Đại Mạc Lãng Tử Đao
Chương 39: Một đao tuyệt diệu

La Nhất Đao đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười tựa hồ mang theo sự chế nhạo và buồn bã, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy Hiên Viên Hoằng đang yên lặng dùng mắt nhìn hắn thì hắn liền không cười nữa, từ từ cúi đầu thấp xuống, rồi cười khổ một tiếng than thở: "Sau đó tại hạ đi tới khu rừng nhỏ ở phía nam ngôi thành đợi Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành, sau khi gặp mặt La mỗ mới chính thức hiểu được cái gì gọi là đom đóm mà muốn so với trăng sao, cái gì gọi là nhật nguỵêt chi huy. Phương Ngọc Thành cũng không có hạ đao giết La mỗ, đó đã là may mắn trong đời của La mỗ"

Hiên Viên Hoằng mỉm cười rồi uống tiếp một chén rượu, Phương Thất cũng cười cười, không nói tiếng nào.

Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Vậy tình huống rốt cục ra sao?”

La Nhất Đao cúi đầu, nói: "Vốn là tại hạ chủ động ước chiến với Phương Ngọc Thành, hiện tại nghĩ lại, giống như là đang đi tìm tử lộ cho bản thân vậy …… La mỗ vốn tưởng rằng đao pháp của mình đã rất cao siêu, nhưng …… nhưng sau khi gặp Phương Ngọc Thành, La mỗ mới hiểu ra mình tuyệt không phải là đối thủ của Tiểu Thần Long ……"

Du Mộng Điệp liền hỏi: "Ngươi nói vậy là sao?”

La Nhất Đao nói: "Ngày đó đã vào lúc hoàng hôn, trong rừng cây yên tĩnh không người, Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành và tại hạ đứng đối diện nhau, La mỗ đang chuẩn bị rút đao thì đột nhiên có cảm giác không ổn……" La Nhất Đao nói đến đây, giọng nói dường như có chút run rẩy.

Hiên Viên Hoằng và Phương Thất vẫn không lên tiếng.

Du Mộng Điệp lại nhíu mày hỏi tiếp: "Không ổn chỗ nào?"

La Nhất Đao thở dài một hơi, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên rất xa xăm, dường như đang nhớ lại buổi hoàng hôn hôm ấy trong khu rừng nhỏ, Phương Ngọc Thành thản nhiên đứng đối diện với hắn, thời khắc đó đã in sâu vào trong đầu hắn, vĩnh viễn không thể quên.

La Nhất Đao chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Du Mộng Điệp, rồi nói: "Tại hạ thấy Phương Ngọc Thành cũng không có gì kỳ lạ, tuổi tác cũng ngang với La mỗ, thản nhiên đứng đó, tay trái cầm một cây đao, vỏ đao đen bóng. La mỗ hỏi anh ta có phải là Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành hay không thì anh ta chỉ gật đầu, cũng không có nói tiếng nào.", La Nhất Đao đột nhiên nhìn thấy cây đao treo trên tường của Phương Thất, giọng run run nói: "Cây đao kia …… chính là cây đao kia, nó giống như đúc cây đao này …… "

Phương Thất đột nhiên nhìn được từ trong mắt hắn hiện ra một loại sợ hãi, song song còn có sự ngữơng mộ nữa

Hiên Viên Hoằng lại mỉm cười uống rượu.

La Nhất Đao nói tiếp: "Tại hạ thấy anh ta cũng không có gì đáng sợ, hỏi tên họ xong thì chuẩn bị rút đao động thủ, tuy nhiên …… tuy nhiên ngay thời khắc tại hạ đặt tay vào chuôi đao thì tại hạ lập tức phát hiện có điều không ổn ……", giọng của La Nhất Đao lại run rẩy.

Du Mộng Điệp vội la lên: "Rốt cuộc là không ổn ở chỗ nào?”

Trong mắt của La Nhất Đao toát ra vẻ sợ hãi, nói: "Sát khí!"

Du Mộng Điệp gật đầu.

La Nhất Đao giọng vẫn run rẩy nói: "La mỗ đang chuẩn bị rút đao, đột nhiên cảm giác được một cổ sát khí dày đặc đập vào mặt, cả người tại hạ lập tức phát lạnh, hình như …… hình như cả tóc gáy đều dựng đứng lên hết, thành thật mà nói, cho tới bây giờ La mỗ chưa từng cảm giác được luồng sát khí nào khủng khiếp như vậy cả và cũng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy”

Du Mộng Điệp không hỏi nữa, kết quả của trận đánh này đã dễ dàng đóan biết.

Một cao thủ, nhất là một tuyệt đỉnh cao thủ chính thức thì chân khí của họ ẩn dấu rất sâu, lúc bình thường nhìn vào không có gì cả, chẳng khác gì người bình thường, tuy nhiên khi chuẩn bị động thủ thì sẽ không tự chủ được phát ra một loại sát khí bức người, áp chế đối thủ.

Sát khí nhìn không thấy nhưng tuyệt đối có thể cảm giác được, nhất là tuyệt đỉnh cao thủ như Phương Ngọc Thành vậy, cổ sát khí phát ra đáng sợ bao nhiêu sao có thể tưởng tượng.

Du Mộng Điệp đang tưởng tượng ra cảnh La Nhất Đao sợ hãi trong thời khắc đó.

Du Mộng Điệp dường như đang nhìn thấy cảnh hoàng hôn trong khu rừng nhỏ kia, có hai người đang đứng đối diện tại đó, một người dáng vẻ rất thản nhiên đứng đó, tay cầm một cây đao màu đen, đó chính là Phương Ngọc Thành, phía đối diện là một người cầm đao khác, một tay đang đặt trên chuôi đao, ở tư thế chuẩn bị rút đao khỏi vỏ, nhưng đột nhiên cả người lại run rẩy. Hai người vẫn đứng như vậy trong ánh hoàng hôn.

La Nhất Đao lại khẽ thở dài, buồn bã nói: "Trong thời khắc đó, mồ hôi của La mỗ chảy ra như tắm, tại hạ đã biết mình tất sẽ bại!"

Bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Không có người nào lên tiếng.

Chỉ có Liễu Thanh Thanh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn La Nhất Đao.

La Nhất Đao thở dài một tiếng, nói: "Trong lúc giằng co ấy thì La mỗ đột nhiên phát hiện được Phương Ngọc Thành đã để lộ một chỗ sơ hở, trong lòng La mỗ liền mừng rỡ, đao trong tay liền rút ra!"

Hiên Viên Hoằng cười khổ uống tiếp một chén rượu, ông ta hiểu được La Nhất Đao đang nói bừa.

Nếu Phương Ngọc Thành đứng để cho người khác phát hiện ra sơ hở thì người đó đã không phải Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành.

Trong lòng Phương Thất, Du Mộng Điệp, Liễu Thanh Thanh không khỏi lo lắng, chỉ có Tiểu Hổ dùng cặp mắt xoe tròn nhìn La Nhất Đao.

Du Mộng Điệp vội hỏi: "Là sơ hở gì?"

La Nhất Đao cười khổ một tiếng, nói: "Ngay lúc chúng tôi đang giằng co, lúc ấy thật sự La mỗ không biết nên làm gì nữa, mồ hôi trong người không ngừng chảy ra …… đột nhiên lúc ấy ở một cái cây phía sau Phương Ngọc Thành có một con rắn đang bò đến một tổ chim, chim trong tổ nhìn thấy nó cất tiếng kêu thê lương bay hết đi, Phương Ngọc Thành liền quay đầu lại nhìn, La mỗ trông thấy liền biết đây là cơ hội tốt nhất, trong lòng mừng rỡ liền xuất đao ra”

Liễu Thanh Thanh sợ ngây người, đột nhiên nói lớn: "Nguyên lai chính là ngươi, là ngươi đã hại ông ta thành như vậy, ta giết chết ngươi tên bại hoại!", lời còn chưa nói xong thân đã bước tới phía trước muốn đánh La Nhất Đao, tuy nhiên Du Mộng Điệp đã ra tay cản lại, lấy tay chụp lấy cổ tay của Liễu Thanh Thanh.

La Nhất Đao cúi đầu cười khổ, nói: "La mỗ lúc đó cũng không có ý muốn giết anh ta, ý nghĩ của tại hạ chỉ là muốn chặt đứt cánh tay dùng đao của anh ta thôi để sau này anh ta không thể sử dụng đao nữa, tới lúc đó thì còn có ai dám không phục La Nhất Đao này?", La Nhất Đao lại thở dài nói tiếp: "Một đao đó xuất ra, La mỗ có mười phần nắm chắc sẽ lấy đi cánh tay phải của Phương Ngọc Thành”

Du Mộng Điệp lạnh lùng nhìn La Nhất Đao, còn Phương Thất thì trên mặt hiện ra vẻ rất kỳ lạ. Hiên Viên Hoằng thì vẫn đang mỉm cười, hình như chưa nghe thấy chuyện gì phát sinh cả.

Du Mộng Điệp lạnh lùng hỏi: "Ngươi chém có trúng không?”

La Nhất Đao lại cười khổ một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ, nói: "Ngay lúc đao của La mỗ sắp chém vào cánh tay phải của anh ta thì anh ta vẫn đứng bất động, ngay cả đầu cũng không có quay lại nhìn, La mỗ chỉ cảm giác được có ánh đao lóe lên trước mắt, một tia sáng chói mắt hiện lên, dường như tất cả ánh sáng trong trời đất đều tập trung vào một ánh đao đó, sáng lạn huy hoàng, tiếp đến thì La mỗ bỗng nhiên có cảm giác mê muội, còn chưa kịp phản ứng gì thì tay cầm đao của La mỗ đã rời khỏi thân thể rơi xuống mặt đất ……"

Liễu Thanh Thanh nghe được đến đây thì mới hạ hỏa một chút.

Du Mộng Điệp ngạc nhiên hỏi: "Tay cầm đao? Vậy ngươi?"

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Hắn cầm đao bằng tay trái."

La Nhất Đao gật đầu nói: "Lão tiền bối thật sự là hảo nhãn lực, vãn bối đúng là dùng đao bằng tay trái”

Người bình thường bất luận là luyện đao hay luyện kiếm hoặc một loại binh khí nào đó thì cũng đều dùng tay phải cả, tuy nhiên cũng có một số ít người thuận tay trái nên ngay từ lúc bắt đầu luyện tập đã dùng binh khí bằng tay trái rồi, cũng giống chúng ta học cách cầm đũa ăn cơm vậy.

Bởi vì người dùng tay trái sử dụng binh khí rất ít nên một khi luyện thành công thì đều là cao thủ cả, khi ra tay thì càng khiến kẻ khác khó lòng phòng bị. La Nhất Đao sống tại đại mạc, người biết được hắn dùng đao bằng tay trái là rất ít.

Không ai chú ý, vừa rồi lúc La Nhất Đao ăn cơm, hắn sử dụng tay phải rất vụng về có vẻ không quen, tuy nhiên Hiên Viên Hoằng liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

Phương Thất hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?”

Mặt của La Nhất Đao đột nhiên hiển lộ ra vẻ nghiêm túc nói: "La mỗ cũng là người dùng đao, hơn nữa luôn luôn cho rằng đao của mình đã rất nhanh rồi, nhưng một đao kia của Tiểu Thần Long, La mỗ thú thật cũng không có nhìn rõ anh ta xuất đao thế nào nữa”

Mồ hôi trên trán La Nhất Đao đã tuôn ra, lẩm bẩm nói: "Cả đời này của La mỗ cho tới bây giờ chưa từng gặp qua đường đao nhanh như vậy, quả thật ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua”

Phương Thất khẽ thở dài.

La Nhất Đao nói tiếp: "Lúc ấy, cánh tay trái cầm đao của La mỗ bị chém đứt rơi trên mặt đất, tuy nhiên ngay cả sự đau đớn cũng không hề có cảm giác, cho đến khi ý thức được tay đã rời ra thì ngay lập tức cảm thấy đau đớn khôn cùng. Phương Ngọc Thành vẫn đứng đó mỉm cười, chậm rãi tra đao vào vỏ”

Liễu Thanh Thanh kinh ngạc nhìn La Nhất Đao, nàng có thể tưởng tượng ra cảnh trong rừng cây dưới ánh hòang hôn, một người đang mỉm cười chậm rãi tra đao vào vỏ, còn người kia thì đã bị chém đứt cánh tay trái, trán chảy đầy mồ hôi, đau đớn đã muốn ngất đi.

Hiên Viên Hoằng đột nhiên dùng ánh mắt nhìn La Nhất Đao, hỏi: "Tiếp đó ra sao?”

La Nhất Đao buồn bã trả lời: "Bẩm lão tiền bối, thời khắc đó vãn bối mới hiểu được cái gì gọi là đao pháp chính tông, cho dù vãn bối có luyện cả đời cũng không thể đạt tới trình độ đó được, vết thương trên người tuy đau đớn nhưng trong lòng vãn bối càng đau và buồn bã hơn, quả thật lúc đó vãn bối đã có ý nghĩ không muốn sống nữa……"

Du Mộng Điệp nghe đến đó liền khẽ thở dài.

Phương Thất thở dài, chậm rãi cúi đầu.

La Nhất Đao lại nói: "Mọi người không cần thương tiếc cho một người đầy tội ác như La mỗ đâu, Phương Ngọc Thành không có giết tại hạ, anh ta đã rất nhân từ rồi!"

Phương Thất ngẩng đầu nhìn La Nhất Đao, cũng không nói gì, hắn hiện không biết nên nói cái gì vào lúc này nữa.

Du Mộng Điệp hỏi tiếp: "Vậy tình huống kế tiếp thế nào?”

La Nhất Đao trả lời: "Lúc ấy tại hạ cố gắng chịu nỗi đau đớn và hỏi Phương Ngọc Thành tại sao không giết tại hạ, anh ta thản nhiên trả lời tại hạ rằng vì tại hạ trước đó không có ý định giết anh ta”

Hiên Viên Hoằng gật đầu, La Nhất Đao chỉ là muốn chém đứt cánh tay dùng đao của Phương Ngọc Thành mà thôi nên Phương Ngọc Thành mới không có giết hắn, mà chỉ đáp lễ chém đứt lại cánh tay trái dùng đao của hắn thôi.

Một đao tuyệt diệu và nhanh chóng vô cùng, không thể dùng lời để diễn tả.

Hiên Viên Hoằng lại lên tiếng: "Ngươi nói rất đúng, đích thật là thân ngươi mang đầy tội ác, Phương Ngọc Thành không có giết ngươi, quả thật là đã hạ thủ lưu tình"

La Nhất Đao gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ rất buồn bã, từ từ cúi đầu thấp xuống rồi nói: "Thú thật với lão tiền bối, vãn bối đi làm thổ phỉ của Hắc Phong Trại cũng là do bị ép buộc ……"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương