Mười ba.
Cố tổng tủi thân phát khóc, nỗ lực giải thích: “Tôi thật sự thích em mà, giữ em lại bên người những ba năm, em vẫn còn chưa nhìn ra tâm ý của tôi sao?”
Thư ký Lâm khiếp sợ: “Anh để tôi giữ cái chức thư ký kia tận ba năm, là bởi vì thích tôi?”
Cố tổng gật đầu.
Thư ký Lâm: “Đúng thật là làm khó dễ anh rồi, còn nghĩ ra tận biện pháp này.
”
Cố tổng: “Chẳng lẽ em làm việc bên cạnh tôi ba năm, không phải vì thích tôi sao?”
Thư ký Lâm: “Đó là trước kia rồi, còn hiện tại thì không thích.
”
Cố tổng nôn nóng không chịu được: “Không được, em vẫn phải tiếp tục thích tôi chứ, tôi, tôi chỉ muốn cùng em kết hôn thôi, em muốn tôi chứng minh thế nào đây?”
Thư ký Lâm nhìn hắn cả nửa ngày: “Chờ đến khi anh thực sự đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn với tôi thì hẵng nói tiếp nhé.
”
Cố tổng im lặng một lát, bò dậy quay đầu chạy.
Thư ký Lâm mặt vô cảm xúc, rất tốt, cuối cùng cũng đuổi được người đi.
Mười bốn.
Ba ngày sau, thư ký Lâm bị một cú điện thoại đào ra khỏi ổ chăn, hóa ra là đội chụp ảnh cưới gọi đến thông báo cậu tới thử váy cưới.
Thư ký Lâm vốn chẳng hiểu cái mô tê gì, vừa mở cửa bước vào liền thấy tám vệ sĩ, bốn nhà tạo mẫu, hai cái giá treo quần áo, trên treo đầy những bộ lễ phục diễm lệ.
Thư ký Lâm lập tức bị dọa sợ đến ngây người.
Cố tổng: “Tôi tới tìm em kết hôn.
”
Thư ký Lâm:?
Cố tổng đẩy chứng minh nhân dân và hộ khẩu đến trước mặt cậu: “Giấy tờ đầy đủ hết rồi, em muốn hôm nay đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn trước rồi chụp ảnh cưới hay là muốn chụp ảnh cưới trước rồi sau đó đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn?”
Thư ký Lâm nghi rằng hắn điên rồi.
“Bố mẹ anh đều đồng ý?”
Cố tổng: “Bọn họ cùng nhau giáo huấn tôi một hồi, khiến cho tôi nhìn nhận lại hành vi của mình, nhưng sau đó lại đưa sổ hộ khẩu cho tôi, nghĩa là bọn họ đã đồng ý.
”
Cố tổng nói đến đoạn này, vẻ mặt liền trở nên ngốc hề hề.
Thư ký Lâm trầm mặc.
Hiện tại cậu cuối cùng cũng tin Cố tổng không phải vì muốn cậu trở về làm mà nghĩ ra mấy ý tưởng này, tên này thật sự thích cậu…
Nếu hắn đã làm đến nông nỗi này, vậy thì kết hôn đi.
Cậu cầm lấy chứng minh nhân dân: “Đi thôi, đầu tiên đi lãnh giấy đăng ký.
”
Cố tổng ngẩn người, lập tức lộ ra gương mặt tươi cười: “Được!”
Thư ký Lâm cùng Cố tổng từ kết hôn đến chụp ảnh cưới đều không vượt qua ba ngày, đến tận khi hai người ở cùng nhau, Cố tổng vẫn vừa ôm tờ giấy chứng nhận kết hôn vừa cười ngốc.
Thư ký Lâm cũng theo đó mà cười, xoa xoa mặt Cố tổng, lúc này mới có cảm giác chân thật.
Cố tổng trở tay kéo thư ký Lâm vào lòng, thở phào một hơi: “Rốt cuộc cũng theo đuổi được em.
Là tôi không đúng, thích em những ba năm mà không nói, lại cho rằng em biết.
”
Thư ký Lâm mân mê chiếc cúc áo trước ngực hắn, lẳng lặng lắng nghe.
Cố tổng: “Không ngờ sau khi nói với em, em còn không tin nữa.
Bây giờ em đã tin rồi, tôi còn có cảm giác như đang nằm mơ.
”
Thư ký Lâm đã cởi chiếc cúc áo kia ra rồi.
Cố tổng: “Tôi đã kiểm tra qua về độ tương xứng giữa pheromone của tôi và em, cực kì cao.
Em thực sự rất tốt, tôi, tôi cũng rất thích ——”
Cố tổng đột nhiên im bặt, vì đôi môi của thư ký Lâm đã chạm xuống lồng ngực hắn.
Thư ký Lâm ngẩng đầu nhìn hắn mà cười: “Có muốn tiếp tục trải nghiệm thêm chút kích thích không?”
Cố tổng đã ngửi được mùi pheromone quen thuộc, đầu hắn liền lập tức choáng váng: “Hai ngày này…là thời kỳ phát tình của em?”
Bờ môi của thư ký Lâm liền mấp máy: “Ừm, kết hôn không có cảm giác chân thật bằng việc đánh dấu cả đời đâu.
”
Thâm tâm Cố tổng dù đang gào thét điên cuồng, tuy nhiên ngoài mặt lại có chút do dự: “Sẽ làm em đau…”
“Chẳng liên quan gì cả, đến đi.
” Thư ký Lâm nói, “Hay là…Cố tổng anh không được sao?”
Sắc mặt Cố tổng lập tức thay đổi.
“Nếu Cố phu nhân đã yêu cầu, Cố tiên sinh đây theo lý phải thỏa mãn, vậy tôi lập tức tới.
” Cố tổng liền đè cổ tay cậu xuống, đảo khách thành chủ.
Thư ký Lâm cười.
Tương lai không cần phải lo về tình cảm của Cố tổng dành cho cậu, tuy rằng con đường hôn nhân chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng cậu tin sau này sẽ càng tốt hơn.
Thư ký Lâm cảm thấy cậu nên dạy cho Cố tổng tính trung thực trước mặt người yêu, ví dụ như việc đánh dấu cả đời rốt cuộc có phải là điều sáng suốt hay không.
Công việc hằng ngày vẫn tiếp tục, chỉ là thay đổi phương thức ở chung.
Tác giả có lời muốn nói: Một mẩu truyện cũ mà thôi ~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook