Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ
Quyển 2 - Chương 12: Xuất hiện tình địch của Tiểu Vũ Trụ

**

Thứ sáu, Vương Tiểu Vũ có nhiệm vụ đi phỏng vấn hăng hái bừng bừng ra khỏi cửa.

Trước khi đi, Chu Phong xác nhận lại lộ trình của cậu.

Vương Tiểu Vũ đáp: “Sáng hôm nay sang phỏng vấn bên Quốc Mậu, buổi chiều mới có thể về nhà đúng giờ, thế nào? Học trưởng anh muốn đi ra ngoài sao?”

Chu Phong cười cười, nói: “Không có.”

Vương Tiểu Vũ không có suy nghĩ nhiều, vọt thẳng ra cửa.

Vậy mà, vừa đến tòa soạn lại nhận được thông báo kế hoạch bị dời lại, buổi sáng đi phỏng vấn một ông chủ khách sạn, buổi chiều mới có thể đến Quốc Mậu hoàn thành kế hoạch theo dự tính, lập tức xuất phát.

Một buổi sáng, tiểu trợ thủ Vương Tiểu Vũ cầm theo máy chụp ảnh vờn tới vờn lui bên người Cốc Hạo.

Thật vất vả mới có thể hoàn thành buổi phỏng vấn, ông chủ khách sạn mời hai người bọn họ đến một nhà hàng Tây tên là Lam Điều dùng bữa trưa, hai người cũng đã đói bụng rồi nên nếu còn từ chối nữa sẽ bị xem là bất kính.

Vương Tiểu Vũ vốn có khẩu vị nặng (ý nói em ấy thích ăn đồ cay á) nên cả bữa cơm Tây ăn hoàn toàn không hề biết vị, thật vất vả mới đến cuối bữa ăn, cậu cố gắng lấp đầy bụng đến tám phần mười, cảm giác Cốc Hạo có chuyện gì cần nói riêng với người được phỏng vấn, vì vậy diện lí do đi vệ sinh chuồn ra khỏi bàn ăn, chạy đến cửa ra vào nhà hàng thông khí.

Lúc này, cậu nhận được điện thoại của Triêu Văn Hủ Đạo.

“Này? Tiểu Triêu a, bị sao vậy?”

Triêu Văn Hủ Đạo: “Tiểu Vũ Thụ, cậu có biết hiện tại đại thần nhà cậu đang làm cái gì hông?”

Vương Tiểu Vũ: “Học trưởng? Hẳn là hôm nay anh ấy sẽ ở trong nhà cả ngày đuổi bản thảo a.”

Triêu Văn Hủ Đạo: “Không phải chớ? Cẩu huyết vậy sao? Tớ vừa đi dạo phố thì thấy bóng dáng anh ấy đang ngồi trong nhà hàng ăn cơm với một nam nhân có dáng dấp không tồi. Bầu không khí rất không đúng nha.”

Vương Tiểu Vũ: “… Có phải cậu nhìn lầm hay không a? Ở đâu? Vừa lúc tớ cũng đang đi ăn ở đó.”

Triêu Văn Hủ Đạo: “Tuyệt đối không nhìn lầm! Thị lực của tới chính là 1.5 nha! Chính là cái quán cơm Tây Lam Điều, bàn sát cửa sổ, hảo hảo mà tìm.”

“Lam Điều? Tớ đang đứng ngay cửa a, sao tớ lại không…”

Vậy mà, Vương Tiểu Vũ vừa quay đầu lại liền thấy Chu Phong đi ra, anh nhìn thấy Vương Tiểu Vũ lập tức kinh ngạc nói: “Tiểu Vũ? Hôm nay… Không phải em đang phỏng vấn ở Quốc Mậu sao?”

Vương Tiểu Vũ lăng lăng trả lời: “Đột nhiên có một buổi phỏng vấn mới… Còn anh? Không phải anh nói cả ngày hôm nay sẽ không ra khỏi nhà sao?”

“Anh…”

Lúc này, nam nhân đang đi sau Chu Phong tiến lên, liếc mắt nhìn Vương Tiểu Vũ, ngắt lời anh: “A Phong, vị này chính là? Không giới thiệu cho em một chút sao?”

Nhìn nam nhân tinh anh mặc tây trang đeo mắt kính mang theo ánh mắt muốn chiếm làm của riêng cùng với xưng hô thật thân mật, Vương Tiểu Vũ ngây ngẩn cả người.

“Em ấy là…” Chu Phong đang muốn giải thích, không may lại bị chặt đứt.

“Vương Tiểu Vũ, đi thôi, đến chỗ khác.” Cốc Hạo hàn huyên với ông chủ khách sạn xong, liền cáo từ, đã sắp tới thời gian phỏng vấn buổi chiều rồi.

Vương Tiểu Vũ: “A, vâng.”

Chu Phong tiến lên nắm lấy tay Vương Tiểu Vũ, “Tiểu Vũ. Anh có lời muốn nói…”

Vương Tiểu Vũ nhìn Cốc Hạo đã đi xa, lại chuyển đầu nhìn nam nhân tinh anh cùng Chu Phong, nói: “Học trưởng, có chuyện gì để tối về nhà nói, em phải đi làm việc trước cái đã.”

Dứt lời, cậu giãy tay khỏi Chu Phong để đuổi kịp Cốc Hạo.

Sau bữa cơm trưa cũng không khó bắt xe, rất nhanh hai người đã lên taxi.

“Bác tài, đến Quốc Mậu.”

“Vâng!”

Chiếc xe đang đứng yên khẽ lăn bánh.

Cốc Hạo liếc mắt nhìn người bên cạnh, thấy dáng vẻ cậu thất hồn lạc phách, thổ tào nói: “Thế nào? Vừa nãy chính là vị kia nhà cậu? Xem ra, cậu bắt quả tang tên ấy ăn vụng?”

Vương Tiểu Vũ cả kinh, tạc mao nói: “Anh mới ăn vụng! Cả nhà anh mới ăn vụng! Học trưởng của em mới sẽ không ăn vụng!”

Sau khi rống xong, cậu dừng lại, không xác định nói: “Sai, làm sao anh biết…”

Người bình thường sẽ trực tiếp đoán hai nam nhân có quan hệ người yêu sao?

Tài xế lái taxi chấn kinh ho khan vài tiếng.

Không để ý tới tài xế, Cốc Hạo tự nhiên lãnh đạm nói: “Đừng hoài nghi ánh mắt nhìn người của tôi. Trước để tôi nhắc nhở cậu, tôi cũng không hy vọng thuộc hạ của mình sẽ mang theo tâm trạng bất ổn mà đi làm việc, cho nên, mau chóng thu hồi bộ dáng này của cậu đi.”

Vương Tiểu Vũ ỉu xìu đáp: “… Vâng ạ.”

Buổi chiều lúc phỏng vấn Vương Tiểu Vũ biểu hiện rất bình thường, lần này khiến cho Cốc Hạo có chút ngoài ngoài ý muốn. Hắn cho rằng Vương Tiểu Vũ là nhóc con đụng chút việc đều sẽ viết ở trên mặt, tâm tình chuyển biến rất lớn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương