Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
-
Chương 6: Vậy Bà Còn Muốn Thế Nào? (2)
Mẹ Vương hét vào mặt Lệnh Tư Uyên, rồi quay đầu nói với Chúc Ôn Thư: “Cô cũng thấy rồi đó, với thái độ này, sao tôi có thể yên tâm để con mình học cùng lớp với con của anh ta được?”
Chúc Ôn Thư nhìn đám trẻ xung quanh, nói: “Mẹ Tiểu Bằng à, chúng ta đến văn phòng rồi nói nhé.”
Sau đó, cô lấy điện thoại từ trong tay Lệnh Tư Uyên trả cho mẹ Vương: “Lát nữa học sinh còn phải lên lớp, chúng ta đừng làm ảnh hưởng đến các em ấy nữa.”
Mẹ Vương Tiểu Bằng nhìn trời đang oi bức, khiến người ta khó chịu. Lúc này, bà ta mới đồng ý.
Trên đường nhóm người đến văn phòng, Chúc Ôn Thư đã bảo Vương Tiểu Bằng nói lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Cậu bé nắm lấy tay mẹ mình, nói một cách ấp a ấp úng: “Em, em và Lệnh Tư Uyên chơi đùa, em bảo cậu ấy cho em đồ ăn, nhưng cậu ấy không cho, rồi đánh em.”
Chúc Ôn Thư: “Tiểu Bằng, hôm qua em có nói như thế đâu. Bạn học đều biết cả đó, em có cần cô gọi các bạn đến đây làm chứng không?”
Vương Tiểu Bằng: “Em, mẹ em nói ra tay đánh người trước là không đúng.”
“Quả thức đánh người trước là không đúng, hôm qua Lệnh Tư Uyên cũng đã xin lỗi em rồi.”
Chúc Ôn Thư vừa đi vừa nhìn mẹ Vương Tiểu Bằng: “Có điều, hôm qua là Tiểu Bằng nói lời khó nghe trước, làm tổn thương đến bạn học. Mẹ Vương, cô cảm thấy Tiểu Bằng không hề sai, cần phải mời phụ huynh của đối phương đến xin lỗi sao?”
“Đánh người mà còn có lý nữa hả?” Mẹ Vương còn muốn nói gì đó, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Bà ta cúi đầu nhìn, ấn nghe máy, giọng nói lạnh lùng.
“Là phụ huynh của Lệnh Tư Uyên phải không? Hôm qua con trai anh đánh con trai tôi, anh làm phụ huynh kiểu gì thế hả? Không quản nổi con mình, để sau này cảnh sát quản giùm hả?”
Chúc Ôn Thư đi chậm lại, chú ý nghe bà ta nói.
Lệnh Sâm vậy mà gọi lại ư?
Mà Lệnh Tư Uyên cũng căng thẳng nắm chặt lấy tay Chúc Ôn Thư, sợ hãi nhìn mẹ của Vương Tiểu Bằng.
Vài giây sau, mẹ Vương nói một cách miễn cưỡng: “Được thôi, tan học tôi sẽ đến, phải đúng giờ đấy.”
Nghe điện thoại xong, bà ta dừng bước, chậm rãi nói với Chúc Ôn Thư: “Cô giáo, phụ huynh của Lệnh Tư Uyên nói buổi chiều sẽ đến nói chuyện với tôi, khi đó cô phải làm chứng đấy.”
Suốt ngày hôm nay, Chúc Ôn Thư ngoại trừ hai tiết dạy ra, thời gian còn lại đều mất tập trung.
Không ngờ Lệnh Sâm lại đồng ý đến trường.
Vốn dĩ Chúc Ôn Thư đã không có kinh nghiệm xử lý việc tranh chấp giữa các phụ huynh, huống hồ một trong số đó còn là đại minh tinh nổi tiếng nữa.
Cô không biết sau khi mẹ Vương Tiểu Bằng nhận ra Lệnh Sâm thì sự việc sẽ trở nên như thế nào nữa.
Có khi nào rất nhanh mọi người sẽ biết Lệnh Sâm có một đứa con hơn bảy tuổi không?
Sau này Lệnh Tư Uyên còn được học tập, sống cuộc sống bình thường nữa không?
Mà cô là một cô giáo, phải nên xử lý như thế nào với sự tò mò của các học sinh trong lớp đối với Lệnh Tư Uyên đây?
Dưới muôn vàn tâm tư quấn quanh, chớp mắt đã đến giờ tan học.
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên chưa đến hai phút, mẹ của Vương Tiểu Bằng đã dẫn con trai đến văn phòng đợi.
Một lát sau, Lệnh Tư Uyên cũng đến.
Hai người lớn hai người nhỏ ngồi đối diện nhau, không dễ nói chuyện, bầu không khí cũng có chút cứng ngắc.
Vương Tiểu Bằng ỷ có mẹ mình chống lưng, ung dung ngồi làm bài tập.
Còn Lệnh Tư Uyên lại rất hoảng sợ, cậu bé cầm bút giả vờ vẽ vẽ viết viết, lâu lâu lại liếc trộm Chúc Ôn Thư.
Nửa tiếng sau, học sinh gần như đã tan học hết, khuôn viên trường trở nên yên tĩnh hệt như một công viên ở vùng ngoại ô, mây đen dày đặc kéo đến, che đi ánh mặt trời. Chớp mắt, bầu trời đã trở nên u ám hệt như ban đêm.
Mẹ Vương Tiểu Bằng đợi đến mất kiên nhẫn, vỗ bàn: “Chẳng phải nói tan học sẽ đến sao? Giờ đã hơn nửa tiếng rồi. Cô Chúc, cô gọi cho anh ta lần nữa đi!”
Trong lòng Chúc Ôn Thư thầm nghĩ Lệnh Sâm hẳn là cho leo cây rồi, nhưng cô lại thấy nhẹ nhõm.
Vừa mới cầm điện thoại lên, cửa văn phòng đã được mở ra.
Chúc Ôn Thư nhìn ra ngoài cửa, ngây người, có chút mất tự nhiên, nói: “Phụ huynh của Lệnh Tư Uyên đến rồi…”
Mẹ Vương lập tức quay đầu, đang định nói, nhưng chữ “anh” lại nghẹn trong cổ họng khi nhìn thấy người đến.
Sắc trời vốn dĩ đã u ám, mà Lệnh Sâm còn mặc nguyên bộ đồ đen. Tuy rằng anh cao gầy, nhưng chiều cao nổi trội, đứng che đi ánh hoàng hôn sót lại cuối cùng, khiến văn phòng nhỏ bé càng thêm nặng nề hơn.
Huống hồ, anh còn đeo khẩu trang đen.
Nửa khuôn mặt bị che đi, chỉ để lộ ra đôi mặt đen láy, nhưng không thể che được khí chất đặc biệt trên người anh, thu hút ánh nhìn của người khác, không giống như người bình thường xuất hiện trên các con phố.
Hiển nhiên mẹ Vương không ngờ đến bố của Lệnh Tư Uyên sẽ xuất hiện với hình tượng này.
Hơn nữa, bà ta luôn cảm thấy đôi mắt của người này có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra được đã gặp ở đâu.
Nói chung, hoàn toàn khác với phụ huynh trong trí tưởng tượng của bà ta, khiến bà ta chợt có chút mất đi khí thế.
Lệnh Sâm tiến vào, mẹ Vương liền đứng dậy, hất cằm và nói: “Xin chào, tôi là mẹ của Vương Tiểu Bằng.”
Khi Lệnh Sâm đi ngang qua người bà ta, có nghiêng đầu nhìn bà ta một cái, quăng một câu khá lịch sự “xin chào”, sau đó cũng không nhìn Chúc Ôn Thư, đi thẳng đến bên Lệnh Tư Uyên, cong ngón tay gõ lên trán cậu bé.
“Con cũng biết kiếm chuyện nhỉ?”
Lệnh Tư Uyên chột dạ, không dám nhìn thẳng vào anh. Ngược lại, cậu bé lặng lẽ trốn ra sau người Chúc Ôn Thư.
“Hôm nay em ấy không gây chuyện.” Chúc Ôn Thư bảo vệ Lệnh Tư Uyên, tỏ ý bảo Lệnh Sâm nhìn mẹ Vương: “Là mẹ của Vương Tiểu Bằng muốn gặp anh nói chuyện đánh nhau ngày hôm qua.”
Lúc này Lệnh Sâm mới chậm rãi nhìn sang, để mẹ Vương nhìn chính diện.
Mẹ Vương lập tức tiếp lời: “Con của anh ra tay đánh người, đánh đến mặt con trai tôi sưng vù hết cả lên. Hiện giờ là xã hội văn minh, tôi chưa từng thấy người nào mất lịch sự đến như vậy. Cái này khác nào đám côn đồ không? Vả lại…”
Lệnh Sâm gật đầu: “Ừ, có điều tôi rất bận, có gì thì cô cứ nói thẳng đi, muốn nói chuyện như thế nào?”
Mẹ Vương: “…”
Sao bà ta lại nghe thành bà muốn dùng dao hay súng thế nhỉ.
“Anh…” Bà ta nhìn Lệnh Sâm, không chút khí thế, nhưng lại không muốn chịu thua, chuyển sang trách mắng: “Đã mấy giờ rồi hả? Đã nói tan học sẽ đến ngay, anh không có khái niệm về thời gian hay sao?”
“Xin lỗi.” Lệnh Sâm nói một cách chân thành: “Vừa nãy tôi đi nhầm trường.”
Mẹ Vương: “…”
Chúc Ôn Thư: “…”
Khung cảnh dường như xảy ra bước ngoặt kỳ lạ.
Khóe miệng mẹ Vương co giật, khi đã lấy lại tinh thần, bà ta nói tiếp: “Vậy anh đeo khẩu trắng là có ý gì? Anh làm vậy có lịch sự không hả?”
Da đầu Chúc Ôn Thư căng cứng, căng thẳng nhìn sang Lệnh Sâm.
Lỡ như anh gỡ khẩu trang xuống…
“Tôi bệnh rồi, sẽ bị truyền nhiễm.”
Lệnh Sâm nhấc tay, làm tư thế chuẩn bị gỡ khẩu trang xuống: “Cô để ý à? Vậy tôi gỡ xuống.”
“Đừng!”
Mẹ Vượng kéo Vương Tiểu Bằng lùi lại một bước, quan sát Lệnh Sâm và Lệnh Tư Uyên bằng ánh mắt khó hiểu.
“…”
Quả nhiên là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Chúc Ôn Thư chau mày, nói: “Anh nói chuyện đàng hoàng đi, đừng có dọa người ta.”
Lệnh Sâm nghe vậy, quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư, vẻ thiếu kiên nhẫn trên khuôn mặt giảm đi, giọng điệu cũng bình thường hơn: “Ồ, tôi biết rồi, cô Chúc.”
Hai người nói qua nói lại, mẹ Vương càng nghe càng thấy bản thân như bị trêu đùa vậy.
Nhưng khí thế của bà ta đã mất đi nhiều, khó mà lấy lại được. Bà ta đành phải làm ra bộ dạng hiểu lòng người.
“Tôi cũng không phải người nhiều chuyện. Như vậy đi, chuyện đánh nhau này, nên xin lỗi thì xin lỗi, tôi cũng không truy cứu nữa.”
“Được.”
Lệnh Sâm lùi lại một bước, ngồi dựa vào bàn làm việc của Chúc Ôn Thư, khom người hỏi Lệnh Tư Uyên: “Là ai ra tay trước?”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, thực ra Lệnh Tư Uyên đã thấp thoáng cảm nhận được cục diện hiện giờ, bỗng cậu bé cũng ngẩng đầu, ưỡn thẳng lưng lên, giọng nói hừng hực khí thế: “Con ạ!”
Chúc Ôn Thư: “?”
Cậu bé còn kiêu ngạo nữa cơ à?
Lệnh Sâm “ừ” một tiếng, hất cằm về phía Vương Tiểu Bằng.
Lệnh Tư Uyên không hiểu được ý của Lệnh Sâm, chớp mắt mơ màng: “Dạ?”
Giây tiếp theo, Lệnh Sâm xách cổ áo của Lệnh Tư Uyên lên, tiến về phía trước, đưa thẳng đến trước mặt Vương Tiểu Bằng.
“Xin lỗi bạn.”
Động tác này dọa cho Vương Tiểu Bằng và mẹ cậu bé lại lùi thêm hai bước.
Là côn đồ thật à?
Chúc Ôn Thư cũng nhìn ngây ngốc ở một bên.
Ngày thường anh dạy con kiểu này sao? Có phải con ruột không thế?
Cô cảm thấy người bị túm lấy không phải Lệnh Tư Uyên mà là trái tim của mình, thậm chí cô còn sợ giây tiếp theo Lệnh Tư Uyên sẽ khóc to.
Nhưng hiện thực thì không như vậy, Lệnh Tư Uyên không những không sợ, mà còn có tâm trạng chỉnh lại cổ áo nhăn nhúm của mình, xong rồi mới ngẩng đầu nói lớn: “Xin lỗi Vương Tiểu Bằng! Sau này tớ sẽ không đánh cậu nữa!”
Mẹ Vương Tiểu Bằng: “?”
Cái này gọi là xin lỗi?
Nhưng đương sự là Vương Tiểu Bằng sắp bị dọa đến khóc rồi, cậu bé nghẹn ngào khoát tay: “Không, không sao.”
Lệnh Sâm bình tĩnh nhìn toàn bộ quá trình, thậm chí còn ngồi xoay bút của Chúc Ôn Thư.
Đợi đến khi Vương Tiểu Bằng luống cuống nắm lấy vạt áo của mẹ mình, lúc này Lệnh Sâm mới chân thành hỏi mẹ Vương: “Cô thấy như vậy đã hài lòng chưa?”
Mẹ Vương nào dám nói không hài lòng.
Bà ta sợ mình vừa nói ra sẽ bị đối phương hỏi “vậy cô muốn như thế nào”, mọi chuyện sẽ vượt tầm kiểm soát của bà ta.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến bà ta hoàn toàn từ bỏ, chính là bà ta đã nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay Lệnh Sâm khi anh xách cổ áo của Lệnh Tư Uyên lên.
Bà ta không sợ người có thế lực mạnh mẽ, cũng không sợ người có tiền.
Bà ta sợ người vừa có thế lực vừa có tiền.
“Ôi chào, tụi trẻ đều là bạn học của nhau, giỡn nhau là chuyện hết sức bình thường mà. Mọi người đừng để trong lòng làm gì, sau này vẫn là bạn tốt mà. Chúng ta đừng nhắc chuyện này nữa.”
Nói xong, bà ta cũng cảm thấy gượng gạo, nhưng vì mặt mũi nên bà ta chỉ đành quay đầu, trở mặt, kiêu ngạo nhìn Chúc Ôn Thư.
“Nhưng cô Chúc này, cô là giáo viên chủ nhiệm của lớp, mà ngay cả chuyện đánh nhau giữa đám trẻ cũng xử lý không xong. Cô làm cô giáo kiểu gì thế hả?”
Chúc Ôn Thư: “…?”
Chẳng phải hôm qua cô đã xử lý xong rồi sao?
“Cô…”
Cô vừa mở miệng, chữ còn chưa nói hết, chỉ nghe “cạch” một tiếng, một cây bút bị ném lên bàn một cách nhẹ nhàng, nhưng mẹ Vương ở trước mắt lại run lên.
Giọng nói của Lệnh Sâm vang lên sau người Chúc Ôn Thư.
“Vậy bà muốn như thế nào?”
Chúc Ôn Thư nhìn đám trẻ xung quanh, nói: “Mẹ Tiểu Bằng à, chúng ta đến văn phòng rồi nói nhé.”
Sau đó, cô lấy điện thoại từ trong tay Lệnh Tư Uyên trả cho mẹ Vương: “Lát nữa học sinh còn phải lên lớp, chúng ta đừng làm ảnh hưởng đến các em ấy nữa.”
Mẹ Vương Tiểu Bằng nhìn trời đang oi bức, khiến người ta khó chịu. Lúc này, bà ta mới đồng ý.
Trên đường nhóm người đến văn phòng, Chúc Ôn Thư đã bảo Vương Tiểu Bằng nói lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Cậu bé nắm lấy tay mẹ mình, nói một cách ấp a ấp úng: “Em, em và Lệnh Tư Uyên chơi đùa, em bảo cậu ấy cho em đồ ăn, nhưng cậu ấy không cho, rồi đánh em.”
Chúc Ôn Thư: “Tiểu Bằng, hôm qua em có nói như thế đâu. Bạn học đều biết cả đó, em có cần cô gọi các bạn đến đây làm chứng không?”
Vương Tiểu Bằng: “Em, mẹ em nói ra tay đánh người trước là không đúng.”
“Quả thức đánh người trước là không đúng, hôm qua Lệnh Tư Uyên cũng đã xin lỗi em rồi.”
Chúc Ôn Thư vừa đi vừa nhìn mẹ Vương Tiểu Bằng: “Có điều, hôm qua là Tiểu Bằng nói lời khó nghe trước, làm tổn thương đến bạn học. Mẹ Vương, cô cảm thấy Tiểu Bằng không hề sai, cần phải mời phụ huynh của đối phương đến xin lỗi sao?”
“Đánh người mà còn có lý nữa hả?” Mẹ Vương còn muốn nói gì đó, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Bà ta cúi đầu nhìn, ấn nghe máy, giọng nói lạnh lùng.
“Là phụ huynh của Lệnh Tư Uyên phải không? Hôm qua con trai anh đánh con trai tôi, anh làm phụ huynh kiểu gì thế hả? Không quản nổi con mình, để sau này cảnh sát quản giùm hả?”
Chúc Ôn Thư đi chậm lại, chú ý nghe bà ta nói.
Lệnh Sâm vậy mà gọi lại ư?
Mà Lệnh Tư Uyên cũng căng thẳng nắm chặt lấy tay Chúc Ôn Thư, sợ hãi nhìn mẹ của Vương Tiểu Bằng.
Vài giây sau, mẹ Vương nói một cách miễn cưỡng: “Được thôi, tan học tôi sẽ đến, phải đúng giờ đấy.”
Nghe điện thoại xong, bà ta dừng bước, chậm rãi nói với Chúc Ôn Thư: “Cô giáo, phụ huynh của Lệnh Tư Uyên nói buổi chiều sẽ đến nói chuyện với tôi, khi đó cô phải làm chứng đấy.”
Suốt ngày hôm nay, Chúc Ôn Thư ngoại trừ hai tiết dạy ra, thời gian còn lại đều mất tập trung.
Không ngờ Lệnh Sâm lại đồng ý đến trường.
Vốn dĩ Chúc Ôn Thư đã không có kinh nghiệm xử lý việc tranh chấp giữa các phụ huynh, huống hồ một trong số đó còn là đại minh tinh nổi tiếng nữa.
Cô không biết sau khi mẹ Vương Tiểu Bằng nhận ra Lệnh Sâm thì sự việc sẽ trở nên như thế nào nữa.
Có khi nào rất nhanh mọi người sẽ biết Lệnh Sâm có một đứa con hơn bảy tuổi không?
Sau này Lệnh Tư Uyên còn được học tập, sống cuộc sống bình thường nữa không?
Mà cô là một cô giáo, phải nên xử lý như thế nào với sự tò mò của các học sinh trong lớp đối với Lệnh Tư Uyên đây?
Dưới muôn vàn tâm tư quấn quanh, chớp mắt đã đến giờ tan học.
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên chưa đến hai phút, mẹ của Vương Tiểu Bằng đã dẫn con trai đến văn phòng đợi.
Một lát sau, Lệnh Tư Uyên cũng đến.
Hai người lớn hai người nhỏ ngồi đối diện nhau, không dễ nói chuyện, bầu không khí cũng có chút cứng ngắc.
Vương Tiểu Bằng ỷ có mẹ mình chống lưng, ung dung ngồi làm bài tập.
Còn Lệnh Tư Uyên lại rất hoảng sợ, cậu bé cầm bút giả vờ vẽ vẽ viết viết, lâu lâu lại liếc trộm Chúc Ôn Thư.
Nửa tiếng sau, học sinh gần như đã tan học hết, khuôn viên trường trở nên yên tĩnh hệt như một công viên ở vùng ngoại ô, mây đen dày đặc kéo đến, che đi ánh mặt trời. Chớp mắt, bầu trời đã trở nên u ám hệt như ban đêm.
Mẹ Vương Tiểu Bằng đợi đến mất kiên nhẫn, vỗ bàn: “Chẳng phải nói tan học sẽ đến sao? Giờ đã hơn nửa tiếng rồi. Cô Chúc, cô gọi cho anh ta lần nữa đi!”
Trong lòng Chúc Ôn Thư thầm nghĩ Lệnh Sâm hẳn là cho leo cây rồi, nhưng cô lại thấy nhẹ nhõm.
Vừa mới cầm điện thoại lên, cửa văn phòng đã được mở ra.
Chúc Ôn Thư nhìn ra ngoài cửa, ngây người, có chút mất tự nhiên, nói: “Phụ huynh của Lệnh Tư Uyên đến rồi…”
Mẹ Vương lập tức quay đầu, đang định nói, nhưng chữ “anh” lại nghẹn trong cổ họng khi nhìn thấy người đến.
Sắc trời vốn dĩ đã u ám, mà Lệnh Sâm còn mặc nguyên bộ đồ đen. Tuy rằng anh cao gầy, nhưng chiều cao nổi trội, đứng che đi ánh hoàng hôn sót lại cuối cùng, khiến văn phòng nhỏ bé càng thêm nặng nề hơn.
Huống hồ, anh còn đeo khẩu trang đen.
Nửa khuôn mặt bị che đi, chỉ để lộ ra đôi mặt đen láy, nhưng không thể che được khí chất đặc biệt trên người anh, thu hút ánh nhìn của người khác, không giống như người bình thường xuất hiện trên các con phố.
Hiển nhiên mẹ Vương không ngờ đến bố của Lệnh Tư Uyên sẽ xuất hiện với hình tượng này.
Hơn nữa, bà ta luôn cảm thấy đôi mắt của người này có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra được đã gặp ở đâu.
Nói chung, hoàn toàn khác với phụ huynh trong trí tưởng tượng của bà ta, khiến bà ta chợt có chút mất đi khí thế.
Lệnh Sâm tiến vào, mẹ Vương liền đứng dậy, hất cằm và nói: “Xin chào, tôi là mẹ của Vương Tiểu Bằng.”
Khi Lệnh Sâm đi ngang qua người bà ta, có nghiêng đầu nhìn bà ta một cái, quăng một câu khá lịch sự “xin chào”, sau đó cũng không nhìn Chúc Ôn Thư, đi thẳng đến bên Lệnh Tư Uyên, cong ngón tay gõ lên trán cậu bé.
“Con cũng biết kiếm chuyện nhỉ?”
Lệnh Tư Uyên chột dạ, không dám nhìn thẳng vào anh. Ngược lại, cậu bé lặng lẽ trốn ra sau người Chúc Ôn Thư.
“Hôm nay em ấy không gây chuyện.” Chúc Ôn Thư bảo vệ Lệnh Tư Uyên, tỏ ý bảo Lệnh Sâm nhìn mẹ Vương: “Là mẹ của Vương Tiểu Bằng muốn gặp anh nói chuyện đánh nhau ngày hôm qua.”
Lúc này Lệnh Sâm mới chậm rãi nhìn sang, để mẹ Vương nhìn chính diện.
Mẹ Vương lập tức tiếp lời: “Con của anh ra tay đánh người, đánh đến mặt con trai tôi sưng vù hết cả lên. Hiện giờ là xã hội văn minh, tôi chưa từng thấy người nào mất lịch sự đến như vậy. Cái này khác nào đám côn đồ không? Vả lại…”
Lệnh Sâm gật đầu: “Ừ, có điều tôi rất bận, có gì thì cô cứ nói thẳng đi, muốn nói chuyện như thế nào?”
Mẹ Vương: “…”
Sao bà ta lại nghe thành bà muốn dùng dao hay súng thế nhỉ.
“Anh…” Bà ta nhìn Lệnh Sâm, không chút khí thế, nhưng lại không muốn chịu thua, chuyển sang trách mắng: “Đã mấy giờ rồi hả? Đã nói tan học sẽ đến ngay, anh không có khái niệm về thời gian hay sao?”
“Xin lỗi.” Lệnh Sâm nói một cách chân thành: “Vừa nãy tôi đi nhầm trường.”
Mẹ Vương: “…”
Chúc Ôn Thư: “…”
Khung cảnh dường như xảy ra bước ngoặt kỳ lạ.
Khóe miệng mẹ Vương co giật, khi đã lấy lại tinh thần, bà ta nói tiếp: “Vậy anh đeo khẩu trắng là có ý gì? Anh làm vậy có lịch sự không hả?”
Da đầu Chúc Ôn Thư căng cứng, căng thẳng nhìn sang Lệnh Sâm.
Lỡ như anh gỡ khẩu trang xuống…
“Tôi bệnh rồi, sẽ bị truyền nhiễm.”
Lệnh Sâm nhấc tay, làm tư thế chuẩn bị gỡ khẩu trang xuống: “Cô để ý à? Vậy tôi gỡ xuống.”
“Đừng!”
Mẹ Vượng kéo Vương Tiểu Bằng lùi lại một bước, quan sát Lệnh Sâm và Lệnh Tư Uyên bằng ánh mắt khó hiểu.
“…”
Quả nhiên là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Chúc Ôn Thư chau mày, nói: “Anh nói chuyện đàng hoàng đi, đừng có dọa người ta.”
Lệnh Sâm nghe vậy, quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư, vẻ thiếu kiên nhẫn trên khuôn mặt giảm đi, giọng điệu cũng bình thường hơn: “Ồ, tôi biết rồi, cô Chúc.”
Hai người nói qua nói lại, mẹ Vương càng nghe càng thấy bản thân như bị trêu đùa vậy.
Nhưng khí thế của bà ta đã mất đi nhiều, khó mà lấy lại được. Bà ta đành phải làm ra bộ dạng hiểu lòng người.
“Tôi cũng không phải người nhiều chuyện. Như vậy đi, chuyện đánh nhau này, nên xin lỗi thì xin lỗi, tôi cũng không truy cứu nữa.”
“Được.”
Lệnh Sâm lùi lại một bước, ngồi dựa vào bàn làm việc của Chúc Ôn Thư, khom người hỏi Lệnh Tư Uyên: “Là ai ra tay trước?”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, thực ra Lệnh Tư Uyên đã thấp thoáng cảm nhận được cục diện hiện giờ, bỗng cậu bé cũng ngẩng đầu, ưỡn thẳng lưng lên, giọng nói hừng hực khí thế: “Con ạ!”
Chúc Ôn Thư: “?”
Cậu bé còn kiêu ngạo nữa cơ à?
Lệnh Sâm “ừ” một tiếng, hất cằm về phía Vương Tiểu Bằng.
Lệnh Tư Uyên không hiểu được ý của Lệnh Sâm, chớp mắt mơ màng: “Dạ?”
Giây tiếp theo, Lệnh Sâm xách cổ áo của Lệnh Tư Uyên lên, tiến về phía trước, đưa thẳng đến trước mặt Vương Tiểu Bằng.
“Xin lỗi bạn.”
Động tác này dọa cho Vương Tiểu Bằng và mẹ cậu bé lại lùi thêm hai bước.
Là côn đồ thật à?
Chúc Ôn Thư cũng nhìn ngây ngốc ở một bên.
Ngày thường anh dạy con kiểu này sao? Có phải con ruột không thế?
Cô cảm thấy người bị túm lấy không phải Lệnh Tư Uyên mà là trái tim của mình, thậm chí cô còn sợ giây tiếp theo Lệnh Tư Uyên sẽ khóc to.
Nhưng hiện thực thì không như vậy, Lệnh Tư Uyên không những không sợ, mà còn có tâm trạng chỉnh lại cổ áo nhăn nhúm của mình, xong rồi mới ngẩng đầu nói lớn: “Xin lỗi Vương Tiểu Bằng! Sau này tớ sẽ không đánh cậu nữa!”
Mẹ Vương Tiểu Bằng: “?”
Cái này gọi là xin lỗi?
Nhưng đương sự là Vương Tiểu Bằng sắp bị dọa đến khóc rồi, cậu bé nghẹn ngào khoát tay: “Không, không sao.”
Lệnh Sâm bình tĩnh nhìn toàn bộ quá trình, thậm chí còn ngồi xoay bút của Chúc Ôn Thư.
Đợi đến khi Vương Tiểu Bằng luống cuống nắm lấy vạt áo của mẹ mình, lúc này Lệnh Sâm mới chân thành hỏi mẹ Vương: “Cô thấy như vậy đã hài lòng chưa?”
Mẹ Vương nào dám nói không hài lòng.
Bà ta sợ mình vừa nói ra sẽ bị đối phương hỏi “vậy cô muốn như thế nào”, mọi chuyện sẽ vượt tầm kiểm soát của bà ta.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến bà ta hoàn toàn từ bỏ, chính là bà ta đã nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay Lệnh Sâm khi anh xách cổ áo của Lệnh Tư Uyên lên.
Bà ta không sợ người có thế lực mạnh mẽ, cũng không sợ người có tiền.
Bà ta sợ người vừa có thế lực vừa có tiền.
“Ôi chào, tụi trẻ đều là bạn học của nhau, giỡn nhau là chuyện hết sức bình thường mà. Mọi người đừng để trong lòng làm gì, sau này vẫn là bạn tốt mà. Chúng ta đừng nhắc chuyện này nữa.”
Nói xong, bà ta cũng cảm thấy gượng gạo, nhưng vì mặt mũi nên bà ta chỉ đành quay đầu, trở mặt, kiêu ngạo nhìn Chúc Ôn Thư.
“Nhưng cô Chúc này, cô là giáo viên chủ nhiệm của lớp, mà ngay cả chuyện đánh nhau giữa đám trẻ cũng xử lý không xong. Cô làm cô giáo kiểu gì thế hả?”
Chúc Ôn Thư: “…?”
Chẳng phải hôm qua cô đã xử lý xong rồi sao?
“Cô…”
Cô vừa mở miệng, chữ còn chưa nói hết, chỉ nghe “cạch” một tiếng, một cây bút bị ném lên bàn một cách nhẹ nhàng, nhưng mẹ Vương ở trước mắt lại run lên.
Giọng nói của Lệnh Sâm vang lên sau người Chúc Ôn Thư.
“Vậy bà muốn như thế nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook