Chương 7: Trong tiệc rượu.

G&X là chuỗi khách sạn mới xuất hiện hai năm nay, tòa nhà G&X nằm ở trung tâm thành phố, tầng hai chuyển dùng để tổ chức tiệc.

Khi trời đã tối, Lý Dực lái chiếc xe Audi A8 màu đen dừng trước cửa G&X. Là một quý ông, Lý Dực xuống xe trước, ném chìa khóa xe cho cậu nhóc giữ cửa, nhanh chân bước qua bên kia, đưa tay mở cửa ghế phụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hứa Vi nâng tà váy cúi người bước xuống xe, Lý Dực đóng cửa xe lại, tự nhiên đưa cánh tay đã hơi cong ra, ý tứ rất rõ ràng.

Hứa Vi ngẩng đầu nhìn ánh đèn lấp lánh trong G&X, hít sâu một hơi do dự một lát mới vươn tay ra, khoác hờ qua cánh tay kia.

Bọn họ tới không sớm không muộn, cũng có rất nhiều người quen. Lên tầng hai, bước qua cửa lớn hội trường, có người nhìn thấy bọn họ nên tiến lên chào hỏi.

"Người anh em, bạn gái à?" Một người đàn ông trò chuyện với nhau, nhìn Hứa Vi dù hồi hộp nhưng vẫn giữ đúng hình tượng bên cạnh.

"Đây là giám đốc Trương, bộ phận khoa học công nghệ của Trường Hâm." Lúc này Lý Dực mới giới thiệu hai người: "Cũng là bạn học thời đại học của tôi."

"Còn đây là Hứa Vi phòng thiết kế công ty chúng tôi."

"Chào giám đốc Trương."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Xin chào cô Hứa."

Hai người bắt tay, giám đốc Trương tỏ ra rất lịch thiệp, nhưng ánh mắt lại lơ đãng vô tình đặt lên người Hứa Vi, khiến cô không thể thích được.

Vừa khéo nhìn thấy một đồng nghiệp nữ trước kia từng hợp tác với cô đến chào hỏi, thì nói với Lý Dực một câu, sau đó đi theo người ta.

"Trông cũng khá đấy." Ánh mắt Lý Dực luôn đi theo cô, dù là ai cũng có thể nhận ra điểm kỳ lạ này.

"Phải." Lý Dực mỉm cười, từ chối bình luận.

Vì chưa đông lắm, lại mới bắt đầu nên cũng không có nhân vật lớn nào, chúc rượu cũng chưa náo nhiệt. Mãi cho đến khi người của tập đoàn Thần Phong đến, trong đại sảnh mới ồn ào được một chút.

Phó tổng giám đốc Hà Minh của tập đoàn Thần Phong tới. Nhìn thấy anh ta đến, trái tim luôn treo cao của Hứa Vi cuối cùng mới hoàn toàn được thả lỏng. Tuy biết có khả năng cao Cố Thần sẽ không thể đến, nhưng cô vẫn hơi lo lắng.

Lần này Hứa Vi tới đây xem như là đang làm việc, phải hợp tác với công ty Thần Phòng.

Thấy Lý Dực nhìn qua, Hứa Vi đặt chiếc ly lên mâm do nhân viên phục vụ bưng, rồi đi đến chỗ Lý Dực.


Hà Minh đã hơn ba mươi tuổi, tuổi còn trẻ đã làm đến chức phó tổng giám đốc Thần Phong, có thể thấy đây chẳng phải nhân vật đơn giản gì.

Nhìn thấy Hứa Vi, ánh mắt Hà Minh lập tức sáng rực lên. Ở đây mà cũng có thể gặp được một cô gái có khí chất thuần khiết như vậy thật sự rất hiếm có.

Nếu so ánh mắt bá chiếm của Hà Minh với giám đốc Trương thì Hứa Vi càng không thích. Càng lúc càng hối hận vì sao lại đồng ý với Lý Dực đến tham gia tiệc rượu.

Lý Dực híp mắt, im lặng kéo Hứa Vi về phía sau. Ánh mắt Hà Minh sáng như sao, sao lại không nhìn thấy.

"Nghe nói công ty kiến trúc Trung Hằng cũng muốn ứng thầu với Thần Phong của chúng tôi à?" Hà Minh chuyển ánh mắt lên người Lý Dực, nhưng khóe mắt vẫn ngắm Hứa Vi.

"Vâng ạ." Lý Dực cười uyển chuyển: "Nếu có thể hợp tác với Thần Phong, thì đúng là vinh hạnh với công ty kiến trúc Trung Hằng chúng tôi."

"Nói hay lắm." Ý cười trên mặt Hà Minh càng sâu: "Chỉ cần thiết kế của công ty kiến trúc Trung Hằng đủ xuất sắc, có thể trổ tài hết sức thì cơ hội vẫn rất lớn." Nói xong nâng ly rượu trong tay lên.

"Mong được như lời chúc của phó tổng Hà." Lý Dực cũng nâng ly lên.

Vừa khéo có người đến bắt chuyện với Hà Minh, Lý Dực nói câu: "Tổng giám đốc Hà, chúng tôi đi trước đây." Sau khi Hà Minh gật đầu thì đưa Hứa Vi sang một bên.

Cánh tay Lý Dực khoác hờ qua eo Hứa Vi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cả người cô đang căng cứng.

"Lo tôi hy sinh cô sao?" Lý Dực hơi cúi đầu, áp sát lỗ tai cô, cười khẽ.

"Giám đốc Lý sẽ làm vậy à?" Hơi thở của anh ta phả bên tai cô, Hứa Vi không được tự nhiên nghiêng người.

"Cô đoán xem?" Lý Dực cười nhìn cô.

"Cho dù giám đốc Lý có ý này, tôi cũng không phải người dễ bị sắp đặt." Hứa Vi bĩu môi, sắc mặt hơi lạnh.

"Tôi..." Lý Dực vừa nói được nửa chừng, thì đã bị tiếng xôn xao quấy rầy, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Gio phút này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người vừa bước qua cửa đại sảnh.

Hai cặp đôi vô cùng cuốn hút.

Người đàn ông ngoài cùng bên trái mặc tây trang màu đen, tuy vẻ tuấn tú áp bức người khác nhưng khuôn mặt lại rất lạnh lùng.

Cô gái khoác tay anh cũng mặc một bộ dạ phục màu đen, phần ngực xẻ chữ V rất sâu, rãnh ngực như ẩn như hiện khiến người ta không nhịn được mà suy nghĩ miên man. Chiếc váy bó sát vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy làm tôn lên dáng người eo thắt mông cong, tà váy bên phải xẻ một đường phía trước, mỗi khi cô ấy bước đi, đôi chân dài trắng nõn tinh tế lại ẩn hiện.

Vừa gợi cảm vừa mê hoặc.


Còn người đàn ông bên phải trên mặt mang theo ý cười, nhưng lại khó khiến người khác cảm thấy thân thiết. Thỉnh thoảng anh ấy vẫn liếc nhìn mỹ nhân gợi cảm bên trái, hình như đang kìm nén không tức giận. Còn bạn nữ đi cùng anh ấy lại là một cô gái đáng yêu hoạt bát, khác hoàn toàn với mỹ nữ gợi cảm.

Sao anh lại đến đây?

Bấy giờ Hứa Vi cũng không biết bản thân nên làm vẻ mặt gì, chỉ có thể sững sờ nhìn mấy người kia từ tốn tiến vào trung tâm đại sảnh.

"Sao thế?" Sau khi kinh ngạc qua đi, Lý Dực phát hiện người bên cạnh khác thường, cảm nhận được cánh tay cô nổi da gà, vội vàng cởi áo khoác tây trang choàng lên người cô.

Vừa bị người khác chạm vào, Hứa Vi lập tức giật mình tỉnh lại.

Khi bước vào cửa, Cố Thần đã nhìn thấy Hứa Vi của anh trong đám đông. Con thỏ trắng nhỏ nhắn của anh! Mặc váy dài bó ngực, tóc búi lên cao, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo của cô, chiếc cổ duyên dáng, xinh đẹp tựa như tiên tử hạ phàm.

Nhưng bây giờ cô lại đứng bên cạnh một người đàn ông khác, ánh mắt nhìn anh vừa hoảng hốt vừa bất an. Vẻ hoảng hốt và bất an này tương phản với da thịt bóng loáng trắng mịn, đâm vào mắt anh khó chịu.

Điều khiến anh tức giận hơn là, gã kia còn cởi áo khoác choàng lên người cô.

Nếu sớm biết thì đêm đó anh đã chẳng lưu tình, khiến toàn thân cô trên dưới đều lưu lại dấu vết của anh, để xem cô còn dám mặc như thế dụ dỗ người khác không!

"A Thần, anh đang nghĩ gì thế?" Tiếng cười nói gọi anh trở về. Cố Thần cúi đầu hung dữ trừng mắt với cô gái đang khoác tay anh, lúc này mới hồi phục thần trí trò chuyện với người vừa lên tiếng.

"Người ở bên cạnh cô Lâm là tổng giám đốc tập đoàn Thần Phong, Cố Thần." Bên này Lý Dực nhỏ giọng giới thiệu với Hứa Vi. "Người còn lại là con trai của chủ tịch công ty vật liệu xây dựng Tần Thái, chắc cô cũng biết." Câu nói cuối cùng ý tứ của Lý Dực không rõ ràng. Hứa Vi cũng hiểu được bạn trai tai tiếng của Lâm Sơ Kiến là Tần Thuật

"Còn người kia, tôi chưa từng gặp." Lý Dực liếc nhìn cô gái đáng yêu thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác: "Nếu đã đi cùng với cậu Tần, chắc cũng không đơn giản."

"Phải." Hứa Vi đè nén nghi hoặc trong lòng mình, nhỏ giọng trả lời. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lâm Sơ Kiến nháy mắt với cô, cô chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ đáp lại.

"Chúng ta cũng qua đó đi." Lý Dực nói xong liền kéo Hứa Vi đi qua.

Tuy Cố Thần không nhìn cô nhưng Hứa Vi vẫn cảm thấy, ánh mắt của anh vẫn đặt lên người mình, nên tự giác giữ khoảng cách với Lý Dực. Lý Dực nhìn cô, tuy hơi kinh ngạc nhưng không nói gì.

"Xin chào tổng giám đốc Cố, tôi mời anh một ly."

“Anh là…?” Cố Thần nhìn Lý Dực, cau mày lại.

“Lý Dực của công ty kiến trúc Trung Hằng.” Lý Dực hơi cúi người, tự giới thiệu.

“À…” Cố Thần tựa như đã hiểu, chạm cốc với ly rượu trong tay anh ta, nhưng không hề uống.


“Cậu Tần.” Lý Dực cũng không ngại, lại nhấc ly rượu thăm hỏi Tần Thuật.

Tần Thuật trong mắt người bên ngoài vẫn luôn dịu dàng, không khó tiếp cận như Cố Thần.

Sau không được giới thiệu, Lý Dực mới biết hoá ra cô bé kia là con gái nhỏ của chủ tịch tập đoàn Minh Khải.

"Cục cưng Tiểu Vi." Khi Hứa Vi bước đến, Lâm Sơ Kiến đã thân thiết kéo lấy tay cô: "Vốn dĩ A Thần muốn đưa cô Hàn đến, là nửa đường bị tớ cướp mất." Câu này không biết là giải thích hay là khiêu khích.

Ánh mắt cô Hàn chưa từng rời khỏi người Cố Thần, tình cảm nhu hoà bên trong ai nhìn cũng có thể thấy được.

Nghe được lời kia của cô, sắc mặt cô Hàn thay đổi. Năm nay cô ta sẽ tốt nghiệp, bước vào tập đoàn của gia đình. Tiệc rượu này đã sớm quyết định cô ta phải tham dự rồi, nhân cơ hội xuất hiện trước mặt mọi người. Mà người cùng cô ta tham dự lại chính là kẻ thu hút ánh mắt nhất thành phố W, Cố Thần. Nhưng Cố Thần muốn đi công tác, nên lấy cớ từ chối khéo léo. Rơi vào thế bí, đành phải nhờ Tần Thuật. Nhưng khi cô ta bước vào cửa khách sạn, đã nhìn thấy cái gì? Nhìn thấy hồ ly tinh Lâm Sơ Kiến kéo cánh tay anh A Thần!

"Anh A Thần cũng vì thấy chị Sơ Kiến không có người đi cùng, sợ chị Sơ Kiến khó xử. Cô Hàn cười tủm tỉm đáp một câu, rồi lại mỉm cười duyên dáng nhìn Cố Thần: "Em nói có đúng không anh A Thần?"

"Tôi mà thiếu bạn đi cùng à?" Lâm Sơ Kiến không vui: "Lâm Sơ Kiến mà thiếu người đi chung? Đúng là làm trò cười cho thiên hạ!"

Khuôn mặt Tần Thuật tối sầm, ánh mắt say mê nhìn Lâm Sơ Kiến kiêu ngạo như khổng tước trước mặt.

“Sơ Kiến à…” Hứa Vi nhìn thấy sự nguy hiểm ánh lên trong mắt Tần Thuật, âm thầm kéo Lâm Sơ Kiến.

Lý Dực vô cùng bối rối, đưa mắt nhìn Hứa Vi.

Hứa Vi vội cười nói: “Tôi và giám đốc Lý còn có việc, mọi người cứ trò chuyện đi.”

Lâm Sơ Kiến và cô Hàn đối đầu nhau, Tần Thuật ngắm Lâm Sơ Kiến, Cố Thần lại có dáng vẻ mọi chuyện đều không liên quan đến mình.

Hứa Vi không quen ứng phó với tình huống này, vì thế từ trước đến nay cô mới không tham gia các buổi tiệc rượu.

“Các vị…”

“Cô Hứa lạnh lắm à?”

Hứa Vi vừa mới mở miệng, đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người ban đầu cô chẳng dám liếc nhìn lấy một cái, Cố Thần.

Câu này của Cố Thần không thể bảo là không đường đột, người sửng sốt đâu chỉ có mình Hứa Vi.

“Cô không lạnh thật sao?” Cố Thần nhìn chằm chằm cô, sắc mặt không tốt.

“Không ạ, không lạnh…” Hứa Vi chậm chạp trả lời. Cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Thần. Khi cô mười hai tuổi đã biết anh, cho tới trước tối hôm nay cũng chưa từng thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh. Trên TV hay báo chí anh đều mang nụ cười bình thản xa cách, ở trước mặt cô thì luôn dịu dàng như nước, lúc làm tình thì kiên nhẫn say mê. Dáng vẻ này của anh khiến cô sợ hãi.

“Không lạnh à!” Cố Thần cười như không cười liếc nhìn cô một cái, thu tầm mắt lại.

Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến sắc mặt Hứa Vi trắng biệt. Cuối cùng đã hiểu cô đã chọc anh tức giận ở đâu, vội vàng cởi áo khoác trên người trả cho Lý Dực. Lúc mọi người còn chưa làm nói gì đã xoay người rời đi.

Cô xoay lưng lại khiến Cố Thần nhìn thấy phần lưng áo. Mặc váy gì thế này! Nửa phần lưng đều lộ ra hết, xương bướm khiến anh vô cùng say mê xuất hiện trước ánh mắt bao người, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của những gã đáng khinh. Bàn tay cầm ly rượu của Cố Thần dần siết chặt, mãi cho đến khi ngón tay trắng bệch.


Trong đại sảnh vốn dĩ mở điều hoà, nhưng toàn thân Cố Thần đều tản ra khí lạnh, đến cô Hàn cũng thấy rất lạnh.

Lâm Sơ Kiến sợ chuyện chưa đủ loạn còn nói thêm: “Hôm nay cục cưng Tiểu Vi thật đẹp, đến tớ còn phải rung động.”

“Em lại đây với anh!” Tần Thuật nhìn thoáng qua sắc mặt Cố Thần càng ngày càng đen, đưa tay kéo Lâm Sơ Kiến, vừa lôi vừa ôm cô ấy rời đi.

“Anh kéo em đi làm gì thế!” Lâm Sơ Kiến bị Tần Thuật kéo thẳng đến nhà vệ sinh, mới được buông ra.

“Em không gây chuyện không được à!” Tần Thuật đúng là bị cô ấy làm cho tức chết, không nói không rằng biến mất một tháng, trở về không thèm chào hỏi đã đi trêu chọc Cố Thần.

“Anh quản lý em sao?” Lâm Sơ Kiến ngẩng đầu, vẻ mặt tức giận.

“Anh mà mặc kệ em thì ai quản lý nổi em chứ!” Tần Thuật giữ eo Lâm Sơ Kiến bằng một tay khiến cô ấy không thể động đậy. Ánh mắt di chuyển xuống dưới, liền nhìn thấy khe ngực sâu hút của cô ấy, sắc mặt đen lại: “Em đúng là, em đang mặc cái gì thế này?”

“Em muốn mặc cái gì sẽ mặc cái đó.” Lâm Sơ Kiến ưỡn ngực, chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh: “Dáng người em đẹp, em thích mặc thế đó, có bản lĩnh anh cũng mặc đi!”

“Em muốn lên trời rồi!” Tần Thuật đánh một cái lên mông cô ấy, trước khi Sơ Kiến sợ hãi kêu ra tiếng đã hôn lên môi cô ấy, chỉ có thể nghe được tiếng thút thít của cô ấy mà thôi.

Tần Thuật dùng một tay cố định đôi tay cô ấy trên đỉnh đầu, bàn tay còn lại không hề nhàn rỗi, lần theo khe rãnh vào trong, tóm lấy một bên ngực hung hang xoa bóp.

Dường như trong tích tắc, cơ thể Lâm Sơ Kiến liền mềm nhũn. Tần Thuật uốn gối đỡ chắc mông cô ấy không để cô ấy trượt xuống, miệng lại không ngừng hôn Sơ Kiến, cướp hết toàn bộ hơi thở của cô ấy, dời môi xuống, kéo phần váy trước ngực rồi trêu chọc đầu ngực của cô ấy.

“Đừng mà…” Lâm Sơ Kiến vòng đôi tay đã được thả ra quanh cổ anh ấy: “Đừng làm thế ở đây…”

Tần Thuật mạnh bạo cắn cô ấy một cái, Lâm Sơ Kiến sợ hãi vội che miệng ngăn tiếng hét chói tai của mình.

“Khi về sẽ xử lý em!” Tần Thuật sửa sang lại quần áo cho cô ấy, ôm chặt lấy Sơ kiến rồu rời khỏi WC.

Nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân dần đi xa, cuối cùng Hứa Vi mới thở phào một tiếng, còn may là bọn họ không làm ở chỗ này, nếu không chẳng biết cô sẽ bị nhốt ở đây bao lâu nữa.

Mở cánh cửa ra, Hứa Vi dạo quanh một vòng, sau khi xác định chỉ có duy nhất mình cô, lúc này hơi thở mới bình ổn. Đúng là toát mồ hôi vì cô ấy, cũng không thèm quan sát xem có ai không đã to gan như thế rồi, cô đang nghĩ có nên nhắc nhở Sơ Kiến hay không.

Vừa nghĩ cô vừa rửa tay, sau đó lại sực nhớ đến Cố Thần ngoài đại sảnh, càng nghĩ càng đau đầu. Nếu lát nữa ra ngoài, gặp tình cảnh khó xử như lúc nãy thì cứ trực tiếp bỏ chạy.

Khi ra khỏi cửa, đầu đã va phải một lồng ngực, Hứa Vi xoa mũi ngẩng đầu lên không quên xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi nhiều ạ…” Thế nhưng lời nói lập tức kẹt lại trong cổ họng khi ánh mắt chạm phải gương mặt kia.

Cố Thần bình thản nhìn cô, khiến trái tim Hứa Vi co thắt, lo lắng anh muốn làm gì đó, nhưng Cố Thần lại không tỏ vẻ gì dời ánh mắt đi. Khi anh nghiêng người rời đi, Hứa Vi đang muốn thở phào một hơi, nhưng hô hấp lại bị một câu nói chặn ngay lồng ngực.

“Về nhà đợi anh!” Câu này không hề bộc lộ cảm xúc, nhưng lại khiến Hứa Vi lập tức nhớ đến câu nói của Tần Thuật: “Khi về sẽ xử lý em!”

Lúc Hứa Vi hoàn hồn, Cố Thần đã vào WC nam.

Được rồi, chuyện này cô không cần bối rối, vẫn nên lập tức bỏ chạy vậy. Chẳng qua lần bỏ chạy này, sẽ càng khiến cô nhanh chóng rơi vào miệng hổ!



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương