Chương 1197

Tô Nhược Hân mím môi, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, đồng thời, cô đang tính toán khoảng cách hơn hai mét giữa mình và Hạ Thiên Hương, liệu cô lao tới cướp lấy con dao găm nhanh hơn hay Hạ Thiên Hương tự đâm vào tim mình nhanh hơn.

Dường như rất khó để phán đoán.

Bởi vì mọi thứ đều không thể biết trước và không thể đoán trước.

“Vì bà ta bị hít bột nên chắc lúc đó bà ta đang trong tình trạng ảo giác, chính bà ta cũng không biết mình đang làm gì, bà ta cũng là người bị hại, bây giờ anh trai em đã nhốt bà ta trong biệt thự không thể ra vào rồi, khi nào bà ta cai nghiện xong mới được thả ra.

“Tô Nhược Hân, chị gạt em, vì làm yên lòng em nên chị mới nói như vậy đúng không?”

xem thử điện thoại của mình xem, nếu điện thoại ai có tín hiệu thì nói cho tôi biết” Sau đó, cô bắt đầu đứng tại chỗ vẫy vẫy điện thoại để xem liệu có thể nhận được một xíu tín hiệu nào bằng cách động đậy thế này hay không.

Nhưng lại không có gì cả.

Lư Yên phía sau cũng đang nhìn vào điện thoại của mình, nhưng không có sóng.

Mọi người đều bảo rằng điện thoại bọn họ không có tín hiệu.

Mặt Tô Nhược Hân trở nên tái nhợt luôn rồi.

Chiếc điện thoại di động trên tay bây giờ chỉ còn chức năng chụp ảnh.

Ngoài ra không còn tác dụng gì khác.

Cô li3m đôi môi khô khốc, vào cái lúc mà cô nhìn Hạ Thiên Hương thêm một lần nữa, trong lòng chỉ còn lại cảm giác chột dạ. Cho dù tất cả những gì cô vừa nói là thật cũng vô dụng, nếu không có lời chứng của Lục Diễm Chỉ thì chắc chắn Hạ Thiên Hương sẽ không tin.

Những suy nghĩ trong đầu cô cứ liên tục thay đổi, một lúc lâu sau cô mới khàn giọng nói: “Em có phát hiện ra mấy ngày sau này em ở viện điều dưỡng nhưng bà ta không đến thăm em, chăm sóc em không? Bởi vì anh trai em đã nhốt bà ta lại rồi.”

“Vì sao chuyện gì chị cũng biết thế? Có phải bà ấy khoe khoang với chị không?”

“Không phải, là Liêu Diên.” Mặc dù cô hiểu nếu cô thừa nhận mình biết những gì Lục Diễm Chi đã làm với Hạ Thiên Hương thì có thể sẽ mang đến tổn thương cho Hạ Thiên Hương, nhưng cho dù cô không thừa nhận thì cái gai kia cũng đã đâm vào cơ thể Hạ Thiên Hương rồi.

Mà muốn nhổ nó ra, ngoài thuật thôi miên của mình ra, tạm thời cô không thể nghĩ ra cách nào khác.

“Liêu Diên… Liêu Diên… Hạ Thiên Hương nhớ kỹ cái tên này, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Chính là tên tình nhân mà bà ấy nuôi ư?”

“Ông ta đã mất đi chức năng của một người đàn ông rồi.” Về phần bây giờ ông ta đã biến thành dáng vẻ gì, Tô Nhược Hân chưa từng hỏi Hạ Thiên Tường.

Nhưng đối với một tên cặn bã như vậy, mất đi khả năng tình d*c của một người đàn ông là đã quá tử tế với ông ta.

Vì tiền mà ra tay với hai mẹ con Lục Diễm Chỉ và Hạ Thiên Hương không biết điểm dừng.

Hơn nữa không chỉ làm tổn thương cơ thể mà còn làm tổn thương cả tỉnh thần.

Việc làm tổn thương tinh thần mới là tàn nhẫn nhất.

Dù có cố gắng cả đời cũng rất khó chữa khỏi, nên cô mới phải dùng thuật thôi miên với Hạ Thiên Hương.

“Thật sao? Thật tốt quá.” Cuối cùng Hạ Thiên Hương cũng nở nụ cười trên môi, nhưng trong nháy mắt lại trở về vẻ mặt lạnh như băng: “Nhưng mà tất cả đã muộn rồi, mọi thứ đã muộn rồi, hết rồi, tất cả đã hết rồi.” Chứng cuồng loạn của cô ấy lại phát tác, cô ấy liên tục la hét, tay cô ấy di chuyển và đâm thẳng vào ngực mình.

“Thiên Hương…’ Tô Nhược Hân thình lình lao ra, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ là không thể để Hạ Thiên Hương tự sát.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương