Bởi vì Đường Văn Minh không biết lái xe nên Phương Dịch cũng không bắt hắn ra sân bay tiễn, miễn cho lúc về phiền toái. Vì thế sáng hôm sau Phương Dịch lưu luyến không rời ôm Đường Văn Minh dây dưa, chỗ này sờ một chút, chỗ kia hôn một chút. Đường Văn Minh đang ngủ bị gây rối tức mình đạp cho Phương Dịch một cước.

Phương Dịch bị đá giận quá hóa cười, ôm đầu Đường Văn Minh cắn cắn, hôn hắn thiếu chút nữa trợn trắng mắt.

“Muốn làm liền làm, làm xong mau cút !” Đường Văn Minh thở hổn hển mắng, mẹ nó, hắn tí thì hít thở không thông !

Phương Dịch dùng sức vò đầu Đường Văn Minh, chôn đầu trước ngực hắn nghe tiếng tim đập, làm sao bây giờ? Thật muốn đóng gói hắn mang đi a ! Phương Dịch cảm giác từ khi xác định rõ tình cảm, hình như càng ngày mình càng thích hắn hơn. Loại tình cảm mãnh liệt này đôi khi khiến anh bất an, bởi cảm giác tình cảm đối phương đáp lại không được như mình mong muốn.

Phương Dịch tự giễu cười cười, nguyên lai khi yêu ai cũng sẽ có cảm giác lo được lo mất, không ngờ chính mình cũng có ngày này.

Đường Văn Minh mơ hồ dần thiếp đi, Phương Dịch ngẩng đầu nhìn kỹ khuôn mặt đối diện như muốn khắc sâu vào trong đầu.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ Đường Văn Minh dường như cảm giác được tầm mắt nóng rực của Phương Dịch. Hắn thở dài một hơi, hai tay ôm đầu Phương Dịch, hai chân kẹp lấy thân thể anh, tức giận nói: “Có bản lĩnh thì đừng đi, bịn rịn khác gì đàn bà !”

Phương Dịch cọ cọ đầu vào ngực hắn, nói: “Tôi đàn bà, có sao không?”

Nửa ngày không thấy ai trả lời, Phương Dịch ngẩng đầu, phát hiện Đường Văn Minh đã ngủ mất rồi, bộ dáng há hốc mồm đặc biệt buồn cười.

Phương Dịch phì cười, hôn hôn lên trán hắn. Nhìn thêm một chốc, anh lặng lẽ đứng dậy, đắp lại chăn cho người yêu sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Đường Văn Minh giống như nghe thấy tiếng đóng cửa ở trong mộng, hắn lập tức bừng tỉnh, từ trên giường bật dậy. Sau khi nhìn quanh bốn phía phát hiện trong phòng chỉ có mình mình, hắn nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường chỉ 12 giờ, hiển nhiên lúc này đã là giữa trưa, hắn ảo não thầm mắng một tiếng.

“Sh*tt !”

Phương Dịch không ở đây, Đường Văn Minh tất nhiên là về nhà mình. Tống Kiến Quốc thấy hắn trở về có vẻ mất hứng, cứ tưởng được độc chiếm cả căn nhà, ai ngờ chủ nhân lại trở lại.

Đường Văn Minh thấy vẻ mặt này liền biết ngay tâm tư chó gặm của y, nổi giận mắng: “Đây là nhà tớ, bộ không thể trở lại sao? !”

Tống Kiến Quốc chắp tay thở dài, nịnh nọt chớp mắt nhìn hắn: “Sao thế được, Đường thiếu gia ngài trở về tiểu nhân cao hứng còn không kịp kìa, thiếu điều quét dọn giường chiếu đón chào, chỉ sợ Phương Dịch lão gia mất hứng thôi.”

“Liên quan gì đến anh ta?” Đường Văn Minh ngạc nhiên nói.

“Cậu không biết rồi, mấy người rơi vào bể tình đều chỉ hận không thể mỗi ngày kết hợp thành trẻ sinh đôi với người yêu, tớ thấy Phương Dịch cũng là như vậy, quả thực thiếu mỗi lấy dây lưng buộc cậu dắt vào cạp quần. Cậu thì ngược lại không lạnh không nóng, cả người cao ngạo, người ta chân trước vừa mới ra ngoài, sau lưng cậu đã quay đầu bỏ chạy rồi.” Tống Kiến Quốc vẻ mặt không tán đồng, chậc lưỡi nói: “Phương Dịch nếu biết thể nào cũng khóc thét.”

Đường Văn Minh biểu cảm vặn vẹo, nhìn Tống Kiến Quốc như thể nhìn bệnh thần kinh: “Cậu bệnh cũng không nhẹ, mau đi chữa đi ! Đừng để lây sang tớ.”

“Hầy…” Tống Kiến Quốc thở dài một tiếng, khều khều rổ hoa quả chọn lựa, cuối cùng bốc một quả lê dí lên mũi hít hà, vẻ mặt khoan khoái thỏa mãn, lẩm bẩm: “Tội nghiệp Phương Dịch, anh ấy đối với cậu một mảnh chân tình, cậu thì một chút lương tâm cũng không có, người ta trước khi lên máy bay còn nhắn tin bảo tớ nhắc nhở cậu thay băng, cậu thì sao?”

“Tớ thế nào?” Đường Văn Minh khó hiểu, hỏi Tống Kiến Quốc đến cùng: “Tớ thì có vấn đề gì chứ? Có thấy Phương Dịch nói cái gì đâu, đừng nói là cậu cố ý đem chuyện của tớ ra tiêu khiển nha?”

Tống Kiến Quốc tức giận trừng mắt nhìn hắn, đáp: “Cậu không cảm thấy thái độ của cậu đối với Phương Dịch hơi có vấn đề sao?”

“Có vấn đề gì?” Đường Văn Minh vẻ mặt khó hiểu.

Tống Kiến Quốc cắn lê không để ý tới hắn, thẳng đến khi Đường Văn Minh mất hết nhẫn nại chuẩn bị động thủ y mới lắc lư chậm rãi mở miệng: “Cậu đối với Phương Dịch ấy hả, chẳng khác gì đối với tớ cả, quan tâm không đủ thân mật không tới, tóm lại giống bạn bè chứ không giống người yêu.”

Đường Văn Minh buồn cười nhìn y: “Giống như cậu, người đàn ông độc thân trong một đêm biến thành tình thánh, đạo lý nói đến là trôi chảy, sao cậu vẫn chưa tìm được đối tượng vậy?”

Hắn tự cảm thấy ở chung với Phương Dịch không có vấn đề gì, cho nên cũng không để bụng mấy lời của Tống Kiến Quốc.

Tống Kiến Quốc phỉ nhổ liếc nhìn hắn, nghiêm mặt nói: “Tớ thấy Phương Dịch đối với cậu chân tâm thật lòng, không muốn cậu bỏ qua đối tượng tốt như vậy, cậu tự ngẫm lại xem hồi trước cậu đối xử với Triệu Mặc Quân như thế nào, bây giờ cậu đối với Phương Dịch như thế nào, có thể rút ra sự chênh lệch.”

Đường Văn Minh vừa nghe đến cái tên Triệu Mặc Quân sắc mặt lập tức thay đổi, Tống Kiến Quốc thấy vậy lắc đầu thở dài: “Xem bộ dáng cậu đi, năm đó cậu vì cậu ta tí thì hóa điên, trong mắt chỉ có Triệu Mặc Quân, kết quả thế nào? Yêu yêu đương đương, chuyện tình yêu phải từ hai phía mới được. Năm đó là một mình cậu đơn phương, hiện tại Phương Dịch cũng vậy, Triệu Mặc Quân năm đó tổn thương cậu, chẳng lẽ bây giờ cậu muốn tổn thương Phương Dịch sao?” Tống Kiến Quốc ném hột lê vào thùng rác, quay lại nhìn Đường Văn Minh.

Đường Văn Minh trầm mặc, sắc mặt ngưng trọng giống như trời sắp sập.

Tống Kiến Quốc vỗ vỗ vai hắn, động tác bỗng khựng lại. Y cẩn thận thu tay, rút một tờ giấy ăn chà lau tay mình, khóe mắt hếch lên nhìn trộm Đường Văn Minh, thấy hắn vẫn lâm vào trầm tư, không phát hiện hành động ngoài ý muốn vừa rồi, thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Cậu ngẫm lại cẩn thận đi, nếu không muốn phải trả giá thì sớm buông tay, không nên để đến lúc không thể vãn hồi mới rút tay, như vậy cậu chẳng khác gì Triệu Mặc Quân.”

Tống Kiến Quốc xoay người rời đi, được nửa đường quay lại nhìn Đường Văn Minh, thấy hắn còn đắm chìm trong thế giới của mình thì không khỏi âm thầm thở dài.

Ngày đó y rời khỏi quán ăn nhìn thấy Triệu Mặc Quân với nam nhân kia, nhất thời y lờ mờ hiểu vết thương trên mặt Đường Văn Minh có lẽ không phải do bị ngã như Phương Dịch nói, y cảm giác tất cả có liên quan đến Triệu Mặc Quân.

Bởi vậy mới phát sinh buổi nói chuyện giữa Tống Kiến Quốc và Đường Văn Minh hôm nay, y hi vọng Đường Văn Minh có thể chân chính buông xuống quá khứ, bắt lấy hạnh phúc trước mắt, không nên chấp mê thêm nữa. Tuy không biết Đường Văn Minh cuối cùng có thể tiếp thu được bao nhiêu, nhưng bạn bè như y cũng đã tận lực rồi.

Vì thế người từng xem đủ loại phim tình cảm như Tống Kiến Quốc, xem đến mức nhìn thấu hồng trần, mấy đề tài dây dưa lằng nhằng như “mẹ với vợ anh cứu ai trước” thật sự rất là tra tấn người ! Làm y bắt đầu sợ lấy vợ.

Mặc kệ nội tâm Đường Văn Minh lúc này như thế nào, Phương Dịch đã thuận lợi tới thành phố A, vừa xuống máy bay liền được xe nhà đến đón.

Có điều xe không đưa anh về nhà mà là chạy đến khách sạn dưới danh nghĩa nhà họ Phương.

Dưới ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Phương Dịch, tài xế cung kính nói: “Đây là đại tiểu thư an bài cho ngài.”

Phương Dịch hiểu dụng tâm của bà chị mình, chắc là sợ ông bà già nhìn thấy mình lại mất hứng. Anh khẽ thở dài, tại phương diện tính hướng này anh và cha mẹ thủy chung không thể đạt thành thống nhất. Tuy có thẹn với cha mẹ nhưng Phương Dịch sẽ tuyệt đối không làm chuyện thẹn với lương tâm, cùng người phụ nữ khác kết hôn sinh con.

Thế gian rất nhiều chuyện chính là như vậy, vĩnh viễn không có biện pháp vẹn toàn.

Tài xế cầm theo hành lý giúp Phương Dịch xử lý thủ tục, xong xuôi mới rời đi, Phương Dịch xách hành lý lên phòng.

Thời điểm tiến vào thang máy vừa vặn có người từ bên trong đi ra, Phương Dịch không để ý,  cũng không hề biết sau khi cửa thang máy đóng lại, người phía sau quay lại nhìn chằm chằm cửa thang máy, vẻ mặt có điều đăm chiêu.

Thành phố A so với thành phố B phồn hoa hơn rất nhiều, trừ ngày chị ba kết hôn ra, mấy năm này Phương Dịch rất ít khi trở về. Từ cửa sổ tầng cao nhất của khách sạn ngắm toàn cảnh đô thị phồn hoa đèn đuốc rực rỡ, Phương Dịch có chút cảm giác không hợp với thành phố nơi mình lớn lên này.

Trên ngã tư đường dòng xe cộ vội vàng hối hả tiến về mục tiêu phía trước. Từ trên cao nhìn xuống, mọi thứ trở nên nhỏ bé, dòng người chen chúc đã trở thành một phần đặc trưng của thành phố, luôn duy trì từ trước đến nay.

Giờ phút này Phương Dịch bỗng cảm thấy đặc biệt cô đơn, nhà của anh ở đây, người nhà vẫn khoẻ mạnh, mà anh lại phải một mình ở trong căn phòng xa lạ này.

Lúc này Phương Dịch rất muốn có người bầu bạn bên cạnh, cùng cười nói ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, cùng mình sống một cuộc sống hạnh phúc.

Phương Dịch có chút hối hận vì không đưa Đường Văn Minh đi cùng, bởi vì anh thật sự rất nhớ hắn, nhớ đến đau lòng.

(lời của tác giả)

ps: Cuộc sống của Đường Văn Minh không hề có cái gì áp lực, chuyện khiến hắn suy sụp nhất trong đời chính là một hồi dây dưa với Triệu Mặc Quân. Gia cảnh nhà hắn không tệ, trong tay có tiền lại nhàn rỗi, lúc xuất quỹ cha mẹ cũng không phản đối, nhiều nhất chính là thời gian rảnh rỗi. Tuy đã trưởng thành nhưng rõ ràng tâm lý hắn vẫn dừng lại ở giai đoạn ‘dậy thì’. Nếu Đường Văn Minh không có điều kiện như vậy, cuộc sống có nhiều áp lực, phỏng chừng hắn đã sớm quên luôn Triệu Mặc Quân từ đời nào. Ngược lại Phương Dịch chịu áp lực lớn hơn nhiều, làm người cũng thành thục hơn, chuyện tình cảm so với Đường Văn Minh càng dứt khoát, vì thế Đường Văn Minh gặp được Phương Dịch thật sự là may mắn, này coi như là bồi thường đi? [ bồi cái quỷ ý !]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương