Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư
-
Chương 81
Đã một giờ chiều mà giao thông vẫn ùn tắc không thể tả. Cố Hi Chi lái xe vượt qua đoàn người, mấy lần chạy quá tốc độ bị tài xế phía sau mắng chửi.
Người hay xài giờ dây thun sẽ không sợ đi trễ, đáng tiếc thời gian chưa bao giờ chờ ai cả.
Đường đến hội trường không có nhiều phóng viên như trong tưởng tượng, đường cao tốc cũng rất thoáng. Hội trường âm nhạc tọa lạc trên sông trông chừng rất hoa lệ, ba mặt được xây theo kiến trúc kiểu thủy cung, cỏ cây xanh um trải khắp lối vào cả mấy trăm mét, không gian trắng xóa mang phong cách hiện đại, thanh lịch và lãng mạn.
Nhìn dòng siêu xe đậu dài theo nền đá hoa cương vắng lạnh càng khiến Cố Hi Chi bất an.
Tới gần một dãy hàng rào màu trắng, Cố Hi Chi dừng xe ở ven đường. Nàng dự định lại gần thì bị bóng người trên cao làm hết hồn, nhìn kỹ mới phát hiện thật sự có người ngồi trên cây.
Người kia mặc một chiếc áo sơ mi Pháp màu trắng trang trọng, cổ áo gấp khúc đặc biệt tinh tế, cà vạt tơ tằm được in hoa tinh xảo, mã não đen khảm trên tay áo xa hoa mà cao quý, cả người thoạt nhìn có khí chất vô cùng tao nhã.
Sau khi xác định người kia là Trầm Nhã, Cố Hi Chi sửng sốt một lúc. Nàng muốn nói gì đó, nhưng lại thấy anh ta nhắm mắt nên do dự không quyết định. Tình trạng này kéo dài chừng nửa phút, sau đó Trầm Nhã bất ngờ lên tiếng trước.
"Cô ấy đang ở bên trong."
Cố Hi Chi càng cẩn trọng quan sát anh, còn anh thì vẫn ngồi nhắm mắt trên cây, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm.
"... Cảm ơn." Cố Hi Chi suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ thốt lên được câu này, sau đó cấp tốc chạy vào hội trường.
Cố Hi Chi lướt qua hành lang vào trong khoảng chừng mười thước thì bị lạc. Nàng đi theo bảng hướng dẫn tới lầu hai, bậc thang vàng óng trong đại sảnh không có một bóng người. Ánh mặt trời xuyên qua cửa pha lê chiếu vào, khiến cả căn phòng lấp lánh ánh vàng.
Quay quắt mãi vẫn không tìm được Khúc Hi Chi, Cố Hi Chi có chút nóng lòng đi ra sau hành lang. Khi sắp đến phòng ăn kiểu Tây thì có tiếng đàn dương cầm mơ hồ bay tới, Cố Hi Chi theo âm thanh nhìn ra cửa sổ thủy tinh, tầm mắt chợt ngẩn ngơ.
Ánh mặt trời ngày đông khá mỏng manh, làn mây nhẹ như bông bay qua vạn dặm, non xanh nước biếc lượn quanh. Trong hội trường, quang cảnh rừng cây thưa thớt, cành khô trải dài khiến mùa đông trở nên u ám, chỉ có vài phiến hoa mai góp thêm chút sắc màu cho không gian quạnh quẽ.
Người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trước chiếc dương cầm màu đen ở đối diện mặt hồ. Bộ lễ phục trắng toát nở rộ như hoa, tia nắng nhỏ xé ra vết nứt đầy ưu thương. Cô quay người về khán đài, sóng lưng thẳng tắp lộ ra nét thanh nhã, thuần khiết hơn bất cứ lúc nào.
Dù không nhìn thấy dung nhan của cô, nhưng bóng lưng thẳng tắp kia vĩnh viễn là thương hiệu có giá trị đặc biệt.
Cô Hi Chi xuống lầu, theo hướng nước chảy gió thổi mà chạy ra khỏi khu ngoại cảnh. Lúc sắp đến gần cô thì nàng bỗng nhiên không dám bước thêm bước nào nữa.
Ánh mặt trời xuyên qua từng tán cây, ánh sáng trắng loang lổ nhiều màu. Cánh hoa rơi tán loạn trên làn váy đang xòe rộng, khúc nhạc bi thương hầu như hòa vào vẻ đẹp mỹ này. Tuy nhiên, đoạn nhạc được lặp đi lặp lại ấy lại khiến người ta có cảm giác ngột ngạt đến nặng nề.
Cố Hi Chi lẳng lặng đứng sau lưng cô, tuy cự ly chỉ có hai mét nhưng lại như cách nhau cả đại dương.
Tiếng đàn của Khúc Hi Chi càng lúc càng buồn tủi, càng lúc càng đau thương.
"Lúc còn nhỏ, mẹ tôi hay nói rằng dòng họ và cha tôi đều là người tài giỏi, họ rất có sức ảnh hưởng trong xã hội này, chỉ cần lời nói hay hành động có chút sai lầm cũng có thể bị truyền thông xâu xé, thậm chí còn bị miệng đời và ngòi bút giết chết."
Tiếng dương cầm dập dìu thanh thoát, cánh hoa mai nhẹ chập chờn theo đầu gió.
Giọng cô dịu dàng, âm sắc tuyệt đẹp, "Năm tuổi thì tôi theo mẹ học vẽ, học đàn, thư pháp và lễ nghi. Bà nói tôi có gia cảnh hoàn mỹ nên bà có thể cho tôi áo đẹp, cơm ngon và giáo dục tốt nhất. Bà cũng nói hoàn cảnh của tôi từ nhỏ rất tàn khốc. Cuộc sống ép tôi nhất định phải trở thành một người phụ nữ có giáo dưỡng tốt, bạn bè xung quanh cũng thế."
"Lúc ấy, đa số bạn gái bên cạnh tôi đều có gia cảnh như tôi. Họ chỉ cỡ bảy, tám tuổi thôi, nhưng đã ăn ở nhà hàng Tây, khi ăn sẽ trải khăn trên đầu gối và không để phát ra âm thanh. Lúc đối diện với bạn bè và người lạ, họ sẽ lễ phép mỉm cười. Các cô gái ấy đều là Tiểu công chúa, nhưng lại không hề nói chuyện lớn tiếng, cũng không được phẫn nộ hay nổi nóng, vì họ được dạy cách kiềm chế bản thân. Những cô gái này luôn phải mang cái nhãn như thế."
"Mẹ tôi - Doãn Quân, là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ. Chị của bà trời sinh quậy phá, từng bị bà nội quở trách có đức hạnh bại hoại, nên bà ấy càng nghiêm khắc với tôi hơn."
"Từ nhỏ, bà ấy đã sắp xếp cho tôi học múa balê, không phải vì vũ đạo, mà là nó có thể tôn lên dáng dấp tao nhã. Trong mắt bà ấy, dù mặc quần áo gọn gàng đến đâu hay chân có bị thương đi nữa thì cũng phải mang giày cao gót. Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, nhất định phải giữ dáng vẻ ung dung, thanh lịch."
"Bà ấy rất nghiêm khắc, chưa bao giờ dễ dãi với bước đi hay dáng đứng, cách ăn uống càng có yêu cầu khá cao. Với bà, chỉ cần có trưởng bối ngồi cùng bàn ăn cơm, dù họ có tán gẫu lâu cỡ nào, tôi cũng không được bỏ đi trước. Với bà, tôi phải am hiểu nghệ thuật, thời trang, kinh tế, thậm chí cả chính trị, để có thể xã giao với bất kỳ vấn đề nào. Với bà, rượu khác nhau phải chứa trong ly khác nhau, tư thế cầm ly và cách rót rượu tuyệt đối không thể phạm sai lầm."
"Tuy tôi không thích cách giáo dục của bà, nhưng sống dưới hoàn cảnh như vậy, dù có chút khổ cực, song tôi cũng đã quen dần với những hình thức lễ nghi vốn không hề liên quan tới bản tính của tôi mất rồi."
"Với phương pháp giáo dục nghiêm khắc của bà, tôi đã dần học được cách đi đứng hoàn mỹ, cách cư xử lễ phép mà lại không mất đi nụ cười thân thiện, cách khống chế tâm tình của bản thân, cách tạo ấn tượng ban đầu cho người khác. Lúc đối mặt với lời khen thục nữ, tôi càng cảm thấy vô cảm, linh hồn mình thật giả tạo."
"Suốt một quãng thời gian rất dài, tôi cảm thấy phụ nữ nhất định phải đoan trang và khéo léo như thế. Mãi đến khi chuyển trường, đọc sách và tiếp xúc với nhiều cô gái khác nhau, tôi mới phát hiện nụ cười của họ tràn ngập cảm xúc."
"Lúc tôi mười tuổi, nhân lễ kỷ niệm thành lập trường, nhà trường mời rất nhiều người nổi tiếng. Mẹ em và mẹ tôi ngồi chung một nhóm, về sau tôi mới biết hai người từng là bạn học. Ngày đó, mẹ tôi đem rất nhiều hình về, trong đó có hình họ diễn thuyết, tán gẫu, cũng có hình chụp chung bạn học cũ, nhưng một tấm trong số đó khiến tôi khó chịu nhất là hình bà ấy chụp cùng hai mẹ con em."
"Mẹ em rất cưng em, do đó, dù đường xá xa xôi và bất tiện nhưng bà vẫn dẫn em theo. Trong tấm hình đó, mẹ em và mẹ tôi đứng dưới tán cây, còn em đứng trước mặt hai người họ, khóe miệng em nhếch cao, tựa như ngoại trừ vui sướng ra thì cái gì cũng không biết. Một cô gái xinh đẹp với nụ cười vui tươi, tự tại như vậy làm người ta ganh tỵ ước ao. Mẹ tôi thấy tôi nhìn chằm chằm tấm hình ấy liền nói cho tôi biết cô bé trong hình cũng tên là Hi Chi, nhưng là họ Cố."
"Có thể em rất khó hiểu, nhưng cảm giác đầu tiên của tôi ngay lúc đó là: tại sao tên của chúng ta giống hệt nhau nhưng cuộc đời lại khác biệt lớn như vậy. Em cười tươi như nắng sáng, còn tôi thì lại xấu xí và ngập tràn dối trá. Người tên Hi Chi ấy cũng có thể cười rất sung sướng, nhưng tại sao tôi lại không như thế."
"Tên của em là một điều đáng sợ với tôi. Suốt mùa hè năm mười tuổi ấy, tôi vùi đầu trong phòng học đàn, nhưng chỉ cần ngẩng đầu nhìn em trong tấm hình kia thì tôi sẽ khóc, khóc xong rồi lại học tiếp. Tôi nghĩ... khi đó, em là ước mơ của tôi."
"Có lẽ do tính cách của tôi dần biến đổi, và bắt đầu hâm mộ người giống em. Sau này, tôi chú ý tới người duy nhất có thể thay thế tôi - Lâm Minh Linh. Khi đó, tôi ngây thơ cho rằng bản thân có thể cãi lại yêu cầu của trưởng bối. Cô ấy kỳ thực là một người rất dũng cảm và đơn giản. Vậy nên năm mười bốn đến mười lăm tuổi, tôi đã nuôi dưỡng một sai lầm to lớn, chính là nghĩ trăm phương ngàn kế để bảo vệ cô ấy."
"Đáng tiếc, càng trưởng thành càng khiến người ta hiểu rõ nhiều đạo lý. Tôi càng ngày càng thành thục và tôi biết giáo dục tôi có lợi hơn cô ấy nhiều. Năm mười sáu tuổi, tôi dần dần xa lánh cô ấy nhưng cô ấy lại không chịu buông tha, thậm chí mắc chứng cuồng loạn. Mãi đến khi sinh nhật tôi, cô ấy tặng quà nhưng tôi lại không nhận, nên cố chấp chờ tôi suốt cả đêm trước cửa nhà. Sáng hôm sau, lúc tôi chuẩn bị đi học lại phát hiện cô ấy đang ngồi khóc với quần áo xốc xếch."
"Cuộc sống của tôi vốn rất áp lực, gặp phải chuyện như vậy khiến trạng thái tinh thần dần dần kém đi. Tôi rất hổ thẹn khi đối mặt với cô ấy, mặc kệ tôi xin lỗi thế nào đi nữa, cô ấy cũng không chịu tha thứ. Thời gian lâu dài khiến tôi mệt mỏi không thể tả, càng không thể tiếp nhận tình cảm của cô ấy, cuối cùng làm cô ấy phẫn nộ."
"Thời gian là liều thuốc hay, trải qua một quãng thời gian dài, trong lòng sẽ thanh thản hơn rất nhiều. Năm hai mươi tuổi, nhìn thấy em trên phương tiện truyền thông, cuộc sống của tôi lại có rất nhiều màu sắc. Khi đó, tôi đánh liều xem em là thế giới khác của tôi. Tôi sưu tập tất cả tư liệu liên quan đến em, nhìn em trưởng thành, chứng kiến em hẹn hò với nam sinh, phát hiện em quen người không xứng thì tôi lại bức thiết muốn kéo em ra khỏi vũng bùn ấy. Khi đó, tôi chỉ cho rằng em là một thế giới khác của tôi thôi. Em giống như bản thân tôi vậy, tôi muốn bảo vệ em, muốn liều mình giúp đỡ em, muốn vĩnh viễn được nắm giữ, cũng là vì bản thân tôi. Khi đó, tôi chỉ muốn tiếp cận em, đối xử tốt với em, muốn duy trì bản tính của em. Có lẽ đó là một dạng bệnh tâm lý, tôi muốn bồi thường cho bản thân, không liên quan gì tới em cả."
"Tôi không dám nhắc tới bệnh trạng của mình, thậm chí chưa bao giờ dám nói cho em biết tôi thích em nhiều đến đâu. Thời gian càng lâu, tôi càng phát hiện em và tôi xưa nay đều là hai cá thể cô đơn. Tôi không có cách nào điều khiển được tư duy và hành động của em, không có cách nào làm em thích lại tôi, càng không có cách nào khiến em mãi mãi không rời bỏ tôi, nhưng tôi vẫn luôn muốn bảo vệ em, thậm chí không thể tưởng tượng được cảnh em biến mất khỏi tôi."
"Tôi ăn chay vì tôi tin tội nghiệt tồn tại. Kỳ thực tôi rất sợ tội nghiệt. Thời điểm tìm Bạc Nhất Thanh thì tôi đã mơ hồ nghĩ tới hậu quả rồi. Nhưng may mắn cũng được, mất cảm giác cũng được, tôi đồng ý xuống Địa ngục. Tôi hy vọng khoảng cách giữa em và tôi sẽ gần nhau hơn nên mới làm chuyện như thế, chỉ tiếc là nó không chỉ chưa hề rút ngắn, trái lại càng đẩy em ra xa hơn."
"Sau khi nghĩ kỹ nguyên nhân em bỏ đi, tôi đã ngộ ra, dù có quay lại một trăm lần đi nữa thì em cũng sẽ lựa chọn lập trường như thế, tôi cũng lý giải được chuyện em không muốn bị người khác mang ra so sánh với tôi."
"Tôi càng ngày càng thấy em xa lạ."
"Em đồng ý quỳ mỗi ngày cầu xin mẹ tôi tha thứ, nhưng lại có thể quyết tâm không nhìn mặt tôi lần nào nữa. Em rõ ràng mang theo nhẫn tôi tặng, nhưng lại có thể quyết tuyệt ra đi hơn tám trăm ngày đêm. Tôi không biết tại sao mình lại ăn không ngon, ngủ không yên khi nhìn thấy em nói chuyện cùng Đường Dư, nhưng em biết tôi ở chung Chung Lâm San mà lại có thể không có chút phản ứng nào. Tôi không biết tại sao em lại do dự trước tình cảm của tôi, không biết tại sao em lại khoan dung tất cả hành động của tôi. Tôi luôn cảm nhận được em vẫn còn yêu tôi, lại thường xuyên cảm thấy đó chỉ là do tôi tưởng bở."
"Diễn viên muốn phá bỏ hình tượng để khán giả nhận ra mình lần nữa bằng cách đóng vai đồng tính. Thời gian dài đằng đẳng khiến tôi biết tôi không thể chờ em chủ động trở về được, nên tôi tìm đủ mọi cách xe chỉ luồn kim. Nhưng tôi chỉ có thể dựa vào quan hệ để quan sát em và vị trí của chiếc nhẫn càng ngày càng gần, rốt cục có một ngày em xuất hiện bên cạnh tôi, nhưng cũng không phải tự tìm đến tôi."
"Hôm tiệc sinh nhật của Chung Lâm San, tôi không có uống nhiều. Tôi biết em không phải đến tìm tôi, nhưng tôi lại không muốn thừa nhận điều đó. Tiếc thay, tôi chỉ có thể thông qua Lý Tư Gia Lệ dụ em lên lầu."
"Những câu nói kia, thật thật giả giả, đa số là nói cho em nghe. Tôi đã chờ hơn tám trăm ngày, tôi không muốn dễ dàng mất đi một cái ôm như thế."
"Có lẽ do quá bất an khiến tôi lo sợ được mất. Tôi không thể tưởng tượng được là em lại bỏ tôi đi thêm một lần nữa. Tôi không thể tưởng tượng được là tôi có níu kéo thế nào cũng không khiến em quay đầu lại. Vì lẽ đó, mặc dù đêm ấy em đồng ý làm lại từ đầu với tôi, nhưng tôi không hề có chút cảm giác vui mừng gì cả."
"Có lúc, đối với chuyện càng quan tâm thì trái lại càng không dám nhắc tới cùng."
"Tôi rất hổ thẹn khi làm vậy với em. Kẻ mắc bệnh điên loạn ấy cũng là tôi. Từ lâu, tôi đã không đòi hỏi được tha thứ, càng không muốn căn bệnh mệt mỏi này xen vào tình cảm. Đính hôn cũng được, kết hôn cũng được, đối với tôi mà nói thì từ lâu đã không còn quan trọng nữa."
"Bốn năm trôi qua rất nhanh. Bất luận là sinh nhật Chung Lâm San hay mấy ngày trước lễ Giáng Sinh, tôi đều thấp thỏm lo âu và chờ đợi. Tôi vốn tưởng rằng lần này tôi có thể giải thoát, nhưng cuối cùng tôi lại lâm vào nhiều vấn đề hơn."
"Em biết không? Trước lễ đính hôn, Lâm Minh Linh có đến tìm tôi."
"Cô ấy nói em sẽ đến, nhưng nhất định là sau khi hôn lễ kết thúc. Cô ấy nói cho tôi nghe lý do em không đến."
"Cô ấy rất đáng sợ, nhưng tôi vẫn muốn chờ một chút. Chờ Cố Hi Chi cho tôi một bóng lưng dũng cảm để tôi có thể cất giấu thật kỹ."
"Có thể rốt cuộc vẫn bị cô ấy nói trúng rồi, tình cảm của chúng ta quá yếu đuối đến nỗi không đỡ nổi một đòn. Quay đầu lại nhìn thì giống như chuyện cười, đây là thất bại lớn nhất của tôi, cũng sẽ là tiếc nuối của em."
"Như vậy cũng được, chí ít tôi có thể biết được từ bỏ là lối thoát duy nhất khiến chúng ta hạnh phúc."
"Hay có khi lần đầu tiên nhìn thấy em, chút tình cảm đó chính là sai lầm. Yêu thích lâu như thế, truy đuổi lâu như vậy, chờ đợi cũng rất lâu rồi. Đến hiện tại, rốt cục có cam tâm với kết thúc thất bại này không?!"
Tiếng Piano dừng lại, sóng lưng thẳng tắp của Khúc Hi Chi dần dần hạ xuống thư giãn, đã không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
"Cố Hi Chi, chúng ta..."
Ánh mặt trời xuyên qua cành hoa, thấp thoáng rơi trên tà váy trắng. Hoa mai nơi đầu cành dập dìu đón gió mới, sinh vật nào có sức sống quá mạnh mẽ thì sinh mệnh càng nhanh chóng lụi tàn.
Cố Hi Chi nhìn chiếc bóng mơ hồ đang dần ngã xuống, như là sợ hãi cực độ, cả người nàng đều run rẩy, thậm chí không dám đi về phía trước nửa bước.
Xa xa, sương mù bao phủ cả núi rừng, hơi nước mờ mịt, khói nóng lượn lờ che khuất xung quanh.
Chiếc bóng mơ hồ ngã lên cánh hoa, mắt môi đóng chặt, sắc mặt an bình.
Cánh hoa thưa thớt rơi trên khuôn mặt trắng nõn của cô, phát ra ánh sáng tuyệt diệu, nhưng lông mi ươn ướt ấy càng thêm cô đơn, tĩnh mịch.
Lông mi cô dài như vầng trăng khuyết, đôi môi đỏ mọng làm sắc mặt gần như đẹp kinh hồn.
Cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy.
Người hay xài giờ dây thun sẽ không sợ đi trễ, đáng tiếc thời gian chưa bao giờ chờ ai cả.
Đường đến hội trường không có nhiều phóng viên như trong tưởng tượng, đường cao tốc cũng rất thoáng. Hội trường âm nhạc tọa lạc trên sông trông chừng rất hoa lệ, ba mặt được xây theo kiến trúc kiểu thủy cung, cỏ cây xanh um trải khắp lối vào cả mấy trăm mét, không gian trắng xóa mang phong cách hiện đại, thanh lịch và lãng mạn.
Nhìn dòng siêu xe đậu dài theo nền đá hoa cương vắng lạnh càng khiến Cố Hi Chi bất an.
Tới gần một dãy hàng rào màu trắng, Cố Hi Chi dừng xe ở ven đường. Nàng dự định lại gần thì bị bóng người trên cao làm hết hồn, nhìn kỹ mới phát hiện thật sự có người ngồi trên cây.
Người kia mặc một chiếc áo sơ mi Pháp màu trắng trang trọng, cổ áo gấp khúc đặc biệt tinh tế, cà vạt tơ tằm được in hoa tinh xảo, mã não đen khảm trên tay áo xa hoa mà cao quý, cả người thoạt nhìn có khí chất vô cùng tao nhã.
Sau khi xác định người kia là Trầm Nhã, Cố Hi Chi sửng sốt một lúc. Nàng muốn nói gì đó, nhưng lại thấy anh ta nhắm mắt nên do dự không quyết định. Tình trạng này kéo dài chừng nửa phút, sau đó Trầm Nhã bất ngờ lên tiếng trước.
"Cô ấy đang ở bên trong."
Cố Hi Chi càng cẩn trọng quan sát anh, còn anh thì vẫn ngồi nhắm mắt trên cây, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm.
"... Cảm ơn." Cố Hi Chi suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ thốt lên được câu này, sau đó cấp tốc chạy vào hội trường.
Cố Hi Chi lướt qua hành lang vào trong khoảng chừng mười thước thì bị lạc. Nàng đi theo bảng hướng dẫn tới lầu hai, bậc thang vàng óng trong đại sảnh không có một bóng người. Ánh mặt trời xuyên qua cửa pha lê chiếu vào, khiến cả căn phòng lấp lánh ánh vàng.
Quay quắt mãi vẫn không tìm được Khúc Hi Chi, Cố Hi Chi có chút nóng lòng đi ra sau hành lang. Khi sắp đến phòng ăn kiểu Tây thì có tiếng đàn dương cầm mơ hồ bay tới, Cố Hi Chi theo âm thanh nhìn ra cửa sổ thủy tinh, tầm mắt chợt ngẩn ngơ.
Ánh mặt trời ngày đông khá mỏng manh, làn mây nhẹ như bông bay qua vạn dặm, non xanh nước biếc lượn quanh. Trong hội trường, quang cảnh rừng cây thưa thớt, cành khô trải dài khiến mùa đông trở nên u ám, chỉ có vài phiến hoa mai góp thêm chút sắc màu cho không gian quạnh quẽ.
Người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trước chiếc dương cầm màu đen ở đối diện mặt hồ. Bộ lễ phục trắng toát nở rộ như hoa, tia nắng nhỏ xé ra vết nứt đầy ưu thương. Cô quay người về khán đài, sóng lưng thẳng tắp lộ ra nét thanh nhã, thuần khiết hơn bất cứ lúc nào.
Dù không nhìn thấy dung nhan của cô, nhưng bóng lưng thẳng tắp kia vĩnh viễn là thương hiệu có giá trị đặc biệt.
Cô Hi Chi xuống lầu, theo hướng nước chảy gió thổi mà chạy ra khỏi khu ngoại cảnh. Lúc sắp đến gần cô thì nàng bỗng nhiên không dám bước thêm bước nào nữa.
Ánh mặt trời xuyên qua từng tán cây, ánh sáng trắng loang lổ nhiều màu. Cánh hoa rơi tán loạn trên làn váy đang xòe rộng, khúc nhạc bi thương hầu như hòa vào vẻ đẹp mỹ này. Tuy nhiên, đoạn nhạc được lặp đi lặp lại ấy lại khiến người ta có cảm giác ngột ngạt đến nặng nề.
Cố Hi Chi lẳng lặng đứng sau lưng cô, tuy cự ly chỉ có hai mét nhưng lại như cách nhau cả đại dương.
Tiếng đàn của Khúc Hi Chi càng lúc càng buồn tủi, càng lúc càng đau thương.
"Lúc còn nhỏ, mẹ tôi hay nói rằng dòng họ và cha tôi đều là người tài giỏi, họ rất có sức ảnh hưởng trong xã hội này, chỉ cần lời nói hay hành động có chút sai lầm cũng có thể bị truyền thông xâu xé, thậm chí còn bị miệng đời và ngòi bút giết chết."
Tiếng dương cầm dập dìu thanh thoát, cánh hoa mai nhẹ chập chờn theo đầu gió.
Giọng cô dịu dàng, âm sắc tuyệt đẹp, "Năm tuổi thì tôi theo mẹ học vẽ, học đàn, thư pháp và lễ nghi. Bà nói tôi có gia cảnh hoàn mỹ nên bà có thể cho tôi áo đẹp, cơm ngon và giáo dục tốt nhất. Bà cũng nói hoàn cảnh của tôi từ nhỏ rất tàn khốc. Cuộc sống ép tôi nhất định phải trở thành một người phụ nữ có giáo dưỡng tốt, bạn bè xung quanh cũng thế."
"Lúc ấy, đa số bạn gái bên cạnh tôi đều có gia cảnh như tôi. Họ chỉ cỡ bảy, tám tuổi thôi, nhưng đã ăn ở nhà hàng Tây, khi ăn sẽ trải khăn trên đầu gối và không để phát ra âm thanh. Lúc đối diện với bạn bè và người lạ, họ sẽ lễ phép mỉm cười. Các cô gái ấy đều là Tiểu công chúa, nhưng lại không hề nói chuyện lớn tiếng, cũng không được phẫn nộ hay nổi nóng, vì họ được dạy cách kiềm chế bản thân. Những cô gái này luôn phải mang cái nhãn như thế."
"Mẹ tôi - Doãn Quân, là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ. Chị của bà trời sinh quậy phá, từng bị bà nội quở trách có đức hạnh bại hoại, nên bà ấy càng nghiêm khắc với tôi hơn."
"Từ nhỏ, bà ấy đã sắp xếp cho tôi học múa balê, không phải vì vũ đạo, mà là nó có thể tôn lên dáng dấp tao nhã. Trong mắt bà ấy, dù mặc quần áo gọn gàng đến đâu hay chân có bị thương đi nữa thì cũng phải mang giày cao gót. Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, nhất định phải giữ dáng vẻ ung dung, thanh lịch."
"Bà ấy rất nghiêm khắc, chưa bao giờ dễ dãi với bước đi hay dáng đứng, cách ăn uống càng có yêu cầu khá cao. Với bà, chỉ cần có trưởng bối ngồi cùng bàn ăn cơm, dù họ có tán gẫu lâu cỡ nào, tôi cũng không được bỏ đi trước. Với bà, tôi phải am hiểu nghệ thuật, thời trang, kinh tế, thậm chí cả chính trị, để có thể xã giao với bất kỳ vấn đề nào. Với bà, rượu khác nhau phải chứa trong ly khác nhau, tư thế cầm ly và cách rót rượu tuyệt đối không thể phạm sai lầm."
"Tuy tôi không thích cách giáo dục của bà, nhưng sống dưới hoàn cảnh như vậy, dù có chút khổ cực, song tôi cũng đã quen dần với những hình thức lễ nghi vốn không hề liên quan tới bản tính của tôi mất rồi."
"Với phương pháp giáo dục nghiêm khắc của bà, tôi đã dần học được cách đi đứng hoàn mỹ, cách cư xử lễ phép mà lại không mất đi nụ cười thân thiện, cách khống chế tâm tình của bản thân, cách tạo ấn tượng ban đầu cho người khác. Lúc đối mặt với lời khen thục nữ, tôi càng cảm thấy vô cảm, linh hồn mình thật giả tạo."
"Suốt một quãng thời gian rất dài, tôi cảm thấy phụ nữ nhất định phải đoan trang và khéo léo như thế. Mãi đến khi chuyển trường, đọc sách và tiếp xúc với nhiều cô gái khác nhau, tôi mới phát hiện nụ cười của họ tràn ngập cảm xúc."
"Lúc tôi mười tuổi, nhân lễ kỷ niệm thành lập trường, nhà trường mời rất nhiều người nổi tiếng. Mẹ em và mẹ tôi ngồi chung một nhóm, về sau tôi mới biết hai người từng là bạn học. Ngày đó, mẹ tôi đem rất nhiều hình về, trong đó có hình họ diễn thuyết, tán gẫu, cũng có hình chụp chung bạn học cũ, nhưng một tấm trong số đó khiến tôi khó chịu nhất là hình bà ấy chụp cùng hai mẹ con em."
"Mẹ em rất cưng em, do đó, dù đường xá xa xôi và bất tiện nhưng bà vẫn dẫn em theo. Trong tấm hình đó, mẹ em và mẹ tôi đứng dưới tán cây, còn em đứng trước mặt hai người họ, khóe miệng em nhếch cao, tựa như ngoại trừ vui sướng ra thì cái gì cũng không biết. Một cô gái xinh đẹp với nụ cười vui tươi, tự tại như vậy làm người ta ganh tỵ ước ao. Mẹ tôi thấy tôi nhìn chằm chằm tấm hình ấy liền nói cho tôi biết cô bé trong hình cũng tên là Hi Chi, nhưng là họ Cố."
"Có thể em rất khó hiểu, nhưng cảm giác đầu tiên của tôi ngay lúc đó là: tại sao tên của chúng ta giống hệt nhau nhưng cuộc đời lại khác biệt lớn như vậy. Em cười tươi như nắng sáng, còn tôi thì lại xấu xí và ngập tràn dối trá. Người tên Hi Chi ấy cũng có thể cười rất sung sướng, nhưng tại sao tôi lại không như thế."
"Tên của em là một điều đáng sợ với tôi. Suốt mùa hè năm mười tuổi ấy, tôi vùi đầu trong phòng học đàn, nhưng chỉ cần ngẩng đầu nhìn em trong tấm hình kia thì tôi sẽ khóc, khóc xong rồi lại học tiếp. Tôi nghĩ... khi đó, em là ước mơ của tôi."
"Có lẽ do tính cách của tôi dần biến đổi, và bắt đầu hâm mộ người giống em. Sau này, tôi chú ý tới người duy nhất có thể thay thế tôi - Lâm Minh Linh. Khi đó, tôi ngây thơ cho rằng bản thân có thể cãi lại yêu cầu của trưởng bối. Cô ấy kỳ thực là một người rất dũng cảm và đơn giản. Vậy nên năm mười bốn đến mười lăm tuổi, tôi đã nuôi dưỡng một sai lầm to lớn, chính là nghĩ trăm phương ngàn kế để bảo vệ cô ấy."
"Đáng tiếc, càng trưởng thành càng khiến người ta hiểu rõ nhiều đạo lý. Tôi càng ngày càng thành thục và tôi biết giáo dục tôi có lợi hơn cô ấy nhiều. Năm mười sáu tuổi, tôi dần dần xa lánh cô ấy nhưng cô ấy lại không chịu buông tha, thậm chí mắc chứng cuồng loạn. Mãi đến khi sinh nhật tôi, cô ấy tặng quà nhưng tôi lại không nhận, nên cố chấp chờ tôi suốt cả đêm trước cửa nhà. Sáng hôm sau, lúc tôi chuẩn bị đi học lại phát hiện cô ấy đang ngồi khóc với quần áo xốc xếch."
"Cuộc sống của tôi vốn rất áp lực, gặp phải chuyện như vậy khiến trạng thái tinh thần dần dần kém đi. Tôi rất hổ thẹn khi đối mặt với cô ấy, mặc kệ tôi xin lỗi thế nào đi nữa, cô ấy cũng không chịu tha thứ. Thời gian lâu dài khiến tôi mệt mỏi không thể tả, càng không thể tiếp nhận tình cảm của cô ấy, cuối cùng làm cô ấy phẫn nộ."
"Thời gian là liều thuốc hay, trải qua một quãng thời gian dài, trong lòng sẽ thanh thản hơn rất nhiều. Năm hai mươi tuổi, nhìn thấy em trên phương tiện truyền thông, cuộc sống của tôi lại có rất nhiều màu sắc. Khi đó, tôi đánh liều xem em là thế giới khác của tôi. Tôi sưu tập tất cả tư liệu liên quan đến em, nhìn em trưởng thành, chứng kiến em hẹn hò với nam sinh, phát hiện em quen người không xứng thì tôi lại bức thiết muốn kéo em ra khỏi vũng bùn ấy. Khi đó, tôi chỉ cho rằng em là một thế giới khác của tôi thôi. Em giống như bản thân tôi vậy, tôi muốn bảo vệ em, muốn liều mình giúp đỡ em, muốn vĩnh viễn được nắm giữ, cũng là vì bản thân tôi. Khi đó, tôi chỉ muốn tiếp cận em, đối xử tốt với em, muốn duy trì bản tính của em. Có lẽ đó là một dạng bệnh tâm lý, tôi muốn bồi thường cho bản thân, không liên quan gì tới em cả."
"Tôi không dám nhắc tới bệnh trạng của mình, thậm chí chưa bao giờ dám nói cho em biết tôi thích em nhiều đến đâu. Thời gian càng lâu, tôi càng phát hiện em và tôi xưa nay đều là hai cá thể cô đơn. Tôi không có cách nào điều khiển được tư duy và hành động của em, không có cách nào làm em thích lại tôi, càng không có cách nào khiến em mãi mãi không rời bỏ tôi, nhưng tôi vẫn luôn muốn bảo vệ em, thậm chí không thể tưởng tượng được cảnh em biến mất khỏi tôi."
"Tôi ăn chay vì tôi tin tội nghiệt tồn tại. Kỳ thực tôi rất sợ tội nghiệt. Thời điểm tìm Bạc Nhất Thanh thì tôi đã mơ hồ nghĩ tới hậu quả rồi. Nhưng may mắn cũng được, mất cảm giác cũng được, tôi đồng ý xuống Địa ngục. Tôi hy vọng khoảng cách giữa em và tôi sẽ gần nhau hơn nên mới làm chuyện như thế, chỉ tiếc là nó không chỉ chưa hề rút ngắn, trái lại càng đẩy em ra xa hơn."
"Sau khi nghĩ kỹ nguyên nhân em bỏ đi, tôi đã ngộ ra, dù có quay lại một trăm lần đi nữa thì em cũng sẽ lựa chọn lập trường như thế, tôi cũng lý giải được chuyện em không muốn bị người khác mang ra so sánh với tôi."
"Tôi càng ngày càng thấy em xa lạ."
"Em đồng ý quỳ mỗi ngày cầu xin mẹ tôi tha thứ, nhưng lại có thể quyết tâm không nhìn mặt tôi lần nào nữa. Em rõ ràng mang theo nhẫn tôi tặng, nhưng lại có thể quyết tuyệt ra đi hơn tám trăm ngày đêm. Tôi không biết tại sao mình lại ăn không ngon, ngủ không yên khi nhìn thấy em nói chuyện cùng Đường Dư, nhưng em biết tôi ở chung Chung Lâm San mà lại có thể không có chút phản ứng nào. Tôi không biết tại sao em lại do dự trước tình cảm của tôi, không biết tại sao em lại khoan dung tất cả hành động của tôi. Tôi luôn cảm nhận được em vẫn còn yêu tôi, lại thường xuyên cảm thấy đó chỉ là do tôi tưởng bở."
"Diễn viên muốn phá bỏ hình tượng để khán giả nhận ra mình lần nữa bằng cách đóng vai đồng tính. Thời gian dài đằng đẳng khiến tôi biết tôi không thể chờ em chủ động trở về được, nên tôi tìm đủ mọi cách xe chỉ luồn kim. Nhưng tôi chỉ có thể dựa vào quan hệ để quan sát em và vị trí của chiếc nhẫn càng ngày càng gần, rốt cục có một ngày em xuất hiện bên cạnh tôi, nhưng cũng không phải tự tìm đến tôi."
"Hôm tiệc sinh nhật của Chung Lâm San, tôi không có uống nhiều. Tôi biết em không phải đến tìm tôi, nhưng tôi lại không muốn thừa nhận điều đó. Tiếc thay, tôi chỉ có thể thông qua Lý Tư Gia Lệ dụ em lên lầu."
"Những câu nói kia, thật thật giả giả, đa số là nói cho em nghe. Tôi đã chờ hơn tám trăm ngày, tôi không muốn dễ dàng mất đi một cái ôm như thế."
"Có lẽ do quá bất an khiến tôi lo sợ được mất. Tôi không thể tưởng tượng được là em lại bỏ tôi đi thêm một lần nữa. Tôi không thể tưởng tượng được là tôi có níu kéo thế nào cũng không khiến em quay đầu lại. Vì lẽ đó, mặc dù đêm ấy em đồng ý làm lại từ đầu với tôi, nhưng tôi không hề có chút cảm giác vui mừng gì cả."
"Có lúc, đối với chuyện càng quan tâm thì trái lại càng không dám nhắc tới cùng."
"Tôi rất hổ thẹn khi làm vậy với em. Kẻ mắc bệnh điên loạn ấy cũng là tôi. Từ lâu, tôi đã không đòi hỏi được tha thứ, càng không muốn căn bệnh mệt mỏi này xen vào tình cảm. Đính hôn cũng được, kết hôn cũng được, đối với tôi mà nói thì từ lâu đã không còn quan trọng nữa."
"Bốn năm trôi qua rất nhanh. Bất luận là sinh nhật Chung Lâm San hay mấy ngày trước lễ Giáng Sinh, tôi đều thấp thỏm lo âu và chờ đợi. Tôi vốn tưởng rằng lần này tôi có thể giải thoát, nhưng cuối cùng tôi lại lâm vào nhiều vấn đề hơn."
"Em biết không? Trước lễ đính hôn, Lâm Minh Linh có đến tìm tôi."
"Cô ấy nói em sẽ đến, nhưng nhất định là sau khi hôn lễ kết thúc. Cô ấy nói cho tôi nghe lý do em không đến."
"Cô ấy rất đáng sợ, nhưng tôi vẫn muốn chờ một chút. Chờ Cố Hi Chi cho tôi một bóng lưng dũng cảm để tôi có thể cất giấu thật kỹ."
"Có thể rốt cuộc vẫn bị cô ấy nói trúng rồi, tình cảm của chúng ta quá yếu đuối đến nỗi không đỡ nổi một đòn. Quay đầu lại nhìn thì giống như chuyện cười, đây là thất bại lớn nhất của tôi, cũng sẽ là tiếc nuối của em."
"Như vậy cũng được, chí ít tôi có thể biết được từ bỏ là lối thoát duy nhất khiến chúng ta hạnh phúc."
"Hay có khi lần đầu tiên nhìn thấy em, chút tình cảm đó chính là sai lầm. Yêu thích lâu như thế, truy đuổi lâu như vậy, chờ đợi cũng rất lâu rồi. Đến hiện tại, rốt cục có cam tâm với kết thúc thất bại này không?!"
Tiếng Piano dừng lại, sóng lưng thẳng tắp của Khúc Hi Chi dần dần hạ xuống thư giãn, đã không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
"Cố Hi Chi, chúng ta..."
Ánh mặt trời xuyên qua cành hoa, thấp thoáng rơi trên tà váy trắng. Hoa mai nơi đầu cành dập dìu đón gió mới, sinh vật nào có sức sống quá mạnh mẽ thì sinh mệnh càng nhanh chóng lụi tàn.
Cố Hi Chi nhìn chiếc bóng mơ hồ đang dần ngã xuống, như là sợ hãi cực độ, cả người nàng đều run rẩy, thậm chí không dám đi về phía trước nửa bước.
Xa xa, sương mù bao phủ cả núi rừng, hơi nước mờ mịt, khói nóng lượn lờ che khuất xung quanh.
Chiếc bóng mơ hồ ngã lên cánh hoa, mắt môi đóng chặt, sắc mặt an bình.
Cánh hoa thưa thớt rơi trên khuôn mặt trắng nõn của cô, phát ra ánh sáng tuyệt diệu, nhưng lông mi ươn ướt ấy càng thêm cô đơn, tĩnh mịch.
Lông mi cô dài như vầng trăng khuyết, đôi môi đỏ mọng làm sắc mặt gần như đẹp kinh hồn.
Cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook