Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ
Chương 11: Minh trùng (2)

Chương 11: Minh trùng (2)

“A, tên quái vật này.” Tên mặc đồ tây trang có lẽ lúc này mới hiểu bản thân đã gặp phải thứ gì.

“Pằng, pằng, pằng.”

Sau khi bắn ra viên đạn cuối cùng, toàn thân tên mặc tây trang đã ướt đẫm mồ hôi, cả người giống như vừa mới từ dưới nước ngoi lên vậy.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi lập tức dẫn anh đi gặp Tang Ca.”

Tên mặc tây trang chân đã mềm nhũn, thịch một tiếng liền quỳ sụp xuống đất.

Tiêu Trần vỗ vỗ trán bất đắc dĩ nói: “Ài, cho mày cơ hội mày lại không biết quý trọng.”

Nói xong liền sải bước đi vào trong quán bar, mà ngay tại lúc Tiêu Trần sải bước đi, đầu của tên mặc tây trang nổ tung giống như quả dưa hấu vậy, trắng trắng đỏ đỏ rải trên mặt đất, nhìn thấy ghê người.

Một đạo hắc khí chui ra từ cái đầu đã nát bấy, trở lại trong cơ thể Tiêu Trần.

Âm nhạc chấn thiên động địa trong quán bar khiến cho Tiêu Trần có chút đau đầu.

Tiêu Trần nhíu nhíu mày giơ tay phải lên, ngón giữa và ngón cái chầm chậm chụm lại một chỗ.

“Phành.”

Một tiếng búng tay thanh thúy vang lên giữa vô số âm thanh vô cùng náo động ở quán bar, tiếng búng tay này giống như lưỡi dao sắc bén xuyên qua giấy mỏng vậy, chớp mắt xuyên qua tiếng nhạc đinh tai nhức óc.

Sau khi tất cả mọi người trong quán bar đều nghe thấy tiếng búng tay, không hẹn mà đồng loạt cùng ngã xuống sàn đất, âm nhạc cũng theo đó mà dừng lại.

Nhìn những người ngã trên sàn đất, Tiêu Trần nhíu nhíu mày nói: “Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.”

Tiếp sau những người ngã trên sàn đất, từ trong cơ thể một cỗ hắc khí như có như không phiêu tán bay ra, tụ lại không tan.

Tiêu Trần phất phất tay, hắc khí kia nhanh chóng tụ lại, chui vào trong thân thể.

Tiêu Trần cũng không có ham thích lạm sát, đám người đang nằm trên mặt đất kia cũng chỉ là bị hôn mê mà thôi.

“Rầm rầm.”

Âm thanh xuống lầu liên tiếp vang lên, vài bóng người đã xuất hiện ở đầu cầu thang.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tên cầm đầu trên mặt mang theo một vết sẹo bình tĩnh hỏi. 

Không có ai trả lời hắn. Quán bar vốn ồn ào náo động nay lại an tĩnh một cách quỷ dị.

Tên mặt sẹo giơ tay đè áp trên hư không, ý bảo những người ở phía sau chú ý.

Lấy từ trong người ra một khẩu súng, thật cẩn thận tiến đến lối vào đại sảnh.

Bỗng nhiên đồng tử của tên mặt sẹo đột nhiên co rút lại, trái tim nhảy dựng lên giống như đang đánh trống vậy.

Trong đại sảnh những người vốn nên đang cuồng hoan lại đều đã nằm dưới đất, sống chết không rõ.

Một người trẻ tuổi nhìn như vô hại với cả người lẫn vật đang đứng ở giữa, tựa như đế vương đang nhận cúng tế vậy.

Tên mặt sẹo nuốt nuốt nước miếng, thanh âm có chút run run hỏi: “Huynh đệ, là người của đường nào?”

Sau khi Tiêu Trần thu hồi lại tử khí tản ra, liền nghe được câu nói của tên mặt sẹo.

Tiêu Trần nhe răng nghiến lợi ngẩng đầu lên nhìn Mặt sẹo, trong lòng có chút buồn bực, bây giờ súng lại trở thành đồ dùng hàng ngày hay sao, thế nào mà ai cũng có một cây.

Mặt sẹo thấy Tiêu Trần căn bản không có ý quan tâm đến mình, mí mắt không tự chủ được nháy nháy vài cái.

Cái này hắn là lần đầu tiên thấy ở thạch đầu nhai này lại gặp một người dám không chừa mặt mũi cho Mặt sẹo hắn.

Nhưng mà cảnh tượng trước mắt thực tế là cũng quá quỷ dị, Mặt sẹo áp chế cơn giận, trầm giọng hỏi lại lần nữa: “Huynh đệ, là người của bang phái nào?”

“Huynh đệ?” Tiêu Trần nhếch nhếch khóe miệng.

“Tên hói, cho mày thêm một cơ hội nữa sắp xếp lại lời nói.”

Nghe thấy hai tiếng tên hói này, Mặt sẹo đột nhiên nghiêng lệch cổ về một bên, huyết quản trên cổ nổi lên, cả khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng lên.

Đám tiểu đệ phía sau mặt sẹo trông thấy dáng vẻ như vậy của hắn đều không hẹn mà cùng lùi về phía sau mấy bước.

Phải biết rằng Mặt sẹo kị nhất là việc người khác lấy chuyện hắn bị hói đầu ra nói, cái đầu trọc của hắn không phải là do cắt trọc, mà là bởi một chứng bệnh lạ mà hắn mắc phải hồi nhỏ.

Bệnh này khiến hắn toàn thân đều không có một sợi lông nào, vì chuyện này mà từ nhỏ hắn đã phải chịu kỳ thị xa lánh, điều này cũng khiến hắn có tính cách biến thái như vậy.

Mặt sẹo mặt đỏ như tôm luộc, hai mắt đỏ rực, thở hổn hển quát Tiêu Trần: “Thằng nhãi con, lão tử giết chết mày.”

Nói xong liền trực tiếp ném khẩu súng trong tay đi, xông thẳng về phía Tiêu Trần.

Mọi người đều biết tên tiểu tử kia phen này xong đời rồi, Mặt sẹo ca một khi đã phát hỏa lên, chuyện thích làm nhất chính là hành hạ cho tới chết. 

Tiêu Trần có chút mờ mịt nhìn nắm đấm cách mình càng ngày càng gần kia, tính tình những người hiện tại này đều nóng nảy như vậy hay sao?

Đám tiểu đệ phía sau Mặt sẹo mặt tràn đầy hung phấn đón xem một màn này, dù sao thì từ lúc Mặt sẹo ca thành danh tới nay thì trường hợp như thế này hầu như đã không còn thấy nữa.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương