Đại Mạc Lãng Tử Đao
-
Chương 126: Tuyệt thế cao thủ
Quyền nhanh như gió, uy mãnh dữ dội, Triệu Mãnh từ trên không đánh xuống, thề phải đập nát đầu Phương Thất.
Cú đấm này của y có thể đánh nát đá, muốn đập vỡ đầu một người, quả thật dễ dàng hơn cả dùng kiếm sắt cắt đậu hũ.
Phương Thất mỉm cười đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Tĩnh như xử nữ, động như thỏ rời hang, đây là đạo lý cơ bản của võ học, Phương Thất cũng không muốn chết. Y muốn tránh khỏi một chuyền của Triệu Mãnh, chỉ cần trong sát na.
Triệu Mãnh người ở trên không trung, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát khẽ, âm thanh tuy không lớn, nhưng rõ như ở bên tai, âm thanh này lại rất quen thuộc, Triệu Mãnh ngẩn ra, vội vàng thu quyền hạ xuống, quay đầu lại kinh ngạc nhìn về phía dưới mái hiên.
Một vị lão nhân tóc trắng bạc phơ, sắc mặt hồng hào, một thân y phục vá trăm miếng, chân đi hài cỏ, tay cầm trượng trúc, đang đứng dưới mái hiên, sắc mặt nghiên nghị nhìn sang bên này.
Triệu Mãnh kinh ngạc há hốc mồm, đột nhiên tên mặt thoáng qua một vẻ mừng rỡ, rảo bước lao tới phía trước, người còn chưa tới nơi, đã quỳ xụp xuống, quỳ đi mấy bước, còn chưa đợi Hiên Viên Hoằng mở miệng, đã đập đầu thình thịch ba cái, ngẩng đầu vui mừng nói: “Vãn bối Triệu Mãnh bái kiến lão tiền bối.”
Du Mộng Điệp, Tử Yên, Phương Thất đều không khỏi ngẩn ra, Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đứng ở bên cánh cổng vòm, cũng hơi nhíu mày lại.
Chuyện ở trên đời này thường kỳ quái như vậy đấy, Triệu Mãnh xưa nay trời không sợ đất không sợ, ngay cả chết cũng không sợ, vì sao lại hành đại lễ với Hiên Viên Hoằng như thế? Hơn nữa trên mặt còn lộ ra vẻ vui mừng như vậy?
Nhưng Hiên Viên Hoằng lại tựa hồ chẳng lấy làm lạ, đưa tay đỡ Triệu Mãnh lên, mỉm cười nói: “Ngươi hiện giờ đã là anh hùng thành danh trên giang hồ rồi, lão ăn mày làm sao có thể nhận được cái lễ lớn như thế, mau đứng lên đi!”
Triệu Manh lớn tiếng nói: “Cái mạng này của Triệu Mãnh đều do lão tiền bối cho! Nếu chẳng phải năm xưa lão tiền bối cứu mạng, Triệu Mãnh nào sống được tới hôm nay! Đừng nói ba cái khấu đầu, cho dù là ba trăm cái, Triệu Mãnh cũng rất vui lòng!”
Hiên Viên Hoằng khoát tay, than: “Chuyện năm xưa không cần nhắc tới nữa, lão ăn mày nghe nói mấy năm gần đây trên giang hồ ngươi làm rất nhiều chuyện giúp đỡ kẻ yếu, như vậy là được rồi.”
Triệu Mãnh vui mừng nhìn Hiên Viên Hoằng, trong đôi mắt lớn đột nhiên chảy ra hai hàng lệ nóng, nói: “Hơn mười năm không gặp lão tiền bối, không ngờ rằng lão tiền bối đã râu tóc bạc phơ, thật làm vãn bối thương tâm!”
Hiên Viên Hoằng cười hà hà, vỗ vai Triệu Mãnh nói: “Con người đều sẽ già đi, lão ăn mày cũng không ngoại lệ, có một ngày ngươi sẽ đầy đàu tóc bạc như lão ăn mày vậy.”
Nam Cung Khiếu Không và Lan Ngọc nghe thấy tiếng gầm chạy đến không khỏi mỉm cười, trên giang hồ lỗ mãng uy mãnh lại chất phác như vậy, thậm chí có chút đáng yêu giống như Triệu Mãnh sợ rằng không tìm ra người thứ hai nữa.
Triệu Mãnh cười hăng hắc nói: “Lão tiền bối nhất định không thể già, nhất định sẽ thân khể khang kiện sống lâu trăm tuổi, để Triệu Mãnh có thể gặp lão tiền bối nhiều hơn!”
Hiên Viên Hoằng gật đầu cười khổ nói: “Mong được như thế!” Rồi cúi đầu nói: “Trong hồ lô của ngươi đựng rượu gì? Cho lão ăn mày một ngụm.”
Triệu Mãnh cười xấu hổ nói: “Rượu của vãn bối không ngon lắm, lão tiền bối chịu uống một ngụm, làm vãn bối quá mừng rồi!” Nói xong đưa bỉnh hồ lô lên.
Hiên Viên Hoằng nhận lấy bình hồ lô, mở nút ra, khẽ nhấm một ngụm, mỉm cười nói: “Rượu không tệ, hôm nay ngươi tới đây làm gì?”
Triệu Mãnh xấu hổ nói: “Vãn bối tới giết… giết tên Phương Thất kia.”
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Phương Thất đã làm chuyện xấu gì?”
Triệu Mãnh cười méo xệch: “Chuyện xấu khác thì vãn bối cũng không nghe thấy, nhưng y giết huynh đệ kết bái của vãn bối.”
Hiên Viên Hoằng nói: “Ngươi nói chính là La Hán?”
Triệu Mãnh cả kinh: “Lão tiền bối cũng biết y giết La Hán?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Chuyện này không ai biết rõ hơn lõa ăn mày nữa đâu.” Ông ta nhìn Triệu Mãnh, từ tốn nói: “Vì huynh đệ kết nghĩa báo thù thì không có gì đáng trách, ngươi còn được tính là một hán tử có tình có nghĩa!”
Triệu Mãnh mừng rỡ nói: “Đa tạ lão tiền bối khen thường! Giờ vãn bối đi giết y ngay đây!” Y nhìn Hiên Viên Hoằng, chỉ đợi ông ta gật đầu.
Thế nhưng Hiên Viên Hoằng không gật đầu mà lại buông một tiếng thở dài, nói: “Chỉ có điều vị huynh đệ kết nghĩa La Hán của ngươi kia, nếu như lão ăn mày gặp phải y, thì nhất định cũng sẽ giết y.”
Triệu Mãnh chết sững, ngơ ngẩn nhìn Hiên Viên Hoằng, không khỏi có chút nghẹn họng không nói lên lời.”
Hiên Viên Hoằng thở dài: “Ngươi đương nhiên cũng biết, vị huynh đệ kia của ngươi thường ức nam hiếp nữ, hoành hành bá đạo, không chuyện xấu gì không làm. Cho dù Phương Thất không giết y, sớm muộn cũng có ngươi giết y, ngươi có tin không?”
Triệu Mãnh nhíu mày: “Chuyện này…”
Hiên Viên Hoằng nói: “La Hán gia nhập một tổ chức thần bí, ngươi không biết hay sao?”
Triệu Mãnh nhíu mày lắc đầu.
Hiên Viên Hoằng nói: “Ngay hôm đó ở trong đường ngầm y gặp phải Phương Thất, không phải Phương Thất chết thì La Hán phải chết, ngươi nói phải làm như thế nào?”
Triệu Mãnh nhíu chặt mày, đột nhiền dùng quyền đập lên đầu mình, y đã có chút hồ đồ rồi.
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: “Huống chi Phương Thất vốn cũng giống ngươi, trên giang hồ đều làm những chuyện hành hiệp trượng nghĩa, y tới nơi này cũng là vì báo thù mà tới.”
Triệu Mãnh nhíu mày: “Y và La Hán có thù sao?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Không có.”
Triệu Mãnh nói: “Vậy y tới báo thù cho ai?”
Hiên Viên Hoằng thở dài sườn sượt, hồi lâu mới nói: “Phương Ngọc Thành.”
Triệu Mãnh giật mình: “Lão tiền bối nói tới Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành ư?”
Hiên Viên Hoằng đáp: “Đúng thế?”
Triệu Mãnh cười hỏi: “Vậy Phương Thất và Tiểu Thần Long Phương đại hiệp có quan hệ gì?”
Hiên Viên Hoằng cười khẽ nói: “Phương Ngọc Thành chính là tứ ca của Phương Thất, Phương Thất chính là lão thất Phương Ngọc Thụ của Phương gia, ngươi đã hiểu chưa?”
Triệu Mãnh cả kinh há hốc mồm ra, nhìn Hiên Viên Hoằng hồi lâu, y biết Hiên Viên Hoằng tuyệt sẽ không lừa y, rồi lại quay đầu nhìn Phương Thất, Phương Thất đột nhiên mặt lộ vẻ thống khổ, từ từ cúi đầu xuống.
Triệu Mãnh thở dài một tiếng, dậm chân lớn tiếng nói: “Thôi vậy thôi vậy! Thù này không báo cũng đành! Đều là Triệu Mãnh kết bạn không cần thận, cũng tránh La Hán làm chuyện xằng bậy! Triệu Mãnh cũng nghe nói Tiểu Thần Long Phương đại hiệp bị hại tàn phế, Triệu Mãnh vốn cũng có lòng báo thù cho y, Lan Hán…” Y đột nhiên lại thở dài một tiếng, nói: “Lão tiền bối, Phương Thất, La Hán tuy là huynh đệ của ta, nhưng y lại dám làm hại Phương đại hiệp, cho dù chết cũng chưa hết tội! Mối thù này Triệu Mãnh không báo nữa, chuyện này từ nay coi như xong!”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, lại uống một ngụm rượu, đem hồ lô trả lại cho y, chậm rãi nói: “Ngươi có thể hiểu được những điều này, làm lão ăn mày rất mừng.”
Triệu Mãnh cười xấu hổ nói: “Vãn bối không báo thù nữa, nhưng… nhưng…”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, khẽ than dài một tiếng, ông ta hiểu ý của Triệu Mãnh, bời vì ông ta cũng cảm giác được một ánh mắt như mũi nhọn chích vào lưng, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ông ta, nhìn chằm chằm vào Phương Thất.
Người này chính là Bắc Hải Thần Quân Độc Cô Quy Hải vẫn luôn đứng bên cánh cổng vòm, thủy chung đều chưa hề nhúc nhích.
Triệu Mãnh đột nhiên xoay người bước nhanh tới phía Bắc Hải Thần Quân, sắc mặt cực kỳ phức tạp, y đã nhìn ra mắt của Bắc Hải Thần Quân đã lạnh tới cực điểm, loại sát khí dữ dội đó cũng tựa hồ tới cực điểm, Triệu Mãnh nhìn đôi mắt đó không khỏi rùng mình, cắn răng nói: “Tiền bối…”
Bắc Hải Thần Quân đột nhiên quay đầu nhìn y, câu nói phía sau của Triệu Mãnh tức thì không nói ra được, Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói từng chữ: “Đứng qua một bên cho ta!”
Triệu Mãnh nhíu mày lại, cắn chặt răng, không nói lời nào chầm chậm đứng qua một bên.
Y biết Bắc Hải Thần Quân có lý do để giết Phương Thất, mà lý dó này đã đủ. Nếu như không phải như thế, có lẽ y liều mạng cũng phải tranh biện với Bắc Hải Thần Quân.
Có lý do này, Bắc Hải Thần Quân muốn ra tay, bản thân tuyệt đối không thể ngăn được.
Là lý do gì làm trong hai mắt Bắc Hải Thần Quân bừng bừng sát khí như vậy? Làm cho ngay cả Triệu Mãnh cũng thấy lý do của Bắc Hải Thần Quân rất đầy đủ.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn Phương Thất, loại ánh mắt còn sắc bén hơn lưỡi đao đó đã đâm vào trong người Phương Thất, ông ta lạnh lùng nói: “Vết thương của ngươi lành rồi?”
Phương Thất gật đầu.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Rất tốt! Lấy đao của ngươi ra!”
Phương Thất gật đẩu sải bước đi vào phòng, khi đi ra thì đao đã ở trong tay.
Vỏ bao đen nhanh, con ngươi đen nhánh, ánh mắt lạnh băng, đao còn chưa rời vỏ đã tràn ngập ý chí chiến đấu.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đứng đó, nhìn Phương Thất đi tới, ánh mắt ông ta lạnh lùng mà sắc bén, kim quan ánh lên sắc vàng dưới ánh mặt trời, Du Mộng Điệp, Tử Yên, Nam Cung Khiếu Không và Lan Ngọc đứng dưới mái hiện đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh thấm sâu vào tận xương, loại sát khí dữ dội đó, chỉ có tuyệt thế cao thủ mới có thể phát ra được.
Bắc Hải Thần Quân chính là dạng tuyệt thế cao thủ như vậy.
Từ trong sát khí của ông ta, bất kể ai cũng có thể nhận ra, hôm nay ông ta nhất định phải giết Phương Thất, bất kể là ai cũng không ngăn cản được.
Phương Thất lẳng lặng đi tới, chậm rãi đứng lại, y mặc dù đã lấy đao ra, nhưng trong lòng bấn loạn.
Y không biết mình có nên động thủ với Bắc Hải Thần Quân hay không? Câu hỏi này đã quấn lấy y rất lâu, nhưng tới giờ y vẫn không nghĩ rõ ràng.
Dù sao, Trầm Tuyết Quân – Sở Ngọc Mai là do Bắc Hải Thân Quân một tay nuôi lớn thành người, là sư phụ cũng là cha, tình như cha con. Mà Sở Ngọc Mai lại là người mình yêu sâu sắc, nàng không tiếc chết vì mình. Đối diện với loại cục diện phức tạp như vậy, mình có nên động thủ với Bắc Hải Thần Quân hay không, bất kể là ai sống ai chết, chắn chắn đều làm người thân đau đớn kẻ thủ vui mừng, đều làm tổn thương sâu sắc tới Sở Ngọc Mai ở dưới cửu tuyền.
Nếu như Sở Ngọc Mai ở dưới đất có linh, nàng có nghĩ tới được hậu quả hôm nay không?
Phương Thất lòng đã rối loạn.
Cao thủ quyết đấu, kẻ tâm tĩnh sẽ thắng, sinh tử thường thường ngay trong chớp mắt. Đừng nói Phương Thất phải đối diện với hạng tuyệt thế cao thủ như Bắc Hải Thần Quân, dù là người võ công không bằng mình, dưới trạng thái lòng rối loạn như vậy, Phương Thất cũng bại là cái chắc.
Du Mộng Điệp, Nam Cung Khiếu Không, Lan Ngọc thậm chí là Triệu Mãnh cũng đều đã nhìn ra, một khi động thủ, Phương Thất chắc chắn sẽ thua.
Bất kể ai cũng có thể nhìn ra sát khí trong mắt Bắc Hải Thần Quân! – Thua, có nghĩa là chết!
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn Phương Thất, chỉ nói năm chữ: “Rút đao của ngươi ra.”
Phương Thất chầm chậm ngẩng đầu lên, nói: “Đã có.”
Chỉ hai chữ ‘đã có’ chính có nghĩa là, đao có ở đây, có thể rút ra bất kỳ lúc nào.
Kiếm bạt cung giương, ngay không khí dường như cũng đã đóng băng, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên thân thể, nhưng tất cả mọi người trong vườn lại đều cảm thấy rét tới tận xương, đó chính là loại sát khí buốt lạnh.
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh nói: “Giỏi! Tiểu tử giỏi lắm!” Thân hình của ông ta đột nhiên bốc lên, giống một cơn gió mạnh xô tới, vỗ một chưởng vào trước ngực Phương Thất.
Không ai có thể hình dung ra sức mạnh và tốc độ của một chưởng này, khi Phương Thất nhìn thấy Bắc Hải Thần Quân bốc lên, thì chưởng của Bắc Hải Thần Quân đã tới trước ngực y.
Khi y nhìn và cảm giác thấy gió, thì gió đã thổi lên người y.
Phương Thất chớp mắt nhấc chân dời chỗ, lúc còn đang do dự xem có rút đao ra hay không, thì Bắc Hải Thần Quân đột nhiên đã nhẹ nhàng nhảy trở về.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười đứng ở trước mặt Phương Thất, thân pháp của ông ta tựa hồ cũng như gió vậy, trong lúc mọi người còn chưa rõ đã tới trước mặt Phương Thất, trượng trúc điểm tới ngực Bắc Hải Thần Quân. Bắc Hải Thần Quân lập tức lùi lại.
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh: “Lão ăn mày, có phải là ngươi nói không quản chuyện này không?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Đúng thế, lão già ta đã nói rồi, nhưng thời gian hình như không phải là hôm nay.”
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh: “Không sai! Nhưg vết thương của y đã lành rồi! Mà bản thần quân đã tuyệt không thể đợi thêm nữa!”
Hiên Viên Hoằng cười khổ: “Tuyệt không thể đợi thêm? Vì sao? Chẳng lẽ lão quái vật ngươi hôm nay sẽ chết? Nên không đợi được tới ngày mai nữa?”
Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh nói: “Bản thần quyết tuyệt đối không chết trước lão ăn mày ngươi đâu!” Ông ta nhìn Phương Thất chằm chằm, lạnh lùng nói: “Nếu chẳng phải bản thần quân suy nghĩ sai lầm, không kịp thời giết tên tiểu tử ngươi, thì đồ đệ của bản thần quan sao có thể chết thảm dưới đao của ngươi! Cho nên bản thần quân thề, hôm nay phải giết, quyết không đợi nữa!”
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: “Lão quái vật, chuyện của Sở Ngọc Mai, lão ăn mày đã giải thích với ngươi mấy lần rồi, ngươi cũng phải nhìn ra tình cảm của y đối với đồ nhi của ngươi, đây đơn thuần chỉ là ngộ sát…”
Bắc Hải Thần Quân đột nhiên cắt ngang ông, quát: “Câm mồm!” Ông ta nhìn chằm chằm Hiên Viên Hoằng, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén như lưới đao, chầm chậm nói: “Nếu chỉ bởi vì Ngọc Mai, bản thần quân có thể đợi tới ngày mai, nhưng y không nên giết cả Sở Anh Bố!”
Hiên Viên Hoằng giật mình, nói: “Chuyện này lão ăn mày cũng biết, nhưng Sở Anh Bố không phải là do y giết thật!”
Bắc Hải Thần Quân ngửa mặt lên trời cười lạnh một hồi, thình lình quát ngang: “Không phải do y giết thì ai giết?”
Hiên Viên Hoằng thở dài, nói: “Nếu như ta nói là Đạm Thai Thiên Khanh giết, ngươi nhất định sẽ không tin.”
Bắc Hải Thần Quân nhìn Hiên Viên Hoằng cười lạnh một trận, hồi lâu nói: “Ngươi bảo là Đạm Thai Thiên Khanh giết, ai có thể chứng minh?”
Hiên Viên Hoằng nhíu mày, cười khổ nói: “Đúng là không ai chứng minh được, ngươi nói Sở Anh Bố do Phương Thất giết, thì có ai chứng minh?”
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh: “Bản thân quân nói đương nhiên là có người có thể chứng minh!” Ông ta đột nhiên quát: “Tiến vào!”
Từ ngoài của vòm có một người rụt rè sợ hãi tiến vào, nhìn qua thì mặt mũi thành thực, toàn thân run rẩy, hết nhìn người này lại nhìn người kia, run lấy bẩy rụt cổ đứng ở sau người Bắc Hải Thần Quân.
Khi Phương Thất nhìn thấy người này, lòng đột nhiên trầm xuống.
Cú đấm này của y có thể đánh nát đá, muốn đập vỡ đầu một người, quả thật dễ dàng hơn cả dùng kiếm sắt cắt đậu hũ.
Phương Thất mỉm cười đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Tĩnh như xử nữ, động như thỏ rời hang, đây là đạo lý cơ bản của võ học, Phương Thất cũng không muốn chết. Y muốn tránh khỏi một chuyền của Triệu Mãnh, chỉ cần trong sát na.
Triệu Mãnh người ở trên không trung, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát khẽ, âm thanh tuy không lớn, nhưng rõ như ở bên tai, âm thanh này lại rất quen thuộc, Triệu Mãnh ngẩn ra, vội vàng thu quyền hạ xuống, quay đầu lại kinh ngạc nhìn về phía dưới mái hiên.
Một vị lão nhân tóc trắng bạc phơ, sắc mặt hồng hào, một thân y phục vá trăm miếng, chân đi hài cỏ, tay cầm trượng trúc, đang đứng dưới mái hiên, sắc mặt nghiên nghị nhìn sang bên này.
Triệu Mãnh kinh ngạc há hốc mồm, đột nhiên tên mặt thoáng qua một vẻ mừng rỡ, rảo bước lao tới phía trước, người còn chưa tới nơi, đã quỳ xụp xuống, quỳ đi mấy bước, còn chưa đợi Hiên Viên Hoằng mở miệng, đã đập đầu thình thịch ba cái, ngẩng đầu vui mừng nói: “Vãn bối Triệu Mãnh bái kiến lão tiền bối.”
Du Mộng Điệp, Tử Yên, Phương Thất đều không khỏi ngẩn ra, Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đứng ở bên cánh cổng vòm, cũng hơi nhíu mày lại.
Chuyện ở trên đời này thường kỳ quái như vậy đấy, Triệu Mãnh xưa nay trời không sợ đất không sợ, ngay cả chết cũng không sợ, vì sao lại hành đại lễ với Hiên Viên Hoằng như thế? Hơn nữa trên mặt còn lộ ra vẻ vui mừng như vậy?
Nhưng Hiên Viên Hoằng lại tựa hồ chẳng lấy làm lạ, đưa tay đỡ Triệu Mãnh lên, mỉm cười nói: “Ngươi hiện giờ đã là anh hùng thành danh trên giang hồ rồi, lão ăn mày làm sao có thể nhận được cái lễ lớn như thế, mau đứng lên đi!”
Triệu Manh lớn tiếng nói: “Cái mạng này của Triệu Mãnh đều do lão tiền bối cho! Nếu chẳng phải năm xưa lão tiền bối cứu mạng, Triệu Mãnh nào sống được tới hôm nay! Đừng nói ba cái khấu đầu, cho dù là ba trăm cái, Triệu Mãnh cũng rất vui lòng!”
Hiên Viên Hoằng khoát tay, than: “Chuyện năm xưa không cần nhắc tới nữa, lão ăn mày nghe nói mấy năm gần đây trên giang hồ ngươi làm rất nhiều chuyện giúp đỡ kẻ yếu, như vậy là được rồi.”
Triệu Mãnh vui mừng nhìn Hiên Viên Hoằng, trong đôi mắt lớn đột nhiên chảy ra hai hàng lệ nóng, nói: “Hơn mười năm không gặp lão tiền bối, không ngờ rằng lão tiền bối đã râu tóc bạc phơ, thật làm vãn bối thương tâm!”
Hiên Viên Hoằng cười hà hà, vỗ vai Triệu Mãnh nói: “Con người đều sẽ già đi, lão ăn mày cũng không ngoại lệ, có một ngày ngươi sẽ đầy đàu tóc bạc như lão ăn mày vậy.”
Nam Cung Khiếu Không và Lan Ngọc nghe thấy tiếng gầm chạy đến không khỏi mỉm cười, trên giang hồ lỗ mãng uy mãnh lại chất phác như vậy, thậm chí có chút đáng yêu giống như Triệu Mãnh sợ rằng không tìm ra người thứ hai nữa.
Triệu Mãnh cười hăng hắc nói: “Lão tiền bối nhất định không thể già, nhất định sẽ thân khể khang kiện sống lâu trăm tuổi, để Triệu Mãnh có thể gặp lão tiền bối nhiều hơn!”
Hiên Viên Hoằng gật đầu cười khổ nói: “Mong được như thế!” Rồi cúi đầu nói: “Trong hồ lô của ngươi đựng rượu gì? Cho lão ăn mày một ngụm.”
Triệu Mãnh cười xấu hổ nói: “Rượu của vãn bối không ngon lắm, lão tiền bối chịu uống một ngụm, làm vãn bối quá mừng rồi!” Nói xong đưa bỉnh hồ lô lên.
Hiên Viên Hoằng nhận lấy bình hồ lô, mở nút ra, khẽ nhấm một ngụm, mỉm cười nói: “Rượu không tệ, hôm nay ngươi tới đây làm gì?”
Triệu Mãnh xấu hổ nói: “Vãn bối tới giết… giết tên Phương Thất kia.”
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Phương Thất đã làm chuyện xấu gì?”
Triệu Mãnh cười méo xệch: “Chuyện xấu khác thì vãn bối cũng không nghe thấy, nhưng y giết huynh đệ kết bái của vãn bối.”
Hiên Viên Hoằng nói: “Ngươi nói chính là La Hán?”
Triệu Mãnh cả kinh: “Lão tiền bối cũng biết y giết La Hán?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Chuyện này không ai biết rõ hơn lõa ăn mày nữa đâu.” Ông ta nhìn Triệu Mãnh, từ tốn nói: “Vì huynh đệ kết nghĩa báo thù thì không có gì đáng trách, ngươi còn được tính là một hán tử có tình có nghĩa!”
Triệu Mãnh mừng rỡ nói: “Đa tạ lão tiền bối khen thường! Giờ vãn bối đi giết y ngay đây!” Y nhìn Hiên Viên Hoằng, chỉ đợi ông ta gật đầu.
Thế nhưng Hiên Viên Hoằng không gật đầu mà lại buông một tiếng thở dài, nói: “Chỉ có điều vị huynh đệ kết nghĩa La Hán của ngươi kia, nếu như lão ăn mày gặp phải y, thì nhất định cũng sẽ giết y.”
Triệu Mãnh chết sững, ngơ ngẩn nhìn Hiên Viên Hoằng, không khỏi có chút nghẹn họng không nói lên lời.”
Hiên Viên Hoằng thở dài: “Ngươi đương nhiên cũng biết, vị huynh đệ kia của ngươi thường ức nam hiếp nữ, hoành hành bá đạo, không chuyện xấu gì không làm. Cho dù Phương Thất không giết y, sớm muộn cũng có ngươi giết y, ngươi có tin không?”
Triệu Mãnh nhíu mày: “Chuyện này…”
Hiên Viên Hoằng nói: “La Hán gia nhập một tổ chức thần bí, ngươi không biết hay sao?”
Triệu Mãnh nhíu mày lắc đầu.
Hiên Viên Hoằng nói: “Ngay hôm đó ở trong đường ngầm y gặp phải Phương Thất, không phải Phương Thất chết thì La Hán phải chết, ngươi nói phải làm như thế nào?”
Triệu Mãnh nhíu chặt mày, đột nhiền dùng quyền đập lên đầu mình, y đã có chút hồ đồ rồi.
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: “Huống chi Phương Thất vốn cũng giống ngươi, trên giang hồ đều làm những chuyện hành hiệp trượng nghĩa, y tới nơi này cũng là vì báo thù mà tới.”
Triệu Mãnh nhíu mày: “Y và La Hán có thù sao?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Không có.”
Triệu Mãnh nói: “Vậy y tới báo thù cho ai?”
Hiên Viên Hoằng thở dài sườn sượt, hồi lâu mới nói: “Phương Ngọc Thành.”
Triệu Mãnh giật mình: “Lão tiền bối nói tới Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành ư?”
Hiên Viên Hoằng đáp: “Đúng thế?”
Triệu Mãnh cười hỏi: “Vậy Phương Thất và Tiểu Thần Long Phương đại hiệp có quan hệ gì?”
Hiên Viên Hoằng cười khẽ nói: “Phương Ngọc Thành chính là tứ ca của Phương Thất, Phương Thất chính là lão thất Phương Ngọc Thụ của Phương gia, ngươi đã hiểu chưa?”
Triệu Mãnh cả kinh há hốc mồm ra, nhìn Hiên Viên Hoằng hồi lâu, y biết Hiên Viên Hoằng tuyệt sẽ không lừa y, rồi lại quay đầu nhìn Phương Thất, Phương Thất đột nhiên mặt lộ vẻ thống khổ, từ từ cúi đầu xuống.
Triệu Mãnh thở dài một tiếng, dậm chân lớn tiếng nói: “Thôi vậy thôi vậy! Thù này không báo cũng đành! Đều là Triệu Mãnh kết bạn không cần thận, cũng tránh La Hán làm chuyện xằng bậy! Triệu Mãnh cũng nghe nói Tiểu Thần Long Phương đại hiệp bị hại tàn phế, Triệu Mãnh vốn cũng có lòng báo thù cho y, Lan Hán…” Y đột nhiên lại thở dài một tiếng, nói: “Lão tiền bối, Phương Thất, La Hán tuy là huynh đệ của ta, nhưng y lại dám làm hại Phương đại hiệp, cho dù chết cũng chưa hết tội! Mối thù này Triệu Mãnh không báo nữa, chuyện này từ nay coi như xong!”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, lại uống một ngụm rượu, đem hồ lô trả lại cho y, chậm rãi nói: “Ngươi có thể hiểu được những điều này, làm lão ăn mày rất mừng.”
Triệu Mãnh cười xấu hổ nói: “Vãn bối không báo thù nữa, nhưng… nhưng…”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, khẽ than dài một tiếng, ông ta hiểu ý của Triệu Mãnh, bời vì ông ta cũng cảm giác được một ánh mắt như mũi nhọn chích vào lưng, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ông ta, nhìn chằm chằm vào Phương Thất.
Người này chính là Bắc Hải Thần Quân Độc Cô Quy Hải vẫn luôn đứng bên cánh cổng vòm, thủy chung đều chưa hề nhúc nhích.
Triệu Mãnh đột nhiên xoay người bước nhanh tới phía Bắc Hải Thần Quân, sắc mặt cực kỳ phức tạp, y đã nhìn ra mắt của Bắc Hải Thần Quân đã lạnh tới cực điểm, loại sát khí dữ dội đó cũng tựa hồ tới cực điểm, Triệu Mãnh nhìn đôi mắt đó không khỏi rùng mình, cắn răng nói: “Tiền bối…”
Bắc Hải Thần Quân đột nhiên quay đầu nhìn y, câu nói phía sau của Triệu Mãnh tức thì không nói ra được, Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói từng chữ: “Đứng qua một bên cho ta!”
Triệu Mãnh nhíu mày lại, cắn chặt răng, không nói lời nào chầm chậm đứng qua một bên.
Y biết Bắc Hải Thần Quân có lý do để giết Phương Thất, mà lý dó này đã đủ. Nếu như không phải như thế, có lẽ y liều mạng cũng phải tranh biện với Bắc Hải Thần Quân.
Có lý do này, Bắc Hải Thần Quân muốn ra tay, bản thân tuyệt đối không thể ngăn được.
Là lý do gì làm trong hai mắt Bắc Hải Thần Quân bừng bừng sát khí như vậy? Làm cho ngay cả Triệu Mãnh cũng thấy lý do của Bắc Hải Thần Quân rất đầy đủ.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn Phương Thất, loại ánh mắt còn sắc bén hơn lưỡi đao đó đã đâm vào trong người Phương Thất, ông ta lạnh lùng nói: “Vết thương của ngươi lành rồi?”
Phương Thất gật đầu.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Rất tốt! Lấy đao của ngươi ra!”
Phương Thất gật đẩu sải bước đi vào phòng, khi đi ra thì đao đã ở trong tay.
Vỏ bao đen nhanh, con ngươi đen nhánh, ánh mắt lạnh băng, đao còn chưa rời vỏ đã tràn ngập ý chí chiến đấu.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đứng đó, nhìn Phương Thất đi tới, ánh mắt ông ta lạnh lùng mà sắc bén, kim quan ánh lên sắc vàng dưới ánh mặt trời, Du Mộng Điệp, Tử Yên, Nam Cung Khiếu Không và Lan Ngọc đứng dưới mái hiện đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh thấm sâu vào tận xương, loại sát khí dữ dội đó, chỉ có tuyệt thế cao thủ mới có thể phát ra được.
Bắc Hải Thần Quân chính là dạng tuyệt thế cao thủ như vậy.
Từ trong sát khí của ông ta, bất kể ai cũng có thể nhận ra, hôm nay ông ta nhất định phải giết Phương Thất, bất kể là ai cũng không ngăn cản được.
Phương Thất lẳng lặng đi tới, chậm rãi đứng lại, y mặc dù đã lấy đao ra, nhưng trong lòng bấn loạn.
Y không biết mình có nên động thủ với Bắc Hải Thần Quân hay không? Câu hỏi này đã quấn lấy y rất lâu, nhưng tới giờ y vẫn không nghĩ rõ ràng.
Dù sao, Trầm Tuyết Quân – Sở Ngọc Mai là do Bắc Hải Thân Quân một tay nuôi lớn thành người, là sư phụ cũng là cha, tình như cha con. Mà Sở Ngọc Mai lại là người mình yêu sâu sắc, nàng không tiếc chết vì mình. Đối diện với loại cục diện phức tạp như vậy, mình có nên động thủ với Bắc Hải Thần Quân hay không, bất kể là ai sống ai chết, chắn chắn đều làm người thân đau đớn kẻ thủ vui mừng, đều làm tổn thương sâu sắc tới Sở Ngọc Mai ở dưới cửu tuyền.
Nếu như Sở Ngọc Mai ở dưới đất có linh, nàng có nghĩ tới được hậu quả hôm nay không?
Phương Thất lòng đã rối loạn.
Cao thủ quyết đấu, kẻ tâm tĩnh sẽ thắng, sinh tử thường thường ngay trong chớp mắt. Đừng nói Phương Thất phải đối diện với hạng tuyệt thế cao thủ như Bắc Hải Thần Quân, dù là người võ công không bằng mình, dưới trạng thái lòng rối loạn như vậy, Phương Thất cũng bại là cái chắc.
Du Mộng Điệp, Nam Cung Khiếu Không, Lan Ngọc thậm chí là Triệu Mãnh cũng đều đã nhìn ra, một khi động thủ, Phương Thất chắc chắn sẽ thua.
Bất kể ai cũng có thể nhìn ra sát khí trong mắt Bắc Hải Thần Quân! – Thua, có nghĩa là chết!
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn Phương Thất, chỉ nói năm chữ: “Rút đao của ngươi ra.”
Phương Thất chầm chậm ngẩng đầu lên, nói: “Đã có.”
Chỉ hai chữ ‘đã có’ chính có nghĩa là, đao có ở đây, có thể rút ra bất kỳ lúc nào.
Kiếm bạt cung giương, ngay không khí dường như cũng đã đóng băng, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên thân thể, nhưng tất cả mọi người trong vườn lại đều cảm thấy rét tới tận xương, đó chính là loại sát khí buốt lạnh.
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh nói: “Giỏi! Tiểu tử giỏi lắm!” Thân hình của ông ta đột nhiên bốc lên, giống một cơn gió mạnh xô tới, vỗ một chưởng vào trước ngực Phương Thất.
Không ai có thể hình dung ra sức mạnh và tốc độ của một chưởng này, khi Phương Thất nhìn thấy Bắc Hải Thần Quân bốc lên, thì chưởng của Bắc Hải Thần Quân đã tới trước ngực y.
Khi y nhìn và cảm giác thấy gió, thì gió đã thổi lên người y.
Phương Thất chớp mắt nhấc chân dời chỗ, lúc còn đang do dự xem có rút đao ra hay không, thì Bắc Hải Thần Quân đột nhiên đã nhẹ nhàng nhảy trở về.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười đứng ở trước mặt Phương Thất, thân pháp của ông ta tựa hồ cũng như gió vậy, trong lúc mọi người còn chưa rõ đã tới trước mặt Phương Thất, trượng trúc điểm tới ngực Bắc Hải Thần Quân. Bắc Hải Thần Quân lập tức lùi lại.
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh: “Lão ăn mày, có phải là ngươi nói không quản chuyện này không?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Đúng thế, lão già ta đã nói rồi, nhưng thời gian hình như không phải là hôm nay.”
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh: “Không sai! Nhưg vết thương của y đã lành rồi! Mà bản thần quân đã tuyệt không thể đợi thêm nữa!”
Hiên Viên Hoằng cười khổ: “Tuyệt không thể đợi thêm? Vì sao? Chẳng lẽ lão quái vật ngươi hôm nay sẽ chết? Nên không đợi được tới ngày mai nữa?”
Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh nói: “Bản thần quyết tuyệt đối không chết trước lão ăn mày ngươi đâu!” Ông ta nhìn Phương Thất chằm chằm, lạnh lùng nói: “Nếu chẳng phải bản thần quân suy nghĩ sai lầm, không kịp thời giết tên tiểu tử ngươi, thì đồ đệ của bản thần quan sao có thể chết thảm dưới đao của ngươi! Cho nên bản thần quân thề, hôm nay phải giết, quyết không đợi nữa!”
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: “Lão quái vật, chuyện của Sở Ngọc Mai, lão ăn mày đã giải thích với ngươi mấy lần rồi, ngươi cũng phải nhìn ra tình cảm của y đối với đồ nhi của ngươi, đây đơn thuần chỉ là ngộ sát…”
Bắc Hải Thần Quân đột nhiên cắt ngang ông, quát: “Câm mồm!” Ông ta nhìn chằm chằm Hiên Viên Hoằng, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén như lưới đao, chầm chậm nói: “Nếu chỉ bởi vì Ngọc Mai, bản thần quân có thể đợi tới ngày mai, nhưng y không nên giết cả Sở Anh Bố!”
Hiên Viên Hoằng giật mình, nói: “Chuyện này lão ăn mày cũng biết, nhưng Sở Anh Bố không phải là do y giết thật!”
Bắc Hải Thần Quân ngửa mặt lên trời cười lạnh một hồi, thình lình quát ngang: “Không phải do y giết thì ai giết?”
Hiên Viên Hoằng thở dài, nói: “Nếu như ta nói là Đạm Thai Thiên Khanh giết, ngươi nhất định sẽ không tin.”
Bắc Hải Thần Quân nhìn Hiên Viên Hoằng cười lạnh một trận, hồi lâu nói: “Ngươi bảo là Đạm Thai Thiên Khanh giết, ai có thể chứng minh?”
Hiên Viên Hoằng nhíu mày, cười khổ nói: “Đúng là không ai chứng minh được, ngươi nói Sở Anh Bố do Phương Thất giết, thì có ai chứng minh?”
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh: “Bản thân quân nói đương nhiên là có người có thể chứng minh!” Ông ta đột nhiên quát: “Tiến vào!”
Từ ngoài của vòm có một người rụt rè sợ hãi tiến vào, nhìn qua thì mặt mũi thành thực, toàn thân run rẩy, hết nhìn người này lại nhìn người kia, run lấy bẩy rụt cổ đứng ở sau người Bắc Hải Thần Quân.
Khi Phương Thất nhìn thấy người này, lòng đột nhiên trầm xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook