Chúng Ta Ly Hôn Rồi Anh À....!
-
Chương 12: Muốn ở bên anh mãi mãi
Trở về nhà thì cũng đã quá giữa trưa, trong nhà vắng vẻ có lẽ anh đang ở công ty, tôi cũng không có tâm trạng ăn uống gì nên liền đi ra vườn, khu vườn được tôi tỉ mỉ chăm sóc 2 năm nay.
Trong vườn hoa hồng đã nở, một sắc đỏ rất đẹp đẽ gần như chói chan khoe sắc hơn cả ánh mặt trời gay gắt, giàn nho tôi trồng giờ đây đã có quả leo trên bờ tường lá xanh vươn dài đầy sức sống mãnh liệt. Ở đây còn có một chiếc xích đu đã lâu ngày chưa ngồi, tôi đi đến gần khẽ ngồi xuống đong đưa trên xích đu từng làn gió nhẹ thổi qua làm bay làn tóc tôi theo gió, không khí rất trong lành mặc dù trời đã trưa, tôi muốn hòa mình với thiên nhiên tươi đẹp này lâu hơn một chút, tôi quên mất đi bản thân là ai chỉ biết rằng tâm trí rất thoải mái không lo nghĩ bất kì chuyện gì chỉ lặng lẽ hưởng thụ khoảng không gian riêng của mình, chợt một bàn tay đặt lên vai tôi, xích đu ngừng lại, mùi hương này rất quen thuộc là Sở Thần.
"anh về rồi" tôi xoay người mỉm cười với anh.
"em sáng nay đi đâu sao lại không gọi anh?" anh bước đến ghế xích đu ngồi xuống bên cạnh tôi.
"em đi viếng mộ ba, hôm nay là thanh minh" Tôi tựa đầu vào vai anh.
"anh rất lo lắng"
"ừm, sau này có chuyện gì em liền nói với anh." tôi mãn nguyện cười, anh quan tâm tôi.
"sao tay em bị thương thế?" lúc anh nắm lấy tay tôi nhìn thấy vết cắt do mảnh thủy tinh cứa lúc tôi nhặt mảnh vỡ lưu lại, dù đã không còn chảy máu nhưng vẫn còn dấu vết và khá đau rát.
"em không cẩn thận bị nhánh cây trong vườn cọ xát" tôi không dám nói với anh chuyện tôi đến thăm mẹ anh vì sợ anh sẽ mắng tôi.
"lần sau cẩn thận một chút" anh ôn nhu dặn dò tôi.
"ừm"
Không gian rơi vào tỉnh lặng giữa tôi và anh.
Hai chúng tôi ngồi trên xích đu vui vẻ ngắm trời xanh.
"chúng ta sẽ mãi yêu thương như thế này được không?" anh nói.
Tôi không nói mà chỉ ngã vào lòng anh lặng thinh ngắm nhìn bầu trời có những đám mây trắng và những đôi chim đang bay dưới ánh nắng rực rỡ.Tôi và anh dựa vào nhau nở cười hạnh phúc. Tôi có thể sẵn sàng trọn đời trọn kiếp chăm sóc trái tim anh, cuộc sống của anh dẫu sau này có nhiều khó khăn tôi vẫn muốn mãi là chỗ dựa của anh nhưng số mệnh không cho phép thì phải? Anh ấy chính là bảo bối tôi yêu thương nhất trần đời này, tôi muốn cùng anh như mấy tháng nay cùng nhau nói chuyện đến quá nửa đêm không ngủ, muốn được ở bên anh làm nũng với anh...Tôi muốn tình yêu này của tôi và anh sẽ được chôn dấu sâu dưới đường hầm thời gian, trân trọng từng giây phút bên nhau như thế này, không nhắc đến chuyện sống chết chỉ mong ước cả hai bên nhau là đủ không ước mộng gì thêm, lẳng lặng cùng nhau ngắm mây trắng sao đêm mỗi ngày, kể cho nhau nghe từng câu chuyện cuộc sống...Tôi cũng có thể thả lỏng hơn trong 2 tháng này, tôi muốn trong quyển nhật ký 2 tháng tương đương 60 ngày này của tôi hoàn toàn là màu hồng là hạnh phúc của hai chúng tôi chứ không chứa đựng một trời đau thương khi tôi buông tay ra đi thật ra đi về nơi ba tôi đang ở, nơi đó chắc lạnh lẽo lắm sẽ không có bàn tay ấm áp anh ôm tôi vào lòng khi gió lạnh thổi về, sẽ không còn nụ cười hay nụ hôn ngọt ngào chúng tôi dành cho nhau mỗi sáng, sẽ chôn vùi lại nơi nấm mộ mang tên tình yêu, rồi thanh minh năm tới và nhiều năm nữa tôi sẽ một mình dưới đáy mộ phần không có anh, không ai cả, không biết có ai cần tôi không nữa chỉ biết giây phút này tôi rất hạnh phúc...
Ngày 12 tháng 5,trời âm u
Hôm nay bầu trời không được trong xanh lắm, từng đám mây đen kéo về từ phía Nam, không khí có phần ẩm ướt rất khó chịu, tôi vẫn như lúc ở bệnh viện rất mệt mỏi, đầu óc đã tỉnh táo hơn nên sẽ không hay rúc vào phòng ngủ uống thuốc rồi nằm trên giường chờ đợi giấc ngủ mê mang kéo đến nữa, tôi thích ánh sáng nên rèm cửa lúc nào cũng kéo sang một bên để cho ánh sáng soi sáng căn phòng thiếu sức sống này nhưng hôm nay trời không được tươi sáng, không có một giọt nắng, nằm trên giường tôi rất buồn phiền, đầu giường có rất nhiều thuốc đều là thuốc của tôi do các bác sĩ ở bệnh viện đưa sau khi xuất viện, rất nhiều thuốc, trong hộc tủ để đèn ngủ cũng có, mọi loại thuốc đều được tôi sắp xếp rất gọn gàng và tôi hài lòng với chúng, tôi thích sự trật tự. Tôi tìm sách gì đó đọc cho đỡ buồn chán, dù trời bắt đầu mưa nhưng tôi vẫn để cửa sổ cho gió tạc vào, khung cảnh bên ngoài rất đẹp
Bác sĩ không nói cho anh biết tôi còn 2 tháng nữa sẽ từ giã cuộc sống này, xem như đây là họ không muốn anh đau lòng đi.
Tôi được thăm khám hằng ngày hôm nay cũng vậy, bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe tôi thế nào, sau khi kiểm tra xong bác sĩ kéo Sở Thần ra ngoài nói gì đó nhưng sau khi trở vào tôi thấy anh rất khó chịu,tức giận hiện hữu rõ trên gương mặt, có lẽ lúc nãy anh đã quát lên vị bác sĩ đó rất khó nghe.
"Thần có chuyện gì thế?" tôi gượng người ngồi dậy.
Anh tiến đến ngồi xuống giường ôm lấy tôi vào lòng.
"ông ta nói lung tung!" giọng điệu anh có vẻ không được tốt lắm.
"bác sĩ Hà nói với anh cái gì mà khiến anh tức giận?"
"ông ta nói...nói rằng..." Anh khép mắt lại,vùi đầu vào cổ tôi.
"ông ta nói em là đang hồi quang phản chiếu*, tuỳ thời sẽ đi, muốn anh đừng đi đâu cả, phải gác hết công việc lại ở bên em. Nên thuê vài người giúp việc để khi muốn mua gì thì nhờ họ mua không nên rời khỏi em"
Tôi cười haha, cả người đều run lên.
"A, hóa ra đây gọi là hồi quang phản chiếu, cũng là một chuyện tốt, nhưng mà dường như em không có cảm giác gì lạ lắm chỉ thấy cơ thể tốt lên hơn bình thường thôi!"
Sở Thần không nói gì nữa chỉ ôm tôi, còn có thể nói gì nữa chứ?
Ngày 2 tháng 6, trời xanh trong rất đẹp
Anh thật sự đã làm như bác sĩ Hà nói anh luôn ngồi ở bên cạnh tôi, chưa từng rời đi nửa bước chỉ cần tôi mở mắt tỉnh lại sẽ nhìn thấy gương mặt tuyệt đẹp của anh, anh sẽ hôn tôi vô cùng ngọt ngào nhưng cũng dáy lên vài phần chua sót nơi đáy mắt.
Loại thời điểm này, tôi chỉ cảm thấy thật im lặng, thật thoải mái, không có thống khổ, thì ra, đây là hồi quang phản chiếu mà người ta nói.
Tôi chính thức rời đi vào ngày 20 tháng 6, một mùa hạ buồn, mưa phùn lất phất.
Ngày hôm ấy, tôi nằm trên giường, anh vẫn ở bên cạnh tôi, do hôm nay là chủ nhật nên giúp việc đều xin nghỉ việc trở về gia đình, trong nhà chỉ còn tôi và anh. Hà Hoa sinh rồi đang nằm viện nên không thể đến thăm tôi thường xuyên còn Lâm Tuệ thì do thai đã lớn nên phải ở nhà tịnh dưỡng nhưng hôm nay lại vác bụng bầu đến từ sớm làm ồn tôi nói đủ thứ chuyện cười rất vui vẻ nhưng vẫn không giấu được nét u buồn.
"Mở cửa sổ ra giúp em đi em thích ánh sáng" tôi ngừng nói chuyện với Lâm Tuệ cười cười, nói với anh đang ngồi ngay bên cạnh chăm chú nhìn trời.
"Kính Văn!Kính Văn mở cửa sổ giúp tôi!" Sở Thần hét lớn gọi Kính Văn đang ngồi bên kia suýt chút nữa làm rơi điện thoại vẻ mặt không vui lại chỉ có thể nhẫn nhịn không phát hoả, anh ta thô lỗ đẩy cửa sổ ra, sau đó hung hăn trừng mắt nhìn anh một cái, lại ngúng nguẩy xoay người tiếp tục xem điện thoại của mình.
"chồng cậu thật hung dữ nha!" tôi mỉm cười với Lâm Tuệ nói.
"tại Sở Thần nhà cậu thôi!" Lâm Tuệ cũng không vừa nói lại.
"Lâm Tuệ trễ giờ khám thai ở bệnh viện rồi, mau trở về thôi" Kính Văn nhìn đồng hồ hốt hoảng nói.
"a? sao nhanh vậy! Tiểu Hi tớ đi khám thai lát nữa lại đến" Lâm Tuệ và Kính Văn đi rồi anh lại ở bên tôi, nắm lấy tay tôi, thật ấm áp.
"Sở Thần em muốn đọc cho anh nghe, thấy rất hay"
Lúc tôi nói những lời này quả thật mệt chết đi, tôi không biết mình đã nói xong chưa dù cho đoạn này rất ngắn không dài, dù sao tôi cũng đã quá mệt mỏi, chỉ nhìn anh, cho đến khi cái gì cũng không thể nhìn thấy, tôi rơi vào bóng đêm vô tận.
Vào lúc đó, tôi vẫn còn suy nghĩ, lời nói của mình không biết rốt cục đã xong hay chưa nữa.
Nhưng mà, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được......
“Năm tháng có trôi qua
Dẫu cho biển cạn đá mòn,
trời đất có sụp xuống...
Thì tình yêu này vẫn...
Không hề thay đổi.
Em chỉ muốn bên anh mãi mãi...
Cùng nhau già đi......
Nhưng rồi chỉ có anh là thanh xuân còn mãi...Mình em già đi.”
Cám ơn cuộc đời này, cho tôi gặp được anh, được anh yêu trong những ngày tháng cuối cùng, như vậy cuộc đời tôi sẽ không vô vị,cùng anh trải qua đêm giáng sinh hạnh phúc, một mùa xuân ấm áp đến như vậy.
-------HOÀN------
Trong vườn hoa hồng đã nở, một sắc đỏ rất đẹp đẽ gần như chói chan khoe sắc hơn cả ánh mặt trời gay gắt, giàn nho tôi trồng giờ đây đã có quả leo trên bờ tường lá xanh vươn dài đầy sức sống mãnh liệt. Ở đây còn có một chiếc xích đu đã lâu ngày chưa ngồi, tôi đi đến gần khẽ ngồi xuống đong đưa trên xích đu từng làn gió nhẹ thổi qua làm bay làn tóc tôi theo gió, không khí rất trong lành mặc dù trời đã trưa, tôi muốn hòa mình với thiên nhiên tươi đẹp này lâu hơn một chút, tôi quên mất đi bản thân là ai chỉ biết rằng tâm trí rất thoải mái không lo nghĩ bất kì chuyện gì chỉ lặng lẽ hưởng thụ khoảng không gian riêng của mình, chợt một bàn tay đặt lên vai tôi, xích đu ngừng lại, mùi hương này rất quen thuộc là Sở Thần.
"anh về rồi" tôi xoay người mỉm cười với anh.
"em sáng nay đi đâu sao lại không gọi anh?" anh bước đến ghế xích đu ngồi xuống bên cạnh tôi.
"em đi viếng mộ ba, hôm nay là thanh minh" Tôi tựa đầu vào vai anh.
"anh rất lo lắng"
"ừm, sau này có chuyện gì em liền nói với anh." tôi mãn nguyện cười, anh quan tâm tôi.
"sao tay em bị thương thế?" lúc anh nắm lấy tay tôi nhìn thấy vết cắt do mảnh thủy tinh cứa lúc tôi nhặt mảnh vỡ lưu lại, dù đã không còn chảy máu nhưng vẫn còn dấu vết và khá đau rát.
"em không cẩn thận bị nhánh cây trong vườn cọ xát" tôi không dám nói với anh chuyện tôi đến thăm mẹ anh vì sợ anh sẽ mắng tôi.
"lần sau cẩn thận một chút" anh ôn nhu dặn dò tôi.
"ừm"
Không gian rơi vào tỉnh lặng giữa tôi và anh.
Hai chúng tôi ngồi trên xích đu vui vẻ ngắm trời xanh.
"chúng ta sẽ mãi yêu thương như thế này được không?" anh nói.
Tôi không nói mà chỉ ngã vào lòng anh lặng thinh ngắm nhìn bầu trời có những đám mây trắng và những đôi chim đang bay dưới ánh nắng rực rỡ.Tôi và anh dựa vào nhau nở cười hạnh phúc. Tôi có thể sẵn sàng trọn đời trọn kiếp chăm sóc trái tim anh, cuộc sống của anh dẫu sau này có nhiều khó khăn tôi vẫn muốn mãi là chỗ dựa của anh nhưng số mệnh không cho phép thì phải? Anh ấy chính là bảo bối tôi yêu thương nhất trần đời này, tôi muốn cùng anh như mấy tháng nay cùng nhau nói chuyện đến quá nửa đêm không ngủ, muốn được ở bên anh làm nũng với anh...Tôi muốn tình yêu này của tôi và anh sẽ được chôn dấu sâu dưới đường hầm thời gian, trân trọng từng giây phút bên nhau như thế này, không nhắc đến chuyện sống chết chỉ mong ước cả hai bên nhau là đủ không ước mộng gì thêm, lẳng lặng cùng nhau ngắm mây trắng sao đêm mỗi ngày, kể cho nhau nghe từng câu chuyện cuộc sống...Tôi cũng có thể thả lỏng hơn trong 2 tháng này, tôi muốn trong quyển nhật ký 2 tháng tương đương 60 ngày này của tôi hoàn toàn là màu hồng là hạnh phúc của hai chúng tôi chứ không chứa đựng một trời đau thương khi tôi buông tay ra đi thật ra đi về nơi ba tôi đang ở, nơi đó chắc lạnh lẽo lắm sẽ không có bàn tay ấm áp anh ôm tôi vào lòng khi gió lạnh thổi về, sẽ không còn nụ cười hay nụ hôn ngọt ngào chúng tôi dành cho nhau mỗi sáng, sẽ chôn vùi lại nơi nấm mộ mang tên tình yêu, rồi thanh minh năm tới và nhiều năm nữa tôi sẽ một mình dưới đáy mộ phần không có anh, không ai cả, không biết có ai cần tôi không nữa chỉ biết giây phút này tôi rất hạnh phúc...
Ngày 12 tháng 5,trời âm u
Hôm nay bầu trời không được trong xanh lắm, từng đám mây đen kéo về từ phía Nam, không khí có phần ẩm ướt rất khó chịu, tôi vẫn như lúc ở bệnh viện rất mệt mỏi, đầu óc đã tỉnh táo hơn nên sẽ không hay rúc vào phòng ngủ uống thuốc rồi nằm trên giường chờ đợi giấc ngủ mê mang kéo đến nữa, tôi thích ánh sáng nên rèm cửa lúc nào cũng kéo sang một bên để cho ánh sáng soi sáng căn phòng thiếu sức sống này nhưng hôm nay trời không được tươi sáng, không có một giọt nắng, nằm trên giường tôi rất buồn phiền, đầu giường có rất nhiều thuốc đều là thuốc của tôi do các bác sĩ ở bệnh viện đưa sau khi xuất viện, rất nhiều thuốc, trong hộc tủ để đèn ngủ cũng có, mọi loại thuốc đều được tôi sắp xếp rất gọn gàng và tôi hài lòng với chúng, tôi thích sự trật tự. Tôi tìm sách gì đó đọc cho đỡ buồn chán, dù trời bắt đầu mưa nhưng tôi vẫn để cửa sổ cho gió tạc vào, khung cảnh bên ngoài rất đẹp
Bác sĩ không nói cho anh biết tôi còn 2 tháng nữa sẽ từ giã cuộc sống này, xem như đây là họ không muốn anh đau lòng đi.
Tôi được thăm khám hằng ngày hôm nay cũng vậy, bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe tôi thế nào, sau khi kiểm tra xong bác sĩ kéo Sở Thần ra ngoài nói gì đó nhưng sau khi trở vào tôi thấy anh rất khó chịu,tức giận hiện hữu rõ trên gương mặt, có lẽ lúc nãy anh đã quát lên vị bác sĩ đó rất khó nghe.
"Thần có chuyện gì thế?" tôi gượng người ngồi dậy.
Anh tiến đến ngồi xuống giường ôm lấy tôi vào lòng.
"ông ta nói lung tung!" giọng điệu anh có vẻ không được tốt lắm.
"bác sĩ Hà nói với anh cái gì mà khiến anh tức giận?"
"ông ta nói...nói rằng..." Anh khép mắt lại,vùi đầu vào cổ tôi.
"ông ta nói em là đang hồi quang phản chiếu*, tuỳ thời sẽ đi, muốn anh đừng đi đâu cả, phải gác hết công việc lại ở bên em. Nên thuê vài người giúp việc để khi muốn mua gì thì nhờ họ mua không nên rời khỏi em"
Tôi cười haha, cả người đều run lên.
"A, hóa ra đây gọi là hồi quang phản chiếu, cũng là một chuyện tốt, nhưng mà dường như em không có cảm giác gì lạ lắm chỉ thấy cơ thể tốt lên hơn bình thường thôi!"
Sở Thần không nói gì nữa chỉ ôm tôi, còn có thể nói gì nữa chứ?
Ngày 2 tháng 6, trời xanh trong rất đẹp
Anh thật sự đã làm như bác sĩ Hà nói anh luôn ngồi ở bên cạnh tôi, chưa từng rời đi nửa bước chỉ cần tôi mở mắt tỉnh lại sẽ nhìn thấy gương mặt tuyệt đẹp của anh, anh sẽ hôn tôi vô cùng ngọt ngào nhưng cũng dáy lên vài phần chua sót nơi đáy mắt.
Loại thời điểm này, tôi chỉ cảm thấy thật im lặng, thật thoải mái, không có thống khổ, thì ra, đây là hồi quang phản chiếu mà người ta nói.
Tôi chính thức rời đi vào ngày 20 tháng 6, một mùa hạ buồn, mưa phùn lất phất.
Ngày hôm ấy, tôi nằm trên giường, anh vẫn ở bên cạnh tôi, do hôm nay là chủ nhật nên giúp việc đều xin nghỉ việc trở về gia đình, trong nhà chỉ còn tôi và anh. Hà Hoa sinh rồi đang nằm viện nên không thể đến thăm tôi thường xuyên còn Lâm Tuệ thì do thai đã lớn nên phải ở nhà tịnh dưỡng nhưng hôm nay lại vác bụng bầu đến từ sớm làm ồn tôi nói đủ thứ chuyện cười rất vui vẻ nhưng vẫn không giấu được nét u buồn.
"Mở cửa sổ ra giúp em đi em thích ánh sáng" tôi ngừng nói chuyện với Lâm Tuệ cười cười, nói với anh đang ngồi ngay bên cạnh chăm chú nhìn trời.
"Kính Văn!Kính Văn mở cửa sổ giúp tôi!" Sở Thần hét lớn gọi Kính Văn đang ngồi bên kia suýt chút nữa làm rơi điện thoại vẻ mặt không vui lại chỉ có thể nhẫn nhịn không phát hoả, anh ta thô lỗ đẩy cửa sổ ra, sau đó hung hăn trừng mắt nhìn anh một cái, lại ngúng nguẩy xoay người tiếp tục xem điện thoại của mình.
"chồng cậu thật hung dữ nha!" tôi mỉm cười với Lâm Tuệ nói.
"tại Sở Thần nhà cậu thôi!" Lâm Tuệ cũng không vừa nói lại.
"Lâm Tuệ trễ giờ khám thai ở bệnh viện rồi, mau trở về thôi" Kính Văn nhìn đồng hồ hốt hoảng nói.
"a? sao nhanh vậy! Tiểu Hi tớ đi khám thai lát nữa lại đến" Lâm Tuệ và Kính Văn đi rồi anh lại ở bên tôi, nắm lấy tay tôi, thật ấm áp.
"Sở Thần em muốn đọc cho anh nghe, thấy rất hay"
Lúc tôi nói những lời này quả thật mệt chết đi, tôi không biết mình đã nói xong chưa dù cho đoạn này rất ngắn không dài, dù sao tôi cũng đã quá mệt mỏi, chỉ nhìn anh, cho đến khi cái gì cũng không thể nhìn thấy, tôi rơi vào bóng đêm vô tận.
Vào lúc đó, tôi vẫn còn suy nghĩ, lời nói của mình không biết rốt cục đã xong hay chưa nữa.
Nhưng mà, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được......
“Năm tháng có trôi qua
Dẫu cho biển cạn đá mòn,
trời đất có sụp xuống...
Thì tình yêu này vẫn...
Không hề thay đổi.
Em chỉ muốn bên anh mãi mãi...
Cùng nhau già đi......
Nhưng rồi chỉ có anh là thanh xuân còn mãi...Mình em già đi.”
Cám ơn cuộc đời này, cho tôi gặp được anh, được anh yêu trong những ngày tháng cuối cùng, như vậy cuộc đời tôi sẽ không vô vị,cùng anh trải qua đêm giáng sinh hạnh phúc, một mùa xuân ấm áp đến như vậy.
-------HOÀN------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook