Cổ Mộ Kỳ Duyên
-
Chương 28
Hắn bỗng nhiên cúi người xuống, ở trên mặt Ngũ Nguyệt đông xem tây ngó, rồi mới mặt dày nói: “Ngũ Nguyệt ca ca, đến lúc nào đó phương pháp quản vợ của Đông Đế đại nhân vĩ đại nhớ dạy ta, rốt cuộc phải làm sao để đem mụ vợ cọp cái chỉnh đốn thành dễ bảo.”
Một câu còn chưa xong, cả người thình lình bị Viên Dã xách lên, nghe hắn xót xa đau buồn hỏi: “Thật sao Bách Lý, ngươi đã có vợ rồi sao?”
“Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy, ta đây là chuẩn bị thôi.” Bách Lý Giang tách tay Viên Dã ra, xoa xoa cổ mình, hướng Viên Dã kể khổ: “Ngươi không biết chứ, hiện tại ở thời đại kia của chúng ta đều lưu hành thứ bạn gái nào đó dã man, một đám con gái kia chính là chằn tinh sư tử Hà Đông, quả thực sẽ không để cho nam nhân chúng ta con đường sống, cho nên ta phải ở trong này học trộm một chiêu nửa thức, tối thiểu sau khi trở về còn có thể giữ được tiền lương cố định mỗi tháng, cũng muốn giữ cả tiền thưởng a.”
Viên Dã hừ một tiếng nói: “Một khi đã như vậy, ngươi dứt khoát không trở về , cũng không lấy loại nữ nhân đáng sợ kia là được rồi, ta có đủ năng lực cho ngươi ở trong thời đại này hưởng thụ vinh hoa phú quý, ngươi ở lại đây không tốt sao?”
“Việc này ai có thể nói được chính xác chứ, thời cổ đại cũng không nhất định là không có vợ dữ dằn a.” Bách Lý Giang sầu mi khổ kiểm nói, rồi hắn lại cúi xuống bên tai Ngũ Nguyệt, lấy lòng cười bồi nói: “Sao đây Ngũ Nguyệt ca ca, ngươi sẽ giúp đỡ chứ, hay để cho Đông Đế đại nhân dạy bảo ta đi.”
Thanh âm Ngũ Nguyệt từ xa thẳm vang lên: “Bách Lý a, ngươi thật xác định mình có thể lấy được vợ sao?” Linh hồn hắn lại hiện lên trong không trung, ánh mắt tựa hồ dừng lại trên người Viên Dã ngắm một lúc, rồi hắn mới nghiêm túc nói: “Như vậy đi, nếu ngươi có thể lấy được vợ, ta liền ở trong mộng nói cho ngươi phương pháp quản vợ của Hoàng Thượng, thế nào?”
Bách Lý Giang khó hiểu nhức đầu: “Kỳ quái, cho dù ta ở thời đại này, Viên Dã đều đáp ứng sẽ đảm bảo ta được hưởng thụ vinh hoa phú quý , ta đây sao có thể không lấy được vợ a, ta tuy rằng không anh tuấn tiêu sái khí thế bất phàm như Viên Dã, nhưng cũng được cho là một nam nhân tốt, lấy không được tuyệt thế mỹ nữ công chúa quận chúa, nhưng kiếm một cô gái bích ngọc hẳn là không thành vấn đề đi.”
“Đủ rồi, thay vì ở đây nói nhảm loại vấn đề ngu ngốc này, không bằng nhanh tìm ra yên vân khấu trừ, làm xong mọi việc rồi nói sau.” Viên Dã hét lớn một tiếng, rồi cõng thi thể Ngũ Nguyệt lên lưng, dẫn trước đi tới. Chính hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, vừa nghe Bách Lý Giang nói muốn kết hôn, trong lòng liền như có một ngọn lửa, thình thịch bừng bừng bốc thẳng lên.
Bách Lý Giang hơi sửng sốt, rồi vội vàng theo sau, bất mãn nói: “Thật là, vừa mới êm đẹp lại cáu kỉnh cái gì a, khó trách mọi người đều nói gần vua như gần cọp, một Vương gia còn như thế, có thể thấy được lão hoàng đế càng khó hầu hạ .”
Hắn khẽ lầm bầm đi theo bước chân Viên Dã cũng không biết đi mất bao lâu, đi thẳng đến khi chân đều mỏi nhừ, chợt thấy phía trước thân hình Viên Dã chấn động, sau không dám tin gầm nhẹ: “Đông. . . . . .tẩm lăng của Đông Đế? Sao vậy. . . . . . Sao có thể? Sao lại dễ dàng tìm được? Đây. . . . Đây còn chưa đến hai ngày a.”
Bách Lý Giang từ phía sau Viên Dã vươn đầu lên, không khỏi vui mừng khôn xiết, vỗ vai Viên Dã nói: “Quá tuyệt vời quá tuyệt vời, ngươi còn thất thần làm gì? Chúng ta nhanh đi vào đem yên vân khấu trừ kia ghép lại a.” Nói xong thấy Viên Dã vẫn trong kinh ngạc chưa phục hồi lại tinh thần, hắn đơn giản tự mình vào trước, một bên quay đầu lại hét: “Viên Dã, ta nói ngươi ngu ngốc? Dễ dàng hơn còn không tốt sao? Có lẽ Đông Đế đại nhân cảm động và nhớ nhung chúng ta giúp hoàng hậu của hắn thoát ly khỏi khổ ải, lại sợ chúng ta ở trên đường gặp phải người nào bởi vì ghen tị mà nổi điên như phi tử lệ quỷ, cho nên giúp chúng ta một phen, đây có gì mà kỳ quái a.”
Viên Dã nhíu mày, nghĩ thầm, rằng thực sự là nguyên nhân này sao? Mặc kệ như thế nào, còn hơn các hoàng tử khác, bản thân mình cũng không tránh khỏi có phần thuận lợi hơn đi.
Bất quá chuyện tới nước này, cũng không cho hắn nghĩ nhiều, vội vàng đi theo Bách Lý Giang vào bên trong mộ thất. Chỉ thấy chủ mộ thất này, cùng với mộ thất trước đấy bọn họ từng đi qua không đồng nhất, cây đèn cầy cực lớn trong gian phòng chủ vàng son rực rỡ chiếu thành một mảnh sáng ngời, tuy rằng chỉ là một gian của mộ thất, nhưng làm cho người ta có cảm giác về hơi thở mạnh mẽ của giang sơn nghìn dặm giàu sang, nhất là chính giữa là một quan tài thủy tinh thật lớn được trạm vàng ngọc đá quý, càng thêm xa hóa so với trí tưởng tượng của nhân loại.
“Oa, quả nhiên là Đông Đế, bút tích này cũng quá lớn đi.” Bách Lý Giang tựa như sói đói ngửi thấy mùi thịt nướng, mất mạng bổ nhào vào chiếc quan tài, không ngừng trên bề mặt bóng loáng vuốt ve. Viên Dã lắc đầu, nghĩ thầm, rằng quả nhiên là phần tử khảo cổ cuồng nhiệt mà, chặc chặc, xem vẻ mặt hắn chuyên tâm kìa, thật giống như mấy tên không cơm bỗng nhiên nhìn thấy một cái chân giò. Hắn đem thi thể Ngũ Nguyệt đặt trên chiếc giường dài bên trong mộ thất, thở ra lẩm bẩm nói: “Thật sự là kỳ quái, trong mộ thất mà còn đặt thứ đồ vật gì đó này, hay là để những quỷ hồn có quen biết Đông Đế thường đến đây làm khách nói chuyện phiếm sao?”
“A. . . . . .” Bách Lý Giang ở bên kia trong giây lát phát ra một tiếng kêu to, dọa Viên Dã nhảy dựng lên, vội vàng chạy qua, chỉ thấy Bách Lý Giang hưng phấn chỉ vào trong quan tài nói: “Viên Dã Viên Dã ngươi xem a ngươi xem a, lại một khối thi thể được bảo tồn hoàn hảo, thi thể trông rất sống động, giống. . . . . .giống như người thật, trời ạ trời ạ, trí tuệ của cổ nhân a, bọn họ rốt cuộc bàng cách nào làm được.” Hắn nói xong cả thân mình đều bổ nhào vào lên quan tài, tốn khí lực làm đủ kiểu, xem chừng là muốn mở quan tài ra.
Một câu còn chưa xong, cả người thình lình bị Viên Dã xách lên, nghe hắn xót xa đau buồn hỏi: “Thật sao Bách Lý, ngươi đã có vợ rồi sao?”
“Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy, ta đây là chuẩn bị thôi.” Bách Lý Giang tách tay Viên Dã ra, xoa xoa cổ mình, hướng Viên Dã kể khổ: “Ngươi không biết chứ, hiện tại ở thời đại kia của chúng ta đều lưu hành thứ bạn gái nào đó dã man, một đám con gái kia chính là chằn tinh sư tử Hà Đông, quả thực sẽ không để cho nam nhân chúng ta con đường sống, cho nên ta phải ở trong này học trộm một chiêu nửa thức, tối thiểu sau khi trở về còn có thể giữ được tiền lương cố định mỗi tháng, cũng muốn giữ cả tiền thưởng a.”
Viên Dã hừ một tiếng nói: “Một khi đã như vậy, ngươi dứt khoát không trở về , cũng không lấy loại nữ nhân đáng sợ kia là được rồi, ta có đủ năng lực cho ngươi ở trong thời đại này hưởng thụ vinh hoa phú quý, ngươi ở lại đây không tốt sao?”
“Việc này ai có thể nói được chính xác chứ, thời cổ đại cũng không nhất định là không có vợ dữ dằn a.” Bách Lý Giang sầu mi khổ kiểm nói, rồi hắn lại cúi xuống bên tai Ngũ Nguyệt, lấy lòng cười bồi nói: “Sao đây Ngũ Nguyệt ca ca, ngươi sẽ giúp đỡ chứ, hay để cho Đông Đế đại nhân dạy bảo ta đi.”
Thanh âm Ngũ Nguyệt từ xa thẳm vang lên: “Bách Lý a, ngươi thật xác định mình có thể lấy được vợ sao?” Linh hồn hắn lại hiện lên trong không trung, ánh mắt tựa hồ dừng lại trên người Viên Dã ngắm một lúc, rồi hắn mới nghiêm túc nói: “Như vậy đi, nếu ngươi có thể lấy được vợ, ta liền ở trong mộng nói cho ngươi phương pháp quản vợ của Hoàng Thượng, thế nào?”
Bách Lý Giang khó hiểu nhức đầu: “Kỳ quái, cho dù ta ở thời đại này, Viên Dã đều đáp ứng sẽ đảm bảo ta được hưởng thụ vinh hoa phú quý , ta đây sao có thể không lấy được vợ a, ta tuy rằng không anh tuấn tiêu sái khí thế bất phàm như Viên Dã, nhưng cũng được cho là một nam nhân tốt, lấy không được tuyệt thế mỹ nữ công chúa quận chúa, nhưng kiếm một cô gái bích ngọc hẳn là không thành vấn đề đi.”
“Đủ rồi, thay vì ở đây nói nhảm loại vấn đề ngu ngốc này, không bằng nhanh tìm ra yên vân khấu trừ, làm xong mọi việc rồi nói sau.” Viên Dã hét lớn một tiếng, rồi cõng thi thể Ngũ Nguyệt lên lưng, dẫn trước đi tới. Chính hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, vừa nghe Bách Lý Giang nói muốn kết hôn, trong lòng liền như có một ngọn lửa, thình thịch bừng bừng bốc thẳng lên.
Bách Lý Giang hơi sửng sốt, rồi vội vàng theo sau, bất mãn nói: “Thật là, vừa mới êm đẹp lại cáu kỉnh cái gì a, khó trách mọi người đều nói gần vua như gần cọp, một Vương gia còn như thế, có thể thấy được lão hoàng đế càng khó hầu hạ .”
Hắn khẽ lầm bầm đi theo bước chân Viên Dã cũng không biết đi mất bao lâu, đi thẳng đến khi chân đều mỏi nhừ, chợt thấy phía trước thân hình Viên Dã chấn động, sau không dám tin gầm nhẹ: “Đông. . . . . .tẩm lăng của Đông Đế? Sao vậy. . . . . . Sao có thể? Sao lại dễ dàng tìm được? Đây. . . . Đây còn chưa đến hai ngày a.”
Bách Lý Giang từ phía sau Viên Dã vươn đầu lên, không khỏi vui mừng khôn xiết, vỗ vai Viên Dã nói: “Quá tuyệt vời quá tuyệt vời, ngươi còn thất thần làm gì? Chúng ta nhanh đi vào đem yên vân khấu trừ kia ghép lại a.” Nói xong thấy Viên Dã vẫn trong kinh ngạc chưa phục hồi lại tinh thần, hắn đơn giản tự mình vào trước, một bên quay đầu lại hét: “Viên Dã, ta nói ngươi ngu ngốc? Dễ dàng hơn còn không tốt sao? Có lẽ Đông Đế đại nhân cảm động và nhớ nhung chúng ta giúp hoàng hậu của hắn thoát ly khỏi khổ ải, lại sợ chúng ta ở trên đường gặp phải người nào bởi vì ghen tị mà nổi điên như phi tử lệ quỷ, cho nên giúp chúng ta một phen, đây có gì mà kỳ quái a.”
Viên Dã nhíu mày, nghĩ thầm, rằng thực sự là nguyên nhân này sao? Mặc kệ như thế nào, còn hơn các hoàng tử khác, bản thân mình cũng không tránh khỏi có phần thuận lợi hơn đi.
Bất quá chuyện tới nước này, cũng không cho hắn nghĩ nhiều, vội vàng đi theo Bách Lý Giang vào bên trong mộ thất. Chỉ thấy chủ mộ thất này, cùng với mộ thất trước đấy bọn họ từng đi qua không đồng nhất, cây đèn cầy cực lớn trong gian phòng chủ vàng son rực rỡ chiếu thành một mảnh sáng ngời, tuy rằng chỉ là một gian của mộ thất, nhưng làm cho người ta có cảm giác về hơi thở mạnh mẽ của giang sơn nghìn dặm giàu sang, nhất là chính giữa là một quan tài thủy tinh thật lớn được trạm vàng ngọc đá quý, càng thêm xa hóa so với trí tưởng tượng của nhân loại.
“Oa, quả nhiên là Đông Đế, bút tích này cũng quá lớn đi.” Bách Lý Giang tựa như sói đói ngửi thấy mùi thịt nướng, mất mạng bổ nhào vào chiếc quan tài, không ngừng trên bề mặt bóng loáng vuốt ve. Viên Dã lắc đầu, nghĩ thầm, rằng quả nhiên là phần tử khảo cổ cuồng nhiệt mà, chặc chặc, xem vẻ mặt hắn chuyên tâm kìa, thật giống như mấy tên không cơm bỗng nhiên nhìn thấy một cái chân giò. Hắn đem thi thể Ngũ Nguyệt đặt trên chiếc giường dài bên trong mộ thất, thở ra lẩm bẩm nói: “Thật sự là kỳ quái, trong mộ thất mà còn đặt thứ đồ vật gì đó này, hay là để những quỷ hồn có quen biết Đông Đế thường đến đây làm khách nói chuyện phiếm sao?”
“A. . . . . .” Bách Lý Giang ở bên kia trong giây lát phát ra một tiếng kêu to, dọa Viên Dã nhảy dựng lên, vội vàng chạy qua, chỉ thấy Bách Lý Giang hưng phấn chỉ vào trong quan tài nói: “Viên Dã Viên Dã ngươi xem a ngươi xem a, lại một khối thi thể được bảo tồn hoàn hảo, thi thể trông rất sống động, giống. . . . . .giống như người thật, trời ạ trời ạ, trí tuệ của cổ nhân a, bọn họ rốt cuộc bàng cách nào làm được.” Hắn nói xong cả thân mình đều bổ nhào vào lên quan tài, tốn khí lực làm đủ kiểu, xem chừng là muốn mở quan tài ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook