Cuồng Hoan Đi! Loài Người
-
Chương 32: Mở cửa
Editor: mèomỡ
Khi đội của Tống Tân bận rộn thì người đàn ông trung niên cùng ba người khác cũng không nhàn rỗi.
Bốn người bọn họ đầu tiên là quay về phòng ở tầng ba bàn bạc kế hoạch. Vốn định để hai người đi tìm vợ chồng chủ nhà nói chuyện phiếm, dụ bọn họ rời khỏi phòng ngủ, đến lúc đó hai người khác nhân cơ hội vào phòng ngủ tìm chìa khóa.
Nhưng bọn họ không ngờ phòng ngủ của vợ chồng chủ nhà không chỉ là phòng ngủ mà bên ngoài còn có một phòng khách nhỏ, bên trong mới là phòng ngủ.
Cho nên bọn họ cũng chỉ có thể ngồi nói mấy chuyện vớ vẩn cùng vợ chồng chủ nhà một lát, không bao lâu, nam chủ nhà đứng dậy nói còn có chuyện phải làm, giờ phải ra ngoài.
Ngay sau đó bọn họ thấy nam chủ nhà cầm một chùm chìa khóa treo trên tường bỏ vào túi áo.
Người đàn ông trung niên giả vờ vô tình hỏi một câu: “Tại sao ra ngoài phải mang theo nhiều chìa khóa thế?”
Nữ chủ nhà nói, đó là chìa khóa ô tô và thư phòng, xưa nay ông ta đều mang theo bên người.
Vì vậy, bọn họ lãng phí rất nhiều thời gian một cách vô ích.
Sau khi bọn họ trở về phòng, quyết định bỏ hết kết hoạch ABC gì đó, đi cạy cửa luôn cho rồi!
Người đàn ông trung niên cùng một người chơi phụ trách trông chừng ở đầu cầu thang, hai người còn lại dùng công cụ tìm được từ trong phòng đi cạy khóa. Được vài phút, khóa còn chưa cạy được, hai người kia đã nghe thấy trong thư phòng có tiếng động.
Người đàn ông trung niên nói: “Tôi cũng qua nghe thử, âm thanh ấy rất kỳ quái, giống như khóc, nhưng không phải, giống cả tiếng sói tru, nhưng nghĩ kỹ lại cũng thấy không đúng.”
Tống Tân nói: “Lên tầng nghe thử xem sẽ biết.”
Người đàn ông trung niên đứng dậy nói: “Đành vậy, âm thanh kia chỉ vang lên hơn một phút, sau đó chúng tôi đứng ở cửa rất lâu cũng không nghe thấy nữa.”
Đoàn người cùng nhau lên tầng, đi ngang qua tầng hai thì đúng lúc nữ chủ nhà mở cửa đi ra.
Cô ta đóng cửa phòng, ôn hòa gật đầu cười coi như chào hỏi, nhìn bọn họ lên tầng xong mới đi xuống tầng.
Tống Tân dừng bước, quay đầu trông thấy nữ chủ nhà đi về phía phòng bếp. Cô nghĩ vài giây, cũng xoay người xuống tầng đi theo.
Trọng Phong im lặng đi theo phía sau cô, mà những người khác cũng quay đầu lại nhìn. Nhóm bốn người của người đàn ông trung niên đều tỏ vẻ khó hiểu, người đàn ông đeo kính lại nói: “Không sao, chúng ta lên trước đi, bên kia có hai người là đủ rồi.”
Sau đó anh ta bắt đầu thuật lại những gì Tống Tân đã nói cho những người khác.
Nữ chủ nhà chậm rãi đi về hướng phòng bếp thì đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu thấy Tống Tân và Trọng Phong đi tới thì nụ cười trên mặt cô ta cứng lại trong giây lát, ngay sau đó liền khôi phục tự nhiên: “Hai vị muốn tới phòng bếp sao?”
Tống Tân cười nói: “Đúng vậy, muốn nói cho nữ đầu bếp cơm trưa nấu thanh đạm một chút.”
Hướng này chỉ dẫn tới phòng bếp, nữ chủ nhà đã đi đến đây rồi bây giờ đột nhiên quay lại thì cũng không hay, đành cười gượng, tiếp tục đi tới nhà bếp.
Sau khi vào, nữ chủ nhà ho nhẹ một tiếng, nói với nữ đầu bếp: “Đầu bếp, tiên sinh trưa nay sẽ không về, bữa trưa của tôi làm đơn giản một chút, đưa lên phòng.”
Nữ đầu bếp liền vội vàng gật đầu, nữ chủ nhà cũng quay đầu nhìn Tống Tân một cái rồi mở cửa đi luôn.
Đợi tiếng giày cao gót của cô ta biến mất, nữ đầu bếp mới khẽ hỏi: “Có chuyện gì không?”
Tống Tân nhìn về phía cô ta, khóe miệng hơi cong lên: “Không có gì, chỉ muốn hỏi cô, chuyện tôi dặn cô đã làm xong chưa?”
Nữ đầu bếp vội gật đầu: “Đương nhiên, cô yên tâm, tất cả đã làm theo lời cô.”
Tống Tân đi lên tầng ba thì những người chơi còn lại cũng đã đứng trước cửa thư phòng được một lúc lâu rồi.
Nhìn thấy cô và Trọng Phong đi lên, Chu Lỵ bước lên đón, nhỏ giọng nói: “Tạm thời không nghe thấy gì thật.”
Người đàn ông đeo kính nói: “Hay là lại cạy cửa tiếp thử xem? Cứ chờ không ở đây thì làm được cái gì, nghe thấy âm thanh thì sao, vào được bên trong mới là quan trọng nhất.”
Hai người lúc trước phụ trách nạy cửa lại mang dụng cụ tới, thật ra dụng cụ cũng chỉ là một cái búa cùng một chiếc tua vít mà thôi.
Khóa là loại khóa cầm tay, tay cầm phải vặn xuống phía dưới để mở.
Loại khóa này không dễ cạy, nhất là đối với những người chưa làm chuyện này bao giờ như bọn họ.
Hai người kia loay hoay với khóa cửa một lúc lâu cũng không thấy khóa xi nhê gì mà chỉ để lại được một vết xước trên khóa mà thôi, không những thế còn khiến nữ chủ nhà từ tầng hai lên.
Người đàn ông trung niên đứng ở đầu bậc thang canh chừng cao giọng ho một tiếng, những người khác nghe thấy liền lập tức trốn vào phòng Chu Lỵ đối diện thư phòng.
Nữ chủ nhà đi lên, nghi ngờ nhìn hai người đứng ở đầu cầu thang một lúc, sau đó liền vội vàng đi về phía thư phòng, cũng thấy được dấu vết trên cửa.
Cô ta lập tức biến sắc, đứng ở cửa thư phòng cao giọng lạnh lùng nói: “Mong các vị tự trọng, đừng vào nơi không được cho phép! Các vị là khách chồng tôi mời tới, xin đừng làm những chuyện giống lũ trộm cắp!”
Cô ta nói xong liền đi xuống tầng.
Các người chơi lập tức đi từ phòng Chu Lỵ ra, vốn còn định nghe tiếp xem thư phòng có động tĩnh gì không, lại phát hiện nữ chủ nhà lại đi lên tầng.
Bọn họ vội chia nhau ra, dùng tốc độ cực nhanh trốn về phòng mình.
Ngay sau đó bọn họ trông thấy nữ chủ nhà bê một chiếc ghế, dưới cánh tay còn kẹp một quyển sách, khệ nệ đi về hướng thư phòng, sau đó ngồi luôn trước cửa thư phòng, cầm sách lên lẳng lặng đọc.
Xem điệu bộ này là định ngồi canh trước cửa luôn rồi.
Hành vi của cô ta càng chứng tỏ trong thư phòng có vấn đề, nhưng trong lòng người chơi lại đồng thời nặng nề.
Hiện giờ chuyện quan trọng nhất chính là vào thư phòng xem xem tình hình bên trong, nhưng nữ chủ nhà trông coi ở cửa phòng, bọn họ chẳng phải hết cách tới gần thư phòng rồi sao?
Chu Lỵ từ trong phòng ngó ra ngoài, nhìn chằm chằm nữ chủ nhà ngồi đối diện, sau đó chầm chậm ra khỏi phòng, đi về phía phòng Tống Tân.
Những người khác chần chờ một chút, cuối cùng cũng đều đi theo.
Phòng Tống Tân bỗng biến thành nơi thương lượng của mọi người, một người trong đó đưa ra ý kiến là dùng vũ lực cưỡng ép nữ chủ nhà, sau đó phá cửa, không cần phải diễn trò với đám NPC nữa.
Nhưng lại có người phản đối, nói hiện giờ không ai biết thứ phải tìm là gì. Cho dù trong thư phòng có manh mối cũng chưa chắc là vật phẩm bọn họ cần. Nếu bây giờ gây thù với NPC, thì rất có thể sẽ bỏ lỡ những manh mối khác, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Vì vậy bọn họ lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh bế tắc. Mọi người im lặng một lát, người đàn ông đeo kính nói: “Không bằng tạm thời đừng bàn chuyện này, nói chuyện khác xem. Nữ đầu bếp kia thừa nhận bỏ thuốc chúng ta, tối nay chúng ta cũng sẽ không hôn mê giống như tối hôm qua nữa, đợi đến nửa đêm mọi người có thể bắt bọn họ rồi.”
Chu Lỵ gật đầu: “Đợi đến khi bắt được bọn họ lại tra khảo manh mối, bọn họ sẽ bởi vì chột dạ mà dễ lỡ lời. Hơn nữa đến lúc đó còn có thể dùng chìa khóa của nam chủ nhà mở cửa thư phòng, hai chuyện đều có thể giải quyết!”
Hiện tại nữ chủ nhà vẫn ngồi ở cửa thư phòng không chịu đi, bọn họ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời làm như vậy.
Bởi vậy, buổi sáng trôi qua dễ dàng hơn rất nhiều.
Hơn ba giờ chiều, người dọn vệ sinh đến.
Chiều hôm qua lúc cô ta đến thì chỉ làm quét dọn cơ bản, ngay cả tầng ba cũng không lên, bởi vì hôm qua không có người chết.
Hôm nay, cô ta lại bắt đầu quét dọn từ tầng ba trở xuống phía dưới.
Cô ta mang theo một cái túi nilon lớn màu đen dùng để đựng rác, khi nhìn thấy vết máu trong phòng Số 1 thì vẻ mặt bình tĩnh như thế không thấy gì vậy.
Nhưng cô ta lại ném hết ga giường vỏ chăn vào trong túi nilon, ngay cả ruột bông bên trong cũng không bỏ qua, sau đó lấy vỏ chăn đệm mới từ trong tủ ra trải lên, buộc túi nilon căng phồng lại, lôi từ cầu thang xuống tầng một, chờ sau khi dọn hết thì mang đi vứt luôn một thể.
Cô ta cũng không quên kiểm tra cạnh giường, dùng nước tẩy lau sạch giọt máu bắn trên đầu giường, sạch bong kin kít không hề nhận ra nơi này từng có vết máu.
Các người chơi muốn bắt chuyện vài câu với cô ta, cô ta lại tỏ vẻ không biết. Dù bọn họ hỏi gì, cô ta đều trả lời là không biết, không rõ lắm.
Ngay cả hỏi cô ta có biết những vết máu này là gì hay không, cô ta cũng chỉ nói: “Tôi chỉ là người hầu, chỉ cần làm tốt phận sự là được, chuyện trong nhà chủ nhân tôi không biết gì hết.”
Cô ta cũng giống như người làm vườn, đều không nói gì cả, nhưng cô lại không thần bí như người làm vườn, giống như thật sự không biết gì.
Hoặc nên nói là cô ta không thèm để ý đến những chuyện này, chỉ cần cho cô ta đủ tiền lương thì dù có chuyện gì xảy ra ở đây cô ta cũng chẳng quan tâm.
Mà sau khi quét dọn xong cô ta sẽ rời đi, ban đêm không ở lại, ngay cả đồ ăn ở nơi này cũng sẽ không ăn một miếng, như vậy sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên… NPC người dọn vệ sinh này rất có khả năng chỉ dùng để đánh lạc hướng người chơi, không phải NPC cần giao đồ.
Khoảng năm rưỡi chiều, người dọn vệ sinh quét dọn xong, rời khỏi nơi này.
Cùng lúc ấy Tống Tân và Chu Lỵ cũng tới phòng bếp, ngoài miệng nói là giúp nữ đầu bếp một tay, thật ra là giám sát cô ta, đề phòng cô ta cho thuốc vào đồ ăn.
Trọng Phong ôm Miêu Đao dựa vào cạnh cửa, lặng lẽ dùng ánh mắt dõi theo Tống Tân đang phụ trách rửa rau.
Bất cứ lúc nào Tống Tân quay đầu lại, đều có thể thấy anh đang nhìn cô. Ngoài cảm giác bất đắc dĩ, cô còn thấy cực kỳ an tâm…. Người khác đều một thân một mình vào trò chơi, chỉ có cô không cần một mình đối mặt với khó khăn.
Chu Lỵ thừa dịp nữ đầu bếp đi toilet liền nhìn nhìn chai thủy tinh trên khay đồ gia vị, cũng vặn nắp ra ngửi thử, ngay sau đó liền có cảm giác như bị mộng du.
Cô ta đặt cái chai về chỗ cũ, nhíu mày nói: “Thứ thuốc này thật lợi hại, không biết bị dùng bao nhiêu lần rồi, cũng còn thừa hơn nửa bình.”
Tống Tân quay đầu lại nhìn, thản nhiên nói: “Có thể trước kia đã cho người khác dùng rồi.”
Chu Lỵ bĩu môi: “Có khi nào đôi vợ chồng này ăn thịt người không? Nếu không…”
Còn chưa kịp nói hết thì nữ đầu bếp đã trở lại.
Mãi cho đến khi cả bàn đồ ăn phong phú được bưng lên, nữ đầu bếp cũng không hề chạm vào chai thủy tinh kia.
Chu Lỵ cùng Tống Tân giúp nữ đầu bếp bưng đồ ăn ra ngoài, Chu Lỵ bê hai đĩa đi trước, Tống Tân thì bê một bát canh đi phía sau.
Bữa tối được bày kín trên bàn dài trong phòng khách, nam chủ nhà vừa về nhà không lâu đã thay quần áo ở nhà, ngồi cùng nữ chủ nhà luôn ăn vận lộng lẫy, cũng mỉm cười mời mọi người ăn cơm.
Vẻ ngoài thân thiết ôn hòa này như thể không hề hay biết người chơi từng đi cạy cửa thư phòng vậy.
Người chơi khác trước khi động đũa đều bất giác mà nhìn Tống Tân và Chu Lỵ. Sau khi thấy hai người họ động đũa mới an tâm ăn.
Thức ăn trên bàn đều là các món ngon làm từ thịt, sắc hương vị đều đủ, làm cho người ta ứa nước miếng.
Nhưng có một điểm chưa được hoàn mỹ là hơi nhiều dầu mỡ.
Cũng may nữ đầu bếp đã nấu một bát canh suông, trước mặt mỗi người đều có một bát, dùng để bớt ngán dầu mỡ vừa khéo.
Khi đội của Tống Tân bận rộn thì người đàn ông trung niên cùng ba người khác cũng không nhàn rỗi.
Bốn người bọn họ đầu tiên là quay về phòng ở tầng ba bàn bạc kế hoạch. Vốn định để hai người đi tìm vợ chồng chủ nhà nói chuyện phiếm, dụ bọn họ rời khỏi phòng ngủ, đến lúc đó hai người khác nhân cơ hội vào phòng ngủ tìm chìa khóa.
Nhưng bọn họ không ngờ phòng ngủ của vợ chồng chủ nhà không chỉ là phòng ngủ mà bên ngoài còn có một phòng khách nhỏ, bên trong mới là phòng ngủ.
Cho nên bọn họ cũng chỉ có thể ngồi nói mấy chuyện vớ vẩn cùng vợ chồng chủ nhà một lát, không bao lâu, nam chủ nhà đứng dậy nói còn có chuyện phải làm, giờ phải ra ngoài.
Ngay sau đó bọn họ thấy nam chủ nhà cầm một chùm chìa khóa treo trên tường bỏ vào túi áo.
Người đàn ông trung niên giả vờ vô tình hỏi một câu: “Tại sao ra ngoài phải mang theo nhiều chìa khóa thế?”
Nữ chủ nhà nói, đó là chìa khóa ô tô và thư phòng, xưa nay ông ta đều mang theo bên người.
Vì vậy, bọn họ lãng phí rất nhiều thời gian một cách vô ích.
Sau khi bọn họ trở về phòng, quyết định bỏ hết kết hoạch ABC gì đó, đi cạy cửa luôn cho rồi!
Người đàn ông trung niên cùng một người chơi phụ trách trông chừng ở đầu cầu thang, hai người còn lại dùng công cụ tìm được từ trong phòng đi cạy khóa. Được vài phút, khóa còn chưa cạy được, hai người kia đã nghe thấy trong thư phòng có tiếng động.
Người đàn ông trung niên nói: “Tôi cũng qua nghe thử, âm thanh ấy rất kỳ quái, giống như khóc, nhưng không phải, giống cả tiếng sói tru, nhưng nghĩ kỹ lại cũng thấy không đúng.”
Tống Tân nói: “Lên tầng nghe thử xem sẽ biết.”
Người đàn ông trung niên đứng dậy nói: “Đành vậy, âm thanh kia chỉ vang lên hơn một phút, sau đó chúng tôi đứng ở cửa rất lâu cũng không nghe thấy nữa.”
Đoàn người cùng nhau lên tầng, đi ngang qua tầng hai thì đúng lúc nữ chủ nhà mở cửa đi ra.
Cô ta đóng cửa phòng, ôn hòa gật đầu cười coi như chào hỏi, nhìn bọn họ lên tầng xong mới đi xuống tầng.
Tống Tân dừng bước, quay đầu trông thấy nữ chủ nhà đi về phía phòng bếp. Cô nghĩ vài giây, cũng xoay người xuống tầng đi theo.
Trọng Phong im lặng đi theo phía sau cô, mà những người khác cũng quay đầu lại nhìn. Nhóm bốn người của người đàn ông trung niên đều tỏ vẻ khó hiểu, người đàn ông đeo kính lại nói: “Không sao, chúng ta lên trước đi, bên kia có hai người là đủ rồi.”
Sau đó anh ta bắt đầu thuật lại những gì Tống Tân đã nói cho những người khác.
Nữ chủ nhà chậm rãi đi về hướng phòng bếp thì đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu thấy Tống Tân và Trọng Phong đi tới thì nụ cười trên mặt cô ta cứng lại trong giây lát, ngay sau đó liền khôi phục tự nhiên: “Hai vị muốn tới phòng bếp sao?”
Tống Tân cười nói: “Đúng vậy, muốn nói cho nữ đầu bếp cơm trưa nấu thanh đạm một chút.”
Hướng này chỉ dẫn tới phòng bếp, nữ chủ nhà đã đi đến đây rồi bây giờ đột nhiên quay lại thì cũng không hay, đành cười gượng, tiếp tục đi tới nhà bếp.
Sau khi vào, nữ chủ nhà ho nhẹ một tiếng, nói với nữ đầu bếp: “Đầu bếp, tiên sinh trưa nay sẽ không về, bữa trưa của tôi làm đơn giản một chút, đưa lên phòng.”
Nữ đầu bếp liền vội vàng gật đầu, nữ chủ nhà cũng quay đầu nhìn Tống Tân một cái rồi mở cửa đi luôn.
Đợi tiếng giày cao gót của cô ta biến mất, nữ đầu bếp mới khẽ hỏi: “Có chuyện gì không?”
Tống Tân nhìn về phía cô ta, khóe miệng hơi cong lên: “Không có gì, chỉ muốn hỏi cô, chuyện tôi dặn cô đã làm xong chưa?”
Nữ đầu bếp vội gật đầu: “Đương nhiên, cô yên tâm, tất cả đã làm theo lời cô.”
Tống Tân đi lên tầng ba thì những người chơi còn lại cũng đã đứng trước cửa thư phòng được một lúc lâu rồi.
Nhìn thấy cô và Trọng Phong đi lên, Chu Lỵ bước lên đón, nhỏ giọng nói: “Tạm thời không nghe thấy gì thật.”
Người đàn ông đeo kính nói: “Hay là lại cạy cửa tiếp thử xem? Cứ chờ không ở đây thì làm được cái gì, nghe thấy âm thanh thì sao, vào được bên trong mới là quan trọng nhất.”
Hai người lúc trước phụ trách nạy cửa lại mang dụng cụ tới, thật ra dụng cụ cũng chỉ là một cái búa cùng một chiếc tua vít mà thôi.
Khóa là loại khóa cầm tay, tay cầm phải vặn xuống phía dưới để mở.
Loại khóa này không dễ cạy, nhất là đối với những người chưa làm chuyện này bao giờ như bọn họ.
Hai người kia loay hoay với khóa cửa một lúc lâu cũng không thấy khóa xi nhê gì mà chỉ để lại được một vết xước trên khóa mà thôi, không những thế còn khiến nữ chủ nhà từ tầng hai lên.
Người đàn ông trung niên đứng ở đầu bậc thang canh chừng cao giọng ho một tiếng, những người khác nghe thấy liền lập tức trốn vào phòng Chu Lỵ đối diện thư phòng.
Nữ chủ nhà đi lên, nghi ngờ nhìn hai người đứng ở đầu cầu thang một lúc, sau đó liền vội vàng đi về phía thư phòng, cũng thấy được dấu vết trên cửa.
Cô ta lập tức biến sắc, đứng ở cửa thư phòng cao giọng lạnh lùng nói: “Mong các vị tự trọng, đừng vào nơi không được cho phép! Các vị là khách chồng tôi mời tới, xin đừng làm những chuyện giống lũ trộm cắp!”
Cô ta nói xong liền đi xuống tầng.
Các người chơi lập tức đi từ phòng Chu Lỵ ra, vốn còn định nghe tiếp xem thư phòng có động tĩnh gì không, lại phát hiện nữ chủ nhà lại đi lên tầng.
Bọn họ vội chia nhau ra, dùng tốc độ cực nhanh trốn về phòng mình.
Ngay sau đó bọn họ trông thấy nữ chủ nhà bê một chiếc ghế, dưới cánh tay còn kẹp một quyển sách, khệ nệ đi về hướng thư phòng, sau đó ngồi luôn trước cửa thư phòng, cầm sách lên lẳng lặng đọc.
Xem điệu bộ này là định ngồi canh trước cửa luôn rồi.
Hành vi của cô ta càng chứng tỏ trong thư phòng có vấn đề, nhưng trong lòng người chơi lại đồng thời nặng nề.
Hiện giờ chuyện quan trọng nhất chính là vào thư phòng xem xem tình hình bên trong, nhưng nữ chủ nhà trông coi ở cửa phòng, bọn họ chẳng phải hết cách tới gần thư phòng rồi sao?
Chu Lỵ từ trong phòng ngó ra ngoài, nhìn chằm chằm nữ chủ nhà ngồi đối diện, sau đó chầm chậm ra khỏi phòng, đi về phía phòng Tống Tân.
Những người khác chần chờ một chút, cuối cùng cũng đều đi theo.
Phòng Tống Tân bỗng biến thành nơi thương lượng của mọi người, một người trong đó đưa ra ý kiến là dùng vũ lực cưỡng ép nữ chủ nhà, sau đó phá cửa, không cần phải diễn trò với đám NPC nữa.
Nhưng lại có người phản đối, nói hiện giờ không ai biết thứ phải tìm là gì. Cho dù trong thư phòng có manh mối cũng chưa chắc là vật phẩm bọn họ cần. Nếu bây giờ gây thù với NPC, thì rất có thể sẽ bỏ lỡ những manh mối khác, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Vì vậy bọn họ lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh bế tắc. Mọi người im lặng một lát, người đàn ông đeo kính nói: “Không bằng tạm thời đừng bàn chuyện này, nói chuyện khác xem. Nữ đầu bếp kia thừa nhận bỏ thuốc chúng ta, tối nay chúng ta cũng sẽ không hôn mê giống như tối hôm qua nữa, đợi đến nửa đêm mọi người có thể bắt bọn họ rồi.”
Chu Lỵ gật đầu: “Đợi đến khi bắt được bọn họ lại tra khảo manh mối, bọn họ sẽ bởi vì chột dạ mà dễ lỡ lời. Hơn nữa đến lúc đó còn có thể dùng chìa khóa của nam chủ nhà mở cửa thư phòng, hai chuyện đều có thể giải quyết!”
Hiện tại nữ chủ nhà vẫn ngồi ở cửa thư phòng không chịu đi, bọn họ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời làm như vậy.
Bởi vậy, buổi sáng trôi qua dễ dàng hơn rất nhiều.
Hơn ba giờ chiều, người dọn vệ sinh đến.
Chiều hôm qua lúc cô ta đến thì chỉ làm quét dọn cơ bản, ngay cả tầng ba cũng không lên, bởi vì hôm qua không có người chết.
Hôm nay, cô ta lại bắt đầu quét dọn từ tầng ba trở xuống phía dưới.
Cô ta mang theo một cái túi nilon lớn màu đen dùng để đựng rác, khi nhìn thấy vết máu trong phòng Số 1 thì vẻ mặt bình tĩnh như thế không thấy gì vậy.
Nhưng cô ta lại ném hết ga giường vỏ chăn vào trong túi nilon, ngay cả ruột bông bên trong cũng không bỏ qua, sau đó lấy vỏ chăn đệm mới từ trong tủ ra trải lên, buộc túi nilon căng phồng lại, lôi từ cầu thang xuống tầng một, chờ sau khi dọn hết thì mang đi vứt luôn một thể.
Cô ta cũng không quên kiểm tra cạnh giường, dùng nước tẩy lau sạch giọt máu bắn trên đầu giường, sạch bong kin kít không hề nhận ra nơi này từng có vết máu.
Các người chơi muốn bắt chuyện vài câu với cô ta, cô ta lại tỏ vẻ không biết. Dù bọn họ hỏi gì, cô ta đều trả lời là không biết, không rõ lắm.
Ngay cả hỏi cô ta có biết những vết máu này là gì hay không, cô ta cũng chỉ nói: “Tôi chỉ là người hầu, chỉ cần làm tốt phận sự là được, chuyện trong nhà chủ nhân tôi không biết gì hết.”
Cô ta cũng giống như người làm vườn, đều không nói gì cả, nhưng cô lại không thần bí như người làm vườn, giống như thật sự không biết gì.
Hoặc nên nói là cô ta không thèm để ý đến những chuyện này, chỉ cần cho cô ta đủ tiền lương thì dù có chuyện gì xảy ra ở đây cô ta cũng chẳng quan tâm.
Mà sau khi quét dọn xong cô ta sẽ rời đi, ban đêm không ở lại, ngay cả đồ ăn ở nơi này cũng sẽ không ăn một miếng, như vậy sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên… NPC người dọn vệ sinh này rất có khả năng chỉ dùng để đánh lạc hướng người chơi, không phải NPC cần giao đồ.
Khoảng năm rưỡi chiều, người dọn vệ sinh quét dọn xong, rời khỏi nơi này.
Cùng lúc ấy Tống Tân và Chu Lỵ cũng tới phòng bếp, ngoài miệng nói là giúp nữ đầu bếp một tay, thật ra là giám sát cô ta, đề phòng cô ta cho thuốc vào đồ ăn.
Trọng Phong ôm Miêu Đao dựa vào cạnh cửa, lặng lẽ dùng ánh mắt dõi theo Tống Tân đang phụ trách rửa rau.
Bất cứ lúc nào Tống Tân quay đầu lại, đều có thể thấy anh đang nhìn cô. Ngoài cảm giác bất đắc dĩ, cô còn thấy cực kỳ an tâm…. Người khác đều một thân một mình vào trò chơi, chỉ có cô không cần một mình đối mặt với khó khăn.
Chu Lỵ thừa dịp nữ đầu bếp đi toilet liền nhìn nhìn chai thủy tinh trên khay đồ gia vị, cũng vặn nắp ra ngửi thử, ngay sau đó liền có cảm giác như bị mộng du.
Cô ta đặt cái chai về chỗ cũ, nhíu mày nói: “Thứ thuốc này thật lợi hại, không biết bị dùng bao nhiêu lần rồi, cũng còn thừa hơn nửa bình.”
Tống Tân quay đầu lại nhìn, thản nhiên nói: “Có thể trước kia đã cho người khác dùng rồi.”
Chu Lỵ bĩu môi: “Có khi nào đôi vợ chồng này ăn thịt người không? Nếu không…”
Còn chưa kịp nói hết thì nữ đầu bếp đã trở lại.
Mãi cho đến khi cả bàn đồ ăn phong phú được bưng lên, nữ đầu bếp cũng không hề chạm vào chai thủy tinh kia.
Chu Lỵ cùng Tống Tân giúp nữ đầu bếp bưng đồ ăn ra ngoài, Chu Lỵ bê hai đĩa đi trước, Tống Tân thì bê một bát canh đi phía sau.
Bữa tối được bày kín trên bàn dài trong phòng khách, nam chủ nhà vừa về nhà không lâu đã thay quần áo ở nhà, ngồi cùng nữ chủ nhà luôn ăn vận lộng lẫy, cũng mỉm cười mời mọi người ăn cơm.
Vẻ ngoài thân thiết ôn hòa này như thể không hề hay biết người chơi từng đi cạy cửa thư phòng vậy.
Người chơi khác trước khi động đũa đều bất giác mà nhìn Tống Tân và Chu Lỵ. Sau khi thấy hai người họ động đũa mới an tâm ăn.
Thức ăn trên bàn đều là các món ngon làm từ thịt, sắc hương vị đều đủ, làm cho người ta ứa nước miếng.
Nhưng có một điểm chưa được hoàn mỹ là hơi nhiều dầu mỡ.
Cũng may nữ đầu bếp đã nấu một bát canh suông, trước mặt mỗi người đều có một bát, dùng để bớt ngán dầu mỡ vừa khéo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook