Đại Giá Quý Phi
Chương 67: Thất tung



(Mất tích)

Đầu tháng Một năm Nguyên Đức thứ tư, Nguyên Đức đế và tiểu hoàng tử vừa ra đời từ trong cung biến mất, chỉ để lại một phong thánh chỉ truyền ngôi cho Khiêm Vương, Khiêm Vương phái binh lục soát trong nước năm ngày, nhưng vẫn không sao tìm được tung tích của Hoàng đế và tiểu hoàng tử. Ngày thứ sáu, Khiêm Vương dưới sự ủng hộ của chúng thần bước lên đế vị, sửa niên hiệu Nguyên Thương.

Mọi người liên hệ việc mất tích của Nguyên Đức đế với cuộc hỗn loạn ban đêm mấy hôm trước, có người nói Nguyên Đức đế vì ái phi qua đời, thương tâm đến phải rời xa kinh thành, thật sự là người có tình có ý hiếm thấy, khen thay; có người nói Nguyên Đức đế vì người mình yêu bỏ qua an nguy của bách tính, xao nhãng triều chính, để cho Kí Thành thất thủ rơi vào tay địch, mắng thay.

Có điều, bất luận ra sao thì Long Ngự Thiên vẫn biến mất, sống hay chết không ai hay biết, nhưng theo chuẩn đoán bệnh trạng của thái y ngày đó, Long Ngự Thiên nếu rời khỏi cửa cung, e rằng khó sống đến ngày hội tân xuân.

Khiêm Vương sau khi kế vị, đích thân dẫn binh tấn công Hách Cẩm Hoàng triều, chẳng những giành lại được thành trấn sắp thất thủ của Kí Thành, còn đánh bại vài thành trì của Hách Cẩm Hoàng triều, khiến cho Hách Cẩm Hoàng triều phải cúi đầu quy phục, trong nháy mắt, ngũ đại quốc trở thành tứ đại quốc.

Tháng Hai năm sau, chính vào lúc chiến tranh kịch liệt nhất, phi tử Thúy phi nương nương của Nguyên Đức đế lưu lại sinh hạ một công chúa, ngày thứ hai thắt cổ tại Thúy Vi cư.

Tháng Sáu, đúng ngày Hách Cẩm Hoàng triều cúi đầu quy phục, hoàng tử do phi tử Tố phi nương nương của Nguyên Đức đế lưu lại hạ sinh đã được đầy tháng, trước quan viên của cả triều văn võ bắt bảo vật, ba lần đều bắt được ngọc tỷ của đế vương, Nguyên Thương đế ngay tại chỗ lệnh truyền, phong làm Đông Cung Thái tử.

Nguyên Thương đế năm thứ ba, thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa, quốc khố dồi dào, Nguyên Thương đế cử binh xuôi nam, tháng Chạp năm sau, tiêu diệt quốc gia Dạ Nạp quốc của mẫu thân, ngũ đại quốc giờ đây đã trở thành cục diện tam quốc phân ba thiên hạ, không ít tiểu quốc thấy tân đế Thánh Long quốc khí thế hung mãnh, không kềm nổi đã tìm đến cậy nhờ.

Thánh Long quốc thật sự như một con mãnh long nội trong vòng ba năm đã thôn tính xong hai đại quốc cùng rất nhiều tiểu quốc xung quanh, không khỏi khiến cho hai nước còn lại có cảm giác nguy cơ.

Mà lúc này, một tuấn mã vội vàng dừng cước trước cửa cung Ngạc Uyển quốc, Ngân Diệp đang chơi đùa với con trai nghe được ngoài cửa có người đến báo: “Hoàng thượng, sứ giả Vân Lan quốc cầu kiến.”

Ngân Diệp buông con trai, nghĩ thoáng qua một chút liền hiểu được Vân Lan quốc vì sao lúc này lại phái sứ giả đến, gọi người tiến vào thay long bào cho hắn, Ngân Diệp lại hôn lướt qua trên mặt Lí Tĩnh Lan, chuẩn bị đi gặp sứ giả Vân Lan quốc.

“Diệp, gọi Hồ Tướng quân đến đi!” Lí Tĩnh Lan lên tiếng nói.

“Ừ.” Ngân Diệp gật đầu rời tẩm cung, sau đó phân phó cho tiểu thái giám bên cạnh: “Đi thỉnh Hồ Tướng quân tiến cung.”

“Tuân mệnh.” Tiểu thái giám lĩnh mệnh khom người lui ra.



Hậu viên trong phủ Hồ Tướng quân, có hai người ngồi cạnh bàn đá trong viện, trên bàn bày thức nhắm đã bị gió thổi lạnh, một vò mai hoa tửu được đun ấm thoảng hương, trên bàn nằm sắp hai thân ảnh một trắng một lam.

“Tại sao lại là ngươi say trước? Ngươi không có chút tiến bộ nào sao?” Thân ảnh màu lam từ dưới bàn ném lên một câu.

“Ngươi có thể tốt hơn chỗ nào? Có bản lĩnh ngươi đứng lên bước hai bước cho ta!” Thân ảnh màu trắng đầu cũng không ngẩng, nhưng vẫn không cam tâm đá lại y một câu.

“Ha ha! Đừng nói là đi hai bước, ta chạy hai bước cũng được nữa!” Thân ảnh màu lam ngọ ngoạy từ trên bàn đứng lên, trên khuôn mặt bình thường nhoẻn một nụ cười thản nhiên, khiến cho người ta cảm thấy trong mùa đông rét lạnh ở đây được quét qua luồng gió mùa xuân.

“Ngươi chạy, ngươi chạy đi! Ta nhìn đây!” Thân ảnh màu trắng cũng ngước cái trán, châm biếm nhìn y, gương mặt tuấn mỹ như trăng vì say khướt mà phớt lên màu hồng nhạt, có một loại ý vị cám dỗ không nói nên lời.

“Tướng quân, tướng quân!” Lão quản gia một đường từ từ chạy tới, chứng kiến hai người trước mắt đã thành ra cái dạng này, không khỏi lắc đầu than khẽ, từ trong ngực lấy một bình sứ nhỏ cho bạch y nhân ngửi, “Tướng quân, tỉnh chưa?”

Bạch y nhân được gọi là Tướng quân lắc đầu, thấy nhân ảnh trước mắt không còn là hai cái nữa, gật, “Chuyện gì?”

“Tỉnh tửu dược của Bạch công tử quả nhiên dùng tốt thật!” Lão quản gia mừng rỡ bỏ bình sứ vào trong ngực, tiếp đó nói: “Người trong cung đến, thỉnh tướng quân vào cung một chuyến, hình như là sứ giả Vân Lan quốc bên kia tới, là chuyện muốn thương lượng để đối phó với Thánh Long quốc.”

Hồ Tướng quân và thân ảnh màu lam cơ thể chấn động, liếc mắt nhìn nhau một cái, Hồ Tướng quân hỏi: “Ngươi đi không?”

Đối phương lắc đầu, “Không, đầu hơi choáng, ta ra đường dạo một lát, xem có thứ gì mua được không, đi đặt chút đồ tết.”

Hồ Tướng quân gật đầu, theo lão quản gia ra chuồng ngựa.



Đến ngã tư đường náo nhiệt, đầu óc mê mê được gió lạnh thổi vào có hơi tỉnh táo, Lí Tĩnh Lam nhìn hàng hóa bày bán la liệt trên đường, không nén nổi xúc động nhận ra, y sống ở Ngạc Uyển quốc đã ba năm rồi, năm nay đã là đầu năm thứ tư.

“Tiểu quốc cữu, hôm nay không cụng rượu với Hồ Tướng quân a? Trong tiểu *** mới đến một loạt trâm thượng hạng, có muốn qua xem một chút không?” Lão bản châu báu cười a a chào hàng theo y.

Y và Hồ Tướng quân thường xuyên cụng rượu trong từng tửu lâu, luôn luôn được người ta vác về, người đã sống qua một năm trên con đường này trên cơ bản cũng biết đến, mà y hay đến thăm nhà châu báu *** này, cho nên chưởng quỹ dù có biết thân phận y cũng dám bạo gan trêu đùa với y.

Lí Tĩnh Lam nhẹ nhàng khẽ nở nụ cười, ứng một tiếng vào châu báu ***.

“Tiểu quốc cữu, ngài xem, đây là trâm hôm nay vừa được người ta mang đến, thấy có thích không?” Chưởng quỹ từ trong quầy hàng lấy ra hai hộp gấm lớn màu đỏ, mở nắp đặt trước mắt y cho y lựa chọn, nhưng ngước lên lại thấy y đang ra sức nhìn chằm chằm vào một đứa trẻ đang luyện chữ trong quầy, bèn giải thích: “Đó là hài tử của lão bản của chúng ta, vừa tròn bốn tuổi đã có thể nhớ được cổ thi trăm chữ, quả thực là một hài tử rất giỏi.”

Lí Tĩnh Lam ngẩn ngơ hoàn hồn, nhìn lướt qua chưởng quỹ trước mặt lại nhìn đứa bé kia, hỏi: “Lão bản của các ông là ai?”

“Lão bản của chúng ta họ Mộc. Lão bản của chúng ta mà nói cũng là một nhân vật đó, mới ngoài hai mươi tuổi, đã đem sinh ý trải hết các quốc gia, Ngạc Uyển quốc của chúng ta chỉ có một phần nhỏ sinh ý của y thôi, y vừa đi ra ngoài dò xét các cửa hàng khác đối diện *** rồi, tiểu quốc cữu nếu không ngại thì ngồi xuống từ từ lựa trâm đi, nói không chừng chờ một lát lão bản của chúng ta sẽ trở về.”

Lí Tĩnh Lam nghe lời hắn nói xong cũng không để ý đến hắn, lại càng không để ý đến cây trâm hắn cầm trong tay, thẳng bước tiến tới gần tiểu hài tử đang luyện chữ đó, cười hỏi nó: “Ngươi tên gì?”

Tiểu hài tử từ giữa quyển sách ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mắt này cười thật ấm áp, đáp: “Ta gọi là Mộc Thanh Tranh, tự là Tĩnh.”

Trong âm thanh trẻ nhỏ tinh tế êm dịu lại có một loại cảm giác cao cao tại thượng. Lí Tĩnh Lam không nói, chỉ là mỉm cười nhìn nó, dường như có như nhìn thế nào cũng không đủ, cái mũi kia, con mắt kia, hàng mi kia còn cả nụ cười kia, thấy sao cũng giống như một bản thu nhỏ của người đó.

Mộc Thanh Tranh bị y nhìn đến trong bụng có hơi sợ, mặc dù người này cười lên trông được lắm, nhưng cũng đừng có nhìn nó như thế chứ? Ánh mắt đó giống như là muốn ăn nó luôn vậy.

Lí Tĩnh Lam nhìn lại nhìn, vươn tay tới trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú kia, làn da mịn mịn mềm mềm sờ lên thật là làm cho người ta thích đến không muốn buông tay, không biết cái môi nhỏ hồng hồng đó nếm vào sẽ là hương vị gì đây, có phải cũng ấm áp giống như người đó không? Nghĩ như vậy, Lí Tĩnh Lam từ từ đưa đầu qua, cách quầy hàng nhẹ nhàng hôn lên bờ môi Mộc Thanh Tranh.

“Oa -” Mộc Thanh Tranh có được người ta gọi là đứa trẻ tài ba như thế nào đi nữa, cũng vẫn chỉ là một đứa bé, bị Lí Tĩnh Lam hôn một cái như thế hãy cứ bị dọa phát khóc. Thúc thúc này thật sự muốn ăn nó rồi!

“Tiểu thiếu gia? Quốc cữu?” Chưỡng quỹ ở đằng trước đang chào hỏi khách hàng không thấy được cảnh này, bất thình lình nghe được tiếng khóc của Mộc Thanh Tranh liền lập tức chạy tới, khó hiểu nhìn Lí Tĩnh Lam.

“Không có gì không có gì, ta qua dỗ nó, ông mau đi đi!” Lí Tĩnh Lam vừa lau nước mắt trên mặt Mộc Thanh Tranh, vừa đẩy chưởng quỹ ra ngoài.

“Các người đang làm gì đó?” Một tiếng quát thật uy nghiêm từ ngoài cửa truyền đến.

Chưởng quỹ tái mặt quay đầu, run rẩy kêu lên một tiếng: “Lão bản… Tiểu thiếu gia y…”

Lí Tĩnh Lam cả người ngây ra, xoay nửa đầu dùng khóe mắt nhìn kẻ vừa xuất hiện, đột nhiên co chân bỏ chạy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương