CHƯƠNG 48

Cả hai dường như cùng lúc động thủ. Tần Sương Kích vung dây cột tóc quấn lấy bình sứ kéo về phía mình nhưng nửa đường đã bị chưởng phong của đệ đệ đánh bật ra, thuận tiện đoạt lấy.

Tần Sương Kích mị mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Phong Nhã, cười nhạo một tiếng rồi ôm tiểu đông tây ngồi dậy, kéo hai chân nó choàng qua lưng mình, lần tay ra phía sau dò xét cúc huyệt, ở trước mặt Phong Nhã không ngần ngại đưa một ngón tay vào bên trong thị uy.

Y Ân khẽ cất giọng mềm mại mang theo âm điệu nức nở: “Phụ thân. . . . .” Hoan ái mấy ngày trước đã khiến nó cực kỳ sợ hãi, hiện tại làm sao dám tiếp nhận thêm nữa.

Phong Nhã sắc mặt khẽ biến, mắng: “Ngươi thật sự muốn làm nó bị thương?”

Tần Sương Kích nhíu chặt mi nhìn bé con đang khóc nức nở trong lòng đành thở dài rút ngón tay ra, hôn lên cổ nó trấn an rồi hướng Phong Nhã nói: “Sợ nó bị thương thì đưa dược cho ta!”

“Tại sao phải đưa?” Phong Nhã bất mãn giơ bình sứ lên: “Cái này ở trong tay ta, nếu làm cũng là ta làm trước!”

Tần Sương Kích không đáp trả, nhẹ nhàng buông tiểu đông tây đã ngừng khóc ra. Y Ân vừa ly khai phụ thân đã vội vàng nắm chặt tay áo hắn, sợ hãi gọi: “Phụ thân. . . . .”

Tần Sương Kích vỗ vỗ vai rồi đẩy nó nhích ra một chút, nhẹ nhàng nói với bé con đang hoảng hốt: “Y nhi, ngươi muốn phụ thân hay muốn Nhã?”

“Đại ca, ngươi đê tiện!” Phong Nhã xông lên định tách hai người ra nhưng bị hắn xuất chưởng đánh văng ngược trở lại. Tần Sương Kích ôm vai Y Ân, nhìn vẻ mặt mơ mơ màng màng của nó giải thích: “Ta và Nhã ngươi chỉ có thể chọn một, không phải chọn cho sau này mà là hiện tại, Y nhi muốn ai?”

Y Ân nghe, hiểu được lời hắn, mê mê hoặc hoặc nghĩ rồi nhào vào lòng Tần Sương Kích: “Phụ thân!” Mặc kệ cái gì là sau này hay hiện tại, trong tâm Y nhi vị trí của phụ thân vĩnh viễn là đệ nhất.

Tần Sương Kích khóe miệng trưng ra nụ cười thắng lợi, hướng sắc mặt xanh mét của Phong Nhã vươn tay: “Đưa dược đây.”

Phong Nhã nghiến răng ném dược bình lên giường. Giơ tay giật Y Ân đang chôn trong ngực Tần Sương Kích ra hung hăng hôn một trận. Tuy biết tiểu động tây hoàn toàn không rõ tình yêu là gì mà chỉ theo bản năng thân cận gã ‘phụ thân’ giả kia, nhưng muốn hắn nguôi giận là điều không thể. Bất kể là vì nguyên nhân gì, Y nhi dù sao cũng không chọn hắn.

Buông Y Ân ra, nhìn đôi môi sưng đỏ đang vội vàng thở hỗn hển một chút rồi hậm hự xoay người rời đi nhưng tay áo lại bị giữ chặt. Quay đầu xem bộ dáng đáng thương do không rõ chuyện gì xảy ra của nó, có chút ác ý nói: “Nếu ngươi chọn phụ thân ta tự nhiên phải đi.”

Y nhi không rõ ‘đi’ nghĩa là tạm thời rời khỏi, không quấy rầy hai người thân thiết, thêm vào đó lại nghe ngữ khí rất không cao hứng của Phong Nhã nên đinh ninh là hắn muốn đi xa, không bao giờ gặp lại thì hoảng loạn ôm chặt thắt lưng hắn: “Y nhi, Y nhi cũng muốn Nhã.”

“A?” Phong Nhã ngạc nhiên ôm chặt tiểu đông tây: “Chỉ có thể chọn một, ngươi muốn ai?”

Y Ân ôm Phong Nhã rồi lại không biết phải làm sao, đưa tay về phía phụ thân xin giúp đỡ nhưng hắn chẳng những không đáp mà còn hỏi ngược lại: “Y nhi, ngươi chọn ai?”

Cả hai người bọn hắn đều khẩn trương muốn xác nhận địa vị của mình trong lòng tiểu đông tây.

Y Ân bị bọn họ đẩy ra, bất lực ngồi chồm hỗm trên giường cắn môi, hốc mắt rưng rưng nước. Cả hai không nói lời nào, nhìn tiểu bảo bối cúi đầu khóc thút thít mà đau lòng. Phong Nhã nhịn không được liền ngồi xuống giường ôm nó nhưng lại chỉ khiến bé con giãy giụa kêu khóc: “Ta không chọn, không chọn. . . . . ô ân. . . . .”

“Hảo, không chọn.” Phong Nhã nâng cằm tiểu đông tây, hôn lên hai hàng nước mắt cùng đôi môi hồng nhuận. Tần Sương Kích cũng kéo Y Ân vào lòng rồi liếm lên môi nó trấn an: “Đừng khóc, ngươi không cần chọn.”

“Ân.” Y nhi vòng tay qua cổ phụ thân, hé miệng để lưỡi hắn dễ dàng thâm nhập, rồi nức nở: “Y nhi. . . . . không chọn. . . . . Y nhi thích Nhã cùng phụ thân!”

Tần Sương Kích cười khẽ rồi hôn tiểu bảo bối đáng yêu. Đưa tay nâng người nó hướng Phong Nhã, y phục trên dưới hoàn toàn bị cởi bỏ, đồng thời không quên mở rộng hai chân khiến cảnh xuân sắc bày ra trước mắt.

“Chỉ một lần này.” Tần Sương Kích cúi đầu, nhẹ nhàng hôn bé con đang kinh hoảng, lời lẽ mơ hồ thoát ra.

Phong Nhã hiểu được ý tứ của hắn nên cũng thoát y leo lên giường, mở bình sứ rồi cúi xuống, âm thanh ám ách: “Lần này không tính, sau này nhất định phải phân thắng bại.”   O_o

Cả hai không làm việc dư thừa như lúc nãy nữa. Tần Sương Kích ôm lấy Y Ân từ phía sau, nắm hai chân nó dang rộng ra, môi không ngừng quấn quýt xương quai xanh mẫn cảm khiến cả người Y Ân dường như vô lực, run rẩy dựa vào ngực hắn than nhẹ.

Phong Nhã tiến vào giữa hai chân nó, cầm lấy hoa hành đáng yêu chậm rãi đong đưa, tay còn lại thong thả nhu nhập hậu đình. Y Ân vừa mở miệng kinh hô đã bị Tần Sương Kích nuốt vào, mật huyệt run rẩy co rút siết chặt ngón tay bên dưới. Phong Nhã khẽ rên rỉ, thật muốn lập tức tiến vào mảnh đất mẫn cảm đến mê người đó.

Đem dược bình trút vào khe hở vừa tạo ra. Cảm giác khác lạ bên dưới khiến tiểu bảo bối ô ân, toàn thân bị chế trụ không thể tránh né nên bên trong chỉ có thể bất lực rung động, siết chặt hơn nữa ngón tay của Phong Nhã.

Phong Nhã cố nén dục vọng để đưa toàn bộ dược thủy vào trong cơ thể Y Ân, đến khi cảm thấy đã đủ ướt át thì cúi đầu ngậm lấy tiểu chồi, ngón tay cũng bắt đầu ma sát.

Tần Sương Kích cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn dài đằng đẵng, được buông ra Y Ân liền rên rỉ kêu khóc, sợ hãi cũng không ngừng dâng lên khi khoái cảm từ nơi Phong Nhã mút mát lan khắp toàn thân khiến tay chân nó tê dại, không thể cử động, hậu đình vô thức co rút ngậm chặt ngón tay đang trừu sáp bên dưới.

Thời điểm Phong Nhã thêm một ngón thắt lưng Y Ân dường như vô thức lắc lư nhanh hơn theo nhịp điệu trừu nhập bên dưới, đóa cúc co thắt chặt chẽ đến độ có thể cảm nhận được rõ ràng hình dạng của dị vật bên trong. Thân thể không ngừng bị khiêu khích, hạ thân mẫn cảm bị người ngậm trong miệng cắn mút. . . . . tiểu đông tây khóc thét lên rồi tiết ra trong miệng Nhã. Sau khi phát tiết, toàn thân vô lực nhũn ra.

Phong Nhã ngượng ngùng liếm môi rồi rút ngón tay ra. Tần Sương Kích ra ý bảo hắn nằm xuống, kế đó ôm Y nhi ghé vào ngực rồi nâng hông nó lên xem xét cúc huyệt phấn hồng ướt át bởi dịch lỏng trong suốt đang co thắt dưới tác dụng của dược hiệu. Sắc xuân mỹ lệ trước mắt khiến Tần Sương Kích khó lòng nhẫn nhịn, cúi đầu hôn lên huyệt khẩu nho nhỏ, đầu lưỡi tiến nhập vào mật đạo càn quét khiến tiểu đông tây kêu lên, hai chân run rẩy, nội bích co thắt giữ chặt ngoại vật đang khuấy đảo bên trong..

Tần Sương Kích cười nhẹ rồi lui ra, đầu lưỡi di dời đến hai tiểu cầu hôn liếm làm cho tiếng khóc ngân nga cất lên, phân thân vừa xuôi xuống không bao lâu đã ngẩng dậy liền bị hắn chộp lấy đùa giỡn.

“Được chưa?” Phong Nhã vội vã lên tiếng. Cự vật giữa hai chân hắn đã sớm tiết ra không ít dịch lỏng, hạ thân một mảng ướt át nhưng lại chỉ có thể nhìn tiểu bảo bối nằm trên người mình bị nam nhân ngoạn đến kêu khóc liên tục thì làm sao mà nhịn được.

Tần Sương Kích dịch người ra rồi cùng Phong Nhã ôm thắt lưng tiểu đông tây nhấc lên, hướng hậu huyệt đến đỉnh ngọc hành rồi cho nó chậm rãi ngồi xuống. Y Ân kinh hô, thân thể cử động muốn tránh né thì nghe Nhã hừ nhẹ một tiếng đồng thời đẩy hông lên, hai tay lại dùng lực giữ chặt eo nó khiến phân thân cực đại toàn bộ mai nhập hậu đình.

Đầu óc Y nhi một mảng trống rỗng, vô lực nằm úp sấp trên người Phong Nhã nức nở, tuy rằng thân thể không khổ sở giống lần trước nhưng khoái cảm lại quá mãnh liệt. . . . . thật đáng sợ.

Phong Nhã nhỏm người dậy hôn lên khắp khuôn mặt nhỏ nhắn. Tần Sương Kích thì quấn quýt quanh chiếc gáy mẫn cảm, ngón tay thong thả di chuyển xuống phía dưới, chậm rãi thâm nhập nơi đệ đệ cùng Y nhi tương liên. Y Ân vừa kêu lên liền bị Phong Nhã kéo sát vào ngực mình ôm hôn, đồng thời đưa tay nâng tiểu thí thí lên cho tay đại ca dễ dàng xuất nhập.

Tần Sương Kích lại dốc thêm dược thủy, thuận lợi gia tăng thêm một ngón tay khai thác nơi cả hai kết hợp.

Lúc bấy giờ Phong Nhã mới buông môi Y Ân ra, cắn răng cất giọng khản đặc: “Xong chưa?” Khoái cảm từ mật đạo nóng bỏng cùng ngón tay không ngừng ra vào gần như bức điên hắn.

Tần Sương Kích im lặng, mồ hôi lấm tấm trên mặt, từ tốn rút tay, đồng thời đưa đỉnh phân thân thay thế vật thể trước đó xông thẳng vào miệng cúc hoa chưa kịp khép kín.

Y Ân thét một tiếng, chiếc cổ thanh mảnh rước lên họa xuất một một đường cong tuyệt mỹ, thân mình dựa trên người Phong Nhã không ngừng run rẩy khóc lóc. Cơ thể bị đẩy đến cực hạn dường như cảm nhận sâu sắc cảm giác mãnh liệt từ hậu đình truyền đến. Bên cạnh đó, Phong Nhã và Tần Sương Kích liên tục hôn môi cùng vuốt ve khiến cho tư vị hoan ái càng thêm rõ nét. Khoái cảm đáng sợ này. . . . . Y nhi muốn. . . . . nữa. . . . .

Hai người không ngừng trấn an nhưng tiểu đông tây vẫn khóc lóc đáng thương đến khan cả giọng. Tần Sương Kích cúi đầu, xác nhận chưa lộng thương nó liền bắt đầu thong thả chuyển động. Phong Nhã rên rỉ, ôm thắt lưng Y Ân phối hợp với đại ca cùng nhau ra vào, ôn nhu nhưng không kém phần cường thế xâm lược hậu huyệt mẫn cảm. Đến khi nghe tiểu bảo bối từ nức nở đã chuyển sang rên rỉ thì cả hai không thể kiềm chế được nữa, song song ngồi dậy ôm lưng Y nhi hung hăng dùng sức trừu tống.

Tuy là lần đầu tiên nhưng hai người lại phối hợp vô cùng ăn ý, hoạt tiến hoạt ra không ngơi nghỉ, liên tục kích thích mật đạo Y Ân từ các góc độ khác nhau, cùng lúc không ngừng hôn lên khắp cơ thể để nghe nó ngân nga la hét cùng vô lực thở dốc.

Không biết qua bao lâu, thay đổi bao nhiêu tư thế, Y nhi giờ như búp bê vải nằm lay động trong lòng bọn hắn, ngay cả khí lực để khóc cũng không có. Cuối cùng, cả hai mạnh mẽ thẳng tiến một cái, rên rỉ rồi tiết ra trong cơ thể tiểu đông tây.

Phong Nhã thở hỗn hển tựa đầu vào vai Y Ân, nhẹ nhàng rút phân thân khiến bạch dịch trong cơ thể bé nhỏ đang run rẩy tí tách chảy ra ngoài. Còn Tần Sương Kích thì vẫn ôm Y Ân nằm trên giường, ôn nhu hôn lên thân hình mẫn cảm chờ dư vị cao trào chậm rãi trôi qua.

Phong Nhã mở cửa gọi người mang nước ấm lên, sau khi tẩy trừ sạch sẽ thì lại bảo hạ nhân đổi thùng khác để Tần Sương Kích ôm Y nhi đến mộc dục rồi mới tùy tiện khoát một kiện ngoại bào, ngồi trên cẩm tháp ở chính sảnh, hai tay siết chặt, lạnh nhạt nói: “Tiến vào.”

Thanh đẩy cửa, cung kính đi đến phía sau Phong Nhã. Theo sau đó là Tiết Nhật cẩn thận đi vào, vừa thấy Phong Nhã gắt gao nhìn hắn thì run rẩy khom người quỳ xuống từ phía xa nói: “Tiểu nhân đáng chết, thỉnh chủ thượng thứ tội. Tiểu nhân quản chế không nghiêm. . . . .”

“Trọng điểm!” Phong Nhã nắm chặt tay vịn quát.

“Vâng, vâng, chủ thượng chờ.” Tiết Nhật vội bò lên, hướng phía ngoài vẫy tay liền có hai gã hắc y áp giải một đứa nhỏ to béo tiến vào. Đứa bé kia thân hình mặc dù to lớn nhưng vẻ mặt vẫn còn non nớt, nhiều lắm là mười hai mười ba niên kỷ, bị hai người kè sát khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, miệng không ngừng kêu la: “Ô a, các ngươi đánh ta, các ngươi dám đánh ta! Ta sẽ nói mẫu thân giáo huấn bọn ngươi, ta bảo mẫu thân đánh chết các ngươi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương