Cô Ấy Là Phu Nhân Chủ Tịch
-
Chương 39
Cô ngồi trên bệ rửa tay,khuôn mặt vui sướng hưởng thụ.
-"Cái này nhân viên mà thấy,chắc mai anh nằm trên báo chí Hot luôn quá"
Anh véo nhẹ má cô kiểu cưng nịnh,cô đánh vào tay anh ý muốn bắt anh bỏ tay ra,anh cũng không muốn làm cô tức nên cũng bỏ tay ra.
-"Ở đây có quần áo không anh,em muốn thay đồ"
Quỳnh choàng tay qua cổ anh,bắt anh bế xuống,Phong nhấc cô xuống sàn.
-"Để anh đi lấy cho"
Phong nói rồi đi ra ngoài,cô vui vẻ mỉm cười nhìn mình trong gương,vuốt vuốt tóc,chợt thấy một bóng trắng lờ mờ đằng sau,rồi dần dần rõ rệt,khuôn mặt người con gái ấy be bét máu,tóc xõa sang hai bên,một bộ váy màu hường nhạt,cho dù có hóa thành tro Quỳnh vẫn có thể nhận ra,đó là Kiều,nhân vật cô ghét nhất lúc ở Việt Nam,những điều đáng suy luận là tại sao cô ta lại ở đây.
-"Hoàng Hà Hạnh Quỳnh,chính mày lấy đi tất cả của tao,chính mày đã mang anh Phong đi khỏi tao,cucng chính mày làm bố mẹ tao đuổi tao ra khỏi nhà,tạo hận mày,tao phải giết mày,con tiện nhân,aaaaaaa".
Rồi bóng dáng ấy đi chậm chậm về phía Quỳnh,cô lùi lại,dần dần chạm bức tường lạnh lẽo
-"Aaaaaaa,Phong,cứu em,aaaaaaa"
Quỳnh ngồi thụp xuống,hai tay ôm đầu kêu ầm ĩ,bóng ma ấy càng cười lớn,cô ta đi lại chỗ Quỳnh ngày một gần hơn.
-"Khôngggg,aaaaaa,Phong"
-"Anh ấy không cứu được mày đâu,hahahahahahahaha"
Mà lúc này Phong đang ở phòng ngủ,nghe thấy tiếng la thất thanh của Quỳnh thì lao vào phòng tắm,anh chỉ thấy cô ngồi thụp dưới đất,khuôn mặt sợ hãi.
-"Quỳnh"
Anh kêu lên một tiếng,Quỳnh nghe thấy thì đứng dậy chạy đến ôm anh thật chặt.
Trong tai cô hiện giờ chỉ nghe thấy tiếng cười như điên của Kiều.
Anh ôm cô thật chặt,anh biết điều gì,chắc cô nhìn thấy Kiều,bởi tuần trước,Kiều đã bị tai nạn xe cộ mà chết ngay tại chỗ.
-"Không sao rồi"
Anh vỗ nhẹ lưng để cô an tâm,chỉ còn tiếng thút thít nhẹ trong ngực anh..
-"Cái này nhân viên mà thấy,chắc mai anh nằm trên báo chí Hot luôn quá"
Anh véo nhẹ má cô kiểu cưng nịnh,cô đánh vào tay anh ý muốn bắt anh bỏ tay ra,anh cũng không muốn làm cô tức nên cũng bỏ tay ra.
-"Ở đây có quần áo không anh,em muốn thay đồ"
Quỳnh choàng tay qua cổ anh,bắt anh bế xuống,Phong nhấc cô xuống sàn.
-"Để anh đi lấy cho"
Phong nói rồi đi ra ngoài,cô vui vẻ mỉm cười nhìn mình trong gương,vuốt vuốt tóc,chợt thấy một bóng trắng lờ mờ đằng sau,rồi dần dần rõ rệt,khuôn mặt người con gái ấy be bét máu,tóc xõa sang hai bên,một bộ váy màu hường nhạt,cho dù có hóa thành tro Quỳnh vẫn có thể nhận ra,đó là Kiều,nhân vật cô ghét nhất lúc ở Việt Nam,những điều đáng suy luận là tại sao cô ta lại ở đây.
-"Hoàng Hà Hạnh Quỳnh,chính mày lấy đi tất cả của tao,chính mày đã mang anh Phong đi khỏi tao,cucng chính mày làm bố mẹ tao đuổi tao ra khỏi nhà,tạo hận mày,tao phải giết mày,con tiện nhân,aaaaaaa".
Rồi bóng dáng ấy đi chậm chậm về phía Quỳnh,cô lùi lại,dần dần chạm bức tường lạnh lẽo
-"Aaaaaaa,Phong,cứu em,aaaaaaa"
Quỳnh ngồi thụp xuống,hai tay ôm đầu kêu ầm ĩ,bóng ma ấy càng cười lớn,cô ta đi lại chỗ Quỳnh ngày một gần hơn.
-"Khôngggg,aaaaaa,Phong"
-"Anh ấy không cứu được mày đâu,hahahahahahahaha"
Mà lúc này Phong đang ở phòng ngủ,nghe thấy tiếng la thất thanh của Quỳnh thì lao vào phòng tắm,anh chỉ thấy cô ngồi thụp dưới đất,khuôn mặt sợ hãi.
-"Quỳnh"
Anh kêu lên một tiếng,Quỳnh nghe thấy thì đứng dậy chạy đến ôm anh thật chặt.
Trong tai cô hiện giờ chỉ nghe thấy tiếng cười như điên của Kiều.
Anh ôm cô thật chặt,anh biết điều gì,chắc cô nhìn thấy Kiều,bởi tuần trước,Kiều đã bị tai nạn xe cộ mà chết ngay tại chỗ.
-"Không sao rồi"
Anh vỗ nhẹ lưng để cô an tâm,chỉ còn tiếng thút thít nhẹ trong ngực anh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook