Ánh mắt người xung quanh đều tập trung ở trên người nàng, nương tử của Trần không biết phải làm sao, ngây ngốc nhìn ngọc bội. Lâm Phương Châu đoạt lấy ngọc bội kia, nói: “Là ta phát hiện ra trước.”

Mọi người thấy hắn trợn mắt nói dối đều có chút khinh thường. Lão tiên sinh nói: “Đại Lang, ngươi chớ có tham tài, tìm được khổ chủ mới quan trọng.”

Lâm Phương Châu rửa sạch sẽ ngọc bội ở dưới sông, chỉ là mùi hôi vẫn còn quanh quẩn không tiêu tan. Nương tử của đồ tể Trần lấy dũng khí, nói, “Đại Lang, chuyện này liên quan đến mạng người, hay là đi báo quan trước đã?”

“Đúng vậy, tuy rằng người đã không còn nữa, nhưng người nhà khổ chủ kia nói không chừng còn đang tìm hắn. Đợi đến khi đưa tin đến, bọn họ cảm nhớ ân tình giết hổ, ngươi muốn khối ngọc bội, bọn họ chẳng lẽ không cho ngươi?”

Loại tình huống này, nếu như là lúc bình thường, mọi người đã sớm châm chọc mỉa mai Lâm Phương Châu, còn có thể mang hắn đi gặp quan. Thế nhưng hiện tại, con hổ là do hắn ra chủ ý mới bắt được, đồ vật trong bụng hổ, nếu hắn muốn lấy một phần thì cũng không ai nói được gì. Huống hồ, đến cả huyện lệnh cũng coi trọng hắn có thêm… Bởi vậy mọi người chỉ là lời hay khuyên bảo, cũng không dám trêu đùa chọc giận Lâm Phương Châu.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Cuối cùng Lâm Phương Châu mới miễn cưỡng nói: “Được rồi, nhưng ta phải nói trước, ngọc bội này là của ta, các ngươi phải làm chứng đấy.”

Trong lòng mọi người đều chửi má nó.

Trên con đường nhỏ đi vào núi, xa xa có hai người đi tới. Đúng là đại sát thần và nhị sát thần trong mắt huyện lệnh.

Nhị sát thần vừa đi vừa nói: “Tìm lâu như vậy rồi cũng không tìm ra. Ta nghĩ phần lớn chắc nó không còn ở trên nhân thế nữa rồi. Một đứa trẻ từ trên vách núi cao rơi xuống như vậy, đã là thập tử nhất sinh*”
  • Lành ít dữ nhiều
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Đang nói, nhị sát thần nhìn thấy bờ sông có một đám người, cũng không biết đang làm cái gì. Hắn theo bản năng đè lên bội kiếm, hỏi đại sát thần, “Sao lại có nhiều người như vậy, hôm nay là ngày gì à?”

“Không biết.”

“Đi xem xem.”

Khi hai người đến gần mới biết, hóa ra là tụ tập giết mổ con hổ. Bọn họ cảm thấy nhạt nhẽo, định rời đi lại thấy vài người vây quanh một thiếu niên, vừa đi vừa nói chuyện.

“Đại Lang, đừng nghịch nữa, đi báo quan trước thôi.”

“Gấp cái gì, dù sao người cũng đã chết, đi sớm hay muộn không phải đều giống nhau sao… tiểu phi xà này thật là đẹp.”

Nhị sát thần nhìn vào, thấy thiếu niên kia đang thưởng thức khối ngọc bội trong tay. Đồng tử hắn co rút lại, tiến lên bắt lấy cổ tay nàng, “Vật này từ đâu ra?”

Lâm Phương Châu bị dọa sợ. Nàng định diễn trò xong rồi làm bộ bị mọi người giục đi báo quan, nào biết bọn họ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt. Nàng vốn đã sợ bọn họ muốn chết, lúc này sợ đến mức trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, không nói nên lời.

Lão tiên sinh cũng là người từng trải, giờ phút này lấy hết can đảm nói: “Hai vị nói đang nói cái ngọc bội này sao? Khối ngọc này là vừa nãy chúng tôi lấy từ trong dạ dày con hổ ra, đang muốn cầm đi báo quan, trả cho người bị mất. Nhìn hai vị có vẻ là quen biết chủ nhân của miếng ngọc này?”

Cánh tay Lâm Phương Châu bị nắm chặt đến gần như mất cảm giác rồi. Đại sát thần cầm lấy miếng ngọc từ trong tay nàng, nhị sát thần mới buông nàng ra. Đại sát thần nhìn kỹ ngọc bội, hỏi: “Ai là người đầu tiên phát hiện ra?”

Mọi người nhìn Lâm Phương Châu, Lâm Phương Châu có chút không biết phải làm sao, “Ta ta ta ta…”

“Ngươi?”

Mọi người quay qua nhìn nhau, cũng không biết là điều tốt hay xấu, cũng không dám nói chuyện.

Lúc này, đồ tể Trần nghe thấy động tĩnh, đẩy ra đám người đi vào, vừa đi vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tướng mạo hắn hung ác, cầm theo một con dao mổ máu chảy đầm đìa đến gần, nhị sát thần tưởng hắn muốn quấy rối liền giơ tay nắm bội kiếm nhẹ nhàng chắn trước thân thể, Đồ tể Trần lập tức cảm thấy chính mình bị chấn động đến vô lực, ngã ngồi trên mặt đất.

Mọi người xung quanh đều sợ hãi.

Đại sát thần: “Dẫn đi hết, thẩm tra cẩn thận từng người.”

Tính cả đồ tể Trần, hai sát thần mang đi mười mấy người, đi thẳng đến huyện nha. Nhị sát thần ngồi ở trên công đường thẩm vấn, còn vị đại sát thần kia đi tìm huyện lệnh, cũng không biết muốn làm gì.

Những người bị mang về không dám nói dối, một năm một mười nói hết tất cả sự việc. Khi nương tử đồ tể Trần rửa dạ dày hổ phát hiện ra một khối ngọc bội, Lâm Phương Châu muốn chiếm cho riêng mình, mọi người đều dùng lời hay ý đẹp khuyên bảo, hắn mới đồng ý đem đi báo quan, nhưng lại ham chơi chậm chạp không chịu đi… Hết thảy mọi việc đều ném cho Lâm Phương Châu.

Lâm Phương Châu biết mục đích thực sự của hai người này, lúc này nàng đã ổn định lại tâm trạng, biết bản thân sẽ không bị chém chết chỉ vì “ham muốn một khối ngọc”.

Thẩm tra xong, mọi người đều bị nhốt ở huyện nha không cho đi lại, nhị sát thần còn uy hiếp bọn họ, sự việc hôm nay không được nói ra bên ngoài nửa chữ, nếu không cũng không cam đoan mọi người có thể chết thọ tại nhà hay không đâu, khiến mọi người sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.

Cho đến khi đại sát thần xuất hiện lần nữa mọi người mới được thả ra. Ai ai cũng đều cong mông mà chạy.

Trong công đường chỉ còn lại đại sát thần với nhị sát thần. Nhị sát thần hỏi: “Lục soát hết từng nhà rồi sao?”

“Ừm.”

“Có tìm thấy cái gì không?”

“Không”

“Ta đã nói rồi, lành ít dữ nhiều.”

“Phòng ngừa vạn nhất*.”

*Chỉ khả năng ít ỏi, hiếm xảy ra.

“Bây giờ còn có vạn nhất sao?”

“Không có.”

Nhị sát thần nhẹ nhàng thở ra, “Cuối cùng có thể trở về báo cáo được rồi.”



Khi Lâm Phương Châu về đến nhà, tim vẫn đập thình thịch. Nàng kiểm tra cẩn thận một phen, phát hiện trong nhà đã bị động qua.

Tiểu Nguyên Bảo có tật xấu, mỗi ngày rời giường đều muốn gấp gọn chăn, nhưng nó lại không biết gấp, luôn gấp thành hình dáng kỳ quái, người khác khó có thể bắt chước.

Hiện tại hình dạng chăn không đúng, chứng tỏ đã có người lục soát qua nhà của nàng. Cho dù đối phương muốn che giấu, đã cố gắng để lại nguyên dạng ban đầu.

Lâm Phương Châu khóa cửa lại, vào phòng bếp dọn cái nồi đi, nhấc Tiểu Nguyên Bảo từ trong hố bếp ra.

Cả người Tiểu Nguyên Bảo đều là bụi, mặt cũng bị bẩn, khi bị lôi ra ngoài, câu đầu tiên nói là, “Mới vừa rồi có người tới.”

“Ta biết. Bọn họ có lẽ sẽ không đến nữa đâu.”

Đang nói, có người gõ cửa sổ “tùng tùng tùng”, sắc mặt Lâm Phương Châu trắng nhợt, nhanh chóng nhét Tiểu Nguyên Bảo trở lại chỗ cũ, một bên cao giọng hỏi: “Ai đó?”

“Ta.” Là đồ tể Trần.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Lâm Phương Châu thở phào một hơi, mở cửa, “Sao vậy?”

Vẻ mặt đồ tể Trần thần bí nói, “Nhà của ta bị lục soát. Nhưng tiền bạc thì không bị mất.”

“Hừ——” Lâm Phương Châu nhẹ giọng nói, “Nhà ta cũng bị lục soát. Dọa chết người rồi.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Ta cũng muốn biết. Nhưng chúng ta tốt nhất vẫn không nên hỏi thăm, không nghe người nọ nói sao” Lâm Phương Châu nói, đưa tay lên cổ làm động tác chém đầu, “Có muốn sống hay không!”

Sắc mặt đồ tể Trần biến đổi, “Đi đây.”

“Không tiễn, đi thong thả.”

Lâm Phương Châu quay vào, nhấc Tiểu Nguyên Bảo ra lần nữa, oán giận nói: “Rốt cuộc ngươi có địa vị gì?”

“Địa vị ta lớn lắm đấy.”

“Ngươi câm miệng cho ta.”

Tiểu Nguyên Bảo nhìn Lâm Phương Châu sợ tới mức mặt không còn chút máu, nó đột nhiên cười phá lên.

Nó luôn luôn trưng ra cái bản mặt nhỏ, đây là lần đầu tiên Lâm Phương Châu nhìn thấy nó cười. Khóe miệng nhẹ nhàng câu lên, cười đến rụt rè lại xinh đẹp, giống như tuyết mùa đông bị tan chảy, mềm mại sạch sẽ, ôn hòa thấm nhuận.

Lâm Phương Châu cốc đầu nó, “Cười cái gì mà cười.”

“Cảm ơn ngươi, Lâm Phương Châu.”

“Đại danh* của ta để cho ngươi gọi sao?”

*Tên gọi

“Vậy ta gọi ngươi là gì?”

“Gọi là cha.”

“…” Nó nhăn mặt, gọi không được.

“Ta cứu ngươi một mạng, bảo ngươi gọi ta một tiếng cha, ngươi còn uất ức nữa?”

“Ta gọi ngươi là ca ca đi, Phương Châu ca ca.”

Thấy Lâm Phương Châu còn muốn nói, Tiểu Nguyên Bảo vội vàng hỏi chuyện khác, “Phương Châu ca ca, vừa rồi ngươi đã trải qua chuyện gì vậy? Kể cho ta nghe một chút đi.”

Sự chú ý của nàng bị dời đi, nước miếng bay tứ tung, nói cho nó biết mới vừa rồi bản thân mình đã cơ trí dũng cảm như thế nào. Tuy rằng nghe thấy có chút khoa trương, nhưng Tiểu Nguyên Bảo cũng có thể tưởng tượng ra trường hợp kia có bao nhiêu kích thích căng thẳng.

Nghe nàng nói xong, Tiểu Nguyên Bảo nói: “Ngươi thật thông minh.”

“Tất nhiên! Biện pháp kim thiền thoát xác* này, không phải ai cũng có thể nghĩ ra.”
  • “Kim thiền thoát xác” có nghĩa là ve sầu lột xác, là kế thứ 21 trong sách Tam thập lục kế (Ba mươi sáu kế), còn gọi là Tam thập lục sách, bộ sách tập hợp 36 mưu lược quân sự của Trung Hoa cổ đại, ba mươi sáu kế bắt đầu xuất hiện từ thời Nam Bắc triều và tới thời Nhà Minh thì được tập hợp thành sách.
“Không chỉ như vậy. Hơn thế nữa là, sau khi ngọc bội bị phát hiện, ngươi không che giấu chính mình mà là chủ động đứng ra. Những người đó ai cũng tàn nhẫn độc ác, tâm tính đa nghi, làm việc thì tích thủy bất lậu*. Việc này ngươi vốn dĩ có liên quan trong đó, là một trong những nhân chứng, nếu lui ra phía sau không nói gì, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ càng nhiều, chi bằng chủ động hấp dẫn ánh mắt, mượn lần này xóa bỏ đi hiềm nghi của mình. Cái này gọi là đoạn tuyệt đường lui lại xông ra. Chiêu này thoạt nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng một khi làm được lại là an toàn nhất.”
  • Tích thủy bất lậu – 滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu (một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài).
Lâm Phương Châu vuốt cằm, “Ngươi nói đúng, quả thật có chuyện như vậy. Thật ra lúc ấy ta không nghĩ nhiều như vậy, Vệ Quải Tử đã chết, ta không muốn để vợ chồng đồ tể Trần lại vì ta mà đứng mũi chịu sào, đương nhiên cũng muốn mượn việc này xóa bỏ đi sự đa nghi của bọn họ. Ta cảm thấy bọn họ nhất định sẽ nghĩ, không có người nào lại ngu ngốc đi lên phía trước… Ta cố tình làm ra như vậy, khiến cho bọn họ không ngờ tới.”

“Ngươi là một người thông minh tuyệt đỉnh.”

“Ha ha ha ha ngươi khen ta như vậy, ta hơi ngại đó, thật ra ta ——”

“Chỉ là kiến thức có chút thiển cận.”

“…” Niềm vui sướng của Lâm Phương Châu còn chưa hưởng thụ xong, đã bị nó gõ cho tỉnh lại. Nàng cả giận nói, “Ai kiến thức thiển cận? Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, còn có thể nói chuyện được nữa hay không?”

Tiểu Nguyên Bảo sửng sốt một chút, vội vàng sửa lời nói: “Ngươi không phải là người có kiến thức thiển cận. Ngươi có lòng dạ bao la, tầm mắt rộng lớn…”

Lâm Phương Châu cũng không cảm thấy dễ chịu chút nào cả, nàng trợn mắt lên, “Ngươi câm miệng cho ông đây!”

Vì thế Tiểu Nguyên Bảo im miệng.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Lâm Phương Châu cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, thật là không thể hiểu được, rõ ràng vừa nãy còn nói chuyện rôm rả sôi nổi… Nàng sờ sờ cái mũi, đột nhiên hỏi nó, “Hây, ta cứu ngươi một mạng, ngươi định lấy cái gì báo đáp ta?”

Tiểu Nguyên Bảo hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”

“Ta muốn vạn lượng hoàng kim, ngươi lại không có,” Lâm Phương Châu sờ sờ tay, “Như vậy đi, ta cứu ngươi, về sau ngươi chính là của ta.”

Nó suy nghĩ một chút, gật gật đầu, “Được”

“Ta bảo ngươi làm cái gì, ngươi phải làm cái đấy.”

“Được.”

Rất nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại cuộc nói chuyện ngày hôm nay, Lâm Phương Châu chỉ có thể dùng một câu thành ngữ đến tổng kết chính mình: đào hố chôn mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương