Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
-
Chương 63: Mạc Trọng Huy, anh yêu tôi sao
An Noãn chạy vào
toilet, mở vòi nước thật lớn tát nước lạnh lên mặt mình, làm cho bản
thân tỉnh táo lại. Có lẻ đây cũng là một hình thức gặp mặt, không cần
tìm hiểu, chỉ nói điều kiện. Nhưng cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thật kỹ
để đón nhận một tình cảm mới, đối mặt với một người chân thành, cô cảm
thấy luống cuống.
Người tỉnh táo lại, cô tính trở về bàn tìm cớ ra về.
Từ toilet đi ra, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, một bóng đen xuất hiện ngay trước mắt, giây tiếp theo cô bị một lực kéo ngược trở vào trong toilet.
"Thường Tử Phi, anh kéo tôi vào đây làm gì?" Cô cả kinh kêu lên.
Thường Tử Phi vừa khóa trái cửa lại vừa hung ác nhìn chằm chằm An Noãn.
"Thường Tử Phi, anh đừng làm bậy, đây là toilet nữ."
"Người đàn ông ngồi chung bàn với em là ai?"
An Noãn ấp úng không biết trả lời sao: "Chỉ là, chỉ là một người bạn."
"Bạn?" Anh nhếch môi, trào phúng nói: "Mạc Trọng Huy biết em tới đây coi mắt sao? Một mình anh ta không thể thỏa mãn em, nên em vội vã tìm một người khác phải không?"
"Thường Tử Phi, anh đang nói bậy cái gì?"
"Muốn tìm đàn ông sao không tỉm tôi? Tôi kém hơn gã đàn ông kia sao?"
An Noãn khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Thường Tử Phi, tôi hôm nay nói rõ ràng với anh, tôi và Mạc Trọng Huy không có quan hệ gì, hôm nay tôi đúng là đến đây để coi mắt. Anh cũng đã đính hôn với Giang Thiến Nhu, chẳng lẻ tôi cũng không được phép tìm một tình cảm khác sao?"
Thường Tử Phi giật mình, vẻ mặt thống khổ.
"Thường Tử Phi, anh đừng ở trước mặt tôi ra vẻ tình thánh, đàn ông các người đều giống nhau, cái các người yêu cũng chỉ là thân thể của người phụ nữ, người đàn bà nào có thể thỏa mãn anh, thì mới gọi là yêu. Thường Tử Phi, tôi đã nhìn rõ anh!"
An Noãn trừng mắt nhìn anh, xoay người mở cửa rời đi.
Thường Tử Phi đột nhiên ngăn trước mặt cô, dùng sức nắm hai vai cô, điên cuồng hôn lên môi cô.
An Noãn bị hôn trở tay không kịp, một đấm lại một đấm lên lưng Thường Tử Phi. Anh trở nên điên cuồng hơn, như muốn cắn nát môi cô.
Có lẻ động tĩnh bên trong quá lớn, bên ngoài có người gõ cửa.
An Noãn sợ hãi, dùng sức cắn thật mạnh môi Thường Tử Phi, trong miệng hai người tràn ra máu tươi.
Bên ngoài tiếng đập cửa lớn hơn, Thường Tử Phi lúc này mới chịu buông cô ra, môi hai người đều sưng đỏ, nhưng Thường Tử Phi lại vui vẻ.
Thường Tử Phi đưa tay sờ lên đôi môi sưng đỏ của cô, trêu chọc: "Noãn Noãn, tôi muốn biết em làm sao giải thích với người đàn ông kia về đôi môi sưng đỏ của em."
An Noãn không chút do dự tát thật mạnh lên má anh, một tiếng thanh thuý vang lên làm cho mày Thường Tử Phi giương lên thật cao.
"Thường Tử Phi, tôi càng ngày càng chán ghét anh."
Cửa được mở ra, người đứng bên ngoài là Giang Thiến Nhu.
Nhìn thấy bọn họ, Giang Thiến Nhu giật mình, sắc mặt xanh mét, tầm mắt rơi vào đôi môi sưng đỏ của hai người: "Các người..."
An Noãn cũng lười giải thích, chảy ra khỏi hiện trường.
Trở lại bàn ăn, cô lấy tay che kín đôi môi.
Đường Phi rất thân sĩ hỏi: "An tiểu thư, có phải bụng không được thoải mái, sao lại đi lâu vậy?"
"Đúng vậy, tôi thấy không được khỏe, muốn đi về sớm chút."
"Tôi đưa cô về."
Anh ta gọi phục vụ đến tính tiền.
Hai người ra khỏi nhà hàng, An Noãn dừng bước.
"An tiểu thư, xe tôi ở bên kia."
An Noãn mím môi, thản nhiên nói: "Đường tiên sinh, anh là một người tốt, chỉ tiếc hiện tại tôi không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm, tôi có một quá khứ không tốt, không phải một người bình thường nào cũng có thể chấp nhận được."
"Quá khứ? Tôi có thể chấp nhận, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi rất thích, ôn nhu, im lặng, tôi rất thích một cô gái như vậy làm vợ. Mặc kệ quá khứ của cô thế nào, tôi nhất định có thể chấp nhận."
"Tôi đã từng ở tù." An Noãn bình tĩnh ngắt lời anh ta.
Người đàn ông hoàn toàn giật mình.
"Đường tiên sinh, cứ như vậy đi, tôi tin anh có thể tìm cho mình một cô gái tốt hơn tôi."
Lần này, người đàn ông không có giữ cô lại.
An Noãn đi một mình trong gió lạnh, trong bóng đêm, đèn đường mờ nhạt chiếu xuống bóng cô kéo dài, lại càng phát ra vẻ cô đơn lặng lẽ. Phạm lỗi khi còn trẻ, nhất định phải dùng thời gian cả đời để bù đắp lại.
Bên kia, Giang Thiến Nhu lần đầu tiên chất vấn Thường Tử Phi: "Hai người vừa rồi ở bên trong làm cái gì?"
Thường Tử Phi liền như vậy đứng giữa toilet nữ, không nói được lời nào.
"Anh nói, hai người đã làm gì? Thời gian dài như vậy, anh ngay cả đụng em cũng không muốn, lại ở nơi công cộng hôn môi với cô ta, anh thích cô ta, chán ghét em, sao lại muốn ở một chỗ với em."
Thường Tử Phi nhẹ nhàng đẩy cô ra, lạnh lùng nói: "Không chấp nhận được, chia tay đi."
Nói xong anh lập tức bỏ đi.
Giang Thiến Nhu nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của anh rống lên: "Anh nằm mơ, tôi vĩnh viễn không chia tay với anh, cho dù phải trói lại, tôi cũng muốn đem anh buộc ở bên mình. An Noãn là một người phụ nữ đã từng ở tù, không xứng đáng dành đàn ông với tôi."
Người tỉnh táo lại, cô tính trở về bàn tìm cớ ra về.
Từ toilet đi ra, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, một bóng đen xuất hiện ngay trước mắt, giây tiếp theo cô bị một lực kéo ngược trở vào trong toilet.
"Thường Tử Phi, anh kéo tôi vào đây làm gì?" Cô cả kinh kêu lên.
Thường Tử Phi vừa khóa trái cửa lại vừa hung ác nhìn chằm chằm An Noãn.
"Thường Tử Phi, anh đừng làm bậy, đây là toilet nữ."
"Người đàn ông ngồi chung bàn với em là ai?"
An Noãn ấp úng không biết trả lời sao: "Chỉ là, chỉ là một người bạn."
"Bạn?" Anh nhếch môi, trào phúng nói: "Mạc Trọng Huy biết em tới đây coi mắt sao? Một mình anh ta không thể thỏa mãn em, nên em vội vã tìm một người khác phải không?"
"Thường Tử Phi, anh đang nói bậy cái gì?"
"Muốn tìm đàn ông sao không tỉm tôi? Tôi kém hơn gã đàn ông kia sao?"
An Noãn khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Thường Tử Phi, tôi hôm nay nói rõ ràng với anh, tôi và Mạc Trọng Huy không có quan hệ gì, hôm nay tôi đúng là đến đây để coi mắt. Anh cũng đã đính hôn với Giang Thiến Nhu, chẳng lẻ tôi cũng không được phép tìm một tình cảm khác sao?"
Thường Tử Phi giật mình, vẻ mặt thống khổ.
"Thường Tử Phi, anh đừng ở trước mặt tôi ra vẻ tình thánh, đàn ông các người đều giống nhau, cái các người yêu cũng chỉ là thân thể của người phụ nữ, người đàn bà nào có thể thỏa mãn anh, thì mới gọi là yêu. Thường Tử Phi, tôi đã nhìn rõ anh!"
An Noãn trừng mắt nhìn anh, xoay người mở cửa rời đi.
Thường Tử Phi đột nhiên ngăn trước mặt cô, dùng sức nắm hai vai cô, điên cuồng hôn lên môi cô.
An Noãn bị hôn trở tay không kịp, một đấm lại một đấm lên lưng Thường Tử Phi. Anh trở nên điên cuồng hơn, như muốn cắn nát môi cô.
Có lẻ động tĩnh bên trong quá lớn, bên ngoài có người gõ cửa.
An Noãn sợ hãi, dùng sức cắn thật mạnh môi Thường Tử Phi, trong miệng hai người tràn ra máu tươi.
Bên ngoài tiếng đập cửa lớn hơn, Thường Tử Phi lúc này mới chịu buông cô ra, môi hai người đều sưng đỏ, nhưng Thường Tử Phi lại vui vẻ.
Thường Tử Phi đưa tay sờ lên đôi môi sưng đỏ của cô, trêu chọc: "Noãn Noãn, tôi muốn biết em làm sao giải thích với người đàn ông kia về đôi môi sưng đỏ của em."
An Noãn không chút do dự tát thật mạnh lên má anh, một tiếng thanh thuý vang lên làm cho mày Thường Tử Phi giương lên thật cao.
"Thường Tử Phi, tôi càng ngày càng chán ghét anh."
Cửa được mở ra, người đứng bên ngoài là Giang Thiến Nhu.
Nhìn thấy bọn họ, Giang Thiến Nhu giật mình, sắc mặt xanh mét, tầm mắt rơi vào đôi môi sưng đỏ của hai người: "Các người..."
An Noãn cũng lười giải thích, chảy ra khỏi hiện trường.
Trở lại bàn ăn, cô lấy tay che kín đôi môi.
Đường Phi rất thân sĩ hỏi: "An tiểu thư, có phải bụng không được thoải mái, sao lại đi lâu vậy?"
"Đúng vậy, tôi thấy không được khỏe, muốn đi về sớm chút."
"Tôi đưa cô về."
Anh ta gọi phục vụ đến tính tiền.
Hai người ra khỏi nhà hàng, An Noãn dừng bước.
"An tiểu thư, xe tôi ở bên kia."
An Noãn mím môi, thản nhiên nói: "Đường tiên sinh, anh là một người tốt, chỉ tiếc hiện tại tôi không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm, tôi có một quá khứ không tốt, không phải một người bình thường nào cũng có thể chấp nhận được."
"Quá khứ? Tôi có thể chấp nhận, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi rất thích, ôn nhu, im lặng, tôi rất thích một cô gái như vậy làm vợ. Mặc kệ quá khứ của cô thế nào, tôi nhất định có thể chấp nhận."
"Tôi đã từng ở tù." An Noãn bình tĩnh ngắt lời anh ta.
Người đàn ông hoàn toàn giật mình.
"Đường tiên sinh, cứ như vậy đi, tôi tin anh có thể tìm cho mình một cô gái tốt hơn tôi."
Lần này, người đàn ông không có giữ cô lại.
An Noãn đi một mình trong gió lạnh, trong bóng đêm, đèn đường mờ nhạt chiếu xuống bóng cô kéo dài, lại càng phát ra vẻ cô đơn lặng lẽ. Phạm lỗi khi còn trẻ, nhất định phải dùng thời gian cả đời để bù đắp lại.
Bên kia, Giang Thiến Nhu lần đầu tiên chất vấn Thường Tử Phi: "Hai người vừa rồi ở bên trong làm cái gì?"
Thường Tử Phi liền như vậy đứng giữa toilet nữ, không nói được lời nào.
"Anh nói, hai người đã làm gì? Thời gian dài như vậy, anh ngay cả đụng em cũng không muốn, lại ở nơi công cộng hôn môi với cô ta, anh thích cô ta, chán ghét em, sao lại muốn ở một chỗ với em."
Thường Tử Phi nhẹ nhàng đẩy cô ra, lạnh lùng nói: "Không chấp nhận được, chia tay đi."
Nói xong anh lập tức bỏ đi.
Giang Thiến Nhu nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của anh rống lên: "Anh nằm mơ, tôi vĩnh viễn không chia tay với anh, cho dù phải trói lại, tôi cũng muốn đem anh buộc ở bên mình. An Noãn là một người phụ nữ đã từng ở tù, không xứng đáng dành đàn ông với tôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook