Cô Vợ Cực Phẩm Của Tôi
-
C10: Hứa quân tiễn khách
“Choang!”
“Choang!”
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Hứa Quân, Vương Phú Quý đặt điện thoại sang một bên, hai tay cầm lấy hai chai La Romanee Conti phiên bản sưu tầm lên, đập mạnh vào đầu Mộc Phong.
Chai rượu vỡ thành bốn năm mảnh, mà máu tươi cũng không ngừng chảy dọc xuống đất theo đầu Mộc Phong.
“Tại sao?”
“Không vừa mắt cậu!”
Sau khi nghe xong câu trả lời của Vương Phú Quý, Mộc Phong ngây ngốc gật đầu, sau đó ngã rầm xuống đất hôn mê.
“Chủ tịch Vương, sao... sao ngài lại đánh người?”
“Lại còn đập vỡ hai chai La Romanee Conti phiên bản sưu tầm nữa, thật tiếc quá.”
“...”
Nhìn vũng máu dưới đất, người Mộc gia vừa tức vừa sợ, lớn tiếng chỉ trích Vương Phú Quý.
Hơn nữa đối với người Mộc gia, đập vỡ hai chai La Romanee Conti bản sưu tầm càng đáng tiếc hơn việc Mộc Phong ngất đi.
Hào môn thế gia quả đúng bạc tình!
“Mấy người muốn có cùng một kết cục như Mộc Phong không? Tôi có thể tác thành cho mấy người!”
Vương Phú Quý mặt không cảm xúc, lạnh lùng liếc nhìn đám người Mộc gia.
Đừng nói đến con cháu Mộc gia, ngay cả Mộc lão phu nhân cũng hoảng hốt.
Vừa nãy Vương Phú Quý hạ mình nói chuyện với mọi người, khiến bọn họ quên mất thân phận người giàu có nhất Lệ Thành của ông ta.
Nhưng giờ Vương Phú Quý đang tức giận, ai dám nói gì ông ta?
“Mộc phu nhân!”
“Tôi đây, chủ tịch Vương!”
Bỗng dưng bị Vương Phú Quý chỉ mặt điểm tên, Mộc lão phu nhân không khỏi rùng mình.
Vương Phú Quý cười như không cười nói: “Cả Mộc gia này, tôi chỉ biết một mình Mộc Tuyết Nhi, Mộc tiểu thư! Bao gồm cả bà, bà nghĩ bà có tư cách nói chuyện với tôi sao? Tôi cho Mộc gia các người một cơ hội, tìm Mộc tiểu thư về, bản hợp đồng này vẫn còn có thể tiếp tục ký kết! Đương nhiên là bà cũng có thể không làm theo những gì tôi nói, nhưng thế thì Mộc gia các người không chỉ mất đi quyền hợp tác với Tập đoàn Vương thị, mà còn phải chịu sự trừng phạt của Tập đoàn Vương thị chúng tôi!”
Nói rồi, Vương Phú Quý đi ra khỏi cửa Mộc gia.
Mà Mộc lão phu nhân đầu óc nhất thời trống rỗng, chỉ còn lại cơ thể đang run như cầy sấy.
Bản hợp đồng với Tập đoàn Vương thị đó có thể giúp tập đoàn của Mộc gia cải tử hồi sinh!
Ngược lại, nếu như Tập đoàn Vương thị trừng phạt Mộc gia, vậy thì Mộc gia chỉ còn một con đường chết!
“Đưa Mộc Phong vào bệnh viện đi!” Mộc lão phu nhân cúi đầu nhìn Mộc Phong đang nằm trong vũng máu, hạ lệnh: “Chờ Mộc Phong tỉnh lại, muộn nhất là ngày mai, bảo nó mời Tuyết Nhi về Mộc gia! Nếu như không làm được thì để nó cút ra khỏi Mộc gia, cút ra khỏi Lệ thành!”
...
Những lời Vương Phú Quý nói ở Mộc gia, đương nhiên là nói theo lệnh của Hứa Quân.
Hứa Quân vừa cúp máy với Vương Phú Quý thì Mộc Tuyết Nhi đi vào phòng ngủ.
“Cho tôi chút không gian... Anh ra ngoài trước đi!”
Lúc ở dưới tầng, Mộc Tuyết Nhi bị Lâm Chi mắng cho một trận.
Hứa Quân gật đầu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Mộc Tuyết Nhi, anh không nhịn được an ủi: “Tuyết Nhi, em đừng sốt ruột... Hợp đồng với Tập đoàn Vương thị không thể thuộc về ai khác ngoài em! Muộn nhất là ngày mai, người Mộc gia chắc chắn sẽ đích thân đến mời em!”
“Anh cứ nói những lời hão huyền như vậy có thấy vui không?” Lửa giận của Mộc Tuyết Nhi dâng lên, tức giận bừng bừng nói: “Nếu như không phải anh lắm lời ở Mộc gia như vậy, có lẽ tôi còn có một tia hy vọng! Nhưng giờ thì sao? Tôi đã bị bà nội đuổi ra khỏi nhà rồi. Nếu như anh có chút năng lực, liệu tôi có bị sỉ nhục như vậy không?”
Hứa Quân biết Mộc Tuyết Nhi đang khó chịu, nên cũng không so đo với cô.
Dù sau chẳng bao lâu nữa, Mộc lão phu nhân cũng sẽ phải đích thân đến mời cô về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Phong quấn băng gạc quanh đầu và Mộc Từ quyến rũ đi đến nhà Mộc Tuyết Nhi.
Mộc Phong, Mộc Từ là anh em ruột.
“Mộc Tuyết Nhi đâu? Xuống đây cho tôi!”
“Tòa nhà rách nát này, thật sự chẳng muốn đến nhà mấy người tí nào.”
Nhắc mới nhớ, nơi Hứa Quân và Mộc Tuyết Nhi ở là biệt thự Mộc lão phu nhân tặng cho Mộc Tuyết Nhi.
Thật ra nó chỉ là một toà nhà nhỏ hai tầng ở ngoại ô mà thôi, giao thông không thuận lợi, đường hay bị ngập nước.
Hứa Quân đang nấu ăn ở trong bếp, anh đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Nếu như hai người không muốn đến nhà chúng tôi, bây giờ có thể lập tức rời đi! Nhưng... Mộc Phong, liệu anh có dám rời đi không?”
“Mày...”
Mộc Phong sửng sốt, tức giận đến mức nói không ra hơi.
Mệnh lệnh của Mộc lão phu nhân, Mộc Phong nào dám làm trái.
Vậy nên mới sáng sớm ngày ra, anh ta đã dẫn theo em gái mình Mộc Từ, đi đến nhà Mộc Tuyết Nhi.
Nhưng hai anh em Mộc Phong, Mộc Từ không thèm để ý Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi vào trong mắt, vẫn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng.
“Một tên ở rể như anh không có tư cách nói chuyện ở đây!” Mộc Từ trừng mắt nhìn Hứa Quân, lớn tiếng nói: “Còn thở không đó? Mộc Tuyết Nhi, tôi đến nói cho cô một tin tốt đây!”
Nghe thấy có tiếng ồn, Mộc Tuyết Nhi đúng lúc đi từ trên tầng xuống, còn Lâm Chi thì đã đi đến phòng khám Trung y của bà ta từ sáng sớm.
Mộc Phong tươi cười niềm nở, nói: “Tuyết Nhi, mặc dù em là em họ của anh, nhưng anh vẫn luôn coi em như em gái. Anh ở trước mặt bà nội nói hết nước hết cái, cuối cùng bà cũng đồng ý để em ký hợp đồng với Tập đoàn Vương thị rồi!”
“Mộc Tuyết Nhi, cô tính cảm ơn anh trai tôi thế nào đây? Nếu như không phải có anh trai tôi, cô đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi!”
Mộc Tuyết Nhi ngơ ngác, những chuyện bà nội đã quyết định, có bao giờ từng thu hồi mệnh lệnh đâu?
Mà Mộc Phong lại chắc chắn mình đã nắm gọn Mộc Tuyết Nhi trong lòng bàn tay.
Chỉ cần để Mộc Tuyết Nhi về lại Mộc gia, nhất định cô sẽ rất biết ơn anh ta nhỉ?
Mộc Phong tính mượn cơ hội này để kiếm một khoản lớn từ Mộc Tuyết Nhi!
Mộc Tuyết Nhi đang chuẩn bị cảm ơn, Hứa Quân lại cướp lời cô nói: “Mộc Phong, bớt diễn trò trước mặt chúng tôi đi! Anh về nói với bà nội, bà ấy muốn Tuyết Nhi về, thì phải đích thân đến xin lỗi!”
“Bảo bà nội đích thân đến xin lỗi? Tên phế vật này, mày bị điên rồi sao?”
“Hừ, nếu như để bà nội nghe được những lời này, anh có từng nghĩ đến cái giá phải trả chưa?”
Mộc lão phu nhân là người như thế nào chứ? Trước mặt bà, đám con cháu Mộc gia ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Hứa Quân lại muốn Mộc lão phu nhân xin lỗi Mộc Tuyết Nhi, anh ta không sợ hủy hoại Mộc Tuyết Nhi luôn sao?
“Tôi và Tuyết Nhi phải trả cái giá như nào, không cần hai người lo lắng!” Hứa Quân tiếp tục nói: “Chẳng qua nếu như Mộc gia không mời được Tuyết Nhi về, kết cục nhất định sẽ rất thảm!”
Hai tay Mộc Phong nắm chặt lại, hận không thể lao lên cho Hứa Quân một trận.
Nhưng những lời anh nói lại là sự thật!
Nếu như Mộc Phong không có cách để mời Mộc Tuyết Nhi trở về, người bị Mộc gia đuổi ra khỏi nhà sẽ là anh ta!
Nghĩ đến đây, Mộc Phong chỉ đành hạ mình, thở ra một hơi, bất lực nói với Mộc Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, em cũng không cần phải cảm ơn anh đâu... Em cũng không thể phụ lòng tốt của anh được, bây giờ cùng anh về gặp bà nội luôn đi.”
Mộc Phong vừa dứt lời, Mộc Tuyết Nhi vô thức nhìn về phía Hứa Quân.
Mà Hứa Quân thì kiên định lắc đầu với Mộc Tuyết Nhi.
Trong khoảnh khắc này, cô bỗng hiểu ra rất nhiều điều...
Mộc Phong sẽ nói tốt cho mình trước mặt bà nội ư? Có đánh chết cô thì cô cũng chẳng tin.
Bên trong chắc chắn có điều gì đó không đúng.
Hơn hai năm kết hôn, những lời sỉ nhục và xúc phạm Mộc Tuyết Nhi phải chịu ở Mộc gia không ít hơn Hứa Quân là bao.
Sau khi cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát, Mộc Tuyết Nhi quyết định tin Hứa Quân lần này.
Cô ngẩng đầu lên, cười nói với Mộc Phong: “Anh họ, em thật sự phải cảm ơn anh nhiều lắm, anh lại có thể nói tốt cho em trước mặt bà nội. Nhưng hai ngày nay em thấy không khỏe lắm, vẫn cứ nên để anh ký hợp đồng với Tập đoàn Vương thị đi vậy! Hứa Quân, tiễn khách!”
“Choang!”
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Hứa Quân, Vương Phú Quý đặt điện thoại sang một bên, hai tay cầm lấy hai chai La Romanee Conti phiên bản sưu tầm lên, đập mạnh vào đầu Mộc Phong.
Chai rượu vỡ thành bốn năm mảnh, mà máu tươi cũng không ngừng chảy dọc xuống đất theo đầu Mộc Phong.
“Tại sao?”
“Không vừa mắt cậu!”
Sau khi nghe xong câu trả lời của Vương Phú Quý, Mộc Phong ngây ngốc gật đầu, sau đó ngã rầm xuống đất hôn mê.
“Chủ tịch Vương, sao... sao ngài lại đánh người?”
“Lại còn đập vỡ hai chai La Romanee Conti phiên bản sưu tầm nữa, thật tiếc quá.”
“...”
Nhìn vũng máu dưới đất, người Mộc gia vừa tức vừa sợ, lớn tiếng chỉ trích Vương Phú Quý.
Hơn nữa đối với người Mộc gia, đập vỡ hai chai La Romanee Conti bản sưu tầm càng đáng tiếc hơn việc Mộc Phong ngất đi.
Hào môn thế gia quả đúng bạc tình!
“Mấy người muốn có cùng một kết cục như Mộc Phong không? Tôi có thể tác thành cho mấy người!”
Vương Phú Quý mặt không cảm xúc, lạnh lùng liếc nhìn đám người Mộc gia.
Đừng nói đến con cháu Mộc gia, ngay cả Mộc lão phu nhân cũng hoảng hốt.
Vừa nãy Vương Phú Quý hạ mình nói chuyện với mọi người, khiến bọn họ quên mất thân phận người giàu có nhất Lệ Thành của ông ta.
Nhưng giờ Vương Phú Quý đang tức giận, ai dám nói gì ông ta?
“Mộc phu nhân!”
“Tôi đây, chủ tịch Vương!”
Bỗng dưng bị Vương Phú Quý chỉ mặt điểm tên, Mộc lão phu nhân không khỏi rùng mình.
Vương Phú Quý cười như không cười nói: “Cả Mộc gia này, tôi chỉ biết một mình Mộc Tuyết Nhi, Mộc tiểu thư! Bao gồm cả bà, bà nghĩ bà có tư cách nói chuyện với tôi sao? Tôi cho Mộc gia các người một cơ hội, tìm Mộc tiểu thư về, bản hợp đồng này vẫn còn có thể tiếp tục ký kết! Đương nhiên là bà cũng có thể không làm theo những gì tôi nói, nhưng thế thì Mộc gia các người không chỉ mất đi quyền hợp tác với Tập đoàn Vương thị, mà còn phải chịu sự trừng phạt của Tập đoàn Vương thị chúng tôi!”
Nói rồi, Vương Phú Quý đi ra khỏi cửa Mộc gia.
Mà Mộc lão phu nhân đầu óc nhất thời trống rỗng, chỉ còn lại cơ thể đang run như cầy sấy.
Bản hợp đồng với Tập đoàn Vương thị đó có thể giúp tập đoàn của Mộc gia cải tử hồi sinh!
Ngược lại, nếu như Tập đoàn Vương thị trừng phạt Mộc gia, vậy thì Mộc gia chỉ còn một con đường chết!
“Đưa Mộc Phong vào bệnh viện đi!” Mộc lão phu nhân cúi đầu nhìn Mộc Phong đang nằm trong vũng máu, hạ lệnh: “Chờ Mộc Phong tỉnh lại, muộn nhất là ngày mai, bảo nó mời Tuyết Nhi về Mộc gia! Nếu như không làm được thì để nó cút ra khỏi Mộc gia, cút ra khỏi Lệ thành!”
...
Những lời Vương Phú Quý nói ở Mộc gia, đương nhiên là nói theo lệnh của Hứa Quân.
Hứa Quân vừa cúp máy với Vương Phú Quý thì Mộc Tuyết Nhi đi vào phòng ngủ.
“Cho tôi chút không gian... Anh ra ngoài trước đi!”
Lúc ở dưới tầng, Mộc Tuyết Nhi bị Lâm Chi mắng cho một trận.
Hứa Quân gật đầu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Mộc Tuyết Nhi, anh không nhịn được an ủi: “Tuyết Nhi, em đừng sốt ruột... Hợp đồng với Tập đoàn Vương thị không thể thuộc về ai khác ngoài em! Muộn nhất là ngày mai, người Mộc gia chắc chắn sẽ đích thân đến mời em!”
“Anh cứ nói những lời hão huyền như vậy có thấy vui không?” Lửa giận của Mộc Tuyết Nhi dâng lên, tức giận bừng bừng nói: “Nếu như không phải anh lắm lời ở Mộc gia như vậy, có lẽ tôi còn có một tia hy vọng! Nhưng giờ thì sao? Tôi đã bị bà nội đuổi ra khỏi nhà rồi. Nếu như anh có chút năng lực, liệu tôi có bị sỉ nhục như vậy không?”
Hứa Quân biết Mộc Tuyết Nhi đang khó chịu, nên cũng không so đo với cô.
Dù sau chẳng bao lâu nữa, Mộc lão phu nhân cũng sẽ phải đích thân đến mời cô về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Phong quấn băng gạc quanh đầu và Mộc Từ quyến rũ đi đến nhà Mộc Tuyết Nhi.
Mộc Phong, Mộc Từ là anh em ruột.
“Mộc Tuyết Nhi đâu? Xuống đây cho tôi!”
“Tòa nhà rách nát này, thật sự chẳng muốn đến nhà mấy người tí nào.”
Nhắc mới nhớ, nơi Hứa Quân và Mộc Tuyết Nhi ở là biệt thự Mộc lão phu nhân tặng cho Mộc Tuyết Nhi.
Thật ra nó chỉ là một toà nhà nhỏ hai tầng ở ngoại ô mà thôi, giao thông không thuận lợi, đường hay bị ngập nước.
Hứa Quân đang nấu ăn ở trong bếp, anh đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Nếu như hai người không muốn đến nhà chúng tôi, bây giờ có thể lập tức rời đi! Nhưng... Mộc Phong, liệu anh có dám rời đi không?”
“Mày...”
Mộc Phong sửng sốt, tức giận đến mức nói không ra hơi.
Mệnh lệnh của Mộc lão phu nhân, Mộc Phong nào dám làm trái.
Vậy nên mới sáng sớm ngày ra, anh ta đã dẫn theo em gái mình Mộc Từ, đi đến nhà Mộc Tuyết Nhi.
Nhưng hai anh em Mộc Phong, Mộc Từ không thèm để ý Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi vào trong mắt, vẫn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng.
“Một tên ở rể như anh không có tư cách nói chuyện ở đây!” Mộc Từ trừng mắt nhìn Hứa Quân, lớn tiếng nói: “Còn thở không đó? Mộc Tuyết Nhi, tôi đến nói cho cô một tin tốt đây!”
Nghe thấy có tiếng ồn, Mộc Tuyết Nhi đúng lúc đi từ trên tầng xuống, còn Lâm Chi thì đã đi đến phòng khám Trung y của bà ta từ sáng sớm.
Mộc Phong tươi cười niềm nở, nói: “Tuyết Nhi, mặc dù em là em họ của anh, nhưng anh vẫn luôn coi em như em gái. Anh ở trước mặt bà nội nói hết nước hết cái, cuối cùng bà cũng đồng ý để em ký hợp đồng với Tập đoàn Vương thị rồi!”
“Mộc Tuyết Nhi, cô tính cảm ơn anh trai tôi thế nào đây? Nếu như không phải có anh trai tôi, cô đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi!”
Mộc Tuyết Nhi ngơ ngác, những chuyện bà nội đã quyết định, có bao giờ từng thu hồi mệnh lệnh đâu?
Mà Mộc Phong lại chắc chắn mình đã nắm gọn Mộc Tuyết Nhi trong lòng bàn tay.
Chỉ cần để Mộc Tuyết Nhi về lại Mộc gia, nhất định cô sẽ rất biết ơn anh ta nhỉ?
Mộc Phong tính mượn cơ hội này để kiếm một khoản lớn từ Mộc Tuyết Nhi!
Mộc Tuyết Nhi đang chuẩn bị cảm ơn, Hứa Quân lại cướp lời cô nói: “Mộc Phong, bớt diễn trò trước mặt chúng tôi đi! Anh về nói với bà nội, bà ấy muốn Tuyết Nhi về, thì phải đích thân đến xin lỗi!”
“Bảo bà nội đích thân đến xin lỗi? Tên phế vật này, mày bị điên rồi sao?”
“Hừ, nếu như để bà nội nghe được những lời này, anh có từng nghĩ đến cái giá phải trả chưa?”
Mộc lão phu nhân là người như thế nào chứ? Trước mặt bà, đám con cháu Mộc gia ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Hứa Quân lại muốn Mộc lão phu nhân xin lỗi Mộc Tuyết Nhi, anh ta không sợ hủy hoại Mộc Tuyết Nhi luôn sao?
“Tôi và Tuyết Nhi phải trả cái giá như nào, không cần hai người lo lắng!” Hứa Quân tiếp tục nói: “Chẳng qua nếu như Mộc gia không mời được Tuyết Nhi về, kết cục nhất định sẽ rất thảm!”
Hai tay Mộc Phong nắm chặt lại, hận không thể lao lên cho Hứa Quân một trận.
Nhưng những lời anh nói lại là sự thật!
Nếu như Mộc Phong không có cách để mời Mộc Tuyết Nhi trở về, người bị Mộc gia đuổi ra khỏi nhà sẽ là anh ta!
Nghĩ đến đây, Mộc Phong chỉ đành hạ mình, thở ra một hơi, bất lực nói với Mộc Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, em cũng không cần phải cảm ơn anh đâu... Em cũng không thể phụ lòng tốt của anh được, bây giờ cùng anh về gặp bà nội luôn đi.”
Mộc Phong vừa dứt lời, Mộc Tuyết Nhi vô thức nhìn về phía Hứa Quân.
Mà Hứa Quân thì kiên định lắc đầu với Mộc Tuyết Nhi.
Trong khoảnh khắc này, cô bỗng hiểu ra rất nhiều điều...
Mộc Phong sẽ nói tốt cho mình trước mặt bà nội ư? Có đánh chết cô thì cô cũng chẳng tin.
Bên trong chắc chắn có điều gì đó không đúng.
Hơn hai năm kết hôn, những lời sỉ nhục và xúc phạm Mộc Tuyết Nhi phải chịu ở Mộc gia không ít hơn Hứa Quân là bao.
Sau khi cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát, Mộc Tuyết Nhi quyết định tin Hứa Quân lần này.
Cô ngẩng đầu lên, cười nói với Mộc Phong: “Anh họ, em thật sự phải cảm ơn anh nhiều lắm, anh lại có thể nói tốt cho em trước mặt bà nội. Nhưng hai ngày nay em thấy không khỏe lắm, vẫn cứ nên để anh ký hợp đồng với Tập đoàn Vương thị đi vậy! Hứa Quân, tiễn khách!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook