Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa
-
Chương 68
Vân Trạch gọi Thu Hâm lấy thuốc và vải xô tới, cậu chuẩn bị một ít nước muối, bảo Chung Hành cởi quần áo trên người ra.
Chung Hành chỉ cởi áo, Vân Trạch nhúng vải xô vào nước muối rồi lau sạch vết máu đen xung quanh, miệng vết thương trông rất dữ tợn, nhìn kỹ xuống, trên lưng Chung Hành còn có mấy vết thương khác nữa, mấy vết thương này lưu lại khi hắn mang binh đánh giặc.
Lúc Vân Trạch và Chung Hành xảy ra quan hệ với toàn vào ban đêm, trong màn giường cực kỳ tối. Vân Trạch không thấy rõ trên người Chung Hành có sẹo hay không, đa số tình huống ý thức Vân Trạch mơ màng, không nghiêm túc ngắm cơ thể Chung Hành nổi.
Mặc dù vải xô đã được vắt khô nhưng vẫn thấm nước muối, Vân Trạch biết Chung Hành sẽ cảm thấy đau, cậu không tìm được cách sạch sẽ hơn nên nhỏ giọng nhắc nhở Chung Hành: “Huynh nhịn chút nhé, sẽ rất đau, chờ một lát sẽ hết thôi.”
Cảm giác đau đớn của Chung Hành không mạnh, hắn rất dễ tiếp nhận việc này.
Nhưng khi hắn thấy Vân Trạch lo lắng như vậy, nhịn không được muốn bắt nạt cậu.
Ngón tay Vân Trạch mềm mại tinh tế, như có như không lướt qua cơ bắp của Chung Hành, cậu nghiêm túc làm sạch mép vết thương, dùng vải xô lau sạch huyết dịch chảy ra, rắc một lớp bột thuốc lên vết thương, hoang mang hỏi: “Ngự y nói bột thuốc này rất tốt, nhưng tại sao vết thương của huynh cứ luôn nứt ra, còn loại thuốc nào khác thay thế không?”
“Ngự y nói sẽ không sai.”
Vân Trạch quấn vải xô tầng tầng lớp lớp lên vết thương của Chung Hành, vừa mới băng bó xong. Vân Trạch đang định mặc quần áo cho hắn, đột nhiên lại bị Chung Hành đặt lên chân.
Vân Trạch khẽ giãy dụa.
“Vết thương đau.” Chung Hành nhỏ giọng nói, “Đừng nhúc nhích.”
Vân Trạch mở to hai mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Chung Hành: “Huynh muốn hôn ta à?”
Chung Hành cúi đầu hôn lên mặt Vân Trạch: “Không tức giận?”
“Vẫn còn.” Ánh mắt Vân Trạch né tránh, khuôn mặt chậm rãi ửng đỏ, “Huynh, huynh mặc quần áo vào trước đi.”
Chung Hành mặc áo ngoài vào, Vân Trạch ngồi trên đùi hắn, ngồi được một lát rồi chậm rãi ôm cổ Chung Hành: “Huynh đang bị thương, có muốn lên giường nghỉ ngơi không?”
Chung Hành ôm Vân Trạch về phòng, sau khi đặt lên giường lập tức nghiêm túc hôn Vân Trạch.
Vân Trạch ý loạn tình mê, trong đầu đều là chuyện xảy ra đêm qua.
Dù sao cũng còn trẻ, lúc trước không nhiệt tình với chuyện phòng the là vì chưa tiếp xúc đến. Đêm qua Chung Hành cho cậu cảm giác rất tuyệt, Vân Trạch có hơi tức giận, cũng thấy thích thích.
Cậu bị hôn đến vành tai đỏ bừng, chôn trong ngực Chung Hành: “Đừng nên nhúc nhích, vết thương sẽ nứt ra đó. Chúng ta nghỉ ngơi thôi, huynh nhắm mắt lại ngủ đi.”
Chung Hành vươn tay vào trong quần áo Vân Trạch: “Được.”
Vân Trạch cắn nhẹ môi dưới, hô hấp chậm rãi trở nên nặng nề, hai má đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Một lát sau cậu phát hiện Chung Hành đã nhắm mắt lại không còn động tác gì nữa, quay đầu ôm eo Chung Hành: “Huynh không được ngủ.”
Chung Hành chưa mở mắt, chỉ cười nói: “Sao đấy?”
Vân Trạch cọ cọ mặt lên cằm hắn, cúi đầu dịu dàng hôn lên cổ Chung Hành.
Cánh môi Vân Trạch rất mềm, hơn nữa ướt át ấm áp, được cậu hôn rất thoải mái.
Chung Hành bóp tay Vân Trạch: “Lúc thì bảo đi ngủ, lúc lại không được ngủ, rốt cuộc là muốn hay không?”
Vân Trạch dán sát vào hắn, lông mi mảnh dài cọ vào hai má Chung Hành rất ngứa, lông mi của cậu thật sự rất dài, người cũng cực đáng yêu, nhưng chính cậu không biết mình chính là một miếng bánh ngọt nhỏ, vẫn không biết sống chết trêu chọc Chung Hành: “Không muốn ngủ.”
Chung Hành ngửi được hơi thở trong trẻo sạch sẽ trên người Vân Trạch, hắn ôm chặt Vân Trạch vào ngực mình: “Vậy em muốn gì?”
Vân Trạch mê mang nhìn hắn.
Chung Hành vuốt ve khuôn mặt tinh tế của Vân Trạch, sau đó ngón tay điểm lên cánh môi cậu.
Hình dạng rất đẹp, màu sắc rất nhạt, mềm mại ướt át như cánh hoa đọng sương sớm.
Vân Trạch cắn ngón tay Chung Hành.
Chung Hành chống lên trán câu: “Muốn ăn?”
Vân Trạch ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tuy rằng Chung Hành đang bị thương, nhưng đút no Vân Trạch không phải là chuyện khó khăn.
Sau đó Vân Trạch coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vừa nghiêm túc mặc lại quần áo vừa nói với Chung Hành: “Ta vẫn còn tức giận đó.”
Chung Hành bóp mặt cậu: “Vừa nãy vẫn chưa thoải mái? Ta sẽ nghĩ hết mọi biện pháp dỗ dành tiểu công tử, chờ sau khi vết thương khỏi hẳn hầu hạ em cả đêm được không?”
Vân Trạch đẩy tay Chung Hành ra: “… Không phải.”
Một lát sau Vân Trạch tựa vào khuỷu tay Chung Hành ngủ mất, cậu rất mệt, nhưng lần này mi tâm đã giãn ra, không còn dáng vẻ buồn bực không vui như mấy ngày trước nữa.
···
Vân Thường Viễn nghe nói Hoàng đế đang bị bệnh nặng, mấy ngày rồi không lên triều.
Nhiếp chính vương cũng không chủ trì triều chính, chỉ cho người đưa tấu chương đến chỗ hắn.
Phùng gia và Liễu gia bị tịch biên, các đại thần ủng hộ Hoàng đế ai nấy hoảng sợ. Hai gia tộc này đều là đại gia tộc trong triều, nhất là Phùng gia, địa vị trong triều của Phùng Khôi vô cùng quan trọng, tướng sĩ dưới tay Nhiếp chính vương mang binh bao vây Phùng gia, trong cung có thái giám liều chết truyền tin tức cho Phùng Khôi, sau khi xem xong mật chỉ, không biết tại sao Phùng Khôi lại tự sát.
Có con cháu Phùng gia ở trong lao nói trên mật chỉ viết Hoàng đế định nhường hoàng vị cho Chung Hành.
Gần đây Chung Ký ác mộng liên miên, sợ chết dưới kiếm của Chung Hành, cơ thể hắn ta vốn không tốt, một mặt bẩm sinh không đủ, mặt khác uống thuốc chơi hư cơ thể của mình trên giường phi tần, hơn nữa lúc trước bị đầu Mạnh Bưu dọa sợ, mấy ngày nay nằm trên giường bệnh hay nói mê sảng.
Làm Hoàng đế như vậy chẳng có gì thú vị, hắn ta cảm thấy còn không bằng nhường cho Chung Hành, thật ra làm Vương gia cũng rất tốt.
Bất kể hắn ta có phải Hoàng đế hay không, thiên hạ này không tới phiên hắn ta làm chủ, ngay từ đầu Chung Ký không muốn nhận mệnh, hiện giờ không nhận mệnh cũng không được.
Phùng Khôi không cách nào tiếp nhận sự thật này, lão có lòng mà không có sức, cả nhà mình đã đi đến đường cùng. Phùng gia là gia tộc coi trọng lễ nghĩa, chưa từng vào ngục, Phùng Khôi không muốn vào trong ngục giam để bị tra tấn, dứt khoát treo cổ mình, cũng coi như bảo toàn danh nghĩa trung quân.
Tuy An Lạc hầu Vân Thường Viễn còn sống, nhưng lão còn khó chịu hơn Phùng Khôi. Dù Vân Dương làm xằng làm bậy thế nào cũng là con trai của lão, lão không thể cứng rắn ban chết được, mấy lần muốn đi tìm Vân Trạch, Chung Hành không cho lão cơ hội gặp mặt, vụ án không thể kéo dài tiếp nữa, cả Hình bộ đều đang lo lắng chuyện này.
Vân Thường Viễn chỉ có thể phán Vân Dương sau thu chém đầu, lão đến lao ngục gặp Vân Dương vài lần, ban đầu lải nhải nói mình làm hư gã, Vân Dương lại không hề tỏ vẻ đau lòng, còn cười nhạo Vân Thường Viễn giả vờ giả vịt, Vân Thường Viễn suýt nữa bị Vân Dương chọc tức cho hộc máu.
Ngày Vân Dương bị xử trảm Vân Thường Viễn cũng đi, lão mua chuộc đao phủ, bảo người ta dứt khoát chút, đừng để Vân Dương chịu nhiều đau khổ.
Vân Thường Viễn nghĩ anh mình đã chết, Vân Trạch cũng phải lộ diện hiện thân, tìm trong đám người một vòng vẫn không thấy, sau đó nhớ ra có lẽ Vân Trạch rất căm hận Vân Dương, nhiều năm qua Vân Dương đã đoạt hết thảy của Vân Trạch.
Mấy năm này với tình cảnh của Vân Trạch và Vân Dương, Vân Thường Viễn vẫn biết rất rõ, chỉ là ngoài mặt giả bộ hồ đồ, lão từng cảm thấy hai đứa nó đều là con của mình, dù ra sao thì vẫn phải bị mình kiềm chế, trên đời này không có mấy đứa con dám cãi lại cha, hiện tại một đứa chết một đứa rời khỏi mình, Vân Thường Viễn không biết sau này nên sống thế nào nữa.
Từ hạ sang thu, Vân Thường Viễn còn nhớ rất nhiều chuyện từ hồi đầu năm, thiên tai nhân họa, một phương phản loạn một phương nạn đói, hiện giờ đều đã qua cả rồi, mấy tháng nay phản quân ở Vĩ Châu đã bị tiêu diệt bảy tám phần, đến mùa thu rất nhiều nơi được mùa, thu được rất nhiều thuế, lần này hiếm thấy không có tham ô, quốc khố rốt cục đầy đủ.
Nghe nói Liễu gia và Phùng gia ngã xuống, không đề cập đến những thứ khác, trong hầm của hai nhà này chỉ nói đến bạc cũng có mấy trăm vạn lượng, lại là một khoản thu rất lớn.
Trong mấy tháng nay dân chúng Minh Đô ít khi tạo ra lời đồn về Nhiếp chính vương, không ít người nhìn thấy trên trời có dị tượng, khi thì có rồng bay tới từ hướng bắc, rơi vào trong viện của phủ Nhiếp chính vương.
Vân Thường Viễn biết đây là đạo sĩ dùng thủ thuật che mắt, mặc dù không rõ là ai đưa ra chủ ý này cho Chung Hành, nhưng chủ ý này không tồi, làm rất nhiều dân chúng phản đối Chung Hành yên tĩnh lại.
Người của Hình bộ đang dọn xác cho Vân Dương, Vân Dương cần chôn vào Vân gia, Vân Thường Viễn tìm trong đám người hồi lâu nhưng không tìm được Vân Trạch, chớp mắt thấy Vương Hi Hách, không nghĩ tới y lại đến xem náo nhiệt.
Vương Hi Hách liếc thấy Vân Thường Viễn: “Trong trường hợp làm người ta đau lòng này, ta cho rằng Hầu gia sẽ không đến.”
Vân Thường Viễn lắc đầu: “Con trai ta, dù có đau lòng đến đâu cũng phải gặp nó lần cuối.”
“Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước…” Vương Hi Hách thấy Vân Thường Viễn là cứ muốn châm chọc, Vương Hi Hách không ưa Vân Dương, lần này tới đây đơn thuần là xem náo nhiệt, “Hết thảy kết quả đều là vì Hầu gia không lo chuyện nhà không biết dạy con. Năm đó ngươi đối xử với em họ tốt một chút, nhìn thấy Vân Dương ức hiếp em ấy ta có thể điều tiết quan hệ của hai người bọn họ, mọi chuyện sẽ không đi đến tình trạng này.”
Vân Thường Viễn vốn đau lòng, hiện tại nghe thằng ranh con Vương Hi Hách này dám giáo huấn chính mình, lão tức giận chắp tay với Vương Hi Hách: “Lão phu thật sự là lĩnh giáo, cáo từ.”
Vương Hi Hách nhường đường cho lão.
Sau khi Vân Thường Viễn rời đi, một người cầm kẹo hồ lô đưa cho Vương Hi Hách: “Vương công tử, ngươi đừng để ý tới lão, lão quá bướng bỉnh. Ngươi có làm Gia Cát Lượng cũng vô dụng.”
Chung Thiệu đã về, cậu ta ở Vĩ Châu không gây họa mà còn có chút công lao.
Vương Hi Hách nhận lấy, ghét bỏ nhíu mày, nhưng vẫn cắn một cái.
Chung Thiệu cười: “Ăn ngon đúng không? Hôm qua ta đến phủ Hoàng thúc, Vân Thường Viễn muốn cáo lão hồi hương, gia môn bất hạnh, lão không còn mặt mũi ở lại trong triều nữa, dâng tấu chương mấy ngày liên tiếp nói muốn xin từ quan.”
Vương Hi Hách nói, “Em họ nói gì?”
“Không biết, Hoàng thúc không cho ta nói chuyện với cậu ấy.” Chung Thiệu sờ cằm mình, “Có lẽ trông ta đẹp quá, Hoàng thúc sợ cậu ấy chuyển sang yêu ta mất.”
Vương Hi Hách không nhịn được bật cười: “Ngươi cứ mơ mộng đi.”
“Thật mà.” Chung Thiệu nói, “Vân công tử gọi ta là ‘Quận vương’, ánh mắt Hoàng thúc nhìn ta giống như dao nhỏ, Vân công tử gọi ta là ‘Chung Thiệu’, ánh mắt của chú ấy vẫn giống như dao, làm Vân công tử cũng không biết nên gọi thế nào. Ngươi không tin? Đợi lát nữa qua đó với ta, xem Hoàng thúc tức giận đến cỡ nào.”
Chung Hành chỉ cởi áo, Vân Trạch nhúng vải xô vào nước muối rồi lau sạch vết máu đen xung quanh, miệng vết thương trông rất dữ tợn, nhìn kỹ xuống, trên lưng Chung Hành còn có mấy vết thương khác nữa, mấy vết thương này lưu lại khi hắn mang binh đánh giặc.
Lúc Vân Trạch và Chung Hành xảy ra quan hệ với toàn vào ban đêm, trong màn giường cực kỳ tối. Vân Trạch không thấy rõ trên người Chung Hành có sẹo hay không, đa số tình huống ý thức Vân Trạch mơ màng, không nghiêm túc ngắm cơ thể Chung Hành nổi.
Mặc dù vải xô đã được vắt khô nhưng vẫn thấm nước muối, Vân Trạch biết Chung Hành sẽ cảm thấy đau, cậu không tìm được cách sạch sẽ hơn nên nhỏ giọng nhắc nhở Chung Hành: “Huynh nhịn chút nhé, sẽ rất đau, chờ một lát sẽ hết thôi.”
Cảm giác đau đớn của Chung Hành không mạnh, hắn rất dễ tiếp nhận việc này.
Nhưng khi hắn thấy Vân Trạch lo lắng như vậy, nhịn không được muốn bắt nạt cậu.
Ngón tay Vân Trạch mềm mại tinh tế, như có như không lướt qua cơ bắp của Chung Hành, cậu nghiêm túc làm sạch mép vết thương, dùng vải xô lau sạch huyết dịch chảy ra, rắc một lớp bột thuốc lên vết thương, hoang mang hỏi: “Ngự y nói bột thuốc này rất tốt, nhưng tại sao vết thương của huynh cứ luôn nứt ra, còn loại thuốc nào khác thay thế không?”
“Ngự y nói sẽ không sai.”
Vân Trạch quấn vải xô tầng tầng lớp lớp lên vết thương của Chung Hành, vừa mới băng bó xong. Vân Trạch đang định mặc quần áo cho hắn, đột nhiên lại bị Chung Hành đặt lên chân.
Vân Trạch khẽ giãy dụa.
“Vết thương đau.” Chung Hành nhỏ giọng nói, “Đừng nhúc nhích.”
Vân Trạch mở to hai mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Chung Hành: “Huynh muốn hôn ta à?”
Chung Hành cúi đầu hôn lên mặt Vân Trạch: “Không tức giận?”
“Vẫn còn.” Ánh mắt Vân Trạch né tránh, khuôn mặt chậm rãi ửng đỏ, “Huynh, huynh mặc quần áo vào trước đi.”
Chung Hành mặc áo ngoài vào, Vân Trạch ngồi trên đùi hắn, ngồi được một lát rồi chậm rãi ôm cổ Chung Hành: “Huynh đang bị thương, có muốn lên giường nghỉ ngơi không?”
Chung Hành ôm Vân Trạch về phòng, sau khi đặt lên giường lập tức nghiêm túc hôn Vân Trạch.
Vân Trạch ý loạn tình mê, trong đầu đều là chuyện xảy ra đêm qua.
Dù sao cũng còn trẻ, lúc trước không nhiệt tình với chuyện phòng the là vì chưa tiếp xúc đến. Đêm qua Chung Hành cho cậu cảm giác rất tuyệt, Vân Trạch có hơi tức giận, cũng thấy thích thích.
Cậu bị hôn đến vành tai đỏ bừng, chôn trong ngực Chung Hành: “Đừng nên nhúc nhích, vết thương sẽ nứt ra đó. Chúng ta nghỉ ngơi thôi, huynh nhắm mắt lại ngủ đi.”
Chung Hành vươn tay vào trong quần áo Vân Trạch: “Được.”
Vân Trạch cắn nhẹ môi dưới, hô hấp chậm rãi trở nên nặng nề, hai má đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Một lát sau cậu phát hiện Chung Hành đã nhắm mắt lại không còn động tác gì nữa, quay đầu ôm eo Chung Hành: “Huynh không được ngủ.”
Chung Hành chưa mở mắt, chỉ cười nói: “Sao đấy?”
Vân Trạch cọ cọ mặt lên cằm hắn, cúi đầu dịu dàng hôn lên cổ Chung Hành.
Cánh môi Vân Trạch rất mềm, hơn nữa ướt át ấm áp, được cậu hôn rất thoải mái.
Chung Hành bóp tay Vân Trạch: “Lúc thì bảo đi ngủ, lúc lại không được ngủ, rốt cuộc là muốn hay không?”
Vân Trạch dán sát vào hắn, lông mi mảnh dài cọ vào hai má Chung Hành rất ngứa, lông mi của cậu thật sự rất dài, người cũng cực đáng yêu, nhưng chính cậu không biết mình chính là một miếng bánh ngọt nhỏ, vẫn không biết sống chết trêu chọc Chung Hành: “Không muốn ngủ.”
Chung Hành ngửi được hơi thở trong trẻo sạch sẽ trên người Vân Trạch, hắn ôm chặt Vân Trạch vào ngực mình: “Vậy em muốn gì?”
Vân Trạch mê mang nhìn hắn.
Chung Hành vuốt ve khuôn mặt tinh tế của Vân Trạch, sau đó ngón tay điểm lên cánh môi cậu.
Hình dạng rất đẹp, màu sắc rất nhạt, mềm mại ướt át như cánh hoa đọng sương sớm.
Vân Trạch cắn ngón tay Chung Hành.
Chung Hành chống lên trán câu: “Muốn ăn?”
Vân Trạch ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tuy rằng Chung Hành đang bị thương, nhưng đút no Vân Trạch không phải là chuyện khó khăn.
Sau đó Vân Trạch coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vừa nghiêm túc mặc lại quần áo vừa nói với Chung Hành: “Ta vẫn còn tức giận đó.”
Chung Hành bóp mặt cậu: “Vừa nãy vẫn chưa thoải mái? Ta sẽ nghĩ hết mọi biện pháp dỗ dành tiểu công tử, chờ sau khi vết thương khỏi hẳn hầu hạ em cả đêm được không?”
Vân Trạch đẩy tay Chung Hành ra: “… Không phải.”
Một lát sau Vân Trạch tựa vào khuỷu tay Chung Hành ngủ mất, cậu rất mệt, nhưng lần này mi tâm đã giãn ra, không còn dáng vẻ buồn bực không vui như mấy ngày trước nữa.
···
Vân Thường Viễn nghe nói Hoàng đế đang bị bệnh nặng, mấy ngày rồi không lên triều.
Nhiếp chính vương cũng không chủ trì triều chính, chỉ cho người đưa tấu chương đến chỗ hắn.
Phùng gia và Liễu gia bị tịch biên, các đại thần ủng hộ Hoàng đế ai nấy hoảng sợ. Hai gia tộc này đều là đại gia tộc trong triều, nhất là Phùng gia, địa vị trong triều của Phùng Khôi vô cùng quan trọng, tướng sĩ dưới tay Nhiếp chính vương mang binh bao vây Phùng gia, trong cung có thái giám liều chết truyền tin tức cho Phùng Khôi, sau khi xem xong mật chỉ, không biết tại sao Phùng Khôi lại tự sát.
Có con cháu Phùng gia ở trong lao nói trên mật chỉ viết Hoàng đế định nhường hoàng vị cho Chung Hành.
Gần đây Chung Ký ác mộng liên miên, sợ chết dưới kiếm của Chung Hành, cơ thể hắn ta vốn không tốt, một mặt bẩm sinh không đủ, mặt khác uống thuốc chơi hư cơ thể của mình trên giường phi tần, hơn nữa lúc trước bị đầu Mạnh Bưu dọa sợ, mấy ngày nay nằm trên giường bệnh hay nói mê sảng.
Làm Hoàng đế như vậy chẳng có gì thú vị, hắn ta cảm thấy còn không bằng nhường cho Chung Hành, thật ra làm Vương gia cũng rất tốt.
Bất kể hắn ta có phải Hoàng đế hay không, thiên hạ này không tới phiên hắn ta làm chủ, ngay từ đầu Chung Ký không muốn nhận mệnh, hiện giờ không nhận mệnh cũng không được.
Phùng Khôi không cách nào tiếp nhận sự thật này, lão có lòng mà không có sức, cả nhà mình đã đi đến đường cùng. Phùng gia là gia tộc coi trọng lễ nghĩa, chưa từng vào ngục, Phùng Khôi không muốn vào trong ngục giam để bị tra tấn, dứt khoát treo cổ mình, cũng coi như bảo toàn danh nghĩa trung quân.
Tuy An Lạc hầu Vân Thường Viễn còn sống, nhưng lão còn khó chịu hơn Phùng Khôi. Dù Vân Dương làm xằng làm bậy thế nào cũng là con trai của lão, lão không thể cứng rắn ban chết được, mấy lần muốn đi tìm Vân Trạch, Chung Hành không cho lão cơ hội gặp mặt, vụ án không thể kéo dài tiếp nữa, cả Hình bộ đều đang lo lắng chuyện này.
Vân Thường Viễn chỉ có thể phán Vân Dương sau thu chém đầu, lão đến lao ngục gặp Vân Dương vài lần, ban đầu lải nhải nói mình làm hư gã, Vân Dương lại không hề tỏ vẻ đau lòng, còn cười nhạo Vân Thường Viễn giả vờ giả vịt, Vân Thường Viễn suýt nữa bị Vân Dương chọc tức cho hộc máu.
Ngày Vân Dương bị xử trảm Vân Thường Viễn cũng đi, lão mua chuộc đao phủ, bảo người ta dứt khoát chút, đừng để Vân Dương chịu nhiều đau khổ.
Vân Thường Viễn nghĩ anh mình đã chết, Vân Trạch cũng phải lộ diện hiện thân, tìm trong đám người một vòng vẫn không thấy, sau đó nhớ ra có lẽ Vân Trạch rất căm hận Vân Dương, nhiều năm qua Vân Dương đã đoạt hết thảy của Vân Trạch.
Mấy năm này với tình cảnh của Vân Trạch và Vân Dương, Vân Thường Viễn vẫn biết rất rõ, chỉ là ngoài mặt giả bộ hồ đồ, lão từng cảm thấy hai đứa nó đều là con của mình, dù ra sao thì vẫn phải bị mình kiềm chế, trên đời này không có mấy đứa con dám cãi lại cha, hiện tại một đứa chết một đứa rời khỏi mình, Vân Thường Viễn không biết sau này nên sống thế nào nữa.
Từ hạ sang thu, Vân Thường Viễn còn nhớ rất nhiều chuyện từ hồi đầu năm, thiên tai nhân họa, một phương phản loạn một phương nạn đói, hiện giờ đều đã qua cả rồi, mấy tháng nay phản quân ở Vĩ Châu đã bị tiêu diệt bảy tám phần, đến mùa thu rất nhiều nơi được mùa, thu được rất nhiều thuế, lần này hiếm thấy không có tham ô, quốc khố rốt cục đầy đủ.
Nghe nói Liễu gia và Phùng gia ngã xuống, không đề cập đến những thứ khác, trong hầm của hai nhà này chỉ nói đến bạc cũng có mấy trăm vạn lượng, lại là một khoản thu rất lớn.
Trong mấy tháng nay dân chúng Minh Đô ít khi tạo ra lời đồn về Nhiếp chính vương, không ít người nhìn thấy trên trời có dị tượng, khi thì có rồng bay tới từ hướng bắc, rơi vào trong viện của phủ Nhiếp chính vương.
Vân Thường Viễn biết đây là đạo sĩ dùng thủ thuật che mắt, mặc dù không rõ là ai đưa ra chủ ý này cho Chung Hành, nhưng chủ ý này không tồi, làm rất nhiều dân chúng phản đối Chung Hành yên tĩnh lại.
Người của Hình bộ đang dọn xác cho Vân Dương, Vân Dương cần chôn vào Vân gia, Vân Thường Viễn tìm trong đám người hồi lâu nhưng không tìm được Vân Trạch, chớp mắt thấy Vương Hi Hách, không nghĩ tới y lại đến xem náo nhiệt.
Vương Hi Hách liếc thấy Vân Thường Viễn: “Trong trường hợp làm người ta đau lòng này, ta cho rằng Hầu gia sẽ không đến.”
Vân Thường Viễn lắc đầu: “Con trai ta, dù có đau lòng đến đâu cũng phải gặp nó lần cuối.”
“Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước…” Vương Hi Hách thấy Vân Thường Viễn là cứ muốn châm chọc, Vương Hi Hách không ưa Vân Dương, lần này tới đây đơn thuần là xem náo nhiệt, “Hết thảy kết quả đều là vì Hầu gia không lo chuyện nhà không biết dạy con. Năm đó ngươi đối xử với em họ tốt một chút, nhìn thấy Vân Dương ức hiếp em ấy ta có thể điều tiết quan hệ của hai người bọn họ, mọi chuyện sẽ không đi đến tình trạng này.”
Vân Thường Viễn vốn đau lòng, hiện tại nghe thằng ranh con Vương Hi Hách này dám giáo huấn chính mình, lão tức giận chắp tay với Vương Hi Hách: “Lão phu thật sự là lĩnh giáo, cáo từ.”
Vương Hi Hách nhường đường cho lão.
Sau khi Vân Thường Viễn rời đi, một người cầm kẹo hồ lô đưa cho Vương Hi Hách: “Vương công tử, ngươi đừng để ý tới lão, lão quá bướng bỉnh. Ngươi có làm Gia Cát Lượng cũng vô dụng.”
Chung Thiệu đã về, cậu ta ở Vĩ Châu không gây họa mà còn có chút công lao.
Vương Hi Hách nhận lấy, ghét bỏ nhíu mày, nhưng vẫn cắn một cái.
Chung Thiệu cười: “Ăn ngon đúng không? Hôm qua ta đến phủ Hoàng thúc, Vân Thường Viễn muốn cáo lão hồi hương, gia môn bất hạnh, lão không còn mặt mũi ở lại trong triều nữa, dâng tấu chương mấy ngày liên tiếp nói muốn xin từ quan.”
Vương Hi Hách nói, “Em họ nói gì?”
“Không biết, Hoàng thúc không cho ta nói chuyện với cậu ấy.” Chung Thiệu sờ cằm mình, “Có lẽ trông ta đẹp quá, Hoàng thúc sợ cậu ấy chuyển sang yêu ta mất.”
Vương Hi Hách không nhịn được bật cười: “Ngươi cứ mơ mộng đi.”
“Thật mà.” Chung Thiệu nói, “Vân công tử gọi ta là ‘Quận vương’, ánh mắt Hoàng thúc nhìn ta giống như dao nhỏ, Vân công tử gọi ta là ‘Chung Thiệu’, ánh mắt của chú ấy vẫn giống như dao, làm Vân công tử cũng không biết nên gọi thế nào. Ngươi không tin? Đợi lát nữa qua đó với ta, xem Hoàng thúc tức giận đến cỡ nào.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook