Chức Cẩm Đồ
-
Chương 44: Vật quy nguyên chủ
Tam thế tôn nghe đối phương lại đề cập đến chuyện sự vụ của Phi Long trang, hấp háy đôi mắt hỏi, "Nếu ta có thể thay thế Mạc lão nhi thì sao?"
Trương Liêm liền vòng tay trước ngực nói, "Lão trượng nếu có thể làm chủ, xin hãy lập tức chiếu theo điều kiện của tiểu khả mười ngày trước, truyền lệnh cho toàn môn nhân đệ tử của Phi Long trang trục xuất hết bọn hung đồ của Bạch hạc lệnh chủ, treo cờ trắng biểu lộ sự hàng phục chính nghĩa võ lâm để tránh họa diệt môn!"
Tam thế tôn liền cười khùng khục nói, "Ngươi mù hay sao? Hãy mở to mắt ra mà xem bổn thế tôn là nhân vật thế nào chứ?"
Trương Liêm liền hỏi, "Như vậy là lão trượng tự nhận mình là Bạch hạc lệnh sứ chứ gì?"
Tam thế tôn ngửa mặt buông một tràng cuồng tiếu mới trả lời, "Bổn thế tôn không phủ nhận. Bây giờ ngươi có thể nộp mạng mà không ân hận gì rồi chứ?"
Sự việc như vậy là đã rõ. Bây giờ đã có thể xác định tứ hung là Bạch hạc lệnh sứ đến khống chế Phi Long trang.
Nhưng còn một vấn đề là Phi Long trang chủ Mạc Trấn Tương tình nguyện tiếp tay cho Bạch hạc lệnh chủ hay bị chúng bắt buộc?
Cho dù thế nào thì mới rồi bản chất ngoan cố của Mạc Trấn Tương là không thể tha thứ.
Mặc dù vậy mới rồi Trương Liêm còn chưa hạ sát thủ đối với lão ta và cả bát long cũng vậy.
Mạc Trấn Tương và mấy tên huynh đệ tuy bị bức nhảy xuống hồ nhưng chưa ai thụ thương trầm trọng.
Nếu bị cưỡng bức, người của Phi Long trang vẫn còn có cơ hội phục thiện.
Riêng tứ hung thì chẳng mong gì chúng sẽ hối cải, nhưng Trương Liêm vẫn cố tận tình tận nghĩa, lại hỏi tiếp một câu, "Lão trượng giữ địa vị thế nào trong Bạch Hạc môn?"
Tam thế tôn bỗng đỏ mặt quát to, "Ngươi không xứng hỏi!"
Trương Liêm thầm lấy làm kỳ quái.
Căn cứ vào vẻ ngượng ngùng của Tam thế tôn thì có thể đoán rằng lão ta chẳng phải giữ địa vị gì quan trọng trong Bạch Hạc môn, chứng tỏ dưới trước Bạch Hạc ma quân có rất nhiều cao thủ hết sức lợi hại, còn đáng sợ hơn cả tứ hùng nữa.
Chàng suy nghĩ một lát rồi buông một câu nói khích, "Với thân thủ của lão trượng thì lẽ ra chỉ nên đứng dưới một người và trên muôn người mới phải. Nhưng tiểu khả đoán rằng hình như trong Bạch Hạc môn, lão trượng chỉ là nhân vật nhị lưu hoặc tam lưu mà thôi. Chẳng lẽ..."
Tam thế tôn chợt gầm lên ngắt lời, "Tiểu tử! Ngươi tuy thông minh đấy nhưng cuối cùng vẫn không thoát chết đâu!
Nạp mạng đi!"
Dứt lời lại vung chưởng lên.
Ðột nhiên có tiếng sang sảng vang tới dấu trường, "Tam thế tôn hãy chậm! "
Tam thế tôn vộ i thu chưởng, đưa mắt nhìn ra hồ.
Trương Liêm cũng quay lại, thấy một con thuyền nhỏ lướt tới như bay, một vị bận hắc y mặt trùm khăn kín đứng trước mũi thuyền, ngoài ra không còn người nào khác.
Hiển nhiên người vừa nói chính là hắc y nhân trên con thuyền nhỏ đó.
Chỉ riêng việc một mình đứng trước mũi thuyền không cần người chèo hay điều khiển mà thuyền đi đúng hướng với tốc độ kinh nhân như vậy cũng biết nhân thủ của vị hắc y nhân phi phàm đến mức nào rồi!
Tam thế tôn vừa nghe tiếng người kia, vẻ mặt từ ngơ ngác trở nên mừng rỡ rồi lại chuyển ánh mắt đầy sát cơ nhìn sang Trương Liêm.
Hai tỳ nữ đoán biết rằng kẻ vừa đến là cường địch nên lo lắng bước đến gần Trương Liêm.
Hoa Lan thấp giọng nói, "Công tử lẽ ra nên thu thập hắn ngay, để lâu sinh loạn rồi đó. Tên đang đến thân thủ phi phàm, phải rất cẩn thận mới được! "
Trương Liêm cười trấn an, "Các ngươi cứ yên tâm đi! Cho chúng đến càng đông càng tốt, nhưng hãy chú ý phải đoạt lấy binh khí mà phòng thân."
Hai tỳ nữ thấy chàng bình tĩnh như vậy thì vững dạ lên nhiều.
Chỉ chốc lát, chiếc thuyền nhỏ đã tới gần bờ.
Hắc y nhân đột nhiên vút người tung cao tới bốn năm trượng đáp xuống đứng trầm ổn trên bờ, con thuyền bị bật lùi tới mười trượng!
Hắc y nhân quay đầu lại vung tay lên, chỉ thấy một ánh ngân quang phát ra bay tới con thuyền cắm ngay vào mũi.
Người kia lập tức phất tay về, ánh ngân quang lại chui ngay vào ống tay áo, đồng thời con thuyền theo đà lướt nhanh vào bờ trượt nhẹ lên bãi.
Ðộng tác thần diệu đó làm tất cả mọi người đứng ở đấu trường cùng ổ lên một tiếng thán phục.
Tam thế tôn hướng sang hắc y nhân hơi cúi người chấp tay thi lễ.
Trương Liêm tuy cũng khâm phục tuyệt nghệ của hắc y nhân nhưng chàng lại chú mục nhìn vật màu trắng bạc mà đối phương vừa phát ra để kéo chiếc thuyền vào bến.
Ðôi mắt chàng bỗng ánh lên tia kinh ngạc khi nhận ra đó là chiếc ngân trảo trong đôi Ma cô trảo.
Vật đó nguyên là của vị Hạt Ma Cô sư phụ của Thi Hồng Anh truyền lại cho nàng.
Trương Liêm nhớ rõ lần trước chàng đã đề nghị Thi Hồng Anh cho vị Vô sầu cư sĩ mượn để đào thạch động bị lấp kín để cứu vị Hoắc Tiểu Tiên, nào ngờ một kẻ bí mật nào đó đã ám toán Vô sầu cư sĩ cướp mất đôi Ma cô trảo đó.
Tại sao bay giờ ngân trảo lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ hắc y nhân chính là kẻ đã sát hại Vô sầu cư sĩ cướp đi Ma cô trảo?
Thêm một điều khiến Trương Liêm rất lo lắng là Ma cô trảo là một trong ngũ bảo thần binh lợi khí của võ lâm có thể huỷ môi thứ binh khí khác, còn trong tay chàng lại không một tấc sát, biết lấy gì để kháng cự?
Nghĩ một lát, chàng liền lấy ra sợi dây tơ vốn dùng để đeo kiếm cầm tay rồi bảo hai tỳ nữ cẩn thận đề phòng.
Hắc y nhân lên bờ xong, trước hết hướng sang Tam thế tôn hoàn lễ rồi cất giọng sang sảng hỏi, "Xin Tam thế tôn cho biết ở đây vừa xảy ra chuyện gì vậy?"
Tam thế tôn kính cẩn trả lời, "Tên tiểu tử này tên Trương Liêm, mười ngày trước đã thách chiến với bổn trang, hôm nay y ước lời tới đây. Mạc trang chủ đã suất lĩnh toàn thủy đội cùng hai vị hộ pháp Thiên thủ kiếm và Bát phương tượng nghênh chiến ở giữa hồ nhưng bị hắn phóng hỏa đốt hết chiến thuyền lại còn xông vào đây gây náo."
Hắc y nhân chợt phóng tia mắt sắc lạnh lùng nhìn Trương Liêm rồi nhìn sang Tam thế tôn hỏi, "Song phương đã giao thủ chưa?"
Tam thế tôn hơi đỏ mặt đáp, "Tay không vừa quá chiêu, bất phân thắng bại!"
Mộc Lan bỗng cười nhạt nói, "Nói láo! Mới rồi ngươi rõ ràng bị thua, sao dám khoác lác là bất phân thắng bại?"
Tam thế tôn nghiến răng nói, "Nha đầu! Ngươi thật muốn chết..."
Mộc Lan hừ một tiếng thản nhiên đáp, "Chúng ta đã tới Phi Long trang tất đã chấp nhận cả sự sống lẫn chết rồi, đâu chờ ngươi cảnh báo?"
Tam thế tôn mặt sa sầm quát, "Ngươi đã nói thế thì chớ nấp sau lưng người ta, dám ra đây tiếp bổn thế tôn một chiêu không?
Trương Liêm thay lời, "Lão trượng chớ quá nóng giận! Nếu có thể thay Mạc trang chủ xuất hiện chấp nhận một trận chiến phân tranh thắng phụ thì chỉ một mình tiểu khả phụng tiếp là được rồi!"
Tam thế tôn hậm hực hừ một tiếng rồi quay sang hắc y nhân nói, "Xin tha lỗi cho tại hạ đã Vô lễ, hãy cho lệnh nên xuất thủ thế nào?"
Hắc y nhân thản nhiên đáp, "Hộ pháp chớ khách khí, cứ việc tận lực thi thố bản lĩnh với hắn là được!"
Tam thế tôn chắp tay lỉnh mệnh rồi chợt sắn lên trước mặt Trương Liêm quát lớn, "Trương Liêm! Mau xuất binh khí đi!
Trương Liêm cười hỏi, "Vậy binh khí các hạ đâu?"
Tam thế tôn phẩy tay đáp, "Lão phu binh khí luôn có trong người, bất cứ lúc nào cũng có thể thi triển."
Trương Liêm để ý thấy ống tay áo đối phương căng phồng, cũng giống như Thiên thủ kiếm, biết rằng chứa đầy ám khí.
Chàng nhớ lại lời Phật Vân trang chủ nói rằng Tam thế tôn là sư phụ của Nguyên Cốt Tú Tài, như vậy lai ám khí này tất là Lôi hỏa độc châm độc bộ võ lâm.
Bởi thế chàng cũng lấy ra sợ dây tơ nói, "Binh khí của tiểu khả là sợi tơ này, lão trượng cứ việc phát chiêu đi!"
Tam thế tôn thoáng sững sốt mở to mắt nhìn sợi dây tơ chừng như xem có gì đặc biệt rồi gật đầu nói, "Ðược! Nhưng tốt nhất ngươi nên bảo hai nha đầu kia tránh ra."
Trương Liêm cũng thấy rằng có hai tỳ nữ đứng bên cạnh thì không tiện cho việc xuất thủ.
Ðưa mắt nhìn sang phải thấy cách chừng mười trượng có một khối nham thạch, đó là vị trí rất thuận lợi, vựa an toàn vừa có thể giám sát hành động của hắc y nhân, liền chỉ cho Hoa Lan và Mộc Lan nói, "Hai cô nương hãy tới đó quan sát!
Hai tỳ nữ đồng thanh dạ một tiếng rồi đến đứng sau khối đá.
Hắc y nhân rất khâm phục phong thái đường hoàng của Trương Liêm, cũng thầm gật đầu rồi lui ra mười trượng.
Trương Liêm cầm chắc sợi dây, vận công vào song thủ và các huyệt đạo để phòng bị rồi nói, "Tam lão trượng hãy phát chiêu đi! "
Tam thế tôn chẳng cần khách sáo, song chưởng để trước ngực, bước nhập vào trung quan.
Trương Liêm bước chếch sang phải tránh hướng chính diện rồi thủ thân ảnh như cánh én lao vút lên đáp xuống sau lưng địch nhân, miệng quát to một tiếng, sợi tơ hoá thành một tia hào quang quét tới hạ bàn đối phương.
Tam thế tôn không hổ danh là nhân vật lão luyện giang hồ, khi lao vào phát chưởng vừa kịp nhận thấy đối phương đả biến mất lập tức nhảy vút lên cao hơn trượng.
Hiển nhiên Trương Liêm quất vào khoảng không.
Nhưng khi Tam thế tôn chưa kịp quay mình lại thì Trương Liêm đã đánh bồi thêm một chưởng.
Tam thế tôn thân thể đang ở trên không thì chợt cảm thấy chưởng phong vù vù đánh tới lưng liền tá lực nhoài tới trước tầm ba trượng rơi xuống đứng trên một mỏm đá cạnh bờ hồ.
Trương Liêm thấy đối phương dùng thuật tá lực băng đi tránh được chưởng của mình liền thốt lên thán phục, "Rất tốt!
Tuy Tam thế tôn tránh được khí công chưởng uy mảnh tuyệt luân nhưng kinh hải đến toát mồ hôi.
Nghe Trương Liêm khen mình, lão cho rằng đối phương cười mỉa liền quay lại rít lên, "Ðáng chết!"
Lời chưa dứt, tay áo đã phất lên.
Chỉ thấy một vật tròn dẹt hình đa màu vàng chóc bay vút về phía Trương Liêm với tốc độ kinh nhân!
Trương Liêm chưa biết đó là thứ binh khí gì liền nhún mình nhảy tránh sang bên.
Tam thế tôn phát chiêu thất thủ liền gầm lên một tiếng, tay trái lại phất lên phát ra chiếc dĩa thứ hai.
Một dĩa tuy phát ra với tốc độ cực nhanh nhưng khi cả hai dĩa cùng phát mới thấy uy lực thế nào.
Ðôi dĩa chẳng khác gì đôi giao long thỉnh thoảng chạm vào nhau rồi tách ra nhưng không hề giảm tốc độ vang lên tiếng loảng xoảng rợn người, cùng với ánh kim quang phát xạ uy hiếp địch nhân trong phạm vi rất rộng.
Vì ánh kim quang làm cho loá mắt nên Trương Liêm không rõ đó là vật gì, vội rút ngắn sợi tơ lại chỉ còn bốn thước vận kình lực vào.
Sợi tơ lập tức thẳng ra như một ngọn cương tiên.
Trương Liêm lập tức sử dụng nó như một thanh kiếm, thi triển một chiêu tuyệt học Hồi quang kiếm pháp.
Tuy chỉ là một đoạn dây tơ nhưng trong nó đã chứa sung mãn nội lực nên lúc này lợi hai chẳng kém gì một thanh bảo kiếm.
Ðặc biết Hồi quang kiếm pháp là lợi dụng ánh tinh quang của bảo kiếm để làm cho địch nhân loá mắt mê thần, mà sợ Dây tơ dùng để đeo kiếm này vốn được dệt bằng tơ ngũ sắc mà thành nên khi Trương Liêm vừa thi triển tuyệt chiêu, từ sợi tơ liền tỏa ra ánh cầu vồng rợp mắt.
Tam thế tôn đang múa may đôi dĩa phát ánh kim quang, nhưng gặp phải cầu vồng của sợi tơ liền phát ra nhưng thanh trầm đục và ánh kim quang biến mất, đôi dĩa cũng bị bức giạt ra hai bên!
Trương Liêm bấy giờ liền nhận rõ đôi dĩa của đối phương chính là đôi đồng bạt liền cười kha kha hỏi, "Có phải binh khí của các hạ là đôi đồng bạt lấy trộm trong một ngôi chùa nào đó ra không?"
Ðôi đồng bạt của Tam thế tôn có uy lực kinh nhân, hầu như chưa từng gặp phải địch thủ.
Vậy mà không ngờ Trương Liêm chỉ dùng sợi dây tơ làm binh khí đủ đánh giạt đôi đồng bạt ra, chẳng những thế, Tam thế tôn vừa tức giận vừa kinh hãi.
Nay nghe chàng nói ra một câu nói móc như thế, lão không sao chịu nổi, hỏa khí xung thiên gầm lên như thú dữ, "Tiểu tử ngươi nộp mạng đây!"
Dứt lời nhập cả đôi đồng bạt lại công sang như vũ bão.
Trương Liêm đoán biết thủ đoạn của Tam thế tôn không chỉ có bấy nhiêu, nhưng lúc này không đánh bật được binh khí của đối phương thì không thể giành thắng thế.
Bởi vậy tay phải chàng vận công đến cực điểm vào sợi dây tơ thi triển Hồi quang kiếm pháp đánh ra, đồng thời tả chưởng vận công phòng bị.
Chờ khi sợi tơ và đôi đồng bạt tiếp nhau, khí công chưởng cũng đồng thời đánh dồn vào.
"Choang!"
Tiếng nổ vang lên như sét làm khối bụi bốc lên mù mịt, cát bay đá chạy rào rào khiến người xung quanh tối tăm mặt mũi.
Trong cát bụi và ánh hào quang không còn phân biệt được nhân ảnh của song phương nữa.
Chinh ngay lúc đó từ trên đỉnh Quân sơn cũng phát ra một tiếng nổ còn kinh khủng hơn đến nổi đất dưới chân chao đảo, một cột khói đen kịt cuồn cuộn bốc lên, chỉ trong chốc lát đã bao phủ toàn bộ Phi Long trang và làm tối cả vằng dương!
Tên lãnh đội kiếm sĩ Thương Quan Năng quay nhìn vào trang môn, thần thái Vô cùng kinh hãi mặt tái nhợt, vung cao trường kiếm quát to, "Kiếm đội lập tức quay vào trang viện!"
Mệnh lệnh vừa phát ra, hơn trăm tên kiếm sĩ liền quay lại kêu lên hớt hải, rằm rập chạy vào trang môn.
Hắc y nhân bỗng quát lên, "Chuyện gì thế? Tam thế tôn dùng tay! "
Dứt lời phất tay, lập tức cả đôi Ma cô trảo bay vút ra thành hai tia vàng bạc rồi kết thành một vòng hướng tới hai đối thủ.
Y hắc y nhân định đánh vào binh khí của song phương để buộc phải tách nhau ra.
Nào ngờ đúng vào lúc ánh kim ngân bay tới, Tam thế tôn rú lên một tiếng thê thảm, đầu óc vỡ tan bắn ra tung tóe!
Nguyên là sau cú tiếp chưởng, cả hai đối thủ đều vận hết kình lực giữ lấy binh khí đối phương trong một trận đấu nội lực.
Nhưng khi nghe từ hậu trang vang lên tiếng nổ, Trương Liêm biết rằng ở Phi Long trang đã phát sinh biến cố, và nhất định thế nào cũng liên quan đến Triệu Khanh Khanh hoặc Chương Hồng Lệ nên rất lo lắng.
Chàng không ham đánh nữa liền vận thêm công lực vào sợi dây tơ làm nó giãn dài ra hơn một trượng rồi kéo mạnh về, hét lên, "Buông tay!"
Tam thế tôn vẫn giữ chắc đôi đồng bạt, bỗng đối phương thụ lực về nên mất thăng bằng chồm người về phía trước, vừa khéo đúng lúc cặp Ma cô trảo của hắc y nhân phóng đến.
Ðôi đồng bạt lập tức bị kim trảo biến thành muôn mảnh vụn, còn chiếc ngân trảo lại trúng đầu Tam thế tôn vỡ tan!
Trương Liêm vốn không có ý giết Tam thế tôn, thấy lão bị ngộ hại mà chết thảm như vậy bất thần đứng ngây ra.
Hắc y nhân chỉ muốn giải vây nào ngờ giết nhầm đồng bọn đôi mắt long lên vì giận dữ, thi triển chiêu kim long bà vi chuyển hướng đôi Ma cô trảo quét sang phía Trương Liêm.
Cả Mộc Lan và Hoa Lan thấy Trương Liêm vẫn đứng phát ngơ thì Vô cùng kinh hải cùng la lên thất thanh, "Công tử.
Kỳ thực Trương Liêm đã sớm nhận ra hắc y nhân quét Ma cô trảo sang phía mình.
Chàng không sợ phải đối phó nhưng lại nghĩ cách đoạt lại đôi báu vật trong số võ lâm ngũ bảo này để trả lại cho Thi Hồng Anh thực hiện lời hứa của mình trước đây.
Khi nghe hai tỳ nữ kêu lên, trong đầu chang lập tức tóe lên một ý, liền lướt nhanh về phía thi thể Tam thế tôn.
Vì đôi đồng bạt và đầu sợi dây tơ vẫn còn dính vào nhau, đôi đồng bạt được nối với hai tay Tam thế tôn bằng hai sợ dây thừng, còn Trương Liêm lại cầm một đầu sợi dây tơ nhưng khi chàng giãn dài sợi tơ làm Tam thế tôn mất đà ngã nhào tới trước, bị ngân trảo đánh vỡ đầu nhưng thi thể lão ta cũng bật ngược ra sau và hai đối thủ lại giữ khoảng cách như củ nên thi thể Tam thế tôn vẫn chưa đổ xuống.
Thấy hắc y nhân quét đôi Ma cô trảo về phía mình, Trương Liêm liền nhát tới tránh sau thi thể của Tam thế tôn!
Hắc y nhân quát lên, "Tiểu tử! Ngươi dùng tuyệt chiêu gì thế?"
Trương Liêm đã có kế hoạch đối phó, liền cười đáp, "Các hạ cũng thấy rõ đấy thôi!"
Hắc y nhân hừ một tiếng, đôi Ma cô trảo liền phân ra hai bên tả hữu tránh qua thi thể Tam thế tôn rồi nhắm Trương Liêm đang nấp sau đó ngoặt trở lại!
Trương Liêm liền vòng tay trước ngực nói, "Lão trượng nếu có thể làm chủ, xin hãy lập tức chiếu theo điều kiện của tiểu khả mười ngày trước, truyền lệnh cho toàn môn nhân đệ tử của Phi Long trang trục xuất hết bọn hung đồ của Bạch hạc lệnh chủ, treo cờ trắng biểu lộ sự hàng phục chính nghĩa võ lâm để tránh họa diệt môn!"
Tam thế tôn liền cười khùng khục nói, "Ngươi mù hay sao? Hãy mở to mắt ra mà xem bổn thế tôn là nhân vật thế nào chứ?"
Trương Liêm liền hỏi, "Như vậy là lão trượng tự nhận mình là Bạch hạc lệnh sứ chứ gì?"
Tam thế tôn ngửa mặt buông một tràng cuồng tiếu mới trả lời, "Bổn thế tôn không phủ nhận. Bây giờ ngươi có thể nộp mạng mà không ân hận gì rồi chứ?"
Sự việc như vậy là đã rõ. Bây giờ đã có thể xác định tứ hung là Bạch hạc lệnh sứ đến khống chế Phi Long trang.
Nhưng còn một vấn đề là Phi Long trang chủ Mạc Trấn Tương tình nguyện tiếp tay cho Bạch hạc lệnh chủ hay bị chúng bắt buộc?
Cho dù thế nào thì mới rồi bản chất ngoan cố của Mạc Trấn Tương là không thể tha thứ.
Mặc dù vậy mới rồi Trương Liêm còn chưa hạ sát thủ đối với lão ta và cả bát long cũng vậy.
Mạc Trấn Tương và mấy tên huynh đệ tuy bị bức nhảy xuống hồ nhưng chưa ai thụ thương trầm trọng.
Nếu bị cưỡng bức, người của Phi Long trang vẫn còn có cơ hội phục thiện.
Riêng tứ hung thì chẳng mong gì chúng sẽ hối cải, nhưng Trương Liêm vẫn cố tận tình tận nghĩa, lại hỏi tiếp một câu, "Lão trượng giữ địa vị thế nào trong Bạch Hạc môn?"
Tam thế tôn bỗng đỏ mặt quát to, "Ngươi không xứng hỏi!"
Trương Liêm thầm lấy làm kỳ quái.
Căn cứ vào vẻ ngượng ngùng của Tam thế tôn thì có thể đoán rằng lão ta chẳng phải giữ địa vị gì quan trọng trong Bạch Hạc môn, chứng tỏ dưới trước Bạch Hạc ma quân có rất nhiều cao thủ hết sức lợi hại, còn đáng sợ hơn cả tứ hùng nữa.
Chàng suy nghĩ một lát rồi buông một câu nói khích, "Với thân thủ của lão trượng thì lẽ ra chỉ nên đứng dưới một người và trên muôn người mới phải. Nhưng tiểu khả đoán rằng hình như trong Bạch Hạc môn, lão trượng chỉ là nhân vật nhị lưu hoặc tam lưu mà thôi. Chẳng lẽ..."
Tam thế tôn chợt gầm lên ngắt lời, "Tiểu tử! Ngươi tuy thông minh đấy nhưng cuối cùng vẫn không thoát chết đâu!
Nạp mạng đi!"
Dứt lời lại vung chưởng lên.
Ðột nhiên có tiếng sang sảng vang tới dấu trường, "Tam thế tôn hãy chậm! "
Tam thế tôn vộ i thu chưởng, đưa mắt nhìn ra hồ.
Trương Liêm cũng quay lại, thấy một con thuyền nhỏ lướt tới như bay, một vị bận hắc y mặt trùm khăn kín đứng trước mũi thuyền, ngoài ra không còn người nào khác.
Hiển nhiên người vừa nói chính là hắc y nhân trên con thuyền nhỏ đó.
Chỉ riêng việc một mình đứng trước mũi thuyền không cần người chèo hay điều khiển mà thuyền đi đúng hướng với tốc độ kinh nhân như vậy cũng biết nhân thủ của vị hắc y nhân phi phàm đến mức nào rồi!
Tam thế tôn vừa nghe tiếng người kia, vẻ mặt từ ngơ ngác trở nên mừng rỡ rồi lại chuyển ánh mắt đầy sát cơ nhìn sang Trương Liêm.
Hai tỳ nữ đoán biết rằng kẻ vừa đến là cường địch nên lo lắng bước đến gần Trương Liêm.
Hoa Lan thấp giọng nói, "Công tử lẽ ra nên thu thập hắn ngay, để lâu sinh loạn rồi đó. Tên đang đến thân thủ phi phàm, phải rất cẩn thận mới được! "
Trương Liêm cười trấn an, "Các ngươi cứ yên tâm đi! Cho chúng đến càng đông càng tốt, nhưng hãy chú ý phải đoạt lấy binh khí mà phòng thân."
Hai tỳ nữ thấy chàng bình tĩnh như vậy thì vững dạ lên nhiều.
Chỉ chốc lát, chiếc thuyền nhỏ đã tới gần bờ.
Hắc y nhân đột nhiên vút người tung cao tới bốn năm trượng đáp xuống đứng trầm ổn trên bờ, con thuyền bị bật lùi tới mười trượng!
Hắc y nhân quay đầu lại vung tay lên, chỉ thấy một ánh ngân quang phát ra bay tới con thuyền cắm ngay vào mũi.
Người kia lập tức phất tay về, ánh ngân quang lại chui ngay vào ống tay áo, đồng thời con thuyền theo đà lướt nhanh vào bờ trượt nhẹ lên bãi.
Ðộng tác thần diệu đó làm tất cả mọi người đứng ở đấu trường cùng ổ lên một tiếng thán phục.
Tam thế tôn hướng sang hắc y nhân hơi cúi người chấp tay thi lễ.
Trương Liêm tuy cũng khâm phục tuyệt nghệ của hắc y nhân nhưng chàng lại chú mục nhìn vật màu trắng bạc mà đối phương vừa phát ra để kéo chiếc thuyền vào bến.
Ðôi mắt chàng bỗng ánh lên tia kinh ngạc khi nhận ra đó là chiếc ngân trảo trong đôi Ma cô trảo.
Vật đó nguyên là của vị Hạt Ma Cô sư phụ của Thi Hồng Anh truyền lại cho nàng.
Trương Liêm nhớ rõ lần trước chàng đã đề nghị Thi Hồng Anh cho vị Vô sầu cư sĩ mượn để đào thạch động bị lấp kín để cứu vị Hoắc Tiểu Tiên, nào ngờ một kẻ bí mật nào đó đã ám toán Vô sầu cư sĩ cướp mất đôi Ma cô trảo đó.
Tại sao bay giờ ngân trảo lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ hắc y nhân chính là kẻ đã sát hại Vô sầu cư sĩ cướp đi Ma cô trảo?
Thêm một điều khiến Trương Liêm rất lo lắng là Ma cô trảo là một trong ngũ bảo thần binh lợi khí của võ lâm có thể huỷ môi thứ binh khí khác, còn trong tay chàng lại không một tấc sát, biết lấy gì để kháng cự?
Nghĩ một lát, chàng liền lấy ra sợi dây tơ vốn dùng để đeo kiếm cầm tay rồi bảo hai tỳ nữ cẩn thận đề phòng.
Hắc y nhân lên bờ xong, trước hết hướng sang Tam thế tôn hoàn lễ rồi cất giọng sang sảng hỏi, "Xin Tam thế tôn cho biết ở đây vừa xảy ra chuyện gì vậy?"
Tam thế tôn kính cẩn trả lời, "Tên tiểu tử này tên Trương Liêm, mười ngày trước đã thách chiến với bổn trang, hôm nay y ước lời tới đây. Mạc trang chủ đã suất lĩnh toàn thủy đội cùng hai vị hộ pháp Thiên thủ kiếm và Bát phương tượng nghênh chiến ở giữa hồ nhưng bị hắn phóng hỏa đốt hết chiến thuyền lại còn xông vào đây gây náo."
Hắc y nhân chợt phóng tia mắt sắc lạnh lùng nhìn Trương Liêm rồi nhìn sang Tam thế tôn hỏi, "Song phương đã giao thủ chưa?"
Tam thế tôn hơi đỏ mặt đáp, "Tay không vừa quá chiêu, bất phân thắng bại!"
Mộc Lan bỗng cười nhạt nói, "Nói láo! Mới rồi ngươi rõ ràng bị thua, sao dám khoác lác là bất phân thắng bại?"
Tam thế tôn nghiến răng nói, "Nha đầu! Ngươi thật muốn chết..."
Mộc Lan hừ một tiếng thản nhiên đáp, "Chúng ta đã tới Phi Long trang tất đã chấp nhận cả sự sống lẫn chết rồi, đâu chờ ngươi cảnh báo?"
Tam thế tôn mặt sa sầm quát, "Ngươi đã nói thế thì chớ nấp sau lưng người ta, dám ra đây tiếp bổn thế tôn một chiêu không?
Trương Liêm thay lời, "Lão trượng chớ quá nóng giận! Nếu có thể thay Mạc trang chủ xuất hiện chấp nhận một trận chiến phân tranh thắng phụ thì chỉ một mình tiểu khả phụng tiếp là được rồi!"
Tam thế tôn hậm hực hừ một tiếng rồi quay sang hắc y nhân nói, "Xin tha lỗi cho tại hạ đã Vô lễ, hãy cho lệnh nên xuất thủ thế nào?"
Hắc y nhân thản nhiên đáp, "Hộ pháp chớ khách khí, cứ việc tận lực thi thố bản lĩnh với hắn là được!"
Tam thế tôn chắp tay lỉnh mệnh rồi chợt sắn lên trước mặt Trương Liêm quát lớn, "Trương Liêm! Mau xuất binh khí đi!
Trương Liêm cười hỏi, "Vậy binh khí các hạ đâu?"
Tam thế tôn phẩy tay đáp, "Lão phu binh khí luôn có trong người, bất cứ lúc nào cũng có thể thi triển."
Trương Liêm để ý thấy ống tay áo đối phương căng phồng, cũng giống như Thiên thủ kiếm, biết rằng chứa đầy ám khí.
Chàng nhớ lại lời Phật Vân trang chủ nói rằng Tam thế tôn là sư phụ của Nguyên Cốt Tú Tài, như vậy lai ám khí này tất là Lôi hỏa độc châm độc bộ võ lâm.
Bởi thế chàng cũng lấy ra sợ dây tơ nói, "Binh khí của tiểu khả là sợi tơ này, lão trượng cứ việc phát chiêu đi!"
Tam thế tôn thoáng sững sốt mở to mắt nhìn sợi dây tơ chừng như xem có gì đặc biệt rồi gật đầu nói, "Ðược! Nhưng tốt nhất ngươi nên bảo hai nha đầu kia tránh ra."
Trương Liêm cũng thấy rằng có hai tỳ nữ đứng bên cạnh thì không tiện cho việc xuất thủ.
Ðưa mắt nhìn sang phải thấy cách chừng mười trượng có một khối nham thạch, đó là vị trí rất thuận lợi, vựa an toàn vừa có thể giám sát hành động của hắc y nhân, liền chỉ cho Hoa Lan và Mộc Lan nói, "Hai cô nương hãy tới đó quan sát!
Hai tỳ nữ đồng thanh dạ một tiếng rồi đến đứng sau khối đá.
Hắc y nhân rất khâm phục phong thái đường hoàng của Trương Liêm, cũng thầm gật đầu rồi lui ra mười trượng.
Trương Liêm cầm chắc sợi dây, vận công vào song thủ và các huyệt đạo để phòng bị rồi nói, "Tam lão trượng hãy phát chiêu đi! "
Tam thế tôn chẳng cần khách sáo, song chưởng để trước ngực, bước nhập vào trung quan.
Trương Liêm bước chếch sang phải tránh hướng chính diện rồi thủ thân ảnh như cánh én lao vút lên đáp xuống sau lưng địch nhân, miệng quát to một tiếng, sợi tơ hoá thành một tia hào quang quét tới hạ bàn đối phương.
Tam thế tôn không hổ danh là nhân vật lão luyện giang hồ, khi lao vào phát chưởng vừa kịp nhận thấy đối phương đả biến mất lập tức nhảy vút lên cao hơn trượng.
Hiển nhiên Trương Liêm quất vào khoảng không.
Nhưng khi Tam thế tôn chưa kịp quay mình lại thì Trương Liêm đã đánh bồi thêm một chưởng.
Tam thế tôn thân thể đang ở trên không thì chợt cảm thấy chưởng phong vù vù đánh tới lưng liền tá lực nhoài tới trước tầm ba trượng rơi xuống đứng trên một mỏm đá cạnh bờ hồ.
Trương Liêm thấy đối phương dùng thuật tá lực băng đi tránh được chưởng của mình liền thốt lên thán phục, "Rất tốt!
Tuy Tam thế tôn tránh được khí công chưởng uy mảnh tuyệt luân nhưng kinh hải đến toát mồ hôi.
Nghe Trương Liêm khen mình, lão cho rằng đối phương cười mỉa liền quay lại rít lên, "Ðáng chết!"
Lời chưa dứt, tay áo đã phất lên.
Chỉ thấy một vật tròn dẹt hình đa màu vàng chóc bay vút về phía Trương Liêm với tốc độ kinh nhân!
Trương Liêm chưa biết đó là thứ binh khí gì liền nhún mình nhảy tránh sang bên.
Tam thế tôn phát chiêu thất thủ liền gầm lên một tiếng, tay trái lại phất lên phát ra chiếc dĩa thứ hai.
Một dĩa tuy phát ra với tốc độ cực nhanh nhưng khi cả hai dĩa cùng phát mới thấy uy lực thế nào.
Ðôi dĩa chẳng khác gì đôi giao long thỉnh thoảng chạm vào nhau rồi tách ra nhưng không hề giảm tốc độ vang lên tiếng loảng xoảng rợn người, cùng với ánh kim quang phát xạ uy hiếp địch nhân trong phạm vi rất rộng.
Vì ánh kim quang làm cho loá mắt nên Trương Liêm không rõ đó là vật gì, vội rút ngắn sợi tơ lại chỉ còn bốn thước vận kình lực vào.
Sợi tơ lập tức thẳng ra như một ngọn cương tiên.
Trương Liêm lập tức sử dụng nó như một thanh kiếm, thi triển một chiêu tuyệt học Hồi quang kiếm pháp.
Tuy chỉ là một đoạn dây tơ nhưng trong nó đã chứa sung mãn nội lực nên lúc này lợi hai chẳng kém gì một thanh bảo kiếm.
Ðặc biết Hồi quang kiếm pháp là lợi dụng ánh tinh quang của bảo kiếm để làm cho địch nhân loá mắt mê thần, mà sợ Dây tơ dùng để đeo kiếm này vốn được dệt bằng tơ ngũ sắc mà thành nên khi Trương Liêm vừa thi triển tuyệt chiêu, từ sợi tơ liền tỏa ra ánh cầu vồng rợp mắt.
Tam thế tôn đang múa may đôi dĩa phát ánh kim quang, nhưng gặp phải cầu vồng của sợi tơ liền phát ra nhưng thanh trầm đục và ánh kim quang biến mất, đôi dĩa cũng bị bức giạt ra hai bên!
Trương Liêm bấy giờ liền nhận rõ đôi dĩa của đối phương chính là đôi đồng bạt liền cười kha kha hỏi, "Có phải binh khí của các hạ là đôi đồng bạt lấy trộm trong một ngôi chùa nào đó ra không?"
Ðôi đồng bạt của Tam thế tôn có uy lực kinh nhân, hầu như chưa từng gặp phải địch thủ.
Vậy mà không ngờ Trương Liêm chỉ dùng sợi dây tơ làm binh khí đủ đánh giạt đôi đồng bạt ra, chẳng những thế, Tam thế tôn vừa tức giận vừa kinh hãi.
Nay nghe chàng nói ra một câu nói móc như thế, lão không sao chịu nổi, hỏa khí xung thiên gầm lên như thú dữ, "Tiểu tử ngươi nộp mạng đây!"
Dứt lời nhập cả đôi đồng bạt lại công sang như vũ bão.
Trương Liêm đoán biết thủ đoạn của Tam thế tôn không chỉ có bấy nhiêu, nhưng lúc này không đánh bật được binh khí của đối phương thì không thể giành thắng thế.
Bởi vậy tay phải chàng vận công đến cực điểm vào sợi dây tơ thi triển Hồi quang kiếm pháp đánh ra, đồng thời tả chưởng vận công phòng bị.
Chờ khi sợi tơ và đôi đồng bạt tiếp nhau, khí công chưởng cũng đồng thời đánh dồn vào.
"Choang!"
Tiếng nổ vang lên như sét làm khối bụi bốc lên mù mịt, cát bay đá chạy rào rào khiến người xung quanh tối tăm mặt mũi.
Trong cát bụi và ánh hào quang không còn phân biệt được nhân ảnh của song phương nữa.
Chinh ngay lúc đó từ trên đỉnh Quân sơn cũng phát ra một tiếng nổ còn kinh khủng hơn đến nổi đất dưới chân chao đảo, một cột khói đen kịt cuồn cuộn bốc lên, chỉ trong chốc lát đã bao phủ toàn bộ Phi Long trang và làm tối cả vằng dương!
Tên lãnh đội kiếm sĩ Thương Quan Năng quay nhìn vào trang môn, thần thái Vô cùng kinh hãi mặt tái nhợt, vung cao trường kiếm quát to, "Kiếm đội lập tức quay vào trang viện!"
Mệnh lệnh vừa phát ra, hơn trăm tên kiếm sĩ liền quay lại kêu lên hớt hải, rằm rập chạy vào trang môn.
Hắc y nhân bỗng quát lên, "Chuyện gì thế? Tam thế tôn dùng tay! "
Dứt lời phất tay, lập tức cả đôi Ma cô trảo bay vút ra thành hai tia vàng bạc rồi kết thành một vòng hướng tới hai đối thủ.
Y hắc y nhân định đánh vào binh khí của song phương để buộc phải tách nhau ra.
Nào ngờ đúng vào lúc ánh kim ngân bay tới, Tam thế tôn rú lên một tiếng thê thảm, đầu óc vỡ tan bắn ra tung tóe!
Nguyên là sau cú tiếp chưởng, cả hai đối thủ đều vận hết kình lực giữ lấy binh khí đối phương trong một trận đấu nội lực.
Nhưng khi nghe từ hậu trang vang lên tiếng nổ, Trương Liêm biết rằng ở Phi Long trang đã phát sinh biến cố, và nhất định thế nào cũng liên quan đến Triệu Khanh Khanh hoặc Chương Hồng Lệ nên rất lo lắng.
Chàng không ham đánh nữa liền vận thêm công lực vào sợi dây tơ làm nó giãn dài ra hơn một trượng rồi kéo mạnh về, hét lên, "Buông tay!"
Tam thế tôn vẫn giữ chắc đôi đồng bạt, bỗng đối phương thụ lực về nên mất thăng bằng chồm người về phía trước, vừa khéo đúng lúc cặp Ma cô trảo của hắc y nhân phóng đến.
Ðôi đồng bạt lập tức bị kim trảo biến thành muôn mảnh vụn, còn chiếc ngân trảo lại trúng đầu Tam thế tôn vỡ tan!
Trương Liêm vốn không có ý giết Tam thế tôn, thấy lão bị ngộ hại mà chết thảm như vậy bất thần đứng ngây ra.
Hắc y nhân chỉ muốn giải vây nào ngờ giết nhầm đồng bọn đôi mắt long lên vì giận dữ, thi triển chiêu kim long bà vi chuyển hướng đôi Ma cô trảo quét sang phía Trương Liêm.
Cả Mộc Lan và Hoa Lan thấy Trương Liêm vẫn đứng phát ngơ thì Vô cùng kinh hải cùng la lên thất thanh, "Công tử.
Kỳ thực Trương Liêm đã sớm nhận ra hắc y nhân quét Ma cô trảo sang phía mình.
Chàng không sợ phải đối phó nhưng lại nghĩ cách đoạt lại đôi báu vật trong số võ lâm ngũ bảo này để trả lại cho Thi Hồng Anh thực hiện lời hứa của mình trước đây.
Khi nghe hai tỳ nữ kêu lên, trong đầu chang lập tức tóe lên một ý, liền lướt nhanh về phía thi thể Tam thế tôn.
Vì đôi đồng bạt và đầu sợi dây tơ vẫn còn dính vào nhau, đôi đồng bạt được nối với hai tay Tam thế tôn bằng hai sợ dây thừng, còn Trương Liêm lại cầm một đầu sợi dây tơ nhưng khi chàng giãn dài sợi tơ làm Tam thế tôn mất đà ngã nhào tới trước, bị ngân trảo đánh vỡ đầu nhưng thi thể lão ta cũng bật ngược ra sau và hai đối thủ lại giữ khoảng cách như củ nên thi thể Tam thế tôn vẫn chưa đổ xuống.
Thấy hắc y nhân quét đôi Ma cô trảo về phía mình, Trương Liêm liền nhát tới tránh sau thi thể của Tam thế tôn!
Hắc y nhân quát lên, "Tiểu tử! Ngươi dùng tuyệt chiêu gì thế?"
Trương Liêm đã có kế hoạch đối phó, liền cười đáp, "Các hạ cũng thấy rõ đấy thôi!"
Hắc y nhân hừ một tiếng, đôi Ma cô trảo liền phân ra hai bên tả hữu tránh qua thi thể Tam thế tôn rồi nhắm Trương Liêm đang nấp sau đó ngoặt trở lại!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook