Đại Mạc Lãng Tử Đao
-
Chương 6: Tiểu thành trong sa mạc
Người áo đen vừa dứt lời, mũi kiếm của hắn giống như một con độc xà xông thẳng vào cổ họng Phương Đại Phú.
Phương Đại Phú đột nhiên lui một bước, sau đó xoay người rồi thuận thế rút thanh nhuyễn kiếm ở bên hông ra, thanh kiếm run lên trong gió đón đỡ đường kiếm của người áo đen. Người áo đen thầm khen một tiếng “Giỏi”, tiếp đó trên không trung xoay người một cái, một chiêu "Mãn Thiên Hoa Vũ" phát ra, kiếm quang đại thịnh tức thời bao phủ toàn thân Phương Đại Phú. “Mãn Thiên Hoa vũ”, ánh kiếm đầy trời lóe ra vạn đạo hàn quang, ngay cả ánh sao trời cũng bị che khuất, dồn Phương Đại Phú vào giữa.
Ánh kiếm vừa thu lại, hàn quang đầy trời đột nhiên biến mất, giữa trời đất yên tĩnh dường như chỉ còn tiếng lá rơi xào xạc mà thôi.
Người áo đen bất động, Phương Đại Phú cũng bất động.
Người áo đen hạ mũi kiếm, trên mũi kiếm có vài giọt máu nhỏ xuống.
Phương Đại Phú thì thào: "Quả nhiên… quả nhiên là… hảo kiếm!"
Phương Đại Phú chậm rãi ngã xuống, rồi không nhúc nhích.
Phương phu nhân nhìn vào trượng phu nằm đó, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói: "Ngươi giết trượng phu của ta, cha của ta nhất định sẽ báo thù cho chúng ta".
Người áo đen lạnh lùng trả lời: "Chuyện này không lo vì cha của ngươi đã bị các ngươi chọc giận mà chết rồi”
Phương phu nhân cả giận nói: " Ngươi nói bậy!"
Người áo đen lạnh lùng nói: "Dù sao thì ngươi cũng sắp chết, nói cho ngươi cũng không sao, cha của ngươi đã chết vào mấy năm trước rồi, tuy nhiên anh của ngươi vẫn còn sống, vì vậy ngươi nhất định phải chết”.
Phương phu nhân cúi đầu, trong mắt mơ hồ đã có nước chảy ra.
Phương phu nhân nói: "Ngươi nhất định phải giết ta?”
Người áo đen nói: "Đúng!"
Phương phu nhân chậm rãi nói: "Hay, hay lắm”.
Người áo đen nói: "Hay?"
Phương phu nhân vừa chảy nước mắt vừa nói: “Ngươi đã giết Thiếu Kiệt, cho dù ngươi không giết ta, ta cũng không muốn sống nữa”.
Phương phu nhân vừa nói vừa cúi người xuống cầm lấy tay của Phương Đại Phú, ôn nhu nói: "Thiếp đời này theo chàng, cho tới bây giờ chưa bao giờ hối hận, chàng cũng biết mà"
Phương phu nhân đang nói đột nhiên gục xuống bên người Phương Đại Phú. Một thanh đoản kiếm đang cắm trên ngực của bà, tay phải vẫn còn đặt trên chuôi.
Người áo đen nhìn chằm chằm vào đôi vợ chồng đang nằm trong vũng máu, mặt hắn đột nhiên lộ ra vẻ rất kỳ quái.
Đây là loại tình cảm gì?
Có lẽ đây mới là tình yêu đích thực, nó đã vượt ra khỏi cái gọi là “tình yêu” thông thường mà chúng ta thường thấy rồi. Vì yêu có thể bỏ qua hết thảy, có thể ngàn dặm cùng nhau, và chết thì cũng phải chết cùng nhau.
Và có lẽ, loại tình yêu này mới đựơc gọi là tình yêu chân chính.
Chỉ tiếc là loại tình yêu này hiện tại ngày càng khan hiếm.
Người áo đen nhìn một lúc lâu rồi khẽ thở dài một tiếng, sau đó phi thân lên, thân hình giống như một con dơi, rời khỏi.
***
Ánh mặt trời chiều lại lần nữa chiếu xuống sa mạc và cũng chiếu vào mặt Phương Thất. Một ngày dài đằng đẳng sắp chấm dứt, Phương Thất đang đứng dưới ánh hoàng hôn nhìn vào ngôi thành nhỏ.
Đây là một tòa thành không lớn lắm, vách tường thành hai bên đã ngã thành màu trắng, phía xa xa ngoài thành có thể nhìn thấy được một rừng cây nhỏ. Trên ngã tư đường hẹp và dài, kẻ đến ngừơi đi tấp nập, hai bên ngã tư đường có rất nhiều hàng quán buôn bán, có quán cơm, tiệm vải, tiệm trang sức, hàng thịt, tiệm buôn bán da thú… cuối cùng là một tiệm cầm đồ. Người đi đường cũng có nhiều dạng, kẻ bán hàng rong, người cầm quạt kể chuyện , kẻ dắt lạc đà đang theo gạ gẫm một thương nhân Ba Tư mua lạc đà của hắn, một vài cô gái đang ở trong tiệm trang sức chọn lựa phấn son, một đứa con nít đang lôi kéo một ông lão…
Tại ngoại thành, Phương Thất phóng khỏi lưng bạch đà, mắt vẫn nhìn vào ngôi thành nhỏ. Con bạch đà kêu lên vài tiếng, cúi đầu cạ vào vai Phương Thất. Phương Thất mỉm cười, đưa tay vuốt ve cổ nó, nói: "Đà huynh, tạm biệt ngươi!"
Con bạch đà nghe xong, ngẩng đầu rống lên một tiếng dài, sau đó quay đầu chạy về hướng sa mạc. Dưới ánh hòang hôn, con bạch đà chạy càng ngày càng xa, rốt cục đã khuất tầm mắt.
Ngay lúc đó, phía ngoài thành có một đội lạc đà đang vào thành, cả người lẫn lạc đà đều trợn mắt nhìn Phương Thất, sau một lúc liền quỳ xuống hướng về phía con bạch đà dập đầu liên tục.
Phương Thất nhìn con bạch đà cho đến khi nó biến mất, sau đó xoay người đi vào thành.
Ở phía bắc ngã tư đừơng có một con đường hẻm, ngay tại đầu hẻm có cây cột, trên đó có treo một dãy lồng đèn màu đỏ, có lẽ do nắng gió nên màu đỏ đã phai nhạt, trên đóc có viết bốn chữ to "Quán trọ Duyệt Lai".
Phương Thất ngẩng đầu nhìn hàng chữ, sau đó xoay người bước vào.
Quán trọ rất vắng, tên tiểu nhị vẻ mặt sầu khổđang ngồi ở cạnh quầy tính tiền, vừa trông thấy Phương Thất bước vào, vẻ mặt hắn liền tươi rói chạy đến bắt chuyện: "Xin hỏi khách quan cần gì?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Ta ở trọ".
Tên tiểu nhị đưa mắt nhìn Phương Thất từ trên xuống dưới, nói: "Ngươi… ngươi thật sự muốn ở trọ?"
Phương Thất nói: "Một người đi vào quán trọ không ở trọ thì làm gì, bộ có gì kỳ quái sao?”
Tiểu nhị xấu hổ nói: "Ta thấy ngươi… ngươi…"
Phương Thất đột nhiên đưa tay móc ra một thỏi bạc , mỉm cười nói: "Đủ không?"
Tiểu nhị mừng rỡ, nói: "Đủ rồi, đủ rồi, khách quan ngài muốn ở phòng hảo hạng hay là…?"
Phương Thất nói: "Cho ta một phòng hảo hạng".
Tiểu nhị chần chờ, nói: "Thật xin lỗi khách quan, quán tiểu nhân hiện đã đầy khách, chỉ còn lại có một gian phòng thường thôi".
Phương Thất nói: "Cũng được, cứ chuẩn bị cho ta”
Tiểu nhị mừng rỡ, hô: "Xin mời khách quan, bên này”.
Tiểu nhị đi trước dẫn đường, đưa Phương Thất tới một gian phòng, sau đó đẩy cửa mời Phương Thất vào. Tiếp đó hắn trở ra rồi trở lại mang theo một chậu nước, nói: "Khách quan, xin hỏi ngài có dùng cơm ở đây không?”
Phương Thất nói: "Quán trọ cũng có bán thức ăn sao?”
Tiểu nhị nói: "Khách quan có điều không biết, thịt cừu non nướng của quán tiểu nhân rất nổi tiếng đấy, ngoài ra còn có rượu Thanh Khoa, những khách thương qua lại nơi này ai ai cũng muốn nếm thử cả".
Phương Thất gật đầu nói: "Được, vậy hãy mang tới phòng cho ta".
Chỉ trong chốc lát, mùi thịt nứơng thơm lừng đã bày trên mặt bàn, ngoài ra chủ quán còn tặng thêm ba dĩa rau, rượu Thanh Khoa cũng đã nằm đó.
Phương Thất mỉm cười nhìn rượu thịt trên bàn.
Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười hỏi: "Xin hỏi khách quan còn có cần gì nữa không?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Không có".
Tiểu nhị cúi đầu khom lưng, cười nói: "Nếu khách quan có cần gì xin cứ gọi tiểu nhân, tiểu nhân xin phép".
Phương Thất mỉm cười nói: "Được!"
Tiểu nhị gật đầu khom lưng cười nói: "Khách quan dùng thong thả”, sau đó cúi đầu bước ra ngoài.
Phương Thất nhìn hắn, đột nhiên mở miệng nói: "Chờ một chút".
Tiểu nhị cười hỏi: "Xin hỏi khách quan còn có gì phân phó?"
Phương Thất mỉm cười nói: "Cũng không có gì phân phó cả, chỉ là muốn mời ngươi uống với ta một chén thôi".
Tiểu nhị mỉm cười: "Tiểu nhân… tiểu nhân không biết uống rượu”.
Phương Thất mỉm cười nói: "Tại nơi sa mạc mênh mông này cũng có người không biết uống rượu sao?”
Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười nói: "Tiểu nhân… tiểu nhân thật sự không biết uống rượu!"
Phương Thất đột nhiên cười lạnh nói: "Vậy ngươi biết cái gì? Biết hạ độc trong rượu phải không?"
Mồ hôi lạnh của tên tiểu nhị đột nhiên chảy ra, run run nói: "Sao… sao có thể như thế? Khách quan nói quá rồi, tiểu nhân làm thế nào có bản lãnh như vậy”.
Phương Thất cười lạnh nói: "Ta nghe đồn trên giang hồ có một cao thủ rất am hiểu dụng độc và thuật dịch dung gọi là Kim Hoa Bà Bà. Kim Hoa Bà Bà có một đệ tử đắc ý gọi là Nhãn Kính Xà - Âu Dương Xuân, ngươi có biết hắn không?”
Tiểu nhị chậm rãi không cười, khẽ thở dài: "Ngươi biết ta?"
Phương Thất bỗng mỉm cười nói: "Không nhận ra".
Tiểu nhị lại nói: "Trong rượu thịt có độc ngươi không phát hiện sao?”
Phương Thất nói: "Không có".
Tiểu nhị lại nói: "Vậy làm sao ngươi có thể phát hiện ra ta?"
Phương Thất mỉm cười nói: "Thời khắc về chiều là thời khắc mà quán trọ đông khách nhất nhưng kỳ lạ là không có ai ra vào quán trọ cả, ngay cả ông chủ cũng không thấy”.
Tiểu nhị nói: "Không sai, nhưng loại tình huống này cũng thường xuyên xảy ra mà".
Phương Thất chậm rãi nói: "Đúng vậy, điểm này ta cũng không có hoài nghi ngươi, nhưng mà một tên tiểu nhị có đựơc đôi tay trắng nõn và thon dài như thế thì thật kỳ quái”.
Tiểu nhị cúi đầu nhìn vào đôi tay của hắn.
Phương Thất lại nói: "Còn tư thế đi của ngươi nữa".
Tiểu nhị ngạc nhiên nói: "Tư thế đi ra sao?”
Phương Thất nói: "Đó chính là ngươi bước đi rất nhẹ, hiển nhiên là có luyện qua võ công, và cũng không phải là cao thủ tầm thường”.
Tiểu nhị khẽ thở dài: "Thật nghĩ không ra, thật nghĩ không ra, ta cứ ngỡ là hóa trang rất thật rồi nhưng nào ngờ lại bị ngươi liếc mắt một cái là nhìn thấu”.
Phương Thất lạnh lùng nói: "Nếu ta không phát hiện ra thì đã chết vì độc của ngươi rồi”.
Âu Dương Xuân cười lạnh nói: "Nếu ngươi trúng độc của ta, ta bảo đảm ngươi sẽ chết rất sảng khoái, rất thoải mái, rất nhanh chóng, sao ngươi không thử một lần?"
Phương Đại Phú đột nhiên lui một bước, sau đó xoay người rồi thuận thế rút thanh nhuyễn kiếm ở bên hông ra, thanh kiếm run lên trong gió đón đỡ đường kiếm của người áo đen. Người áo đen thầm khen một tiếng “Giỏi”, tiếp đó trên không trung xoay người một cái, một chiêu "Mãn Thiên Hoa Vũ" phát ra, kiếm quang đại thịnh tức thời bao phủ toàn thân Phương Đại Phú. “Mãn Thiên Hoa vũ”, ánh kiếm đầy trời lóe ra vạn đạo hàn quang, ngay cả ánh sao trời cũng bị che khuất, dồn Phương Đại Phú vào giữa.
Ánh kiếm vừa thu lại, hàn quang đầy trời đột nhiên biến mất, giữa trời đất yên tĩnh dường như chỉ còn tiếng lá rơi xào xạc mà thôi.
Người áo đen bất động, Phương Đại Phú cũng bất động.
Người áo đen hạ mũi kiếm, trên mũi kiếm có vài giọt máu nhỏ xuống.
Phương Đại Phú thì thào: "Quả nhiên… quả nhiên là… hảo kiếm!"
Phương Đại Phú chậm rãi ngã xuống, rồi không nhúc nhích.
Phương phu nhân nhìn vào trượng phu nằm đó, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói: "Ngươi giết trượng phu của ta, cha của ta nhất định sẽ báo thù cho chúng ta".
Người áo đen lạnh lùng trả lời: "Chuyện này không lo vì cha của ngươi đã bị các ngươi chọc giận mà chết rồi”
Phương phu nhân cả giận nói: " Ngươi nói bậy!"
Người áo đen lạnh lùng nói: "Dù sao thì ngươi cũng sắp chết, nói cho ngươi cũng không sao, cha của ngươi đã chết vào mấy năm trước rồi, tuy nhiên anh của ngươi vẫn còn sống, vì vậy ngươi nhất định phải chết”.
Phương phu nhân cúi đầu, trong mắt mơ hồ đã có nước chảy ra.
Phương phu nhân nói: "Ngươi nhất định phải giết ta?”
Người áo đen nói: "Đúng!"
Phương phu nhân chậm rãi nói: "Hay, hay lắm”.
Người áo đen nói: "Hay?"
Phương phu nhân vừa chảy nước mắt vừa nói: “Ngươi đã giết Thiếu Kiệt, cho dù ngươi không giết ta, ta cũng không muốn sống nữa”.
Phương phu nhân vừa nói vừa cúi người xuống cầm lấy tay của Phương Đại Phú, ôn nhu nói: "Thiếp đời này theo chàng, cho tới bây giờ chưa bao giờ hối hận, chàng cũng biết mà"
Phương phu nhân đang nói đột nhiên gục xuống bên người Phương Đại Phú. Một thanh đoản kiếm đang cắm trên ngực của bà, tay phải vẫn còn đặt trên chuôi.
Người áo đen nhìn chằm chằm vào đôi vợ chồng đang nằm trong vũng máu, mặt hắn đột nhiên lộ ra vẻ rất kỳ quái.
Đây là loại tình cảm gì?
Có lẽ đây mới là tình yêu đích thực, nó đã vượt ra khỏi cái gọi là “tình yêu” thông thường mà chúng ta thường thấy rồi. Vì yêu có thể bỏ qua hết thảy, có thể ngàn dặm cùng nhau, và chết thì cũng phải chết cùng nhau.
Và có lẽ, loại tình yêu này mới đựơc gọi là tình yêu chân chính.
Chỉ tiếc là loại tình yêu này hiện tại ngày càng khan hiếm.
Người áo đen nhìn một lúc lâu rồi khẽ thở dài một tiếng, sau đó phi thân lên, thân hình giống như một con dơi, rời khỏi.
***
Ánh mặt trời chiều lại lần nữa chiếu xuống sa mạc và cũng chiếu vào mặt Phương Thất. Một ngày dài đằng đẳng sắp chấm dứt, Phương Thất đang đứng dưới ánh hoàng hôn nhìn vào ngôi thành nhỏ.
Đây là một tòa thành không lớn lắm, vách tường thành hai bên đã ngã thành màu trắng, phía xa xa ngoài thành có thể nhìn thấy được một rừng cây nhỏ. Trên ngã tư đường hẹp và dài, kẻ đến ngừơi đi tấp nập, hai bên ngã tư đường có rất nhiều hàng quán buôn bán, có quán cơm, tiệm vải, tiệm trang sức, hàng thịt, tiệm buôn bán da thú… cuối cùng là một tiệm cầm đồ. Người đi đường cũng có nhiều dạng, kẻ bán hàng rong, người cầm quạt kể chuyện , kẻ dắt lạc đà đang theo gạ gẫm một thương nhân Ba Tư mua lạc đà của hắn, một vài cô gái đang ở trong tiệm trang sức chọn lựa phấn son, một đứa con nít đang lôi kéo một ông lão…
Tại ngoại thành, Phương Thất phóng khỏi lưng bạch đà, mắt vẫn nhìn vào ngôi thành nhỏ. Con bạch đà kêu lên vài tiếng, cúi đầu cạ vào vai Phương Thất. Phương Thất mỉm cười, đưa tay vuốt ve cổ nó, nói: "Đà huynh, tạm biệt ngươi!"
Con bạch đà nghe xong, ngẩng đầu rống lên một tiếng dài, sau đó quay đầu chạy về hướng sa mạc. Dưới ánh hòang hôn, con bạch đà chạy càng ngày càng xa, rốt cục đã khuất tầm mắt.
Ngay lúc đó, phía ngoài thành có một đội lạc đà đang vào thành, cả người lẫn lạc đà đều trợn mắt nhìn Phương Thất, sau một lúc liền quỳ xuống hướng về phía con bạch đà dập đầu liên tục.
Phương Thất nhìn con bạch đà cho đến khi nó biến mất, sau đó xoay người đi vào thành.
Ở phía bắc ngã tư đừơng có một con đường hẻm, ngay tại đầu hẻm có cây cột, trên đó có treo một dãy lồng đèn màu đỏ, có lẽ do nắng gió nên màu đỏ đã phai nhạt, trên đóc có viết bốn chữ to "Quán trọ Duyệt Lai".
Phương Thất ngẩng đầu nhìn hàng chữ, sau đó xoay người bước vào.
Quán trọ rất vắng, tên tiểu nhị vẻ mặt sầu khổđang ngồi ở cạnh quầy tính tiền, vừa trông thấy Phương Thất bước vào, vẻ mặt hắn liền tươi rói chạy đến bắt chuyện: "Xin hỏi khách quan cần gì?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Ta ở trọ".
Tên tiểu nhị đưa mắt nhìn Phương Thất từ trên xuống dưới, nói: "Ngươi… ngươi thật sự muốn ở trọ?"
Phương Thất nói: "Một người đi vào quán trọ không ở trọ thì làm gì, bộ có gì kỳ quái sao?”
Tiểu nhị xấu hổ nói: "Ta thấy ngươi… ngươi…"
Phương Thất đột nhiên đưa tay móc ra một thỏi bạc , mỉm cười nói: "Đủ không?"
Tiểu nhị mừng rỡ, nói: "Đủ rồi, đủ rồi, khách quan ngài muốn ở phòng hảo hạng hay là…?"
Phương Thất nói: "Cho ta một phòng hảo hạng".
Tiểu nhị chần chờ, nói: "Thật xin lỗi khách quan, quán tiểu nhân hiện đã đầy khách, chỉ còn lại có một gian phòng thường thôi".
Phương Thất nói: "Cũng được, cứ chuẩn bị cho ta”
Tiểu nhị mừng rỡ, hô: "Xin mời khách quan, bên này”.
Tiểu nhị đi trước dẫn đường, đưa Phương Thất tới một gian phòng, sau đó đẩy cửa mời Phương Thất vào. Tiếp đó hắn trở ra rồi trở lại mang theo một chậu nước, nói: "Khách quan, xin hỏi ngài có dùng cơm ở đây không?”
Phương Thất nói: "Quán trọ cũng có bán thức ăn sao?”
Tiểu nhị nói: "Khách quan có điều không biết, thịt cừu non nướng của quán tiểu nhân rất nổi tiếng đấy, ngoài ra còn có rượu Thanh Khoa, những khách thương qua lại nơi này ai ai cũng muốn nếm thử cả".
Phương Thất gật đầu nói: "Được, vậy hãy mang tới phòng cho ta".
Chỉ trong chốc lát, mùi thịt nứơng thơm lừng đã bày trên mặt bàn, ngoài ra chủ quán còn tặng thêm ba dĩa rau, rượu Thanh Khoa cũng đã nằm đó.
Phương Thất mỉm cười nhìn rượu thịt trên bàn.
Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười hỏi: "Xin hỏi khách quan còn có cần gì nữa không?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Không có".
Tiểu nhị cúi đầu khom lưng, cười nói: "Nếu khách quan có cần gì xin cứ gọi tiểu nhân, tiểu nhân xin phép".
Phương Thất mỉm cười nói: "Được!"
Tiểu nhị gật đầu khom lưng cười nói: "Khách quan dùng thong thả”, sau đó cúi đầu bước ra ngoài.
Phương Thất nhìn hắn, đột nhiên mở miệng nói: "Chờ một chút".
Tiểu nhị cười hỏi: "Xin hỏi khách quan còn có gì phân phó?"
Phương Thất mỉm cười nói: "Cũng không có gì phân phó cả, chỉ là muốn mời ngươi uống với ta một chén thôi".
Tiểu nhị mỉm cười: "Tiểu nhân… tiểu nhân không biết uống rượu”.
Phương Thất mỉm cười nói: "Tại nơi sa mạc mênh mông này cũng có người không biết uống rượu sao?”
Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười nói: "Tiểu nhân… tiểu nhân thật sự không biết uống rượu!"
Phương Thất đột nhiên cười lạnh nói: "Vậy ngươi biết cái gì? Biết hạ độc trong rượu phải không?"
Mồ hôi lạnh của tên tiểu nhị đột nhiên chảy ra, run run nói: "Sao… sao có thể như thế? Khách quan nói quá rồi, tiểu nhân làm thế nào có bản lãnh như vậy”.
Phương Thất cười lạnh nói: "Ta nghe đồn trên giang hồ có một cao thủ rất am hiểu dụng độc và thuật dịch dung gọi là Kim Hoa Bà Bà. Kim Hoa Bà Bà có một đệ tử đắc ý gọi là Nhãn Kính Xà - Âu Dương Xuân, ngươi có biết hắn không?”
Tiểu nhị chậm rãi không cười, khẽ thở dài: "Ngươi biết ta?"
Phương Thất bỗng mỉm cười nói: "Không nhận ra".
Tiểu nhị lại nói: "Trong rượu thịt có độc ngươi không phát hiện sao?”
Phương Thất nói: "Không có".
Tiểu nhị lại nói: "Vậy làm sao ngươi có thể phát hiện ra ta?"
Phương Thất mỉm cười nói: "Thời khắc về chiều là thời khắc mà quán trọ đông khách nhất nhưng kỳ lạ là không có ai ra vào quán trọ cả, ngay cả ông chủ cũng không thấy”.
Tiểu nhị nói: "Không sai, nhưng loại tình huống này cũng thường xuyên xảy ra mà".
Phương Thất chậm rãi nói: "Đúng vậy, điểm này ta cũng không có hoài nghi ngươi, nhưng mà một tên tiểu nhị có đựơc đôi tay trắng nõn và thon dài như thế thì thật kỳ quái”.
Tiểu nhị cúi đầu nhìn vào đôi tay của hắn.
Phương Thất lại nói: "Còn tư thế đi của ngươi nữa".
Tiểu nhị ngạc nhiên nói: "Tư thế đi ra sao?”
Phương Thất nói: "Đó chính là ngươi bước đi rất nhẹ, hiển nhiên là có luyện qua võ công, và cũng không phải là cao thủ tầm thường”.
Tiểu nhị khẽ thở dài: "Thật nghĩ không ra, thật nghĩ không ra, ta cứ ngỡ là hóa trang rất thật rồi nhưng nào ngờ lại bị ngươi liếc mắt một cái là nhìn thấu”.
Phương Thất lạnh lùng nói: "Nếu ta không phát hiện ra thì đã chết vì độc của ngươi rồi”.
Âu Dương Xuân cười lạnh nói: "Nếu ngươi trúng độc của ta, ta bảo đảm ngươi sẽ chết rất sảng khoái, rất thoải mái, rất nhanh chóng, sao ngươi không thử một lần?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook