Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ
Quyển 2 - Chương 9: Tiểu Vũ Trụ sống cùng với học trưởng

**

Một tháng trước, Chu Phong cùng Vương Tiểu Vũ đã chính thức ở chung, mà vào tuần trước Vương Tiểu Vũ đã thông qua phỏng vấn của một tòa soạn, tuần này chính thức bắt đầu đi làm, trước tiên là làm thực tập sinh, nếu như không có trở ngại gì, sau ba tháng sẽ chuyển thành nhân viên chính thức.

Vương Tiểu Vũ tìm đến Phòng Nhân sự của tòa soạn, Trưởng phòng Lý nhiệt tình tiếp đãi cậu, sau đó tự mình dẫn cậu tới phòng làm việc của biên tập viên.

“Tiểu Cốc a, đây là biên tập mới tới đây để thực tập, cho cậu ấy theo cậu rèn luyện rèn luyện nha.”

Nam nhân trước mặt này tên gọi Cốc Hạo, tây trang thẳng thớm gọn gàng, mũi cao môi mỏng, trong mắt phượng thường thường lại bắn ánh nhìn lạnh lùng, không hề có cảm giác khiến người khác cảm thấy thân cận, mà sự thực cũng đúng là như vậy.

“Lại là một người mới tới?” Cốc Hạo lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Tiểu Vũ.

Tiếp nhận được ánh mắt của y, nhất thời Vương Tiểu Vũ thấy cúc hoa căng thẳng.

Cốc Hạo là biên tập viên chủ chốt của Tòa soạn, năng lực làm việc không thể chê vào đâu được, chính là có chút khó ở chung với người khác, đối với cấp dưới cực kỳ nghiêm khắc, mấy thực tập sinh trước đây đều bị y dọa chạy, đây cũng là lý do vì sao Trưởng phòng Lý ưu ái Vương Tiểu Vũ —— đương nhiên, điều kiện của Vương Tiểu Vũ cũng đã rất tốt rồi.

“Tiểu Vương đây chính là một thạc sĩ mới du học từ nước ngoài về đó a, tốt nhất là đưa cậu dẫn dắt đi. Tôi về trước đây.” Trưởng phòng Lý vui tươi hớn hở nói.

“Được rồi, Trưởng phòng đi thong thả.” Cốc Hạo hờ hững nói.

Người này, bộ dáng thiệt là nghiêm túc. Vương Tiểu Vũ cảm thấy hơi sợ hãi.

“Cầm theo sơ yếu lý lịch tới đây.”

“A? Nga! Vâng thưa thầy.” Vương Tiểu Vũ giật mình tỉnh táo lại, vội vàng tìm sơ yếu lý lịch trong túi xách ra, đưa cho Cốc Hạo, “Đây là lý lịch của tôi.”

Cốc Hạo diện vô biểu tình liếc nhìn.

“Chuyên ngành là… tốt nghiệp ngành Animation {ngành hoạt họa hay diễn hoạt} ở G đại?”

“Đúng vậy.”

“Hội họa và ngoại ngữ cũng không thành vấn đề?”

Vương Tiểu Vũ khiêm tốn nói: “Ân… Hẳn là vậy đi.”

Sau khi nghe xong, Cốc Hạo nguy hiểm nheo lại mắt: “Hẳn là?”

Vương Tiểu Vũ đứng thẳng người nói: “Không không! Nhất định là không thành vấn đề!”

Cốc Hạo nhanh chóng xem qua hồ sơ, sau đó để lý lịch qua một bên, dùng cằm chỉ chỉ bàn trống bên cạnh, nói: “Được rồi, cậu cứ ngồi vào chỗ đó, trước tiên xem hết tạp chí mà Tòa soạn của chúng ta đã xuất bản trong vòng 2 năm qua, trước khi tan tầm của ngày hôm nay phải nộp lại một bản phân tích về những gì cậu đọc được.”

“Bản… Phân tích?” Vương Tiểu Vũ sửng sốt.

“Làm sao? Không được?” Cốc Hạo mang theo vẻ mặt khinh bỉ nói, Như vậy cảm nghĩ có thể viết được chứ?”

Vương Tiểu Vũ lập tức lên tiếng trả lời: “Ngạch, được, được!”

Cốc Hạo đuổi cậu đi ra ngoài: “Hôm nay trước cứ như vậy, cậu đi làm việc đi.”

Vương Tiểu Vũ cung kính nói: “Vâng! Cảm ơn Thầy Cốc.”

Vương Tiểu Vũ bận rộn cả ngày, rốt cục cũng ngốn xong đống tạp chí, suy nghĩ một chút, rốt cục nặn ra một bài gọi là “Phân tích về tạp chí”. Cậu lo lắng nộp nó cho Cốc Hạo.

Nào ngờ, Cốc Hạo tùy tiện lật lật vài cái liền ghét bỏ mà ném nó vào sọt rác.

“Hoàn toàn không biết đúng trọng tâm, không biết cái bằng thạc sĩ của cậu từ đâu mà có nữa. Trước trưa mai nộp lại cho tôi một bản khác. Đi đi.”

Vương Tiểu Vũ: “… Được.” ┭┮﹏┭┮

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương