Đại Ngụy Vương Triều Song Thánh Giáng Phàm
-
C87: Phu tư tới trước danh tiếng vang tới kinh thành 1
Trần phu tử mặc đạo bào màu trắng lên tiếng, ông ta thật lòng cảm khái về cách sử dụng từ tuyệt mỹ của Mãn Giang Hồng.
Vừa rồi trong lúc ông ta chầm chậm ung dung dùng thời gian nửa nén hương, xem đi xem lại khoảng mười lần, thế nên không tiếc đưa ra lời khen.
Cho nên ông ta đã hạ quyết tập, bất kể thế nào đều phải dụ dỗ được Hứa Thanh Tiêu vào thư viện của ông ta, nếu như Hứa Thanh Tiêu không chê, ông ta nguyện ý thu nhận Hứa Thanh Tiêu làm học trò.
“Đúng vậy, nếu như bài thơ này do một vị tướng quân trải qua nhiều trận chiến kinh nghiệm đầy mình rồi, trái lại tại hạ sẽ không mấy ngạc nhiên, nhưng rõ ràng là một vị thanh niên trẻ tuổi sáng tác ra, người này quả có lòng trung thành với đất nước, nếu sau này có thể gia nhập vào Binh bộ, có khi lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy kỵ binh của Đại Nguy ta càn quét bọn Man Di.”
Lưu phu tử gật đầu, ông ta cho lời đánh giá cao nhất.
Những lời này, khiến cho hai vị còn lại cực kì ngạc nhiên, mà lại làm cho mọi người xung quanh kinh ngạc đến nghệch ra.
Một khi đã đạt đến trình độ như Lưu phu tử, họ thường rất ít khi khen người khác, ngược lại đa số đều là chỉ dạy, lời khen thế này đã đủ chứng minh, đoạn văn Mãn Giang Hồng này rốt cuộc tuyệt vời đến đâu.
“Từ ngữ nhân hoá như người, câu văn biểu đạt được đại ý, có thể viết ra được tuyệt tác thế này, trong lòng tất có chí tung hoành, các vị càng nói, tại hạ càng muốn gặp mặt vị đại tài này”
Trần phu tử cảm thán, ba vị phu tử lại càng có thêm nhiều lời khen ngợi với Hứa Thanh Tiêu.
Ngay sau đó, ba vị phu tử cùng nhau sánh bước tiến vào thư viện Bách Lư.
Phía trong thư viện đã chật kín người rồi, không thể tiếp tục dung nạp thêm ai nữa, nhưng khi ba vị phu tử đến nơi, viện trưởng của thư viện Bách Lư đích thân ra mặt đón tiếp, bất cứ chỗ nào đều dàn ra chửa lại vị tí để ba vị phu tử vào trong.
Trong phủ Nam Dư, không ai dám đắc tội với ba vị phu tử này, kể cả phủ quân đại nhân cũng không dám.
Đọc theo đường đi vào trong của ba vị phu tử, những học sinh đứng xung quanh nhanh chóng thực hiện động tác hành lễ, không dám thất lễ, cung cung kính kính.
Ba người không dừng nửa bước, đi thẳng một đường vào trong thư lâu.
Trước khi tới bọn họ đã biết Hứa Thanh Tiêu học tập trong thư viện.
Trong thư viên có rất nhiều văn nhân, nhưng trong thư lâu lại rất yên tĩnh, lúc đọc sách không được làm ồn, đây là quy tắc.
Lúc ba vị phu tử tiến vào thư lâu liền có một bóng người đi tới, cực kì cung kính nói.
“Ba vị phu tử, người này chính là Hứa Thanh Tiêu, có điều đang đọc sách, hình như đã nhập tâm đến mức hoàn toàn quên mất bản thân là ai rồi, có cần tại hạ gọi một tiếng không?”
Người đang nói chuyện là Vương Nho, hắn hạ thấp giọng nói.
Hứa Thanh Tiêu tới thư viện Bách Lư đọc sách, thực sự có không ít người tới làm phiền, sau đó đều bị Vương Nho cản lại hết.
Hắn biết Hứa Thanh Tiêu tới thư viện Bách Lư để đọc sách, nếu cứ liên tục bị hết người này tới người kia tới làm phiền, thế làm sao mà tập trung đọc sách cho được?
Nhưng bây giờ phu tử tới rồi, hẳn cũng chỉ có thể mặt dày qua đó gọi một tiếng, nếu như phu tử thực sự tới tìm Hứa Thanh Tiêu có chuyện gì đó, hắn cũng chỉ đành tới cắt ngang Hứa Thanh Tiêu vậy.
Ba vị phu tử đưa mắt qua nhìn.
Trong thư lâu.
Xuyên qua những giá sách, có thể nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu đang ung dung đọc một cuốn sách, đang rất tập trung đọc, ánh mắt đăm chiêu, lâu lâu lại gật đầu, lại có lúc nhãn mày, rõ ràng đã nhập tâm tới mức quên mình rồi.
“Không được.”
Giọng nói của Lưu phu tử vang lên, ông ta nhìn xung quanh, sau đó phất tay một cái, đám người kia bèn lui hết ra ngoài
Tề phu tử cùng Trần phu tử không nói gì nhiều, đi theo Lưu phu tử ra ngoài.
Đợi đến khi đi ra ngoài, Lưu phu tử mới tiếp tục nói tiếp.
“Hứa Thanh Tiêu ham đọc sách như mạng sống, kì thi phủ sắp tới, cậu ta lại được ca ngợi như vậy, thế mà có thể không động phàm tâm, vừa là một tấm gương sáng cho những người đọc sách chúng ta, vừa nghiêm túc đọc sách mà các học sinh của chúng ta căn phải học tập”
“Truyền lời của ta, nếu không có việc gì quan trọng, không được phép làm phiền Hứa Thanh Tiêu, chúng ta đợi bên ngoài là được rồi”
Lưu phu tử lên tiếng, ông ta càng có thêm cảm Tình đối với Hứa Thanh Tiêu rồi.
'Yến hội thơ ca, vang danh Nam Dự, nếu như là một văn nhân bình thường, chỉ sợ rằng hận không thể đến khắp nơi xưng huynh gọi đệ, cùng nhau thưởng thức tuyệt tác, nhận sự khen thưởng của ngàn người, thu về lòng ngưỡng mộ của vạn chúng.
Thế mà Hứa Thanh Tiêu lại chẳng hề đi kết bạn kết bè, cũng chẳng cần người khác khen ngợi.
Lại có thể bình tĩnh tới thư viện đọc sách, điểm này đã khiến Lưu phu tử nhìn hắn với một cặp mắt khác.
“Với tính cách này, trong tương lai ít nhất cũng đạt tới Đại Nho”
“Có thể thấy được, tên nhóc Hứa Thanh Tiêu này trong lúc đọc sách, nhập tâm tới quên trời đất, chưa tới mười năm nữa, Đại Nguy ta lại có thêm một vị Đại Nho nữa."
Trần phu tử và Tề phu tử từng người một lên tiếng, hai người bọn họ lại tiếp tục đưa ra những lời đánh giá cực cao cho Hứa Thanh Tiêu.
Trong thư viện, hàng ngàn văn nhân ở đó nghe được lời này lại một lần nữa há hốc mồm.
Đại Nho.
Thế thì người này quả là người có máu mặt à nha, cấp bậc này, có thể khiến hoàng đế phải nghe lời, có thể nói thẳng với thánh thượng, cũng có thể tham gia biện luận tất cả mọi chuyện trong thiên hạ, trong triều ngoài triều đều phải coi như khách quý.
Cho dù là bối phận tiên đạo trong giang hồ, cũng phải kính nhường người ta ba phần.
Nhận sự sắc phong của trời đất, lập thành Đại Nho đời sau.
Trong vòng mười năm, Hứa Thanh Tiêu sẽ có thể trở thành Đại Nho, lời khen này không phải quá cao rồi đấy chứ?
“Hai vị phu tử, chúng ta ngày thường cũng chưa có cơ hội tụ họp bao giờ, chi bằng bây giờ chúng ta tới nội đình nghỉ ngơi, vừa đợi Hứa Thanh Tiêu, vừa bàn luận một vài chuyện có được không?"
Bỗng nhiên Lưu phu tử cất giọng nói, nhìn về phía Trần phu tử và Tẽ phu tử, nói như vậy.
“Được”
"Lưu phu tử khách khí rồi, mời."
Hai người nở nụ cười, ba vị phu tử cùng nhau về phía nội đình của thư viện Bách Lư.
Ba vị phu tử của phủ Nam Dự, vậy mà lại ngồi ở đây đợi một người đọc sách.
Loại chuyện thế này trước đây chưa từng xảy ra.
Mà trên thực tế, trong thư lâu.
Hứa Thanh Tiêu quả thực đã đạt tới cảnh giới nhập tâm quên mình.
Cũng không biết có phải do khai thông trí tuệ rồi hay không, những văn tự cổ phức tạp này trong mắt Hứa Thanh Tiêu, còn dễ hiểu hơn cả chữ bản ngữ.
Hơn nữa nội dung trong sách cũng khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy thích thú, lúc thì tò mò nghi ngờ, lúc lại khiến hắn phải suy nghĩ.
Vào thời khắc này, sau khi bình ổn lại tâm trạng, Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là trong sách có giấu vàng, trong sách có ngọc ngà châu báu.
Nếu như thực sự lắng lòng đọc sách, ta có thể thấy thế gian rộng lớn, trí tưởng tượng của con người lại càng vô hạn.
Vừa rồi trong lúc ông ta chầm chậm ung dung dùng thời gian nửa nén hương, xem đi xem lại khoảng mười lần, thế nên không tiếc đưa ra lời khen.
Cho nên ông ta đã hạ quyết tập, bất kể thế nào đều phải dụ dỗ được Hứa Thanh Tiêu vào thư viện của ông ta, nếu như Hứa Thanh Tiêu không chê, ông ta nguyện ý thu nhận Hứa Thanh Tiêu làm học trò.
“Đúng vậy, nếu như bài thơ này do một vị tướng quân trải qua nhiều trận chiến kinh nghiệm đầy mình rồi, trái lại tại hạ sẽ không mấy ngạc nhiên, nhưng rõ ràng là một vị thanh niên trẻ tuổi sáng tác ra, người này quả có lòng trung thành với đất nước, nếu sau này có thể gia nhập vào Binh bộ, có khi lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy kỵ binh của Đại Nguy ta càn quét bọn Man Di.”
Lưu phu tử gật đầu, ông ta cho lời đánh giá cao nhất.
Những lời này, khiến cho hai vị còn lại cực kì ngạc nhiên, mà lại làm cho mọi người xung quanh kinh ngạc đến nghệch ra.
Một khi đã đạt đến trình độ như Lưu phu tử, họ thường rất ít khi khen người khác, ngược lại đa số đều là chỉ dạy, lời khen thế này đã đủ chứng minh, đoạn văn Mãn Giang Hồng này rốt cuộc tuyệt vời đến đâu.
“Từ ngữ nhân hoá như người, câu văn biểu đạt được đại ý, có thể viết ra được tuyệt tác thế này, trong lòng tất có chí tung hoành, các vị càng nói, tại hạ càng muốn gặp mặt vị đại tài này”
Trần phu tử cảm thán, ba vị phu tử lại càng có thêm nhiều lời khen ngợi với Hứa Thanh Tiêu.
Ngay sau đó, ba vị phu tử cùng nhau sánh bước tiến vào thư viện Bách Lư.
Phía trong thư viện đã chật kín người rồi, không thể tiếp tục dung nạp thêm ai nữa, nhưng khi ba vị phu tử đến nơi, viện trưởng của thư viện Bách Lư đích thân ra mặt đón tiếp, bất cứ chỗ nào đều dàn ra chửa lại vị tí để ba vị phu tử vào trong.
Trong phủ Nam Dư, không ai dám đắc tội với ba vị phu tử này, kể cả phủ quân đại nhân cũng không dám.
Đọc theo đường đi vào trong của ba vị phu tử, những học sinh đứng xung quanh nhanh chóng thực hiện động tác hành lễ, không dám thất lễ, cung cung kính kính.
Ba người không dừng nửa bước, đi thẳng một đường vào trong thư lâu.
Trước khi tới bọn họ đã biết Hứa Thanh Tiêu học tập trong thư viện.
Trong thư viên có rất nhiều văn nhân, nhưng trong thư lâu lại rất yên tĩnh, lúc đọc sách không được làm ồn, đây là quy tắc.
Lúc ba vị phu tử tiến vào thư lâu liền có một bóng người đi tới, cực kì cung kính nói.
“Ba vị phu tử, người này chính là Hứa Thanh Tiêu, có điều đang đọc sách, hình như đã nhập tâm đến mức hoàn toàn quên mất bản thân là ai rồi, có cần tại hạ gọi một tiếng không?”
Người đang nói chuyện là Vương Nho, hắn hạ thấp giọng nói.
Hứa Thanh Tiêu tới thư viện Bách Lư đọc sách, thực sự có không ít người tới làm phiền, sau đó đều bị Vương Nho cản lại hết.
Hắn biết Hứa Thanh Tiêu tới thư viện Bách Lư để đọc sách, nếu cứ liên tục bị hết người này tới người kia tới làm phiền, thế làm sao mà tập trung đọc sách cho được?
Nhưng bây giờ phu tử tới rồi, hẳn cũng chỉ có thể mặt dày qua đó gọi một tiếng, nếu như phu tử thực sự tới tìm Hứa Thanh Tiêu có chuyện gì đó, hắn cũng chỉ đành tới cắt ngang Hứa Thanh Tiêu vậy.
Ba vị phu tử đưa mắt qua nhìn.
Trong thư lâu.
Xuyên qua những giá sách, có thể nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu đang ung dung đọc một cuốn sách, đang rất tập trung đọc, ánh mắt đăm chiêu, lâu lâu lại gật đầu, lại có lúc nhãn mày, rõ ràng đã nhập tâm tới mức quên mình rồi.
“Không được.”
Giọng nói của Lưu phu tử vang lên, ông ta nhìn xung quanh, sau đó phất tay một cái, đám người kia bèn lui hết ra ngoài
Tề phu tử cùng Trần phu tử không nói gì nhiều, đi theo Lưu phu tử ra ngoài.
Đợi đến khi đi ra ngoài, Lưu phu tử mới tiếp tục nói tiếp.
“Hứa Thanh Tiêu ham đọc sách như mạng sống, kì thi phủ sắp tới, cậu ta lại được ca ngợi như vậy, thế mà có thể không động phàm tâm, vừa là một tấm gương sáng cho những người đọc sách chúng ta, vừa nghiêm túc đọc sách mà các học sinh của chúng ta căn phải học tập”
“Truyền lời của ta, nếu không có việc gì quan trọng, không được phép làm phiền Hứa Thanh Tiêu, chúng ta đợi bên ngoài là được rồi”
Lưu phu tử lên tiếng, ông ta càng có thêm cảm Tình đối với Hứa Thanh Tiêu rồi.
'Yến hội thơ ca, vang danh Nam Dự, nếu như là một văn nhân bình thường, chỉ sợ rằng hận không thể đến khắp nơi xưng huynh gọi đệ, cùng nhau thưởng thức tuyệt tác, nhận sự khen thưởng của ngàn người, thu về lòng ngưỡng mộ của vạn chúng.
Thế mà Hứa Thanh Tiêu lại chẳng hề đi kết bạn kết bè, cũng chẳng cần người khác khen ngợi.
Lại có thể bình tĩnh tới thư viện đọc sách, điểm này đã khiến Lưu phu tử nhìn hắn với một cặp mắt khác.
“Với tính cách này, trong tương lai ít nhất cũng đạt tới Đại Nho”
“Có thể thấy được, tên nhóc Hứa Thanh Tiêu này trong lúc đọc sách, nhập tâm tới quên trời đất, chưa tới mười năm nữa, Đại Nguy ta lại có thêm một vị Đại Nho nữa."
Trần phu tử và Tề phu tử từng người một lên tiếng, hai người bọn họ lại tiếp tục đưa ra những lời đánh giá cực cao cho Hứa Thanh Tiêu.
Trong thư viện, hàng ngàn văn nhân ở đó nghe được lời này lại một lần nữa há hốc mồm.
Đại Nho.
Thế thì người này quả là người có máu mặt à nha, cấp bậc này, có thể khiến hoàng đế phải nghe lời, có thể nói thẳng với thánh thượng, cũng có thể tham gia biện luận tất cả mọi chuyện trong thiên hạ, trong triều ngoài triều đều phải coi như khách quý.
Cho dù là bối phận tiên đạo trong giang hồ, cũng phải kính nhường người ta ba phần.
Nhận sự sắc phong của trời đất, lập thành Đại Nho đời sau.
Trong vòng mười năm, Hứa Thanh Tiêu sẽ có thể trở thành Đại Nho, lời khen này không phải quá cao rồi đấy chứ?
“Hai vị phu tử, chúng ta ngày thường cũng chưa có cơ hội tụ họp bao giờ, chi bằng bây giờ chúng ta tới nội đình nghỉ ngơi, vừa đợi Hứa Thanh Tiêu, vừa bàn luận một vài chuyện có được không?"
Bỗng nhiên Lưu phu tử cất giọng nói, nhìn về phía Trần phu tử và Tẽ phu tử, nói như vậy.
“Được”
"Lưu phu tử khách khí rồi, mời."
Hai người nở nụ cười, ba vị phu tử cùng nhau về phía nội đình của thư viện Bách Lư.
Ba vị phu tử của phủ Nam Dự, vậy mà lại ngồi ở đây đợi một người đọc sách.
Loại chuyện thế này trước đây chưa từng xảy ra.
Mà trên thực tế, trong thư lâu.
Hứa Thanh Tiêu quả thực đã đạt tới cảnh giới nhập tâm quên mình.
Cũng không biết có phải do khai thông trí tuệ rồi hay không, những văn tự cổ phức tạp này trong mắt Hứa Thanh Tiêu, còn dễ hiểu hơn cả chữ bản ngữ.
Hơn nữa nội dung trong sách cũng khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy thích thú, lúc thì tò mò nghi ngờ, lúc lại khiến hắn phải suy nghĩ.
Vào thời khắc này, sau khi bình ổn lại tâm trạng, Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là trong sách có giấu vàng, trong sách có ngọc ngà châu báu.
Nếu như thực sự lắng lòng đọc sách, ta có thể thấy thế gian rộng lớn, trí tưởng tượng của con người lại càng vô hạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook