Chuyện Tình Như Huyền Thoại
-
Chương 9
- Nửa người xin đẹp kia của tôi đâu rồi?
Tessa đang ngồi trên chiếc ghế bành lớn trong thư viện, vội ném cái cặp giấy đựng giấy tờ chi thu xuống nền nhà. Nàng vùng đứng dậy khi nghe tiếng của em trai, và chạy đến phía anh.
Lorne Fairley dựa người một cách thản nhiên vào khung cửa, trông dáng vẻ đúng là của diễn viên.
- Xin chào người đẹp, - anh nói, giọng ngân nga.
- Ôi, Lorne, cậu đấy hả! Ơn Chúa, cậu về rồi! - Nàng nhào người vào hai cánh ta giang rộng của anh. Anh ôm chặt lấy nàng, vẻ hồ hởi, khiến cho nàng cảm thấy bình an, tự nhủ sau chuyện thử thách vừa qua.
Họ ôm nhau mừng rỡ một hồi lâu như những khi gặp nhau trước đây. Họ cao bằng nhau, có mái tóc vàng giống nhau và nét mặt sắc sảo như được khắc họa nên. Trông vào là người ta biết ngay hai người là một cặp song sinh, mang gien của người cha quá cố, Jim Fairley, chồng đầu tiên của mẹ họ.
Tessa vì sinh trước mấy phút nên nàng được xem là chị và không lúc vào để cho Lorne quên điều đó. Lorne có bản tánh hiền lành, dễ chịu, anh chỉ cười khi nghe nàng xếp vị trí như thế. Từ khi còn nhỏ, anh đã gọi nàng là "người cổ" khiến cho nàng tức giận.
- Tôi rất buồn khi biết cậu đang ở Thổ Nhĩ Kỳ mà phải quay về, nhưng...
- Mấy ngày nghỉ đã qua rồi, - anh ngắt lời nàng, đứng nhích ra một chút, nhìn vào mặt nàng rồi hôn lên má nàng. - Và xin thú thật là tôi cũng thấy chán rồi, nhưng dù sao, tôi cũng không muốn bỏ rơi chị trong lúc hoạn nạn. Khi hoạn nạn, chúng ta đều có nhau, phải không? - Quàng tay quanh vai nàng, anh dẫn nàng đi đến chỗ ghế ngồi, vừa đi vừa nói tiếp: - Tôi biết mẹ chưa về.
- Phải, chưa. Tôi nói bà cứ làm việc theo kế hoạch, cứ ở lại New York với bố.
-Tôi biết. Tôi đã nói chuyện với bố, ổng nói mọi việc ở đấy yên ổn cả rồi, cho nên hai ông bà không thay đổi chương trình. Cháu Adele có khỏe không?
- Nó khỏe, Lorne à, nhờ trời nó không hề hấn gì trong chuyện đã xảy ra vừa qua. -Nghĩ đến con gái, Tessa cười và nói thêm. - Nó thật hạnh phúc.
- Vậy cháu đâu rồi? Tôi muốn thăm nó ngay.
- Nó đang ngủ trưa, cậu ráng đợi thêm lát nữa.
Hai chị em ngồi xuống ghế nệm dài, Lorne nhìn nàng và hỏi: - Anh chồng mắc dịch của chị hiện ra sao rồi?
- Hắn sắp thành chồng cũ của tôi!
- Nhanh thế à? - Lorne nhìn nàng, ánh mắt ngờ vực. - Chị nói anh ta sẵn sàng chấp nhận ngay à?
- Không, hắn đòi hỏi rất nhiều, kiêu ngạo và dĩ nhiên việc ly dị phải tiến hành theo trình tự chứ. Nhưng các luật sự, cả của hắn lẫn của tôi, đang gặp nhau để bàn chuyện, và các luật sự của hắn đã rất tức giận về việc hắn đã bắt cóc Adele. Rõ ràng hành động này của hắn là một sai lầm, họ không thích một việc như thế.
- Anh ta đã làm một việc liều lĩnh kỳ cục. Chắc chị biết là tôi không thích anh ta, Tessa à. Tôi thường nghĩ anh ta là con sâu làm rầu nồi canh.
Nàng cười.
- Câu tục ngữ của cậu khiến tôi nhớ đến Jack Figg. Ông ta thường nhắc đến câu ấy.
- Đúng thế. Chị biết tôi học được tục ngữ ở đâu không? Ngồi trên gối của ông ấy. Khi lái xe vào đây, tôi có gặp ổng. Ổng luôn luôn rất nhiệt tình đáng yêu, nhưng đúng là con người cứng rắn và thế mới được việc. Ổng nói ổng làm cho nơi này khó có ai lọt vào được, và nếu giao việc này cho ai khác, họ không làm được như ông đâu. Tôi tin ổng.
Tessa gật đầu.
- Ổng nói ổng sẽ ở lại cho đến thứ Hai, rồi ổng sẽ về Vịnh Robin Hood hai ngày. Ổng sẽ quay lại vào giữa tuần sau. Nhưng tối nay tôi sẽ nấu ăn cho tất cả chúng ta. Tôi muốn cho Margaret nghỉ tối nay. Bà ấy và Joe rất lo sợ, sợ vì chuyện rắc rối này...
- Tôi không ngạc nhiên, và nói đến Margaret, tôi báo cho chị biết khi tôi về nhà, tôi liền xuống bếp nhờ bà làm cho tôi một cái bánh sandwich. Tôi xuống máy bay ở Heathrow, liền đi thẳng về đây. Tôi đói meo. Thôi được rồi, để tối nay xem chị nấu nướng ra sao. Tôi mong đến tối để thưởng thức những món ăn đặc biệt của chị.
Khi họ đi qua thạch sảnh, họ gặp bà quản gia.
- Cậu đây rồi! - Bà ta reo lên. - Tôi đã để bánh sandwich nơi phòng ăn sáng, cùng với bình trà cho cả hai người. - Bà gật đầu rồi vội vã xuống bếp, nghĩ đến Lorne. Bà thích cậu nhất nhà, và bà vui mừng thấy cậu về nhà để xem tình hình của chị cậu ra sao, cho dù chỉ về trong thời gian ngắn ngủi. Bà ước chi cậu ở nhà lâu hơn. Cậu là người rất tốt, rất dễ thương và mặc dù đã thành diễn viên nổi tiếng, nhưng cậu không thay đổi chút nào hết. Cậu vẫn như chú bé ngày xưa bà thường bế ngồi trong lòng.
° ° °
Trước kia, phòng ăn sáng là nơi bà Emma Harte dùng làm nơi làm việc mỗi khi bà đến Pennistone Royal. Nhưng vào tháng Mười Hai năm ngoái, Paula thấy phòng này để không phí phạm, nên bà biến nó thành phòng ăn sáng và dùng vào các bữa ăn xế.
Khi họ đi vào, Lorne nhìn quanh, cảm thấy căn phòng mát mẻ và có vẻ yên tĩnh vào ngày thứ Bảy tháng Tám nóng nực này. Anh nghĩ, phòng quá dễ thương. Tường sơn màu xanh ngọc, cửa sổ nhô ra treo màn lụa có sọc màu lục và trắng. Ghế ngồi quanh chiếc bàn bằng gỗ óc chó được bọc bằng vải ca-rô màu lục và trắng.
Khi họ ngồi vào cái bàn tròn bà Margaret vừa mới kê, anh nói:
- Mẹ đã sửa sang lại phòng này quá tuyệt. Tôi sẽ nhờ mẹ tân trang lại căn hộ của tôi mới được. - Nhìn vào những cái đĩa đựng bánh sandwich, Lorne lắc đầu và cười. - Bà này thật tuyệt! Lúc nào Margaret cũng làm những cái bánh sandwich bổ dưỡng tôi rất thích.
- Phải, bà ấy quá nuông chiều cậu, - Tessa nói, nhìn anh với ánh mắt sành sỏi.
Lorne không nói gì, anh chỉ cười toe toét, đưa tay lấy cái bánh kẹp xà lách trứng, cắn một miếng, đưa mắt nhìn người chị song sinh. Nàng rót trà ra tách cho anh, thả vào một lát chanh. Khi nàng gọi điện thoại cho anh hôm thứ Năm, giọng nàng nghe có vẻ vô cùng lo sợ. Nàng gọi anh ở Thổ Nhĩ Kỳ, nơi anh đang ở chơi vài ngày với mấy người bạn trước khi họ bắt đầu đóng bộ phim mới tại phim trường Shepperton. Nhưng trước hết họ sẽ quay cảnh tại hiện trường ở Paris. Anh đóng vai chính cùng với nữ diễn viên anh thích nhất, và truyện phim của bộ phim này rất hay.
Mặc dù anh rất bận rộn với công việc, nhưng nghe chị gái cần đến anh, là anh ra về ngay lập tức. Anh vội quay về London liền. Vì gặp mùa nghỉ hè, nên đường bay đông khách, anh phải đến Paris, nghỉ đêm tại khách sạn O�Neill ở đại lộ Montaigne, rồi hôm nay mới về London.
Không có gì mà anh không muốn làm cho người chị của mình hết, và hai người rất thân nhau. Tuy nhiên, anh biết rất rõ lỗi lầm của Tessa: đó là nàng kình địch với Linnet để giành quyền làm chủ hệ thống các cửa hàng bách hóa Harte. Nàng đã ganh tị khủng khiếp với người em gái cùng mẹ khác cha của mình, và anh thấy đây là điều hoàn toàn vô lý. Rồi còn tính hợm mình của nàng, vì cho mình là người dòng họ Fairley. Anh cho điều này là ngu ngốc. Nói tóm lại, họ là con cháu của dòng họ Harte và McGills, và còn của dòng họ Amerys nữa. Thực ra thì họ thừa hưởng quá nhiều công lao của bà cố ngoại Emma Harte và của ông cố nội Paula McGills.
Lorne mong sao Tessa có cùng quan điểm với mình, nhưng rõ ràng nàng không đồng quan điểm với anh, hay có lẽ nàng không muốn. Nàng ngoan cố trong quan điểm, cố chấp trong tư tưởng, nhưng anh thôi không trách cứ nàng. Chẳng ích gì, vì anh tin rằng nàng sẽ không thay đổi. Anh vẫn thương yêu nàng như hồi còn nhỏ, anh chấp nhận Tessa như thế, cố không phán xét chị làm gì. Hay là bất kỳ ai, anh cũng không phán xét họ. Châm ngôn của anh luôn luôn là sống và để cho người khác sống.
Thế nhưng bây giờ anh ngạc nhiên nhìn chị, nghe nàng tuyên bố:
- Linnet là người giỏi hơn ai hết, Lorne à. Cô ấy giỏi thật. Nếu không có cô ấy, tôi không biết làm gì.
- Bỗng nhiên chị ca với giọng ca khác!
- Cậu đừng nhỏ nhen.
- Tôi không nhỏ nhen, chỉ nói thật mà thôi, cưng à. Chị là người thường xuyên phàn nàn về Linnet. Tôi nhận thấy chị muốn làm củ hệ thống các cửa hàng bách hóa Harte, nhưng Linnet cũng muốn có địa vị ở đấy.
- Tôi biết, tôi biết. Đừng nói về chuyện này nữa, Lorne. Tôi thật rất cám ơn Linnet vì cô ấy có đầu óc sáng suốt, làm những việc đáng làm, như là cho mời Jack Figg đến làm việc ngay. Cậu biết không, khi Mark bắt Adele... ở đây chỉ có Wiggs và mấy người làm vườn.
- Thế mọi người đi đâu hết? - Lorne cao giọng hỏi. - Nhà này thường có rất nhiều người mà. Sáng ấy mọi người đi hết kể cũng lạ, chị không thấy à?
- Chẳng có gì lạ, Lorne. Chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Margaret quyết định đi chào hàng, Joe lái xe đi East Witton về việc đất đai, còn Elvira thì đúng vào ngày nghỉ của chị ấy. - Tessa dừng lại, ngồi dựa người ra ghế, suy nghĩ về chuyện Elvira vừa mới nói cho nàng hay. Nàng vẫn bận tâm suy nghĩ đến chuyện chị vú em đợi thật lâu mới nói cho nàng biết việc Mark nói chuyện với chị ở giữa đường.
- Chuyện gì thế? Chị đang lo chuyện gì à, Tessas?
- Không, có chuyện gì đâu. Chỉ có chuyện sáng nay Elvira cho tôi biết Mark đợi chị ta ngoài đường gần Pennistone Royal...
- Làm sao anh ta biết chị ấy về giờ nào?
- Vì hôm ấy thứ Tư, chị ấy thường nghỉ vào hôm ấy. Nhưng dù sao thì Mark đã chặn chị ấy lại và hỏi tôi ở đâu, Adele ở đâu. Hắn nói hắn đến thăm chúng tôi.
- Và chị ấy cho hắn biết hết các chi tiết hắn cần biết. - Lorne gật đầu, rồi mặt anh có vẻ trầm tư. - Họ không móc ngoặt với nhau chứ? Chị có tin chị ta không?
- Tôi không nghĩ họ móc ngoặc với nhau. Và tôi tin chị ấy. Chị ấy có thói quen xin nghỉ ngày thứ Tư, chị không thay đổi ngày nghỉ. Mọi việc đều quen như thế rồi, không xảy ra chuyện gì... đáng ngại.
- Còn Evan? Chị ta ở đâu? Chị nói chị ấy ở đây mà.
- Chị ấy đi Lackland Priory để ăn trưa với ông cậu Robin.
- Còn cái ông Jonathan lén lút, ném đá giấu tay ở đâu? - Lorne hỏi, cười chua chát, rồi không đợi trả lời, anh nói tiếp bằng giọng trịch thượng thái quá của giới thượng lưu ở Anh: - Họ tìm ông ta ở đây, họ tìm ông ta ở đó, nhưng kẻ lưu manh tìm ông ta khắp nơi. Ông ta ở trên trời hay dưới địa ngục, con người lén lút mắc dịch ấy?
Tessa bật cười, em trai nàng luôn luôn có tài làm cho người ta cười, nàng thích nghe anh nói khi anh dùng bộ mặt, giọng nói của người diễn viên để diễn tả cá tính của nhân vật. Nàng nói:
- Theo Jack thì ông ta hiện ở tại Hong Kong. Một điệp viên của Jack đã tìm ra được chỗ của ông ta. Nhưng Jack cũng nói rằng, với thời đại thông tin như bây giờ thì ông ta liên lạc về nhà rất nhanh. Ông Ainsley có thể điều khiển công việc từ khắp nơi.
Lorne gật đầu hiểu ý và nheo mắt.
- Mark và Jonathan, một cặp bài trùng! Lạy Chúa, Mark quả là đồ điên khùng. Tại sao anh ta để cho Jonathan... lừa bịp được nhỉ?
- Như cậu vừa nói đấy, Lorne. Hắn là con sâu làm rầu nồi canh.
Lorne bưng tách trà, uống một ngụm, rồi nói:
- Tôi không muốn lâm vào hoàn cảnh của Evan. Jonathan chắc ghét chị ấy lắm.
- Tôi chắc như thế. Chị ấy rất gần, rất thân với Gideon. Tôi nghĩ chắc họ... - Tessa ngồi dựa người ra ghế, nhìn người em song sinh một lát mới nói tiếp, - ... rất thành thực với nhau.
- Tôi nghĩ chắc họ có đến dự tiệc kỷ niệm sinh nhật thứ sáu mươi của bố, chị có đến không?
Nàng chỉ nghiêng đầu, lòng bỗng cảm thấy đau đớn một cách lạ, một nỗi buồn thì đúng hơn, khi nàng nghĩ đến ngày sinh nhật của Shane. Đêm đó nàng rất cô đơn, vì đã bỏ Mark trước đó hai tháng. Nàng cảm thấy lòng trống trải khó chịu và phần nào lạc lõng. Chính người anh họ Toby Harte của nàng đã đến cứu nàng, chăm sóc nàng như anh đã làm khi họ còn nhỏ. Họ gần gũi nhau suốt đời, Toby đã hiểu nàng.
Cuộc đời nghĩ ra không quá tức cười hay sao? Bây giờ cuộc đời anh ấy cũng gặp chuyện rắc rối, anh đang sắp ly dị Adriana.
Ly dị. Cái từ này lăn trong óc nàng như hòn bi nhỏ. Nàng ghé nghĩ đến chuyện thất bại; nàng đã thất bại trong hôn nhân. Nhưng nàng sẽ không thất bại trong tình mẫu tử. Không, dù chuyện ly dị xảy ra như thế nào, dù tốn kém bao nhiêu, thì nàng cũng sẽ bảo đảm cho Adele có được thời thơ ấu hạnh phúc và có được cuộc sống kỳ diệu, mà không có Mark xen vào.
Tessa bưng tách trà uống một hớp và bỗng nàng ngạc nhiên thấy tay mình run run. Nàng liền để cái tách xuống, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tâm trí nàng tràn ngập những kỷ niêm của Mark và những năm đầu tiên cuộc hôn nhân của họ.
Nàng đã hy vọng rất nhiều vào cuộc hôn nhân. Tại sao cuộc hôn nhân đến chỗ quá sai lầm như thế? Phải chăng do lỗi của nàng? Nàng không biết cách gìn giữ ư? Tại sao Mark chịu ảnh hưởng của Jonathan Ainsley, một người mà anh ta biết bị cả gia đình khinh bỉ? Có phải anh ta bị lòng tham thúc đẩy? Vì nhu cầu và danh vọng ư? Vì bất bình nàng ư? Hay anh ta là người yếu đuối, rất tầm thường? Một người cần đến ma túy, rượu và phụ nữ để thỏa mãn dục vọng?
Bỗng nước mắt ứa trên đôi mắt màu xám bạc. Nàng cố giữ cho nước mắt khỏi chảy xuống, cảm thấy cuống họng nàng như có lửa đốt... rồi nước mắt tuôn xuống má. Nàng đưa tay lên mặt, cố che nước mắt, nhưng không được.
Lorne liền nhận ra nàng quá buồn rầu, anh cảm thấy vừa thất vọng vừa lo lắng. Anh vội đứng dậy, đến quàng một cánh tay quanh vai nàng.
- Ôi, bé cưng, - anh nói, dùng từ mà anh thường gọi lúc họ còn bé. - Đừng, đúng thế, Tess, anh ta không xứng cho chị phải khóc. Không ai thích anh ta hết. - Thấy nàng vẫn im lặng, anh nói thêm, giọng rất dịu dàng: - Tess, có phải chị đã trao trái tim cho anh ta không?
Nàng đằng hắng, đưa hai bàn tay lau mặt, rồi nhìn vào mặt em trai.
- Tôi không sao đâu, cậu ngồi xuống đi Lorne, và ăn cho hết cái bánh. - Nàng thở dài, nói tiếp: - Không... tôi không trao trái tim cho anh ta.
- Nhưng chị đã yêu anh ta, - Lorne đáp, vừa quay về ghế ngồi.
- Tôi tưởng tôi yêu. Phải, tôi nghĩ là tôi đã yêu anh ta. Có lẽ đấy chỉ là sự say đắm nhất thời thôi.
- Có lẽ thế. Tôi cũng gặp hoàn cảnh như thế.
- Ồ, cậu đang nghĩ đến cô bạn gái của cậu phải không? Có phải cậu đã trao trái tim cho Marian Delaney không?
Lorne cười, nụ cười ân hận, chỉ hiện ra trên môi anh một thoáng rồi tắt. - Phải, - anh đáp.
- Chuyện xảy ra như thế nào?
- Cô ta giẫm đạp lên trái tim tôi.
- Thật đáng buồn. Tôi biết cậu rất yêu cô ta. Tôi không ngờ đấy chỉ là tình yêu đơn phương.
- Mới đầu tôi cũng không ngờ. - Anh nhún vai, rồi nâng cao hai bàn tay như kiểu người Pháp thường làm. - C�est la vie, chérie (Đời là vậy, chị thân yêu à).
Hai người im lặng một lát, sự im lặng êm ả làm họ cảm thấy dễ chịu như họ đã từng được thế trong thời thơ ấy. Cùng suy nghĩ giống nhau trong cùng thời khắc ngắn ngủi của cuộc đời.
Bỗng Tessa nói:
- Tôi sẽ không bao giờ lấy chồng nữa. Chuyện chồng con ngán lắm.
- Tôi chắc chị không có ý định sống độc thân suốt đời.
- Tại sao không? Có nhiều chuyện tệ mạt không chịu nổi.
Lorne nghiêng người tới trước trên bàn, anh nói:
- Này Tessa Fairley, tôi sẽ không cho phép chị sống cuộc đời buồn bã, trống rỗng vì không có tình yêu. Chị phải công bằng với chính mình. Tôi đồng ý trong thời gian qua chị đã gặp những chuyện phiền phức với Mark, nhưng chị phải có người yêu chân chính. Tôi sẽ không để cho chị sống suốt đời mà không có đàn ông, người đàn ông thương yêu chị, chăm lo cho chị, người sẽ đối xử với chị cho xứng đáng với con người như chị. Thực vậy, nếu có điều gì tôi muốn trên đời, điều đó là thấy chị có cả một tá người yêu, - anh nói bằng giọng trêu chọc.
Tessa có tính dễ cười và nàng cố dẹp những chuyện lo buồn sang một bên.
- Và tôi cũng muốn cậu được như thế. Cậu hãy đẩy cô Delaney lui phía sau và tìm một cô gái khác thật tuyệt hảo. Có lẽ cậu sẽ gặp một cô thật tuyệt vời ở Paris trong thời gian đóng phần ngoại cảnh ở đấy. Có lẽ một Mademoiselle (cô gái) xinh đẹp.
Lorne sung sướng thấy Tessa đã vui vẻ trở lại. Anh bèn nắm tay nàng hôn lên bàn tay.
- Bây giờ trông chị đã khá hơn rồi, khá rất nhiều. Như bản tính thường nhật của chị.
° ° °
- India, xưởng vẽ này quá tuyệt vời, - Linnet vừa nhìn quanh vừa nói. - Dusty đã xây dựng phòng này thật kỳ diệu. Chị nói chính anh ấy vẽ kiểu nhà này à?
- Phải, - India đáp, vẻ lơ đãng, vì cô đang đưa mắt nhìn quanh phòng, quan sát mọi thứ. Có nhiều vệt máu trên nền nhà gần bức vẽ. Cô vội đến xem bức tranh, không có vết máu nào dính vào hết. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, vui mừng.
Ngay khi ấy, cô thấy con dao nằm trên sàn nhà, người đàn bà đã ném con dao xuống đấy. Cô nói:
- Này, Linnet! Nhìn kìa! Con dao! - Cô chỉ con dao và nói thêm liền: - Tôi không lượm lên, không đụng đến. Dấu tay trên con dao là của chị ta, chứ không phải của tôi.
- Chị làm thế là đúng, - Linnet đáp. - Mà chị India, tôi muốn nói với chị chuyện này. Tôi nghĩ hai người cảnh sát rất dễ thương đấy, nhưng họ có vẻ nghi ngờ chị, phải không?
- Phải, ông thám tử Charlton không tin chuyện tôi kể. Nhưng ông Hobbs thì tin. Tôi biết những ai thân quen với nạn nhân, nhất là những người khác giới với nạn nhân, thường bị nghi ngờ là thủ phạm. Cho nên có lẽ họ nghi tôi là đúng.
Linnet nhìn cái đồng hồ to tướng trên tường. Cô nói:
- Chắc hai người ấy thế nào cũng đến đây. Chị có muốn tôi mời Jack Figg đến đây giúp chị không?
- Không, không, tôi không sao đâu. Dấu tay trên con dao không phải là của tôi. Và tôi nghĩ là khi Dusty đã bình phục, thế nào anh ấy cũng nói giống như tôi đã khai. Vì đây là sự thật. Vả lại, Paddy Whitaker sẽ về đây lúc bốn giờ, hay ba giờ cũng nên, và có lẽ ông ta sẽ nói rõ thêm về những chuyện đã xảy ra. Hồi nãy tôi đã nói ông ta là người "trông coi nhà cửa".
- Có phải Dusty dùng cái tên bình dân ấy để gọi "người giúp việc" không? - Linnet nhướng cao cặp lông mày màu hung và hỏi.
India cười nửa miệng.
- Cô nói đúng. Sáng nay Paddy có việc phải đi Manchester, nhưng tôi nghe ông ta nói với Dusty, ổng sẽ về vào giờ uống trà.
- Và chị nói người quản gia ở đâu? - Linnet hỏi, vừa tiếp tục quan sát xưởng vẽ, với ánh mắt rất ngạc nhiên.
- Tôi đã nói rồi, ông ta nghỉ cuối tuần, - India đáp, giọng có vẻ hơi kiên nhẫn. - Vì thế mà chúng tôi mới có dịp ở với nhau tại đây. Chỉ hai chúng tôi với nhau.
- Vậy chị tin là "người trông coi nhà cửa" biết người đàn bà ấy là ai à?
- Phải, - India bình tĩnh trả lời, giọng bớt gay gắt. - Ông ta biết người mà Dusty quen trước đây... hay bây giờ. Nhưng cũng có thể chị ta là một người hoàn toàn xa lạ.
Linnet nhìn người chị họ và lắc đầu.
- Chuyện này thật khó hiểu. Tại sao một người xa lạ tấn công anh ấy? Hay đúng hơn là tấn công bức tranh?
- Có lẽ chị ta là một người hâm mộ bị mất trí.
- Có thể, India à! Anh ấy không phải ngôi sao màn bạc hay ngôi sao nhạc Rock. Giới hâm mộ họa sĩ không... ồn ào. Họ không xông vào trong xưởng vẽ để đâm người ta, hay nói đúng hơn là đâm bức tranh. - Linnet nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, lắc đầu.
- Chị ta có thể là một người hâm mộ bị mất trí. Hay là bạn gái cũ, hay thậm chí là người yêu. Nhưng tôi tin Dusty. Thế nào ảnh cũng nói cho tôi biết có người nào quan trọng còn đeo đuổi ảnh hay không. Tôi nghĩ thế nào ảnh cũng nói, Linnet à. - Giọng India cao lên nhiều cung bậc.
- Thôi được rồi, được rồi, đừng nói. Tôi tin chị, tin lập luận của chị, India, cho nên nếu chị nói anh ấy chân thật, thì dĩ nhiên tôi phải tin chị về chuyện này. - Linnet đi đến cánh sửa cổ cao cạnh đấy, cô nói tiếp: - Tôi nghĩ nên gọi điện thoại cho Julian, chắc anh ấy tự hỏi không biết đã có chuyện gì xảy ra. - Vừa nói cô vừa lấy điện thoại di động, bấm số máy của vị hôn phu.
India mỉm cười, gật đầu, cô bước đến bức tranh, đứng nhìn, đầu nghiêng về một bên. Cô nghĩ đến Dusty đang nằm trong bệnh viện, dây điện và ống cao su móc khắp người, chỉ có Chúa mới biết các thứ ấy dùng để làm gì. Anh ấy đã xông đến để bảo vệ bức tranh này, vì thế mà bây giờ phải nằm bệnh viện. Anh có thể chết vì mũi dao oan nghiệt ấy và điều khủng khiếp là tác phẩm chưa hoàn tất. Ẳnh chỉ mới vẽ có ba hôm, và chắc còn vẽ tiếp nữa, phải không? Có lẽ ảnh đã phản xạ tự nhiên trước hành động của người đàn bà kia.
May thay là Dusty không có mệnh hệ nào; các bác sĩ nói thế trước khi cô về lại phòng vẽ. Cảnh sát gọi xưởng vẽ là "phạm trường". Nhưng ở đây chẳng có gì cho họ hết, ngoài con dao nằm trên nền nhà và máu Dusty. Ngay trước khi cô rời khỏi bệnh viện, họ đã cho phép cô vào thăm Dusty tại phòng hồi sức. Cô đứng bên cạnh giường, nhìn mặt anh nhăn nhó bạc phếch, như thể tinh thần anh trong người đã biến đâu hết. Phải, cô đoán phần tinh anh trong người anh đã biết mất. May thay, động mạch đã được nối lại. Vì người anh còn thuốc mê, nên không biết cô cúi người sờ tay vào mặt anh, thì thào bên tai anh rằng cô yêu anh. Thế rồi cô y tá thò đầu qua khung cửa, ra dấu cho cô đi ra.
India cảm thấy sung sướng vô ngần, sự lo sợ đã dịu xuống. Anh sẽ sống. Vì thế, sau khi thăm anh, cô bằng lòng lái xe đến Willow Hall, mở cửa xưởng vẽ cho cảnh sát vào khám xét.
Người đàn bà ấy là ai? Câu hỏi ấy hiện ra lơ lửng ở không trung, như nó đã hiện ra trong óc cô suốt nhiều giờ qua. Phải chăng chị ta là một người hâm mộ quá đáng, định đến gây rối? Hay là người yêu cũ? Và liệu chị ta có quay lại để gây chuyện thêm nữa không?
Tessa đang ngồi trên chiếc ghế bành lớn trong thư viện, vội ném cái cặp giấy đựng giấy tờ chi thu xuống nền nhà. Nàng vùng đứng dậy khi nghe tiếng của em trai, và chạy đến phía anh.
Lorne Fairley dựa người một cách thản nhiên vào khung cửa, trông dáng vẻ đúng là của diễn viên.
- Xin chào người đẹp, - anh nói, giọng ngân nga.
- Ôi, Lorne, cậu đấy hả! Ơn Chúa, cậu về rồi! - Nàng nhào người vào hai cánh ta giang rộng của anh. Anh ôm chặt lấy nàng, vẻ hồ hởi, khiến cho nàng cảm thấy bình an, tự nhủ sau chuyện thử thách vừa qua.
Họ ôm nhau mừng rỡ một hồi lâu như những khi gặp nhau trước đây. Họ cao bằng nhau, có mái tóc vàng giống nhau và nét mặt sắc sảo như được khắc họa nên. Trông vào là người ta biết ngay hai người là một cặp song sinh, mang gien của người cha quá cố, Jim Fairley, chồng đầu tiên của mẹ họ.
Tessa vì sinh trước mấy phút nên nàng được xem là chị và không lúc vào để cho Lorne quên điều đó. Lorne có bản tánh hiền lành, dễ chịu, anh chỉ cười khi nghe nàng xếp vị trí như thế. Từ khi còn nhỏ, anh đã gọi nàng là "người cổ" khiến cho nàng tức giận.
- Tôi rất buồn khi biết cậu đang ở Thổ Nhĩ Kỳ mà phải quay về, nhưng...
- Mấy ngày nghỉ đã qua rồi, - anh ngắt lời nàng, đứng nhích ra một chút, nhìn vào mặt nàng rồi hôn lên má nàng. - Và xin thú thật là tôi cũng thấy chán rồi, nhưng dù sao, tôi cũng không muốn bỏ rơi chị trong lúc hoạn nạn. Khi hoạn nạn, chúng ta đều có nhau, phải không? - Quàng tay quanh vai nàng, anh dẫn nàng đi đến chỗ ghế ngồi, vừa đi vừa nói tiếp: - Tôi biết mẹ chưa về.
- Phải, chưa. Tôi nói bà cứ làm việc theo kế hoạch, cứ ở lại New York với bố.
-Tôi biết. Tôi đã nói chuyện với bố, ổng nói mọi việc ở đấy yên ổn cả rồi, cho nên hai ông bà không thay đổi chương trình. Cháu Adele có khỏe không?
- Nó khỏe, Lorne à, nhờ trời nó không hề hấn gì trong chuyện đã xảy ra vừa qua. -Nghĩ đến con gái, Tessa cười và nói thêm. - Nó thật hạnh phúc.
- Vậy cháu đâu rồi? Tôi muốn thăm nó ngay.
- Nó đang ngủ trưa, cậu ráng đợi thêm lát nữa.
Hai chị em ngồi xuống ghế nệm dài, Lorne nhìn nàng và hỏi: - Anh chồng mắc dịch của chị hiện ra sao rồi?
- Hắn sắp thành chồng cũ của tôi!
- Nhanh thế à? - Lorne nhìn nàng, ánh mắt ngờ vực. - Chị nói anh ta sẵn sàng chấp nhận ngay à?
- Không, hắn đòi hỏi rất nhiều, kiêu ngạo và dĩ nhiên việc ly dị phải tiến hành theo trình tự chứ. Nhưng các luật sự, cả của hắn lẫn của tôi, đang gặp nhau để bàn chuyện, và các luật sự của hắn đã rất tức giận về việc hắn đã bắt cóc Adele. Rõ ràng hành động này của hắn là một sai lầm, họ không thích một việc như thế.
- Anh ta đã làm một việc liều lĩnh kỳ cục. Chắc chị biết là tôi không thích anh ta, Tessa à. Tôi thường nghĩ anh ta là con sâu làm rầu nồi canh.
Nàng cười.
- Câu tục ngữ của cậu khiến tôi nhớ đến Jack Figg. Ông ta thường nhắc đến câu ấy.
- Đúng thế. Chị biết tôi học được tục ngữ ở đâu không? Ngồi trên gối của ông ấy. Khi lái xe vào đây, tôi có gặp ổng. Ổng luôn luôn rất nhiệt tình đáng yêu, nhưng đúng là con người cứng rắn và thế mới được việc. Ổng nói ổng làm cho nơi này khó có ai lọt vào được, và nếu giao việc này cho ai khác, họ không làm được như ông đâu. Tôi tin ổng.
Tessa gật đầu.
- Ổng nói ổng sẽ ở lại cho đến thứ Hai, rồi ổng sẽ về Vịnh Robin Hood hai ngày. Ổng sẽ quay lại vào giữa tuần sau. Nhưng tối nay tôi sẽ nấu ăn cho tất cả chúng ta. Tôi muốn cho Margaret nghỉ tối nay. Bà ấy và Joe rất lo sợ, sợ vì chuyện rắc rối này...
- Tôi không ngạc nhiên, và nói đến Margaret, tôi báo cho chị biết khi tôi về nhà, tôi liền xuống bếp nhờ bà làm cho tôi một cái bánh sandwich. Tôi xuống máy bay ở Heathrow, liền đi thẳng về đây. Tôi đói meo. Thôi được rồi, để tối nay xem chị nấu nướng ra sao. Tôi mong đến tối để thưởng thức những món ăn đặc biệt của chị.
Khi họ đi qua thạch sảnh, họ gặp bà quản gia.
- Cậu đây rồi! - Bà ta reo lên. - Tôi đã để bánh sandwich nơi phòng ăn sáng, cùng với bình trà cho cả hai người. - Bà gật đầu rồi vội vã xuống bếp, nghĩ đến Lorne. Bà thích cậu nhất nhà, và bà vui mừng thấy cậu về nhà để xem tình hình của chị cậu ra sao, cho dù chỉ về trong thời gian ngắn ngủi. Bà ước chi cậu ở nhà lâu hơn. Cậu là người rất tốt, rất dễ thương và mặc dù đã thành diễn viên nổi tiếng, nhưng cậu không thay đổi chút nào hết. Cậu vẫn như chú bé ngày xưa bà thường bế ngồi trong lòng.
° ° °
Trước kia, phòng ăn sáng là nơi bà Emma Harte dùng làm nơi làm việc mỗi khi bà đến Pennistone Royal. Nhưng vào tháng Mười Hai năm ngoái, Paula thấy phòng này để không phí phạm, nên bà biến nó thành phòng ăn sáng và dùng vào các bữa ăn xế.
Khi họ đi vào, Lorne nhìn quanh, cảm thấy căn phòng mát mẻ và có vẻ yên tĩnh vào ngày thứ Bảy tháng Tám nóng nực này. Anh nghĩ, phòng quá dễ thương. Tường sơn màu xanh ngọc, cửa sổ nhô ra treo màn lụa có sọc màu lục và trắng. Ghế ngồi quanh chiếc bàn bằng gỗ óc chó được bọc bằng vải ca-rô màu lục và trắng.
Khi họ ngồi vào cái bàn tròn bà Margaret vừa mới kê, anh nói:
- Mẹ đã sửa sang lại phòng này quá tuyệt. Tôi sẽ nhờ mẹ tân trang lại căn hộ của tôi mới được. - Nhìn vào những cái đĩa đựng bánh sandwich, Lorne lắc đầu và cười. - Bà này thật tuyệt! Lúc nào Margaret cũng làm những cái bánh sandwich bổ dưỡng tôi rất thích.
- Phải, bà ấy quá nuông chiều cậu, - Tessa nói, nhìn anh với ánh mắt sành sỏi.
Lorne không nói gì, anh chỉ cười toe toét, đưa tay lấy cái bánh kẹp xà lách trứng, cắn một miếng, đưa mắt nhìn người chị song sinh. Nàng rót trà ra tách cho anh, thả vào một lát chanh. Khi nàng gọi điện thoại cho anh hôm thứ Năm, giọng nàng nghe có vẻ vô cùng lo sợ. Nàng gọi anh ở Thổ Nhĩ Kỳ, nơi anh đang ở chơi vài ngày với mấy người bạn trước khi họ bắt đầu đóng bộ phim mới tại phim trường Shepperton. Nhưng trước hết họ sẽ quay cảnh tại hiện trường ở Paris. Anh đóng vai chính cùng với nữ diễn viên anh thích nhất, và truyện phim của bộ phim này rất hay.
Mặc dù anh rất bận rộn với công việc, nhưng nghe chị gái cần đến anh, là anh ra về ngay lập tức. Anh vội quay về London liền. Vì gặp mùa nghỉ hè, nên đường bay đông khách, anh phải đến Paris, nghỉ đêm tại khách sạn O�Neill ở đại lộ Montaigne, rồi hôm nay mới về London.
Không có gì mà anh không muốn làm cho người chị của mình hết, và hai người rất thân nhau. Tuy nhiên, anh biết rất rõ lỗi lầm của Tessa: đó là nàng kình địch với Linnet để giành quyền làm chủ hệ thống các cửa hàng bách hóa Harte. Nàng đã ganh tị khủng khiếp với người em gái cùng mẹ khác cha của mình, và anh thấy đây là điều hoàn toàn vô lý. Rồi còn tính hợm mình của nàng, vì cho mình là người dòng họ Fairley. Anh cho điều này là ngu ngốc. Nói tóm lại, họ là con cháu của dòng họ Harte và McGills, và còn của dòng họ Amerys nữa. Thực ra thì họ thừa hưởng quá nhiều công lao của bà cố ngoại Emma Harte và của ông cố nội Paula McGills.
Lorne mong sao Tessa có cùng quan điểm với mình, nhưng rõ ràng nàng không đồng quan điểm với anh, hay có lẽ nàng không muốn. Nàng ngoan cố trong quan điểm, cố chấp trong tư tưởng, nhưng anh thôi không trách cứ nàng. Chẳng ích gì, vì anh tin rằng nàng sẽ không thay đổi. Anh vẫn thương yêu nàng như hồi còn nhỏ, anh chấp nhận Tessa như thế, cố không phán xét chị làm gì. Hay là bất kỳ ai, anh cũng không phán xét họ. Châm ngôn của anh luôn luôn là sống và để cho người khác sống.
Thế nhưng bây giờ anh ngạc nhiên nhìn chị, nghe nàng tuyên bố:
- Linnet là người giỏi hơn ai hết, Lorne à. Cô ấy giỏi thật. Nếu không có cô ấy, tôi không biết làm gì.
- Bỗng nhiên chị ca với giọng ca khác!
- Cậu đừng nhỏ nhen.
- Tôi không nhỏ nhen, chỉ nói thật mà thôi, cưng à. Chị là người thường xuyên phàn nàn về Linnet. Tôi nhận thấy chị muốn làm củ hệ thống các cửa hàng bách hóa Harte, nhưng Linnet cũng muốn có địa vị ở đấy.
- Tôi biết, tôi biết. Đừng nói về chuyện này nữa, Lorne. Tôi thật rất cám ơn Linnet vì cô ấy có đầu óc sáng suốt, làm những việc đáng làm, như là cho mời Jack Figg đến làm việc ngay. Cậu biết không, khi Mark bắt Adele... ở đây chỉ có Wiggs và mấy người làm vườn.
- Thế mọi người đi đâu hết? - Lorne cao giọng hỏi. - Nhà này thường có rất nhiều người mà. Sáng ấy mọi người đi hết kể cũng lạ, chị không thấy à?
- Chẳng có gì lạ, Lorne. Chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Margaret quyết định đi chào hàng, Joe lái xe đi East Witton về việc đất đai, còn Elvira thì đúng vào ngày nghỉ của chị ấy. - Tessa dừng lại, ngồi dựa người ra ghế, suy nghĩ về chuyện Elvira vừa mới nói cho nàng hay. Nàng vẫn bận tâm suy nghĩ đến chuyện chị vú em đợi thật lâu mới nói cho nàng biết việc Mark nói chuyện với chị ở giữa đường.
- Chuyện gì thế? Chị đang lo chuyện gì à, Tessas?
- Không, có chuyện gì đâu. Chỉ có chuyện sáng nay Elvira cho tôi biết Mark đợi chị ta ngoài đường gần Pennistone Royal...
- Làm sao anh ta biết chị ấy về giờ nào?
- Vì hôm ấy thứ Tư, chị ấy thường nghỉ vào hôm ấy. Nhưng dù sao thì Mark đã chặn chị ấy lại và hỏi tôi ở đâu, Adele ở đâu. Hắn nói hắn đến thăm chúng tôi.
- Và chị ấy cho hắn biết hết các chi tiết hắn cần biết. - Lorne gật đầu, rồi mặt anh có vẻ trầm tư. - Họ không móc ngoặt với nhau chứ? Chị có tin chị ta không?
- Tôi không nghĩ họ móc ngoặc với nhau. Và tôi tin chị ấy. Chị ấy có thói quen xin nghỉ ngày thứ Tư, chị không thay đổi ngày nghỉ. Mọi việc đều quen như thế rồi, không xảy ra chuyện gì... đáng ngại.
- Còn Evan? Chị ta ở đâu? Chị nói chị ấy ở đây mà.
- Chị ấy đi Lackland Priory để ăn trưa với ông cậu Robin.
- Còn cái ông Jonathan lén lút, ném đá giấu tay ở đâu? - Lorne hỏi, cười chua chát, rồi không đợi trả lời, anh nói tiếp bằng giọng trịch thượng thái quá của giới thượng lưu ở Anh: - Họ tìm ông ta ở đây, họ tìm ông ta ở đó, nhưng kẻ lưu manh tìm ông ta khắp nơi. Ông ta ở trên trời hay dưới địa ngục, con người lén lút mắc dịch ấy?
Tessa bật cười, em trai nàng luôn luôn có tài làm cho người ta cười, nàng thích nghe anh nói khi anh dùng bộ mặt, giọng nói của người diễn viên để diễn tả cá tính của nhân vật. Nàng nói:
- Theo Jack thì ông ta hiện ở tại Hong Kong. Một điệp viên của Jack đã tìm ra được chỗ của ông ta. Nhưng Jack cũng nói rằng, với thời đại thông tin như bây giờ thì ông ta liên lạc về nhà rất nhanh. Ông Ainsley có thể điều khiển công việc từ khắp nơi.
Lorne gật đầu hiểu ý và nheo mắt.
- Mark và Jonathan, một cặp bài trùng! Lạy Chúa, Mark quả là đồ điên khùng. Tại sao anh ta để cho Jonathan... lừa bịp được nhỉ?
- Như cậu vừa nói đấy, Lorne. Hắn là con sâu làm rầu nồi canh.
Lorne bưng tách trà, uống một ngụm, rồi nói:
- Tôi không muốn lâm vào hoàn cảnh của Evan. Jonathan chắc ghét chị ấy lắm.
- Tôi chắc như thế. Chị ấy rất gần, rất thân với Gideon. Tôi nghĩ chắc họ... - Tessa ngồi dựa người ra ghế, nhìn người em song sinh một lát mới nói tiếp, - ... rất thành thực với nhau.
- Tôi nghĩ chắc họ có đến dự tiệc kỷ niệm sinh nhật thứ sáu mươi của bố, chị có đến không?
Nàng chỉ nghiêng đầu, lòng bỗng cảm thấy đau đớn một cách lạ, một nỗi buồn thì đúng hơn, khi nàng nghĩ đến ngày sinh nhật của Shane. Đêm đó nàng rất cô đơn, vì đã bỏ Mark trước đó hai tháng. Nàng cảm thấy lòng trống trải khó chịu và phần nào lạc lõng. Chính người anh họ Toby Harte của nàng đã đến cứu nàng, chăm sóc nàng như anh đã làm khi họ còn nhỏ. Họ gần gũi nhau suốt đời, Toby đã hiểu nàng.
Cuộc đời nghĩ ra không quá tức cười hay sao? Bây giờ cuộc đời anh ấy cũng gặp chuyện rắc rối, anh đang sắp ly dị Adriana.
Ly dị. Cái từ này lăn trong óc nàng như hòn bi nhỏ. Nàng ghé nghĩ đến chuyện thất bại; nàng đã thất bại trong hôn nhân. Nhưng nàng sẽ không thất bại trong tình mẫu tử. Không, dù chuyện ly dị xảy ra như thế nào, dù tốn kém bao nhiêu, thì nàng cũng sẽ bảo đảm cho Adele có được thời thơ ấu hạnh phúc và có được cuộc sống kỳ diệu, mà không có Mark xen vào.
Tessa bưng tách trà uống một hớp và bỗng nàng ngạc nhiên thấy tay mình run run. Nàng liền để cái tách xuống, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tâm trí nàng tràn ngập những kỷ niêm của Mark và những năm đầu tiên cuộc hôn nhân của họ.
Nàng đã hy vọng rất nhiều vào cuộc hôn nhân. Tại sao cuộc hôn nhân đến chỗ quá sai lầm như thế? Phải chăng do lỗi của nàng? Nàng không biết cách gìn giữ ư? Tại sao Mark chịu ảnh hưởng của Jonathan Ainsley, một người mà anh ta biết bị cả gia đình khinh bỉ? Có phải anh ta bị lòng tham thúc đẩy? Vì nhu cầu và danh vọng ư? Vì bất bình nàng ư? Hay anh ta là người yếu đuối, rất tầm thường? Một người cần đến ma túy, rượu và phụ nữ để thỏa mãn dục vọng?
Bỗng nước mắt ứa trên đôi mắt màu xám bạc. Nàng cố giữ cho nước mắt khỏi chảy xuống, cảm thấy cuống họng nàng như có lửa đốt... rồi nước mắt tuôn xuống má. Nàng đưa tay lên mặt, cố che nước mắt, nhưng không được.
Lorne liền nhận ra nàng quá buồn rầu, anh cảm thấy vừa thất vọng vừa lo lắng. Anh vội đứng dậy, đến quàng một cánh tay quanh vai nàng.
- Ôi, bé cưng, - anh nói, dùng từ mà anh thường gọi lúc họ còn bé. - Đừng, đúng thế, Tess, anh ta không xứng cho chị phải khóc. Không ai thích anh ta hết. - Thấy nàng vẫn im lặng, anh nói thêm, giọng rất dịu dàng: - Tess, có phải chị đã trao trái tim cho anh ta không?
Nàng đằng hắng, đưa hai bàn tay lau mặt, rồi nhìn vào mặt em trai.
- Tôi không sao đâu, cậu ngồi xuống đi Lorne, và ăn cho hết cái bánh. - Nàng thở dài, nói tiếp: - Không... tôi không trao trái tim cho anh ta.
- Nhưng chị đã yêu anh ta, - Lorne đáp, vừa quay về ghế ngồi.
- Tôi tưởng tôi yêu. Phải, tôi nghĩ là tôi đã yêu anh ta. Có lẽ đấy chỉ là sự say đắm nhất thời thôi.
- Có lẽ thế. Tôi cũng gặp hoàn cảnh như thế.
- Ồ, cậu đang nghĩ đến cô bạn gái của cậu phải không? Có phải cậu đã trao trái tim cho Marian Delaney không?
Lorne cười, nụ cười ân hận, chỉ hiện ra trên môi anh một thoáng rồi tắt. - Phải, - anh đáp.
- Chuyện xảy ra như thế nào?
- Cô ta giẫm đạp lên trái tim tôi.
- Thật đáng buồn. Tôi biết cậu rất yêu cô ta. Tôi không ngờ đấy chỉ là tình yêu đơn phương.
- Mới đầu tôi cũng không ngờ. - Anh nhún vai, rồi nâng cao hai bàn tay như kiểu người Pháp thường làm. - C�est la vie, chérie (Đời là vậy, chị thân yêu à).
Hai người im lặng một lát, sự im lặng êm ả làm họ cảm thấy dễ chịu như họ đã từng được thế trong thời thơ ấy. Cùng suy nghĩ giống nhau trong cùng thời khắc ngắn ngủi của cuộc đời.
Bỗng Tessa nói:
- Tôi sẽ không bao giờ lấy chồng nữa. Chuyện chồng con ngán lắm.
- Tôi chắc chị không có ý định sống độc thân suốt đời.
- Tại sao không? Có nhiều chuyện tệ mạt không chịu nổi.
Lorne nghiêng người tới trước trên bàn, anh nói:
- Này Tessa Fairley, tôi sẽ không cho phép chị sống cuộc đời buồn bã, trống rỗng vì không có tình yêu. Chị phải công bằng với chính mình. Tôi đồng ý trong thời gian qua chị đã gặp những chuyện phiền phức với Mark, nhưng chị phải có người yêu chân chính. Tôi sẽ không để cho chị sống suốt đời mà không có đàn ông, người đàn ông thương yêu chị, chăm lo cho chị, người sẽ đối xử với chị cho xứng đáng với con người như chị. Thực vậy, nếu có điều gì tôi muốn trên đời, điều đó là thấy chị có cả một tá người yêu, - anh nói bằng giọng trêu chọc.
Tessa có tính dễ cười và nàng cố dẹp những chuyện lo buồn sang một bên.
- Và tôi cũng muốn cậu được như thế. Cậu hãy đẩy cô Delaney lui phía sau và tìm một cô gái khác thật tuyệt hảo. Có lẽ cậu sẽ gặp một cô thật tuyệt vời ở Paris trong thời gian đóng phần ngoại cảnh ở đấy. Có lẽ một Mademoiselle (cô gái) xinh đẹp.
Lorne sung sướng thấy Tessa đã vui vẻ trở lại. Anh bèn nắm tay nàng hôn lên bàn tay.
- Bây giờ trông chị đã khá hơn rồi, khá rất nhiều. Như bản tính thường nhật của chị.
° ° °
- India, xưởng vẽ này quá tuyệt vời, - Linnet vừa nhìn quanh vừa nói. - Dusty đã xây dựng phòng này thật kỳ diệu. Chị nói chính anh ấy vẽ kiểu nhà này à?
- Phải, - India đáp, vẻ lơ đãng, vì cô đang đưa mắt nhìn quanh phòng, quan sát mọi thứ. Có nhiều vệt máu trên nền nhà gần bức vẽ. Cô vội đến xem bức tranh, không có vết máu nào dính vào hết. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, vui mừng.
Ngay khi ấy, cô thấy con dao nằm trên sàn nhà, người đàn bà đã ném con dao xuống đấy. Cô nói:
- Này, Linnet! Nhìn kìa! Con dao! - Cô chỉ con dao và nói thêm liền: - Tôi không lượm lên, không đụng đến. Dấu tay trên con dao là của chị ta, chứ không phải của tôi.
- Chị làm thế là đúng, - Linnet đáp. - Mà chị India, tôi muốn nói với chị chuyện này. Tôi nghĩ hai người cảnh sát rất dễ thương đấy, nhưng họ có vẻ nghi ngờ chị, phải không?
- Phải, ông thám tử Charlton không tin chuyện tôi kể. Nhưng ông Hobbs thì tin. Tôi biết những ai thân quen với nạn nhân, nhất là những người khác giới với nạn nhân, thường bị nghi ngờ là thủ phạm. Cho nên có lẽ họ nghi tôi là đúng.
Linnet nhìn cái đồng hồ to tướng trên tường. Cô nói:
- Chắc hai người ấy thế nào cũng đến đây. Chị có muốn tôi mời Jack Figg đến đây giúp chị không?
- Không, không, tôi không sao đâu. Dấu tay trên con dao không phải là của tôi. Và tôi nghĩ là khi Dusty đã bình phục, thế nào anh ấy cũng nói giống như tôi đã khai. Vì đây là sự thật. Vả lại, Paddy Whitaker sẽ về đây lúc bốn giờ, hay ba giờ cũng nên, và có lẽ ông ta sẽ nói rõ thêm về những chuyện đã xảy ra. Hồi nãy tôi đã nói ông ta là người "trông coi nhà cửa".
- Có phải Dusty dùng cái tên bình dân ấy để gọi "người giúp việc" không? - Linnet nhướng cao cặp lông mày màu hung và hỏi.
India cười nửa miệng.
- Cô nói đúng. Sáng nay Paddy có việc phải đi Manchester, nhưng tôi nghe ông ta nói với Dusty, ổng sẽ về vào giờ uống trà.
- Và chị nói người quản gia ở đâu? - Linnet hỏi, vừa tiếp tục quan sát xưởng vẽ, với ánh mắt rất ngạc nhiên.
- Tôi đã nói rồi, ông ta nghỉ cuối tuần, - India đáp, giọng có vẻ hơi kiên nhẫn. - Vì thế mà chúng tôi mới có dịp ở với nhau tại đây. Chỉ hai chúng tôi với nhau.
- Vậy chị tin là "người trông coi nhà cửa" biết người đàn bà ấy là ai à?
- Phải, - India bình tĩnh trả lời, giọng bớt gay gắt. - Ông ta biết người mà Dusty quen trước đây... hay bây giờ. Nhưng cũng có thể chị ta là một người hoàn toàn xa lạ.
Linnet nhìn người chị họ và lắc đầu.
- Chuyện này thật khó hiểu. Tại sao một người xa lạ tấn công anh ấy? Hay đúng hơn là tấn công bức tranh?
- Có lẽ chị ta là một người hâm mộ bị mất trí.
- Có thể, India à! Anh ấy không phải ngôi sao màn bạc hay ngôi sao nhạc Rock. Giới hâm mộ họa sĩ không... ồn ào. Họ không xông vào trong xưởng vẽ để đâm người ta, hay nói đúng hơn là đâm bức tranh. - Linnet nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, lắc đầu.
- Chị ta có thể là một người hâm mộ bị mất trí. Hay là bạn gái cũ, hay thậm chí là người yêu. Nhưng tôi tin Dusty. Thế nào ảnh cũng nói cho tôi biết có người nào quan trọng còn đeo đuổi ảnh hay không. Tôi nghĩ thế nào ảnh cũng nói, Linnet à. - Giọng India cao lên nhiều cung bậc.
- Thôi được rồi, được rồi, đừng nói. Tôi tin chị, tin lập luận của chị, India, cho nên nếu chị nói anh ấy chân thật, thì dĩ nhiên tôi phải tin chị về chuyện này. - Linnet đi đến cánh sửa cổ cao cạnh đấy, cô nói tiếp: - Tôi nghĩ nên gọi điện thoại cho Julian, chắc anh ấy tự hỏi không biết đã có chuyện gì xảy ra. - Vừa nói cô vừa lấy điện thoại di động, bấm số máy của vị hôn phu.
India mỉm cười, gật đầu, cô bước đến bức tranh, đứng nhìn, đầu nghiêng về một bên. Cô nghĩ đến Dusty đang nằm trong bệnh viện, dây điện và ống cao su móc khắp người, chỉ có Chúa mới biết các thứ ấy dùng để làm gì. Anh ấy đã xông đến để bảo vệ bức tranh này, vì thế mà bây giờ phải nằm bệnh viện. Anh có thể chết vì mũi dao oan nghiệt ấy và điều khủng khiếp là tác phẩm chưa hoàn tất. Ẳnh chỉ mới vẽ có ba hôm, và chắc còn vẽ tiếp nữa, phải không? Có lẽ ảnh đã phản xạ tự nhiên trước hành động của người đàn bà kia.
May thay là Dusty không có mệnh hệ nào; các bác sĩ nói thế trước khi cô về lại phòng vẽ. Cảnh sát gọi xưởng vẽ là "phạm trường". Nhưng ở đây chẳng có gì cho họ hết, ngoài con dao nằm trên nền nhà và máu Dusty. Ngay trước khi cô rời khỏi bệnh viện, họ đã cho phép cô vào thăm Dusty tại phòng hồi sức. Cô đứng bên cạnh giường, nhìn mặt anh nhăn nhó bạc phếch, như thể tinh thần anh trong người đã biến đâu hết. Phải, cô đoán phần tinh anh trong người anh đã biết mất. May thay, động mạch đã được nối lại. Vì người anh còn thuốc mê, nên không biết cô cúi người sờ tay vào mặt anh, thì thào bên tai anh rằng cô yêu anh. Thế rồi cô y tá thò đầu qua khung cửa, ra dấu cho cô đi ra.
India cảm thấy sung sướng vô ngần, sự lo sợ đã dịu xuống. Anh sẽ sống. Vì thế, sau khi thăm anh, cô bằng lòng lái xe đến Willow Hall, mở cửa xưởng vẽ cho cảnh sát vào khám xét.
Người đàn bà ấy là ai? Câu hỏi ấy hiện ra lơ lửng ở không trung, như nó đã hiện ra trong óc cô suốt nhiều giờ qua. Phải chăng chị ta là một người hâm mộ quá đáng, định đến gây rối? Hay là người yêu cũ? Và liệu chị ta có quay lại để gây chuyện thêm nữa không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook