Đại Chiến Hacker
-
Chương 10
Bạn sẽ làm gì nếu phát hiện ra có gián điệp trong nội bộ? Bạn có thể vạch mặt hắn, dồn hắn vào chân
tường rồi tống khứ hắn đi. Nhưng rồi kết cục có thể là một tay gián điệp khác mọc ra, gã này sẽ cẩn thận hơn gã trước và không để bị tóm quá sớm.
Đây là ý tưởng hay hơn: hãy bắt đầu bằng việc chặn liên lạc và cung cấp cho hắn cùng chủ của hắn những thông tin sai lệch. Giả sử chủ ra lệnh cho hắn đi thu thập thông tin về hoạt động của bạn. Hãy cứ để hắn theo dõi bạn và ghi lại cái gì hắn thích, sau đó, khi hắn gửi tin cho trụ sở, bạn mở thư ra và thay báo cáo của hắn về hoạt động của bạn bằng một tin giả. Nếu muốn, bạn có thể khiến hắn có vẻ thất thường, không đáng tin để họ loại bỏ hắn. Bạn có thể bịa những nguy cơ có thể khiến cho bên này hay bên kia hé lộ danh tính của những gián điệp khác. Nói ngắn gọn, bạn làm chủ bọn chúng.
Cách này được gọi là kiểu tấn công "kẻ đứng giữa" - Man-in-the-middle (MITM) - và nếu bạn tìm hiểu về nó thì sẽ thấy nó khá đáng sợ. Ai đó trà trộn vào các đường liên lạc của bạn và có thể giăng bẫy bạn bằng hàng nghìn cách.
Tất nhiên, có một cách tuyệt vời để đối phó với kiểu tấn công "kẻ đứng giữa" này: sử dụng mã hóa. Với mã hóa, kẻ địch có đọc được tin nhắn của bạn cũng không sao vì hắn không thể giải mã, thay đổi và gửi lại chúng. Đó là một trong những lý do chính để sử dụng mã hóa.
Nhưng hãy nhớ rằng: để thuật mã hóa phát huy hiệu quả, bạn cần cung cấp chìa khóa cho những người bạn muốn nói chuyện. Bạn và đồng đội của mình cần phải chia sẻ một hoặc hai bí mật, những chìa khóa mà các bạn có thể sử dụng để mã hóa và giải mã tin nhắn để khóa tay gián điệp lại.
Đó là lúc ý tưởng về chìa khóa công cộng xuất hiện. Nó có hơi nguy hiểm một chút, nhưng mặt khác cũng thú vị đến khó tin.
Trong phương pháp mã hóa khóa công cộng, mỗi người sử dụng sẽ có hai chìa khóa. Chúng là những chuỗi ký tự dài không tuân theo một quy luật toán học nào, và chúng có một quyền năng gần như là kỳ diệu. Bất cứ thứ gì được xáo trộn bằng chìa này thì sẽ mở được bằng chìa kia, và ngược lại. Còn nữa, chúng là hai chìa khóa duy nhất có thể làm việc này - nếu bạn có thể phục hồi trật tự tin nhắn bằng một khóa, bạn biết nó đã bị xáo trộn bởi khóa kia (và ngược lại).
Bạn chọn một trong hai khóa này (không quan trọng là cái nào) và công bố nó. Bạn biến nó thành một thứ hoàn toàn không bí mật. Bạn muốn cả thế giới biết nó là cái gì. Vì những lý do hiển nhiên, họ gọi nó là "khóa công cộng" của bạn.
Khóa còn lại, bạn giấu trong vùng tối nhất của trí não. Bạn bảo vệ nó bằng mạng sống của mình. Bạn không đời nào để bất cứ ai biết nó là gì. Đó gọi là "khóa riêng" của bạn. (Tuyệt!)
Giờ giả sử bạn là gián điệp và bạn muốn nói chuyện với sếp của mình. Ai cũng biết khóa công cộng của họ. Ai cũng biết khóa công cộng của bạn. Nhưng không ai biết khóa riêng của bạn ngoại trừ chính bạn. Không ai biết khóa riêng của họ trừ chính họ.
Bạn muốn gửi đến cho họ một tin nhắn. Đầu tiên, bạn mã hóa nó bằng khóa riêng của mình. Bạn gửi tin nhắn đó đi, và nó sẽ hoạt động khá tốt, vì khi tin nhắn đến, họ sẽ biết nó là của bạn. Bằng cách nào? Vì nếu họ có thể giải mã nó bằng khóa công cộng của bạn, nó chỉ có thể được mã hóa bằng khóa riêng của bạn. Điều này tương đương với việc bạn đóng hoặc ký vào cuối tin nhắn vậy. Nó viết, "Tôi đã viết cái này, không có ai khác nữa. Không ai có thể can thiệp hay thay đổi nó."
Thật không may, điều này không đảm bảo bí mật tuyệt đối cho tin nhắn của bạn. Đó là vì khóa công cộng của bạn được quá nhiều người biết tới (phải là như vậy, nếu không bạn sẽ bị giới hạn chỉ gửi tin nhắn cho một vài người có khóa công cộng của bạn). Bất kỳ ai chặn tin nhắn lại đều có thể đọc nó. Họ không thể thay đổi mà vẫn khiến nó trông có vẻ như được gửi từ bạn. Nhưng nếu bạn không muốn mọi người biết mình đang nói gì, bạn cần một giải pháp tốt hơn.
Vậy là thay vì việc chỉ mã hóa tin nhắn bằng khóa riêng của bạn, bạn còn mã hóa nó bằng khóa công cộng của sếp bạn. Giờ nó đã được khóa hai lần. Lớp khóa thứ nhất - là khóa công cộng của sếp - chỉ được mở ra khi kết hợp với khóa công cộng của bạn. Khi sếp nhận được tin nhắn, họ mở chúng bằng cả hai khóa và họ biết chắc rằng: a) bạn đã viết nó và b) chỉ mình họ có thể đọc.
Nó rất tuyệt vời. Ngày mà tôi phát hiện ra nó, Darryl và tôi ngay lập tức trao đổi khóa, rồi mấy tháng sau đó, hai đứa cười khúc khích, xoa tay như thể đang trao đổi những tin nhắn bí mật quân sự tầm cỡ về việc sẽ gặp sau buổi học ở đâu, liệu Van có bao giờ để ý đến cậu ta không.
Nhưng nếu bạn muốn hiểu rõ về tính bảo mật, bạn cần xem xét những khả năng hoang đường nhất. Ví dụ, nếu tôi lừa bạn rằng khóa công cộng của tôi là khóa công cộng của sếp bạn thì sao? Bạn sẽ mã hóa bằng khóa riêng của mình và khóa công cộng của tôi. Tôi sẽ giải mã nó, đọc nó, mã hóa lại bằng khóa công cộng thực sự của bạn và gửi nó đi. Sếp của bạn vẫn tin rằng không ai ngoài bạn có thể viết tin nhắn và không ai ngoài ông ta có thể đọc được nó.
Còn tôi thì ngồi ở giữa, giống một con nhện béo trong mạng nhện, và tất cả bí mật của bạn thuộc về tôi.
Giờ thì cách dễ nhất để khắc phục điều này là quảng bá rộng rãi khóa công cộng của bạn. Nếu bất cứ ai cũng dễ dàng biết khóa thật của bạn thì kẻ- đứng-giữa sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Nhưng bạn biết không? Làm một thứ trở nên phổ biến cũng khó ngang với việc giữ một bí mật. Hãy nghĩ mà xem - biết bao nhiêu tỉ đô la đã được chi cho việc quảng cáo dầu gội đầu và những thứ linh tinh khác, chỉ để chắc chắn rằng sẽ có nhiều người biết đến một thứ mà một nhà quảng cáo nào đó muốn họ biết?
Có một cách rẻ hơn để đối phó với kẻ-đứng-giữa: mạng lưới tin cậy. Giả sử trước khi bạn rời sở chỉ huy, bạn và sếp của bạn ngồi xuống uống cà phê và nói với nhau về khóa của mình. Không có kẻ-đứng-giữa nào! Bạn biết rất rõ mình có khóa của ai vì chúng được trao tận tay bạn.
Tới lúc này, mọi thứ vẫn ổn. Nhưng có một giới hạn tự nhiên cho việc này: bạn có thể trực tiếp gặp và trao đổi khóa với bao nhiêu người? Bạn muốn dành ra bao nhiêu tiếng trong ngày để làm cái việc tương đương với việc viết sổ điện thoại cá nhân của bạn? Bao nhiêu người trong số họ cũng sẵn sàng dành thời gian đó cho bạn?
Để hình dung rõ hơn, hãy xem nó như một danh bạ điện thoại. Thế giới đã từng là một nơi với rất nhiều danh bạ, và khi bạn cần tìm một con số, bạn có thể tra trong đó. Nhưng đối với nhiều số mà bạn muốn tìm liên quan đến một ngày cụ thể, một là bạn phải thuộc lòng nó, hai là bạn phải có khả năng hỏi ai đó. Thậm chí ngày nay, khi tôi đi ra ngoài mà cầm theo điện thoại di động, tôi vẫn hỏi Jolu hoặc Darryl xem họ có số mà tôi tìm không. Cách này nhanh chóng, dễ dàng và đáng tin hơn là tìm trên mạng. Nếu Jolu có số tôi cần, tôi tin cậu ấy, vậy là tôi cũng tin cả con số đó luôn. Việc này gọi là "sự tin cậy bắc cầu" - sự tin tưởng lan truyền trong mạng lưới các mối quan hệ của chúng tôi.
Một mạng lưới tin cẩn là phiên bản lớn hơn của điều tôi vừa nói trên. Giả sử tôi gặp Jolu và có chìa khóa của cậu ấy. Tôi có thể đặt nó vào "chùm chìa khóa" của mình - một danh sách chìa khóa mà tôi đã đánh dấu bởi khóa riêng của tôi. Điều này có nghĩa là bạn có thể mở nó bằng khóa công cộng và biết chắc rằng đó là tôi - hoặc ai đó có chìa khóa của tôi - giả sử "chìa khóa này thuộc về anh chàng này".
Vậy là tôi đưa cho bạn chùm chìa khóa của mình, qua đó tôi muốn nói rằng bạn đã tin tôi để gặp nhau ngoài đời và xác minh tất cả chìa khóa của tôi cũng đều đáng tin, bạn có thể thêm nó vào chùm chìa khóa của mình. Giờ, bạn gặp một người khác và đưa cả chùm chìa khóa cho anh ta. Chùm chìa khóa ngày một nhiều thêm, cho thấy bạn tin tưởng người tiếp theo trong chuỗi, và anh chàng này tin tưởng người kế tiếp trong chuỗi và cứ như vậy, bạn sẽ khá an toàn.
Điều này đã đưa tôi đến bữa tiệc đăng ký khóa. Chúng chính xác như tên gọi của chúng: một bữa tiệc nơi bạn tập hợp mọi người lại và đăng ký khóa của những người khác. Khi Darryl và tôi trao đổi khóa, nó giống như một bữa tiệc đăng ký khóa mini, chỉ có hai đứa mọt sách buồn bã. Nhưng với nhiều người hơn, bạn đã gieo xuống hạt giống của mạng lưới tin cậy, từ đó mạng lưới có thể mở rộng ra. Khi mọi người trong chùm chìa khóa tỏa ra khắp thế giới và gặp thêm nhiều người, họ có thể đưa thêm nhiều cái tên nữa vào danh sách. Bạn không cần phải gặp những người mới, chỉ cần tin là chìa khóa mà bạn nhận được từ những người trong mạng lưới có hiệu lực.
Vậy nên mạng lưới tin cậy và những bữa tiệc luôn đi với nhau giống như bơ đậu phộng và sô cô la vậy.
"Chỉ cần thông báo với họ đây là một buổi tiệc siêu kín, chỉ dành cho những người được mời," tôi nói. "Bảo họ không được đưa ai theo, nếu không sẽ không được vào."
Jolu nhìn tôi qua tách cà phê. "Cậu đùa hả? Cậu nói với mọi người như vậy thì họ sẽ dẫn thêm bạn bè tới."
"Ặc," tôi kêu. Thời gian này, mỗi tuần tôi đều ở nhà Jolu một tối để cập nhật mã trên indienet. Pigspleen trả tiền hẳn hoi để tôi làm việc này, một điều thật kỳ lạ. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ được trả tiền để viết mã.
"Vậy chúng ta làm gì đây? Chúng ta chỉ muốn những người chúng ta thực sự tin tưởng và chúng ta không muốn đề cập lý do cho đến khi chúng ta có chìa khóa của mọi người và gửi mật thư cho họ."
Jolu sửa các lỗi của chương trình và tôi ngó qua vai nó để xem. Trước đây, người ta gọi công việc này là "lập trình cực hạn," hơi rối một chút. Giờ người ta chỉ gọi là "lập trình". Hai người sẽ phát hiện lỗi sai tốt hơn một người. Như câu, "Với đủ nhãn cầu thì không con bọ nào thoát được."
Chúng tôi làm việc thông qua các báo cáo lỗi sai và sẵn sàng chạy thử lần nữa. Tất cả đều tự động cập nhật ở background nên người dùng hoàn toàn không phải làm gì ngoài việc cập nhật mỗi tuần một lần hoặc hơn với một chương trình tốt hơn. Khá kỳ cục khi biết rằng chỉ ngày mai thôi, đoạn mã tôi viết ra sẽ được sử dụng bởi hàng trăm hàng nghìn người!
"Chúng ta làm gì đây? Trời ơi, tớ không biết nữa. Tớ nghĩ chúng ta phải tìm cách chung sống với điều này."
Tôi nghĩ về những ngày chơi Harajuku Fun Madness. Trong trò chơi có rất nhiều thử thách mang tính xã hội liên quan đến những nhóm nhiều người.
"Okay, cậu đúng. Nhưng ít nhất hãy cố gắng giữ bí mật. Nói với họ rằng họ có thể dẫn theo tối đa là một người, và đó phải là người mà họ đã quen thân ít nhất năm năm."
Jolu tìm trên màn hình. "Này," nó nói. "Này, cái này sẽ cực kỳ hiệu quả đấy. Tớ có thể thấy rõ. Ý tớ là, nếu cậu bảo tớ không được dẫn ai tới, tớ sẽ dẫn theo tất cả bạn bè và nghĩ, 'Thằng đó nghĩ nó là cái quái gì vậy?' nhưng khi cậu nói giống như vừa rồi thì nghe sặc mùi 007."
Tôi tìm thấy một lỗi sai. Hai đứa uống chút cà phê. Tôi về nhà và chơi trò Cướp biển hẹn giờ một lát, cố gắng không nghĩ về những kẻ thăm dò với mấy câu hỏi thọc mạch, sau đó lăn ra ngủ như một đứa trẻ.
Sutro Baths là tàn tích giả phong cách La Mã của San Francisco. Khi được mở cửa vào năm 1896, nó là bể tắm trong nhà lớn nhất thế giới, một nhà tắm nắng lắp kính lớn kiểu Victoria với nhiều bể bơi, bồn tắm, thậm chí cả cầu trượt nước. Nó được dời xuống dưới đồi trong những năm năm mươi, và bị chủ đốt trụi để lấy tiền bảo hiểm vào năm 1966. Những gì còn sót lại là một mê cung đá biến dạng được xây lùi vào vách đá ở Ocean Beach. Đối với cả thế giới, nó như một tàn tích La Mã, đổ nát và huyền bí, ngay đằng sau nó là một loạt các hang động dẫn ra biển. Khi thủy triều lên cao, sóng tràn qua hang động và bao trùm đống tàn tích - chúng thậm chí còn được biết đến vì đã hút và nhấn chìm nhiều khách vãng lai.
Ocean Beach cách xa công viên Cổng Vàng, một bờ đá khắc nghiệt với những ngôi nhà hoang vắng, đắt tiền, dốc dần xuống một bãi biển hẹp rải rác sứa và những tay lướt sóng dũng cảm (điên khùng). Có một tảng đá trắng khổng lồ nhô lên ở những đoạn nước nông trên bờ biển. Nó được gọi là Đá Hải Cẩu, nơi lũ sư tử biển tụ tập cho tới khi được tái định cư ở một môi trường thân thiện với người du lịch hơn tại khu cầu cảng Ngư Dân.
Khi trời tối, hiếm có ai ngoài đó. Trời rất lạnh, hơi muối sẽ ngấm vào tận xương nếu bạn cứ để chúng làm vậy. Rồi đá thì sắc, lại còn cả kính vỡ và kim tiêm ma túy nữa.
Đó là một nơi tuyệt vời để tiệc tùng.
Mang theo bạt và găng tay giữ ấm là ý tưởng của tôi. Jolu nghĩ ra nơi lấy bia - anh trai nó, Javier, có một người bạn kinh doanh dịch vụ đồ uống cho người dưới tuổi quy định: cứ trả đủ tiền rồi bạn muốn bao nhiêu thùng đá và rượu bia cho bữa tiệc kín, anh ta cũng phục vụ tất. Tôi xài một chút trong số tiền nhận được từ công việc lập trình indienet, và anh ta xuất hiện đúng giờ: tám giờ tối, một giờ đẹp sau hoàng hôn, và kéo sáu thùng bia ướp lạnh sủi bọt từ xe tải xuống đống đổ nát của bể bơi. Anh ta thậm chí còn mang một thùng để đựng vỏ chai.
"Các cậu giờ có thể vui chơi an toàn rồi," anh ta nói, vỗ vỗ chiếc mũ cao bồi. Đó là một người Samoa to béo với nụ cười tươi, mặc cái áo may ô mà ta có thể thấy lông nách, bụng và cả vai anh ta thò ra. Tôi lấy tiền trả - anh ta chém đắt gấp rưỡi. Làm giá không tồi chút nào.
Anh ta nhìn tập tiền của tôi. "Cậu biết đấy, tôi có thể cướp số tiền đó của cậu," anh ta nói, vẫn mỉm cười. "Nói cho cùng thì tôi cũng là tội phạm."
Tôi cất tiền vào túi và thản nhiên nhìn anh ta. Tôi thật dốt khi để anh ta thấy tôi mang gì theo, nhưng tôi biết có những lúc mình chỉ cần tỏ ra thật vững vàng.
"Tôi chỉ đùa với cậu thôi," cuối cùng anh ta bảo. "Nhưng cậu nên cẩn thận với số tiền đó. Đừng đi khoe khắp nơi như vậy."
"Cảm ơn," tôi đáp. "Dù sao thì bên An ninh Nội địa cũng sẽ bảo vệ tôi."
Điệu cười của anh thậm chí còn rộng hơn. "Ha! Chúng thậm chí còn không phải là dân chuyên. Lũ chim gõ kiến 1 ấy chả biết gì cả."
Tôi nhìn xe tải của anh ta. Dễ thấy trên kính chắn gió của anh ta là một FasTrak. Tôi tự hỏi còn bao lâu nữa thì anh ta bị tóm.
"Tối nay các cô gái cũng đến đây chứ? Vì thế mà cậu cần bia phải không?"
Tôi mỉm cười vẫy tay khi anh ta đi bộ về chỗ xe tải, việc mà đáng lẽ anh ta phải làm từ nãy mới phải. Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu và lái xe đi. Nụ cười của anh ta vẫn y nguyên.
Jolu giúp tôi giấu thùng lạnh vào đống sỏi rồi quay sang những bóng đèn LED nhỏ trắng trên băng đô. Khi đám thùng lạnh đã vào đúng vị trí, chúng tôi ném những móc chìa khóa LED trắng vào nhau để nó có thể tỏa sáng khi ta mở nắp xốp, nhờ đó dễ dàng nhìn thấy ta đang làm gì.
Đêm không trăng, trời đầy mây, ánh đèn đường từ xa vừa đủ soi sáng chúng tôi. Tôi đã biết bọn tôi sẽ nổi bật như ngọn lửa trước kính hồng ngoại, nhưng không thể nào tụ tập một đám người lại mà không bị theo dõi. Tôi sẽ sắp xếp sao cho mọi người giải tán như một bữa tiệc trên biển say xỉn.
Tôi uống không nhiều lắm. Từ khi mười bốn tuổi, tôi đã dự những bữa tiệc có bia, cần sa và các chất kích thích, nhưng tôi ghét hút thuốc (dù đôi lúc tôi khá thích ăn bánh sô cô la trộn lá cần sa), các chất kích thích thường mất quá nhiều thời gian - ai lại dành cả dịp cuối tuần chỉ để thăng hoa rồi hạ cánh - còn bia, ờ, cũng được thôi, nhưng tôi không hiểu vấn đề là gì. Thứ yêu thích của tôi là những ly cocktail lớn, cầu kỳ, pha chế như kiểu Ceramic Volcano, với sáu lớp, hơ trên lửa, có một con khỉ nhựa trên vành ly, nhưng chủ yếu là để làm cảnh thôi.
Thật ra tôi thích say xỉn. Tôi chỉ không thích cảm giác váng vất sau khi tỉnh dậy, ôi tôi đã từng bị thế rồi. Dù sao thì một lần nữa, tôi vẫn thích những đồ uống như cocktail Ceramic Volcano.
Nhưng bạn không thể tổ chức tiệc mà không có một hay hai thùng bia ướp lạnh. Mọi người mong chờ điều đó. Nó khiến mọi thứ thoải mái hơn. Người ta thường làm những điều ngốc nghếch sau khi uống nhiều bia, nhưng bạn tôi không phải những người có ô tô. Tuy thế, khi say xỉn vì bia bọt, cần sa hay cái gì đi nữa thì mọi người vẫn sẽ làm những việc ngớ ngẩn, sự thật quá hiển nhiên.
Jolu và tôi mỗi đứa khui một chai bia - Anchor Steam cho nó, Bud Lite cho tôi - cụng ly rồi cùng ngồi xuống một tảng đá.
"Cậu nói với mọi người là chín giờ tối à?"
"Ừ," nó trả lời.
"Tớ cũng vậy."
Chúng tôi uống trong im lặng. Bud Lite là thứ ít chất cồn nhất trong thùng đá. Lát nữa, tôi cần đầu óc mình tỉnh táo.
"Cậu đã bao giờ trở nên sợ hãi chưa?" cuối cùng tôi lên tiếng.
Nó quay lại phía tôi. "Không, bạn hiền, tớ không trở nên sợ hãi. Tớ luôn luôn sợ hãi. Tớ đã sợ hãi từ giây phút vụ nổ xảy ra. Đôi lúc tớ quá sợ, tớ không muốn ra khỏi giường nữa."
"Vậy thì tại sao cậu lại làm việc này?"
Jolu mỉm cười. "Về việc này," nó nói. "Có lẽ tớ sẽ dừng lại, không tiếp tục lâu nữa đâu. Ý tớ là, thật tuyệt khi giúp đỡ cậu. Tuyệt vời. Tuyệt cú mèo. Tớ không biết tớ đã từng làm việc gì quan trọng thế này chưa. Nhưng Marcus, người anh em, tớ phải nói..." nó hạ giọng.
"Nói gì?" tôi hỏi dù đã biết điều tiếp theo là gì.
"Tớ không thể làm việc này mãi được," cuối cùng nó nói. "Có lẽ thậm chí không được thêm một tháng nữa. Tớ nghĩ tớ đã thông rồi. Thế này quá mạo hiểm. DHS, cậu không thể gây chiến với họ được. Thật điên rồ. Thật sự hoàn toàn điên rồ."
"Cậu nói cứ như Van vậy," tôi đáp. Giọng tôi nghe cay đắng hơn tôi muốn nhiều.
"Tớ không phê phán cậu, chiến hữu. Tớ nghĩ thật tuyệt khi cậu luôn đủ dũng cảm để làm việc này. Nhưng tớ thì không thế. Tớ không thể sống cả cuộc đời trong nỗi sợ hãi triền miên."
"Ý cậu là gì?"
"Tớ đang nói tớ sẽ rút lui. Tớ sẽ là một trong những người cư xử như thể mọi việc đều ổn, như thể một lúc nào đó tất cả sẽ trở lại bình thường. Tớ sẽ sử dụng Internet như tớ vẫn sử dụng trước đây và chỉ dùng Xnet để chơi game. Tớ sẽ rút lui, đó là điều tớ muốn nói. Tớ sẽ không tham gia vào các kế hoạch của cậu nữa."
Tôi không nói gì.
"Tớ biết việc này sẽ khiến cậu chỉ còn một mình. Tớ không muốn điều này, tin tớ đi. Tớ thà để cậu bỏ tớ còn hơn. Cậu không thể tuyên chiến với chính phủ Mỹ. Đó không phải một cuộc chiến mà cậu sẽ thắng. Ngồi nhìn cậu cố gắng cũng giống như ngồi nhìn một con chim lao vào cửa sổ hết lần này đến lần khác."
Nó muốn tôi nói gì đó. Những gì tôi muốn nói là, Chúa ơi, Jolu, ngàn lần đội ơn cậu đã bỏ rơi tớ! Cậu quên cái cảm giác khi họ mang chúng ta đi à? Cậu quên rằng đất nước này đã như thế nào trước khi họ tiếp quản nó à? Nhưng đó không phải là điều nó muốn nghe. Nó muốn tôi nói là:
Tớ hiểu, Jolu. Tớ tôn trọng lựa chọn của cậu.
Nó uống nốt chai bia của mình và lôi thêm một chai nữa rồi khui nắp.
"Còn một điều nữa," nó nói.
"Gì?"
"Tớ không định nói điều này, nhưng tớ muốn cậu hiểu tại sao tớ phải làm việc này."
"Chúa ơi, Jolu, cái gì?"
"Tớ ghét phải nói điều này, nhưng cậu là người da trắng. Tớ thì không. Người da trắng mà bị bắt cùng cocaine thì chỉ bị bóc lịch một thời gian ngắn. Người da màu mà bị bắt cùng chất kích thích thì sẽ bị tống vào tù hai mươi năm. Người da trắng nhìn thấy cảnh sát trên phố sẽ cảm thấy an toàn hơn. Người da màu nhìn thấy cảnh sát trên phố sẽ tự hỏi bao giờ thì mình bị tra hỏi. Đó có phải là cách mà DHS đối xử với cậu không? Luật pháp trên đất nước này đã luôn như vậy đối với bọn tớ."
Thật không công bằng. Tôi không yêu cầu được là người da trắng. Tôi không nghĩ mình dũng cảm hơn chỉ bởi vì mình là người da trắng. Nhưng tôi hiểu những điều Jolu nói. Nếu cảnh sát bắt một ai đó dừng lại ở Mission và hỏi chứng minh thư, thường thì người đó không phải người da trắng. Cùng một việc nhưng Jolu bao giờ cũng hứng chịu nhiều rủi ro hơn tôi. Cùng một khoản mục tiền phạt nhưng Jolu luôn phải nộp nhiều hơn tôi.
"Tớ không biết phải nói gì," tôi nói.
"Cậu không cần phải nói gì," nó đáp. "Tớ chỉ muốn cậu biết, như thế cậu có thể hiểu tớ."
Tôi có thể thấy những người đang đi xuôi theo đường ray xe lửa về phía chúng tôi. Họ là những người bạn của Jolu, hai anh chàng người Mexico và một cô gái tôi biết sơ sơ, dáng người thấp và ngồ ngộ, lúc nào cũng đeo cặp kính đen Buddy Holly dễ thương, nó khiến cô giống như một sinh viên nghệ thuật lập dị trong một bộ phim tuổi teen, người luôn quay trở lại một cách hoành tráng.
Jolu giới thiệu tôi và đưa bia cho họ. Cô gái không lấy bia, thay vào đó cô lấy ra một chai rượu vodka nhỏ bằng bạc từ trong ví và mời tôi uống. Tôi uống một ngụm - vodka ấm hẳn phải là một sở thích theo thói quen - và khen chai rượu của cô, nó được chạm trổ theo mô típ các nhân vật trong game Parappa the Rapper.
"Nó của Nhật," cô nói khi tôi soi một móc chìa khóa đèn LED vào nó. "Họ có tất cả những thứ đồ hay ho liên quan đến rượu ăn theo các game trẻ con. Bị bóp méo hoàn toàn."
Tôi và cô tự giới thiệu. "Ange," cô nói rồi bắt tay tôi - khô, ấm áp, móng tay ngắn. Jolu giới thiệu tôi với bạn bè nó, những người nó quen ở trại hè máy tính hồi lớp bốn. Dần dần thêm nhiều người nữa xuất hiện - năm, rồi mười, rồi hai mươi. Giờ đã thực sự là một nhóm lớn.
Chúng tôi bảo mọi người đến trước 9 giờ 30, và chúng tôi đợi đến 9 giờ 45 để xem còn ai tới nữa không. Khoảng ba phần tư số người tham gia đó là bạn của Jolu. Tôi đã mời tất cả những ai tôi thực sự tin tưởng. Hoặc là tôi phân biệt đối xử hơn Jolu, hoặc là tôi ít nổi tiếng hơn. Giờ nó bảo sẽ bỏ cuộc, điều đó khiến tôi nghĩ nó ít phân biệt đối xử hơn. Tôi rất bực mình với nó nhưng cố gắng không thể hiện ra bằng việc tập trung nói chuyện với những người khác. Nhưng nó không ngốc. Nó biết cái gì đang xảy ra. Tôi thấy nó thực sự bối rối. Tốt.
"OK," tôi vừa nói vừa trèo lên một đống tàn phế, "OK, này, xin chào!" Vài người gần đó để ý tới tôi, nhưng những người phía sau vẫn tiếp tục nói chuyện. Tôi giơ tay lên không trung như trọng tài nhưng trời quá tối. Cuối cùng tôi nghĩ ra ý tưởng bật một móc chìa khóa đèn LED lên và chỉ vào từng người đang nói rồi chỉ tới tôi. Dần dần, đám đông trật tự.
Tôi chào mừng và cảm ơn họ đã tới, rồi yêu cầu họ lại gần hơn để tôi có thể giải thích tại sao chúng tôi lại ở đây. Tôi có thể thấy họ đều quan tâm đến bí mật này, bị kích thích và hào hứng hơn một chút nhờ bia.
"Vậy là mọi người đã ở đây. Các cậu đều sử dụng Xnet. Không phải ngẫu nhiên mà Xnet được thiết lập ngay sau khi DHS chiếm đóng thành phố. Những người tạo ra nó là một tổ chức sẵn sàng làm tất cả vì tự do cá nhân, họ xây dựng mạng lưới này để giúp chúng ta an toàn trước sự cưỡng ép và quỷ quyệt của DHS." Jolu và tôi đã bàn bạc việc này từ trước. Bọn tôi không định để bị tóm vì đứng sau vụ này, cũng không muốn bất kỳ ai bị tóm. Nó quá mạo hiểm. Thay vào đó, chúng tôi chỉ muốn xuất hiện với tư cách là những trung úy trong đội quân của "M1k3y" đứng ra tổ chức phong trào ở địa phương.
"Xnet không trong sạch," tôi nói. "Phe kia có thể sử dụng nó dễ dàng như chúng ta vậy. Chúng tôi biết hiện có gián điệp của DHS đang sử dụng nó. Họ dùng bẫy kỹ thuật trên các trang xã hội lừa cho chúng ta để lộ bản thân để họ có thể bắt chúng ta. Nếu Xnet muốn đi đến thành công, chúng ta cần tìm cách để họ không thể do thám chúng ta được nữa. Chúng ta cần một mạng lưới bên trong mạng lưới."
Tôi ngừng lại để mọi người suy nghĩ. Jolu đã gợi ý rằng điều này có thể hơi khó nuốt - rằng bạn đang được kết nạp vào hạt nhân của một cuộc cách mạng. "Giờ, tớ không ở đây để yêu cầu các cậu làm gì ngay. Các cậu không cần phải ra ngoài kia và làm loạn mọi thứ hay gì cả. Các cậu được mời tới đây vì chúng tớ biết các cậu rất tuyệt vời, chúng tớ biết các cậu đáng tin cậy. Đó là sự đáng tin mà tớ muốn các cậu đóng góp tối nay. Vài người trong các cậu hẳn đã quen với mạng lưới tin cậy và các bữa tiệc đăng ký khóa, nhưng đối với những người còn lại, tớ sẽ giải thích nhanh đây..." Rồi tôi giải thích thật ngắn gọn.
"Giờ thì những gì tớ muốn các cậu làm tối nay là gặp mọi người ở đây và xem các cậu có thể tin họ tới mức nào. Chúng tớ sẽ giúp các cậu tạo các cặp chìa khóa và chia sẻ chúng với nhau."
Phần này khá phức tạp. Cách yêu cầu mọi người mang laptop cá nhân đến không hiệu quả, nhưng chúng tôi vẫn cần làm việc gì đó thật phức tạp mà không liên quan gì đến giấy bút.
Tôi cầm cái laptop mà tối qua Jolu và tôi đã làm lại từ đầu. "Tớ tin tưởng cỗ máy này. Mọi bộ phận của nó đều do tự tay bọn tớ lắp ráp. Nó chạy một phiên bản hoàn toàn mới của ParanoidLinux, khởi động từ DVD. Nếu có máy tính đáng tin nào còn lại trên thế giới này, thì đây chính là nó.
"Tớ đã tải về một phần mềm tạo khóa. Các cậu lại đây và nhập vào một số dữ liệu ngẫu nhiên - trộn các khóa lên, di di con chuột - và máy sẽ sử dụng những dữ liệu đó làm hạt giống để thiết lập một chìa khóa công cộng và một chìa khóa riêng ngẫu nhiên, khóa riêng sẽ hiển thị trên màn hình. Các cậu có thể chụp ảnh khóa riêng của mình bằng điện thoại rồi bấm một phím bất kỳ để nó biến mất mãi mãi - nó sẽ không được lưu lại trong đĩa. Sau đó máy sẽ hiển thị khóa công cộng của các cậu. Lúc đó, hãy gọi tất cả những người ở đây mà các cậu tin tưởng và tin tưởng các cậu, họ sẽ chụp cậu đứng cạnh màn hình để biết khóa đó của ai.
"Khi về nhà, các cậu phải chuyển ảnh sang khóa. Tớ e rằng việc này sẽ mất rất nhiều công sức nhưng các cậu chỉ phải làm như thế một lần. Phải cực kỳ cẩn thận khi gõ các ký tự này - sai một li là đi tong. May là bọn tớ có cách để biết các cậu có làm đúng hay không: dưới chìa khóa sẽ là một số ngắn hơn nhiều, gọi là 'vân tay'. Sau khi đã nhập chìa khóa vào máy, các cậu có thể tạo ra một vân tay từ nó và so sánh nó với vân tay, nếu trùng nhau thì các cậu đã làm đúng."
Mọi người đều nhìn tôi với vẻ lưỡng lự. Okay, vậy là tôi đã yêu cầu họ làm một việc khá kỳ quặc, đúng vậy, nhưng không khác được.
tường rồi tống khứ hắn đi. Nhưng rồi kết cục có thể là một tay gián điệp khác mọc ra, gã này sẽ cẩn thận hơn gã trước và không để bị tóm quá sớm.
Đây là ý tưởng hay hơn: hãy bắt đầu bằng việc chặn liên lạc và cung cấp cho hắn cùng chủ của hắn những thông tin sai lệch. Giả sử chủ ra lệnh cho hắn đi thu thập thông tin về hoạt động của bạn. Hãy cứ để hắn theo dõi bạn và ghi lại cái gì hắn thích, sau đó, khi hắn gửi tin cho trụ sở, bạn mở thư ra và thay báo cáo của hắn về hoạt động của bạn bằng một tin giả. Nếu muốn, bạn có thể khiến hắn có vẻ thất thường, không đáng tin để họ loại bỏ hắn. Bạn có thể bịa những nguy cơ có thể khiến cho bên này hay bên kia hé lộ danh tính của những gián điệp khác. Nói ngắn gọn, bạn làm chủ bọn chúng.
Cách này được gọi là kiểu tấn công "kẻ đứng giữa" - Man-in-the-middle (MITM) - và nếu bạn tìm hiểu về nó thì sẽ thấy nó khá đáng sợ. Ai đó trà trộn vào các đường liên lạc của bạn và có thể giăng bẫy bạn bằng hàng nghìn cách.
Tất nhiên, có một cách tuyệt vời để đối phó với kiểu tấn công "kẻ đứng giữa" này: sử dụng mã hóa. Với mã hóa, kẻ địch có đọc được tin nhắn của bạn cũng không sao vì hắn không thể giải mã, thay đổi và gửi lại chúng. Đó là một trong những lý do chính để sử dụng mã hóa.
Nhưng hãy nhớ rằng: để thuật mã hóa phát huy hiệu quả, bạn cần cung cấp chìa khóa cho những người bạn muốn nói chuyện. Bạn và đồng đội của mình cần phải chia sẻ một hoặc hai bí mật, những chìa khóa mà các bạn có thể sử dụng để mã hóa và giải mã tin nhắn để khóa tay gián điệp lại.
Đó là lúc ý tưởng về chìa khóa công cộng xuất hiện. Nó có hơi nguy hiểm một chút, nhưng mặt khác cũng thú vị đến khó tin.
Trong phương pháp mã hóa khóa công cộng, mỗi người sử dụng sẽ có hai chìa khóa. Chúng là những chuỗi ký tự dài không tuân theo một quy luật toán học nào, và chúng có một quyền năng gần như là kỳ diệu. Bất cứ thứ gì được xáo trộn bằng chìa này thì sẽ mở được bằng chìa kia, và ngược lại. Còn nữa, chúng là hai chìa khóa duy nhất có thể làm việc này - nếu bạn có thể phục hồi trật tự tin nhắn bằng một khóa, bạn biết nó đã bị xáo trộn bởi khóa kia (và ngược lại).
Bạn chọn một trong hai khóa này (không quan trọng là cái nào) và công bố nó. Bạn biến nó thành một thứ hoàn toàn không bí mật. Bạn muốn cả thế giới biết nó là cái gì. Vì những lý do hiển nhiên, họ gọi nó là "khóa công cộng" của bạn.
Khóa còn lại, bạn giấu trong vùng tối nhất của trí não. Bạn bảo vệ nó bằng mạng sống của mình. Bạn không đời nào để bất cứ ai biết nó là gì. Đó gọi là "khóa riêng" của bạn. (Tuyệt!)
Giờ giả sử bạn là gián điệp và bạn muốn nói chuyện với sếp của mình. Ai cũng biết khóa công cộng của họ. Ai cũng biết khóa công cộng của bạn. Nhưng không ai biết khóa riêng của bạn ngoại trừ chính bạn. Không ai biết khóa riêng của họ trừ chính họ.
Bạn muốn gửi đến cho họ một tin nhắn. Đầu tiên, bạn mã hóa nó bằng khóa riêng của mình. Bạn gửi tin nhắn đó đi, và nó sẽ hoạt động khá tốt, vì khi tin nhắn đến, họ sẽ biết nó là của bạn. Bằng cách nào? Vì nếu họ có thể giải mã nó bằng khóa công cộng của bạn, nó chỉ có thể được mã hóa bằng khóa riêng của bạn. Điều này tương đương với việc bạn đóng hoặc ký vào cuối tin nhắn vậy. Nó viết, "Tôi đã viết cái này, không có ai khác nữa. Không ai có thể can thiệp hay thay đổi nó."
Thật không may, điều này không đảm bảo bí mật tuyệt đối cho tin nhắn của bạn. Đó là vì khóa công cộng của bạn được quá nhiều người biết tới (phải là như vậy, nếu không bạn sẽ bị giới hạn chỉ gửi tin nhắn cho một vài người có khóa công cộng của bạn). Bất kỳ ai chặn tin nhắn lại đều có thể đọc nó. Họ không thể thay đổi mà vẫn khiến nó trông có vẻ như được gửi từ bạn. Nhưng nếu bạn không muốn mọi người biết mình đang nói gì, bạn cần một giải pháp tốt hơn.
Vậy là thay vì việc chỉ mã hóa tin nhắn bằng khóa riêng của bạn, bạn còn mã hóa nó bằng khóa công cộng của sếp bạn. Giờ nó đã được khóa hai lần. Lớp khóa thứ nhất - là khóa công cộng của sếp - chỉ được mở ra khi kết hợp với khóa công cộng của bạn. Khi sếp nhận được tin nhắn, họ mở chúng bằng cả hai khóa và họ biết chắc rằng: a) bạn đã viết nó và b) chỉ mình họ có thể đọc.
Nó rất tuyệt vời. Ngày mà tôi phát hiện ra nó, Darryl và tôi ngay lập tức trao đổi khóa, rồi mấy tháng sau đó, hai đứa cười khúc khích, xoa tay như thể đang trao đổi những tin nhắn bí mật quân sự tầm cỡ về việc sẽ gặp sau buổi học ở đâu, liệu Van có bao giờ để ý đến cậu ta không.
Nhưng nếu bạn muốn hiểu rõ về tính bảo mật, bạn cần xem xét những khả năng hoang đường nhất. Ví dụ, nếu tôi lừa bạn rằng khóa công cộng của tôi là khóa công cộng của sếp bạn thì sao? Bạn sẽ mã hóa bằng khóa riêng của mình và khóa công cộng của tôi. Tôi sẽ giải mã nó, đọc nó, mã hóa lại bằng khóa công cộng thực sự của bạn và gửi nó đi. Sếp của bạn vẫn tin rằng không ai ngoài bạn có thể viết tin nhắn và không ai ngoài ông ta có thể đọc được nó.
Còn tôi thì ngồi ở giữa, giống một con nhện béo trong mạng nhện, và tất cả bí mật của bạn thuộc về tôi.
Giờ thì cách dễ nhất để khắc phục điều này là quảng bá rộng rãi khóa công cộng của bạn. Nếu bất cứ ai cũng dễ dàng biết khóa thật của bạn thì kẻ- đứng-giữa sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Nhưng bạn biết không? Làm một thứ trở nên phổ biến cũng khó ngang với việc giữ một bí mật. Hãy nghĩ mà xem - biết bao nhiêu tỉ đô la đã được chi cho việc quảng cáo dầu gội đầu và những thứ linh tinh khác, chỉ để chắc chắn rằng sẽ có nhiều người biết đến một thứ mà một nhà quảng cáo nào đó muốn họ biết?
Có một cách rẻ hơn để đối phó với kẻ-đứng-giữa: mạng lưới tin cậy. Giả sử trước khi bạn rời sở chỉ huy, bạn và sếp của bạn ngồi xuống uống cà phê và nói với nhau về khóa của mình. Không có kẻ-đứng-giữa nào! Bạn biết rất rõ mình có khóa của ai vì chúng được trao tận tay bạn.
Tới lúc này, mọi thứ vẫn ổn. Nhưng có một giới hạn tự nhiên cho việc này: bạn có thể trực tiếp gặp và trao đổi khóa với bao nhiêu người? Bạn muốn dành ra bao nhiêu tiếng trong ngày để làm cái việc tương đương với việc viết sổ điện thoại cá nhân của bạn? Bao nhiêu người trong số họ cũng sẵn sàng dành thời gian đó cho bạn?
Để hình dung rõ hơn, hãy xem nó như một danh bạ điện thoại. Thế giới đã từng là một nơi với rất nhiều danh bạ, và khi bạn cần tìm một con số, bạn có thể tra trong đó. Nhưng đối với nhiều số mà bạn muốn tìm liên quan đến một ngày cụ thể, một là bạn phải thuộc lòng nó, hai là bạn phải có khả năng hỏi ai đó. Thậm chí ngày nay, khi tôi đi ra ngoài mà cầm theo điện thoại di động, tôi vẫn hỏi Jolu hoặc Darryl xem họ có số mà tôi tìm không. Cách này nhanh chóng, dễ dàng và đáng tin hơn là tìm trên mạng. Nếu Jolu có số tôi cần, tôi tin cậu ấy, vậy là tôi cũng tin cả con số đó luôn. Việc này gọi là "sự tin cậy bắc cầu" - sự tin tưởng lan truyền trong mạng lưới các mối quan hệ của chúng tôi.
Một mạng lưới tin cẩn là phiên bản lớn hơn của điều tôi vừa nói trên. Giả sử tôi gặp Jolu và có chìa khóa của cậu ấy. Tôi có thể đặt nó vào "chùm chìa khóa" của mình - một danh sách chìa khóa mà tôi đã đánh dấu bởi khóa riêng của tôi. Điều này có nghĩa là bạn có thể mở nó bằng khóa công cộng và biết chắc rằng đó là tôi - hoặc ai đó có chìa khóa của tôi - giả sử "chìa khóa này thuộc về anh chàng này".
Vậy là tôi đưa cho bạn chùm chìa khóa của mình, qua đó tôi muốn nói rằng bạn đã tin tôi để gặp nhau ngoài đời và xác minh tất cả chìa khóa của tôi cũng đều đáng tin, bạn có thể thêm nó vào chùm chìa khóa của mình. Giờ, bạn gặp một người khác và đưa cả chùm chìa khóa cho anh ta. Chùm chìa khóa ngày một nhiều thêm, cho thấy bạn tin tưởng người tiếp theo trong chuỗi, và anh chàng này tin tưởng người kế tiếp trong chuỗi và cứ như vậy, bạn sẽ khá an toàn.
Điều này đã đưa tôi đến bữa tiệc đăng ký khóa. Chúng chính xác như tên gọi của chúng: một bữa tiệc nơi bạn tập hợp mọi người lại và đăng ký khóa của những người khác. Khi Darryl và tôi trao đổi khóa, nó giống như một bữa tiệc đăng ký khóa mini, chỉ có hai đứa mọt sách buồn bã. Nhưng với nhiều người hơn, bạn đã gieo xuống hạt giống của mạng lưới tin cậy, từ đó mạng lưới có thể mở rộng ra. Khi mọi người trong chùm chìa khóa tỏa ra khắp thế giới và gặp thêm nhiều người, họ có thể đưa thêm nhiều cái tên nữa vào danh sách. Bạn không cần phải gặp những người mới, chỉ cần tin là chìa khóa mà bạn nhận được từ những người trong mạng lưới có hiệu lực.
Vậy nên mạng lưới tin cậy và những bữa tiệc luôn đi với nhau giống như bơ đậu phộng và sô cô la vậy.
"Chỉ cần thông báo với họ đây là một buổi tiệc siêu kín, chỉ dành cho những người được mời," tôi nói. "Bảo họ không được đưa ai theo, nếu không sẽ không được vào."
Jolu nhìn tôi qua tách cà phê. "Cậu đùa hả? Cậu nói với mọi người như vậy thì họ sẽ dẫn thêm bạn bè tới."
"Ặc," tôi kêu. Thời gian này, mỗi tuần tôi đều ở nhà Jolu một tối để cập nhật mã trên indienet. Pigspleen trả tiền hẳn hoi để tôi làm việc này, một điều thật kỳ lạ. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ được trả tiền để viết mã.
"Vậy chúng ta làm gì đây? Chúng ta chỉ muốn những người chúng ta thực sự tin tưởng và chúng ta không muốn đề cập lý do cho đến khi chúng ta có chìa khóa của mọi người và gửi mật thư cho họ."
Jolu sửa các lỗi của chương trình và tôi ngó qua vai nó để xem. Trước đây, người ta gọi công việc này là "lập trình cực hạn," hơi rối một chút. Giờ người ta chỉ gọi là "lập trình". Hai người sẽ phát hiện lỗi sai tốt hơn một người. Như câu, "Với đủ nhãn cầu thì không con bọ nào thoát được."
Chúng tôi làm việc thông qua các báo cáo lỗi sai và sẵn sàng chạy thử lần nữa. Tất cả đều tự động cập nhật ở background nên người dùng hoàn toàn không phải làm gì ngoài việc cập nhật mỗi tuần một lần hoặc hơn với một chương trình tốt hơn. Khá kỳ cục khi biết rằng chỉ ngày mai thôi, đoạn mã tôi viết ra sẽ được sử dụng bởi hàng trăm hàng nghìn người!
"Chúng ta làm gì đây? Trời ơi, tớ không biết nữa. Tớ nghĩ chúng ta phải tìm cách chung sống với điều này."
Tôi nghĩ về những ngày chơi Harajuku Fun Madness. Trong trò chơi có rất nhiều thử thách mang tính xã hội liên quan đến những nhóm nhiều người.
"Okay, cậu đúng. Nhưng ít nhất hãy cố gắng giữ bí mật. Nói với họ rằng họ có thể dẫn theo tối đa là một người, và đó phải là người mà họ đã quen thân ít nhất năm năm."
Jolu tìm trên màn hình. "Này," nó nói. "Này, cái này sẽ cực kỳ hiệu quả đấy. Tớ có thể thấy rõ. Ý tớ là, nếu cậu bảo tớ không được dẫn ai tới, tớ sẽ dẫn theo tất cả bạn bè và nghĩ, 'Thằng đó nghĩ nó là cái quái gì vậy?' nhưng khi cậu nói giống như vừa rồi thì nghe sặc mùi 007."
Tôi tìm thấy một lỗi sai. Hai đứa uống chút cà phê. Tôi về nhà và chơi trò Cướp biển hẹn giờ một lát, cố gắng không nghĩ về những kẻ thăm dò với mấy câu hỏi thọc mạch, sau đó lăn ra ngủ như một đứa trẻ.
Sutro Baths là tàn tích giả phong cách La Mã của San Francisco. Khi được mở cửa vào năm 1896, nó là bể tắm trong nhà lớn nhất thế giới, một nhà tắm nắng lắp kính lớn kiểu Victoria với nhiều bể bơi, bồn tắm, thậm chí cả cầu trượt nước. Nó được dời xuống dưới đồi trong những năm năm mươi, và bị chủ đốt trụi để lấy tiền bảo hiểm vào năm 1966. Những gì còn sót lại là một mê cung đá biến dạng được xây lùi vào vách đá ở Ocean Beach. Đối với cả thế giới, nó như một tàn tích La Mã, đổ nát và huyền bí, ngay đằng sau nó là một loạt các hang động dẫn ra biển. Khi thủy triều lên cao, sóng tràn qua hang động và bao trùm đống tàn tích - chúng thậm chí còn được biết đến vì đã hút và nhấn chìm nhiều khách vãng lai.
Ocean Beach cách xa công viên Cổng Vàng, một bờ đá khắc nghiệt với những ngôi nhà hoang vắng, đắt tiền, dốc dần xuống một bãi biển hẹp rải rác sứa và những tay lướt sóng dũng cảm (điên khùng). Có một tảng đá trắng khổng lồ nhô lên ở những đoạn nước nông trên bờ biển. Nó được gọi là Đá Hải Cẩu, nơi lũ sư tử biển tụ tập cho tới khi được tái định cư ở một môi trường thân thiện với người du lịch hơn tại khu cầu cảng Ngư Dân.
Khi trời tối, hiếm có ai ngoài đó. Trời rất lạnh, hơi muối sẽ ngấm vào tận xương nếu bạn cứ để chúng làm vậy. Rồi đá thì sắc, lại còn cả kính vỡ và kim tiêm ma túy nữa.
Đó là một nơi tuyệt vời để tiệc tùng.
Mang theo bạt và găng tay giữ ấm là ý tưởng của tôi. Jolu nghĩ ra nơi lấy bia - anh trai nó, Javier, có một người bạn kinh doanh dịch vụ đồ uống cho người dưới tuổi quy định: cứ trả đủ tiền rồi bạn muốn bao nhiêu thùng đá và rượu bia cho bữa tiệc kín, anh ta cũng phục vụ tất. Tôi xài một chút trong số tiền nhận được từ công việc lập trình indienet, và anh ta xuất hiện đúng giờ: tám giờ tối, một giờ đẹp sau hoàng hôn, và kéo sáu thùng bia ướp lạnh sủi bọt từ xe tải xuống đống đổ nát của bể bơi. Anh ta thậm chí còn mang một thùng để đựng vỏ chai.
"Các cậu giờ có thể vui chơi an toàn rồi," anh ta nói, vỗ vỗ chiếc mũ cao bồi. Đó là một người Samoa to béo với nụ cười tươi, mặc cái áo may ô mà ta có thể thấy lông nách, bụng và cả vai anh ta thò ra. Tôi lấy tiền trả - anh ta chém đắt gấp rưỡi. Làm giá không tồi chút nào.
Anh ta nhìn tập tiền của tôi. "Cậu biết đấy, tôi có thể cướp số tiền đó của cậu," anh ta nói, vẫn mỉm cười. "Nói cho cùng thì tôi cũng là tội phạm."
Tôi cất tiền vào túi và thản nhiên nhìn anh ta. Tôi thật dốt khi để anh ta thấy tôi mang gì theo, nhưng tôi biết có những lúc mình chỉ cần tỏ ra thật vững vàng.
"Tôi chỉ đùa với cậu thôi," cuối cùng anh ta bảo. "Nhưng cậu nên cẩn thận với số tiền đó. Đừng đi khoe khắp nơi như vậy."
"Cảm ơn," tôi đáp. "Dù sao thì bên An ninh Nội địa cũng sẽ bảo vệ tôi."
Điệu cười của anh thậm chí còn rộng hơn. "Ha! Chúng thậm chí còn không phải là dân chuyên. Lũ chim gõ kiến 1 ấy chả biết gì cả."
Tôi nhìn xe tải của anh ta. Dễ thấy trên kính chắn gió của anh ta là một FasTrak. Tôi tự hỏi còn bao lâu nữa thì anh ta bị tóm.
"Tối nay các cô gái cũng đến đây chứ? Vì thế mà cậu cần bia phải không?"
Tôi mỉm cười vẫy tay khi anh ta đi bộ về chỗ xe tải, việc mà đáng lẽ anh ta phải làm từ nãy mới phải. Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu và lái xe đi. Nụ cười của anh ta vẫn y nguyên.
Jolu giúp tôi giấu thùng lạnh vào đống sỏi rồi quay sang những bóng đèn LED nhỏ trắng trên băng đô. Khi đám thùng lạnh đã vào đúng vị trí, chúng tôi ném những móc chìa khóa LED trắng vào nhau để nó có thể tỏa sáng khi ta mở nắp xốp, nhờ đó dễ dàng nhìn thấy ta đang làm gì.
Đêm không trăng, trời đầy mây, ánh đèn đường từ xa vừa đủ soi sáng chúng tôi. Tôi đã biết bọn tôi sẽ nổi bật như ngọn lửa trước kính hồng ngoại, nhưng không thể nào tụ tập một đám người lại mà không bị theo dõi. Tôi sẽ sắp xếp sao cho mọi người giải tán như một bữa tiệc trên biển say xỉn.
Tôi uống không nhiều lắm. Từ khi mười bốn tuổi, tôi đã dự những bữa tiệc có bia, cần sa và các chất kích thích, nhưng tôi ghét hút thuốc (dù đôi lúc tôi khá thích ăn bánh sô cô la trộn lá cần sa), các chất kích thích thường mất quá nhiều thời gian - ai lại dành cả dịp cuối tuần chỉ để thăng hoa rồi hạ cánh - còn bia, ờ, cũng được thôi, nhưng tôi không hiểu vấn đề là gì. Thứ yêu thích của tôi là những ly cocktail lớn, cầu kỳ, pha chế như kiểu Ceramic Volcano, với sáu lớp, hơ trên lửa, có một con khỉ nhựa trên vành ly, nhưng chủ yếu là để làm cảnh thôi.
Thật ra tôi thích say xỉn. Tôi chỉ không thích cảm giác váng vất sau khi tỉnh dậy, ôi tôi đã từng bị thế rồi. Dù sao thì một lần nữa, tôi vẫn thích những đồ uống như cocktail Ceramic Volcano.
Nhưng bạn không thể tổ chức tiệc mà không có một hay hai thùng bia ướp lạnh. Mọi người mong chờ điều đó. Nó khiến mọi thứ thoải mái hơn. Người ta thường làm những điều ngốc nghếch sau khi uống nhiều bia, nhưng bạn tôi không phải những người có ô tô. Tuy thế, khi say xỉn vì bia bọt, cần sa hay cái gì đi nữa thì mọi người vẫn sẽ làm những việc ngớ ngẩn, sự thật quá hiển nhiên.
Jolu và tôi mỗi đứa khui một chai bia - Anchor Steam cho nó, Bud Lite cho tôi - cụng ly rồi cùng ngồi xuống một tảng đá.
"Cậu nói với mọi người là chín giờ tối à?"
"Ừ," nó trả lời.
"Tớ cũng vậy."
Chúng tôi uống trong im lặng. Bud Lite là thứ ít chất cồn nhất trong thùng đá. Lát nữa, tôi cần đầu óc mình tỉnh táo.
"Cậu đã bao giờ trở nên sợ hãi chưa?" cuối cùng tôi lên tiếng.
Nó quay lại phía tôi. "Không, bạn hiền, tớ không trở nên sợ hãi. Tớ luôn luôn sợ hãi. Tớ đã sợ hãi từ giây phút vụ nổ xảy ra. Đôi lúc tớ quá sợ, tớ không muốn ra khỏi giường nữa."
"Vậy thì tại sao cậu lại làm việc này?"
Jolu mỉm cười. "Về việc này," nó nói. "Có lẽ tớ sẽ dừng lại, không tiếp tục lâu nữa đâu. Ý tớ là, thật tuyệt khi giúp đỡ cậu. Tuyệt vời. Tuyệt cú mèo. Tớ không biết tớ đã từng làm việc gì quan trọng thế này chưa. Nhưng Marcus, người anh em, tớ phải nói..." nó hạ giọng.
"Nói gì?" tôi hỏi dù đã biết điều tiếp theo là gì.
"Tớ không thể làm việc này mãi được," cuối cùng nó nói. "Có lẽ thậm chí không được thêm một tháng nữa. Tớ nghĩ tớ đã thông rồi. Thế này quá mạo hiểm. DHS, cậu không thể gây chiến với họ được. Thật điên rồ. Thật sự hoàn toàn điên rồ."
"Cậu nói cứ như Van vậy," tôi đáp. Giọng tôi nghe cay đắng hơn tôi muốn nhiều.
"Tớ không phê phán cậu, chiến hữu. Tớ nghĩ thật tuyệt khi cậu luôn đủ dũng cảm để làm việc này. Nhưng tớ thì không thế. Tớ không thể sống cả cuộc đời trong nỗi sợ hãi triền miên."
"Ý cậu là gì?"
"Tớ đang nói tớ sẽ rút lui. Tớ sẽ là một trong những người cư xử như thể mọi việc đều ổn, như thể một lúc nào đó tất cả sẽ trở lại bình thường. Tớ sẽ sử dụng Internet như tớ vẫn sử dụng trước đây và chỉ dùng Xnet để chơi game. Tớ sẽ rút lui, đó là điều tớ muốn nói. Tớ sẽ không tham gia vào các kế hoạch của cậu nữa."
Tôi không nói gì.
"Tớ biết việc này sẽ khiến cậu chỉ còn một mình. Tớ không muốn điều này, tin tớ đi. Tớ thà để cậu bỏ tớ còn hơn. Cậu không thể tuyên chiến với chính phủ Mỹ. Đó không phải một cuộc chiến mà cậu sẽ thắng. Ngồi nhìn cậu cố gắng cũng giống như ngồi nhìn một con chim lao vào cửa sổ hết lần này đến lần khác."
Nó muốn tôi nói gì đó. Những gì tôi muốn nói là, Chúa ơi, Jolu, ngàn lần đội ơn cậu đã bỏ rơi tớ! Cậu quên cái cảm giác khi họ mang chúng ta đi à? Cậu quên rằng đất nước này đã như thế nào trước khi họ tiếp quản nó à? Nhưng đó không phải là điều nó muốn nghe. Nó muốn tôi nói là:
Tớ hiểu, Jolu. Tớ tôn trọng lựa chọn của cậu.
Nó uống nốt chai bia của mình và lôi thêm một chai nữa rồi khui nắp.
"Còn một điều nữa," nó nói.
"Gì?"
"Tớ không định nói điều này, nhưng tớ muốn cậu hiểu tại sao tớ phải làm việc này."
"Chúa ơi, Jolu, cái gì?"
"Tớ ghét phải nói điều này, nhưng cậu là người da trắng. Tớ thì không. Người da trắng mà bị bắt cùng cocaine thì chỉ bị bóc lịch một thời gian ngắn. Người da màu mà bị bắt cùng chất kích thích thì sẽ bị tống vào tù hai mươi năm. Người da trắng nhìn thấy cảnh sát trên phố sẽ cảm thấy an toàn hơn. Người da màu nhìn thấy cảnh sát trên phố sẽ tự hỏi bao giờ thì mình bị tra hỏi. Đó có phải là cách mà DHS đối xử với cậu không? Luật pháp trên đất nước này đã luôn như vậy đối với bọn tớ."
Thật không công bằng. Tôi không yêu cầu được là người da trắng. Tôi không nghĩ mình dũng cảm hơn chỉ bởi vì mình là người da trắng. Nhưng tôi hiểu những điều Jolu nói. Nếu cảnh sát bắt một ai đó dừng lại ở Mission và hỏi chứng minh thư, thường thì người đó không phải người da trắng. Cùng một việc nhưng Jolu bao giờ cũng hứng chịu nhiều rủi ro hơn tôi. Cùng một khoản mục tiền phạt nhưng Jolu luôn phải nộp nhiều hơn tôi.
"Tớ không biết phải nói gì," tôi nói.
"Cậu không cần phải nói gì," nó đáp. "Tớ chỉ muốn cậu biết, như thế cậu có thể hiểu tớ."
Tôi có thể thấy những người đang đi xuôi theo đường ray xe lửa về phía chúng tôi. Họ là những người bạn của Jolu, hai anh chàng người Mexico và một cô gái tôi biết sơ sơ, dáng người thấp và ngồ ngộ, lúc nào cũng đeo cặp kính đen Buddy Holly dễ thương, nó khiến cô giống như một sinh viên nghệ thuật lập dị trong một bộ phim tuổi teen, người luôn quay trở lại một cách hoành tráng.
Jolu giới thiệu tôi và đưa bia cho họ. Cô gái không lấy bia, thay vào đó cô lấy ra một chai rượu vodka nhỏ bằng bạc từ trong ví và mời tôi uống. Tôi uống một ngụm - vodka ấm hẳn phải là một sở thích theo thói quen - và khen chai rượu của cô, nó được chạm trổ theo mô típ các nhân vật trong game Parappa the Rapper.
"Nó của Nhật," cô nói khi tôi soi một móc chìa khóa đèn LED vào nó. "Họ có tất cả những thứ đồ hay ho liên quan đến rượu ăn theo các game trẻ con. Bị bóp méo hoàn toàn."
Tôi và cô tự giới thiệu. "Ange," cô nói rồi bắt tay tôi - khô, ấm áp, móng tay ngắn. Jolu giới thiệu tôi với bạn bè nó, những người nó quen ở trại hè máy tính hồi lớp bốn. Dần dần thêm nhiều người nữa xuất hiện - năm, rồi mười, rồi hai mươi. Giờ đã thực sự là một nhóm lớn.
Chúng tôi bảo mọi người đến trước 9 giờ 30, và chúng tôi đợi đến 9 giờ 45 để xem còn ai tới nữa không. Khoảng ba phần tư số người tham gia đó là bạn của Jolu. Tôi đã mời tất cả những ai tôi thực sự tin tưởng. Hoặc là tôi phân biệt đối xử hơn Jolu, hoặc là tôi ít nổi tiếng hơn. Giờ nó bảo sẽ bỏ cuộc, điều đó khiến tôi nghĩ nó ít phân biệt đối xử hơn. Tôi rất bực mình với nó nhưng cố gắng không thể hiện ra bằng việc tập trung nói chuyện với những người khác. Nhưng nó không ngốc. Nó biết cái gì đang xảy ra. Tôi thấy nó thực sự bối rối. Tốt.
"OK," tôi vừa nói vừa trèo lên một đống tàn phế, "OK, này, xin chào!" Vài người gần đó để ý tới tôi, nhưng những người phía sau vẫn tiếp tục nói chuyện. Tôi giơ tay lên không trung như trọng tài nhưng trời quá tối. Cuối cùng tôi nghĩ ra ý tưởng bật một móc chìa khóa đèn LED lên và chỉ vào từng người đang nói rồi chỉ tới tôi. Dần dần, đám đông trật tự.
Tôi chào mừng và cảm ơn họ đã tới, rồi yêu cầu họ lại gần hơn để tôi có thể giải thích tại sao chúng tôi lại ở đây. Tôi có thể thấy họ đều quan tâm đến bí mật này, bị kích thích và hào hứng hơn một chút nhờ bia.
"Vậy là mọi người đã ở đây. Các cậu đều sử dụng Xnet. Không phải ngẫu nhiên mà Xnet được thiết lập ngay sau khi DHS chiếm đóng thành phố. Những người tạo ra nó là một tổ chức sẵn sàng làm tất cả vì tự do cá nhân, họ xây dựng mạng lưới này để giúp chúng ta an toàn trước sự cưỡng ép và quỷ quyệt của DHS." Jolu và tôi đã bàn bạc việc này từ trước. Bọn tôi không định để bị tóm vì đứng sau vụ này, cũng không muốn bất kỳ ai bị tóm. Nó quá mạo hiểm. Thay vào đó, chúng tôi chỉ muốn xuất hiện với tư cách là những trung úy trong đội quân của "M1k3y" đứng ra tổ chức phong trào ở địa phương.
"Xnet không trong sạch," tôi nói. "Phe kia có thể sử dụng nó dễ dàng như chúng ta vậy. Chúng tôi biết hiện có gián điệp của DHS đang sử dụng nó. Họ dùng bẫy kỹ thuật trên các trang xã hội lừa cho chúng ta để lộ bản thân để họ có thể bắt chúng ta. Nếu Xnet muốn đi đến thành công, chúng ta cần tìm cách để họ không thể do thám chúng ta được nữa. Chúng ta cần một mạng lưới bên trong mạng lưới."
Tôi ngừng lại để mọi người suy nghĩ. Jolu đã gợi ý rằng điều này có thể hơi khó nuốt - rằng bạn đang được kết nạp vào hạt nhân của một cuộc cách mạng. "Giờ, tớ không ở đây để yêu cầu các cậu làm gì ngay. Các cậu không cần phải ra ngoài kia và làm loạn mọi thứ hay gì cả. Các cậu được mời tới đây vì chúng tớ biết các cậu rất tuyệt vời, chúng tớ biết các cậu đáng tin cậy. Đó là sự đáng tin mà tớ muốn các cậu đóng góp tối nay. Vài người trong các cậu hẳn đã quen với mạng lưới tin cậy và các bữa tiệc đăng ký khóa, nhưng đối với những người còn lại, tớ sẽ giải thích nhanh đây..." Rồi tôi giải thích thật ngắn gọn.
"Giờ thì những gì tớ muốn các cậu làm tối nay là gặp mọi người ở đây và xem các cậu có thể tin họ tới mức nào. Chúng tớ sẽ giúp các cậu tạo các cặp chìa khóa và chia sẻ chúng với nhau."
Phần này khá phức tạp. Cách yêu cầu mọi người mang laptop cá nhân đến không hiệu quả, nhưng chúng tôi vẫn cần làm việc gì đó thật phức tạp mà không liên quan gì đến giấy bút.
Tôi cầm cái laptop mà tối qua Jolu và tôi đã làm lại từ đầu. "Tớ tin tưởng cỗ máy này. Mọi bộ phận của nó đều do tự tay bọn tớ lắp ráp. Nó chạy một phiên bản hoàn toàn mới của ParanoidLinux, khởi động từ DVD. Nếu có máy tính đáng tin nào còn lại trên thế giới này, thì đây chính là nó.
"Tớ đã tải về một phần mềm tạo khóa. Các cậu lại đây và nhập vào một số dữ liệu ngẫu nhiên - trộn các khóa lên, di di con chuột - và máy sẽ sử dụng những dữ liệu đó làm hạt giống để thiết lập một chìa khóa công cộng và một chìa khóa riêng ngẫu nhiên, khóa riêng sẽ hiển thị trên màn hình. Các cậu có thể chụp ảnh khóa riêng của mình bằng điện thoại rồi bấm một phím bất kỳ để nó biến mất mãi mãi - nó sẽ không được lưu lại trong đĩa. Sau đó máy sẽ hiển thị khóa công cộng của các cậu. Lúc đó, hãy gọi tất cả những người ở đây mà các cậu tin tưởng và tin tưởng các cậu, họ sẽ chụp cậu đứng cạnh màn hình để biết khóa đó của ai.
"Khi về nhà, các cậu phải chuyển ảnh sang khóa. Tớ e rằng việc này sẽ mất rất nhiều công sức nhưng các cậu chỉ phải làm như thế một lần. Phải cực kỳ cẩn thận khi gõ các ký tự này - sai một li là đi tong. May là bọn tớ có cách để biết các cậu có làm đúng hay không: dưới chìa khóa sẽ là một số ngắn hơn nhiều, gọi là 'vân tay'. Sau khi đã nhập chìa khóa vào máy, các cậu có thể tạo ra một vân tay từ nó và so sánh nó với vân tay, nếu trùng nhau thì các cậu đã làm đúng."
Mọi người đều nhìn tôi với vẻ lưỡng lự. Okay, vậy là tôi đã yêu cầu họ làm một việc khá kỳ quặc, đúng vậy, nhưng không khác được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook