Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đức phi cười nói: “Muội nói phải, ta cũng không dám dùng, trái lại là đại hoàng tử cũng sợ nóng. Khi bệ hạ tới dùng nhiều. Muội muội không đủ sao? Nếu như không đủ, ta sai người đưa tới một ít?”

“Đức phi tỷ tỷ khách sáo. Thiếp cũng đủ dùng. Chỗ của thiếp nhỏ, không tốn lắm.” Lý mỹ nhân nói.

“Ồ, muội muội còn chê chỗ nhỏ? Ta còn nhớ lúc mới vào cung, là chính miệng bệ hạ nói, Trích Tinh Các kia là một nơi cực kỳ tốt. Muội muội vào trong đó, không cần chen chúc với người khác, tốt biết bao nhiêu?” Lan Phi cười che miệng.

Lý mỹ nhân oán trách: “Tỷ tỷ thật là, người ta nào có nói là chê chứ? Chỉ là nói như vậy thôi.”

Thật sự là tốt, quả thực bệ hạ cũng đã từng nói, có thể ở trong cung điện, ai bằng lòng ở trong nhà nhỏ bằng gỗ?

Chỉ là từ mỹ nhân bò lên cửu tần không biết cần bao nhiêu năm.

Cửu tần ở trong hiên tử cũng không tệ.

“Nếu như nói chỗ ở tốt, đương nhiên là cung Ngọc Chỉ của quý phi nương nương. Trước sau đều là mới, trong cung còn có hồ nước nước chảy, cá vàng trong cung Ngọc Chỉ cũng được nuôi vô cùng tốt nữa. Thiếp may mắn từng nhìn thấy, thật sự rất đẹp.” Tống tiệp dư cười nói.

“Tống tỷ tỷ thích, chi bằng xin bệ hạ, cho tỷ đến cung Ngọc Chỉ ở? Lý mỹ nhân cười lên: “Ài, chỉ là Thích bảo lâm cũng không được ở trong đó, không biết Tống tỷ tỷ có thể có được phần phúc khí này hay không nữa.”

Vân Ly cứ đợi đó, hôm qua nàng thị tẩm không nói, buổi chiều còn đi dạo hoa viên với hoàng đế.

Hôm nay không có mũi thương nhắm vào nàng thì mới là lạ.

Chỉ là đám người này, vòng một vòng to như thế mới đi đến chỗ của nàng… À không, nói cho đúng, trong lời nói của Lý mỹ nhân cũng ám chỉ cả quý phi nữa.



“Lời nói này của Lý tỷ tỷ thiếp không hiểu, lúc trước phân chỗ ở, không phải là hoàng hậu nương nương làm chủ sao? Bây giờ như vậy không phải cũng rất tốt? Mặc dù thiếp và quý phi nương nương là đường tỷ muội, nhưng bây giờ đều là tần phi của bệ hạ, có ở cùng nhau hay không, cũng không có gì khác biệt. Cung Lạc An cũng rất tốt mà.” Vân Ly nói tựa như có chút khó hiểu.

“Thích bảo lâm nói phải, lúc trước bổn cung cũng không nghĩ nhiều như vậy, ở đâu mà không phải là ở? Muội nói cái này cái kia, người khác còn ghen tị muội sống một mình trong Trích Tinh Các nữa đó.” Hoàng hậu cười nói.

“Nương nương nói phải.” Lý mỹ nhân cười làm lành.

“Hậu cung của chúng ta, ngoại trừ cung Phượng Nghi của hoàng hậu nương nương ra, những nơi khác đều giống nhau. Gần hay xa, to hay nhỏ, nơi bệ hạ thích đến mới là nơi tốt đó. Theo thần thiếp nghĩ, cung Lạc An quả thật cũng không tệ hơn bất kỳ nơi nào khác.” Võ tu dung cười nói.

Lời này có ý riêng.

Cung Ngọc chỉ mặc dù tốt, nhưng từ khi bệ hạ đăng cơ đến nay, số lần từng đến đó…

Dù sao đã bốn năm rồi, nói có thể đếm được trên đầu ngón tay ít nhiều gì cũng có chút khoa trương, nhưng thật sự không nhiều.

Quý phi có chức vị cao, nhưng không đắc sủng là sự thật.

“Võ tỷ tỷ nói như vậy… Thích bảo lâm thật sự phải cảm tạ hoàng hậu nương nương.” Lý mỹ nhân cười ý vị thâm trường.

Vân Ly đứng dậy: “Đa tạ hoàng hậu nương nương.”

Nói xong nàng mới tỏ vẻ như làm chuyện ngu ngốc đỏ mặt nói: “Đa tạ hoàng hậu nương nương chiếu cố.”

Ánh mắt quý phi nhìn qua giống như ngâm độc, thế nhưng cũng chỉ trong một nháy mắt.

Trái lại là hoàng hậu rất vui vẻ: “Nhìn xem đứa nhỏ ngốc như muội, ngồi xuống đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương