Công Chúa Dã Man
Chương 10

Một cung nữ bước vào, là Độc Cô Dận đặc biệt lựa chọn để đưa tới hầu hạ Cáp Liên.

"Công chúa, Vương gia đặc biệt sai nô tỳ tới hầu công chúa thay quần áo".

"Thay quần áo? Người nói là thay quần áo sao?" - Tại sao người trong cung nói chuyện đều có vẻ nho nhã vậy? Làm cho nàng nghe rất không quen tai.

"Dạ, Vương gia nói người lần đầu tới Trung Nguyên, đại khái không có quen với trang phục của người hán, cho nên đặc biệt phái nô tỳ tới hầu hạ người thay quần áo?" - Cung nữ vẫn quỳ trên mặt đất như cũ.

"Đứng lên đi! Đứng lên đi! Tại sao vừa gặp ngươi liền quỳ như vậy? Dưới đất không bẩn sao?" - Cáp Liên kéo nàng lên: "Ngươi tên gì?"

"Bẩm công chúa, nô tỳ tên Thái Thì".

"Ừ, tên không tệ" - Thật ra thì ngay cả hai chữ này viết như thế nào nàng cũng không biết: "Ngươi tới vừa hay đúng lúc, ta hỏi ngươi, ở đây chỗ nào xuất cung nhanh nhất, đường đi nào bí mật nhất?".

"Dạ? Cái này.... công chúa, người muốn xuất cung?" - Thái Thì có chút kinh ngạc, không phải nghe nói vị công chúa Hạ Lan tộc này vừa mới vào cung không lâu sao? Tại sao lại muốn xuất cung rồi?

Cáp Liên vốn định nói cho nàng ta biết mình định "trốn xuất cung", nhưng lại sợ nàng ta đến nói cho Độc Cô Dận, khiến nàng không bỏ trốn được, vì vậy nàng vộ vàng chuyển đề tài: "Không có không có, không có, chỉ là ta vừa mới nhập cung, đối với đường xá nơi này không quen, muốn hỏi một chút thôi".

"Công chúa, người yên tâm, Vương gia đã ra lệnh rồi, sau khi người thay quần áo xong, ngài sẽ đích thân dẫn người dạo xung quanh hoàng cung một chút".

Cáp Liên len lén hừ một tiếng, cái tên Vương gia thối này nhất định không có ý tốt gì!

"Công chúa?"

"Hả?"

"Người nên thay quần áo thôi?"

"Ta thật sự không muốn mặc loại quần áo này?" - Cáp Liên nhăn mày cầm bộ quần áo mỏng lên: "Vậy liệu may mặc mỏng như vậy, lại nhẹ như vậy, mặc lên người sẽ ấm sao? Có thể nhìn xuyên qua hay không?".

Nghe nàng hỏi vấn đề đáng yêu như vậy, Thái Thì không nhịn được bật cười khì khì một tiếng: "Công chúa, người yên tâm, những quần áo này làm thế nào để mặc, mặc bao nhiêu, đều rất được xem trọng, tuyệt đối sẽ không để cho người chỉ mặc những quần áo mỏng như lụa này ra cửa".

"Đươc rồi! Dù sao thì ta cũng không thể tự mặc, ngươi đến giúp ta đi" - Cáp Liên nhụt chí buông quần áo trong ta ra, ngoan ngoãn đứng ở giữa phòng, chờ Thái Thì tới hầu hạ nàng thay quần áo.

Sau một lúc luống cuống chân tay, cuối cùng khó khăn lắm Thái Thì mới đem toàn bộ quần áo phụ kiện tất cả mặc đều mặc vào cho Cáp Liên, chỉ là lần đầu tiên mặc quần áo người hán nàng thật sự không quen, thỉnh thoảng đông kéo kéo, tây sờ sờ, vừa oán trách: "Quần áo này tại sao kỳ quái như vậy? Phía dưới tại sao không có quần? Gió đều lùa vào trong váy của ta rồi! Còn giày này, tại sao lại mềm như vậy? Bước đi thật kỳ quái, như này làm sao có thể cưỡi ngựa?"

"Công chúa, bộ quần áo này mặc ở trên người người rất đẹp" Thái Thì vừa khéo léo chải tóc cho nàng, vừa tiếp tục nói: "Trăm ngàn lần người đừng ghét bỏ bộ quần áo này! Đây là do đích thân Lăng An Vương tự mình chọn cho người, nhìn xem, chiếc váy lụa mỏng mầu xanh lá cây này chính là tơ lụa nổi tiếng của nhà họ Tô ở Dương Châu, hoàn toàn làm bằng thủ công, trong thiên hạ chỉ có trong hoàng cung mới có thể có cơ hội dùng tới".

"Vậy sao? Loại vải này thật sự tốt như vậy sao?" - Cáp Liên vừa nghe thấy Thái Thì nói thế, cũng tò mò sờ sờ quần lụa mỏng trên người, đúng là sờ vào vô cùng trơn vô cùng mềm: "A, thực sự vô cùng thoải mái nha". Chưa từng thấy loại vải thủ công nào tỉ mỉ như vậy, nàng không nhịn được khen ngợi.

"Đúng vậy! Công chúa, người thật sự là may mắn! Nếu như không phải người sẽ trở thành Lăng An Vương phi, chỉ sợ cũng không có cơ hội mặc bộ quần áo tốt như này".

Chờ một chút! Thái Thì vừa mới nói gì?

Lăng an vương phi?

Nàng ta nói "Vương phi" có phải chính là nói đến vợ của Lăng An Vương không?

"Muốn ta gả cho Lăng An Vương sao?" - Cáp Liên chỉ vào mũi mình.

"Đúng vậy ạ!" - Thái Thì vẫn tươi cười như cũ: "Không phải chuyện này ai ai trong cung cũng biết rồi sao! Hoàng thượng còn đặc biệt hạ chỉ ban cho Lăng An Vương gấm bạch hà của nhà họ Vũ Văn ở Vân Nam làm quà tặng lễ thành hôn! Lăng An Vương là đệ đệ duy nhất của hoàng thượng, hắn muốn thành hôn, hoàng thượng vô cùng vui mừng...."

"Ngươi nói lại một lần nữa xem! Muốn ta gả cho Lăng An Vương?" - Cáp Liên nhíu chặt mày, đôi mắt xanh hơi loét lên tức giận.

Rốt cuộc là có chuyện gì xẩy ra ở đây vậy?

Tại sai biến thành muốn nàng gả cho Lăng An Vương?

"Buồn cười!Gọi Lăng An Vương tới đây nói cho rõ ràng! Ai muốn gả cho hắn" - Nàng tức giận giậm chận, đưa tay muốn lập tức cởi bỏ bộ quần áo trên người mình xuống.

"Công chúa, không được! Đây chính là bộ quần áo do chính Lăng An Vương đặc biệt chọn cho người".

"Ta nhổ vào! Ai thèm! Cho dù ta không có quần áo để mặc cũng không muốn mặc thứ quần áo quái quỷ này".

"Đây chính là do nàng nói đó" - Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng.

Thái Thì thở dốc vì kinh ngạc, liền vội vàng xoay người quỳ xuống: "Tham kiến Lăng An Vương ".

"Ngươi đi ra ngoài đi" - Trên mặt Độc Cô Dận không hề nhìn ra chút cảm xúc nào, cũng không biết rốt cuộc vừa rồi hắn có nghe thấy những lời Cáp Liên vừa nói hay không.

Thái Thì hoảng hốt nhanh chóng lui ra ngoài, trong lúc nhất thời cũng quên mất vừa rồi với chải được một nửa đầu cho Cáp Liên, lược vẫn còn ở lại trên tóc Cáp Liên!

"Lăng An Vương! Ngươi nói rõ ràng...." - Cáp Liên hung hăng nhìn chằm chằm Độc Cô Dận, giống như chỉ ước gì không thể lập tức xông lên giống như sói.

"Tên ta là Độc Cô Dận, nhớ kỹ".

"Cái gì mà chim quốc? Ta còn tưởng là ma tước cơ đấy!" (Độc Cô Dận và chim quốc phát âm trong tiếng trung giống nhau)

"Là Độc, Cô, Dận! Nhớ thật kỹ!" Nói cũng kỳ lạ, ở trước mặt Cáp Liên hắn sẽ liền không che giấu mình nữa, trong lòng nghĩ cái gì đều không khách khí nói ra: "Tiểu nha đầu không có giáo dục này! Ngay cả tên tuổi của ta cũng không gọi, còn dám hung hăng như vậy?".

"Ai..... ai mới là người không có giáo dục! Ta dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi! Chẳng lẽ không ai dạy ngươi phải báo đáp với người có ơn với ngươi như thế nào sao?".

"Đối với đại ơn cứu mạng của ngươi ta lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng, cho nên ta mới muốn kết hôn với ngươi, dùng cả đời của ha để trả lại ân tình của ngươi, như vậy còn chưa đủ sao? Làm người không thể quá tham lam đâu" - Trêu đùa trước mặt con sói con đang giương nanh múa vuốt này, không biết vì sao tâm trạng Độc Cô Dận đặc biệt tốt.

"Ngươi.... ngươi....." - Cáp Liên bị hắn chọc giận không thốt nên lời, chỉ có thể đứng tại chỗ giậm chận: "Ta không muốn gả cho ngươi! ta muốn gặp cữu cữu! ta muốn trở về".

"Cho dù gặp nàng cũng không thể làm được gì khác, chính ông ta muốn ta cưới nàng đó".

"Ngươi nói cái gì" - Nàng thật sự không thể tin được vào tai mình: "Ngươi lừa ta! Cữu cữu ta làm sao có thể muốn ta cưới ngươi?"

"Ngốc nghếch" - Độc Cô Dận đi lên trước, dùng tay khẽ cốc một cái lên trán cáp liện: "Cũng không nghĩ xem, chị cả như nàng không đi lấy chồng, thì đám con gái của hắn làm sao có thể lập gia đình? So với đám con gái bảo bối của hắn, một kẻ hay gây chuyện rắc rối như nàng dĩ nhiên bị hy sinh là rất đáng giá".

"Ngươi lừa ta" - Nàng né tránh tay của hắn, làm bộ sẽ phải xông ra: "Ta muốn trở về tìm cữu cữu hỏi cho rõ ràng".

"Ta nghĩ bât giờ tốt nhất là nàng đừng nên trở về".

"Tại sao?" - Nàng dừng bước.

"Bởi vì chắc chắn Nhã Trát Mộc đã vội vã trở về làm hôn sự rồi! Nàng trở về sẽ chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì? Nếu nàng thực sự trở về, ta nghĩ hôn sự của con gái hắn nhất định sẽ bị lỡ làng, cho nên tốt nhất là nàng không nên trở về, mà hãy ngoan ngoãn gả cho ta, ở lại trong hoàng cung hưởng vinh hoa phú quý cả đời không tốt sao?".

"Tất nhiên là không tốt rồi".

"Gả cho ta không tốt sao? ta có quyền có thế, trẻ tuổi anh tuấn, mấy năm qua có không ít tiểu thư của các nhà vẫn xin hoàng huynh ta nói giúp, muốn gả cho ta, nhưng đều bị ta từ chối".

"Khoác lác! ta nghĩ nhất định là vì ngươi quá háo sắc, toàn bộ con gái gặp ngươi đều bị dọa chạy mất".

"Không, không phải như vậy. Chẳng lẽ nàng không muốn biết điểm đáng yêu của ta sao?"

"Không muốn" - Cáp Liên rất dứt khoát từ chối

"Không muốn biết cũng không sao, dù sao ta cưới nàng cũng là việc chắc chắn rồi".

"Độc Cô Dận!"

"Rất tốt, rất tốt, lần này gọi tên rất đúng, xem ra nàng cũng khá thông minh đó chứ! Đúng là trẻ con dễ dạy".

"Tốt? Tốt cái gì mà tốt? Ta nói là ta không muốn gả cho ngươi, ngươi nghe không hiểu sao?" - Nàng gấp đến độ nước mắt cũng chảy ra, tại sao người đàn ông này không nói lý lẽ chút nào hết vậy?

"Nàng thật sự không muốn gả?" - Con ngươi đen nhanh của Độc Cô Dận chợt tối sầm lại

"Không lấy".

"Thật sự?" - Hắn từng bước tiến lại gần.

"Không..... này! Ngươi đừng có bước lại đây nữa! Này.... ối!”

Cái tên háo sắc này! Tại soa hắn lại có thể hôn nàng?

Cáp Liên xấu hổ, muốn giãy giụa lại phát hiện nam nhân này mạnh mẽ hơn nàng tưởng, tay nàng muốn đẩy hai tay đang ôm nàng ra, nhưng hoàn toàn không thể nào xê dịch được đối phương một phân nào, vì vậy nàng chỉ có thể dùng sức nắm chặt cánh tay của hắn này, lại cảm nhận được bắp thịt rắn chắc trên cánh tay ấy.

Nàng cố gắng nhìn chằm chằm Độc Cô Dận, thấy đôi mắt phượng của đối phương cũng đang mỉm cười thì giãy giụa từ từ mềm nhũ ra.

Tại sao hắn lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình?

Nóng bỏng như vậy, trần trụi như vậy, giống như trên người nàng bây giờ không mảnh vải che thân.

Đúng rồi, nhất định là vì bộ quần áo người hán kỳ quái này, chất liệu mỏng như vậy, mặc vào lại khẽ bay bay, nam nhân này nhất định là muốn ăn đậu hũ của nàng nên mới cố ý chọn loại quần áo này cho nàng!

Nàng há miệng muốn mắng người, lại làm cho Độc Cô Dận có cơ hội dò xét đi vào trong, nàng kìm lòng không được rên rỉ một tiếng, cảm thấy cơ thể hắn đột nhiên căng thẳng.

Thân thể dần dần mềm nhũ, hô hấp dần dần dồn dập, đầu óc dần dần mơ hồ, ý thức trở nên hỗn loạn, nàng chỉ biết vịn thật chặt vào nam nhân trước mặt, giống như chỉ sợ vừa buông tay thì hai chân không biết mềm nhũn từ lúc nào sẽ không chống đỡ nổi.

Không biết trả qua lâu, đúng lúc Cáp Liên sắp không thể hô hấp được nữa, Độc Cô Dận mới lưu luyến không rời, rời khỏi đôi môi sưng đỏ của nàng.

"Cáp Liên.... Cáp Liên..... gả cho ta đi! Mạng ta là do nàng cứu, trái tim ta cũng đã sớm trao cho nàng từ lâu rồi..... nàng gả cho ta đi..... ta nhất định sẽ làm nàng hạnh phúc....." - Hắn ở bên bai nàng nhẹ nhàng phát ra tiếng nỉ non.

Nàng dùng đôi mắt ẩm ướt sương mù nhìn nam tử anh tuấn thâm tình trước mặt, trong mũi ngửi được mùi hương trên cơ thể hắn, cơ thể cảm nhận được sự cường tráng trên mỗi bắp thịt y, trái tim nàng từ trước đến nay luôn luôn bướng bỉnh giống như đột nhiên bị một loại dịu dàng không cách nào hình dung buộc lại.

Nam nhân này nói sẽ làm nàng hạnh phúc cả đời, nàng nhìn mắt của hắn, nàng biết hắn không có nói láo.

Có thể tin tưởng hắn không? Có thể không?

Không đợi nàng trả lời, Độc Cô Dận lại lần nữa bá đạo hôn lên môi nàng, không cho nàng bất kỳ cơ hội do dự nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương