Cửu Trọng Tử
-
Chương 12: Khách đến
Không ngờ, mẫu thân và Vương Ánh Tuyết lại có quen biết!
Từ trước đến giờ, Đậu Chiêu đều không hiểu, vì sao có những nữ nhân vì muốn cùng nam nhân mình yêu được ở bên nhau mà thà bỏ qua người thân, bỏ mặc thanh danh?
Chẳng lẽ nam nữ hoan ái thực sự quan trọng đến thế sao?
Một khi tình yêu đã hết, nam nhân vứt bỏ nữ nhân, trở về gia đình lại là lãng tử quay đầu, vậy còn nữ nhân thì sao?
Làm thế nào để tiếp tục sống an ổn trên đời?
Nàng và mẫu thân ngồi ở phòng nhỏ sau đại sảnh, nghe tiếng tổ phụ răn dạy phụ thân ở trong phòng.
Kinh nghiệm nói cho Đậu Chiêu rằng làm chuyện gì cũng không nên đánh giá quá cao đối thủ nhưng cũng không được đánh giá đối thủ quá thấp.
Bình tâm mà nói, Vương Ánh Tuyết không chỉ khôn khéo, có năng lực, trí tuệ nhạy bén, hơn nữa rất biết xem xét thời thế, luôn coi lợi ích là quan trọng nhất, quyết định chuyện gì cũng đều rất quyết đoán, không hề nhập nhằng.
Một người như vậy, tổ phụ hứa hẹn sẽ nhận nàng làm nghĩa nữ, cũng sẽ tìm cho nàng một hôn sự tốt, Đậu gia chịu bỏ tiền, gả nàng đi một cách vinh quanh thì vì sao nàng còn nhất quyết phải đi theo phụ thân như vậy?
Lúc Vương Ánh Tuyết đến Thực Định vốn không hề suy nghĩ cẩn thận sao?
Cái này không hề phù hợp với tính cách của nàng.
Suy nghĩ đảo lộn trong đầu, Đậu Chiêu cảm thấy chấn động.
Muội muội!
Muội muội nàng là Đậu Minh, sinh vào đầu tháng ba năm Đinh Mùi.
Người xưa nói rất đúng, bảy sống tám không sống. (Có lẽ là nói về sinh non, nếu sinh non khi mới 7 tháng thì đứa bé có thể sống nhưng sinh khi đã được 8 tháng thì khó sống)
Nói cách khác, nếu Đậu Minh là sinh non thì chậm nhất tháng giêng Vương Ánh Tuyết sẽ vào cửa.
Theo quyết định, thê tử qua đời, trượng phu phải chịu tang một năm. Cũng có trường hợp ngoại lệ, trượng phu xuất chinh, thê tử qua đời, trong nhà không có ai phụng dưỡng song thân, dưỡng dục con cái thì có thể tái giá trong vòng trăm ngày. Phụ thân tuy không phải tướng sĩ nhưng tổ mẫu (đây là chỉ chính thất của tổ phụ của Đậu Chiêu chứ không phải là chỉ bà nội thực sự của Đậu Chiêu) đã sớm qua đời, nếu mẫu thân… trong nhà không có người quán xuyến bếp núc thì miễn cưỡng cũng có thể tái giá.
Nói cách khác, mẫu thân qua đời từ năm trước.
Mà nếu Đậu Minh không phải là sinh non?
Đậu Chiêu không nhịn được cười rộ lên.
Vương Ánh Tuyết còn muốn sống yên ổn thì đánh chết bà cũng sẽ không nhận là có tư tình với phụ thân.
Phụ thân còn muốn lấy Vương Ánh Tuyết vào cửa, bất luận thế nào cũng sẽ không để lộ ra chuyện Vương Ánh Tuyết có thai.
Cái này giống như đang cùng chơi bài, lúc bắt đầu lại đột nhiên phát hiện sau lưng đối thủ có một tấm gương, quân bài nào trong tay hắn ngươi cũng đều có thể nhìn rõ.
Nhất thời, nàng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Chỉ cần mẫu thân còn sống, càng kéo dài thì tình thế sẽ càng có lợi với các nàng !
Nhưng điều kiện tiên quyết là mẫu thân phải còn sống!
Tâm tình nàng vui vẻ, cầm lấy quả cam ánh vàng rực rỡ trên mâm trái cây đưa cho mẫu thân:
- Mẫu thân, ăn cam!
Mẫu thân miễn cưỡng cười cười với nàng, đón lấy quả cam nhưng lại cầm trong tay ngơ ngác.
Đậu Chiêu mặc quần áo rực rỡ, vui vẻ. Bóc từng mũi cam nhét vào miệng mẫu thân, cũng đút cho đại bá mẫu và tam bá mẫu đang ngồi đó ăn.
Đại bá mẫu cùng tam bá mẫu vì để không khí dịu đi, cười trêu nàng.
Nàng líu ríu cười khanh khách.
Dần dần mẫu thân cũng mỉm cười.
Buổi tối, nàng nắm áo mẫu thân đi ngủ.
Hôm sau, tam bá phụ, lục bá phụ cùng đại bá mẫu, tam bá mẫu cùng nhị thái phu nhân bên Đông phủ, cũng chính là nhị đường tẩu của tổ phụ đến đây. (Nhị đường tẩu: Vợ của người anh họ thứ hai – lằng nhằng chưa, cho nên tớ dùng hán việt với các từ chỉ danh xưng, cấp bậc này và giải thích ở bên cạnh nhé)/
Đại đường huynh, đại đường tẩu và nhị đường huynh của tổ phụ đều đã qua đời.
- Chuyện tình ta đã nghe các cháu nói qua,
Nhị thái phu nhân dáng người nhỏ, gầy nhưng ánh mắt lại rất sáng, điều này khiến cho bà trông lại càng uy nghiêm:
- Tiểu thư nhà họ Vương đâu? Đã sai người đến Nam Oa báo tin chưa?
- Đệ cho Đinh thị đi gọi. Ông chua xót nói: – Phía Nam oa cũng đã sai người đi suốt đêm báo tin.
Sau đó xấu hổ nói thêm:
- Nhị tẩu, chuyện này đều là tại đệ không biết dạy con…
- Việc này để nói sau.
Nhị thái phu nhân vẫy tay cắt lời tổ phụ:
- Chuyện cấp bách là phải hỏi bọn chúng đã đi đến giới hạn nào rồi!
Nhị thái phu nhân một lời nói toạc ra điểm mấu chốt.
Đậu Chiêu rất bội phục.
Tổ phụ ngạc nhiên, há miệng thở dốc nhưng nghĩ lại sự hoang đường của phụ thân trong chuyện này nên lại giữ im lặng,
Nhị thái phu nhân sai tam bá phụ:
- Vạn Nguyên và ngươi tình như cha con, phía Vạn Nguyên ngươi đi hỏi đi.
Lại dặn đại bá mẫu:
- Phía Vương tiểu thư ngươi đi hỏi đi.
Hai người cùng đáp lời, chia nhau đi làm việc.
Lúc này nhị thái phu nhân mới vẫy tay với mẫu thân, ý bảo mẫu thân đến ngồi bên cạnh bà:
- Không có Triệu gia thì sẽ không có Đậu gia. Triệu lão gia và Triệu phu nhân sớm qua đời, cữu gia tuổi trẻ mặt mỏng không tiện để ý đến việc này nhưng trưởng bối nhà họ Đậu vẫn còn! Con yên tâm, quyết sẽ không để con phải chịu thiệt thòi!
Đậu Chiêu chỉ có một cữu cữu, hơn mẫu thân tám tuổi. Mẫu thân mồ côi từ trong bụng mẹ. Ngoại tổ mẫu qua đời vì bệnh khi mẫu thân mười tuổi, mẫu thân ở cùng đại ca, do một tay đại tẩu nuôi lớn. Lúc ngoại tổ mẫu còn trên đời, nuôi hai đứa con sống qua ngày, dù không lo cơm ăn áo mặc nhưng lại sợ bị lưu manh tới cửa gây sợ. Lúc đó, Đậu gia đã dần giàu sang cho nên ngoại tổ mẫu thường dẫn hai đứa con mình đến Đậu gia. Vốn là quan hệ thông gia, Đậu gia lại là nhà hào phóng, rộng lượng, hai nhà thân lại càng thân. Cữu cữu Triệu Tư từ nhỏ đọc sách tại Đậu gia quan hệ với chú cháu Đậu Thế Anh, Đậu Văn Xương, Đậu Ngọc Xương, Đậu Hoa Xương rất tốt. Hôn sự của cha mẹ Đậu Chiêu cũng cứ như vậy, an lành được định đoạt ra.
Nghe nhị thái phu nhân nhắc tới cha mẹ đã qua đời, mẫu thân nhào vào lòng nhị thái phu nhân khóc òa lên.
Lục bá phụ lớn hơn phụ thân bốn tuổi, hai người từ nhỏ đọc sách cùng nhau, cùng thi đậu tú tài lại cùng nhau thi hương rồi cùng trượt, lúc này đang ở nhà đóng cửa đọc sách. Thấy mẫu thân khóc đau lòng như vậy không khỏi có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói:
- Hay là chúng ta đến thư phòng của tiểu thúc ngồi? Có chút chuyện để các vị thúc bá nghe được cũng không hay!
Nhị thái phu nhân lườm một cái, nhấn giọng nói:
- Ngươi và Vạn Nguyên cùng đến kinh thành, chuyện này ngươi có biết hay không?
Lục bá phụ sợ tới mức co rụt người lại, vội nói:
- Không liên quan đến con, không liên quan đến con! Nếu không phải mẫu thân bắt con về sớm thì sao Vạn Nguyên có thể gây chuyện phiền phức thế này?
Hắn nhỏ giọng nói thầm, ngữ khí có chút hậm hực, không cho là đúng.
Nhị thái phu nhân giận dữ hồi lâu không nói gì.
Lục bá phụ Đậu Thế Hoành là khi nhị thái phu nhân đã già mới sinh ra, lúc hắn sinh ra thì các huynh đệ đều đã có công danh, bởi vậy nhị thái phu nhân không nghiêm khắc với hắn như những người con khác, thực ra lại rất cưng chiều. Giữa các huynh đệ, hai người qua lại rất thân thiết. Đậu Chiêu còn nhớ, sau khi phụ thân chuyển về kinh thành còn để lại cho lục bá phụ một sân riêng, mỗi lần lục bá phụ vào kinh đều đến đó ở. Sau này hai người lại cùng làm quan trong Hàn lâm viện. Phụ thân chuyên dạy “Chu Dịch“, lục bá phụ chuyên giảng “Tả truyện“, người trong Hàn lâm viện gọi bọn họ là “Đậu thị song kiệt”.
Mẫu thân sửng sốt.
Hiểu ý rằng nhị thái phu nhân đang giúp lục bá phụ thoát khỏi hiềm nghi nên khách khí nói:
- Trời muốn thì trời đổ mưa. Vạn Nguyên tự nổi lòng tà, lục bá phụ dù có một tấc không rời thì cũng có ích gì?
Sắc mặt nhị thái phu nhân thoáng hòa hoãn lại, khiển trách lục bá phụ:
- Còn không cảm ơn đệ muội con đi!
Lục bá phụ thi lễ với mẫu thân.
Mẫu thân vội vàng hoàn lễ.
Anh mắt Đậu Chiêu lóe ra.
Nếu lục bá phụ không xin lỗi, cũng không an ủi thì có thể thấy là hắn đứng về phía phụ thân.
Nhị thái phu nhân chắc cũng hiểu được, đứng dậy nói với mọi người:
- Chúng ta đến phòng sau ngồi đi!
Để gian phòng này cho đám nam nhân.
Mọi người đương nhiên không hề dị nghị.
Mẫu thân cùng tam bá phụ đỡ nhị thái phu nhân đứng dậy, có một gia đinh chạy vào:
- Lão thái gia, người hầu của phủ Tế Ninh hầu gửi thiếp mời, nói Hầu phu nhân nhà bọn họ và Thất phu nhân nhà chúng ta có quan hệ thân thiết, lần này hồi hương đặc biệt đến thăm.
Mọi người ngạc nhiên.
Đậu Chiêu lại thất kinh.
Hầu phu nhân phủ Tế Ninh hầu, chẳng phải là mẹ chồng sao?
Sao mẹ chồng cũng đến góp vui?
- Là tỷ tỷ Điền gia ở thôn Tây Lưu.
Mẫu thân vui mừng giải thích với mọi người:
- Nhà bọn họ và nhà con có quen biết từ khi ở Biện Kinh, tổ tiên cũng từng kết thân. Chỉ là Điền bá phụ con đường làm quan thênh thang, Điền tỷ tỷ được gả đến phủ Tế Ninh hầu ở kinh thành thì hai tỷ muội mới bớt qua lại. Không ngờ nàng lại tới thăm con!
Nói xong nhìn qua tổ phụ.
Có khách từ xa đến, chuyện của con đành tạm gác lại.
Tổ phụ nghĩ nghĩ rồi bảo gia đinh kia gọi quản sự của phủ Tế Ninh hầu vào.
Quản sự phủ Tế Ninh hầu bưng tráp lễ lên, khách khí một hồi, biết được Hầu phu nhân đi rất vội vã, quyết định đầu giờ Tỵ sáng mai sẽ tới chơi.
Mẫu thân cũng mặc kệ chuyện bên kia, sai Du ma ma quét dọn phòng, lên thực đơn.
Đậu Chiêu ngồi một bình trên giường, bẻ bẻ ngón tay.
Không biết Ngụy Đình Du có theo đến không?
Mẹ chồng nói trước kia bọn họ đã từng gặp, chẳng lẽ chính là lần này?
Đang suy nghĩ thì thấy tam bá mẫu vội vàng đi tới.
Nàng kêu Thỏa Nương:
- Bế ta đi đến chỗ mẫu thân!
Thỏa Nương vui mừng:
- Tứ tiểu thư, người có thể nói!
Đậu Chiêu sửng sốt, hồi lâu sau mới phản ứng lại, sai nàng:
- Nhanh, mau đuổi theo tam bá mẫu, vào phòng trước bá mẫu.
- Được!
Thỏa Nương vô cùng cao hứng đáp lời, bế nàng đến chỗ mẫu thân:
- Thất phu nhân sẽ rất vui, tứ tiểu thư biết nói rồi!
- A! Nói vài câu cho mẫu thân nghe đi?
Mẫu thân mỉm cười dỗ dành Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu thoải mái nói:
- Con muốn đến nhà cữu cữu, chơi!
Mẫu thân cười lớn.
Đậu Chiêu cũng cười.
Dù sao cũng không phải huynh đệ ruột thịt, nhị thái phu nhân tuy giúp đỡ mẫu thân nhưng lại càng nóng lòng phủi sạch quan hệ cho con mình.
Cữu cữu rốt cuộc là người thế nào, lúc nào phải thử một lần mới được.
Lúc này tam bá mẫu đi vào, Thỏa Nương tránh ra ngoài, Đậu Chiêu vẫn ngồi trên giường. Tam bá mẫu nắm bàn tay nhỏ bé của Đậu Chiêu, khẽ nói với mẫu thân:
- Đã hỏi rõ ràng, đều nói chỉ này sinh tình cảm đơn thuần mà thôi.
Mẫu thân cười nhạt.
Tam bá mẫu cười giận dữ:
- Muội quản gì bọn họ là thật hay giả! Bọn họ nói như vậy, chúng ta cứ tin thế. Nếu cả hai trong sạch, chờ người của họ Vương đến, chúng ta giao nàng lại cho bọn họ là được.
Mẫu thân gật đầu:
- Muội hiểu rồi!
Bên ngoài truyền đến tiếng cười khẽ và giọng nói có chút bối rối:
- Thất gia, thất phu nhân đang nói chuyện với tam phu nhân…
Lời còn chưa dứt, rèm cửa đã được vén lên, phụ thân tái mặt đi vào.
- Thất thúc đã trở lại!
Tam bá mẫu cười, kéo mẫu thân ra sau mình:
- Tam ca của ngươi đâu?
- Tam tẩu!
Phụ thân ấp úng nhìn tam bá mẫu, gân xanh trên trán nổi đầy:
- Đinh di thái thái thiết yến ở hoa viên, Cốc Thu giúp đệ thay y phục rồi qua đó.
Tam bá mẫu có chút do dự.
Mẫu thân đặt tay lên vai tam bá mẫu.
- Tam tẩu, tẩu đi trước đi! Đừng để bọn Tam bá chờ lâu. Muội và Vạn Nguyên sẽ qua đó ngay.
Mẫu thân dịu dàng nói.
Tam bá mẫu đánh mắt với Du ma ma rồi cười đi ra ngoài.
Từ trước đến giờ, Đậu Chiêu đều không hiểu, vì sao có những nữ nhân vì muốn cùng nam nhân mình yêu được ở bên nhau mà thà bỏ qua người thân, bỏ mặc thanh danh?
Chẳng lẽ nam nữ hoan ái thực sự quan trọng đến thế sao?
Một khi tình yêu đã hết, nam nhân vứt bỏ nữ nhân, trở về gia đình lại là lãng tử quay đầu, vậy còn nữ nhân thì sao?
Làm thế nào để tiếp tục sống an ổn trên đời?
Nàng và mẫu thân ngồi ở phòng nhỏ sau đại sảnh, nghe tiếng tổ phụ răn dạy phụ thân ở trong phòng.
Kinh nghiệm nói cho Đậu Chiêu rằng làm chuyện gì cũng không nên đánh giá quá cao đối thủ nhưng cũng không được đánh giá đối thủ quá thấp.
Bình tâm mà nói, Vương Ánh Tuyết không chỉ khôn khéo, có năng lực, trí tuệ nhạy bén, hơn nữa rất biết xem xét thời thế, luôn coi lợi ích là quan trọng nhất, quyết định chuyện gì cũng đều rất quyết đoán, không hề nhập nhằng.
Một người như vậy, tổ phụ hứa hẹn sẽ nhận nàng làm nghĩa nữ, cũng sẽ tìm cho nàng một hôn sự tốt, Đậu gia chịu bỏ tiền, gả nàng đi một cách vinh quanh thì vì sao nàng còn nhất quyết phải đi theo phụ thân như vậy?
Lúc Vương Ánh Tuyết đến Thực Định vốn không hề suy nghĩ cẩn thận sao?
Cái này không hề phù hợp với tính cách của nàng.
Suy nghĩ đảo lộn trong đầu, Đậu Chiêu cảm thấy chấn động.
Muội muội!
Muội muội nàng là Đậu Minh, sinh vào đầu tháng ba năm Đinh Mùi.
Người xưa nói rất đúng, bảy sống tám không sống. (Có lẽ là nói về sinh non, nếu sinh non khi mới 7 tháng thì đứa bé có thể sống nhưng sinh khi đã được 8 tháng thì khó sống)
Nói cách khác, nếu Đậu Minh là sinh non thì chậm nhất tháng giêng Vương Ánh Tuyết sẽ vào cửa.
Theo quyết định, thê tử qua đời, trượng phu phải chịu tang một năm. Cũng có trường hợp ngoại lệ, trượng phu xuất chinh, thê tử qua đời, trong nhà không có ai phụng dưỡng song thân, dưỡng dục con cái thì có thể tái giá trong vòng trăm ngày. Phụ thân tuy không phải tướng sĩ nhưng tổ mẫu (đây là chỉ chính thất của tổ phụ của Đậu Chiêu chứ không phải là chỉ bà nội thực sự của Đậu Chiêu) đã sớm qua đời, nếu mẫu thân… trong nhà không có người quán xuyến bếp núc thì miễn cưỡng cũng có thể tái giá.
Nói cách khác, mẫu thân qua đời từ năm trước.
Mà nếu Đậu Minh không phải là sinh non?
Đậu Chiêu không nhịn được cười rộ lên.
Vương Ánh Tuyết còn muốn sống yên ổn thì đánh chết bà cũng sẽ không nhận là có tư tình với phụ thân.
Phụ thân còn muốn lấy Vương Ánh Tuyết vào cửa, bất luận thế nào cũng sẽ không để lộ ra chuyện Vương Ánh Tuyết có thai.
Cái này giống như đang cùng chơi bài, lúc bắt đầu lại đột nhiên phát hiện sau lưng đối thủ có một tấm gương, quân bài nào trong tay hắn ngươi cũng đều có thể nhìn rõ.
Nhất thời, nàng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Chỉ cần mẫu thân còn sống, càng kéo dài thì tình thế sẽ càng có lợi với các nàng !
Nhưng điều kiện tiên quyết là mẫu thân phải còn sống!
Tâm tình nàng vui vẻ, cầm lấy quả cam ánh vàng rực rỡ trên mâm trái cây đưa cho mẫu thân:
- Mẫu thân, ăn cam!
Mẫu thân miễn cưỡng cười cười với nàng, đón lấy quả cam nhưng lại cầm trong tay ngơ ngác.
Đậu Chiêu mặc quần áo rực rỡ, vui vẻ. Bóc từng mũi cam nhét vào miệng mẫu thân, cũng đút cho đại bá mẫu và tam bá mẫu đang ngồi đó ăn.
Đại bá mẫu cùng tam bá mẫu vì để không khí dịu đi, cười trêu nàng.
Nàng líu ríu cười khanh khách.
Dần dần mẫu thân cũng mỉm cười.
Buổi tối, nàng nắm áo mẫu thân đi ngủ.
Hôm sau, tam bá phụ, lục bá phụ cùng đại bá mẫu, tam bá mẫu cùng nhị thái phu nhân bên Đông phủ, cũng chính là nhị đường tẩu của tổ phụ đến đây. (Nhị đường tẩu: Vợ của người anh họ thứ hai – lằng nhằng chưa, cho nên tớ dùng hán việt với các từ chỉ danh xưng, cấp bậc này và giải thích ở bên cạnh nhé)/
Đại đường huynh, đại đường tẩu và nhị đường huynh của tổ phụ đều đã qua đời.
- Chuyện tình ta đã nghe các cháu nói qua,
Nhị thái phu nhân dáng người nhỏ, gầy nhưng ánh mắt lại rất sáng, điều này khiến cho bà trông lại càng uy nghiêm:
- Tiểu thư nhà họ Vương đâu? Đã sai người đến Nam Oa báo tin chưa?
- Đệ cho Đinh thị đi gọi. Ông chua xót nói: – Phía Nam oa cũng đã sai người đi suốt đêm báo tin.
Sau đó xấu hổ nói thêm:
- Nhị tẩu, chuyện này đều là tại đệ không biết dạy con…
- Việc này để nói sau.
Nhị thái phu nhân vẫy tay cắt lời tổ phụ:
- Chuyện cấp bách là phải hỏi bọn chúng đã đi đến giới hạn nào rồi!
Nhị thái phu nhân một lời nói toạc ra điểm mấu chốt.
Đậu Chiêu rất bội phục.
Tổ phụ ngạc nhiên, há miệng thở dốc nhưng nghĩ lại sự hoang đường của phụ thân trong chuyện này nên lại giữ im lặng,
Nhị thái phu nhân sai tam bá phụ:
- Vạn Nguyên và ngươi tình như cha con, phía Vạn Nguyên ngươi đi hỏi đi.
Lại dặn đại bá mẫu:
- Phía Vương tiểu thư ngươi đi hỏi đi.
Hai người cùng đáp lời, chia nhau đi làm việc.
Lúc này nhị thái phu nhân mới vẫy tay với mẫu thân, ý bảo mẫu thân đến ngồi bên cạnh bà:
- Không có Triệu gia thì sẽ không có Đậu gia. Triệu lão gia và Triệu phu nhân sớm qua đời, cữu gia tuổi trẻ mặt mỏng không tiện để ý đến việc này nhưng trưởng bối nhà họ Đậu vẫn còn! Con yên tâm, quyết sẽ không để con phải chịu thiệt thòi!
Đậu Chiêu chỉ có một cữu cữu, hơn mẫu thân tám tuổi. Mẫu thân mồ côi từ trong bụng mẹ. Ngoại tổ mẫu qua đời vì bệnh khi mẫu thân mười tuổi, mẫu thân ở cùng đại ca, do một tay đại tẩu nuôi lớn. Lúc ngoại tổ mẫu còn trên đời, nuôi hai đứa con sống qua ngày, dù không lo cơm ăn áo mặc nhưng lại sợ bị lưu manh tới cửa gây sợ. Lúc đó, Đậu gia đã dần giàu sang cho nên ngoại tổ mẫu thường dẫn hai đứa con mình đến Đậu gia. Vốn là quan hệ thông gia, Đậu gia lại là nhà hào phóng, rộng lượng, hai nhà thân lại càng thân. Cữu cữu Triệu Tư từ nhỏ đọc sách tại Đậu gia quan hệ với chú cháu Đậu Thế Anh, Đậu Văn Xương, Đậu Ngọc Xương, Đậu Hoa Xương rất tốt. Hôn sự của cha mẹ Đậu Chiêu cũng cứ như vậy, an lành được định đoạt ra.
Nghe nhị thái phu nhân nhắc tới cha mẹ đã qua đời, mẫu thân nhào vào lòng nhị thái phu nhân khóc òa lên.
Lục bá phụ lớn hơn phụ thân bốn tuổi, hai người từ nhỏ đọc sách cùng nhau, cùng thi đậu tú tài lại cùng nhau thi hương rồi cùng trượt, lúc này đang ở nhà đóng cửa đọc sách. Thấy mẫu thân khóc đau lòng như vậy không khỏi có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói:
- Hay là chúng ta đến thư phòng của tiểu thúc ngồi? Có chút chuyện để các vị thúc bá nghe được cũng không hay!
Nhị thái phu nhân lườm một cái, nhấn giọng nói:
- Ngươi và Vạn Nguyên cùng đến kinh thành, chuyện này ngươi có biết hay không?
Lục bá phụ sợ tới mức co rụt người lại, vội nói:
- Không liên quan đến con, không liên quan đến con! Nếu không phải mẫu thân bắt con về sớm thì sao Vạn Nguyên có thể gây chuyện phiền phức thế này?
Hắn nhỏ giọng nói thầm, ngữ khí có chút hậm hực, không cho là đúng.
Nhị thái phu nhân giận dữ hồi lâu không nói gì.
Lục bá phụ Đậu Thế Hoành là khi nhị thái phu nhân đã già mới sinh ra, lúc hắn sinh ra thì các huynh đệ đều đã có công danh, bởi vậy nhị thái phu nhân không nghiêm khắc với hắn như những người con khác, thực ra lại rất cưng chiều. Giữa các huynh đệ, hai người qua lại rất thân thiết. Đậu Chiêu còn nhớ, sau khi phụ thân chuyển về kinh thành còn để lại cho lục bá phụ một sân riêng, mỗi lần lục bá phụ vào kinh đều đến đó ở. Sau này hai người lại cùng làm quan trong Hàn lâm viện. Phụ thân chuyên dạy “Chu Dịch“, lục bá phụ chuyên giảng “Tả truyện“, người trong Hàn lâm viện gọi bọn họ là “Đậu thị song kiệt”.
Mẫu thân sửng sốt.
Hiểu ý rằng nhị thái phu nhân đang giúp lục bá phụ thoát khỏi hiềm nghi nên khách khí nói:
- Trời muốn thì trời đổ mưa. Vạn Nguyên tự nổi lòng tà, lục bá phụ dù có một tấc không rời thì cũng có ích gì?
Sắc mặt nhị thái phu nhân thoáng hòa hoãn lại, khiển trách lục bá phụ:
- Còn không cảm ơn đệ muội con đi!
Lục bá phụ thi lễ với mẫu thân.
Mẫu thân vội vàng hoàn lễ.
Anh mắt Đậu Chiêu lóe ra.
Nếu lục bá phụ không xin lỗi, cũng không an ủi thì có thể thấy là hắn đứng về phía phụ thân.
Nhị thái phu nhân chắc cũng hiểu được, đứng dậy nói với mọi người:
- Chúng ta đến phòng sau ngồi đi!
Để gian phòng này cho đám nam nhân.
Mọi người đương nhiên không hề dị nghị.
Mẫu thân cùng tam bá phụ đỡ nhị thái phu nhân đứng dậy, có một gia đinh chạy vào:
- Lão thái gia, người hầu của phủ Tế Ninh hầu gửi thiếp mời, nói Hầu phu nhân nhà bọn họ và Thất phu nhân nhà chúng ta có quan hệ thân thiết, lần này hồi hương đặc biệt đến thăm.
Mọi người ngạc nhiên.
Đậu Chiêu lại thất kinh.
Hầu phu nhân phủ Tế Ninh hầu, chẳng phải là mẹ chồng sao?
Sao mẹ chồng cũng đến góp vui?
- Là tỷ tỷ Điền gia ở thôn Tây Lưu.
Mẫu thân vui mừng giải thích với mọi người:
- Nhà bọn họ và nhà con có quen biết từ khi ở Biện Kinh, tổ tiên cũng từng kết thân. Chỉ là Điền bá phụ con đường làm quan thênh thang, Điền tỷ tỷ được gả đến phủ Tế Ninh hầu ở kinh thành thì hai tỷ muội mới bớt qua lại. Không ngờ nàng lại tới thăm con!
Nói xong nhìn qua tổ phụ.
Có khách từ xa đến, chuyện của con đành tạm gác lại.
Tổ phụ nghĩ nghĩ rồi bảo gia đinh kia gọi quản sự của phủ Tế Ninh hầu vào.
Quản sự phủ Tế Ninh hầu bưng tráp lễ lên, khách khí một hồi, biết được Hầu phu nhân đi rất vội vã, quyết định đầu giờ Tỵ sáng mai sẽ tới chơi.
Mẫu thân cũng mặc kệ chuyện bên kia, sai Du ma ma quét dọn phòng, lên thực đơn.
Đậu Chiêu ngồi một bình trên giường, bẻ bẻ ngón tay.
Không biết Ngụy Đình Du có theo đến không?
Mẹ chồng nói trước kia bọn họ đã từng gặp, chẳng lẽ chính là lần này?
Đang suy nghĩ thì thấy tam bá mẫu vội vàng đi tới.
Nàng kêu Thỏa Nương:
- Bế ta đi đến chỗ mẫu thân!
Thỏa Nương vui mừng:
- Tứ tiểu thư, người có thể nói!
Đậu Chiêu sửng sốt, hồi lâu sau mới phản ứng lại, sai nàng:
- Nhanh, mau đuổi theo tam bá mẫu, vào phòng trước bá mẫu.
- Được!
Thỏa Nương vô cùng cao hứng đáp lời, bế nàng đến chỗ mẫu thân:
- Thất phu nhân sẽ rất vui, tứ tiểu thư biết nói rồi!
- A! Nói vài câu cho mẫu thân nghe đi?
Mẫu thân mỉm cười dỗ dành Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu thoải mái nói:
- Con muốn đến nhà cữu cữu, chơi!
Mẫu thân cười lớn.
Đậu Chiêu cũng cười.
Dù sao cũng không phải huynh đệ ruột thịt, nhị thái phu nhân tuy giúp đỡ mẫu thân nhưng lại càng nóng lòng phủi sạch quan hệ cho con mình.
Cữu cữu rốt cuộc là người thế nào, lúc nào phải thử một lần mới được.
Lúc này tam bá mẫu đi vào, Thỏa Nương tránh ra ngoài, Đậu Chiêu vẫn ngồi trên giường. Tam bá mẫu nắm bàn tay nhỏ bé của Đậu Chiêu, khẽ nói với mẫu thân:
- Đã hỏi rõ ràng, đều nói chỉ này sinh tình cảm đơn thuần mà thôi.
Mẫu thân cười nhạt.
Tam bá mẫu cười giận dữ:
- Muội quản gì bọn họ là thật hay giả! Bọn họ nói như vậy, chúng ta cứ tin thế. Nếu cả hai trong sạch, chờ người của họ Vương đến, chúng ta giao nàng lại cho bọn họ là được.
Mẫu thân gật đầu:
- Muội hiểu rồi!
Bên ngoài truyền đến tiếng cười khẽ và giọng nói có chút bối rối:
- Thất gia, thất phu nhân đang nói chuyện với tam phu nhân…
Lời còn chưa dứt, rèm cửa đã được vén lên, phụ thân tái mặt đi vào.
- Thất thúc đã trở lại!
Tam bá mẫu cười, kéo mẫu thân ra sau mình:
- Tam ca của ngươi đâu?
- Tam tẩu!
Phụ thân ấp úng nhìn tam bá mẫu, gân xanh trên trán nổi đầy:
- Đinh di thái thái thiết yến ở hoa viên, Cốc Thu giúp đệ thay y phục rồi qua đó.
Tam bá mẫu có chút do dự.
Mẫu thân đặt tay lên vai tam bá mẫu.
- Tam tẩu, tẩu đi trước đi! Đừng để bọn Tam bá chờ lâu. Muội và Vạn Nguyên sẽ qua đó ngay.
Mẫu thân dịu dàng nói.
Tam bá mẫu đánh mắt với Du ma ma rồi cười đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook