Đại Kiếp Chủ (Dịch)
-
Chương 40: U Linh Luyện Kiếm (1)
Editor: Sơn Tùng
Biên: Xiaoo
"Phương Nguyên bắt đầu học kiếm!"
Chúng tạp dịch trên Ngọc Phong Nhai bắt đầu rỉ tai nhau về chuyện này.
Không biết đã có bao nhiêu người nhìn thấy Phương Nguyên khi đang quét dọn đột nhiên liền cầm chổi múa như múa kiếm. Không biết đã có bao nhiêu người thấy được Phương Nguyên khổ luyện trong rừng trúc hằng đêm. Và có một số ít người thề rằng đã thấy được tiên tử Lăng Hồng Ba trong truyền thuyết thỉnh thoảng chỉ điểm kiếm pháp cho Phương Nguyên với thái độ cực kì nghiêm khắc, thường xuyên mắng Phương Nguyên như mắng con!
Kể từ đó, tất cả tạp dịch càng kiêng kị Phương Nguyên hơn, khi gặp mặt đều vô cùng khách khí.
Bây giờ, bọn hắn thường xuyên nhìn thấy Phương Nguyên luyện kiếm đến đỏ cả mắt, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Ai cũng cảm thấy lạnh sống lưng, không biết cái tên điên này có thể đột nhiên cao hứng, lôi mình ra làm bia luyện kiếm hay không? Thế nên lúc làm việc, mọi người đều cố ý tránh mặt hắn!
Mà tên Tống Khôi, vốn từng bị Phương Nguyên cầm dao phay rượt quanh núi, dù mất mặt nhưng cũng không dám trả thù.
Trong mấy ngày đầu, vì lấy lại thể diện, Tống Khôi còn âm thầm nói với mọi người rằng hắn nhất định phải làm cho Phương Nguyên đẹp mặt. Nhưng có một ngày, vào lúc chạng vạng tối, hắn lặng lẽ đi vào rừng trúc nơi Phương Nguyên luyện kiếm thì hắn không còn dám động thủ, lặng lẽ trở về!
Từ đó về sau, chuyện này không còn được đề cập đến nữa!
“Ôi, không ngờ Phương sư đệ khi luyện kiếm lại trông đáng sợ như vậy, phải nghĩ biện pháp không để chuyện này ảnh hưởng đến mọi người.”
Ngay cả Tôn quản sự cũng phải than thở. Hắn vừa uống chút rượu vừa suy nghĩ về mối quan hệ giữa Lăng Hồng Ba và Phương Nguyên: “Quả ớt nhỏ này chưa từng đối xử tốt với người khác như vậy, chẳng lẽ Phương sư đệ đã ngủ với nàng rồi?"
Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, hắn đi tìm Phương Nguyên, nói:
“Phương sư đệ, về sau ngươi đừng luyện kiếm ở Tạp Vụ điện nữa. Nơi này nhiều người, tình hình phức tạp nên có thể có phiền phức. Phía sau núi có một tòa cung điện bỏ hoang do tiên môn đã vứt bỏ từ mấy trăm năm trước. Về sau, ngươi hãy phụ trách quản lý nơi đó, còn mấy chuyện khác ta cũng sẽ ưu tiên cho ngươi, chỉ cần quét dọn một vài nơi, thời gian làm do ngươi tự quyết định!”
Phương Nguyên đi theo Tôn quản sự đến chỗ tòa cung điện bỏ hoang tại phía sau của Ngọc Phong Nhai. Bình thường nơi này ít có ai lui tới nên cỏ hoang mọc um tùm, đúng là một nơi tuyệt hảo để luyện kiếm. Hắn hiểu được tâm ý của Tôn quản sự nên vô cùng cảm kích nói:
“Đa tạ Tôn sư huynh, nơi này quả thật là rộng rãi, địa hình lại phức tạp, chính là một nơi luyện kiếm tuyệt vời. Hơn nữa, vì ít người qua lại nên cũng bớt nhiều phiền toái.”
Tôn quản sự cười nói: “Đúng rồi, quan trọng nhất là ít người qua lại nên bớt nhiều phiền phức cho đệ.”
Nói xong, hắn vỗ vai Phương Nguyên, giơ ngón tay cái lên: “Huynh đệ, ngươi rất lợi hại, có thể chinh phục được cả quả ớt nhỏ.”
“Lăng sư tỷ thực ra rất không tệ, vô cùng nhiệt tình, tuy nhiên kỹ xảo kém một chút.”
Phương Nguyên tưởng rằng Tôn quản sự đang nói tới việc mình đánh cờ thắng quả ớt nhỏ, nên đáp:
“A!”
Tôn quản sự hít vào một ngụm khí lạnh, hướng về phía Phương Nguyên chắp tay vái, khuôn mặt đầy sự sùng bái.
“Huynh đệ, về sau ngươi không cần làm gì hết, chỉ cần chuyên tâm luyện kiếm ở đây và hầu hạ quả ớt nhỏ thật tốt là được...”
Nói xong, hắn nhìn Phương Nguyên, hơi ái ngại: “Để hôm nào ta mang một ít thịt linh thú cho ngươi bồi bổ, mới mấy ngày trôi qua mà người gầy đi nhiều quá!”
Phương Nguyên cực kì trân trọng sự quan tâm của Tôn quản sự. Tuy nhiên nếu hắn biết được những suy nghĩ “dâm tà” trong đầu Tôn quản sự thì chắc chắn sẽ bớt cảm kích đi một chút. Nhưng dù sao, Tôn quản sự muốn hắn đến đây quét dọn là vì tạo cho hắn một môi trường luyện kiếm thuận lợi. Bình thường ở Tạp Vụ điện, nếu chấp sự của tiên môn nhìn thấy hắn luyện kiếm thì sẽ trách phạt hắn không làm việc đàng hoàng!
Nhưng mà nếu luyện kiếm ở phía sau núi này thì lại không cần lo lắng về điều đó.
Nghe nói nơi này là nơi Thanh Dương tông giam giữ đệ tử trước kia nhưng đã bị bỏ hoang mấy trăm năm, cỏ hoang mọc cao hơn đầu người, dù là vào ban ngày cũng ít nhìn thấy ánh nắng. Còn đến ban đêm thì cực kì âm u, giống như là quỷ vực vậy. Mấy tên tạp dịch ở trong tiên môn không bao giờ dám bén mảng tới đây vì sợ gặp phải vật gì đó đáng sợ. Nhưng Phương Nguyên lại không sợ, hắn đang cần một chỗ yên tĩnh như thế để luyện kiếm.
Huống chi Tôn quản sự đã nói, trên danh nghĩa hắn là người quét dọn nơi đây, nhưng trên thực tế chính là cho hắn một địa phương thanh tĩnh để luyện kiếm. Đối với hắn đây là một nhân tình rất lớn, không thể kén cá chọn canh làm phiên Tôn quản sự thêm được!
Thế là hắn liền an tâm ở tại nơi này, ban ngày thì toàn tâm toàn ý luyện kiếm, đến tối mới trở về lấy một chút đồ ăn lấp đầy bụng.
Có lúc, hắn luyện kiếm đến mức si mê, thậm chí còn luyện kiếm vào ban đêm ở đây đến tận khi kiệt sức mới trở về.
Biên: Xiaoo
"Phương Nguyên bắt đầu học kiếm!"
Chúng tạp dịch trên Ngọc Phong Nhai bắt đầu rỉ tai nhau về chuyện này.
Không biết đã có bao nhiêu người nhìn thấy Phương Nguyên khi đang quét dọn đột nhiên liền cầm chổi múa như múa kiếm. Không biết đã có bao nhiêu người thấy được Phương Nguyên khổ luyện trong rừng trúc hằng đêm. Và có một số ít người thề rằng đã thấy được tiên tử Lăng Hồng Ba trong truyền thuyết thỉnh thoảng chỉ điểm kiếm pháp cho Phương Nguyên với thái độ cực kì nghiêm khắc, thường xuyên mắng Phương Nguyên như mắng con!
Kể từ đó, tất cả tạp dịch càng kiêng kị Phương Nguyên hơn, khi gặp mặt đều vô cùng khách khí.
Bây giờ, bọn hắn thường xuyên nhìn thấy Phương Nguyên luyện kiếm đến đỏ cả mắt, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Ai cũng cảm thấy lạnh sống lưng, không biết cái tên điên này có thể đột nhiên cao hứng, lôi mình ra làm bia luyện kiếm hay không? Thế nên lúc làm việc, mọi người đều cố ý tránh mặt hắn!
Mà tên Tống Khôi, vốn từng bị Phương Nguyên cầm dao phay rượt quanh núi, dù mất mặt nhưng cũng không dám trả thù.
Trong mấy ngày đầu, vì lấy lại thể diện, Tống Khôi còn âm thầm nói với mọi người rằng hắn nhất định phải làm cho Phương Nguyên đẹp mặt. Nhưng có một ngày, vào lúc chạng vạng tối, hắn lặng lẽ đi vào rừng trúc nơi Phương Nguyên luyện kiếm thì hắn không còn dám động thủ, lặng lẽ trở về!
Từ đó về sau, chuyện này không còn được đề cập đến nữa!
“Ôi, không ngờ Phương sư đệ khi luyện kiếm lại trông đáng sợ như vậy, phải nghĩ biện pháp không để chuyện này ảnh hưởng đến mọi người.”
Ngay cả Tôn quản sự cũng phải than thở. Hắn vừa uống chút rượu vừa suy nghĩ về mối quan hệ giữa Lăng Hồng Ba và Phương Nguyên: “Quả ớt nhỏ này chưa từng đối xử tốt với người khác như vậy, chẳng lẽ Phương sư đệ đã ngủ với nàng rồi?"
Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, hắn đi tìm Phương Nguyên, nói:
“Phương sư đệ, về sau ngươi đừng luyện kiếm ở Tạp Vụ điện nữa. Nơi này nhiều người, tình hình phức tạp nên có thể có phiền phức. Phía sau núi có một tòa cung điện bỏ hoang do tiên môn đã vứt bỏ từ mấy trăm năm trước. Về sau, ngươi hãy phụ trách quản lý nơi đó, còn mấy chuyện khác ta cũng sẽ ưu tiên cho ngươi, chỉ cần quét dọn một vài nơi, thời gian làm do ngươi tự quyết định!”
Phương Nguyên đi theo Tôn quản sự đến chỗ tòa cung điện bỏ hoang tại phía sau của Ngọc Phong Nhai. Bình thường nơi này ít có ai lui tới nên cỏ hoang mọc um tùm, đúng là một nơi tuyệt hảo để luyện kiếm. Hắn hiểu được tâm ý của Tôn quản sự nên vô cùng cảm kích nói:
“Đa tạ Tôn sư huynh, nơi này quả thật là rộng rãi, địa hình lại phức tạp, chính là một nơi luyện kiếm tuyệt vời. Hơn nữa, vì ít người qua lại nên cũng bớt nhiều phiền toái.”
Tôn quản sự cười nói: “Đúng rồi, quan trọng nhất là ít người qua lại nên bớt nhiều phiền phức cho đệ.”
Nói xong, hắn vỗ vai Phương Nguyên, giơ ngón tay cái lên: “Huynh đệ, ngươi rất lợi hại, có thể chinh phục được cả quả ớt nhỏ.”
“Lăng sư tỷ thực ra rất không tệ, vô cùng nhiệt tình, tuy nhiên kỹ xảo kém một chút.”
Phương Nguyên tưởng rằng Tôn quản sự đang nói tới việc mình đánh cờ thắng quả ớt nhỏ, nên đáp:
“A!”
Tôn quản sự hít vào một ngụm khí lạnh, hướng về phía Phương Nguyên chắp tay vái, khuôn mặt đầy sự sùng bái.
“Huynh đệ, về sau ngươi không cần làm gì hết, chỉ cần chuyên tâm luyện kiếm ở đây và hầu hạ quả ớt nhỏ thật tốt là được...”
Nói xong, hắn nhìn Phương Nguyên, hơi ái ngại: “Để hôm nào ta mang một ít thịt linh thú cho ngươi bồi bổ, mới mấy ngày trôi qua mà người gầy đi nhiều quá!”
Phương Nguyên cực kì trân trọng sự quan tâm của Tôn quản sự. Tuy nhiên nếu hắn biết được những suy nghĩ “dâm tà” trong đầu Tôn quản sự thì chắc chắn sẽ bớt cảm kích đi một chút. Nhưng dù sao, Tôn quản sự muốn hắn đến đây quét dọn là vì tạo cho hắn một môi trường luyện kiếm thuận lợi. Bình thường ở Tạp Vụ điện, nếu chấp sự của tiên môn nhìn thấy hắn luyện kiếm thì sẽ trách phạt hắn không làm việc đàng hoàng!
Nhưng mà nếu luyện kiếm ở phía sau núi này thì lại không cần lo lắng về điều đó.
Nghe nói nơi này là nơi Thanh Dương tông giam giữ đệ tử trước kia nhưng đã bị bỏ hoang mấy trăm năm, cỏ hoang mọc cao hơn đầu người, dù là vào ban ngày cũng ít nhìn thấy ánh nắng. Còn đến ban đêm thì cực kì âm u, giống như là quỷ vực vậy. Mấy tên tạp dịch ở trong tiên môn không bao giờ dám bén mảng tới đây vì sợ gặp phải vật gì đó đáng sợ. Nhưng Phương Nguyên lại không sợ, hắn đang cần một chỗ yên tĩnh như thế để luyện kiếm.
Huống chi Tôn quản sự đã nói, trên danh nghĩa hắn là người quét dọn nơi đây, nhưng trên thực tế chính là cho hắn một địa phương thanh tĩnh để luyện kiếm. Đối với hắn đây là một nhân tình rất lớn, không thể kén cá chọn canh làm phiên Tôn quản sự thêm được!
Thế là hắn liền an tâm ở tại nơi này, ban ngày thì toàn tâm toàn ý luyện kiếm, đến tối mới trở về lấy một chút đồ ăn lấp đầy bụng.
Có lúc, hắn luyện kiếm đến mức si mê, thậm chí còn luyện kiếm vào ban đêm ở đây đến tận khi kiệt sức mới trở về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook