩ là địch thủ của cậu. Bất quá, hiện tại đã không còn nữa rồi.
– Hắc…Câu này phải là tôi nói mới đúng. – Hắn cười khinh miệt.
– Hạ Nghiệt yêu cậu, cậu không cần phải tỏ ra kiêu ngạo như vậy.
– Anh ấy yêu tôi? Vậy mà anh ấy nói với tôi anh ấy yêu anh. – Văn Khải cười khổ, thanh âm có chút run rẩy.
– Cái gì? – Sở Mặc cau mày nhìn hắn, tâm tình vừa bối rối vừa hỗn loạn.
– Cái gì cái gì?
– Không, chuyện tôi muốn nói với cậu cũng là chuyện này. Hôm qua Hạ Nghiệt nói với tôi, em ấy yêu tôi, em ấy khóc rất nhiều, bất quá đáp lại sự hạnh phúc của tôi, em ấy đã nói em ấy yêu cậu. Tôi rất giận, tôi nghĩ, sau bao nhiêu chuyện chúng tôi cùng trải qua, vậy mà em ấy vẫn đem cậu vào trong lòng, tôi… có chút ganh tị với một người trẻ tuổi như cậu, cư nhiên lại có sức hút hơn tôi. Ha ha. – Sở Mặc nói xong, không nhịn được liền bật cười đau khổ.
Văn Khải trầm mặc một lúc, hắn có chút tin lời nói đó, nhưng lại không tin chính mình có thể ở mỗi trong tim người kia, bởi vì ngoài hắn ra, còn có người khác, chính là y, Sở Mặc.
– Đêm qua chúng tôi đã cãi nhau.
Sở Mặc kinh ngạc ngẩng đầu, hiếu kì nhìn hắn.
– Hai ngày anh ấy đều lén lút ra ngoài, cho nên tôi đã nghi ngờ. Tối hôm qua, tôi đã hỏi anh ấy, anh ấy đã thật lòng trả lời tôi, anh ấy nói, anh ấy muốn giành thời gian ở bên cạnh anh.
Sở Mặc hoang mang cực kì, không ngừng thắc mắc rằng, như thế nào Hạ Nghiệt lại có thể nói ra những lời đó cho Văn Khải, cậu không lẽ không sợ mối quan hệ giữa cậu và hắn sẽ kết thúc sao.
– Tôi đã tức giận, tôi lớn tiếng với anh ấy. Tôi hỏi anh ấy có phải hay không yêu anh. Anh ấy nói với tôi, khẳng định với tôi, anh ấy yêu anh. Thử hỏi xem tôi có nổi giận không mà đánh anh ấy chứ. Nguyên lai tôi vẫn là thua anh mà thôi, Sở Mặc. – Văn Khải ôm mặt mình, bình tĩnh kể lại.
– Hạ Nghiệt có nói, em ấy yêu cậu không? – Sở Mặc im lặng một lúc, sau cùng vẫn là lạnh lùng hỏi.
– Có nói thì vẫn ích lợi gì chứ.
– Chuyện này… chúng ta nên tìm Hạ Nghiệt nói chuyện rõ ràng. Cậu nghĩ xem, là em ấy lừa gạt tình cảm chúng ta, hay có nguyên do nào khác. Tôi biết Hạ Nghiệt không phải là người hạ tiện như vậy. – Sở Mặc thở dài, trong đầu chính là vẫn đang suy nghĩ.
Văn Khải nắm chặt nắm tay, những câu hỏi thắc mắc cùng nghi hoặc không ngừng quanh quẩn đầu hắn. Một lát, như nhớ ra điều gì, hắn không dám chắc chắn, nhưng vẫn là mở miệng hướng Sở Mặc nói.
– Hạ Nghiệt đã một lần hỏi tôi, một người có thể yêu hai người không? Anh nói, anh ấy có hỏi anh như vậy chưa?
Sở Mặc rốt cuộc phán đoán ra điều gì, chính là không thể tin vào trước mắt mình, y nhìn biểu tình sốt ruột của Văn Khải, tự nghĩ có phải hay không hai người có suy nghĩ giống nhau đi.
– Em ấy có hỏi tôi. Bất quá… tôi không dám khẳng định điều chúng ta đang nghĩ là đúng.
– Đừng khiến tôi bận tâm đến những suy luận ngớ ngẩn của anh. Về thôi, xe tôi còn ở công ty anh. – Văn Khải tức tối đứng bật dậy, kéo ghế bước ra ngoài.
Sở Mặc nghiêm mặt nhìn hắn, đứng dậy tính tiền rồi đưa Văn Khải trở về công ty. Đợi hắn xuống bãi đậu xe, y mới bước vào công ty, cư nhiên chỉ vừa nhấc chân vào tiền sảnh, nhân viên tiếp tân đột nhiên đưa một lá thư cho y.
– Cái gì đây? – Sở Mặc ngắm nghía nó một hồi lâu, vẫn là thắc mắc nhìn về phía nhân viên.
– Sáng sớm có một cậu thanh niên nhờ tôi đưa cái này cho Tổng giám đốc. – Nhân viên cố gắng nhớ lại gương mặt của cậu, nhiệt tình trả lời.
– Hạ Nghiệt? – Sở Mặc nghi hoặc nghĩ thầm trong đầu, y không suy nghĩ nhiều, khẩn trương đứng tại chỗ lấy bức thư kia ra đọc, từ đầu vẫn là biểu tình kinh ngạc đọc tờ giấy.
Sở Mặc vo tờ giấy lại, bỏ vào túi áo, sốt ruột chạy đến bãi đậu xe tìm thân ảnh của Văn Khải, nghe thấy tiếng còi xe phát ra từ phía sau, y lập tức nhận ra hắn, vội vã chạy tới chặn đường.
– Anh làm cái gì? – Văn Khải tắt xe, hạ mũ bảo hiểm xuống, cáu gắt nhìn Sở Mặc.
– Đọc đi. – Y lấy bức thư từ trong túi áo ra, ném về phía hắn.
Văn Khải cau mày khó hiểu, sau cùng vẫn là vuốt thẳng tờ giấy trắng, lướt từng chữ, rồi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Sở Mặc.
– Là sự thật. Anh ấy….
– Yêu cả hai chúng ta. – Y cùng hắn đồng thanh trả lời.
– Mẹ kiếp! Lên xe, không chừng anh ấy còn đang ở nhà. – Văn Khải nổi cáu chửi thầm một tiếng, hùng hổ quay sang nhìn Sở Mặc, ngang nhiên hất cằm ra lệnh y, đồng thời còn thuận tiện ném cho y một cái nón bảo hiểm khác.
Sở Mặc “chậc” một tiếng, cài dây nón, trèo lên xe ngồi sau lưng Văn Khải, chờ hắn bắt đầu nổ ga phóng xe chạy đi. Đến khu căn hộ của hắn, cả hai liền vội vã chạy lên nhà Văn Khải, cư nhiên chính là phát hiện căn nhà không một bóng người đi.
– Hạ Nghiệt!
Văn Khải có cảm tính xấu, trong lòng một cỗ lo lắng cùng sợ hãi không thôi, hắn như điên mà gào thét gọi tên cậu, cũng không để ý thanh âm bản thân thập phần run rẩy.
Hắn chạy khắp nhà, thân ảnh cậu đã không còn ở đây, không còn bước tới ôm lấy hắn, hôn hắn như trước đây, chỉ để lại một không khí cực kì lạnh lẽo.
– Không… không thể nào! – Hắn rốt cuộc hoảng sợ đến hai tay toát mồ hôi lạnh, tâm tình hỗn loạn bước xuống nhà bếp.
– Văn Khải.
Nghe thấy Sở Mặc gọi, Văn Khải ảo não ngẩng đầu, chỉ thấy y đưa cho hắn một tờ giấy, hắn cầm lấy, hai tay run rẩy.
” Tiểu Khải, có lẽ lúc em đọc bức thư này, anh không thể ở bên cạnh em được nữa. Anh xin lỗi, xin lỗi em nhiều lắm. Anh biết, ngày hôm qua đã gây cho em một tổn thương rất lớn, em nổi giận thế nào, em làm gì với anh, anh không trách em, người sai là anh.
Tiểu Khải, em biết không, thật ra từ khi em sửa đổi vì anh, trong lòng anh đã có em rồi, chỉ là anh không nhận ra mà thôi. Tiểu Khải, anh biết em giận anh, hận anh nhiều lắm, bởi vì anh yêu Sở Mặc, phải, anh yêu anh ấy, nhưng anh cũng không thể ngừng yêu em, em quan trọng với anh, anh ấy cũng vậy.
Hôm nay anh ra đi chỉ với bàn tay trắng, anh không muốn lấy bất cứ thứ gì của em, từ đó đến giờ vẫn là em mua cho anh mà nhỉ, anh chỉ ra đi với kỷ niệm của chúng ta mà thôi, em đừng giận anh. Sẽ có một ngày một người nào đó yêu em và chăm sóc em tốt hơn anh. Anh xin lỗi. Tạm biệt em, Tiểu Khải. Anh yêu em.”
– Tôi có cảm giác em ấy sẽ làm chuyện dại dột, chúng ta nên tìm em ấy càng sớm càng tốt. – Sở Mặc thở dài, nghiêm nghị nhìn Văn Khải.
– Nên tìm anh ấy ở đâu?
– Cứ ra ngoài trước hẳn tính.
Văn Khải gật đầu, cùng Sở Mặc khẩn trương rời khỏi căn hộ, cả hai lên xe, đi khắp quanh thành phố tìm kiếm thân ảnh cậu, cả hai đi đến những nơi mà cậu và họ hay lui tới. Chợ phố cũng không, bãi biển cũng không, kể cả nhà hàng và trung tâm mua sắm, …
Văn Khải và Sở Mặc rốt cuộc có chút tuyệt vọng, ở một thành phố rộng lớn thế này có thể tìm cậu ở đâu được chứ, chẳng khác gì tìm kim dưới đáy đại dương đi.
– Cậu nghĩ xem, Hạ Nghiệt còn nơi nào để tới không?
– Không phải chúng ta đi hết rồi sao, tôi đây còn không nghĩ anh và Hạ Nghiệt phải tới khách sạn để làm chuyện đó nữa đấy. Hừ! – Văn Khải thở dốc nhìn Sở Mặc, trong đầu không ngừng mắng nhiếc người nọ không thôi.
– Trừ phi…. – Sở Mặc trầm ngâm suy nghĩ.
– Nhà anh ấy/ em ấy. – Cả hai cùng lúc ngẩng đầu đồng thanh.
– Mẹ nó, nếu Hạ Nghiệt anh ấy trở về nhà mình, không phải hơi vô lý sao?
– Nhưng không thể không ngoại trừ khả năng đó. Chúng ta đi thử xem sao?
Văn Khải hừ lạnh một tiếng, đội nón bảo hiểm, hắn đưa tay vịn ga, nghiêm nghị đưa mắt nhìn về phía trước, trong đầu nghĩ rằng: Hạ Nghiệt, nếu như anh thực sự ở cái nơi tồi tàn kia, cầu xin anh đừng làm điều gì dại dột.
HẾT CHƯƠNG 40
Gương mặt của người kia, nụ cười của người kia, nước mắt lăn trên gò má người kia, chính là không ngừng xuất hiện trong đầu y, thực không thể ngờ, chỉ mới vỏn vẻn một ngày, bản thân lại cảm thấy nhớ cậu da diết như vậy.
Bất quá, thời điểm khi cậu cất tiếng nói yêu Văn Khải, y cư nhiên rất giận. Sở Mặc không nghĩ cậu có thể cùng lúc nói yêu y, lại vừa yêu người khác, như vậy chẳng khác gì tiểu tam sao.
Sở Mặc càng nghĩ, vừa cảm giác chính mình rất giận, nhưng không thể ngừng yêu cậu, y yêu cậu nhiều thế nào, có lẽ cậu đã biết rõ, nên cậu mới có thể dũng cảm nói yêu y.
Y thở ra một cách nặng nề, nghe thấy tiếng điện thoại di động đổ chuông, làm biếng nghe máy, một mực ngồi im tại chỗ. Ngay sau đó điện thoại lại phát lên, Sở Mặc hừ lạnh, ngẩng người bắt máy.
– Chuyện gì?
– Tổng giám đốc, có người muốn gặp anh.
– Ai vậy?
– Dạ là con trai của chủ tịch Văn.
Sở Mặc ngừng một lát, Văn Khải, hắn tại sao lại đến đây, nghĩ một hồi vẫn không thể phán đoán lý do, y bất đắc dĩ lên tiếng.
– Mời cậu ta lên văn phòng của tôi.
– Vâng.
Sở Mặc rời khỏi ghế, khoác áo khoác vào, chỉnh lại cà vạt, bước tới bàn khách nghiêm trang ngồi xuống. Rất nhanh sau đó Văn Khải đã có mặt, hắn bộ dạng tức giận nhìn y, nhưng không hề làm nháo, chỉ bình tĩnh ngồi xuống đối diện y.
– Sáng sớm cậu đã đến đây gặp tôi hẳn là có chuyện. – Sở Mặc rót trà vào hai ly, đẩy sang cho Văn Khải, một bên tự mình đưa lên miệng nhấm nháp.
– Đương nhiên. – Hắn nhếch miệng cười, nhún vai trả lời.
– Là chuyện cha cậu? – Sở Mặc một chút vẫn không ngẩng đầu nhìn Văn Khải, vừa hỏi.
– Anh thừa biết tôi đến tìm anh là vì Hạ Nghiệt mà a, đừng ngụy biện. – Văn Khải đảo mắt khinh bỉ, thuận tiện đưa tay cầm tách trà trên bàn uống một hơi cạn sạch.
– Được rồi, cậu nói đi. – Sở Mặc rốt cuộc mới chịu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn.
Văn Khải nhìn biểu tình thảnh thơi của Sở Mặc, trong lòng bực bội không thôi, hắn thở sâu, nói.
– Hai người từ khi nào đã lén lút quan hệ sau lưng tôi?
– Sao lại hỏi tôi chuyện này? – Y cau mày, không hiểu ý tứ của hắn.
– Có cần tôi nói rõ cho anh không? Hay là anh cố tình không hiểu.
– Hảo, nhân tiện tôi cũng có chuyện cần nói rõ với cậu. Ra ngoài đi, ở đây không tiện.
Văn Khải cong khóe miệng, hùng hổ đứng dậy, cùng Sở Mặc bước xuống bãi đậu xe. Hắn ngồi vào ghế lái, tùy ý để Sở Mặc chở đến quán cà phê gần đó. Vừa ngồi vào bàn, hắn đã mở miệng trước.
– Anh nói đi. Hai người bắt đầu quan hệ lại từ khi nào?
– Sáng hôm kia tôi đến tìm Hạ Nghiệt, chúng tôi đã làm rất nhiều chuyện.
– Vậy sao? Anh ấy lúc đó thế nào, vẫn thản nhiên bên cạnh anh, hay có một chút gì gọi là nghĩ đến tôi không? – Văn Khải cười khổ gật đầu, tiếp tục hỏi.
– Cậu hỏi như vậy không phải là quá thừa đi? Tôi đây cũng muốn hỏi cậu. – Sở Mặc cười nhạo bản thân, chống hai tay lên bàn, bất giác đưa tay xoay xoay ly nước hình trụ phía trước.
– Anh cần gì phải hỏi tôi, chính anh không phải cảm thấy rất hạnh phúc rồi sao? – Văn Khải bật cười ngạo mạn, thở mạnh nhìn y.
– Hạnh phúc? Tôi có nên nhận hai chữ này không, trong khi người đó đáng nhẽ là cậu?
– Haizz, vậy rốt cuộc từ nãy đến giờ chúng ta đang đề cập vấn đề gì vậy? – Văn Khải chán nản hừ lạnh, hắn bắt chéo chân, khoanh hai tay, cau mày nhìn Sở Mặc.
– Không phải là Hạ Nghiệt? – Y biểu tình một cách khó hiểu.
– Tôi đang nói về Hạ Nghiệt a. – Hắn hùng hổ cao giọng.
– Khoan đã! Vậy tóm lại, từ nãy đến giờ cậu đang ám chỉ tôi, hay Hạ Nghiệt, hay cả hai. – Sở Mặc có chút rối ren, lên tiếng chặn ngang lời Văn Khải.
– Tôi… Phiền quá, tôi là đang nói anh đấy. – Hắn bực dọc trả lời.
– Cậu cứ việc chán ghét tôi, tôi vốn dĩ là địch thủ của cậu. Bất quá, hiện tại đã không còn nữa rồi.
– Hắc…Câu này phải là tôi nói mới đúng. – Hắn cười khinh miệt.
– Hạ Nghiệt yêu cậu, cậu không cần phải tỏ ra kiêu ngạo như vậy.
– Anh ấy yêu tôi? Vậy mà anh ấy nói với tôi anh ấy yêu anh. – Văn Khải cười khổ, thanh âm có chút run rẩy.
– Cái gì? – Sở Mặc cau mày nhìn hắn, tâm tình vừa bối rối vừa hỗn loạn.
– Cái gì cái gì?
– Không, chuyện tôi muốn nói với cậu cũng là chuyện này. Hôm qua Hạ Nghiệt nói với tôi, em ấy yêu tôi, em ấy khóc rất nhiều, bất quá đáp lại sự hạnh phúc của tôi, em ấy đã nói em ấy yêu cậu. Tôi rất giận, tôi nghĩ, sau bao nhiêu chuyện chúng tôi cùng trải qua, vậy mà em ấy vẫn đem cậu vào trong lòng, tôi… có chút ganh tị với một người trẻ tuổi như cậu, cư nhiên lại có sức hút hơn tôi. Ha ha. – Sở Mặc nói xong, không nhịn được liền bật cười đau khổ.
Văn Khải trầm mặc một lúc, hắn có chút tin lời nói đó, nhưng lại không tin chính mình có thể ở mỗi trong tim người kia, bởi vì ngoài hắn ra, còn có người khác, chính là y, Sở Mặc.
– Đêm qua chúng tôi đã cãi nhau.
Sở Mặc kinh ngạc ngẩng đầu, hiếu kì nhìn hắn.
– Hai ngày anh ấy đều lén lút ra ngoài, cho nên tôi đã nghi ngờ. Tối hôm qua, tôi đã hỏi anh ấy, anh ấy đã thật lòng trả lời tôi, anh ấy nói, anh ấy muốn giành thời gian ở bên cạnh anh.
Sở Mặc hoang mang cực kì, không ngừng thắc mắc rằng, như thế nào Hạ Nghiệt lại có thể nói ra những lời đó cho Văn Khải, cậu không lẽ không sợ mối quan hệ giữa cậu và hắn sẽ kết thúc sao.
– Tôi đã tức giận, tôi lớn tiếng với anh ấy. Tôi hỏi anh ấy có phải hay không yêu anh. Anh ấy nói với tôi, khẳng định với tôi, anh ấy yêu anh. Thử hỏi xem tôi có nổi giận không mà đánh anh ấy chứ. Nguyên lai tôi vẫn là thua anh mà thôi, Sở Mặc. – Văn Khải ôm mặt mình, bình tĩnh kể lại.
– Hạ Nghiệt có nói, em ấy yêu cậu không? – Sở Mặc im lặng một lúc, sau cùng vẫn là lạnh lùng hỏi.
– Có nói thì vẫn ích lợi gì chứ.
– Chuyện này… chúng ta nên tìm Hạ Nghiệt nói chuyện rõ ràng. Cậu nghĩ xem, là em ấy lừa gạt tình cảm chúng ta, hay có nguyên do nào khác. Tôi biết Hạ Nghiệt không phải là người hạ tiện như vậy. – Sở Mặc thở dài, trong đầu chính là vẫn đang suy nghĩ.
Văn Khải nắm chặt nắm tay, những câu hỏi thắc mắc cùng nghi hoặc không ngừng quanh quẩn đầu hắn. Một lát, như nhớ ra điều gì, hắn không dám chắc chắn, nhưng vẫn là mở miệng hướng Sở Mặc nói.
– Hạ Nghiệt đã một lần hỏi tôi, một người có thể yêu hai người không? Anh nói, anh ấy có hỏi anh như vậy chưa?
Sở Mặc rốt cuộc phán đoán ra điều gì, chính là không thể tin vào trước mắt mình, y nhìn biểu tình sốt ruột của Văn Khải, tự nghĩ có phải hay không hai người có suy nghĩ giống nhau đi.
– Em ấy có hỏi tôi. Bất quá… tôi không dám khẳng định điều chúng ta đang nghĩ là đúng.
– Đừng khiến tôi bận tâm đến những suy luận ngớ ngẩn của anh. Về thôi, xe tôi còn ở công ty anh. – Văn Khải tức tối đứng bật dậy, kéo ghế bước ra ngoài.
Sở Mặc nghiêm mặt nhìn hắn, đứng dậy tính tiền rồi đưa Văn Khải trở về công ty. Đợi hắn xuống bãi đậu xe, y mới bước vào công ty, cư nhiên chỉ vừa nhấc chân vào tiền sảnh, nhân viên tiếp tân đột nhiên đưa một lá thư cho y.
– Cái gì đây? – Sở Mặc ngắm nghía nó một hồi lâu, vẫn là thắc mắc nhìn về phía nhân viên.
– Sáng sớm có một cậu thanh niên nhờ tôi đưa cái này cho Tổng giám đốc. – Nhân viên cố gắng nhớ lại gương mặt của cậu, nhiệt tình trả lời.
– Hạ Nghiệt? – Sở Mặc nghi hoặc nghĩ thầm trong đầu, y không suy nghĩ nhiều, khẩn trương đứng tại chỗ lấy bức thư kia ra đọc, từ đầu vẫn là biểu tình kinh ngạc đọc tờ giấy.
Sở Mặc vo tờ giấy lại, bỏ vào túi áo, sốt ruột chạy đến bãi đậu xe tìm thân ảnh của Văn Khải, nghe thấy tiếng còi xe phát ra từ phía sau, y lập tức nhận ra hắn, vội vã chạy tới chặn đường.
– Anh làm cái gì? – Văn Khải tắt xe, hạ mũ bảo hiểm xuống, cáu gắt nhìn Sở Mặc.
– Đọc đi. – Y lấy bức thư từ trong túi áo ra, ném về phía hắn.
Văn Khải cau mày khó hiểu, sau cùng vẫn là vuốt thẳng tờ giấy trắng, lướt từng chữ, rồi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Sở Mặc.
– Là sự thật. Anh ấy….
– Yêu cả hai chúng ta. – Y cùng hắn đồng thanh trả lời.
– Mẹ kiếp! Lên xe, không chừng anh ấy còn đang ở nhà. – Văn Khải nổi cáu chửi thầm một tiếng, hùng hổ quay sang nhìn Sở Mặc, ngang nhiên hất cằm ra lệnh y, đồng thời còn thuận tiện ném cho y một cái nón bảo hiểm khác.
Sở Mặc “chậc” một tiếng, cài dây nón, trèo lên xe ngồi sau lưng Văn Khải, chờ hắn bắt đầu nổ ga phóng xe chạy đi. Đến khu căn hộ của hắn, cả hai liền vội vã chạy lên nhà Văn Khải, cư nhiên chính là phát hiện căn nhà không một bóng người đi.
– Hạ Nghiệt!
Văn Khải có cảm tính xấu, trong lòng một cỗ lo lắng cùng sợ hãi không thôi, hắn như điên mà gào thét gọi tên cậu, cũng không để ý thanh âm bản thân thập phần run rẩy.
Hắn chạy khắp nhà, thân ảnh cậu đã không còn ở đây, không còn bước tới ôm lấy hắn, hôn hắn như trước đây, chỉ để lại một không khí cực kì lạnh lẽo.
– Không… không thể nào! – Hắn rốt cuộc hoảng sợ đến hai tay toát mồ hôi lạnh, tâm tình hỗn loạn bước xuống nhà bếp.
– Văn Khải.
Nghe thấy Sở Mặc gọi, Văn Khải ảo não ngẩng đầu, chỉ thấy y đưa cho hắn một tờ giấy, hắn cầm lấy, hai tay run rẩy.
” Tiểu Khải, có lẽ lúc em đọc bức thư này, anh không thể ở bên cạnh em được nữa. Anh xin lỗi, xin lỗi em nhiều lắm. Anh biết, ngày hôm qua đã gây cho em một tổn thương rất lớn, em nổi giận thế nào, em làm gì với anh, anh không trách em, người sai là anh.
Tiểu Khải, em biết không, thật ra từ khi em sửa đổi vì anh, trong lòng anh đã có em rồi, chỉ là anh không nhận ra mà thôi. Tiểu Khải, anh biết em giận anh, hận anh nhiều lắm, bởi vì anh yêu Sở Mặc, phải, anh yêu anh ấy, nhưng anh cũng không thể ngừng yêu em, em quan trọng với anh, anh ấy cũng vậy.
Hôm nay anh ra đi chỉ với bàn tay trắng, anh không muốn lấy bất cứ thứ gì của em, từ đó đến giờ vẫn là em mua cho anh mà nhỉ, anh chỉ ra đi với kỷ niệm của chúng ta mà thôi, em đừng giận anh. Sẽ có một ngày một người nào đó yêu em và chăm sóc em tốt hơn anh. Anh xin lỗi. Tạm biệt em, Tiểu Khải. Anh yêu em.”
– Tôi có cảm giác em ấy sẽ làm chuyện dại dột, chúng ta nên tìm em ấy càng sớm càng tốt. – Sở Mặc thở dài, nghiêm nghị nhìn Văn Khải.
– Nên tìm anh ấy ở đâu?
– Cứ ra ngoài trước hẳn tính.
Văn Khải gật đầu, cùng Sở Mặc khẩn trương rời khỏi căn hộ, cả hai lên xe, đi khắp quanh thành phố tìm kiếm thân ảnh cậu, cả hai đi đến những nơi mà cậu và họ hay lui tới. Chợ phố cũng không, bãi biển cũng không, kể cả nhà hàng và trung tâm mua sắm, …
Văn Khải và Sở Mặc rốt cuộc có chút tuyệt vọng, ở một thành phố rộng lớn thế này có thể tìm cậu ở đâu được chứ, chẳng khác gì tìm kim dưới đáy đại dương đi.
– Cậu nghĩ xem, Hạ Nghiệt còn nơi nào để tới không?
– Không phải chúng ta đi hết rồi sao, tôi đây còn không nghĩ anh và Hạ Nghiệt phải tới khách sạn để làm chuyện đó nữa đấy. Hừ! – Văn Khải thở dốc nhìn Sở Mặc, trong đầu không ngừng mắng nhiếc người nọ không thôi.
– Trừ phi…. – Sở Mặc trầm ngâm suy nghĩ.
– Nhà anh ấy/ em ấy. – Cả hai cùng lúc ngẩng đầu đồng thanh.
– Mẹ nó, nếu Hạ Nghiệt anh ấy trở về nhà mình, không phải hơi vô lý sao?
– Nhưng không thể không ngoại trừ khả năng đó. Chúng ta đi thử xem sao?
Văn Khải hừ lạnh một tiếng, đội nón bảo hiểm, hắn đưa tay vịn ga, nghiêm nghị đưa mắt nhìn về phía trước, trong đầu nghĩ rằng: Hạ Nghiệt, nếu như anh thực sự ở cái nơi tồi tàn kia, cầu xin anh đừng làm điều gì dại dột.
HẾT CHƯƠNG 40
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook