Con Dâu Trời Phú
-
Chương 1493
Lực tác dụng lẫn nhau, dù sao nàng cũng sống ở thế kỷ 21 bao nhiêu năm như thế, một chút thường thức vật lý này nàng vẫn phải có.
Bớt một bóng đèn chướng mắt, Nghệ An hít sâu, xoay người nhìn về phía bóng người đang3đứng lặng trước điện.
Áo giáp bạc ôm lấy thân mình cao lớn của người đàn ông, ánh sáng lạnh phản xạ hắt lên gương mặt hắn càng làm cho mặt mày trở nên nghiêm nghị và thâm thúy.
Không chờ nàng nhìn đủ thì một thanh trường kiểm đã chĩa thẳng vào yết hầu.
Ánh mắt Nghệ An tối sầm, không thể tin được, “Chàng muốn giết ta?!” “Tại sao ta không thể giết ngươi?”
Đúng rồi, lúc này hắn vẫn là tùy tùng trung thành của Tiêu Quý Thừa.
Hắn không yêu nàng, thậm chí còn chẳng quen biết nàng… Giấu cảm xúc khó chịu lướt qua trong nháy mắt, thiếu nữ cười khẽ, dung nhan xinh đẹp càng thêm động lòng người.
Dường như Vệ Kỳ có thể nghe thấy tiếng đập của trái tim mình, thình thịch… thình thịch… Càng ngày càng dồn dập, đến mức tay cầm kiếm của hắn cũng bắt đầu toát đầy mồ hôi, chỉ sợ không lâu nữa sẽ bắt đầu run rẩy.
“Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?” Hầu hết khẽ trượt, hắn cố gắng làm cho âm thanh của mình nghe có khí thế một chút.
Đáng tiếc, hình như thiếu nữ chẳng hề sợ hãi một chút nào.
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt nóng rực và to gan lớn mật, y như hai ngọn lửa sáng ngời, “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta sẽ trở thành… thê tử của chàng, Vệ Kỳ.”
Nghi An không còn là nàng công chúa nghiêm túc tuân thủ lễ nghĩa trước kia nữa, tới thế kỷ XXI có sự phát triển cao tốc và vô cùng cởi mở một chuyến rồi, dù là người rụt rè đến đâu cũng sẽ lớn mật đến mức người cổ đại không thể nào tưởng tượng nối.
Quả nhiên…
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, sau hai tại nổi lên một rặng mây đỏ, Hắn nghĩ đối phương sẽ không phát hiện ra, nhưng trên thực tế…
“Chàng nhìn mình đi, tại cũng đỏ lên rồi.” Nghệ An che miệng, sau đó dùng ngón trỏ đẩy mũi kiếm ra, tiến lên nửa bước, ghé sát vào tai hắn, nhẹ nhàng thối khí, “Thế nên, cũng không phải chàng không có cảm giác với ta.”
“Yêu phụ to gan!” Người đàn ông kinh ngạc và giận dữ, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, lông tơ toàn thân đều dựng đứng cả lên.
Tuy nói vậy nhưng hương thơm nhẹ nhàng trên người thiếu nữ lại mạnh mẽ xộc thẳng vào mũi hắn, thêm hương rượu thoang thoảng vừa làm người ta hoa mắt, trái tim cũng đồng thời không ngừng đập thình thịch.
Từ phía bụng dưới nổi lên một trận nóng rực, lan dần lên ngực, Vệ Kỳ nhận thấy được sự khác thường của thân thể mình, ánh mắt giận dữ không ngừng trợn trừng với thiếu nữ tuyệt mỹ như yêu tinh ở trước mặt mình.
“… Hương u lan? Ngươi hạ thuốc với ta?” Vệ Kỳ thử vận công điều tức nhưng lại phát hiện ra cương khí trong đan điền của mình tán loạn, hậu quả trực tiếp xảy ra là… hắn không thể động đậy nối dù là một chút?
Nghệ An thở dài, giơ tay vuốt ve sườn mặt người đàn ông, trong đáy mắt là tình yêu sâu sắc không hề che giấu.
“Cỏ đuôi chồn thêm rượu mạnh, còn có thêm một cây nến thơm, không những có thể làm chàng động tình mà còn có thể làm chàng không thể nào nhúc nhích được.”
Người đàn ông nghiến răng, gân xanh nổi đầy trên trán, “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Biết được tác dụng trợ tình của cỏ đuôi chồn cũng không phải là chuyện khó khăn với phi tần trong hậu cung, nhưng đồng thời có thể biết có đuôi chồn kết hợp cùng nến thơm có thể làm cho người tập võ tạm thời mất đi công lực, nghịch chuyển kinh mạch, trong vòng hai canh giờ không thể nào nhúc nhích thì chỉ có người xuất thân trong gia tộc y dược hoặc cao thủ võ lâm mới biết.
Mà hai loại người này hoàn toàn không phù hợp với những người sống trong nội cung sau tường thành cao vút.
Nghệ An cảm thấy mình thật may mắn vì lúc ở hiện đại đã dốc lòng học tập y thuật, hơn nữa lại có trong tay rất nhiều phương thuốc cổ truyền và điện tích về y dược.
Giờ thì tốt rồi, chẳng phải hiện tại có chỗ dùng rồi sao?
Có điều…
“Hai đời đều phải dùng cách này để khuất phục chàng, có vẻ không được hoàn mỹ cho lắm.”
Hai đời?
Ý gì?
Ánh mắt Vệ Kỳ đầy sự kinh ngạc.
Nghi An lại đã siết chặt cằm người đàn ông, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cánh môi mỏng của hắn, “Không sao cả, chuyện đặc thù thì làm theo cách đặc thù, tương lai của chúng ta còn dài.”
Trời đất quay cuồng, chỉ trong chớp mắt, Vệ Kỳ đã bị nàng đè xuống giường.
Nghệ An cởi áo giáp lạnh lẽo trên người người đàn ông ra, động tác vô cùng thuần thục.
“Kiếp trước ta đã nói rồi, nếu có thể sống lại, ta nhất định sẽ không trốn.
Cho dù có phải hạ thuốc với chàng, ta cũng muốn trở thành người của chàng.
Giờ, chính là lúc thực hiện lời hứa rồi…”
Rèm lụa tung bay, che lấp một phòng đầy hương diễm.
Sau đó, Nghệ An kiệt sức, không thể tiếp tục giữ thế chủ động, người đàn ông liền đảo khách làm chủ, bắt đầu mang thương tiến công.
Rõ ràng hắn đã dùng nội lực mạnh mẽ ép tàn dược ra ngoài rồi nhưng vẫn không kết thúc trận hoan ái này mà dùng lực lượng thô bạo, dã man làm đủ mọi tư thế với nàng, phát tiết một cách độc ác.
Nghi An cố gắng nhịn đau, mặc cho hắn quấy phá.
Dường như chỉ có làm vậy mới chứng minh được rằng rốt cuộc nàng không hề bỏ qua hơn nữa.
Một khắc trước khi ngất đi, Nghệ An ôm lấy đầu người đàn ông, khẽ nói: “A Huyền, ta đã trở về…”
Thân mình người đàn ông cứng đờ, gầm khẽ một tiếng, hai người đồng thời cũng lên đỉnh.
Nghi An lại nằm mơ thấy kiếp trước, ngày mà nàng mất đi đứa con.
Hai mắt Tiêu Quý Thừa đỏ rực, từng bước ép cô lùi vào góc tường, “Tiện nhân! Ta yêu người như thế… Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy…” Nàng không có sức để cãi lại, chỉ có thể cẩn thận bảo vệ cái thai trong bụng.
Nhưng động tác bản năng này lại hoàn toàn chọc giận người đàn ông đang trong cơn điên cuồng: “Ta muốn giết đứa con hoang này…”
Nghệ An đột nhiên mở choàng mắt, mới phát hiện ra rằng hóa ra mình chỉ nằm mơ.
Nàng ngồi dậy, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó mới quan sát xung quanh.
Bàn trang điểm, giường Bạt Bộ, một cái tủ gỗ khắc hoa, tuy đồ đạc không có nhiều lắm, có vẻ hơi đơn sơ nhưng giá trị của mọi đồ dùng đều rất xa xỉ.
Nàng đi tới bên cửa sổ, tùy tay đẩy ra, đình viện vắng lặng đập vào trong mắt.
Chỉ có đất mà chẳng có cây, đừng nói là cây cỏ hoang dại, ngay cả rau rợ cũng chẳng trồng, như thể lâu rồi không có người xử lý.
Ngủ xong rồi liền bố trí cho nàng ở đây sao?
Nghi An nhướng mày.
Nàng hiểu rõ tính cách của Vệ Kỳ.
Hắn sẽ không nhân lúc nàng ngất đi mà giết nàng, hoặc giao cho người khác, thế nên nàng mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Nhưng giờ xem ra…
“Dậy rồi?” Âm thanh thâm trầm và lạnh lùng của người đàn ông vang lên.
Nghi An quay đầu lại nhìn ra phía cửa, lập tức hai mắt sáng ngời: “A Huyền, chàng vẫn y như tước đây, lúc đi không bao giờ phát ra âm thanh gì!” Người đàn ông cất bước tới gần, ánh mắt nghiêm nghị: “Trong trí nhớ của ta, chúng ta chưa từng gặp nhau bao giờ, nhưng mà ngươi… dường như biết ta?” Còn gọi tên hiệu của hắn tự nhiên như thế, quen thuộc như thể đã từng gọi trăm vạn lần rồi vậy.
Nghi An nhìn chăm chú: “Tất nhiên là biết rồi.”
“Bao giờ? ở đâu? Nguyên cớ thế nào?”
“Kiếp trước, địa cung, chàng như một cây đuốc chiếu sáng thế giới tối tăm của ta.” Thiếu nữ gằn từng chữ
một, giọng điệu nghiêm túc, ánh mắt thận trọng.
Nhưng Vệ Kỳ lại không tin dù chỉ một chữ… “Vớ vẩn!”
“Chàng không tin ư?” “Lý do kiếp trước cũng chỉ có thể lừa bịp được đám tiên sinh viết sách hay thích lừa mình dối người thôi.” Hiện giờ trong dân gian lưu hành rất nhiều tiểu thuyết viết về những điều quái dị.
Đám văn nhân thi cử nhiều lần không đỗ lưu lạc trở thành người viết sách về hồ tiên quỷ quái.
Lúc ở trong quân, Vệ Kỳ từng thấy cấp dưới của mình thi nhau truyền đọc nên cũng thử đọc một chút, chỉ cảm thấy những nội dung đó nhàm chán, hoang đường, vớ vẩn vô cùng.
Nếu thực sự có thiện duyên kiếp trước đưa hồ tiên tới báo ân rồi giúp thư sinh đề danh bảng vàng thì những học sinh phải học tập gian khổ đêm ngày sao có thể chịu nổi chứ? Quả thực buồn cười! Nghệ An đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi nên chẳng hề nhụt chí: “Được rồi, không nói chuyện kiếp trước kiếp này nữa, ta chỉ hỏi chàng, xuân tiêu một khắc, định chịu trách nhiệm thế nào đây?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook