“Cố Thành Trung?”
Cô thốt lên, đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời:
“Dậy rồi à?”
“Sao anh vẫn còn giữ máy?”
Hứa Trúc Linh kinh ngạc tới nỗi không nói nên lời, chẳng lẽ Cố Thành Trung vẫn luôn giữ kết nối sao.
“Anh quên tắt điện thoại, bên này anh có một cuộc họp cần xử lý một chút.

Em mau dậy rồi ăn sắng đi, nhớ sạc điện thoại.”
Cố Thành Trung dặn dò cẩn thận.
Cuối cùng mới cúp điện thoại, Hứa Trúc Linh không biết bây giờ mình đang có cảm giác gì.
Cô rất muốn hỏi thêm một câu, vì sao Cổ Thành Trung anh lại đối xử tốt với em như vậy?
Nhưng Hứa Trúc Linh lại sợ, sợ rằng câu trả lời của anh không đúng theo những gì cô nghĩ.
Một người đàn ông đối xử tốt với một người phụ nữ có rất nhiều cách nhìn nhận.

Xem là em gái, người thân hoặc là người yêu.
Cố Thành Trung có tình cảm gì với mình chứ?
Hứa Trúc Linh có chút buồn rầu, nếu bây giờ Cố Thành Trung biết cô đang suy nghĩ miên man về vấn đề này thì có lẽ anh sẽ tức tới nỗi phun máu.
Nếu như không phải là yêu thì cố gắng và hi sinh như thế để làm gì chứ?
Hôm nay là cuối tuần nên quán bar khá là đông khách, chị Hạnh bảo cô đến sớm một chút.
Khách hàng nơi đây đa số đều là học sinh, nhưng trong học sinh cũng có kẻ giàu ngầm.
Đại học Đà Nẵng là đại học tốt nhất thành phố, bên trong đó không biết là có bao nhiêu con em nhà giàu.

Ngôn Phúc Lâm chính là một người trong đó.
Chị Hạnh giao cho Hứa Trúc Linh một công việc béo bở rồi nói:

“Em phụ trách cho tốt bàn số tám mươi hai, người ta cho tiền boa rất mạnh tay, hơn nữa gọi toàn rượu đắt tiền.

Như thế thì em được trích phần trăm cũng nhiều hơn.”
“Cảm ơn chị Hạnh.”
Hứa Trúc Linh nói với vẻ biết ơn.
Khách gọi hai chai Tequila quý báu, một bình cũng phải mấy trăm triệu.
Hứa Trúc Linh vẫn luôn cảm thấy người biết uống rượu đều rất xa xỉ, chỉ cần nghe thấy rượu đỏ Champagne là đã cảm giác rất đắt rồi.
Hứa Trúc Linh đưa rượu qua, bàn 82 là ba người thanh niên, nhìn cũng tầm hai mươi tuổi.
“Đây là rượu mà các anh đã gọi.”
Hứa Trúc Linh bỏ rượu xuống nhưng đối phương lại bắt cô mở rượu.
Hứa Trúc Linh lấy dụng cụ mở nắp chai ra, mở rượu cho bọn họ rồi rót đầy từng ly.
Khi Hứa Trúc Linh nghĩ rằng như thế là đã kết thúc rồi, cô đang chuẩn bị đi thì không ngờ rằng một trong ba người đó tóm lấy tay cô rồi cười với vẻ *** ****:
“Đi cái gì mà đi? Ở lại đây uống rượu với mấy anh trai đi.”
“Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.”
Hứa Trúc Linh ra vẻ khó xử.
“Không biết uống? Vậy cô tới quán bar làm gì?”
Đối phương có chút không vui vì Hứa Trúc Linh từ chối:
“Gọi quản lý của mấy người tới đây, tôi phải hỏi cho rõ, tôi không trả tiền hay sao mà thái độ của phục vụ lại như thế này.”
Hứa Trúc Linh nghe thế thì nhíu mày, cô biết rằng đối phương đang cố tình gây sự.
Hứa Trúc Linh không muốn làm phiền tới chị Hạnh nên đành cắn răng nói:
“Vậy tôi uống một ly thôi.”
“Đây, thế không phải là được rồi à.”
Đối phương nghe vậy thì nở nụ cười, nụ cười của anh ta có chút gian ác, khiến người ta nhìn mà cảm thấy không thoải mái.
Hứa Trúc Linh không biết uống rượu, dù có uống mỗi một lon bia thôi cũng sẽ say khướt chứ đừng nói tới Tequila nồng độ cao.
Cô ép mình uống hết một ly, rượu đi vào cổ họng, chát chát cay cay.

Hứa Trúc Linh cố nén để mình không cho lên.

Mấy người kia cười ha hả rồi bắt đầu dùng bàn tay heo của mình vuốt ngực cô, thừa cơ chấm mút.
“Cẩn thận một chút, em gái như thế là mấy anh trai sẽ đau lòng đấy.”
“Tôi… tôi uống rồi, tôi có thể đi được chưa?”
Hứa Trúc Linh lui về phía sau một bước, tránh khỏi bàn tay thúi của người kia.
“Em uống với anh rồi nhưng vẫn chưa uống với anh em của anh mà?”
“Đúng thế, em gái xem trọng anh ta, chẳng lẽ không xem trọng bọn anh ư?”
“Tôi… ý tôi không phải thế.

Tôi thật sự không viết uống rượu.

Tôi đi tìm quản lý cho mấy người.”
“Muốn chạy à, đã muộn rồi.”
Mấy người đó kéo Hứa Trúc Linh lại.
Hứa Trúc Linh ngã lên ghế salon, bởi vì mới uống rượu nên đầu óc cô lại càng thêm choáng váng.
Không được, Hứa Trúc Linh say rồi!
Chị Hạnh thấy tiếng động bên này thì vội vàng đi tới, chị ta nhìn thấy Hứa Trúc Linh say sướt thì nói:
“Đây là thế nào? Trúc Linh, còn không mau tới đây.”
Chị Hạnh có ý cứu người nhưng đối phương lại không cho.
“Nhân viên của cô uống rượu của khách, đã uống ly đầu tiên thì phải uống tới khi hết chai mới thôi.

Nếu không thì %3D phải trả tiền cho tôi.”

“Không phải là tôi muốn uống, rõ ràng là các anh ép tôi.”
“Thế à? Nhưng ai thấy chứ?”
Đối phương nói vô cùng ngang ngược.
Giờ thì Hứa Trúc Linh đã hiểu, cho dù có tra camera cũng chẳng có các nào, người làm thuê không thể làm mích lòng khách hàng.

Hơn nữa chị Hạnh đứng giữa cũng sẽ rất khó xử.
“Tôi có thể bồi thường cho các anh hai bình tốt hơn thế này.”
Chị Hạnh nghĩ tới việc gần đây có một người đàn ông tới tìm mình để mình chăm sóc cho Hứa Trúc Linh, còn đưa cho chị ta một khoản thù lao phong phú.
Đã cầm tiền của người ta thì phải làm việc cho họ.
“Cô là cái thá gì chứ? Dám quản chuyện của chúng tôi à? Mau cút ra, miễn cho cậu đây trở mặt.”
Rõ ràng đối phương là người có tiền có thế, cho nên mới không hề có chút sợ hãi nào.
Chị Hạnh cũng rất khó xử.
Những người kia không quan tâm, bọn họ kéo Hứa Trúc Linh rồi bắt đầu chuẩn bị ép cô uống rượu.
Lòng chị Hạnh nóng như lửa đốt, nhưng lại không có cách nào.
Đúng ngay lúc này đột nhiên có một bóng người vọt vào, kéo Hứa Trúc Linh vào lòng mình rồi đạp đám người kia ngã xuống đất.
“Mẹ nó, đứa nào dám đánh tao?”
Đối phương tỉnh táo nhìn lại, không ngờ rằng lại là Ngôn Phúc Lâm tiếng tăm lừng lẫy trong đại học Đà Nẵng.

Mấy người đó hai mặt nhìn nhau rồi không dám ho hé gì nữa.
Bọn họ không thể làm mích lòng người có thân phận như Ngôn Phúc Lâm được.
“Các người muốn phá đúng không?”
“Không dám, không dám.

Chỉ là cô ta uống rượu của bọn tôi, hại bọn tôi không có rượu uống.

Cậu Lâm à, nếu không thì cậu bồi thường cho bọn tôi đi?”
Bọn họ thấy không kiếm được lợi người thì bắt đầu đòi tiền.
Đối phương trực tiếp há miệng đòi năm trăm triệu.


Ngôn Phúc Lâm còn chẳng thèm trả giá, trực tiếp ném cho bọn họ một tấm thẻ.
“Cút đi, nếu dám gây chuyện nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Ngôn Phúc Lâm nói với vẻ lạnh lùng.
Mấy người kia vội vàng chạy thẳng ra ngoài.
“Đàn anh…”
Rượu đã ngấm, Hứa Trúc Linh bắt đầu có chút choáng vàng.
Bây giờ Hứa Trúc Linh rất nhếch nhác, quần áo đã bẩn, ướt sũng dính ở trên người.
“Xin hỏi có đồ khô không?”
“Có!”
Chị Hạnh đỡ Hứa Trúc Linh lên phòng của mình nghỉ ngơi, thay cho cô một bộ quần áo lao động rộng rãi.
“Cô ấy uống say rồi, tối nay của để đây tôi chăm, cậu yên tâm.”
“Tôi muốn nhìn cô ấy.”
Chị Hạnh nghe xong thì rất thức thời rời đi.
Anh ta vắt khô khăn thấm nước nóng, muốn lau mồ hôi cho cô, lại không ngờ nghe được âm thanh nỉ non của cô.
Dường như đang gọi tên của một ai đó.
Anh ta không nhịn được cúi người lại gần, chỉ nghe được cô cứ luôn gọi “chú ba Cố”.
Chú ba Cố?
Chẳng lẽ là Cố Thành Trung lần trước, vì sao cô đã hôn mê bất tỉnh rồi mà lại gọi tên của người đó?
Ngôn Phúc Lâm nhíu chặt mày, trong đầu đột nhiên nảy ra một đáp án, khiến cho trái tim anh ta run lên.
Chẳng lẽ…
Vẻ mặt Ngôn Phúc Lâm vô cùng phức tạp nhìn Hứa Trúc Linh, im lặng hồi lâu, cuối cùng đành bất đắc dĩ lau mồ hôi trên trán cho cô.
Hôm sau, Hứa Trúc Linh mê man tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, đây là hậu quả của việc say rượu.
Cô không ngờ là Ngôn Phúc Lâm vẫn còn ở đây.
Ngôn Phúc Lâm bưng cháo nóng tới, nói:
“Đây là cháo chị Hạnh chuẩn bị, tôi chỉ là mượn hoa hiến Phật thôi.”
“Đàn anh… sao anh còn ở đây? Anh ở đây từ tối qua đến giờ sao?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương