Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San
-
Quyển 2 - Chương 7: Phần 1: Điều kiện
Từ khi Lữ hậu lâm triều nhiếp chính, Trường Lạc cung ngoại trừ là nơi ở của Thái hậu còn trở thành một nơi thiết triều thứ hai. Trường Lạc cung mang ý nghĩa “sự vui vẻ bất tận” nằm ở phía đông Vị Ương cung. Bốn phía cung điện đều là những bức tường cao vút, còn có trọng binh ngày đêm canh giữ khiến khí thế bừng bừng cùng màu vàng kim chói lọi từ kiến trúc của cung điện này càng thêm rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Mà nay, Lữ thái hậu đã không còn. Người hiện giờ nắm giữ hổ phù chính là Đậu thái hậu, trước sau phụ tá hai đời Văn Đế, Cảnh Đế. Bà mặc dù không ở trong điện Tiêu Phòng nhưng lời nói vẫn cực kỳ có trọng lượng.
Sở Lăng Thường theo cung nữ tiến vào đại điện, bốn phía thoang thoảng mùi hương thơm ngát do các nước chư hầu tiến cống, lại có mùi hương hoa thơm ngát hòa quyện vào hơi thở. Nơi này không có vẻ nặng nề thường thấy của hoàng thất mà trông cực kỳ thanh nhã, tự nhiên.
Đậu thái hậu ngồi trong phòng lớn, tuy không nói lời nào nhưng vẫn toát lên phong thái cực kỳ uy nghi. Đại Hán từ trước tới giờ vẫn chủ trương đơn giản hóa triều đình. Văn Đế cũng là người không thích phô trương lãng phí cho nên phi tần nơi hậu cung cũng không phục sức quá mức khoa trương hay xa hoa. Mà Đậu thái hậu cũng theo cung cách sinh hoạt của Văn Đế đương nhiên cũng rất chú ý giản lược mọi thứ rườm rà. Về điểm này có thể nhìn thấy ngay từ cách ăn mặc của bà.
Mặc dù là Thái hậu tôn quý nhưng váy áo của bà cũng không hề cầu kỳ màu sắc mà chủ yếu là màu trắng pha với vàng kim, chân váy nhẹ nhàng rủ xuống mặt đất. Mái tóc được vấn rất gọn gàng không khỏi có chút tóc bạc nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt diễm lệ của bà. Không khó tưởng tượng ra lúc còn trẻ bà xinh đẹp nhường nào, bằng không Văn Đế cũng không yêu thương mình bà suốt đời. Chỉ tiếc, người duy nhất mà bà không giành được tình cảm lại là đứa con trai của mình. (Chuyện liên qua đến lúc tuổi già của Văn Đế, nếu bạn đọc có hứng thú mời tham khảo Đại hán sử ký)
Sau khi Sở Lăng Thường thỉnh an xong, Đậu thái hậu phất tay ra hiệu cho tả hữu lui ra ngoài, đóng cửa lại. Sau khi tỉ mỉ quan sát nàng một hồi, thanh âm thong thả hữu lực của bà vang lên, “Sở cô nương, theo ta vào phòng trong.”
Sở Lăng Thường hít sâu một hơi, khẽ chớp mắt rồi đi vào phòng trong. Sau khi Đậu thái hậu an tọa, nàng không cần ngẩng đầu lên cũng biết bà đang ngó mình chăm chú. Trong lòng nàng biết rất rõ ràng, Thanh Tụ chỉ là một tiểu nha đầu, loại chuyện nhỏ như vậy sao có thể kinh động đến thái hậu chứ? Nếu đã có ý chỉ đương nhiên sẽ là do có một việc nghiêm trọng hơn.
“Ai gia nghe nói Hoàng thượng đã hạ chỉ phong cô nương làm Hoàn dư, quan phẩm ngang cấp thái phó, có việc này không?” Đậu thái hậu rốt cục cũng lên tiếng.
“Bẩm thái hậu, là Hoàng thượng đã quá coi trọng dân nữ mà thôi. Dân nữ đâu có tài đức gì mà dám nhận bổng lộc cùng cấp với thái phó.” Sở Lăng Thường trả lời rất thận trọng. Tuy rằng từ khi sinh ra nàng đều ẩn cư nơi sơn cốc, mười sáu năm qua đây cũng là lần đầu tiên nàng vào cung nhưng được sự dạy bảo của sư phụ về cách đoán định nhân tâm nên nàng vẫn có thể giữ được sắc mặt cực kỳ tự nhiên và bình tĩnh.
Đậu thái hậu khẽ nhấp một ngụm trà, mỉm cười, “Vậy sao? Nhưng ai gia lại nghe nói Sở cô nương rất có bản lĩnh, không chỉ giỏi bày binh bố trận, mà còn có thể xem được vận mệnh, đoán được tương lai. Hoàng thượng triệu cô nhập cung, không phải là muốn hỏi về cục diện thiên hạ hay sao? Việc cô nương đề nghị Hoàng thượng nghênh chiến với loạn thất quốc ai gia đã nghe nói rồi.”
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh như nước, “Hoàng thượng thương xót bách tính, nên chủ động xuất binh diệt trừ phản quân. Hiện nay thế cục hỗn loạn, chịu khổ vẫn là bách tính mà thôi.”
“Trong triều cũng có trọng thần đề nghị không thể vì một người mà để thiên hạ đại loạn. Việc Ngô vương làm phản cũng bởi Hoàng thượng đã quá trọng dụng Triều Thác mà thôi. Nói không chừng chuyện này vẫn có thể có cách giải quyết, đâu cần phải động binh làm gì?” Từng câu từng chữ của Đậu thái hậu cực kỳ có uy lực, dường như có ý dò xét, lại có chút ý muốn dẫn dắt lời nói của nàng.
Mà nay, Lữ thái hậu đã không còn. Người hiện giờ nắm giữ hổ phù chính là Đậu thái hậu, trước sau phụ tá hai đời Văn Đế, Cảnh Đế. Bà mặc dù không ở trong điện Tiêu Phòng nhưng lời nói vẫn cực kỳ có trọng lượng.
Sở Lăng Thường theo cung nữ tiến vào đại điện, bốn phía thoang thoảng mùi hương thơm ngát do các nước chư hầu tiến cống, lại có mùi hương hoa thơm ngát hòa quyện vào hơi thở. Nơi này không có vẻ nặng nề thường thấy của hoàng thất mà trông cực kỳ thanh nhã, tự nhiên.
Đậu thái hậu ngồi trong phòng lớn, tuy không nói lời nào nhưng vẫn toát lên phong thái cực kỳ uy nghi. Đại Hán từ trước tới giờ vẫn chủ trương đơn giản hóa triều đình. Văn Đế cũng là người không thích phô trương lãng phí cho nên phi tần nơi hậu cung cũng không phục sức quá mức khoa trương hay xa hoa. Mà Đậu thái hậu cũng theo cung cách sinh hoạt của Văn Đế đương nhiên cũng rất chú ý giản lược mọi thứ rườm rà. Về điểm này có thể nhìn thấy ngay từ cách ăn mặc của bà.
Mặc dù là Thái hậu tôn quý nhưng váy áo của bà cũng không hề cầu kỳ màu sắc mà chủ yếu là màu trắng pha với vàng kim, chân váy nhẹ nhàng rủ xuống mặt đất. Mái tóc được vấn rất gọn gàng không khỏi có chút tóc bạc nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt diễm lệ của bà. Không khó tưởng tượng ra lúc còn trẻ bà xinh đẹp nhường nào, bằng không Văn Đế cũng không yêu thương mình bà suốt đời. Chỉ tiếc, người duy nhất mà bà không giành được tình cảm lại là đứa con trai của mình. (Chuyện liên qua đến lúc tuổi già của Văn Đế, nếu bạn đọc có hứng thú mời tham khảo Đại hán sử ký)
Sau khi Sở Lăng Thường thỉnh an xong, Đậu thái hậu phất tay ra hiệu cho tả hữu lui ra ngoài, đóng cửa lại. Sau khi tỉ mỉ quan sát nàng một hồi, thanh âm thong thả hữu lực của bà vang lên, “Sở cô nương, theo ta vào phòng trong.”
Sở Lăng Thường hít sâu một hơi, khẽ chớp mắt rồi đi vào phòng trong. Sau khi Đậu thái hậu an tọa, nàng không cần ngẩng đầu lên cũng biết bà đang ngó mình chăm chú. Trong lòng nàng biết rất rõ ràng, Thanh Tụ chỉ là một tiểu nha đầu, loại chuyện nhỏ như vậy sao có thể kinh động đến thái hậu chứ? Nếu đã có ý chỉ đương nhiên sẽ là do có một việc nghiêm trọng hơn.
“Ai gia nghe nói Hoàng thượng đã hạ chỉ phong cô nương làm Hoàn dư, quan phẩm ngang cấp thái phó, có việc này không?” Đậu thái hậu rốt cục cũng lên tiếng.
“Bẩm thái hậu, là Hoàng thượng đã quá coi trọng dân nữ mà thôi. Dân nữ đâu có tài đức gì mà dám nhận bổng lộc cùng cấp với thái phó.” Sở Lăng Thường trả lời rất thận trọng. Tuy rằng từ khi sinh ra nàng đều ẩn cư nơi sơn cốc, mười sáu năm qua đây cũng là lần đầu tiên nàng vào cung nhưng được sự dạy bảo của sư phụ về cách đoán định nhân tâm nên nàng vẫn có thể giữ được sắc mặt cực kỳ tự nhiên và bình tĩnh.
Đậu thái hậu khẽ nhấp một ngụm trà, mỉm cười, “Vậy sao? Nhưng ai gia lại nghe nói Sở cô nương rất có bản lĩnh, không chỉ giỏi bày binh bố trận, mà còn có thể xem được vận mệnh, đoán được tương lai. Hoàng thượng triệu cô nhập cung, không phải là muốn hỏi về cục diện thiên hạ hay sao? Việc cô nương đề nghị Hoàng thượng nghênh chiến với loạn thất quốc ai gia đã nghe nói rồi.”
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh như nước, “Hoàng thượng thương xót bách tính, nên chủ động xuất binh diệt trừ phản quân. Hiện nay thế cục hỗn loạn, chịu khổ vẫn là bách tính mà thôi.”
“Trong triều cũng có trọng thần đề nghị không thể vì một người mà để thiên hạ đại loạn. Việc Ngô vương làm phản cũng bởi Hoàng thượng đã quá trọng dụng Triều Thác mà thôi. Nói không chừng chuyện này vẫn có thể có cách giải quyết, đâu cần phải động binh làm gì?” Từng câu từng chữ của Đậu thái hậu cực kỳ có uy lực, dường như có ý dò xét, lại có chút ý muốn dẫn dắt lời nói của nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook