Hoàng Thượng tối nay cầm đèn Lan Tâm đường.

Tin tức này làm cho mọi người trong hậu cung kinh ngạc một phen.

"Cút, đều cút ra ngoài cho ta!" Trong thiên điện Trường Xuân cung, Mai quý nhân giận dữ, đem tất cả cung nhân đuổi ra đại điện, chỉ nghe bên trong một loạt tiếng động lách cách cùng tiếng đồ sứ bị đập bể.

"Chủ tử, nô tỳ nghe trong điện Mai quý nhân động tĩnh rất lớn a." Vi Phong đút cho Kỳ quý tần uống xong một ngụm thuốc cuối cùng, nhìn ngoài phòng.

"Thực thiếu kiên nhẫn." Kỳ quý tần ôm lấy đầu, cười đến thập phần quỷ dị: "Đúng lúc bản cung cần dùng, Vi Phong, ngươi đi kêu nàng lại đây, nói bổn cung thỉnh nàng qua điện một chút."

"Vâng, nương nương." Vi Phong đi ra ngoài một lát, động tĩnh đình chỉ lại, chỉ chốc lát sau, Mai Ánh Tuyết đã tới chủ điện.

"Tần thiếp thỉnh an quý tần nương nương."

"Muội muội mau đừng đa lễ, Vi Phong, dọn chỗ pha trà, đem kim tuấn mi Hoàng Thượng ban cho lấy ra." Kỳ quý tần cười tủm tỉm kéo tay Mai Ánh Tuyết: "Ban đêm dài, bồi tỷ tỷ nói chuyện một lát, được chứ?"

Trong Dực Khôn cung Thục phi cũng hết sức kích động, nàng cố gắng bình phục tâm tình của mình nhưng lại thập phần nôn nóng như trước.

"Nương nương, đây là bánh lòng đỏ trứng ngài phân phó phòng bếp nhỏ làm..." Hoa Hảo có chút chần chờ tiến lên: "Nương nương, ngài cũng đừng tức giận, tuy rằng lúc này tính sai, nhưng ân tình nâng đỡ của nương nương Chu bảo lâm sẽ không quên a, hơn nữa nương nương rốt cuộc là tỷ tỷ ruột của Chu bảo lâm, khuyên nàng lần nữa quy thuận cũng dễ."

"Không cần, bổn cung còn không đến mức cần một bảo lâm nho nhỏ đến cố sủng." Nàng ta rốt cục chậm rãi tỉnh táo lại: "Cho dù Chu bảo lâm không làm người của bổn cung thì thế nào, nàng cũng còn không xứng trở thành đối thủ của bổn cung."

"Nương nương nói đúng." Hoa Hảo cũng nhẹ nhàng thở ra: "Chu bảo lâm bất quá là cái thất phẩm nho nhỏ, cho dù là thất sủng cũng chỉ cần một câu của nương nương."

Nhưng mà đối với sự kiện này, phản ứng nhảy nhót nhất tự nhiên là mọi người ở Lan Tâm đường.

"Chủ tử, nô tỳ thực thay ngài cao hứng, Hoàng Thượng đêm nay cầm đèn Lan Tâm đường chúng ta chứng tỏ Hoàng Thượng không có quên chủ tử, chủ tử phải nắm chắc cơ hội tranh được sủng ái của hoàng thượng a." Lục La vui vẻ thay nàng trang điểm.

"Cũng không phải chỉ Vâng, ngoài miệng như An công công là được đâu." Bách Hợp ngược lại có chút băn khoăn: "Chủ tử, nô tỳ lo lắng vết thương trên đùi ngài, muốn hay không thỉnh thái y đến xem."

Chu Anh lắc đầu, trong lòng phức tạp, nàng không thể nghĩ ra được rốt cuộc là lúc nào trêu chọc Gia Nguyên đế, cả ngày chỉ có ở trong Thọ Khang cung gặp qua, nàng từ đầu tới cuối đều cúi đầu không hé răng, có thể đem nàng từ trong đống người lôi ra thật đúng là không dễ dàng.

Bất quá nếu là chó ngáp phải ruồi, nàng sẽ không đạo lý buông tha cơ hội lần này a: "Hầu hạ ta tắm rửa thay quần áo đi."

"Chủ tử, lúc nãy phủ nội vụ tặng nhiều cánh hoa hồng mới, dùng một ít không?" Chỉ có mấy tháng, Lục La đã có kiến thức về phủ nội vụ có tác phong gió theo chiều nào thì nghiêng theo chiều ấy: "Phó tổng quản còn tự mình tặng không ít nước hoa hồng cùng nước quả lại đây, thái độ tất cung tất kính, nô tỳ nhìn thấy liền ghê tởm."

"Được rồi, đừng có chút chuyện lông gà vỏ tỏi này mất quy củ, giáo huấn hôm nay còn chưa đủ sao?" Vẻ mặt Chu Anh yên tĩnh: "Không có chỗ sai thì người ta không có chỗ bắt được, nếu như ngày khác lời nói này của em lại rơi vào trong tai người có tâm, lại không biết phát sinh ra chuyện gì nữa đây. Hôm nay liền đổi dùng cánh hoa mộc lan buổi sáng mới ngắt tắm đi, ngửi rất thanh tâm, chuẩn bị chút điểm tâm ngọt mà không ngấy là được rồi."

"Nô tỳ mất quy củ, thỉnh tiểu chủ trách phạt." Lục La quỳ gối, nghĩ đến giữa trưa bị người tìm cái tội danh liền phạt ác như vậy, liền biết lời nói của mình gây họa.

Lan Tương từ lúc trở về cho tới bây giờ vẫn đều tự trách vô cùng, giờ phút này lại cúi đầu, vẻ mặt vui mừng.

"Đứng dậy đi chuẩn bị đi, Lan Tương khéo tay, sau khi tắm rửa thay ta sơ cái búi tóc phi tiên* đi." Chu Anh không phải có lòng nhiệt tình bồ tát sống gì, lần này thay nàng giải vây cũng là ở thế phải làm, cũng coi như thuận đường lung lạc tâm Lan Tương đi: "Em cũng đừng tự trách, chủ tử bảo hộ cung nhân của mình là theo lý thường phải làm, còn em về sau hầu hạ trung tâm cho ta là được. Hôm nay thái độ Thục phi cũng rất rõ ràng, ta hỏi em, nếu là một bộc không thị hai chủ*, em nguyện đi theo ai?"

Búi tóc phi tiên

*một bộc không thị hai chủ: một nô tài không theo hai chủ

"Đại ân đại đức của chủ tử, nô tỳ suốt đời khó quên, tự nhiên cả đời đi theo chủ tử, thề sống chết nguyện trung thành." Trên mặt Lan Tương kiên định mà thành khẩn, cũng làm cho Chu Anh tin bảy tám phần.

"Ngày khác nếu là bị Thục phi làm cho cùng đường, ta cũng không năng lực kia chống lại, mặc dù như vậy, em cũng nguyện đi theo ta sao?"

"Vâng, vô luận là khi nào, nô tỳ đô sẽ một lòng hướng về chủ tử, nếu có chút vi phạm, nô tì cùng với gia đệ đều chết không được tử tế." Lan Tương trịnh trọng thề.

"Được rồi, phần trung tâm này hãy để trong lòng của em. Hầu hạ tắm rửa đi." Chu Anh gần đây chân không bước ra khỏi cửa, hôm nay thỉnh an còn bị phạt quỳ, trên người sớm đã có chút mỏi mệt, trong lòng một vạn lần muốn đi ngủ, nhưng cũng chỉ có thể sốc lại tinh thần ứng phó đại boss sắp đến.

Giờ hợi canh ba Gia Nguyên đế mới xử lý xong chính sự, thời điểm đến Lan Tâm đường dẫn theo chút mỏi mệt, vào cửa liền nhìn thấy người đứng gần cửa sổ, ánh trăng luồn qua mây chiếu xuống dung mạo sáng trong uyển lệ một phần vạn không kịp kia, cùng với hoa mộc lan sum sê trắng noãn trong viện thành một màu, làm mê hoặc mắt người.

Tựa hồ chú ý tới động tĩnh ở cửa, trên mặt Chu Anh hiện lên một tia vui sướng cùng kinh hoàng, dẫn theo váy áo màu vàng nhạt đi ra, tư thái nhẹ nhàng nhảy nhót, tựa như tinh linh, giọng nói cũng thanh thúy động lòng người: "Tần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."

"Ái phi đứng lên." Gia Nguyên đế đi qua đem người nâng dậy, thấy mắt nàng nhiễm lên ý cười, giả vờ nghiêm nghị: "Cách ăn mặc của ái phi thanh nhã kiều uyển như thế, cũng biết phạm vào tội lớn gì sao?"

Đỏ bừng trên mặt Chu Anh nháy mắt lui hết, làm bộ quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Tần thiếp không biết phạm vào tội gì, nhưng cầu Hoàng Thượng tha thứ!"

"Ái phi phạm phải tội mị hoặc quân chủ lớn như vậy, trẫm tất nhiên sẽ trừng phạt thật mạnh, sao có thể tha thứ!" Gia Nguyên đế đem giai nhân ôm vào lòng, cả giận nói.

Chu Anh vừa khinh thường hắn, đều đến thế kỷ 21 rồi, thế giới tiên tiến mà còn dùng kỹ thuật tán tỉnh này, vừa mang vẻ xấu hổ, cười thấy lúm đồng tiền: "Hoàng Thượng quyết định trừng phạt tần thiếp như thế nào?"

"Đêm còn dài, trẫm có thể chậm rãi trừng phạt." Hắn cũng không nhìn nô tài bên cạnh, trực tiếp đem người ôm ngang, hướng tới nội thất mà đi: "Trên người ái phi thật thơm, thơm giống như kiều hoa."

"..." Thật sự có thể tiêu hóa được chứ?

Chu Anh bất động thanh sắc đánh giá Gia Nguyên đế, giữa lông mày ẩn dấu mỏi mệt cùng ưu tư, làm việc đến bây giờ chứng tỏ có chuyện gì đó làm cho hắn cảm thấy khó giải quyết, nếu như mình có thể làm cho hắn tạm thời thả lỏng, vậy cũng có thể tranh thủ lấy lòng hắn một ít.

"Nói đến kiều hoa, Hoàng Thượng, tần thiếp hôm nay đã sai các nàng làm bánh hoa mộc lan, hương vị cũng không tệ lắm, phối hợp một bình trà hoa mộc lan, đầu hạ dùng là thích hợp nhất, Hoàng Thượng nên thử xem?"

Gia Nguyên đế gặp bộ dáng cô gái nhỏ trước mặt sợ hãi rồi lại chờ mong, không đành lòng phật ý của nàng: "Ái phi một phen tâm ý, trẫm lại như thế nào cô phụ, liền bưng lên nếm thử chút đi."

Lúc này Chu Anh mới tươi cười rạng rỡ: "Đa tạ Hoàng Thượng cho mặt mũi."

Gia Nguyên đế bất quá là thịnh tình không thể chối từ ăn vài miếng, lại ngoài ý muốn phát hiện trong bánh ngọt dẫn theo một mùi hoa mộc lan thơm ngát, nhợt nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, nhưng thật dễ ngửi.

Hắn uống trà lài, cùng điểm tâm thành thói quen, tự nhiên cũng có hiểu biết về trà đạo: "Để cho trẫm đoán xem, trà này có cánh hoa mộc lan, trà Long Tĩnh ở ngoài, còn bỏ thêm chút lá sen?"

"Hoàng Thượng anh minh, cái mũi ngài cũng thật linh." Chu Anh nhìn thấy mũi ưng của hắn khí phách mười phần, trong lòng thán cái mũi Trung Quốc thật tốt.

"Ái phi thật có khiếu, trà này uống vào tươi mát, mùi hương lại lâu dài, đích xác thích hợp dùng để uống đầu hạ." Gia Nguyên đế thấy nàng ở bên cạnh trong suốt cười với mình, nhu thuận mà mềm mại, như là động vật nhỏ hài lòng, cùng triều thần thị sủng mà kiêu gây sóng gió thật sự là hai chuyện khác nhau. Nghĩ như vậy, người trước mắt càng xem càng thuận mắt, càng xem càng ngứa tâm.

"Đêm đã khuya, ái phi bồi trẫm đi ngủ đi." Gia Nguyên đế ôm nàng: “Thôi Vĩnh Minh, mang theo bọn họ lần lượt đi ra ngoài, đừng quấy rầy giấc ngủ của trẫm."

Trên má Chu Anh thêm hồng, trong lòng một trận cười lạnh, mỗi người đàn ông nói lời ngon tiếng ngọt mục đích cuối cùng cũng không ngoài như thế.

"Trẫm nhớ rõ hôm nay ái phi đi Thọ Khang cung thỉnh an Thái hậu lão nhân gia nàng, trên đầu cài trâm mộc lan rất thanh lệ, sao giờ phút này lại đổi thành châu sai chim yến bạc này?" Gia Nguyên đế một bên dỡ châu sai nàng xuống một bên hỏi.

Chu Anh đương nhiên sẽ không ngốc nghĩ rằng Hoàng Đế đây là quan tâm nàng, tốc độ truyền bá lời đồn đãi chuyện nhảm vô luận ở thời đại nào cũng đều giống nhau, hắn tất nhiên đã biết được chuyện nàng bị đoạt trâm, thử như vậy, bất quá là muốn nhìn một chút phần nhu thuận này của nàng là thật hay là đóng kịch thôi.

"Hoàng Thượng thực thích trâm mộc lan kia sao, đều do tần thiếp, bữa tối không cẩn thận làm cây trâm bị mẻ, đầu trâm hoa mộc lan cũng thiếu một mảnh, không còn thanh lệ. Tần thiếp cũng rất đau lòng." Chu Anh nằm ở trong lòng ngực của hắn, ngữ khí có chút buồn bả.

"Ái phi thích, liền sai phủ nội vụ chiếu hình thức đánh lại một cái cũng được." Gia Nguyên đế ngoài miệng an ủi, trên tay cũng nhanh chóng rút đi quần áo của nàng.

Chu Anh theo bản năng đem cả người che dấu ở dưới đệm chăn, hắn cũng không chọc thủng, nếu người phụ nữ này giả vờ đáng thương để lấy đồng tình, nhân cơ hội ở trước mặt hắn tố Mai Ánh Tuyết một quyển, tất nhiên sẽ hủy diệt hết hưng trí giờ phút này của hắn, sẽ lại thất sủng. May mà nàng có phần không cùng người tranh, nhu thuận nhỏ nhẹ, ít nhất hiện nay, phù hợp tâm ý của hắn.

Chu Anh đối với vị hoàng đế này mặc dù không hiểu biết, nhưng dựa vào thần thái trên mặt hắn cũng có thể phỏng đoán một hai phần, giờ phút này giống như cô gái bé nhỏ ở dưới người hắn hầu hạ, quyền lợi sung sướng này là nàng có thể cấp cho địa vị đế vương, cũng thuận tiện sung sướng chính mình.

Nàng không phải không thừa nhận, Gia Nguyên đế là đại soái ca, ngũ quan của hắn tuấn tú lạnh lùng, hình dáng đường cong rõ ràng, cánh tay vượn, thắt lưng tam giác, kỹ thật trên giường rất tốt, ở giới giải trí đời trước của nàng, cũng đạt được cấp thiên vương.

Một khi đã như vậy, chuyện lãng phí tài nguyên tốt như vậy nàng làm không được.

Truyện được đăng trong nhà Lengkeng_Sophie

Hôm sau Gia Nguyên đế rời đi, tinh thần hết sức là sảng khoái, bởi vì lần đầu cố kỵ thân thể, hắn vẫn chưa tận hứng, mà đêm qua đòi lại tất cả, thật sự là vui sướng cực điểm.

Trước khi đi lại nhìn người phụ nữ vùi ở trong chăn một cái, tựa hồ đêm qua bị gây sức ép có chút mỏi mệt, đáy mắt có màu xanh, làm tâm tình hắn nhất thời rất tốt: "Thôi Vĩnh Minh, sai phủ nội vụ tuyển mấy hình thức trâm mộc lan đánh vài món đi."

"Vâng, Hoàng Thượng." Lúc Thôi Vĩnh Minh đứng dậy lặng lẽ nhìn sang Chu mỹ nhân ngủ không biết trời đất, trong lòng âm thầm buồn bực, vị Chu mỹ nhân này, thật sự có vài phần bổn sự. Thiết kế lấy sủng kết quả dời tảng đá đập chân của mình, mọi người nghĩ từ nay về sau thất sủng, giờ thấy Hoàng Thượng để ở trong mắt, lại tấn vị cũng là chuyện sớm hay muộn.

Gia Nguyên đế đi thật lâu rồi Chu Anh mới chầm chập mở to mắt, cau mày gọi Bách Hợp ngoài cửa: "Chuẩn bị nước ấm cho ta tắm rửa, kêu Lan Tương xoa bóp cho ta."

Tối hôm qua Hoàng Đế cũng không biết sao lại thế này, mạnh mẽ như sói, tra tấn nàng, thắt lưng cùng chân đều đau như bị gãy, vốn bị xanh tím giờ lại thương càng thêm thương.

Hoàng Đế duy ngã độc tôn không hiểu thương hương tiếc ngọc như vậy, cũng không biết phi tần này vì sao phải yêu chết đi sống lại, thời điểm tuyển tú đầu óc bị cánh cửa kẹp vào sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương