Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên
-
Quyển 1 - Chương 27: Hoa đào rất vượng
Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Nàng ta mặc một bộ quần áo màu đỏ thẫm, trên đầu cài một cây trâm mặc ngọc, mặt mày thanh tú, tràn đầy vị thành thục.
"Hai người đã tới, tới đi hội làng mua đồ sao? Hôm nay ta thức dậy hơi trễ, để cho hai người chờ lâu rồi." Giọng nói trong trẻo, làm cho người ta có một cảm giác ấm áp, nói thật, Bảo Nhi đúng thật là không ghét nổi.
"Không có, chúng ta vừa tới." Bảo Nhi mỉm cười đáp. Ánh mắt của Nhạc Mặc vẫn dừng ở trước chân, hoặc là nhìn về phía Bảo Nhi ở bên cạnh.
Ngô Yên Nhiên liếc thấy bọc quần áo còn nguyên ở trên bàn kia, trong mắt xẹt qua vẻ ảm đạm bi thương."Tại sao lại mang đồ trả lại cho ta rồi, Bảo Nhi là chê tỷ tỷ chọn khó coi sao?", Ngô Yên Nhiên khẽ cười, trong giọng nói mang theo một chút dí dỏm.
"Dĩ nhiên không phải, là quần áo tỷ tỷ tặng thật đẹp, mặc ở trong thôn cũng không thích hợp. Để thì lãng phí, chẳng bằng đặt ở trong tiệm bán tốt hơn." Bảo Nhi rất là thân mật đáp.
Ngô Yên Nhiên nhìn về phía Bảo Nhi trong mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, lại khôi phục lại vẻ trấn tĩnh."Là tỷ tỷ suy tính không chu toàn, Bảo Nhi đến phía trước cửa hàng xem thử có thích cái nào hay không, tỷ tỷ sẽ tặng cho."
"Không cần lãng phí như vậy, vẫn nên giữ lại bán đi. Không ngờ tỷ tỷ lợi hại như vậy, mở ra nhiều cửa hàng thế kia, lần trước ở chợ ta còn tưởng rằng chỉ có một cái thôi." Bảo Nhi tràn đầy hâm mộ nhìn Ngô Yên Nhiên.
"Chỉ là một chút vốn buôn bán nhỏ, giết thời gian thôi, ngược lại tỷ tỷ thật hâm mộ Bảo Nhi đó!" Ngô Yên Nhiên làm như vô tình ánh mắt lướt qua nam nhân yên tĩnh kia.
Bảo Nhi đều thu tất cả vào trong mắt, hẳn là ngươi hâm mộ ta gả cho Nhạc Mặc nhỉ!
Bảo Nhi không biến sắc, "Lát nữa chúng ta đi xem hội chùa, tỷ tỷ cũng cùng đi chứ?"
Trong mắt Ngô Yên Nhiên thoáng qua chút ánh sáng, tay cầm khăn tay cũng níu chặt, "Thích hợp sao?"
"Có gì không thích hợp, cùng nhau đi", quay đầu lại nói với Nhạc Mặc: "Tướng công, chàng nói đi?"
Nhạc Mặc gật đầu, kéo cô bé con kia. Hắn không biết trong đầu nàng nghĩ cái gì, chỉ biết là tâm tình nàng không tốt lắm.
Bảo Nhi không muốn tính toán cái gì, nàng chỉ là muốn biết, có phải Ngô Yên Nhiên nhìn đơn giản như vậy hay không. Bình thường nàng không muốn nghĩ phức tạp về người khác, nhưng, nếu nàng ta thật sự như thế, như vậy thì thật xin lỗi rồi.
Vốn Bảo Nhi cho rằng hội chùa cũng chỉ là một vài trò chơi xiếc ảo thuật, không ngờ còn có khiêng tượng thần đi diễu hành.
Chỉ thấy mười mấy người khiêng một pho tượng thần lớn chừng hai mét diễu hành dọc theo đường phố trong trấn, chung quanh rất nhiều dân chúng tụ tập, khi tượng thần đi qua rất nhiều người đều quỳ xuống đất dập đầu bái lạy, trong miệng còn khấn váy cái gì đó.
Bảo Nhi cảm thấy hình dạng vị tượng thần này rất giống Quan Âm, "Tướng công, đây là thần gì vậy?"
"Đây là Tống Tử nương nương" Nhạc Mặc cúi đầu đáp. Ngô Yên Nhiên dẫn theo nha hoàn đứng ở một bên, bỗng cảm thấy rất là lúng túng, một màn duy mỹ như thế, cũng làm đau nhói lòng nàng ta thật sâu. Nếu lúc trước nàng ta kiên trì thêm chút nữa, có phải kết cục không giống như vậy hay không?
Đi theo đoàn người, đi tới một khu tự miếu, tất cả cửa đều bán nhang đèn, trước cửa ngôi đền có một quảng trường lớn, trong sân rộng có trò xiếc ảo thuật, có trò chơi ném vòng, còn có các loại ăn vặt. Cửa tự miếu người xếp hàng chờ đợi nối liền không dứt, phần lớn là bà bà cùng với con dâu, cũng có phu thê lớn tuổi.
Bảo Nhi đối với mấy thứ này thật sự là không làm sao nổi lên hứng thú nổi, nhìn thấy một đám con nít vây quanh một cái sạp nhỏ, Bảo Nhi cũng đi tới. Chỉ thấy một nghệ nhân, dùng cái muỗng canh nhỏ múc nước đường hòa tan, lướt qua lại thật nhanh trên cái khuôn đúc trên bàn đá, vẽ tạo hình, để nguội một lát, sau khi tạo hình hoàn thành, ngay sau đó dùng đao nhỏ xúc đường vẽ lên, đính lên cây trăm bằng trúc. Động tác kia, đẹp trai ngây người!
Thấy bé con xem mê mẫn, Nhạc Mặc dùng sức ngắt cái tay nhỏ bé mềm mại kia, nam nhân của mình đang ở bên cạnh, nàng tốt rồi, nhìn chằm chằm nam nhân khác chăm chú như vậy.
"Tướng công, ta muốn cái này." Bảo Nhi chỉ vào đồ chơi làm bằng đường nhíu cái miệng nhỏ nhắn lại. Cho dù trong lòng Nhạc Mặc không vui cũng không cự tuyệt được, đành mua thôi.
"Tỷ tỷ, tỷ có muốn không?" Bảo Nhi quay đầu nhìn về phía Ngô Yên Nhiên bên cạnh. Ngô Yên Nhiên nhẹ nhàng khoát khoát tay, đứng nghiêm ở một bên nhìn xem.
"Ông chủ, ta muốn một cái hình con khỉ, " nàng vốn cầm tinh con khỉ, luôn có tình yêu duy nhất đối với con khỉ.
"Có ngay!" Ông chủ kia nhanh chóng dùng nước đường vẽ một hình con khỉ, xúc xuống đính lên cây trăm bằng trúc đưa cho Bảo Nhi.
Đón lấy ánh mặt trời, ánh vàng rực rỡ, Bảo Nhi thật sự không nỡ bỏ vào miệng á!
Nhạc Mặc trả tiền, bọn họ cứ tiếp tục đi dạo ở trên quảng trường. Nhìn thấy một sạp nhỏ, phía trên tất cả đều là trâm gỗ, điêu khắc rất là tỉ mỉ, rất trang nhã.
Ngô Yên Nhiên dừng ở trước sạp, cầm một cây trâm gỗ đào lên nhìn tỉ mỉ."Lão gia, phu nhân thích như vậy, thì mua cho phu nhân một cây đi" người bán hàng rong kia quay về phía Nhạc Mặc nói.
"Vị này mới là phu nhân của ta" Nhạc Mặc kéo Bảo Nhi ở bên cạnh, người bán hàng rong áy náy xin lỗi.
Nhạc Mặc đáp lại nhanh như thế, tay Ngô Yên Nhiên cầm trâm gỗ siết lại rất chặt, trong phút chốc ngớ ra.
Bảo Nhi yên lặng không nói, ngươi để ý như thế, có lẽ còn vọng tưởng, không phải sao? Nhìn gợn sóng chập trùng trong đôi mắt kia, trượng phu của ta, há lại để cho người khác nhúng chàm!
Người tới càng ngày càng nhiều, chen chúc vô cùng. Nhạc Mặc bảo hộ Bảo Nhi thật chặt ở trong ngực, Ngô Yên Nhiên đi ở một bên buông rèm mắt xuống, không biết ấp ủ tâm tình gì.
Chỉ nghe một tiếng thét lên, ngay sau đó là tiếng kêu gào ầm ĩ: "Có người rơi xuống hồ rồi, có người rơi xuống hồ rồi!"
Bảo Nhi và Nhạc Mặc nhìn về phía hồ thì mới biết người rơi xuống hồ là Ngô Yên Nhiên, Nhạc Mặc nhanh chóng cầm cây gậy trúc bên cạnh lên, đưa tới trong tay Ngô Yên Nhiên, Ngô Yên Nhiên nắm cây gậy trúc được kéo lên bên bờ.
Nàng ta rất là chật vật, với tay về phía Nhạc Mặc, Bảo Nhi tay mắt lanh lẹ, tóm được cái tay kia, kéo nàng ta lên.
Ngô Yên Nhiên cả người ướt đẫm, quần áo dán chặt thân thể, đường cong lộ ra, người bên cạnh vây xem mắt đều lóe sáng, Nhạc Mặc cởi áo ngoài, để cho Bảo Nhi khoác lên cho nàng ta. Hai người đành phải đưa người về tiệm may trước.
Cũng may không có vấn đề gì lớn, uống một chén canh gừng đắp kín chăn lên.
"Cám ơn hai người, nếu không ta thật sự mất mạng rồi, " Ngô Yên Nhiên chặm khóe mắt, còn chưa có từ trong kinh sợ vừa rồi hồi thần lại.
"Không có chuyện gì, tỷ tốt nhất nên tịnh dưỡng đi, nếu ta không bảo tỷ đi ra ngoài, tỷ cũng sẽ không rơi xuống nước, thật xin lỗi." Bảo Nhi thật sự có chút áy náy.
"Chuyện không liên quan muội, là tự ta không cẩn thận." Lại quay đầu nói với nha đầu bên cạnh giường: "Nhanh đi lấy quần áo tới cho Nhạc công tử."
Nha đầu rất nhanh lui xuống, Bảo Nhi nhìn áo ngoài ẩm ướt ở bên cạnh một chút, trực tiếp cầm lên."Không có chuyện gì, hong một chút là khô rồi, tỷ nghỉ ngơi đi, chúng ta đi trước." Kéo Nhạc Mặc liền đi ra cửa.
Ta không muốn để đồ của phu quân ta ở chỗ của nữ nhân khác, một chút cơ hội ta cũng sẽ không cho, sớm hay muộn gì vẫn nên chặt đứt niệm tưởng thì tốt hơn.
Ngô Yên Nhiên nhìn bóng lưng thanh tuyệt kia, cắn môi dưới, nắm chặt tay ấn ra dấu đỏ thật sâu.
Ra cửa không bao xa, Bảo Nhi liền ném cái áo kia đi. Vẻ mặt Nhạc Mặc không đổi. Bảo Nhi kéo Nhạc Mặc đến tiệm may lần trước kia đổi một bộ quần áo khác.
Đi ở trên đường Bảo Nhi suy nghĩ mông lung, nàng không muốn biết lúc trước xảy ra chuyện gì, nhưng muốn nàng làm như chuyện gì cũng không có, vậy thì xin lỗi, thật sự không làm được.
"Gia, rất có sức quyến rũ á!" Bảo Nhi bới móc nhìn về phía nam nhân vẫn lạnh nhạt kia.
"Bình thường thôi, chỉ cần phu nhân hài lòng là được rồi!" Nhạc Mặc nhếch khóe miệng nói rất là thành khẩn.
Nàng ta mặc một bộ quần áo màu đỏ thẫm, trên đầu cài một cây trâm mặc ngọc, mặt mày thanh tú, tràn đầy vị thành thục.
"Hai người đã tới, tới đi hội làng mua đồ sao? Hôm nay ta thức dậy hơi trễ, để cho hai người chờ lâu rồi." Giọng nói trong trẻo, làm cho người ta có một cảm giác ấm áp, nói thật, Bảo Nhi đúng thật là không ghét nổi.
"Không có, chúng ta vừa tới." Bảo Nhi mỉm cười đáp. Ánh mắt của Nhạc Mặc vẫn dừng ở trước chân, hoặc là nhìn về phía Bảo Nhi ở bên cạnh.
Ngô Yên Nhiên liếc thấy bọc quần áo còn nguyên ở trên bàn kia, trong mắt xẹt qua vẻ ảm đạm bi thương."Tại sao lại mang đồ trả lại cho ta rồi, Bảo Nhi là chê tỷ tỷ chọn khó coi sao?", Ngô Yên Nhiên khẽ cười, trong giọng nói mang theo một chút dí dỏm.
"Dĩ nhiên không phải, là quần áo tỷ tỷ tặng thật đẹp, mặc ở trong thôn cũng không thích hợp. Để thì lãng phí, chẳng bằng đặt ở trong tiệm bán tốt hơn." Bảo Nhi rất là thân mật đáp.
Ngô Yên Nhiên nhìn về phía Bảo Nhi trong mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, lại khôi phục lại vẻ trấn tĩnh."Là tỷ tỷ suy tính không chu toàn, Bảo Nhi đến phía trước cửa hàng xem thử có thích cái nào hay không, tỷ tỷ sẽ tặng cho."
"Không cần lãng phí như vậy, vẫn nên giữ lại bán đi. Không ngờ tỷ tỷ lợi hại như vậy, mở ra nhiều cửa hàng thế kia, lần trước ở chợ ta còn tưởng rằng chỉ có một cái thôi." Bảo Nhi tràn đầy hâm mộ nhìn Ngô Yên Nhiên.
"Chỉ là một chút vốn buôn bán nhỏ, giết thời gian thôi, ngược lại tỷ tỷ thật hâm mộ Bảo Nhi đó!" Ngô Yên Nhiên làm như vô tình ánh mắt lướt qua nam nhân yên tĩnh kia.
Bảo Nhi đều thu tất cả vào trong mắt, hẳn là ngươi hâm mộ ta gả cho Nhạc Mặc nhỉ!
Bảo Nhi không biến sắc, "Lát nữa chúng ta đi xem hội chùa, tỷ tỷ cũng cùng đi chứ?"
Trong mắt Ngô Yên Nhiên thoáng qua chút ánh sáng, tay cầm khăn tay cũng níu chặt, "Thích hợp sao?"
"Có gì không thích hợp, cùng nhau đi", quay đầu lại nói với Nhạc Mặc: "Tướng công, chàng nói đi?"
Nhạc Mặc gật đầu, kéo cô bé con kia. Hắn không biết trong đầu nàng nghĩ cái gì, chỉ biết là tâm tình nàng không tốt lắm.
Bảo Nhi không muốn tính toán cái gì, nàng chỉ là muốn biết, có phải Ngô Yên Nhiên nhìn đơn giản như vậy hay không. Bình thường nàng không muốn nghĩ phức tạp về người khác, nhưng, nếu nàng ta thật sự như thế, như vậy thì thật xin lỗi rồi.
Vốn Bảo Nhi cho rằng hội chùa cũng chỉ là một vài trò chơi xiếc ảo thuật, không ngờ còn có khiêng tượng thần đi diễu hành.
Chỉ thấy mười mấy người khiêng một pho tượng thần lớn chừng hai mét diễu hành dọc theo đường phố trong trấn, chung quanh rất nhiều dân chúng tụ tập, khi tượng thần đi qua rất nhiều người đều quỳ xuống đất dập đầu bái lạy, trong miệng còn khấn váy cái gì đó.
Bảo Nhi cảm thấy hình dạng vị tượng thần này rất giống Quan Âm, "Tướng công, đây là thần gì vậy?"
"Đây là Tống Tử nương nương" Nhạc Mặc cúi đầu đáp. Ngô Yên Nhiên dẫn theo nha hoàn đứng ở một bên, bỗng cảm thấy rất là lúng túng, một màn duy mỹ như thế, cũng làm đau nhói lòng nàng ta thật sâu. Nếu lúc trước nàng ta kiên trì thêm chút nữa, có phải kết cục không giống như vậy hay không?
Đi theo đoàn người, đi tới một khu tự miếu, tất cả cửa đều bán nhang đèn, trước cửa ngôi đền có một quảng trường lớn, trong sân rộng có trò xiếc ảo thuật, có trò chơi ném vòng, còn có các loại ăn vặt. Cửa tự miếu người xếp hàng chờ đợi nối liền không dứt, phần lớn là bà bà cùng với con dâu, cũng có phu thê lớn tuổi.
Bảo Nhi đối với mấy thứ này thật sự là không làm sao nổi lên hứng thú nổi, nhìn thấy một đám con nít vây quanh một cái sạp nhỏ, Bảo Nhi cũng đi tới. Chỉ thấy một nghệ nhân, dùng cái muỗng canh nhỏ múc nước đường hòa tan, lướt qua lại thật nhanh trên cái khuôn đúc trên bàn đá, vẽ tạo hình, để nguội một lát, sau khi tạo hình hoàn thành, ngay sau đó dùng đao nhỏ xúc đường vẽ lên, đính lên cây trăm bằng trúc. Động tác kia, đẹp trai ngây người!
Thấy bé con xem mê mẫn, Nhạc Mặc dùng sức ngắt cái tay nhỏ bé mềm mại kia, nam nhân của mình đang ở bên cạnh, nàng tốt rồi, nhìn chằm chằm nam nhân khác chăm chú như vậy.
"Tướng công, ta muốn cái này." Bảo Nhi chỉ vào đồ chơi làm bằng đường nhíu cái miệng nhỏ nhắn lại. Cho dù trong lòng Nhạc Mặc không vui cũng không cự tuyệt được, đành mua thôi.
"Tỷ tỷ, tỷ có muốn không?" Bảo Nhi quay đầu nhìn về phía Ngô Yên Nhiên bên cạnh. Ngô Yên Nhiên nhẹ nhàng khoát khoát tay, đứng nghiêm ở một bên nhìn xem.
"Ông chủ, ta muốn một cái hình con khỉ, " nàng vốn cầm tinh con khỉ, luôn có tình yêu duy nhất đối với con khỉ.
"Có ngay!" Ông chủ kia nhanh chóng dùng nước đường vẽ một hình con khỉ, xúc xuống đính lên cây trăm bằng trúc đưa cho Bảo Nhi.
Đón lấy ánh mặt trời, ánh vàng rực rỡ, Bảo Nhi thật sự không nỡ bỏ vào miệng á!
Nhạc Mặc trả tiền, bọn họ cứ tiếp tục đi dạo ở trên quảng trường. Nhìn thấy một sạp nhỏ, phía trên tất cả đều là trâm gỗ, điêu khắc rất là tỉ mỉ, rất trang nhã.
Ngô Yên Nhiên dừng ở trước sạp, cầm một cây trâm gỗ đào lên nhìn tỉ mỉ."Lão gia, phu nhân thích như vậy, thì mua cho phu nhân một cây đi" người bán hàng rong kia quay về phía Nhạc Mặc nói.
"Vị này mới là phu nhân của ta" Nhạc Mặc kéo Bảo Nhi ở bên cạnh, người bán hàng rong áy náy xin lỗi.
Nhạc Mặc đáp lại nhanh như thế, tay Ngô Yên Nhiên cầm trâm gỗ siết lại rất chặt, trong phút chốc ngớ ra.
Bảo Nhi yên lặng không nói, ngươi để ý như thế, có lẽ còn vọng tưởng, không phải sao? Nhìn gợn sóng chập trùng trong đôi mắt kia, trượng phu của ta, há lại để cho người khác nhúng chàm!
Người tới càng ngày càng nhiều, chen chúc vô cùng. Nhạc Mặc bảo hộ Bảo Nhi thật chặt ở trong ngực, Ngô Yên Nhiên đi ở một bên buông rèm mắt xuống, không biết ấp ủ tâm tình gì.
Chỉ nghe một tiếng thét lên, ngay sau đó là tiếng kêu gào ầm ĩ: "Có người rơi xuống hồ rồi, có người rơi xuống hồ rồi!"
Bảo Nhi và Nhạc Mặc nhìn về phía hồ thì mới biết người rơi xuống hồ là Ngô Yên Nhiên, Nhạc Mặc nhanh chóng cầm cây gậy trúc bên cạnh lên, đưa tới trong tay Ngô Yên Nhiên, Ngô Yên Nhiên nắm cây gậy trúc được kéo lên bên bờ.
Nàng ta rất là chật vật, với tay về phía Nhạc Mặc, Bảo Nhi tay mắt lanh lẹ, tóm được cái tay kia, kéo nàng ta lên.
Ngô Yên Nhiên cả người ướt đẫm, quần áo dán chặt thân thể, đường cong lộ ra, người bên cạnh vây xem mắt đều lóe sáng, Nhạc Mặc cởi áo ngoài, để cho Bảo Nhi khoác lên cho nàng ta. Hai người đành phải đưa người về tiệm may trước.
Cũng may không có vấn đề gì lớn, uống một chén canh gừng đắp kín chăn lên.
"Cám ơn hai người, nếu không ta thật sự mất mạng rồi, " Ngô Yên Nhiên chặm khóe mắt, còn chưa có từ trong kinh sợ vừa rồi hồi thần lại.
"Không có chuyện gì, tỷ tốt nhất nên tịnh dưỡng đi, nếu ta không bảo tỷ đi ra ngoài, tỷ cũng sẽ không rơi xuống nước, thật xin lỗi." Bảo Nhi thật sự có chút áy náy.
"Chuyện không liên quan muội, là tự ta không cẩn thận." Lại quay đầu nói với nha đầu bên cạnh giường: "Nhanh đi lấy quần áo tới cho Nhạc công tử."
Nha đầu rất nhanh lui xuống, Bảo Nhi nhìn áo ngoài ẩm ướt ở bên cạnh một chút, trực tiếp cầm lên."Không có chuyện gì, hong một chút là khô rồi, tỷ nghỉ ngơi đi, chúng ta đi trước." Kéo Nhạc Mặc liền đi ra cửa.
Ta không muốn để đồ của phu quân ta ở chỗ của nữ nhân khác, một chút cơ hội ta cũng sẽ không cho, sớm hay muộn gì vẫn nên chặt đứt niệm tưởng thì tốt hơn.
Ngô Yên Nhiên nhìn bóng lưng thanh tuyệt kia, cắn môi dưới, nắm chặt tay ấn ra dấu đỏ thật sâu.
Ra cửa không bao xa, Bảo Nhi liền ném cái áo kia đi. Vẻ mặt Nhạc Mặc không đổi. Bảo Nhi kéo Nhạc Mặc đến tiệm may lần trước kia đổi một bộ quần áo khác.
Đi ở trên đường Bảo Nhi suy nghĩ mông lung, nàng không muốn biết lúc trước xảy ra chuyện gì, nhưng muốn nàng làm như chuyện gì cũng không có, vậy thì xin lỗi, thật sự không làm được.
"Gia, rất có sức quyến rũ á!" Bảo Nhi bới móc nhìn về phía nam nhân vẫn lạnh nhạt kia.
"Bình thường thôi, chỉ cần phu nhân hài lòng là được rồi!" Nhạc Mặc nhếch khóe miệng nói rất là thành khẩn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook