Chuộc Lấy Tình Yêu
Chương 12: Gian kế

Tô Yên Nhiên ngủ không yên, trong lúc mơ hồ nghe thấy tiếng của một người đàn ông và một cô gái, cười nói đi về phía mình... Giọng của người đàn ông kia, hình như là của Tiêu Dịch Thành... Giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy - cô muốn tới để đàm phán, sao có thể để anh thấy mặt yếu đuối của cô.

Tiêu Dịch Thành vừa đưa tay đẩy cửa ra, vô thức nhìn về phía phòng tiếp tân bên trái, nhìn thấy Tô Yên Nhiên ngồi không ngay ngắn trên ghế salon, mặt vừa tỉnh ngủ, trên mặt còn một vết hồng có lẽ tạo thành lúc ngủ, đôi mắt mờ mịt hơi nước, ngỡ ngàng nhìn anh.

Cô gái bên cạnh thấy động tác của Tiêu Dịch Thành ngừng lại, tay vẫn như cũ đặt trên cửa không chịu mở ra hết, vì thế cất tiếng hỏi thăm: “Tiêu, sao vậy?” Bọn họ đã nói về tới phòng làm việc sẽ tiếp tục bàn chuyện cơ mà.

Tiêu Dịch Thành nhanh chóng khôi phục như cũ, nở một nụ cười tao nhã, quyến rũ: “Ừm, không có gì. Đột nhiên anh nhớ ra còn chút chuyện chưa xử lí xong, Sở Sở em tới phòng họp chờ anh một chút được không?” Giọng nói dịu dàng đến mức khiến người nghe không có cách nào từ chối.

Bên ngoài đồn đãi, người đàn ông này từ bề ngoài cho đến tính cách, đều có sức hấp dẫn khiến phụ nữ mất hồn...

Lời đồn quả không sai. Lâm Sở Sở ngẩn ra một lúc, sau đó đáp lại bằng một nụ cười đúng mực: “Dĩ nhiên là được, có điều đừng bắt em đợi lâu quá nhé.”

Lâm Sở Sở xoay người, nhớ lúc Tiêu Dịch Thành đi ăn với cô có nhận mấy cuộc điện thoại... Không nén nổi nghi ngờ có phải bên trong giấu phụ nữ không... Nếu phải, thì là kiểu phụ nữ gì? Cô không khỏi tò mò...

Tô Yên Nhiên đương nhiên nghe thấy cuộc đối thoại này. Thừa dịp Tiêu Dịch Thành nói chuyện với cô gái kia, nhanh chóng ổn định lại tâm trạng và vẻ mặt của mình.

Đợi đến lúc Tiêu Dịch Thành đi vào, khép cửa phòng lại, ngẩng đầu nhìn Tô Yên Nhiên lần nữa, cô đã khôi phục tư thế tao nhã, khéo léo, trên mặt chứa ý cười nhạt.

Tô Yên Nhiên đứng lên: “Tiêu tổng, cuối cùng anh cũng về. Xem ra tôi tới không đúng lúc, hình như anh có rất nhiều việc. Đầu tiên cảm ơn anh bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn nhớ đến nhân vật nhỏ bé như tôi, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian của anh, vậy chúng ta đi thẳng vào vấn đề, đánh nhanh thắng nhanh đi.”

Tiêu Dịch Thành dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô. Không nhanh không chậm đi qua, sau đó ngồi xuống cái ghế bên cạnh ghế salon của Tô Yên Nhiên. Tiêu Dịch Thành khoát tay với cô, ý bảo cô ngồi xuống, vẻ mặt ba phần thấy phiền bảy phần không kiên nhẫn mở miệng: “Ừ, có chuyện gì cô cứ nói.”

Vì thế Tô Yên Nhiên cũng ngồi xuống, mặt vẫn cười nhạt như cũ: “Tôi cho là, anh Tiêu đây cũng biết tôi tới vì chuyện gì.”

Tiêu Dịch Thành nhếch mép nở nụ cười giễu cợt: “Không, tôi không biết. Tôi đâu phải tiên tri, càng không phải con giun trong bụng cô, sao có thể đoán được tâm tư thầm kín trong lòng của cô Tô chứ?”

Đương nhiên anh biết cô tới đây vì chuyện gì. Chuyện phát triển hoàn toàn đúng theo ý anh, từ lúc cô tức giận khi nhìn thấy hợp đồng, cho đến tất cả những thay đổi của cô trong phòng tiếp tân... Anh đều biết không sót một việc. Nhưng thật chết tiệt, tại sao vẻ mặt của cô khi đối mặt với anh lại luôn bình tĩnh, lý trí, hờ hững, xa cách như vậy? Một vở kịch tự tay anh dàn dựng hơn nữa còn đảm nhận vai chính là sai hay đúng? Anh cũng không biết, chỉ có thể diễn theo kịch bản thôi.

Tô Yên Nhiên uất ức trong lòng: Đã nói muốn đi thẳng vào vấn đề, đánh nhanh thắng nhanh, sao tôi phải ở đây vòng vo với anh?... Ăn nhạt thì mới biết thương mèo, bản cô nương còn đói bụng đây! -_-!

Tô Yên Nhiên miễn cưỡng dựa vào ghế salon - duy trì thế ngồi tao nhã thật phí sức nha. Nụ cười nhạt của Tô Yên Nhiên cũng biến mất: “Tiêu Dịch Thành, bản hợp đồng của anh tôi đọc rồi. Rất xin lỗi, bản cô nương không có ý định phối hợp với anh. Anh xem phải làm sao đây. Nếu anh thật sự muốn có được cục cưng trong bụng tôi, thì xin mời anh thảo ra một bản hợp đồng mà tôi có thể chấp nhận được.” Nếu anh ta vẫn muốn duy trì dáng vẻ đạo mạo đó, thì chuyện gỡ mặt nạ để cô làm cũng không hề gì.

Tiêu Dịch Thành ngạc nhiên khều chân mày: “Ồ, thì ra cô Tô là người có tính cách thế này, biết cô lâu như vậy, hôm nay đúng là lần đầu tiên được mở mang tầm mắt.” Ngừng một lát, Tiêu Dịch Thành đè huyệt thái dương, tiếp tục nói bằng giọng lạnh nhạt: “Sao cô lại cho là tôi muốn có nó? Tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.”

Tô Yên Nhiên kềm chế kích động muốn nhảy dựng lên chỉ vào mũi người đàn ông này mà mắng, cười lạnh nói: “Hay cho câu bất đắc dĩ! Anh cho rằng tôi tự nguyện à? Tiêu Dịch Thành, nếu không phải ban đầu anh bày kế, tôi sẽ mang thai sao? Tôi vốn không có ý định sẽ mang thai con của anh!” Vừa nói tới, cô liền thấy uất ức... Đứa bé vốn không nằm trong phạm vi dự liệu của cô!

Mạch suy nghĩ không cẩn thận thổi kí ức của những đêm kích tình mãnh liệt bay tung tóe... Tô Yên Nhiên áy náy, lúc đó cô vẫn đang giùng giằng, tự nói với mình, nên lập tức rời khỏi, nếu không sẽ không kịp nữa... Nhưng lại đợi mãi đến lúc phát hiện mình mang thai... Sau đó lần lượt Tiêu Dịch Thành cảm thấy chuẩn bị hôn lễ là chuyện đương nhiên... Ngay cả cầu hôn cũng không có, hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối...

Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Dịch Thành, kéo suy nghĩ đang bay bổng trên chín tầng mây của Tô Yên Nhiên về thực tại: “Cô Tô Yên Nhiên. Xin cô đừng tỏ vẻ mình rất oan ức được không, cho dù cha tôi từng nợ cô cái gì, cũng không hề liên quan đến tối, cô cứ khăng khăng muốn tính món nợ này lên đầu tôi, cũng được đi,“ đột nhiên Tiêu Dịch Thành đứng dậy, đi tới trước mặt Tô Yên Nhiên, từ từ đến gần. Tiếp tục nói: “Nhưng tôi không hề biết, nên... Lúc tình nhân đang... Thỉnh thoảng không làm biện pháp an toàn... Là chuyện rất bình thường...”

Tiêu Dịch Thành không hề đụng chạm đến Tô Yên Nhiên, lại khiến cô có cảm giác bị áp bức. Theo phản xạ cô định tránh về phía sau, có cảm giác mình bị đuối lý... Kiêu ngạo lập tức biến mất, chỉ có thể lắp bắp: “Anh, anh đừng đến gần như vậy...” Người đàn ông này, khi khí thế trỗi dậy, khiến người ta hoàn toàn không thể phản bác, dù bạn đúng cũng có thể bị anh ta nói thành sai... Hôm nay xem như Tô Yên Nhiên lĩnh giáo triệt để câu nói này.

Người đàn ông nào đó lại ép đến: “Nhìn từ lập trường của tôi, tôi thấy chính mẹ cô lừa gạt cha tôi, nhà họ Tiêu vốn không biết bà còn một cô con gái. Còn cô gạt tôi, tôi vốn không biết cô có một người mẹ cũng được xem là mẹ tôi... Món nợ này, là ai thiếu ai nhiều hơn đây? Nào, chúng ta cùng nhau tính lại kỹ càng thử xem...”

Tô Yên Nhiên không còn lui được nữa: ~~~~(_)~~~~ tôi sai rồi, lão Đại! Tôi không nên tới tìm anh tính sổ... Đúng rồi, chi phiếu của tôi đâu? Sao tôi không nhớ gì cả? T-T

Nhìn cô gái lui thành một con đà điểu trong góc, Tiêu Dịch Thành cười khẽ, phun ra một câu khiến Tô Yên Nhiên chỉ muốn đập đầu chết cho xong: “Chỉ là, từ lúc bắt đầu cô đã biết rõ lập trường kẻ thù của chúng ta, trên danh nghĩa thậm chí có thể nói là - anh, em! Cô biết không... Thật ra chúng ta xem như là loạn luân? Ừm, bây giờ còn gây họa tạo ra đời sau...”

“Ầm”, mặt Tô Yên Nhiên lập tức đỏ lên... Hình như... đúng là như vậy không sai... Tô Yên Nhiên hoàn toàn không ngẩng đầu lên nổi: “...” T-T

Giây kế tiếp, giọng của Tiêu Dịch Thành đột nhiên hạ thấp, chứa một chút phiền muộn và bất đắc dĩ: “Tôi biết cô đang nghĩ gì. Cô cảm thấy bất mãn với bản hợp đồng đó, cảm thấy con trong bụng cô, sinh hay không sinh do cô quyết định đúng không? Nhưng cô có nghĩ tới, chuyện này đối với đứa bé rất không công bằng? Dù cô là mẹ, dù đứa bé không được cô chào đón, dù cô không yêu tôi... Cô cũng không có tư cách tước đi quyền được sống của nó...”

Tô Yên Nhiên thấy cuối cùng cũng có thể xen vào nói, khẽ giơ tay: “Vậy tại sao sinh con gái lại ít tiền hơn sinh con trai...”

Tô Dịch Thành nở một nụ cười nham hiểm khi gian kế đã thành công. Dĩ nhiên, Tô Yên Nhiên ngồi chồm hổm rúc đầu trong góc không nhìn thấy. Tiêu Dịch Thành đưa tay nắm lấy cô nhóc vừa ngang ngược lại yếu đuối kia: “Là bởi vì con trai mạnh mẽ hơn. Nếu là con gái, không có mẹ ruột bên cạnh thương nó yêu nó, người làm ba như tôi phải yêu nó gấp đôi, tránh cho sau này tâm lý nó không được bình thường lại đi tìm mẹ ruột trả thù... Dĩ nhiên tôi phải khấu trừ một ít cực khổ rồi...”

Trong lòng Tô Yên Nhiên nhất thời ngũ vị tạp trần, vô cùng uất ức: Cái đầu anh mới tâm lý không được bình thường!” Sau đó há miệng cắn cánh tay Tiêu Dịch Thành đang để gần cô...

Tiêu Dịch Thành đen mặt: “...” -_-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương