Cơ thể này đẹp quá.
Tuyết đọng lại trên những cành cây chết khô ở sân sau, ‘răng rắc’.
Lòng bàn tay nắm chặt cổ tay Ngu Linh Tê nóng hôi hổi, giữ lấy nàng như thanh sắt nóng, sức lực mạnh mẽ không giống như thiếu niên gầy yếu bệnh tật.
Phản chiếu bên trong con ngươi của Ngu Linh Tê là gương mặt hung dữ tuấn mỹ của Ninh Ân và gương mặt đó chồng chéo lên gương mặt của kiếp trước.

Chỉ trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy hắn sẽ không chút do dự bốp nát cổ tay nàng.
Nhưng chỉ một khoảnh khắc ấy mà thôi.

Dường như Ninh Ân đã tỉnh táo lại, rũ bỏ bản năng cảnh giác của hắn.

Sự lạnh lẽo trong mắt tan ra, cơ thể căng cứng dần thả lỏng.
Lúc ấy, Ngu Linh Tê mới thở dốc, giãy dụa: “Buông ra!”
Có lẽ đã chạm vào vết thương của Ninh Ân, hắn rên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, hơi thở nóng như thiêu như đốt phả bên tai nàng.
Gần quá!
Sau đó Ngu Linh Tê thở dốc giãy dụa: "Buông ra!"
Trái tim Ngu Linh Tê tê dại, vội đẩy đầu hắn ra, đứng dậy chỉnh lại đầu tóc hơi rối và góc áo nhăn nhúm.
Nếu là kiếp trước thì tất nhiên Ngu Linh Tê không dám trái ý hắn dù chỉ một chút, nàng không dám quên hậu quả của cú đá trước khi chết của mình.
Nhưng bây giờ không phải là kiếp trước, người bị người ta mặc sức chà đạp là Ninh Ân, không phải nàng.
Ngu Linh Tê giơ cánh tay trắng ngần lên nhưng khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Ninh Ân, bàn tay dừng lại trong không trung, không thể hạ xuống.
Nàng chỉ nắm lấy chăn bông trùm lên, che đi gương mặt vừa đáng thương vừa đáng ghét của Ninh Ân lại.

Mắt không thấy tim không phiền.
“Tiểu thư, đại phu đến.” Giọng nói Hồ Đào vang lên, đúng lúc phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt.
Chậu than ‘lách tách’ tia lửa, con mèo hoang ăn no uống đủ rồi tìm một ổ ấm áp, cuộn mình ngủ say.
Đại phu bắt mạch hồi lâu rồi vén vạt áo Ninh Ân ra kiểm tra vết thương, càng xem càng cau chặt mày.
Ngu Linh Tê cũng nhíu mày theo, hỏi: “Hắn sao rồi?”
"Hai xương sườn bị gãy, đoạn xương gãy đâm vào phổi, mất máu quá nhiều ngoài ra còn bị lạnh.

Các triệu chứng phát tác cùng lúc nên bây giờ mới sốt cao.”
Đại phu vuốt chòm râu hoa râm, lắc đầu thở dài: “Trọng thương như thế mà có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích.

Lão phu kê vài phương thuốc uống và thuốc bôi ngoài da.

Nếu hắn có thể sống qua đêm mai thì coi như có thể nhặt về một mạng.”
Ngu Linh Tê không ngờ vết thương của Ninh Ân lại nghiêm trọng đến thế.
Có lẽ vì kiếp trước hắn quá điên cuồng và mạnh mẽ, hủy thiên diệt địa không ai ngăn được nên Ngu Linh Tê mới quên mất hắn cũng là con người, sẽ đau sẽ chết.
Nếu không nhìn thấy tình trạng thảm hại thời niên thiếu của hắn thì thôi, ông trời lại cứ bắt nàng nhìn thấy.
Nhìn đôi môi trắng bệch của Ninh Ân, tâm tình nàng nặng trĩu không ngừng chìm xuống.
Đây là lần đầu tim trái tim thờ ơ này rung động, Ngu Linh Tê nháy mắt ra hiệu cho Hồ Đào, nhỏ giọng nói: “Đốt thêm hai chậu than sưởi ấm rồi chọn hai gã sai vặt lanh lợi sắc thuốc, chăm sóc hắn.


Và...nếu hắn tỉnh lại phải báo ngay cho ta.”
Hồ Đào không hiểu tại sao tiểu thư lại quan tâm đến một tên ‘ăn mày’ như thế nhưng nhìn sắc mặt nghiêm nghị của Ngu Linh Tê thì chỉ đành vâng dạ làm việc, thái độ nghiêm cẩn hơn hôm qua rất nhiều.
Đợi đến khi trong phòng ấm lên, người hầu thay thuốc cho Ninh Ân, Ngu Linh Tê mới yên tâm rời đi.
Đêm khuya, mây đen che mờ trăng sáng.
Thiếu niên trên giường mở mắt.
Năm tháng sống trong ám sát và nguy hiểm đã rèn luyện cho hắn ý chí mạnh mẽ, khiến hắn cho dù bị thương nặng hay bị bệnh cũng có thể duy trì cảnh giác hơn hẳn người bình thường.

Hắn cử động, ngồi dậy.

Luvevaland chấm co.

Trong bóng đêm mơ hồ, vừa cúi đầu hắn có thể nhìn thấy băng vải sạch sẽ chỉnh tề quấn quanh ngực, chỗ sưng đỏ do trật khớp cũng được thoa một lớp thuốc mỡ.
Xem ra, chịu đựng gió lạnh đêm qua không phải vô ích.
Hắn hôn mê cả nửa ngày nhưng được chăm sóc cẩn thận, không cần đoán cũng biết là dấu vết của ai.
Ninh Ân đưa tay lên, năm ngón tay cuộn lại nắm chặt, dường như lòng bàn tay vẫn còn sự mềm mại của cổ tay thiếu nữ.

Hắn mơ hồ nhớ ra bản thân bị sốt đến mơ màng, hiểu lầm nàng là kẻ thù, suýt thì làm nàng bị thương...
May mà chưa để lộ sơ hở.
Phủ đại tướng quân là nơi ẩn náu tốt nhất, ở bên cạnh tiểu cô nương này tiện hơn ở thành Dục Giới Tiên rất nhiều.

Hắn phải nghĩ cách ở lại đây.
Nhưng trước đó, hắn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Ninh Trường Thụy đã chết, vị ở trong cung kia tra đến Đấu trường thú chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Hắn phải xử lý sạch sẽ mọi thứ trước khi chuyện đó xảy ra.
Nghĩ đến đấy, trong mắt Ninh Ân lóe lên một tia u ám, chống người xuống giường, bước qua gã sai vặt đang ngủ say, giẫm lên ánh trăng chiếu đầy đất, đi đến cửa sau.
Tránh khỏi thị vệ tuần tra, hắn trèo tường nhảy xuống đất, sắc mặt trắng như hòa vào màu tuyết: “Ưm”.

Hắn phun ra một ngụm máu đỏ tía.
Hắn lại bình tĩnh lau đi vệt máu bên khóe miệng như không hề đau đớn, ngậm đầu ngón tay huýt sáo.
Tiếng đập cánh cắt ngang cơn gió, một con chim ưng xám truyền tin vượt qua ánh trăng, vững vàng đậu trên cánh tay hắn.

Luvevaland chấm co
Mặt trăng khuyết nghiêng về phía tây, kinh thành chìm trong yên tĩnh.
Dần dà, khói đen dày đặc bốc lên từ đường Thái Bình, vầng trăng khuyết bị ánh lửa phủ kín biến thành màu đỏ như máu.
Ngu Linh Tê bị đánh thức bởi tiếng chiêng ầm ĩ.
Nàng mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra, đứng dậy hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Hồ Đào vội vàng khoác áo đi vào, sốt ruột nói: “Tiểu thư, hình như thành Dục Giới Tiên bị cháy, ngọn lửa lớn lắm!”
Tâm trí căng cứng, Ngu Linh Tê: “Chúng ta ra ngoài xem.”

Nàng choàng thêm áo choàng rồi xuống giường, đi đến hành lang nhìn.

Nàng chỉ có thể thấy làn khói đen nghi ngút, phía đường Thái Bình chỉ toàn màu đỏ.
Hình ảnh y hệt kiếp trước, chẳng qua lần này nàng vẫn ở lại phủ đại tướng quân vinh hoa mà không phải là sân sau lạnh lẽo ở phủ dượng.
Nàng đã xoay chuyển một phần nhỏ của số phận nhưng không thể thay đổi hoàn toàn số phận đã định sẵn của kinh thành.
“Năm nay đã có hai vụ cháy liên tiếp rồi, thật sự quá đáng sợ.”
Hồ Đào thổn thức khuyên nhủ: “Bên ngoài lạnh lẽo, tiểu thư đừng nhìn nữa, về nghỉ ngơi thôi.”
Làn khói đen bị gió cuốn bay giữa không trung, bao phủ một nửa tòa thành.

Một tòa thành phồn hoa vinh hiển cứ thể bị đốt thành tro tàn.
Ngu Linh Tê nghĩ đến điều gì đó, nhỏ giọng nói: “Đốt đèn, đến sân sau.”
Gã sai vặt đang ngủ nghe thấy tiếng đẩy cửa thì xoa mắt mờ mịt nói: “Ai thế? Đã muộn thế này...”
Nhìn thấy bóng dáng yểu điệu ở giữa cửa, cơn buồn ngủ của hắn ta lập tức bay sạch, vội đứng dậy nói: “Tiểu thư, sao cô lại đến đây?”
Ngu Linh Tê bỏ qua gã sai vặt đang hoảng loạn, đi đến trước giường của Ninh Ân.
Nàng để lồng đèn lụa lên trên bàn, ánh sáng mờ ảo soi sáng góc nghiêng đẹp đẽ của Ninh Ân.

Hắn vẫn nhắm mắt, dáng vẻ vừa an tĩnh vừa yếu ớt.
“Hắn...chưa từng tỉnh lại à?” Ngu Linh Tê hỏi.
Gã sai vặt nào dám nói bản thân ngủ quên mất, vội lắc đầu lia lịa: “Chưa, chưa từng, nô bộc vẫn luôn ở trong phòng, chưa từng thấy hắn tỉnh lại.”
Dù sao thì cũng không nghe thấy tiếng động gì, chắc là...!chưa từng tỉnh lại? Gã sai vặt nghĩ thầm.
Ngu Linh Tê thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không biết điềm báo vừa rồi đến từ đâu, nàng đang nóng lòng xác nhận điều gì.

Nhưng khi nàng tỉnh táo lại thì đã đến đây.
Ninh Ân bị thương đến mức này rồi, chắc là nàng nghĩ lung tung thôi.
Ngu Linh Tê do dự một lúc rồi mới duỗi tay sờ trán của Ninh Ân.
Vẫn còn sốt nhẹ, không biết có thể sống sót qua đêm mai không.
Ninh Âm ngủ mãi không tỉnh, con mèo nhỏ hắn cứu về tạm thời không có người chăm sóc.

Luvevaland chấm co.

Ngu Linh Tê ôm con mèo nhỏ vào lòng, nói với gã sai vặt: “Chăm sóc hắn cho tốt, nếu lười biếng thì ngươi là người đầu tiên ta hỏi tội.”
Gã sai vặt liên tục “Vâng dạ”, cung kính tiễn Ngu Linh Tê ra cửa.
Cùng lúc đó, thiếu niên trên giường mở mắt.
Hắn giơ ngón tay trắng nõn lạnh lẽo, nhẹ nhàng chạm vào trán chính mình như đang hồi tưởng lại xúc cảm mềm mại ấm áp vừa rồi.
Hóa ra đó là xúc cảm của bàn tay nữ nhân?
Trước kia vào cung, lúc hắn bệnh suýt chết, nữ nhân sinh ra hắn cũng chưa từng vuốt ve hắn như thế.
Khóe môi khẽ giương lên thành một nụ cười nhạt, dường như hắn đã có được một đồ vật rất thú vị.


Hắn bỗng mong chờ ngày tháng sống ở phủ tướng quân sau này.
...
Hai ngày nay trời nắng trong, tuyết đã tan hết.

Những rặng băng dưới mái hiên phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Ngu Linh Tê dựa vào ghế dài bên cạnh cửa sổ chơi với mèo.
Ninh Ân vẫn đang hôn mê, con mèo hắn nhặt được Ngu Linh Tê nuôi hai ngày, nó ngoan ngoãn hơn nhiều, không nhát người như trước.
Đầu ngón tay của nàng thi thoảng lại gãi đầu mèo nhỏ, hừ: “Rõ ràng kiếp trước người chịu khổ là ta nhưng hắn lại là người đòi nợ.

Ngươi nói xem, thế giới này có còn công bằng không?”
Đang chơi đùa với mèo thì nghe tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài, sau đó cha nàng đen mặt xuống ngựa đi vào.

Sau ông ấy là Ngu Hoán Thần mặc áo giáp.
“Cha, sao thế?” Ngu Linh Tê đứng dậy, bám lấy huynh trưởng.
Ngu Hoán Thần lén nhìn Ngu tướng quân đang nóng giận, ghé vào tai nàng, Luvevaland chấm co, nhỏ giọng thủ thỉ: “Thành Dục Giới Tiên bị cháy, cha và cấm quân Nam Nha bận đến sứt đầu mẻ trán nhưng bên Đông Cung lại phái người đến, nằng nặc muốn tìm một tên nô lệ trong đống thi thể.

Cha sợ dấu vết ở hiện trường bị phá hủy nên ra sức ngăn cản.

Cuối cùng hai bên tranh cãi, buồn bực tản đi.”
Thì ra là thế.

Nhưng chuyện này liên quan gì đến Đông Cung?
Nàng còn chưa suy nghĩ thấu đáo thì đã nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Hồ Đào, nàng ấy vui vẻ báo: “Tiểu thư, tên ăn mày tỉnh lại rồi.”
“Ăn mày gì?” Ngu Hoán Thần hỏi.
Vừa không để ý một cái là Hồ Đào đã khai ra hết.

Ngu Linh Tê âm thầm trừng mắt nàng ấy.
Thân phận của Ninh Ân vô cùng đặc biệt, nếu nói ra chắc chắn sẽ gây náo loạn trong cả phủ.
Nàng vuốt ve con mèo trong lòng, giải thích: “Không có gì, đêm hôm trước có một tên ăn mày bị thương nặng nằm trước cửa phủ ta.

Dù gì cũng là một mạng người nên muội tự làm chủ để hắn ở lại trong phòng nô bộc để dưỡng thương.”
Dù sao thì cũng chỉ chứa chấp Ninh Ân mấy ngày, đến khi vết thương của hắn khỏi thì nhanh chóng tiễn hắn đi.

Ngu Linh Tê suy đi tính lại, thật sự không cần nói ra để cha và huynh trưởng thêm đau đầu.
Ngu Hoán Thần không nghi ngờ gì, chỉ nói: “Cũng tốt, đến khi hắn khỏi rồi thì bảo hắn đi đi.

Dạo này trong kinh thành xảy ra nhiều chuyện, cần thận vẫn hơn.”
“Muội biết mà.” Ngu Linh Tê hắt xì một cái.
Mèo nhỏ trong lòng nàng thoải mái hừ hừ.
Ngu Linh Tê nhăn mũi, lại hắt xì thêm hai cái.

Hắt xì đến khi choáng váng, cánh tay cũng bắt đầu ngứa...
Ngu Linh Tê không ngờ mình sống hai kiếp người lại dị ứng với lông mèo.
Trên người nàng nổi rất nhiều mẩn đỏ, ở trong phòng nửa tháng mới hết.
Ngu phu nhân khăng khăng không cho nàng nuôi con mèo hoang kia nhưng quăng mèo con ngoan ngoãn ra ngoài chịu lạnh cũng rất tội nghiệp.

Ngu phu nhân lương thiện vuốt ve gương mặt mềm mại của nữ nhi: “Trong đám hạ nhân có người thích mèo, đưa Hoa Nô cho bọn họ nuôi đi.

Sau này Tuế Tuế có thể đứng ở đằng xa nhìn nó nhưng tuyệt đối không được chạm vào.”
Hoa Nô là tên Ngu Linh Tê đặt cho mèo nhỏ vì nó là con mèo hoa.
Mèo nhỏ rất ngoan và đáng yêu, giao cho người nào cũng không yên tâm, phải giao cho người thật sự yêu mèo mới được.
Suy đi tính lại, nàng nghĩ đến Ninh Ân.
Con mèo này được hắn nhặt về, ôm trong lòng.

Luvevaland chấm co Lúc hôn mê chỉ có một chiếc chăn duy nhất cũng dành làm ổ cho mèo nhỏ.

Có lẽ kiếp trước Ninh Ân không nhận thân thích họ hàng nhưng kiếp này, Ninh Ân của thời niên thiếu lại có vài phần tình người.
Dù sao cũng là mèo của hắn, để cho hắn nuôi là tốt nhất.
Suy nghĩ một lúc, Ngu Linh Tê cho người bế mèo đi đến phòng hạ nhân ở sân sau.
Nửa tháng nay nàng không đến đây, vừa vào cửa nàng đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc và mùi máu tươi thoang thoảng.
Ngu Linh Tê vô thức nhíu mày, liếc nhìn quanh phòng.

Luvevaland chấm co Trà nước đầy đủ, than lửa ấm áp, thiếu niên gầy gò đang dựa lưng vào giường, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ nhưng trông có tinh thần hơn nhiều.
Thấy Ngu Linh Tê đi vào, đôi mắt sâu như đầm nước tĩnh lặng lóe sáng, vén chăn xuống giường.
Giọng nói của hắn vẫn khàn khàn mang theo bệnh tật, rũ mi kêu: “Tiểu thư.”
Ngu Linh Tê bị cách xưng hô của hắn dọa sợ, lạ lẫm không kịp thích ứng.
Kiếp trước, Ninh Ân vẫn luôn treo nụ cười lạnh tanh bên môi, ở trên cao nhìn xuống gọi nàng: “Linh Tê, lại đây.”
Chưa từng nghe thấy giọng điệu ngoan ngoãn, cung kính gọi nàng là ‘tiểu thư’.
Khỏi phải nói, nàng rất hưởng thụ điều đó.
Ngay sau đó Ngu Linh Tê nhìn thấy Ninh Ân vẫn mặc bộ quần áo đen vừa rách vừa dơ và vẫn còn mùi máu tươi nồng nặc kia.
Ngu Linh Tê hiếm khi bình tĩnh nói với thị nữ: “Lấy hai bộ quần áo mùa đông cho nam vừa người hắn đến đây.”
Thị nữ làm việc rất mau lẹ, chẳng mấy chốc đã đem quần áo đến, là hai bộ quần áo còn dư lại của thị vệ.
Ninh Ân vẫn đứng im, không chủ động chạm vào hai bộ quần áo mới.
Ngu Linh Tê biết hắn đang đợi lệnh của nàng, đành nói: “Mau thay đi, bộ đồ của ngươi không mặc được nữa.”
Lúc bấy giờ Ninh Ân mới nghe lời lấy một bộ trong đó.
Ninh Ân ngoan ngoãn như thế khiến nàng vô cùng tò mò, nhìn không chớp mắt.
Ngu Linh Tê tưởng hắn sẽ ngại, ra đằng sau bình phong để thay đồ nhưng không ngờ thiếu niên này trực tiếp cởi đai lưng trước mặt nàng, cởi phần áo trên, để lộ lớp băng vải và phần thân trên săn chắc.

Luvevaland chấm co
Quần áo và miệng vết thương đã dính vào nhau.

Hắn cởi áo, vết thương chảy máu nhưng hắn không thèm nhăn mày.
“A! Ngươi...”
Hồ Đào xấu hổ bịt mắt, xoay người đi chỗ khác rồi căm giận mắng: “Lưu manh!”
Ngu Linh Tê chỉ kinh ngạc một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Kiếp trước hai người đã ở bên nhau hai năm, chút chuyện này có là gì.
Tuy thân hình thiếu niên gầy gò không cường tráng như lúc thành niên của kiếp trước nhưng vẫn có cơ bắp cân đối.

Nếu bỏ qua đống vết thương nông sâu trên người hắn thì đó là một thân hình vô cùng đẹp.
Vai rộng chân dài, cơ bụng nhấp nhô cân xứng săn chắc, đường nhân ngư xinh đẹp kéo dài xuống dưới...
À, thứ đồ chơi bên dưới không đáng yêu chút nào..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương