Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân
-
Chương 8: Người mẹ kế thân mến 4
Tay phải trên ngón giữa có đeo một cái nhẫn, kiểu dáng rất đơn giản.
Mặt trên của chiếc nhẫn có đính một viên đá nhỏ, bề mặt sáng bóng trơn mượt như gương, nhìn kỹ, bên trong viên đá giống như có dòng nước đang chảy cuồn cuộn.
Trên cổ tay trái có một vết sẹo cũ, rất dài, hầu như vắt ngang toàn bộ cổ tay.
Tất cả những thứ này đều không phải của cô!
Cuộc đối thoại của hai người bên tai, dần dần không còn nghe được nữa.
Trong đầu lúc này, từng ý nghĩ hiện lên, cô lúc này mới ý thức được một việc.
Bắt lấy tay của một người y tá đứng gần đó, cô lo lắng hỏi: "Làm phiền, có thể cho tôi mượn một chiếc gương nhỏ được không!"
Người y tá kia liền hoảng sợ, mấy giây sau liền lấy một chiếc kính trang điểm nhỏ ra từ trong túi.
Bạch Lăng run rẩy nhận lấy, trong gương lúc này hiện lên là một khuôn mặt trắng tinh.
Một khuôn mặt xa lạ tới cực điểm, rất đẹp, vô cùng đẹp, hàng lông mày đen nhánh, đôi môi anh đào, ánh mắt trong veo như nước, là một khuôn mặt cực kỳ quyến rũ.
So với khuôn mặt của cô còn muốn đẹp hơn gấp trăm lần, coi như là hai mươi lần Bạch Lăng công lại, cũng không thể sánh bằng người phụ nữ trong gương này.
Điều này khiến cô vô cùng sợ hãi, không kìm nén được nữa.
"A..."
Bạch Lăng ôm mặt, hét lên một tiếng, chiếc gương liền rơi xuống đất, vỡ tan.
Cô ôm đầu, co rúc người lại: "Đây không phải là mặt tôi, không phải của tôi... không phải của tôi, không phải của tôi..."
Hai người vốn đang muốn nói chuyện, lập tức xoay người lại.
Người đàn ông áo đen vọt tới giường, thô lỗ xốc Bạch Lăng lên, túm áo cô, lạnh giọng quát:
"Lan San, con mẹ nó cô phát điên gì vậy, đừng tưởng rằng tôi không dám làm gì cô..."
Trên mặt Bạch Lăng lúc này đã toàn là nước mắt, ánh mắt trong suốt long lanh, tràn ngập đau thương.
Giống như một người bị chết chìm, khát khao tìm lấy một tia hy vọng, một cọng rơm có thể cứu mạng cô.
"Tôi... tôi... không biết, tôi thực sự không biết..." Không biết tại sao lại trở thành như vậy.
Áo viện quá mức rộng, bởi vì trên người có nhiều chỗ bị tổn thương, cho nên sau khi bôi thuốc cho cô, sợ rằng sẽ bị rơi ra, người chăm sóc cũng không có mặc đồ lót cho cô.
Anh ta đứng như vậy, liền nhìn thấy rõ ràng cảnh xuân bên trong, không sót một chút gì.
Mặt trên của chiếc nhẫn có đính một viên đá nhỏ, bề mặt sáng bóng trơn mượt như gương, nhìn kỹ, bên trong viên đá giống như có dòng nước đang chảy cuồn cuộn.
Trên cổ tay trái có một vết sẹo cũ, rất dài, hầu như vắt ngang toàn bộ cổ tay.
Tất cả những thứ này đều không phải của cô!
Cuộc đối thoại của hai người bên tai, dần dần không còn nghe được nữa.
Trong đầu lúc này, từng ý nghĩ hiện lên, cô lúc này mới ý thức được một việc.
Bắt lấy tay của một người y tá đứng gần đó, cô lo lắng hỏi: "Làm phiền, có thể cho tôi mượn một chiếc gương nhỏ được không!"
Người y tá kia liền hoảng sợ, mấy giây sau liền lấy một chiếc kính trang điểm nhỏ ra từ trong túi.
Bạch Lăng run rẩy nhận lấy, trong gương lúc này hiện lên là một khuôn mặt trắng tinh.
Một khuôn mặt xa lạ tới cực điểm, rất đẹp, vô cùng đẹp, hàng lông mày đen nhánh, đôi môi anh đào, ánh mắt trong veo như nước, là một khuôn mặt cực kỳ quyến rũ.
So với khuôn mặt của cô còn muốn đẹp hơn gấp trăm lần, coi như là hai mươi lần Bạch Lăng công lại, cũng không thể sánh bằng người phụ nữ trong gương này.
Điều này khiến cô vô cùng sợ hãi, không kìm nén được nữa.
"A..."
Bạch Lăng ôm mặt, hét lên một tiếng, chiếc gương liền rơi xuống đất, vỡ tan.
Cô ôm đầu, co rúc người lại: "Đây không phải là mặt tôi, không phải của tôi... không phải của tôi, không phải của tôi..."
Hai người vốn đang muốn nói chuyện, lập tức xoay người lại.
Người đàn ông áo đen vọt tới giường, thô lỗ xốc Bạch Lăng lên, túm áo cô, lạnh giọng quát:
"Lan San, con mẹ nó cô phát điên gì vậy, đừng tưởng rằng tôi không dám làm gì cô..."
Trên mặt Bạch Lăng lúc này đã toàn là nước mắt, ánh mắt trong suốt long lanh, tràn ngập đau thương.
Giống như một người bị chết chìm, khát khao tìm lấy một tia hy vọng, một cọng rơm có thể cứu mạng cô.
"Tôi... tôi... không biết, tôi thực sự không biết..." Không biết tại sao lại trở thành như vậy.
Áo viện quá mức rộng, bởi vì trên người có nhiều chỗ bị tổn thương, cho nên sau khi bôi thuốc cho cô, sợ rằng sẽ bị rơi ra, người chăm sóc cũng không có mặc đồ lót cho cô.
Anh ta đứng như vậy, liền nhìn thấy rõ ràng cảnh xuân bên trong, không sót một chút gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook