Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ
13: Xin Chào Cần Người Lái Xe Sao


Edit: thanh
Mấy ngày kế tiếp, Hạ Nhan cũng không gặp lại Từ Nghiễn Thanh trong thang máy, một người thì bận bán hàng, một người là bác sĩ chắc hẳn cũng rất bận, thời gian đi và về cũng không trùng hợp, liên hệ duy nhất chính là mười cân cam mà Từ Nghiễn Thanh đưa lên, thuận tiện nhắc nhở cô tưới nước cho trầu bà.
Cuộc họp cuối tháng của cửa hàng 4s đến đúng hẹn, đích thân tổng giám đốc cửa hàng chủ trì cuộc họp, tổng kết tình hình công việc của từng bộ phận trong tháng này, khen thưởng những nhân viên xuất sắc của từng bộ phận.
Với tư cách là quán quân bán hàng của bộ phận tiêu thụ tháng này, Hạ Nhan lên sân khấu nhận huy chương danh dự, đồng thời phát biểu cảm nghĩ.
Quay lại phòng tiêu thụ, Hạ Nhan nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Phùng Thiến, cũng nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng của Á quân Lý Đạt.
Dù thế nào đi chăng nữa thì tất cả đều là đồng nghiệp, sau cuộc họp, Hạ Nhan ở trong nhóm tag tất cả nhân viên trong bộ phận tiêu thụ, đêm nay cô mời khách, đến quán bar high.
Các đồng nghiệp muốn đến sôi nổi phản ứng.

Cuối cùng, có mười một người, bao gồm một trong những trưởng phòng tiêu thụ – Trương Xuân Hòa, có Trương Xuân Hòa ở đây, Lý Đạt cũng tới.
Hạ Nhan lái xe chở ba đồng nghiệp nữ, Trương Xuân Hòa và Lý Đạt lần lượt lái xe chở các đồng nghiệp nam còn lại.
Tiểu Lý: “Chị Hạ Nhan chia sẻ kinh nghiệm cho bọn em với, bọn em cũng muốn lấy tiền thưởng mời khách!”
Tiểu Đỗ: “Đúng vậy đúng vậy, chị cũng đoạt quán quân mấy tháng liền rồi nha!”
Hạ Nhan cười: “Được rồi, sau này tôi sẽ gửi cho mọi người tất cả những cuốn sách tôi đã đọc, lúc ở cửa hàng mọi người cũng có thể đến tìm tôi.

Tối nay chơi thôi không nhắc tới công việc được chứ?”
Phùng Thiến phụ họa: “Đúng vậy, sau khi nhìn thấy xe cả ngày, nhắc tới xe tôi lại muốn nôn.”
Tiểu Lý: “Nhắc tới xe em muốn nôn, sao ở trong xe lại không nôn?”
Phùng Thiến: “Có một chút muốn, khi nào chị Nhan đổi chiếc Maybach, ngồi Maybach em chắc chắn sẽ không nôn.”
Trong xe liền vang lên một tràng cười.
Khi đến quán bar, mười một người của bộ tiêu thụ đã đậu xe, tụ tập cùng nhau, hùng hổ bước vào.
Đến quán bar chính là để phóng túng, Hạ Nhan có thể chơi với những người khác ngoại trừ Trương Xuân Hòa – người đã từng quấy rối cô, ngay cả chanh tinh Lý Đạt cô cũng không oán giận anh ta.

Trong ba nữ đồng nghiệp, tiểu Lý và tiểu Đỗ đều là người lão luyện rồi, chỉ có Phùng Thiến lần đầu tiên đến quán bar, Hạ Nhan liền chủ yếu mang theo Phùng Thiến cùng nhau chơi, kéo cô nàng đi xuống dưới nhảy nhót.
Trương Xuân Hòa ngồi ở trước quầy bar, hơi nheo mắt lại, ánh mắt không hề rời khỏi thân thể Hạ Nhan.

Lý Đạt chỉ muốn so tài với Hạ Nhan về thành tích, không có suy nghĩ gì khác với Hạ Nhan, thấy Trương Xuân Hòa như vậy liền giả vờ như không nhìn thấy.

Thành thật mà nói, nếu Trương Xuân Hòa không phải là trưởng phòng, Lý Đạt sẽ không muốn giao du với một người đàn ông trung niên đã có vợ mà còn muốn dụ dỗ cô gái khác.
“Cậu cảm thấy Hạ Nhan thế nào?” Trương Xuân Hòa thấp giọng nói chuyện cùng Lý Đạt.
Lý Đạt nhìn Hạ Nhan nói thật: “Năng lực khá mạnh.”
Trương Xuân Hòa ý vị không rõ mà cười: “Tôi là nói vóc dáng.”
Không biết có phải cồn phát huy tác dụng hay không, Lý Đạt bên tai hơi nóng lên, vóc dáng Hạ Nhan, rất khó để không làm nổi lên ảo tưởng của đàn ông.
Lý Đạt nhìn lên, quả nhiên bắt gặp ánh mắt đầy dục vọng của Trương Xuân Hòa.
“Thật đáng tiếc a, người ta là một con phượng hoàng thật.”
Khi Lý Đạt chuyển hướng chú ý, đột nhiên nghe được lời này của Trương Xuân Hòa.
Phượng hoàng thật?
Lý Đạt hỏi Trương Xuân Hòa có ý gì, Trương Xuân Hòa chỉ cười và tiếp tục uống rượu với anh ta.
Lúc Tần Thịnh chưa xuất hiện, Trương Xuân Hòa thật sự không nghĩ tới muốn kiểm tra lai lịch của Hạ Nhan, Tần Thịnh đã đến cửa hàng mấy lần, Trương Xuân Hòa liền chú ý tới, sau đó mới biết được thân phận của Hạ Nhan.

Tần Thịnh và Hạ Cẩn đều là nhân vật mà Trương Xuân Hòa không dám trêu chọc, từ đó về sau trong đầu chỉ có thể nghĩ tới, không dám thật sự làm gì Hạ Nhan.
Ở một góc quán bar, hai anh em Từ Nghiễn Thanh và Từ Mặc Trầm ngồi đối diện với nhau.
Cô Mạnh bị gãy chân trái, gần đây hai anh em thay phiên nhau đưa đón, cuối cùng giáo sư Từ trở về Giang Thành nghỉ phép, muốn ở lại mấy ngày, cho hai anh em có cơ hội xả hơi, nghỉ ngơi.

Sau khi cả gia đình ăn tối, Từ Mặc Trầm tâm huyết dâng trào, đưa một người đàn ông đơn thuần- em trai của anh, đến quán bar để trải nghiệm sự tuyệt vời của chốn nhân gian.
Anh rót rượu cho Từ Nghiễn Thanh.
“Em không uống đâu.” Từ Nghiễn Thanh trực tiếp cự tuyệt.
Từ Mặc Trầm nhìn anh như học sinh trung học: “Em không uống rượu trong các buổi tụ tập bạn học hay đồng nghiệp sao?”
Từ Nghiễn Thanh: “Lúc cần phải xã giao em sẽ uống.


Với anh thì em không cần phải ép mình uống rượu.”
Từ Mặc Trầm biết tính tình của em trai mình, nên dứt khoát không thuyết phục nữa, sau khi rót một ly rượu, anh dựa vào sô pha, thản nhiên liếc nhìn nam nữ đang nhảy nhót.
Từ Nghiễn Thanh không có việc gì làm, ánh mắt hướng về phía sàn nhảy.
Sau đó, anh nhìn thấy Hạ Nhan.
Cô mặc quần tây, áo khoác không biết ném tới nơi nào, chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng.

Vạt áo sơ mi được thắt nút ngang eo, lộ ra phần bụng trắng nõn và săn chắc.

Mái tóc dài thường được buộc đuôi ngựa hay búi cao từ lâu đã được xõa ra, cô nhiệt tình lắc lư trái phải theo nhạc.
Đồng nghiệp nữ bên cạnh hoàn toàn trở nên dư thừa, lúc đầu còn đứng đối diện với Hạ Nhan, nhưng đã sớm bị một người đàn ông khác chen vào.
Từ Nghiễn Thanh cau mày nhìn Hạ Nhan cùng đối phương nhảy sát vào nhau, hong eo lắc lư, đường cong theo chuyển động của cô hiện rõ, khiến yêt hầu của anh căng lên.
Từ Mặc Trầm tự nhiên nhận thấy ánh mắt của em trai mình đã ở trên người một người phụ nữ nào đó quá lâu, anh liếc nhìn xung quanh, sau đó nhìn cả người đầy mùi chua của em trai mình, cười khẽ, “Người quen?”
~Truyện chỉ được đăng tải trên watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~
Từ Nghiễn Thanh không thừa nhận, Từ Mặc Trầm cũng không hỏi nữa, đều là người lớn rồi, anh cũng không quan tâm đến tình cảm của em trai, cũng không có trách nhiệm chỉ điểm em trai theo đuổi người khác.
Từ Nghiễn Thanh vẫn đang nhìn Hạ Nhan, nhìn cô khiêu vũ với người đàn ông đó, nhìn người đàn ông đó muốn mời cô uống rượu nhưng Hạ Nhan từ chối, cho đến khi Hạ Nhan đưa nữ đồng nghiệp trở lại quầy bar thì Từ Nghiễn Thanh mới nhẹ nhõm thở ra, chia sẻ một chút tâm tư để nhìn anh trai của mình.
Tuy nhiên, ghế đối diện trống không, Từ Mặc Trầm cũng không biết đã rời đi lúc nào.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên, Từ Mặc Trầm gửi đến một tin nhắn: Anh thanh toán rồi, em nắm bắt cơ hội, không còn trẻ nữa, đừng để mẹ lo lắng.
Từ Nghiễn Thanh:….
Anh lục ra một tấm ảnh cũ đặc biệt lưu trữ, gửi cho anh trai.
Trong bức ảnh, một người say rượu bị cô Mạnh nhéo lỗ tai, tay vẫn còn múa may.
Bức ảnh được gửi thành công, giống như đá chìm đáy biển.
Từ Nghiễn Thanh mỉm cười, cất điện thoại và tiếp tục tìm kiếm hình dáng của Hạ Nhan qua khe hở gữa những bóng người.
Những nhân viên bán hàng còn phải làm việc vào ngày mai không có tư cách để phóng túng quá muộn, sau chín giờ, mọi người bước ra khỏi quán bar.

Trương Xuân Hòa và Lý Đạt lần lượt liên lạc với tài xế lái xe thay, Hạ Nhan lấy điện thoại di động ra, đang định liên lạc thì đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói có phần quen thuộc: “Xin chào, cần người lái xe sao?”
Giọng nói hay như vậy, đừng nói đến những đồng nghiệp nữ đang ở cùng với Hạ Nhan, Trương Xuân Hòa và những đồng nghiệp nam khác cũng đều nhìn qua đây.
Từ Nghiễn Thanh trong mắt chỉ có Hạ Nhan, anh nhìn cô với ánh mắt mờ mịt rồi ngạc nhiên, lại nói: “Tôi là tài xế mới.

Nếu cô còn chưa liên lạc với tài xế, cô có thể cho tôi một cơ hội được không?”
Phùng Thiến, tiểu Lý, tiểu Đỗ mắt đã sáng như sao.
Trong mắt Hạ Nhan, Từ Nghiễn Thanh mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt tuấn tú, tính tình ôn hòa sạch sẽ, không hề tương xứng với quán bar ồn ào phía sau, giống như một sinh viên đại học nghèo mới đến quán bar làm việc.
Từ Nghiễn Thanh cười chờ cô trả lời.
“Chị Nhan, để anh ấy chở chúng ta đi!” Phùng Thiến hoa si mà ôm chầm lấy Hạ Nhan.
Hạ Nhan kỳ quái mà nhìn Phùng Thiến, Từ Nghiễn Thanh từng đến cửa hàng một thời gian ngắn, người khác có khả năng không nhớ rõ anh, nhưng Phùng Thiến đã từng mê mệt nhan sắc của Từ Nghiễn Thanh như vậy, làm sao lại không nhận ra anh?
Phùng Thiến đỏ mặt, ánh mắt lờ đờ say mê, căn bản là cô ấy say đến mức quên hết mọi thứ rồi.
Hạ Nhan rất muốn hỏi Từ Nghiễn Thanh một chút sao lại ở đây, bất quá, thấy Từ Nghiễn Thanh hình như rất thích diễn kịch, cô liền phối hợp mà làm bộ không quen biết, đem chìa khóa xe giao cho Từ Nghiễn Thanh.
Từ Nghiễn Thanh lái xe lại đây, Hạ Nhan ngồi ghế phó lái, ba người Phùng Thiến ngồi ở phía sau.
Ba người phụ nữ đều say ở mức độ khác nhau, Hạ Nhan uống nhiều nhất nhưng cô lại tỉnh táo nhất, có lẽ là do cô ấy uống quá nhiều bia lạnh nên luyện ra được tửu lượng.
Nhắc các cô thắt dây an toàn, Hạ Nhan hỏi địa chỉ của ba người.
Đi hết vòng này có thể mất hơn một giờ.
“Tối nay anh còn chuyện gì nữa không?” Hạ Nhan nhỏ giọng hỏi Từ Nghiễn Thanh.
Từ Nghiễn Thanh cười: “Không có, lái xe thay em chính là việc của tôi.”
Hạ Nhan giờ mới nhận ra, người này còn khá hài hước.
Vẫy tay với các đồng nghiệp nam, Từ Nghiễn Thanh lái xe đi.
Phùng Thiến say rượu vẫn còn hoa si, cùng với tiểu Lý và tiểu Đỗ, đã hỏi Từ Nghiễn Thanh một đống vấn đề, toàn bộ cuộc hành trình vô cùng náo nhiệt, không đến lượt Hạ Nhan nói chuyện với Từ Nghiễn Thanh.
Cửa sổ mở toang, làn gió buổi tối làm mái tóc dài của Hạ Nhan tung bay, cô lấy dây tóc từ trong túi ra buộc thành đuôi ngựa, bên cạnh Từ Nghiễn Thanh vẫn đang trả lời câu hỏi của ba cô gái: “Tôi chưa từng yêu đương, không có bạn gái.


“Anh đẹp trai như vậy, hẳn là có rất nhiều cô gái theo đuổi?”
“Có, nhưng tôi không có hứng thú yêu đương.”
“Vì sao nha?”
“Sợ thất tình.”

“Khiêm tốn rồi, anh đẹp trai như vậy, ai nỡ lòng đá anh chứ?”
Từ Nghiễn Thanh mỉm cười, dư quang liếc nhìn về phía bên cạnh.
Hạ Nhan tựa vào ghế, khóe miệng mang theo ý cười, như đang nghe say sưa.
Tiểu Lý sống xa nhất, sau đó là tiểu Đỗ, tiếp theo là Phùng Thiến, vì Phùng Thiến say nhất nên Hạ Nhan đã theo cô ra khỏi xe và đưa cô đến nơi.
Từ Nghiễn Thanh cũng xuống xe, không tiện giúp Phùng Thiến nên chỉ đi theo phía sau để đi cùng với Hạ Nhan.
Cuối cùng, Hạ Nhan giao Phùng Thiến cho bạn cùng phòng của cô ấy, xong việc rời đi, cô và Từ Nghiễn Thanh cùng nhau đi thang máy xuống tầng dưới.
Lúc này đã gần mười giờ ba mươi, trong tiểu khu ít người đi bộ, màn đêm bao trùm, ánh sáng của đèn đường có vẻ chỉ làm cho xung quanh trở nên tối tăm hơn.
“Tối nay làm phiền anh rồi.

Đúng rồi, sao anh lại ở quán bar?”
Không có ai khác làm phiền, Hạ Nhan cuối cùng có thể thanh tĩnh nói chuyện với Từ Nghiễn Thanh.
Từ Ngôn mỉm cười: “Tới quán bar đương nhiên là để uống rượu rồi.”
Hạ Nhan kinh ngạc nhìn qua: “Anh say rượu lái xe?”
Từ Nghiễn Thanh phủ nhận: “Bồi bạn uống rượu, tôi không uống”.
Hạ Nhan thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại liếc nhìn Từ Nghiễn Thanh, liền cảm thấy anh quả thực là người như vậy, đi quán bar lại chỉ bồi người khác mà không uống rượu.
“Anh có thấy tôi trong quán bar không?” Hạ Nhan suy đoán hỏi.
Từ Nghiễn Thanh: “Ừm, thấy cô nhảy.”
Khuôn mặt Hạ Nhan hơi nóng lên, dù là nhân viên bán hàng, bệnh nhân hay hàng xóm, bị Từ Nghiễn Thanh nhìn thấy cô nhảy điên cuồng như vậy dường như đều ảnh hưởng đến hình tượng của cô.
Cô nhanh chóng chuyển chủ đề: “Hôm nay cửa hàng chúng tôi tổ chức buổi họp tổng kết cuối tháng.

Cảm ơn bác sĩ Từ đã hỗ trợ, giúp tôi giành quán quân tiêu thụ tháng này.”
Từ Nghiễn Thanh kinh ngạc: “Lợi hại như vậy?”
Hạ Nhan có chút tự đắc: “Chứ sao, chỉ anh được phép giỏi nấu nướng mà không cho tôi được phép sự nghiệp thành công?”
Từ Nghiễn Thanh mỉm cười: “Ý tôi là, cô giành được quán quân tiêu thụ còn có sự giúp đỡ của tôi, vậy có phải cô nên mời tôi một bữa tối không?”
Hạ Nhan giật mình, lập tức đồng ý: “Được nha, anh muốn ăn gì?”
Chỉ riêng đêm nay Từ Nghiễn Thanh đưa các cô về, Hạ Nhan cũng nên mời anh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương