Cô Vợ Đánh Tráo
-
Chương 530: Chuyện năm đó
Ban đêm
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn bàn nhỏ, Hàn Mộc Tử tắm rửa thay quần áo xong đang ngồi ở trên giường.
Đảng lẽ mọi hôm vào lúc này cô đã chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay cô không buồn ngủ.
Dưới ánh đèn ngủ, một chiếc cúc áo màu vàng trên tay cô đang tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Bởi vì chiếc đèn ngủ mang màu sắc ấm, nên chiếc cúc áo trên tay cô nhìn qua cũng tỏa ra thứ ánh sáng vô cùng ấm áp.
Cô nhìn chằm chằm chiếc cúc áo trên tay như mất hồn.
Chiếc cúc áo này, vào đêm mưa của năm năm trước người đàn ông bí ẩn đó đã làm rơi. Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử chạm nhẹ vào chiếc cúc, suy nghĩ trở lên miên man.
Năm đó cô đã nhờ Hàn Tuyết U tìm chủ nhân của chiếc cúc áo này, nhưng kết quả là sau hàng trăm nghìn lần, đều điều tra ra một kết quả người đó chính là Dạ Mạc Thâm.
Kết quả điều tra này khiến cô sửng sốt suốt một thời gian dài, thậm chí mỗi lần đứng trước mặt Dạ Mạc Thâm cô đều có cảm giác vô cùng tội lỗi.
Tuy cô không nói gì, nhưng cô tin chắc rằng đứa nhỏ đó đó chính là con của Dạ Mạc Thâm, cho nên cô mới tránh Dạ Mạc Thâm như tránh rắn rết.
Cho đến khi Đậu nhỏ được sinh ra, rồi từ từ lớn lên.
Mọi đường nét trên khuôn mặt đều rất giống một người.
Trong lòng cô không thể không nghi hoặc, rất khó tin, thật sự sợ hãi.
Đúng là buồn cười.
Cho dù đứa nhỏ có mang gen của nhà họ
Dạ đi nữa, cũng không có khả năng giống Dạ Mạc Thâm nhiều đến như vậy.
Cho nên, Hàn Mộc Tử đang suy nghĩ, người đàn ông thần bí vào đêm hôm đó chính là Dạ Mạc Thâm.
Mà anh, luôn miệng nói với cô rằng đứa trẻ trong bụng cô chính là đứa con ngoài dã thú.
Vào thời điểm nghĩ đến vấn đề này, Hàn Mộc Tử liền phủ nhận suy nghĩ khiến người ta sợ hãi.
Sao có thể như thế? Sao có thể như thế được?
Nếu thật sự là anh, chẳng lẽ vốn dĩ cô và Dạ Mạc Thâm đã được ông trời sắp xếp cho nhau?
Cô không thể chấp nhận được.
Hơn nữa những lời nói cùng với thái độ của Dạ Mạc Thâm vào lúc đó khiến cô cảm thấy... Tuyệt vọng vào cuộc sống này.
Nghĩ đến đây, tay Hàn Mộc Tử nắm chiếc cúc áo càng chặt hơn, bàn tay trắng nõn đều trở nên đỏ ửng.
Ken két.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng dáng nhỏ nhắn chạy vào, nhanh chóng cởi giầy rồi leo lên giường của cô.
Hàn Mộc Tử suýt chút nữa bị dọa cho bay mất hồn phách, theo bản năng cô đem chiếc cúc áo đang cầm trên tay dấu xuống dưới gối, không để cho người khác nhìn thấy.
Đây là bí mật của riêng cô.
Đã che dấu rất nhiều năm.
Tay chân của tên nhóc con kia đều ôm chặt lấy cô, giọng nói non nớt: "Mẹ, Đậu nhỏ không muốn ngủ một mình đâu, Đậu nhỏ muốn ngủ cùng mẹ cơ."
Trái tim sợ hãi của Hàn Mộc Tử dần bình tĩnh lại, trong ánh đèn ngủ mập mờ cô nhẹ nhàng nói: "Đậu nhỏ là người trưởng thành rồi, không thể ngủ chung một chỗ với mẹ được, con là một người đàn ông, còn mẹ lại là phụ nữ, hiểu không?"
Đậu nhỏ bất mãn cọ cọ mặt vào cánh tay của mẹ: "Không, Đậu nhỏ còn chưa trưởng thành, hơn nữa Đậu nhỏ rất thích mẹ, không phân biệt nam nữ."
Hàn Mộc Tử: "... Đậu nhỏ." "Mẹ luôn nói là Đậu nhỏ đã trưởng thành rồi, vậy Đậu nhỏ có thể được gặp bố không?"
Vốn dĩ Hàn Mộc Tử muốn khuyên cậu trở về phòng ngủ của chính mình, nhưng khi nghe cậu nói ra câu đó, khiến Hàn Mộc Tử không biết nên nói gì, trong lòng cũng vô cùng sửng sốt.
Đó là sự di chuyển của số mệnh sao?
Lúc trước khi ở nước ngoài, Đậu nhỏ chưa bao giờ hỏi cô về bố của mình, lúc nào cũng vô cùng đáng yêu.
Nhưng sau khi về nước, cậu nói về vấn đề này ngày càng nhiều. Hôm nay cô đã yêu cầu Dạ Mạc Thâm không được điều tra chuyện về bản thân cô trước kia, hiện tại Đậu nhỏ lại chui vào trong chăn hỏi cô câu như vậy.
Là trùng hợp sao?
Hàn mộc Tử dùng sức bóp chặt chiếc cúc áo màu vàng, sau đó nằm nó trong lòng bàn tay. "Tại sao con đột nhiên hỏi như vậy?" Hàn Mộc Tử nhìn đứa con đang nằm trong lòng, cố gắng áp chế tâm tình, dùng giọng điệu ôn hòa nhất có thể nói: "Trước kia con... Hồi con ở nước ngoài, chưa bao giờ nói đến chuyện này mà?"
Đậu nhỏ mím môi: "Lúc trước mẹ rất vất vả, cho nên Đậu nhỏ không muốn mẹ giải thích về chuyện này, nhưng giờ con trưởng thành rồi, có thể không cần mẹ tìm bố hộ nữa, con có thể tự đi tìm được."
Hàn Mộc Tử: "..." "Có được không mẹ?" Đậu nhỏ lay lay cánh tay của cô: "Đậu nhỏ rất lợi hại nhé, nhất định sẽ tìm ra được bố ruột của mình!"
Nghe đến đó, hô hấp của Hàn Mộc Tử đông cứng lại, cô ý thức được những lần Đậu nhỏ nói về vấn đề này hoàn toàn không hải là đang nói đùa, cậu thật sự muốn đi tìm bố ruột.
Mặc dù Đậu nhỏ không thể tìm được bố của mình là Dạ Mạc Thâm khi còn quá nhỏ như vậy, nhưng lòng Hàn Mộc Tử vẫn luôn cảm thấy đau nhói như bị kim chích, lập tức to tiếng: "Không được đi!"
Giọng nói của cô vô cùng nghiêm khắc, lập tức khiến Đậu nhỏ giật mình. "Mę, mę..." "Con đã nghe rõ chưa?" Hàn Mặc Tử nhìn Đậu nhỏ mở to con mắt nhìn cô, đôi mắt
Đậu nhỏ nói. đỏ hồng: "Mẹ, Đậu nhỏ... Muốn... Muốn tìm bố ruột của Đậu nhỏ." "Không phải mẹ đã nói là không được đi rồi sao?" Hàn Mộc Tử không nghĩ tới cậu lại không nghe lời mình, luôn cố chấp muốn đi tìm bố ruột, khuôn mặt cô lập tức càng nghiêm khắc thêm, giọng nói bắt đầu mất kiên nhẫn. "Khi con sinh ra thì ba con đã chết rồi, không cần đi tìm nữa, không tìm thấy được đâu!"
Đậu nhỏ: "..."
Khi nói ra những lời này, ánh mắt Hàn Mộc Tử nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ ửng của cậu.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, ánh mắt cả hai đều rất giống nhau, một lát sau Hàn Mộc Tử thu hồi ánh mắt lại, khịt khịt mũi khẽ nói: "Xin lỗi con, Đậu nhỏ... Mẹ vừa rồi nóng giận quá phải không?"
Trong lúc lúc cuộc đối thoại đang căng thẳng, Hàn Mộc Tử đột nhiên nhẹ giọng nói với cậu, khiến Đậu nhỏ không nhịn được, khóc to thành tiếng.
Âm thanh này như mũi kim đâm thật sâu vào trái tim Hàn Mộc Tử, khiến cô đau đến nỗi không thở được, lời vừa nói ra không thể thu hồi lại được, lúc này cũng không biết nên giải thích như thế nào với Đậu nhỏ, chỉ có thể ôm lấy cơ thể đang run lên vì khóc của cậu. "Thật sự xin lỗi con, Đậu nhỏ, mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt... Mẹ không nên hung giữ với con như vậy."
Vừa nói, nước mắt của Hàn Mộc Tử vừa rơi, những giọt nước mắt như những viên trên châu trong suốt, không ngừng rơi xuống, rồi rơi trên cổ của Đậu nhỏ.
Đậu nhỏ dường như là lần đầu tiên thấy mẹ khóc trước mặt mình vì vậy thấy mẹ khóc liền bị dọa cho sợ hãi, vốn đang khóc lớn liền nín ngay.
Trước mặt Đậu nhỏ nhưng nước mắt của cô không ngăn lại được, cứ thế tuôn rơi. "Mẹ xin lỗi... Mẹ thật sự xin lỗi Đậu nhỏ, xin lỗi con." Hàn Mộc Tử lặp đi lặp lại câu đó, giống như cô bị một con quỷ nhập vào vậy.
Đậu nhỏ nhìn dáng vẻ như vậy của Hàn Mộc Tử, nhất thời cảm thấy hôm nay bản thân đã cố tình gây sự.
Cậu vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra ôm lấy cổ Hàn Mộc Tử, đem mặt cậu vùi vào trong đó: "Mẹ đừng khóc, Đậu nhỏ về sau... Không bao giờ... Nói về việc đi tìm bố nữa." Hàn Mộc Tử cuối cùng cũng không nhịn được, nước mắt như vỡ đê, ôm Đậu nhỏ vào lòng, không ngừng khóc nấc lên.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn bàn nhỏ, Hàn Mộc Tử tắm rửa thay quần áo xong đang ngồi ở trên giường.
Đảng lẽ mọi hôm vào lúc này cô đã chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay cô không buồn ngủ.
Dưới ánh đèn ngủ, một chiếc cúc áo màu vàng trên tay cô đang tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Bởi vì chiếc đèn ngủ mang màu sắc ấm, nên chiếc cúc áo trên tay cô nhìn qua cũng tỏa ra thứ ánh sáng vô cùng ấm áp.
Cô nhìn chằm chằm chiếc cúc áo trên tay như mất hồn.
Chiếc cúc áo này, vào đêm mưa của năm năm trước người đàn ông bí ẩn đó đã làm rơi. Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử chạm nhẹ vào chiếc cúc, suy nghĩ trở lên miên man.
Năm đó cô đã nhờ Hàn Tuyết U tìm chủ nhân của chiếc cúc áo này, nhưng kết quả là sau hàng trăm nghìn lần, đều điều tra ra một kết quả người đó chính là Dạ Mạc Thâm.
Kết quả điều tra này khiến cô sửng sốt suốt một thời gian dài, thậm chí mỗi lần đứng trước mặt Dạ Mạc Thâm cô đều có cảm giác vô cùng tội lỗi.
Tuy cô không nói gì, nhưng cô tin chắc rằng đứa nhỏ đó đó chính là con của Dạ Mạc Thâm, cho nên cô mới tránh Dạ Mạc Thâm như tránh rắn rết.
Cho đến khi Đậu nhỏ được sinh ra, rồi từ từ lớn lên.
Mọi đường nét trên khuôn mặt đều rất giống một người.
Trong lòng cô không thể không nghi hoặc, rất khó tin, thật sự sợ hãi.
Đúng là buồn cười.
Cho dù đứa nhỏ có mang gen của nhà họ
Dạ đi nữa, cũng không có khả năng giống Dạ Mạc Thâm nhiều đến như vậy.
Cho nên, Hàn Mộc Tử đang suy nghĩ, người đàn ông thần bí vào đêm hôm đó chính là Dạ Mạc Thâm.
Mà anh, luôn miệng nói với cô rằng đứa trẻ trong bụng cô chính là đứa con ngoài dã thú.
Vào thời điểm nghĩ đến vấn đề này, Hàn Mộc Tử liền phủ nhận suy nghĩ khiến người ta sợ hãi.
Sao có thể như thế? Sao có thể như thế được?
Nếu thật sự là anh, chẳng lẽ vốn dĩ cô và Dạ Mạc Thâm đã được ông trời sắp xếp cho nhau?
Cô không thể chấp nhận được.
Hơn nữa những lời nói cùng với thái độ của Dạ Mạc Thâm vào lúc đó khiến cô cảm thấy... Tuyệt vọng vào cuộc sống này.
Nghĩ đến đây, tay Hàn Mộc Tử nắm chiếc cúc áo càng chặt hơn, bàn tay trắng nõn đều trở nên đỏ ửng.
Ken két.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng dáng nhỏ nhắn chạy vào, nhanh chóng cởi giầy rồi leo lên giường của cô.
Hàn Mộc Tử suýt chút nữa bị dọa cho bay mất hồn phách, theo bản năng cô đem chiếc cúc áo đang cầm trên tay dấu xuống dưới gối, không để cho người khác nhìn thấy.
Đây là bí mật của riêng cô.
Đã che dấu rất nhiều năm.
Tay chân của tên nhóc con kia đều ôm chặt lấy cô, giọng nói non nớt: "Mẹ, Đậu nhỏ không muốn ngủ một mình đâu, Đậu nhỏ muốn ngủ cùng mẹ cơ."
Trái tim sợ hãi của Hàn Mộc Tử dần bình tĩnh lại, trong ánh đèn ngủ mập mờ cô nhẹ nhàng nói: "Đậu nhỏ là người trưởng thành rồi, không thể ngủ chung một chỗ với mẹ được, con là một người đàn ông, còn mẹ lại là phụ nữ, hiểu không?"
Đậu nhỏ bất mãn cọ cọ mặt vào cánh tay của mẹ: "Không, Đậu nhỏ còn chưa trưởng thành, hơn nữa Đậu nhỏ rất thích mẹ, không phân biệt nam nữ."
Hàn Mộc Tử: "... Đậu nhỏ." "Mẹ luôn nói là Đậu nhỏ đã trưởng thành rồi, vậy Đậu nhỏ có thể được gặp bố không?"
Vốn dĩ Hàn Mộc Tử muốn khuyên cậu trở về phòng ngủ của chính mình, nhưng khi nghe cậu nói ra câu đó, khiến Hàn Mộc Tử không biết nên nói gì, trong lòng cũng vô cùng sửng sốt.
Đó là sự di chuyển của số mệnh sao?
Lúc trước khi ở nước ngoài, Đậu nhỏ chưa bao giờ hỏi cô về bố của mình, lúc nào cũng vô cùng đáng yêu.
Nhưng sau khi về nước, cậu nói về vấn đề này ngày càng nhiều. Hôm nay cô đã yêu cầu Dạ Mạc Thâm không được điều tra chuyện về bản thân cô trước kia, hiện tại Đậu nhỏ lại chui vào trong chăn hỏi cô câu như vậy.
Là trùng hợp sao?
Hàn mộc Tử dùng sức bóp chặt chiếc cúc áo màu vàng, sau đó nằm nó trong lòng bàn tay. "Tại sao con đột nhiên hỏi như vậy?" Hàn Mộc Tử nhìn đứa con đang nằm trong lòng, cố gắng áp chế tâm tình, dùng giọng điệu ôn hòa nhất có thể nói: "Trước kia con... Hồi con ở nước ngoài, chưa bao giờ nói đến chuyện này mà?"
Đậu nhỏ mím môi: "Lúc trước mẹ rất vất vả, cho nên Đậu nhỏ không muốn mẹ giải thích về chuyện này, nhưng giờ con trưởng thành rồi, có thể không cần mẹ tìm bố hộ nữa, con có thể tự đi tìm được."
Hàn Mộc Tử: "..." "Có được không mẹ?" Đậu nhỏ lay lay cánh tay của cô: "Đậu nhỏ rất lợi hại nhé, nhất định sẽ tìm ra được bố ruột của mình!"
Nghe đến đó, hô hấp của Hàn Mộc Tử đông cứng lại, cô ý thức được những lần Đậu nhỏ nói về vấn đề này hoàn toàn không hải là đang nói đùa, cậu thật sự muốn đi tìm bố ruột.
Mặc dù Đậu nhỏ không thể tìm được bố của mình là Dạ Mạc Thâm khi còn quá nhỏ như vậy, nhưng lòng Hàn Mộc Tử vẫn luôn cảm thấy đau nhói như bị kim chích, lập tức to tiếng: "Không được đi!"
Giọng nói của cô vô cùng nghiêm khắc, lập tức khiến Đậu nhỏ giật mình. "Mę, mę..." "Con đã nghe rõ chưa?" Hàn Mặc Tử nhìn Đậu nhỏ mở to con mắt nhìn cô, đôi mắt
Đậu nhỏ nói. đỏ hồng: "Mẹ, Đậu nhỏ... Muốn... Muốn tìm bố ruột của Đậu nhỏ." "Không phải mẹ đã nói là không được đi rồi sao?" Hàn Mộc Tử không nghĩ tới cậu lại không nghe lời mình, luôn cố chấp muốn đi tìm bố ruột, khuôn mặt cô lập tức càng nghiêm khắc thêm, giọng nói bắt đầu mất kiên nhẫn. "Khi con sinh ra thì ba con đã chết rồi, không cần đi tìm nữa, không tìm thấy được đâu!"
Đậu nhỏ: "..."
Khi nói ra những lời này, ánh mắt Hàn Mộc Tử nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ ửng của cậu.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, ánh mắt cả hai đều rất giống nhau, một lát sau Hàn Mộc Tử thu hồi ánh mắt lại, khịt khịt mũi khẽ nói: "Xin lỗi con, Đậu nhỏ... Mẹ vừa rồi nóng giận quá phải không?"
Trong lúc lúc cuộc đối thoại đang căng thẳng, Hàn Mộc Tử đột nhiên nhẹ giọng nói với cậu, khiến Đậu nhỏ không nhịn được, khóc to thành tiếng.
Âm thanh này như mũi kim đâm thật sâu vào trái tim Hàn Mộc Tử, khiến cô đau đến nỗi không thở được, lời vừa nói ra không thể thu hồi lại được, lúc này cũng không biết nên giải thích như thế nào với Đậu nhỏ, chỉ có thể ôm lấy cơ thể đang run lên vì khóc của cậu. "Thật sự xin lỗi con, Đậu nhỏ, mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt... Mẹ không nên hung giữ với con như vậy."
Vừa nói, nước mắt của Hàn Mộc Tử vừa rơi, những giọt nước mắt như những viên trên châu trong suốt, không ngừng rơi xuống, rồi rơi trên cổ của Đậu nhỏ.
Đậu nhỏ dường như là lần đầu tiên thấy mẹ khóc trước mặt mình vì vậy thấy mẹ khóc liền bị dọa cho sợ hãi, vốn đang khóc lớn liền nín ngay.
Trước mặt Đậu nhỏ nhưng nước mắt của cô không ngăn lại được, cứ thế tuôn rơi. "Mẹ xin lỗi... Mẹ thật sự xin lỗi Đậu nhỏ, xin lỗi con." Hàn Mộc Tử lặp đi lặp lại câu đó, giống như cô bị một con quỷ nhập vào vậy.
Đậu nhỏ nhìn dáng vẻ như vậy của Hàn Mộc Tử, nhất thời cảm thấy hôm nay bản thân đã cố tình gây sự.
Cậu vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra ôm lấy cổ Hàn Mộc Tử, đem mặt cậu vùi vào trong đó: "Mẹ đừng khóc, Đậu nhỏ về sau... Không bao giờ... Nói về việc đi tìm bố nữa." Hàn Mộc Tử cuối cùng cũng không nhịn được, nước mắt như vỡ đê, ôm Đậu nhỏ vào lòng, không ngừng khóc nấc lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook