Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ
-
Quyển 2 - Chương 13: Tiểu Vũ Trụ độc đấu với tình địch
**
Qua không lâu sau, Vương Tiểu Vũ cùng Cốc Hạo đi ra ngoài phỏng vấn tổng tài của một công ty lớn, không nghĩ tới, oan gia ngõ hẹp.
Cốc Hạo: “Lưu tổng, cửu ngưỡng đại danh, cảm ơn ngài đã cho tòa soạn của chúng tôi một vinh hạnh để hẹn phỏng vấn.” Mặc dù mình không thích nịnh hót và khen tặng, nhưng để mọi chuyện suôn sẻ thì Cốc Hạo còn chưa đến nỗi sẽ tiếc rẻ một chút nước bọt, thế cho nên mỗi khi như vậy Vương Tiểu Vũ đều thấy hắn là một người sống hai mặt tiêu chuẩn.
Con người a, cứ luôn thích nghe lời ngon tiếng ngọt.
Quả nhiên Lưu tổng được dụ đến ngoan ngoãn: “Đâu đâu, khách khí, có thể trèo lên chuyên mục danh nhân của tòa soạn quý vị cũng là vinh hạnh của tôi a, ha ha. Đến đến, vào phòng làm việc của tôi đi. Tiểu Từ a, làm vài ly trà cho các phóng viên nào.”
Tiểu Từ —— Từ Nhất Minh, cũng chính là bạn trai cũ của Chu Phong, tình địch của Vương Tiểu Vũ, giờ khắc này mang thân phận là thư ký của người được phỏng vấn.
Từ Nhất Minh cung kính nói: “Đã sớm chuẩn bị xong rồi, tôi đây liền bưng tới.”
Ánh mắt của Cốc Hạo lóe lên, nhìn nhìn xem biểu tình mất tự nhiên của Vương Tiểu Vũ, nhớ lại đã gặp qua người này ở chỗ kia, liền hỏi: “Lưu tổng, vị vừa nãy chính là?”
Lưu tổng: “Nga, cậu ấy là thư ký mới mà tôi vừa tuyển được, một tiểu tử rất giỏi.”
Cốc Hạo: “Quả nhiên tuổi trẻ tài cao.” Nói rồi hắn khẽ đẩy Vương Tiểu Vũ, nói: “Ấy, cho dù có đẹp bao nhiêu thì cũng đừng nhìn chằm chằm vào người ta chứ, không lịch sự đâu. Thật ngại ngùng a Lưu tổng, tiểu phụ tá của tôi chưa trải đời nhiều.”
Vương Tiểu Vũ lấy lại tinh thần, nói: “Thật ngại ngùng.”
Lưu tổng cười ha ha một tiếng, nói: “Quả nhiên, lúc đó khi thông báo tuyển dụng đã cảm thấy tiểu tử này lớn lên rất đẹp, nữ đồng sự trong công ty còn khen ánh mắt của tôi thật khá nha.”
Lúc này, Từ Nhất Minh bưng một cái mâm vào, mặt trên đặt một ấm trà và ba tách trà tinh xảo với phong cách cổ xưa, y ưu nhã rót đầy nước trà, rồi đưa đến cho ba người kia.
“Đến, mời uống trà.”
“Cảm ơn.” Cốc Hạo cười tiếp nhận.
Vương Tiểu Vũ: “Ngạch, cảm ơn.” Cậu nhẹ tay nhẹ chân tiếp nhận, rất sợ làm rơi món đồ sứ nhìn qua cũng biết có giá trị xa xỉ này.
Cốc Hạo thưởng thức một hớp trà, không khỏi thở dài nói: “Ân~ là bích loa xuân thượng hạng, cảm ơn Lưu tổng.”
Lưu tổng: “Ha ha, khách quý đến nhà đương nhiên phải chiêu đãi cho tốt rồi.” Nói rồi tặng cho Từ Nhất Minh một ánh mắt hài lòng.
Cốc Hạo uống xong rồi, đặt tách trà xuống, nghiêm mặt nói: “Được rồi, không sai biệt lắm. Vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Phỏng vấn tiến hành sắp được một giờ, nửa tiếng trước Lưu tổng đều thao thao bất tuyệt tường thuật lại quá trình mình gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng như thế nào, phấn đấu để vươn tới tài phú và địa vị của ngày hôm nay ra sao.
Nói thật thì, xác thực nội dung rất nhọc tâm, nhưng… Không phải chủ đề của cuộc phỏng vấn hôm nay a.
Vương Tiểu Vũ ở một bên cứ giương mắt nhìn khắp nơi, đã có nhiều kinh nghiệm phỏng vấn như vậy, cậu không hề tỏ vẻ hoài nghi đối với tin tức mà Cốc Hạo lựa chọn cùng năng lực dẫn dắt phỏng vấn của hắn.
Quả nhiên, không bao lâu sau Cốc Hạo thành công dẫn vào đề tài chính, thông qua cách dẫn dắt vấn đề khéo léo, Lưu tổng cũng chạm đến chỗ tốt, thỉnh thoảng có được vài câu đặc sắc.
Vương Tiểu Vũ ở một bên nghe được mùi ngon, quả nhiên vây xem một buổi phỏng vấn hay cũng là một loại hưởng thụ a… Đương nhiên, nếu như cậu không cần chỉnh sửa lại những bản thảo phỏng vấn dài dòng kia thì càng hoàn mỹ hơn.
Mà Từ Nhất Minh chỉ là lẳng lặng ngồi ở một bên, nhìn vào đề cương bản phỏng vấn đã nhận được trước đó, thường thường nhắc nhở Lưu tổng một ít chi tiết, hiếm khi mới có được người như y vừa mới vừa vào công ty cư nhiên lại có thể am hiểu tỉ mỉ chính xác những tài liệu này đến vậy, có thể thấy được bản lĩnh làm việc trước đây của y như thế nào.
Rất nhanh, phỏng vấn kết thúc, hai bên đều rất hài lòng.
Cốc Hạo đứng dậy bắt tay Lưu tổng, nói: “Được rồi, cũng đã không sai biệt lắm, cảm ơn Lưu tổng ngài bận trăm công ngàn việc mà còn có thể bớt chút thời gian nghe tôi nói đâu đâu lâu như vậy.”
Lưu tổng bộc phát sự hiền lành mà nở nụ cười, nói: “Không có việc gì, Tiểu Cốc a, làm rất tốt a, tiền đồ vô lượng.”
Lúc này, Từ Nhất Minh đưa danh thiếp của mình lên, nói: “Cốc biên tập viên, đây là danh thiếp của tôi, khi nào viết xong bản thảo có thể cho tôi chiêm ngưỡng qua một chút trước có được hay không?”
Cốc Hạo: “Được, được, nhưng cậu nghìn vạn lần đừng nói cái từ chiêm ngưỡng này, bài viết vụng về của bọn tôi còn cần phía cậu góp ý chỉ giáo nha. Đến, đây là danh thiếp của tôi. Có việc thì cậu cũng có thể trực tiếp tìm phụ tá của tôi, Tiểu Vũ.”
Vương Tiểu Vũ cũng lập tức lấy danh thiếp của mình ra —— chớ hoài nghi, đã đi làm được vài tháng, đương nhiên cậu cũng sẽ đi tự in danh thiếp của mình rồi, đó là do chính cậu thiết kế, lúc ấy còn kích động khoảng chừng mấy ngày nha.
“Đây là danh thiếp của tôi, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”
Từ Nhất Minh chậm rãi nhớ kỹ tên trên danh thiếp: “Vương… Tiểu… Vũ.”
Vương Tiểu Vũ cười cười trưng ra một hàm răng trắng bóng: “Ân, là tên của tôi.”
Từ Nhất Minh giương mắt nhìn nhìn cậu, đẩy đẩy kính mắt, sau đó cười nói: “Tôi sẽ liên lạc với cậu.”
Đột nhiên trong lòng Vương Tiểu Vũ có dự cảm bất tường.
… Sẽ không phải là bị cái miệng quạ đen của Tiểu Triêu nói trúng rồi đi.
Qua không lâu sau, Vương Tiểu Vũ cùng Cốc Hạo đi ra ngoài phỏng vấn tổng tài của một công ty lớn, không nghĩ tới, oan gia ngõ hẹp.
Cốc Hạo: “Lưu tổng, cửu ngưỡng đại danh, cảm ơn ngài đã cho tòa soạn của chúng tôi một vinh hạnh để hẹn phỏng vấn.” Mặc dù mình không thích nịnh hót và khen tặng, nhưng để mọi chuyện suôn sẻ thì Cốc Hạo còn chưa đến nỗi sẽ tiếc rẻ một chút nước bọt, thế cho nên mỗi khi như vậy Vương Tiểu Vũ đều thấy hắn là một người sống hai mặt tiêu chuẩn.
Con người a, cứ luôn thích nghe lời ngon tiếng ngọt.
Quả nhiên Lưu tổng được dụ đến ngoan ngoãn: “Đâu đâu, khách khí, có thể trèo lên chuyên mục danh nhân của tòa soạn quý vị cũng là vinh hạnh của tôi a, ha ha. Đến đến, vào phòng làm việc của tôi đi. Tiểu Từ a, làm vài ly trà cho các phóng viên nào.”
Tiểu Từ —— Từ Nhất Minh, cũng chính là bạn trai cũ của Chu Phong, tình địch của Vương Tiểu Vũ, giờ khắc này mang thân phận là thư ký của người được phỏng vấn.
Từ Nhất Minh cung kính nói: “Đã sớm chuẩn bị xong rồi, tôi đây liền bưng tới.”
Ánh mắt của Cốc Hạo lóe lên, nhìn nhìn xem biểu tình mất tự nhiên của Vương Tiểu Vũ, nhớ lại đã gặp qua người này ở chỗ kia, liền hỏi: “Lưu tổng, vị vừa nãy chính là?”
Lưu tổng: “Nga, cậu ấy là thư ký mới mà tôi vừa tuyển được, một tiểu tử rất giỏi.”
Cốc Hạo: “Quả nhiên tuổi trẻ tài cao.” Nói rồi hắn khẽ đẩy Vương Tiểu Vũ, nói: “Ấy, cho dù có đẹp bao nhiêu thì cũng đừng nhìn chằm chằm vào người ta chứ, không lịch sự đâu. Thật ngại ngùng a Lưu tổng, tiểu phụ tá của tôi chưa trải đời nhiều.”
Vương Tiểu Vũ lấy lại tinh thần, nói: “Thật ngại ngùng.”
Lưu tổng cười ha ha một tiếng, nói: “Quả nhiên, lúc đó khi thông báo tuyển dụng đã cảm thấy tiểu tử này lớn lên rất đẹp, nữ đồng sự trong công ty còn khen ánh mắt của tôi thật khá nha.”
Lúc này, Từ Nhất Minh bưng một cái mâm vào, mặt trên đặt một ấm trà và ba tách trà tinh xảo với phong cách cổ xưa, y ưu nhã rót đầy nước trà, rồi đưa đến cho ba người kia.
“Đến, mời uống trà.”
“Cảm ơn.” Cốc Hạo cười tiếp nhận.
Vương Tiểu Vũ: “Ngạch, cảm ơn.” Cậu nhẹ tay nhẹ chân tiếp nhận, rất sợ làm rơi món đồ sứ nhìn qua cũng biết có giá trị xa xỉ này.
Cốc Hạo thưởng thức một hớp trà, không khỏi thở dài nói: “Ân~ là bích loa xuân thượng hạng, cảm ơn Lưu tổng.”
Lưu tổng: “Ha ha, khách quý đến nhà đương nhiên phải chiêu đãi cho tốt rồi.” Nói rồi tặng cho Từ Nhất Minh một ánh mắt hài lòng.
Cốc Hạo uống xong rồi, đặt tách trà xuống, nghiêm mặt nói: “Được rồi, không sai biệt lắm. Vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Phỏng vấn tiến hành sắp được một giờ, nửa tiếng trước Lưu tổng đều thao thao bất tuyệt tường thuật lại quá trình mình gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng như thế nào, phấn đấu để vươn tới tài phú và địa vị của ngày hôm nay ra sao.
Nói thật thì, xác thực nội dung rất nhọc tâm, nhưng… Không phải chủ đề của cuộc phỏng vấn hôm nay a.
Vương Tiểu Vũ ở một bên cứ giương mắt nhìn khắp nơi, đã có nhiều kinh nghiệm phỏng vấn như vậy, cậu không hề tỏ vẻ hoài nghi đối với tin tức mà Cốc Hạo lựa chọn cùng năng lực dẫn dắt phỏng vấn của hắn.
Quả nhiên, không bao lâu sau Cốc Hạo thành công dẫn vào đề tài chính, thông qua cách dẫn dắt vấn đề khéo léo, Lưu tổng cũng chạm đến chỗ tốt, thỉnh thoảng có được vài câu đặc sắc.
Vương Tiểu Vũ ở một bên nghe được mùi ngon, quả nhiên vây xem một buổi phỏng vấn hay cũng là một loại hưởng thụ a… Đương nhiên, nếu như cậu không cần chỉnh sửa lại những bản thảo phỏng vấn dài dòng kia thì càng hoàn mỹ hơn.
Mà Từ Nhất Minh chỉ là lẳng lặng ngồi ở một bên, nhìn vào đề cương bản phỏng vấn đã nhận được trước đó, thường thường nhắc nhở Lưu tổng một ít chi tiết, hiếm khi mới có được người như y vừa mới vừa vào công ty cư nhiên lại có thể am hiểu tỉ mỉ chính xác những tài liệu này đến vậy, có thể thấy được bản lĩnh làm việc trước đây của y như thế nào.
Rất nhanh, phỏng vấn kết thúc, hai bên đều rất hài lòng.
Cốc Hạo đứng dậy bắt tay Lưu tổng, nói: “Được rồi, cũng đã không sai biệt lắm, cảm ơn Lưu tổng ngài bận trăm công ngàn việc mà còn có thể bớt chút thời gian nghe tôi nói đâu đâu lâu như vậy.”
Lưu tổng bộc phát sự hiền lành mà nở nụ cười, nói: “Không có việc gì, Tiểu Cốc a, làm rất tốt a, tiền đồ vô lượng.”
Lúc này, Từ Nhất Minh đưa danh thiếp của mình lên, nói: “Cốc biên tập viên, đây là danh thiếp của tôi, khi nào viết xong bản thảo có thể cho tôi chiêm ngưỡng qua một chút trước có được hay không?”
Cốc Hạo: “Được, được, nhưng cậu nghìn vạn lần đừng nói cái từ chiêm ngưỡng này, bài viết vụng về của bọn tôi còn cần phía cậu góp ý chỉ giáo nha. Đến, đây là danh thiếp của tôi. Có việc thì cậu cũng có thể trực tiếp tìm phụ tá của tôi, Tiểu Vũ.”
Vương Tiểu Vũ cũng lập tức lấy danh thiếp của mình ra —— chớ hoài nghi, đã đi làm được vài tháng, đương nhiên cậu cũng sẽ đi tự in danh thiếp của mình rồi, đó là do chính cậu thiết kế, lúc ấy còn kích động khoảng chừng mấy ngày nha.
“Đây là danh thiếp của tôi, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”
Từ Nhất Minh chậm rãi nhớ kỹ tên trên danh thiếp: “Vương… Tiểu… Vũ.”
Vương Tiểu Vũ cười cười trưng ra một hàm răng trắng bóng: “Ân, là tên của tôi.”
Từ Nhất Minh giương mắt nhìn nhìn cậu, đẩy đẩy kính mắt, sau đó cười nói: “Tôi sẽ liên lạc với cậu.”
Đột nhiên trong lòng Vương Tiểu Vũ có dự cảm bất tường.
… Sẽ không phải là bị cái miệng quạ đen của Tiểu Triêu nói trúng rồi đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook