Đại Giá Quý Phi
-
Chương 66: Dịch chủ
Ba vị đại thần tóc hoa râm, một vị tuổi còn trẻ đang quỳ gối trước long sàng.
Long Ngự Thiên dưới sự dìu đỡ của Phúc Thọ gắng gượng xuống long sàng, khom lưng nâng từng vị đại thần dậy, sau đó vô lực ngã ngồi trên ghế.
“Hoàng thượng, bảo trọng long thể a!” Binh bộ thượng thư trẻ tuổi vội tiến lên đỡ.
Long Ngự Thiên phẩy phẩy tay, nặng nề ho khan hai tiếng, từng tiếng từng tiếng đều giày xéo tâm của những kẻ có mặt, “Ngoại trừ Triệu Thượng thư ra, Thái phó, Tần Thừa tướng và Nhậm Tướng quân đều từng là tùy tùng của tam triêu nguyên lão của tiên đế, vì vậy trẫm có một số việc phó thác cho các người sẽ yên tâm hơn.”
“Hoàng thượng…”
“Trẫm biết các người bình thường ở trong triều thường cậy mình nhiều tuổi, làm một số chuyện nhỏ, nhưng trẫm cũng không suy tính với các người, bởi vì trẫm hiểu các người trung thành với Thánh Long quốc.” Long Ngự Thiên thở gấp một hơi, vừa nặng nề ho khan vài tiếng, vừa nói: “Trẫm từ khi đăng cơ đến nay cũng chưa có bất cứ hành động gì, thật sự là thẹn với tiên đế cùng các vị đại thần đã gầy dựng nên giang sơn Long gia ta, cho nên, trẫm… khụ khụ, khụ, khụ khụ!”
Phúc Thọ lập tức tiến lên vuốt vuốt lưng hắn, bưng một chén nước đến bên miệng hắn, Long Ngự Thiên uống xong, lại khụ một tiếng, nước trong chén nháy mắt trở thành đỏ hồng.
“Thái y! Mau truyền thái y!” Thái phó hoảng loạn kêu lên, kinh hãi nhìn những đồng liêu bên cạnh mấy lần, lời của Hoàng thượng còn chưa nói hết kia… sao nghe thế nào cũng giống như muốn thoái vị.
Các vị thái y vừa trở về nghỉ ngơi lại vội vàng bị gọi vào Ngọa Long điện, sau một trận hỗn loạn, Long Ngự Thiên uống thuốc xong rốt cuộc lại ngủ mê.
Các thái y đã rời khỏi điện, bốn vị đại thần lập tức tiến lên, thấy các thái y y thuật cao minh cả thảy đều lắc đầu.
“Sao lại thế? Với y thuật của các ngài sao lại không cứu sống được Hoàng thượng?” Thái phó lên tiếng hỏi, trong thanh âm mang theo một chút run rẩy và khàn khàn, dù sao cũng là học sinh của mình, nếu không vì thân phận đặc biệt, lão quả thực đã đối đãi với Long Ngự Thiên như con mình.
“Hoàng thượng tự mình đã không còn ý chí sống sót, y thuật của chúng ta dù cho có cao thâm tới đâu cũng không có biện pháp a!”
Trẫm mặc, vô tận trầm mặc, trong lòng các vị đại thần không tránh khỏi lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào vấn đề đại bất kính này: Chẳng lẽ Thánh Long quốc thật sự sẽ vì một kẻ nam phi mà vong sao?
Ban đêm hôm nay, triều đình và giang hồ đồng thời xảy ra một đại sự. Cả nhà Vệ Thượng thư trong khoảng thời gian sáng sớm đã bị giết, Vệ phủ tám mươi bảy miệng ăn, bất luận lão nhược phụ nhụ(*), đều bị một đao đoạt mạng, Vệ Thượng thư và con trai Vệ Tử Cần nằm trên giường bị người ta chặt đầu, quanh thân không chút dấu vết kháng cự, có thể thấy được trước đó đã bị người hạ dược; tiếp theo, Ám Cung giáo trên giang hồ hành sự kì quặc, hành vi quỷ dị, bị người ta một đêm diệt môn, các đầu lĩnh trong giáo đều bị chặt đầu, ném đến nơi cách xa thi thể đến mười trượng, nhưng không tìm thấy thi thể của địch nhân, không biết là cao thủ đã trốn mất hay đã có người lén lút xử lý thi thể.
Gió, thổi bay một góc y bào màu đen, người trên nóc nhà lãnh đạm nhìn Vệ Thượng thư không đầu được người ta khiêng ra, trong lòng không nén nổi cảm thán: Long Ngự Thiên a Long Ngự Thiên! Ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Nửa năm trước ngươi dùng một Cổ Nguyệt hủy diệt cục diện ta một tay bày bố, nửa năm sau ta phục hồi là lúc, ngươi lại trong một đêm cắt đứt trợ thủ đắc lực của ta, ngươi nhìn như tầm thường vô vi yếu đuối bất kham, đến tột cùng là có bản lĩnh gì đây?
Thấy Vệ Thượng thư được người ta nâng vào quan tài, Khiêm Vương xoay người định rời đi, trước mắt đột nhiên lại chợt hiện vài bóng người, Lí Nho Sinh tiến lên một bước quỳ xuống bên hắn, “Vương gia, chúng thần phụng mệnh Hoàng thượng hộ tống Vương gia hồi cung.”
Khiêm Vương nheo mắt nhìn đám người Lí Nho Sinh, đây là Ám Ảnh của Long Ngự Thiên sao? Kẻ diệt Ám Cung giáo và cả nhà Vệ phủ, “Các ngươi làm sao biết bổn vương sẽ ở đây?” Khiêm Vương hỏi, ngón tay thoáng co giật.
Lí Nho Sinh đứng dậy lùi về sau vài bước, duỗi tay từ trong tay ống áo bắn ra vài sợi tơ, bao vây quấn lấy Khiêm Vương, “Hoàng thượng lệnh chúng thần sau khi giết Vệ Thượng thư thì chờ ở đây, nói nhất định sẽ có thể chờ được Vương gia.”
Khiêm Vương bị sợi tơ quấn quanh không thể động thân, khóe miệng lộ ra một nụ cười, Long Ngự Thiên, bổn vương rốt cuộc có thể hiểu được phụ hoàng vì sao lại truyền ngôi vị cho người rồi, xem ra là bổn vương đã đánh giá thấp ngươi.
Long Ngự Thiên mơ màng ngủ một đêm, sáng sớm tỉnh một lát, triệu kiến Nhậm Tướng quân, sau đó lại ngủ, đến lúc giữa trưa lần thứ hai tỉnh dậy, uống thuốc, tinh thần dường như không tồi, sai Phúc Thọ truyền ngọ thiện.
Long Ngự Thiên ngọ ngoạy xuống giường, cười đón Khiêm Vương nói, “Đại hoàng huynh, ngồi xuống cùng ăn cơm đi!”
Khiêm Vương theo lời ngồi vào chỗ, Long Ngự Thiên khoát tay cho Phúc Thọ lui, ngồi xuống bên cạnh bàn.
“Thân thể thế nào rồi?” Khiêm Vương không khỏi gì khác, chỉ hỏi thân thể hắn, hắn ta từ mười ngày trước đã đến Long Thành, đương nhiên biết chuyện đêm đó, mặc dù hiểu cái chết của Lí Tĩnh Lam đả kích Long Ngự Thiên rất lớn, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến hắn lại trở thành một bộ dáng sắp chết thế này.
“Hoàn hảo.” Long Ngự Thiên cười nói, hai người rất ăn ý không nói chuyện cử binh, “Mặc dù chúng ta cùng lớn lên trong cung nhưng số lần cùng Đại hoàng huynh ngồi ăn chung một chỗ như vậy thật ít ỏi chẳng được bao nhiêu.”
“Đúng vậy! Chín huynh đệ chúng ta từ khi còn nhỏ đã bắt đầu không vừa mắt nhau, có thể bình tĩnh nói một câu xem như là không tồi, còn đường hoàng ngồi ăn cơm chung sao?”
Long Ngự Thiên nâng một chén rượu đổ lên đất, “Chén rượu này ta kính các hoàng huynh và hoàng đệ đã mất, bởi vì ta Nhị hoàng huynh, Lục hoàng đệ, Thất hoàng đệ và Cửu hoàng đệ đều vào tù chết thảm.”
Khiêm Vương nghe hắn tự xưng là ta mà không phải trẫm, không khỏi cảm thấy một trận kinh hãi, “Hoàng thượng ngươi…”
Long Ngự Thiên xua tay, “Đừng gọi ta là Hoàng thượng nữa, gọi Ngũ đệ được không? Đã lâu không nghe huynh gọi rồi!”
Khiêm Vương trầm sắc mặt, hiểu ra mình rốt cuộc là bị hắn sắp đặt một đường, “Ngươi không phải muốn bắt ta, ngươi muốn truyền ngôi cho ta?”
Long Ngự Thiên lại cười, trong mắt có vài phần ranh mãnh, “Ta như thế nào lại bắt huynh đây? Huynh chính là huynh trưởng còn lại duy nhất của ta a! Ta mệt mỏi rồi, huynh so với ta càng thích hợp ngồi trên long ỷ này hơn.”
“Vậy nửa năm qua ta đã làm những gì? Ta bôn tẩu, ta kết bè cánh, ta sáng lập bang phái trên giang hồ, ta vất vả lắm mới gầy dựng nên thế lực cứ như vậy bị ngươi một đêm phá hủy, thời gian năm năm ta mưu đồ cứ như vậy bị một câu nói của ngươi toàn bộ đập nát! Ngũ đệ a ngũ đệ! Ta thật là đã quá coi thường ngươi rồi!” Khiêm Vương cất tiếng cười to, trong tiếng cười có chút thê lương, “Thua, vẫn là thua, đấu nhiều năm như vậy, ta chung quy không đấu lại ngươi!”
“Nhưng huynh vẫn chiếm được ngai vua a!”
Khiêm Vương hốt nhiên ngừng tiếng cười, lặng lẽ nhìn Long Ngự Thiên, “Ngai vua? Ngai vua thì sao? Ta đã từng nói qua, đã không còn y thì cho dù có chiếm được ngai vua sẽ thế nào?”
“Cổ Nguyệt sao?” Long Ngự Thiên cũng ảm đạm thương tâm, “Ta thực có lỗi với hắn.”
Khiêm Vương không nói, kỳ thực từ nửa năm trước hắn đã buông tay khỏi ngai vua, hắn đã trộm nghĩ cùng Cổ Nguyệt tư thủ đến già, nhưng đêm hôm đó, hắn ở trên nóc nhà nghe được Cổ Nguyệt khóc lóc bày tỏ với Long Ngự Thiên, hắn tức giận, hạ quyết tâm chắn chắc phải hủy diệt Long Ngự Thiên, cho nên hắn tùy ý để Cổ Nguyệt rời đi, hắn tin tưởng Cổ Nguyệt nhất định sẽ lại xuất hiện, ngày Long Ngự Thiên bị tiêu diệt, hắn sẽ xuất hiện. Nhưng giờ đây Long Ngự Thiên lại đột nhiên muốn truyền ngôi cho hắn, hắn liền hiểu rõ, thật ra từ đầu đến cuối mình đều nằm trong lòng bàn tay Long Ngự Thiên, vậy thì, hắn cũng rốt cuộc không tìm được Cổ Nguyệt nữa rồi.
Hai người đều trầm mặc không nói, cho đến khi ăn xong bữa cơm, Long Ngự Thiên mới đứng lên nói: “Trẫm mệt rồi, Khiêm Vương an trí đi!”
Khiêm Vương ngây ra trong chốc lát, lên tiếng hỏi: “Ngươi định đi đâu?”
“Trẫm với cơ thể này còn có thể đi đâu?”
Khiêm Vương hiểu hắn không muốn nói, vì thế cũng không hỏi lại, lần đầu tiên trong đời mang theo sự tôn kính hành lễ quân thần với hắn, “Thần xin cáo lui.” Cũng là một lần sau cùng.
===
(*) Lão nhược phụ nhụ: già, yếu, phụ nữ và trẻ em
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook