Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay lớn thò vào.

Sắc mặt Hứa Tứ vẫn như thường, bước vào thang máy trong tay còn mang theo đồ Đường Nguyện đưa cho anh.

"Em chạy cái gì chứ?"
"Tôi đâu có chạy."
"Không có?"

Hứa Tứ từ trên cao nhìn chằm chằm Đường Nguyện, ánh mắt sắc bén kia dò xét giống như hai ánh đèn.

"Thì không phải tôi sợ bạn gái của anh hiểu lầm sao?"
"Tôi không có bạn gái."

"Người kia không phải?" Đường Nguyện nhướng mày, ánh mắt vô thức dời xuống dưới, "Vậy là loại quan hệ đó? Khó trách phải đi khám khoa nam."

Nghe cô trêu chọc, Hứa Tứ nhíu chặt đôi mày kiếm: "Trong lòng em tôi là người như vậy sao?"

Thấy Hứa Tứ nổi giận, Đường Nguyện cũng không tiện ba hoa nữa.

"Chỉ đùa một chút thôi mà, cảnh sát Hứa đừng tức giận."

"Bây giờ tôi không phải cảnh sát Hứa." Anh ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói, "Đó là đồng nghiệp trong đơn vị, tới đưa tài liệu cho tôi."

Lúc này thang máy đã đến tầng một.
"Hứa Tứ, vậy ra anh cố ý đuổi theo tôi để giải thích sao?" Cô cười híp mắt, giống hệt như một tiểu hồ ly giảo hoạt.

Hứa Tứ đi theo cô ra khỏi thang máy, sau đó lập tức chuyển hướng, "Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ xuống đây mua thuốc lá thôi."


"Tiểu Hứa, cô gái kia đã đi xa rồi, là bạn gái của cậu sao?" Ông chủ hóng hớt xích lại gần, ánh mắt láo liêng như kẻ trộm.

Hứa Tứ là người nổi tiếng toàn bộ tiểu khu Bích Thủy này, có ngoại hình có khí chất còn làm nghề cảnh sát.
Trong tiểu khu có biết bao bác trai bác gái muốn giới thiệu con gái hay cháu gái của mình cho anh làm bạn gái, nhưng đều bị Hứa Tứ lạnh lùng từ chối.

"Không phải."


"Chú là người từng trải, chú hiểu được mà, thích thì nhanh cái tay lên, mấy cô gái tốt không đợi ai bao giờ đâu."

Hứa Tứ mặt không chút thay đổi nhận lấy thuốc lá rồi đi lên lầu.

"Anh Hứa, anh về rồi à, tôi hâm nóng canh gà cho anh rồi đấy."

Nhìn canh gà thơm lừng trên bàn, Hứa Tứ không chút động đậy.

"Cô mang về đi, tôi không thích uống canh gà."

Ý cười trên mặt Hà Tuệ cứng đờ: "Vậy hai món này anh ăn đi."
"Không cần, đã có người làm cho tôi rồi."

Anh lắc lắc cái túi vải trong tay, bình tĩnh đặt lên trên bàn.

Mặc dù không nghĩ tới Đường Nguyện biết nấu cơm, nhưng trong lòng Hứa Tứ vẫn có chút mong chờ.

Hai món mặn một món canh, còn có một hộp cơm.
Hà Tuệ nhìn bát canh kia, biểu cảm trên mặt càng khó coi hơn.

Đây phải cũng là một bát canh gà sao?

"Anh Hứa, không phải anh chưa bao giờ ăn thức ăn bên ngoài sao?"


"Đây không phải..."
Hứa Tứ vừa định giải thích đây là Đường Nguyện làm cho anh, Hà Tuệ đã xé miếng dán trên nắp nhựa xuống.

"Nhắc nhở ấm áp, đang bận rộn cũng phải nhớ ăn cơm nhé, thêm Wechat phục vụ khách hàng, đánh giá năm sao sẽ hoàn lại năm đồng, mang ba bức ảnh đánh giá năm sao sẽ được hoàn lại mười đồng, anh Hứa, anh có muốn thêm không?

Bàn tay Hứa Tứ cầm đũa nổi gân xanh.

Anh còn tưởng rằng tờ giấy hình trái tim kia là Đường Nguyện viết lời nói ấm lòng gì đó, vốn định chờ Hà Tuệ đi rồi mới chậm rãi xem thử.

"Anh Hứa, anh không sao chứ?"

Lúc ở cục cảnh sát, gặp phải vụ án khó khăn như thế nào Hà Tuệ cũng chưa từng thấy Hứa Tứ lộ ra dáng vẻ này.

"Không sao." Anh lặng lẽ thở dài, "Thỉnh thoảng ăn bên ngoài một lần, coi như thay đổi khẩu vị."

Ngoài cửa sổ vẫn râm ran tiếng ve kêu.

Sau khi nghỉ phép, Hứa Tứ trở về đơn vị

Anh cảnh sát ngày hôm qua tiếp đãi Đường Nguyện đầy vẻ hưng phấn tiến tới.

"Đội trưởng Hứa, hôm qua thì ra Tiểu Đường đến tìm anh, còn hỏi thăm địa chỉ của anh nữa."

Hứa Tứ mặt không chút thay đổi nhìn tài liệu trong tay.

"Đội trưởng Hứa, Đường Nguyện đó đã có bạn trai chưa, à thì, tôi, tôi có thể thêm..."

Hai chữ Wechat còn chưa nói xong, Hứa Tứ đã ngẩng đầu lên.

"Trương Phàm, sau này đừng tùy tiện tiết lộ địa chỉ nhà tôi cho người khác."

Trương Phàm gãi đầu, "Tôi tưởng cô ấy là bạn nối khố của anh, cho nên tôi mới..."

"Tôi không nói Đường Nguyện." Anh đứng dậy, cầm lấy một chồng tài liệu, "Đội một đến phòng họp mở cuộc họp."


"Không phải Đường Nguyện, vậy thì là ai?" Trương Phàm đi theo sau lưng, lẩm bẩm một mình.

Hơn 12 giờ.

Hứa Tứ xách túi vải mà Đường Nguyện đưa cơm đi tới bệnh viện
nhân dân Điện Thương

"Anh tìm Đường Nguyện à? Vừa rồi cô ấy đi với một anh chàng đẹp trai rồi." Nữ bác sĩ trẻ tuổi đẩy gọng kính trên sống mũi, vẻ mặt hóng hớt nhìn Hứa Tứ.

"Anh là bệnh nhân của cô ấy sao?"

"Không phải, bỏ đi, phiền cô giao cái này cho cô ấy giúp tôi."

"Này này, anh tên gì vậy, lát nữa tôi sẽ chuyển lời giúp anh."

Hứa Tứ hơi mím môi: "Cứ nói là bạn của cô ấy đi."

"Bạn bè của Đường Nguyện ở Điên Thương ngoại trừ tôi và Tô San còn có ai khác chứ. À, hình như còn có một người bạn nối khố làm cảnh sát, chẳng lẽ anh chính là Hứa Tứ?" Nữ bác sĩ sốc đến nỗi hai tay bum kín miệng.

"Cảnh sát Hứa, gì nhỉ, à tôi nghe Đường Nguyện nói anh không được? Tuy tôi là người mới vào nghề, nhưng thầy của tôi đã có hơn 30 năm kinh nghiệm chữa bệnh trong phương diện này, có cần tôi giúp anh đi cửa sau không?"

Nhưng mà thân thể anh cường tráng như vậy, thật sự giống như Đường Nguyện nói sao?


Cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của nữ bác sĩ, Hứa Tứ nghẹn ngào không nói nên lời, tay buông xuống bên hông đã nắm chặt thành quyền.

Đường Nguyện chết tiệt!

Anh vốn còn muốn mời Đường Nguyện ăn cơm trưa để cải thiện quan hệ giương cung bạt kiếm của hai người.

Không ngờ người phụ nữ này lại đi rêu rao anh ở khắp mọi nơi.

Đường Nguyện, em giỏi lắm, cực kỳ giỏi.
Trương Phàm đang ăn cơm thì thấy Hứa Tứ nổi giận đùng đùng từ bên ngoài trở về.

"Đội trưởng Hứa, không phải anh đi ra ngoài ăn cơm sao?"

Trả lời anh ta là một tiếng đóng cửa cực mạnh.

Trương Phàm rụt cổ, ấn chặt trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch.

"Đáng sợ quá đáng sợ quá, đội trưởng Hứa hôm nay quá kỳ quái."


Buổi chiều lại bắt đầu đổ mưa nhỏ, tí tách tí tách.

"Anh Hứa, hôm nay anh cũng phải
tăng ca sao?" Hà Tuệ đứng trước cửa văn phòng Hứa Tứ.

"Ừ, vụ án này phải suy nghĩ lại, tôi muốn làm rõ ràng rồi mới tan ca."
"vậy tôi ở lại tăng ca với anh nhé"
"Không cần, tôi thích yên tĩnh một mình."

Hà Tuệ cắn cắn môi, rũ mí mắt xuống che đi chút mất mát kia.

Lúc này, Trương Phàm kích động từ bên ngoài chạy tới.

"Đội trưởng Hứa, Đường Nguyện tới,cô ấy tới tìm anh."


Nghe thấy Đường Nguyện, Hà Tuệ vô thức quay đầu nhìn Hứa Tứ đang chậm rãi đứng dậy.

"Cô ấy tới làm gì." Trong giọng nói của Hứa Tứ mang theo chút phiền não, nhưng bước chân không hề dừng lại.

Trong sảnh trước, Đường Nguyện xoay chiếc ô trong tay nhàm chán chờ Hứa Tứ.

"Bịch bịch bịch"

Tiếng bước chân trầm ổn truyền đến.

"Em tới đây làm gì?"

"Tôi nghe nói hôm nay anh đến bệnh viện tìm tôi, có chuyện gì không thể gửi tin nhắn cho tôi sao?"

"Vậy em thì sao?" Anh nhìn chằm chằm Đường Nguyện, "Em cũng đâu có gửi tin nhắn gì cho tôi."

-/hết chương/-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương