Au đang trong tình trạng cạn văn aaaaaaaaaaaaaaaaa
---------------------------------------------------------------------
" Triệuuuuu Phươnggggg Annnnnnnnn" Bạch Diệp Nhan tức giận hét ầm cả cái bệnh viện lên.
" Diệp Nhan bình tĩnh...!bình tĩnh đây là bệnh viện không được ồn ào, từ từ tôi sẽ giải thích " Triệu Phương An bị tiếng hét làm cho thất kinh, mấy người bệnh bên ngoài nghe tiếng hét còn ngó vào xem làm cô ngại muốn chết đi được.
"Tại sao ngươi lại ở đây?"
"Ngươi là đồ thất hứa"
"Ngươi nói đi làm việc rất an toàn cơ mà"
" Ta sẽ nói với phụ vương đưa hết binh lính trong thành đi trừ khử kẻ nào đã làm ngươi ra nông nỗi này"
" Ngươi mau mau nói cho ta biết hắn là ai? Đang ở phương nào?"
" Diệp Nhan...!Diệp Nhan shyyyyyy" Triệu Phương An đưa ngón trỏ lên trước miệng ý nói Bạch Diệp Nhan hãy im lặng đi.
" Tôi không sao rồi. Xin lỗi đã thất hứa với cô" Triệu Phương An sau khi trấn an Bạch Diệp Nhan thì mới có thể lên tiếng.
Vừa vào chứ cả nhìn mặt nhau được mấy giây, cô ta đã hỏi liên hồi khiến Triệu Phương An phản ứng không kịp, nhưng cô nhìn khuôn mặt người kia trong lòng cũng không mấy vui vẻ, cảm giác tội lỗi vì đã thất hứa với cô ta rồi còn nói dối nữa.

Ba ngày, Bạch Diệp Nhan đã chờ đợi thứ gì, cô dành nguyên cả ba ngày để đợi điện thoại của Triệu Phương An, chỉ cần thứ gọi là điện thoại kia sáng lên là cô vội vàng bắt lấy xem có hiện lên dòng chữ " Triệu Phương An đang gọi" hay không.

Trải qua hai ngày dài đằng đẵng cuối cùng cô cũng đợi được nhưng khi mở máy lên cô ta chỉ nói được một hai câu rồi tắt đi.
Nghe tiếng chuông cửa thì giật mình tưởng Triệu Phương An về nhưng thì ra là nam nhân lần trước đến đưa đồ cho Triệu Phương An mà Bạch Diệp Nhan từng gặp mặt qua, phải dùng rất nhiều kế sách thì mới ép nam nhân đó nói ra Triệu Phương An đang ở đâu.

Vừa nghe tin Triệu Phương An bị thương, Bạch Diệp Nhan dùng ngữ khí chưa bao giờ có ra lệnh cho nam nhân kia phải đưa mình đến gặp Triệu Phương An, cô ta xem ra dám lừa gạt mình.
----------------------------------------------------
Hai tuần sau
Sức khỏe của Triệu Phương An đã khá hơn rất nhiều, bác sĩ đã kiểm tra qua, ngày mai là có thể xuất viện, nghỉ ngơi tại gia.

Triệu Phương An nghe là mình được ra viện là sung sướng biết bao nhiêu vì thật sự chẳng việc gì chán bằng việc nằm cả ngày trên giường bệnh cả, nhưng đổi lại nằm viện cũng có cái hay của nó.

Được sếp lớn thăm viện, có tay sai vặt là Dịch Cảnh Liêm, đặc biệt còn có người chăm sóc tận tình là Bạch Diệu Nhan.
Xem ra cô ta lúc ương bướng thì không ai bằng nhưng lại có lúc dịu dàng và tận tình đến như vậy, Triệu Phương An ngồi trên giường bệnh nhìn Bạch Diệp Nhan đang cầm lấy bát cháo mà thổi cho nguội bớt, đột nhiên trong lòng có một cảm giác lạ, không mấy khi ngắm kĩ khuôn mặt của cô ta, công chúa đúng là công chúa khuôn mặt thực xinh đẹp.
Đột nhiên, Triệu Phương An bừng tỉnh, lắc lắc đầu, mình đang nghĩ cái gì thế này, sao lại có mấy thứ cảm giác lạ lùng đến vậy.
" Ngươi làm sao vậy?" Bạch Diệp Nhan thấy Triệu Phương An đưa hai tay ôm lấy đầu mình thì lo lắng hỏi.
"Không sao, không có gì" Triệu Phương An nhanh chóng lắc đầu nói.
Bạch Diệp Nhan chỉ cười nhẹ một cái rồi đặt bát cháo lên chiếc bàn trước mặt Triệu Phương An nói:
"Ngươi ăn đi, không còn nóng nhiều nữa" Bạch Diệp Nhan biết Triệu Phương An không thích ăn đồ ăn quá nóng nên đã giúp cô ta.
Triệu Phương An gật đầu, cô ta sao lại có những lúc dịu dàng đến như vậy chứ, đây có phải là công chúa trước đây không? Triệu Phương An vừa ăn vừa liếc trộm Bạch Diệp Nhan.

Hai tuần mình nằm viện cô ta chẳng ngày nào rời giường bệnh nửa bước, nếu không ép cô ta về nhà thay đồ thì chắc cô ta ở lại đây mãi luôn.


Thực sự đây là cô công chúa khác chứ không phải Bạch Diệp Nhan cô quen hàng ngày, cô ta thậm chí còn giúp cô ăn, đỡ cô đi ra ngoài nếu cần, nắm tay của cô lúc y tá rửa miệng vết thương mặc dù nó không đau.
Bạch Diệp Nhan mỗi khi nhìn thấy Triệu Phương An cởi áo là ánh mắt lại thay đổi, cơ thể của Triệu Phương An không thiếu những vết thương, cô ta đã làm gì với cơ thể mình vậy? Bạch Diệp Nhan luôn nghĩ.

Theo lời nam nhân tên Dịch Cảnh Liêm kia thì công việc của Triệu Phương An là phải đối mặt với rất nhiều kẻ xấu, giữ cho người dân được an toàn, vậy cô ta có an toàn không?
-------------------------------
Vậy là Triệu Phương An cuối cùng cũng được xuất viện, cô chưa thể đi lại như bình thường nhưng nếu di chuyển chậm thì có thể đi được.

Về đến nhà Bạch Diệp Nhan đưa Triệu Phương An vào phòng nghỉ còn bản thân nhanh nhẹn đi quét dọn một chút vì dù sao hai tuần không ở, khắp nơi bụi đã phủ mấy tầng.

Triệu Phương An không muốn nằm nữa, liền từ từ di chuyển ra ghế sofa ngồi vừa xem tivi vừa nhìn người kia lau dọn, cô ta trông thật giống một người vợ đang làm việc nhà.
Triệu Phương An mày đang nghĩ đi đâu vậy? đừng nói bản thân đã rung động trước cô ta rồi nha Triệu Phương An lại ôm đầu.
"Buổi tối cô muốn ăn gì? Lâu lắm rồi tôi chưa nấu cơm, không biết nấu còn ngon không nữa"
" Ngươi đang không khỏe, an phận ở yên đấy, ta sẽ đi mua đồ ăn" Bạch Diệp Nhan thấy Triệu Phương An định đứng lên liền chạy đến ngăn cản.
" Cô biết mua không vậy?" Triệu Phương An làm ánh mắt nghi ngờ.
"Đừng coi thường ta vậy chứ" Bạch Diệp Nhan cau mày nói.

Rút lấy ví tiền, Triệu Phương An vốn dĩ chỉ trêu chọc Bạch Diệp Nhan vài câu, nhưng vẫn không biết đưa tiền cho cô ta cô ta có mang đồ ăn về không nữa, hay lại đi ăn mảnh bên ngoài.
Nhận được ngân lượng Bạch Diệp Nhan hớn hở phóng nhanh ra ngoài, mỗi lần Triệu Phương An để Bạch Diệp Nhan đi mua đồ là cô ta sẽ mua thêm bánh ngọt, đấy là lý do cô ta thường nhận việc này một cách nhanh chóng.
Nhìn khuôn mặt hơn hở của Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An lại buồn cười, chắc chắn lại mua thêm bánh ngọt cho xem.
Tầm 30 phút sau, Triệu Phương An đang ngồi xem ti vi thì nghe thấy tiếng bước chân chạy thật nhanh vào nhà.

Còn đang không hiểu gì, Bạch Diệp Nhan đã nói không ngừng.
" Annn...!Ta ....ta....là huynh ấy ...!Là huynh ấy...!Ngô Tử ở đây? Ta gặp Ngô Tử ở thế giới của ngươi" Bạch Diệp Nhan thực sự hoảng hốt, nhớ lại khi mình đi mua bánh ngọt, đột nhiên có một nam nhân dáng vẻ cao lớn thật giống Ngô Tử, không nghĩ khi nhìn kĩ thì khuôn mặt đó, không thể nhầm vào đâu được là Ngô Tử.
Còn chưa hoàn hồn lại, nam nhân đó đã đi đâu mất, Bạch Diệp Nhan đôi mắt dưng dưng chạy thật nhanh ra ngoài tìm, xoay qua xoay lại thật sự không tìm thấy nam nhân đấy đâu, nước mắt rơi lã chã, mình thật sự gặp Ngô Tử ở đây sao, huynh ấy tại sao lại không nhận ra.
Bạch Diệp Nhan trở về thật nhanh đem hết mọi chuyện nói cho Triệu Phương An biết.

Ngô Tử, lần trước Bạch Diệp Nhan nói đó là người mà cô ta thầm thích, nhưng hắn ta tại sao lại ở đây? Bạch Diệp Nhan vừa nói vừa khóc, Triệu Phương An chỉ biết nhẹ tiến lại gần rồi ôm lấy cô ta vào lòng nhưng cũng lúc đó trong lòng của Triệu Phương An cũng cảm nhận thấy thứ gì đó, nó là gì vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương