Cô Giáo, Học Sinh Hay Thế Thân?
-
Chương 28
Tại nhà cô
- Gia Linh: Chị đừng như vậy. Khi suy nghĩ thông rồi em ấy sẽ quay về thôi
- Cô: Chị có một cảm giác gì đó rất bất an. Chị cảm thấy em ấy sẽ rời xa chị mãi mãi
- Gia Linh: Không có đâu. Em ấy yêu chị như vậy mà, em ấy sẽ không bỏ rơi chị đâu
- Cô: Không được. Chị phải đi tìm em ấy
Do cả ngày chưa ăn gì cộng với việc lang thang ngoài đường tìm nó quá lâu nên cô vừa mới định đứng dậy đã ngã xuống mà ngất xỉu.
- Gia Linh: Chị…chị ơi…. chị tỉnh lại đi
#######!?!?!?!?!?!?#####
Tại sân bay thành phố X
- Cậu: Tại sao lại đột ngột như vậy??? Mày ra đi như vậy sao???
- Nó: Mày ở lại nhớ bảo trọng, nếu rãnh thì qua chơi với tao
- Cậu: Mày đi rồi còn cô thì sao??? Mày bỏ rơi cô như vậy hả???
- Nó: Cô giờ đã có người tốt hơn tao bên cạnh. Cô ấy đã không cần tao nữa. Tao đã suy nghĩ rất kĩ rồi tao không thể ích kỉ mà cứ giữ lấy cô bên mình để rồi cô phải gánh chịu những định kiến. Còn về gia đình cô nữa, đó là một gia đình danh giá tao không thể làm ô uế thanh danh của cô được.
- Cậu: Mày nói gì vậy hả??? Mày là đứa tốt nhất tao từng gặp. Cô có được mày là may mắn của cô. Làm sao mày có thể tự ti như vậy??? Có thể buông bỏ dễ dàng như vậy???
- Nó: Mày không hiểu được đâu
- Cậu: Thôi được rồi. Tao tin mày đã có suy nghĩ rõ ràng. Dù sao tao vẫn luôn ủng hộ mày.
- Nó: Bạn tốt. Tao muốn nhờ mày một việc
- Cậu: Việc gì??? Chỉ cần tao làm được tao sẽ giúp mày
- Nó: Hãy giữ kín chuyện tao đi nước ngoài. Tao không muốn ai biết cả kể cả cô
- Cậu: Mày đã suy nghĩ kĩ???
- Nó: Ừm
Chuyến bay từ thành phố X đến nước A sắp cất cánh xin mời hành khách nhanh chóng di chuyển lên máy bay.
- Nó: Tạm biệt bạn tốt. Hẹn gặp lại
- Cậu: Bảo trọng
Khi nó bước lên máy bay thì chuông điện thoại của cậu vang lên
- Cậu: Alo???
- Cô: Thiếu Dương có phải em không???
- Cậu: Là cô???
- Cô: Em làm ơn có thể nói cho cô biết Gia An đang ở đâu không??? Cô tin chắc là em biết em ấy đang ở đâu. Xin em hãy nói cho cô biết chỗ ở của em ấy
- Cậu: Xin lỗi cô. Muộn rồi
- Cô: Em nói vậy là sao??? Hiện giờ em ấy đang ở đâu. Xin em hãy nói cho cô biết
- Cậu: Nó đã lên máy bay rồi. Em cũng không biết nó đã đi đâu nữa
Tút…tút…tút…- chiếc điện thoại rơi tự do xuống sàn
Cô không nói năng gì mà điên cuồng chạy tới sân bay.
- Gia Linh: Chị….chị mới tỉnh lại. Chị đi đâu vậy???
- Cô: Không chị không thể để em ấy đi được. Chị phải ra sân bay, phải đi tìm em ấy
Cô không chú ý tới đầu tóc rối bù, mang đôi dép lê mà chạy ra khỏi nhà. Trên đường không biết rằng cô đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, chiếc siêu xe đắt tiền lành lặng cũng đã bị những cú va chạm làm cho móp méo. Tới sân bay cô vứt chiếc xe bên vệ đường mà chạy như bay vào tìm kiếm nó. Cô hy vọng sẽ thấy được bóng dáng thân thuộc, nụ cười ấm áp của nó. Nhưng đổi lại cô chỉ thấy những khuôn mặt xa lạ, những con người xa lạ. Cô khuỵ xuống bật khóc giữa sân bay, cô mặc kệ hình tượng, mặt kệ những con mắt nhìn mình chế giễu cô chỉ biết giờ đây trái tim cô như muốn vỡ vụn. Cô đã mất đi người mà cô thương yêu, mất đi những cái ôm ấm áp, bờ vai gầy yếu nhưng lại mang lại cho cô một cảm giác vững chải. Cô bước đi lang thang trên con đường mà cô và nó thường hay đi ngang qua, nhưng sao giờ đây chỉ còn lại mình cô độc bước. Cô còn nhớ những lúc cô làm nũng, bắt nó cõng nó vẫn ngoan ngoãn cõng cô, nó còn nói nguyện ý cõng cô đi hết cuộc đời nhưng sao giờ đây điều ấy chỉ còn lại là những hoài niệm.
Cô bước về nhà, những hình ảnh quen thuộc của nó lại ùa về. Nụ cười toả nắng mỗi khi nó thấy cô về, bóng lưng chăm chú, tỉ mỉ nấu từng mà cô thích ăn, những cái ôm ấp áp mỗi khi cô mệt mỏi. Những khi cô mất ngủ nó sẽ ôm cô vào lòng xoa nhẹ lưng cô, canh chừng cho cô ngủ để rồi mai nó vác đôi mắt gấu trúc đi học. Những điều đẹp đẽ ấy đã biến mất chỉ vì cô không biết quý trọng nó, không biết trân trọng những thứ mình đã có để giờ đây khi nhận ra thì đã quá muộn màn.
- Cô: Gia An, em hãy về bên cô được không??? Cô xin em cầu xin em đừng bỏ cô- cô ôm cái áo sơmi của nó vào lòng mà bật khóc
- Cô: Cô sẽ không làm em buồn nữa, sẽ không thức khuya để em lo nữa. Cô sẽ ăn đúng bửa, sẽ cố gắng học nấu ăn để em không phải vất vả nữa. Cầu xin em quay về bên cô có được không??? Có được không??? Cô sẽ không để ý cái nhìn của mọi người xung quanh nữa, cô sẽ cùng em vượt qua hết thẩy, sẽ luôn tin tưởng không la mắng em nữa. Em đừng bỏ cô, đừng rời xa cô mà Gia An- cô cứ ngồi nhìn ra cửa mà chờ đợi trong vô vọng, chờ đợi nó sẽ mở cửa ra và nói với cô “Em về rồi” nhưng cô đợi mãi đợi mãi vẫn không đợi được hình bóng ấy.
- Gia Linh: Chị đừng như vậy. Khi suy nghĩ thông rồi em ấy sẽ quay về thôi
- Cô: Chị có một cảm giác gì đó rất bất an. Chị cảm thấy em ấy sẽ rời xa chị mãi mãi
- Gia Linh: Không có đâu. Em ấy yêu chị như vậy mà, em ấy sẽ không bỏ rơi chị đâu
- Cô: Không được. Chị phải đi tìm em ấy
Do cả ngày chưa ăn gì cộng với việc lang thang ngoài đường tìm nó quá lâu nên cô vừa mới định đứng dậy đã ngã xuống mà ngất xỉu.
- Gia Linh: Chị…chị ơi…. chị tỉnh lại đi
#######!?!?!?!?!?!?#####
Tại sân bay thành phố X
- Cậu: Tại sao lại đột ngột như vậy??? Mày ra đi như vậy sao???
- Nó: Mày ở lại nhớ bảo trọng, nếu rãnh thì qua chơi với tao
- Cậu: Mày đi rồi còn cô thì sao??? Mày bỏ rơi cô như vậy hả???
- Nó: Cô giờ đã có người tốt hơn tao bên cạnh. Cô ấy đã không cần tao nữa. Tao đã suy nghĩ rất kĩ rồi tao không thể ích kỉ mà cứ giữ lấy cô bên mình để rồi cô phải gánh chịu những định kiến. Còn về gia đình cô nữa, đó là một gia đình danh giá tao không thể làm ô uế thanh danh của cô được.
- Cậu: Mày nói gì vậy hả??? Mày là đứa tốt nhất tao từng gặp. Cô có được mày là may mắn của cô. Làm sao mày có thể tự ti như vậy??? Có thể buông bỏ dễ dàng như vậy???
- Nó: Mày không hiểu được đâu
- Cậu: Thôi được rồi. Tao tin mày đã có suy nghĩ rõ ràng. Dù sao tao vẫn luôn ủng hộ mày.
- Nó: Bạn tốt. Tao muốn nhờ mày một việc
- Cậu: Việc gì??? Chỉ cần tao làm được tao sẽ giúp mày
- Nó: Hãy giữ kín chuyện tao đi nước ngoài. Tao không muốn ai biết cả kể cả cô
- Cậu: Mày đã suy nghĩ kĩ???
- Nó: Ừm
Chuyến bay từ thành phố X đến nước A sắp cất cánh xin mời hành khách nhanh chóng di chuyển lên máy bay.
- Nó: Tạm biệt bạn tốt. Hẹn gặp lại
- Cậu: Bảo trọng
Khi nó bước lên máy bay thì chuông điện thoại của cậu vang lên
- Cậu: Alo???
- Cô: Thiếu Dương có phải em không???
- Cậu: Là cô???
- Cô: Em làm ơn có thể nói cho cô biết Gia An đang ở đâu không??? Cô tin chắc là em biết em ấy đang ở đâu. Xin em hãy nói cho cô biết chỗ ở của em ấy
- Cậu: Xin lỗi cô. Muộn rồi
- Cô: Em nói vậy là sao??? Hiện giờ em ấy đang ở đâu. Xin em hãy nói cho cô biết
- Cậu: Nó đã lên máy bay rồi. Em cũng không biết nó đã đi đâu nữa
Tút…tút…tút…- chiếc điện thoại rơi tự do xuống sàn
Cô không nói năng gì mà điên cuồng chạy tới sân bay.
- Gia Linh: Chị….chị mới tỉnh lại. Chị đi đâu vậy???
- Cô: Không chị không thể để em ấy đi được. Chị phải ra sân bay, phải đi tìm em ấy
Cô không chú ý tới đầu tóc rối bù, mang đôi dép lê mà chạy ra khỏi nhà. Trên đường không biết rằng cô đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, chiếc siêu xe đắt tiền lành lặng cũng đã bị những cú va chạm làm cho móp méo. Tới sân bay cô vứt chiếc xe bên vệ đường mà chạy như bay vào tìm kiếm nó. Cô hy vọng sẽ thấy được bóng dáng thân thuộc, nụ cười ấm áp của nó. Nhưng đổi lại cô chỉ thấy những khuôn mặt xa lạ, những con người xa lạ. Cô khuỵ xuống bật khóc giữa sân bay, cô mặc kệ hình tượng, mặt kệ những con mắt nhìn mình chế giễu cô chỉ biết giờ đây trái tim cô như muốn vỡ vụn. Cô đã mất đi người mà cô thương yêu, mất đi những cái ôm ấm áp, bờ vai gầy yếu nhưng lại mang lại cho cô một cảm giác vững chải. Cô bước đi lang thang trên con đường mà cô và nó thường hay đi ngang qua, nhưng sao giờ đây chỉ còn lại mình cô độc bước. Cô còn nhớ những lúc cô làm nũng, bắt nó cõng nó vẫn ngoan ngoãn cõng cô, nó còn nói nguyện ý cõng cô đi hết cuộc đời nhưng sao giờ đây điều ấy chỉ còn lại là những hoài niệm.
Cô bước về nhà, những hình ảnh quen thuộc của nó lại ùa về. Nụ cười toả nắng mỗi khi nó thấy cô về, bóng lưng chăm chú, tỉ mỉ nấu từng mà cô thích ăn, những cái ôm ấp áp mỗi khi cô mệt mỏi. Những khi cô mất ngủ nó sẽ ôm cô vào lòng xoa nhẹ lưng cô, canh chừng cho cô ngủ để rồi mai nó vác đôi mắt gấu trúc đi học. Những điều đẹp đẽ ấy đã biến mất chỉ vì cô không biết quý trọng nó, không biết trân trọng những thứ mình đã có để giờ đây khi nhận ra thì đã quá muộn màn.
- Cô: Gia An, em hãy về bên cô được không??? Cô xin em cầu xin em đừng bỏ cô- cô ôm cái áo sơmi của nó vào lòng mà bật khóc
- Cô: Cô sẽ không làm em buồn nữa, sẽ không thức khuya để em lo nữa. Cô sẽ ăn đúng bửa, sẽ cố gắng học nấu ăn để em không phải vất vả nữa. Cầu xin em quay về bên cô có được không??? Có được không??? Cô sẽ không để ý cái nhìn của mọi người xung quanh nữa, cô sẽ cùng em vượt qua hết thẩy, sẽ luôn tin tưởng không la mắng em nữa. Em đừng bỏ cô, đừng rời xa cô mà Gia An- cô cứ ngồi nhìn ra cửa mà chờ đợi trong vô vọng, chờ đợi nó sẽ mở cửa ra và nói với cô “Em về rồi” nhưng cô đợi mãi đợi mãi vẫn không đợi được hình bóng ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook