Chiều hôm sau, Ani đợi Geric đến. Đôi tai cô dỏng lên để nghe ngóng những âm thanh từ xa của móng ngựa gõ trên đường rải sỏi. Cô không nghe con Jok gọi cho đến khi nó lạch bạch tiến sát đến bên cạnh cô. Cô xé cỏ cho nó ăn, chộp lấy mấy cọng lông rớt ra từ cái đuôi của nó, đặt sang một bên, dự định sẽ gom lại một bó để Tatto thu thập vào cuối tuần. Cô nghĩ, có lẽ đức vua hoặc hoàng tử sẽ sử dụng những cọng lông ngỗng cô nhặt ở đây. Ý nghĩ về hoàng tử khiến cô bất giác một lần nữa tự hỏi hoàng tử là người như thế nào để rồi nhận ra, dường như cô chẳng quan tâm đến hoàng tử bằng một nửa sự quan tâm dành cho Geric.

Cô lên kế hoạch nói cho Geric nghe bí mật của mình. Enna đã tin nó thì người khác cũng có thể tin. Geric có thể giúp cô tìm con Falada. Và nếu anh là hộ vệ thân tín của hoàng tử, biết đâu anh có thể thuyết phục chàng trai sẽ kế vị ngai vàng kia nhận ra cô. Cô bị cuốn vào suy nghĩ ấy. Thật sự, có phải đó là những gì cô muốn không?

Kết hôn với hoàng tử và sống phần đời còn lại của mình bên hoàng tử, để rồi ngày ngày bắt gặp Geric đứng như là một người hộ vệ im lìm bên cạnh chồng cô? Không, không, phải có một giải pháp nào đó tốt hơn!

Cuối cùng Geric cũng tới. Ani chờ bên cạnh gốc cây sồi, ngắm nhìn anh phi ngựa đến. Geric cao, anh cưỡi con ngựa cái với một vẻ vững chãi, tự tin khiến Ani cảm thấy tự hào. Cô thường nghĩ về anh như một chàng trai mới lớn, cái cách anh chọc ghẹo cô và đuổi theo những con ngỗng, cực kỳ hào hứng với những món tráng miệng mà anh mang tới. Nhưng cũng có những lúc, anh trông không có vẻ gì hồn nhiên, trẻ thơ như thế cả. Sự thật là, Ani thầm nghĩ, sự thật là anh khá đẹp trai, điềm tĩnh, chững chạc như một người đàn ông trưởng thành rồi. Cô mỉm cười với anh, nhưng khi anh đến gần, cô có thể thấy nét mặt anh như đang gặp chuyện gì rắc rối.

“Có chuyện gì thế?”.

“Chẳng có gì cả”, Geric lau trán như thể đang cố gắng dứt bỏ những ý nghĩ không vui, “Không gì có thể làm ảnh hưởng tới không khí mùa thu hiền hòa này”. Anh cố gắng mỉm cười.

Họ đi bên cạnh dòng suối. Geric không muốn nhắc tới những sự kiện làm ảnh hưởng tâm trạng của mình, chỉ nói rằng có một lời đồn đại nhảm nhí trong cung. Anh nhìn sau bộ yên ngựa và nhăn mặt nhận ra rằng anh quên mang túi thức ăn lấy từ nhà bếp theo.

“Đừng để ý đến chuyện đó”, Ani mỉm cười, nhưng anh nổi giận với bản thân và nói chuyện rất ít. Việc tiết lộ điều bí mật của Ani đành gác lại. Chẳng bao lâu, cả hai ngồi xuống lặng im bên dòng suối, nhìn những chiếc lá vàng mùa thu rơi đầy trên mặt nước. Ani phóng tầm mắt qua bên kia suối, dự tính lội qua vùng nước cạn để tìm quả óc chó. Conrad thường mang về một túi đầy và ý nghĩ này làm dạ dày cô sôi lên.

“Tôi xin lỗi”, Geric lẩm bẩm, “Tôi đến đây để trốn thoát khỏi một ngày ảm đạm, thế mà có vẻ như tôi đã mang cả sự ảm đạm đó đi theo mình”.

“Chúng ta nói chuyện gì vui vui đi. Tôi nghe nói khi công chúa đến, cô ấy có cưỡi một con tuấn mã rất tuyệt. Anh có thể kể cho tôi nghe về con ngựa của cô ấy được không?”.

Con ngựa của tôi, Falada. Câu chuyện mà Enna biết được như nằm trong cổ họng Ani, chực bật ra.

Geric thở dài: “Một con ngựa trắng, không tốt lắm đâu. Tôi nghĩ là họ sẽ giết nó!”.

“Cái gì?”.

“Tôi vừa mới nghe được”.

“Nhưng... giết nó? Không, chắc chắn là họ sẽ không giết nó!”.

“Ừm, tôi không biết. Tôi cho rằng công chúa đã suy nghĩ kỹ. Từ khi cô ấy mới đến đây, cô ấy đã nói đó là một con vật nguy hiểm. Nó là ngựa của cô ấy, cô ấy có quyền quyết định!”.

“Ôi, Geric!”, Ani đứng bật dậy, nét mặt thất thần.

Nét mặt ấy khiến Geric hoảng theo.

“Chuyện gì thế?”, anh nhìn xoáy vào cô.

“Geric, anh có thể cứu con ngựa không?”.

“Isi, đó là lệnh của đức vua. Nó phải được thi hành!”.

Ani nhìn chằm chằm vào những nhánh cây, mắt mở to để giữ cho nước mắt không rơi xuống. Cô cảm thấy bất lực. Geric nhìn cô đầy thông cảm, có lẽ anh đang nghĩ rằng cô chỉ là một cô gái tốt bụng, người ghét phải nghe thấy những sự đối xử bất công với những con vật hiền lành.

Cô lắc đầu, không thể giải thích.

“Làm ơn đi mà”, Ani lắp bắp trong tâm trạng rối bời, “Anh có thể hỏi hoàng tử liệu có thể để nó sống được không? Điều này rất quan trọng với tôi. Con ngựa đó không đáng bị chết!”.

“Tôi sẽ cố gắng”, Geric thở dài, “Nếu cô muốn, tôi sẽ đi ngay bây giờ và thử xem”.

“Cảm ơn anh! Tôi sẽ không xin anh giúp một điều gì như thế này nữa. Anh là một người bạn, một người bạn tốt nhất của tôi...”.

“Isi, tôi rất vui vì được là bạn của cô. Những buổi trưa mà chúng ta đã có, cô biết đấy, rất tuyệt vời. Trên cả tuyệt vời. Được ăn trưa bên ngoài, được trò chuyện với những con ngỗng. Nó không giống như không khí ngột ngạt trong lâu đài. Tôi muốn nói với cô là...”.

Anh dừng lại. Nhìn vào đôi mắt đen của anh giống như nhìn vào một dòng sông phẳng lặng, ở trong đó cô thấy sự phản chiếu của những cái cây phía xa, những chiếc lá vàng, và chính hình bóng cô nhuốm màu bởi mùa thu. Cô ngẩng mặt lên đối diện với anh và cảm nhận được ánh nắng chói chang của mặt trời trên da mình, phá vỡ không khí giá lạnh. Geric chạm vào má cô, lẳng lặng lau đi giọt nước mắt. Ani rùng mình như vừa trải qua một cơn bão ánh sáng. Cảm giác rất thật.

“Tôi muốn nói với cô là...”, anh lúng búng. Tay anh nắm lấy tay cô, nắm chặt như thể anh không dám làm gì hơn là nắm tay cô, và nhìn cô, thở một hơi thật sâu. Cô cũng nắm tay anh bằng hai tay mình. Sự tiếp xúc đó làm cho vẻ mặt anh thay đổi. Anh buông tay cô ra nhìn đi chỗ khác.

“Tôi phải đi”, anh bước về phía con ngựa.

Ani đứng lại bên dòng suối. Khi anh nhảy lên lưng ngựa, anh quay lại cau mày. “Tôi xin lỗi”, anh nói, “Tôi thật sự rất xin lỗi, Isi!”. Anh phóng lên ngọn đồi, xuyên qua mái vòm hình vòng cung, và biến mất sau những dãy tường thành.

***

Sau khi bóng tối bao trùm lên vạn vật báo hiệu đã nửa đêm, Ani để con Jok đang ngủ gà ngủ gật lên giường, bọc mái tóc lại trong chiếc khăn trùm đầu màu xanh của Gilsa, và lẻn ra ngoài. Gần đây, cô đã tra dầu vào bản lề của cánh cửa để nó có thể mở ra đóng vào một cách im lặng phía sau cô.

Từ đây đến lâu đài là một chặng đường xa, và dường như càng xa hơn khi đi trong bóng tối. Không có gì để nhìn ngắm ngoại trừ những con mèo đi lạc và những ô cửa sổ đã đóng kín. Với mỗi bước chân, cái lạnh của những viên đá cuội như thẩm thấu vào đế giày và thấm đến tận xương. Ani mặc chiếc áo len mới của bà Gilsa tặng cho cô. Nó sáng sủa, hơi cứng, khiến cô cảm thấy rõ ràng mình giống như một con ngỗng trong vòng vây của những con quạ. Người gác đêm chặn cô lại ở cửa. Dĩ nhiên họ sẽ làm như thế.

“Tôi được gọi đến chuồng ngựa”, cô nói, đầu ngứa ran bởi cái lạnh và mồ hôi nhưng cô không dám đưa tay lên để gãi.

Viên đội trưởng nhìn cô, sau đó ra hiệu để cho cô đi qua. Cô là một cô gái, chắc chắn là một cô gái vùng Forest vì anh nhìn thấy khăn trùm đầu của cô, và thấy cô không có khả năng để nói dối hay bày ra âm mưu gì. Ani biết việc đang làm là nguy hiểm, nhưng cô vẫn phải thử xem. Có những người khác trong khu chuồng trại, những người làm công đang làm việc muộn, những người trông coi chuồng trại không ngủ. Cô gật đầu với vài người và họ gật đầu đáp trả. Khu chuồng ngựa nơi lần cuối cùng cô nhìn thấy Falada nằm mãi tận cuối sân. Những bước chân mỏi nhừ, đau đớn cứ kéo dài ra mãi, khoảng cách dường như không thay đổi dưới mỗi bước cô đi.

Cuối cùng, khi cúi người xuyên qua các hàng rào và tiến vào tòa nhà dài, Ani mới biết mình đã đi sai. Ở đó có mùi cỏ khô lâu ngày và một đống phân chuồng mà không có cái mùi ngai ngái, ấm áp của các con vật. Cô chạy đến phía cuối. Các tàu ngựa đều trống trơn. Ani lau trán với mẩu khăn quàng cổ lỏng lẻo và hít một hơi dài. Cô phải kiểm tra từng tàu ngựa. Giống như cái lạnh, sự tuyệt vọng bám vào da thịt cô. Cô vượt qua bãi tập, cúi người xuyên qua mấy lóp hàng rào. Thứ gì đó phía trước - một cái móng vuốt bị phoi ra hay một cái dây móc vưóng vào góc chiếc khăn quàng. Ngón tay cô tê liệt vì lạnh, cô cố gắng cảm nhận vật đó một cách mù quáng. Vải, đồ gỗ, kim loại, không thể nhận ra là gì nữa, tất cả bây giờ đều mang đến cảm giác giống nhau.

“Ồ, nhìn này!”, một người trông coi chuồng ngựa lên tiếng, “Cô đang làm gì ở đây vậy?”.

“Tôi được gọi đến đây”, cô líu ríu.

“Cô không được ở trong này”, anh ta đáp.

Ani ráng sức một cách khó khăn. Anh ta càng lúc càng lớn tiếng hơn. Những người khác đang nhìn về hướng này và cô bị bắt giống như một con cá mắc câu thở hổn hển trong không khí khô khốc. Và cô nhìn thấy hắn ta đang vượt qua cánh đồng. Hắn dừng lại nhìn cô, tự hỏi điều gì gây nên sự rối loạn này.

“Tốt nhất cô nên rời đi”, người trông giữ chuồng ngựa nói.

Hai bím tóc mờ mờ.

Đó là tất cả những gì cô có thể làm để kéo giãn khoảng cách. Bím tóc mờ mờ. Sự hoảng sợ bao trùm lên cô và cô không kịp nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa. Cô giằng ra để mình được tự do. Cái khăn trùm đầu rơi xuống, trải dài trên mặt đất cứng. Mái tóc vàng của cô tỏa sáng giống như ánh bạc của mặt trăng chiếu sáng cánh đồng. Tất cả những gì cô biết phải làm sau đó là bỏ chạy. Ani không nhìn lại. Cô biết hắn ta đã ở phía sau cô. Cô biết hắn mạnh mẽ hơn. Và cô thì rất lạnh. Đôi bốt gõ trên nền đất và cô run lẩy bẩy, nhưng chân cô không cảm thấy gì.

Những ngón tay cô tê cóng, nỗi sợ hãi cũng làm tê liệt tâm trí cô. Cô trượt chân, gượng dậy tiếp tục chạy. Hắn ta gần sát cô rồi. Ngay ở đó, sau lưng cô. Đủ gần để bắt kịp, tóm lấy cổ cô, kéo cô xuống giống một con cáo vồ con gà mái, cắn chặt vào cổ họng nó. Mình phải làm điều gì đó, cô nghĩ. Phải làm cái gì đó. Cô không thể nghĩ ra cái gì. Gió thổi từ những bước chạy của cô ùa vào tai cô giống một đứa trẻ đang lo lắng phải nói ra những bí mật. Cô cố hiểu, nhưng nó quá ồn, giống như tiếng tán gẫu của những con ngỗng mấy tuần trước. Phía trước, những người lính canh tại các cửa phụ chặn lối ra, một người khác vội vã từ vị trí của anh ta hướng đến những người đang chạy.

“Người đàn ông đó...”, cô tiến đến vừa đủ gần để nói vội nói vàng, “Anh ta đang cố làm tổn thương tôi. Làm ơn hãy ngăn anh ta lại!”.

Những người lính canh chuyển sự chú ý ra khỏi cô, và cô tiếp tục chạy, ra khỏi lâu đài, lao vào bóng đêm của thành phố đang ngủ. Cô quay người, nhìn thấy Ungolad ở cổng lâu đài và nghe hắn ta la hét trong phẫn nộ, chỉ chịu ngừng đuổi theo bởi đòn cảnh cáo từ mũi giáo đang chĩa vào ngực mình.

Ani không ngừng chạy cho đến khi cảm thấy con đường không còn nguy hiểm và cô nhìn xung quanh các tòa nhà không quen thuộc, biết rằng mình đã lạc đường. Cô tựa người nghỉ bên một căn nhà, đầu tựa trên cánh tay run run và tập trung hít thở từng hơi lạnh cóng. Khí trời lạnh lẽo đâm vào họng cô, chui vào phổi giống như những ngón tay băng giá. Ungolad đã biết cô ở đó. Chúng sẽ tìm kiếm một cô gái Kildenree với mái tóc dài màu vàng. Nỗi sợ một lần nữa trào lên, Falada có lẽ đã bị giết rồi và tất cả những việc này đều là những sai lầm. Phải nghĩ ra một thứ gì đó chứ, một ý tưởng, một cảm giác, một thứ gì đó mà cô phải làm, thứ gì đó mạnh mẽ hơn con dao trong tay hắn. Một thứ gì đó trong gió.

Cô không thể nhớ đã trượt chân trên những con đường ngái ngủ bao nhiều lần, đứng trốn sau đống thùng và những ngôi nhà đồ sộ bao lâu. Có lúc, cô nghe thấy bước chân phía sau mình, nhưng không có ai cả. Cuối cùng cô cũng đến được bức tường thành quen thuộc, nép mình đi theo bức tường vào trong bóng tối dày đặc và về tới phòng mình.

Ani khóa cửa phòng, buông người trên giường thiếp đi một lúc. Cô ngủ cho đến tận khi Conrad gõ nhẹ cánh cửa sau khi ăn sáng. Geric không đến. Sau khi mặt trời ngả về phía tây, Ani thấy cậu bé Tatto đi qua cổng tò vò.

“Tôi có một đôi bốt mới”, Tatto hí hửng, giải thích tại sao cậu chọn cách đi qua sân cỏ, cẩn thận tránh những đám phân ngỗng.

Ani nhìn với đôi mắt ngái ngủ.

“Tôi được một người hầu cận của chủ nhân gửi cho cô một tin nhắn”, Tatto nói một cách nghiêm nghị, đưa tay ra, lòng bàn tay thẳng, trong một cử chỉ cứng ngắc.

“Đây!”, cậu bé nói.

Một lá thư từ một người nào đó trong lâu đài. Tấm giấy da được niêm phong bằng sáp.

Ani bóc nó ra và đọc.

Isi,

Rắc rối ngày càng tồi tệ hơn, và hoàng tử cần sự có mặt của tôi. Bất cứ tình huống nào, tôi cũng nghĩ rằng tốt hơn tôi không nên quay trở lại đồng cỏ. Tôi không biết làm thế nào để viết những dòng này. Em biết không, đây là bản nháp thứ tư của tôi, và tôi quyết tâm phải hoàn thành nó ngay cả khi tôi biết mình giống một thằng ngốc thực sự. Vì vậy, tôi sẽ chỉ nói rằng... Tôi không thể yêu em như một người đàn ông yêu một người phụ nữ. Tôi thực sự xin lỗi nếu tôi đã có những hành vi mạo muội không đúng hoặc quá tự do với tình cảm của em. Tôi hi vọng em có thể tha thứ cho tôi.

Geric

Một đoạn tái bút nằm ở trên cùng: “Tôi đã thất bại hai lần. Con ngựa mà em quan tâm đã bị đưa đi khi tôi tới đó ngày hôm qua”.

Ani xếp lá thư lại và đặt vào trong túi. Tatto đang nhìn cô. Ani không cảm thấy muốn khóc, cũng không muốn bỏ chạy hoặc thở dài. Cô chỉ muốn nhặt một hòn đá quá cỡ, đặt nó lên chân và sút nó đi. Cô đã làm vậy. Nó tạo nên một tiếng đập mạnh không mong muốn trên mặt đất.

“Không phải là một tin tức tốt, phải không?”, Tatto tò mò.

“Không có gì. Nhưng ngay bây giờ, tôi muốn tất cả các rắc rối của tôi đứng trước mặt tôi thành một đường thẳng, và tôi sẽ đá từng cái một thật mạnh, khiến chúng phải bầm đen!”.

“Ồ...”, Tatto vẫn đứng nguyên một chỗ, ngơ ngác nhìn xem cô sẽ làm những gì.

Ani đá vào cây sồi. Thân cây dày như hai người đàn ông, cái vỏ bằng phẳng của nó cứng như đá trên bức tường thành. Cô thậm chí không thể làm rung một chiếc lá hay một mẩu vỏ cây nào. Cô hét lên và đá mạnh lần nữa, dù biết rằng chuyện đó chẳng có ích gì. Một con ngỗng nóng tính gần đó nhắc cô rằng cô đang làm một chuyện điên rồ. Ani thở dài, dừng lại và ép trán mình vào lóp vỏ cây như một kiểu xin lỗi. Sự tiếp xúc của vỏ cây với làn da làm cô dịu lại. Cô nhắm mắt nghĩ rằng mình có thể nghe được một hơi thở vang vọng xung quanh, từ các nhánh lá cây, thân cây dày và dưới chân cô. Cô mở mắt ra, nhìn thấy Tatto đang đăm đắm ngó mình.

“Cô đang tức giận”, cậu nhóc lên tiếng.

“Tôi cũng nghĩ như vậy”, Ani nói với một vẻ nhẹ nhõm hơn.

“Tôi đã nhìn thấy mẹ tôi làm điều đó”, cậu nhóc chỉ vào thân cây, “Nhưng bà làm thế với một thùng sữa. Bà đá nó lăn lông lốc trên sân, như thể muốn nghiền nát nó. Thực sự đấy!”.

“Ừm”.

Ani nhìn ra nơi đàn ngỗng đang lội nước giữa hồ, mặc dù nước đã gần đóng băng. Tôi không thể yêu em như một người đàn ông yêu một người phụ nữ. Trái tim cô xoắn lại ở đó. Và không quay trở lại, cô nghĩ. Anh hãy cút đi, với những người khác, những người sẽ không bao giờ quay trở lại. Dì, cha, Selia, em trai, em gái, Talone, những vệ sĩ, Falada nữa, hãy đi hết đi.

“Tatto, cậu có biết người ta nhốt con ngựa của công chúa ở chỗ nào không?”.

“Tôi thấy hai người mua ngựa đi về phía đông từ chuồng nhốt gia súc”.

Ani cảm ơn cậu và khi Tatto rời đi, cô bảo những con ngỗng ở lại. Cô tìm thấy sân của những người mua ngựa trước tiên bởi mùi đặc trưng của nó. Đây là nơi chứa các nội tạng bị loại bỏ của động vật, có mùi chua loét. Chúng ứ lên trong cổ họng cô. Một nhúm lông thô và lông vũ bị ném xung quanh trên đất đã đông cứng và tạo thành một lóp dày. Người đàn ông mang một tấm tạp dề nặng đang mài rìu trên hòn đá mài.

“Thưa ông”, Ani nhỏ nhẹ, “Con ngựa trắng, con ngựa hoàng gia.... Có phải ông đã giết nó?”.

Ông ta ngước mắt khỏi cái rìu của mình.

“Hừ...”, ông bước về phía trước. Nhúm lông thú mắc kẹt vào đôi bốt và để lại các vết đen trên tạp dề.

“Một con ngựa, nó được đưa tới vào ngày hôm qua”.

“Một người bạn của cô, có phải nó không?”, người mua ngựa nói, hi vọng câu đùa ấy sẽ khiến cô cười.

Ani cau mày. “Vâng ạ! Một người bạn tốt. Nhưng tôi đã trải qua hai tháng để tang và không thể khóc được nữa”.

“Thế cô làm gì, một người trông chuồng ngựa?”.

“Tôi là một cô gái chăn ngỗng”.

Người mua ngựa gật đầu, tay vẫn không ngừng loay hoay với chiếc bánh xe.

“Thưa ông, tôi có... tôi có một món quà...”, Ani lắp bắp.

“Món quà?”, người đàn ông ngẩng lên, hỏi lại.

Cô nhẹ nhàng lấy ra chiếc nhẫn vàng, chiếc nhẫn mà bà Gilsa đã từ chối nhận rồi đưa nó cho ông ta. Ánh mặt trời buổi trưa chiếu vào các cạnh của chiếc nhẫn giống như một ngôi sao lấp lánh. “Để trả công... để trả công cho một bãi chôn đúng nghĩa...”.

Người đàn ông há hốc miệng.

Ani bước lên, đặt chiếc nhẫn vào tay ông. Những ngón tay của ông đã chuyển sang màu nâu cáu bẩn vì chưa rửa sạch vết máu. Ani nuốt khan khi chạm vào nó. Đó có thể là máu của Falada.

“Nó là một con vật cao quý và không thể trở thành thịt cho chó được. Xin hãy cho nó sự chôn cất tử tế, vì nó là con ngựa dành cho công chúa cưỡi”.

Người mua ngựa nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn vàng và nhún vai.

“Được rồi”, ông lẩm bẩm, “Cô có muốn nhìn thấy nó không?”.

Bàn tay cầm chiếc nhẫn chỉ về phía bên phải ông ta và Ani giật thót mình nhận ra cái chân sau của một con ngựa trắng. Chiếc bờm trắng bị nhuộm sang màu nâu bởi máu và bụi bẩn. Cái chân nằm trên mặt đất, rải rác từng bộ phận một, đang được sẵn sàng làm thịt cho chó án. Cô bước giật lùi một bước, hai bàn tay đưa lên bịt chặt miệng. Cô nhìn thấy một cái chân khác, khuất sau túp lều.

“Không”, cô thảng thốt, “Tôi đã nhìn đủ rồi. Tôi phải đi đây!”. Cô quay lưng và bỏ chạy.

***

Buổi sáng hôm sau, Ani và Conrad lùa đàn ngỗng ra đồng cỏ, lo cho chúng nhấm nháp cỏ như mọi ngày.

Ani bước vội vàng trong vùng nắng ấm, không vẩn vơ trong những con đường đổ bóng như mọi ngày. Thốt nhiên, khi băng qua mái vòm, cô dừng lại. Mắt cô tối sầm khi nhìn lên đường cong của bức tường trên vòm. Ở đó, gắn chặt vào đá, trên một tấm bảng tối màu, là cái đầu của Falada!

Ani bám tay vào những viên đá trên tường để giữ cho mình đứng vững. Bờm của nó đã được rửa sạch sẽ và chải thẳng xuống chiếc cổ vô hồn. Con ngựa đã được chùi sạch máu, sạch khỏi cái chết và dấu vết của lưỡi rìu. Đầu nó trông oai vệ, sáng trắng, cái mũi chúi về phía trước, giống như một con ngựa đang tự hào về những thứ nó đang vận chuyển. Mắt nó như hai viên đá thủy tinh, đen nhánh.

“Nhìn nó kìa”, Conrad không có vẻ ngạc nhiên lắm.

“Tại sao họ lại làm điều đó? Treo nó lên đó như thể họ đã làm với những tên tội phạm?”, cô không thể quay đi khỏi đôi mắt giá lạnh, trong suốt của Falada.

“Không có gì lạ cả. Ở đây, những người đàn ông giàu có thường làm như thế với con vật cưng của họ khi chúng chết đi, mặc dù tôi không biết tại sao người ta treo nó ở đây, trên cửa vào cánh đồng chăn ngỗng. Cô đã bao giờ nhìn thấy bên trong những ngôi nhà của những người dòng dõi vương tôn chưa? Đầy những con thú đã chết được mang đi nhồi bông, những cái đầu to vật vã!”.

Ani không thể nhích chân đi được. Conrad và lũ ngỗng đi xa xuống dưới ao, còn cô vẫn đứng đây. Tàn bạo, độc ác quá! Cô nghĩ. Đây gọi là một bãi chôn phù hợp? Đây gọi là một nghi lễ tử tế? Cô tức giận đến rơi lệ, chán nản, tự trách mình và tất cả mọi người trên đời.

Falada, cô thì thầm. Trong giây lát, cái đầu dường như kích động, giống như mây mù lung linh trên đường. Cái đầu đã chết không quay về phía cô. Đôi mắt bất động đã không còn nhìn được nữa. Một nơi nào đó trong tâm trí cô, nơi cô thường nghe thấy giọng nói của nó, cô nghĩ cô cảm thấy một lời nói, mềm mại như tiếng chân của một con nhện. Cô không thể hiểu được. Falada, hãy nhìn những gì họ đã làm cho cậu! Đôi mắt nhìn chằm chằm một cách mù quáng, cái mũi nhọn cứng hướng về phía trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương